Lão Kiệt Khắc vừa thấy tức thì kinh hoảng :
“Ô ! Điền Cương, Mộc Dịch, những hài tử thân ái của ta, các người không nên tàn sát lẫn nhau, chờ đến khi thi đấu cả hai giáo huấn người khác không được sao ? Cả hai đều mạnh như vậy, một cước hạ xuống, không phải ngươi chết thì là ta chết, hai người ai bị thương cũng đều khiến cho ta đau lòng !”
Lão Kiệt Khắc đã quen nhìn những trận đấu của địa hạ quyền đàn, khi một cước hạ xuống, nếu không cẩn thận thì không chết cũng trọng thương, lão thật không nguyện ý để hai
“cây tiền”
của mình tàn sát lẫn nhau.
Lý Dương nhè nhẹ cười, không nói tiếng nào, nếu như thực lực tương cận với nhau, trong quá trình tranh đấu, đích xác có khả năng xuất hiện tình huống ngộ sát, bất quá hiện tại thực lực Lý Dương vượt xa Điền Cương này, nên không thể xuất hiện ngộ sát được.
Điền Cương lạnh lùng liếc nhìn Lão Kiệt Khắc, hung hăng nói :
“Lão già, ta không phải là tuyển thủ của trại huấn luyện, vốn không có tự do ! Ta đến địa hạ quyền đàn chính là muốn chiến đấu với các cao thủ, nếu như lão còn ngăn trở, ngày mai người quản lý của ta sẽ là Miss Mary, Miss Mary đã đến tìm ta vài lần rồi, hừm hừm !”
Lão Kiệt Khắc tức thì không dám nói nữa, các quyền thủ từ các trại huấn luyện đều không có tự do, khi bọn họ tham gia vào trại huấn luyện thì đã có ký kết hợp đồng, nhất định phải giúp trại huấn luyện kiếm được 3 triệu USD thì mới có thể tự do. Trong các thủ hạ của Lão Kiệt Khắc thì 5 vị quyền thủ kia đều không thể li khai lão được.
Nhưng Điền Cương thì không giống vậy, Điền Cương đến từ Trung Quốc, quyết ý tiến nhập địa hạ quyền để tìm sự khiêu chiến, do Lão Kiệt Khắc có tiếng tăm lớn nên mới trở thành người quản lý của hắn, nhưng khi ký kết hợp đồng, có một điều khoản là Điền Cương có thể li khai Lão Kiệt Khắc bất cứ lúc nào, Lý Dương sớm cũng sẽ ký kết loại hợp đồng như vậy.
Điền Cương nghe nói là đến từ một gia tộc cổ lão của Trung Quốc, thậm chí Cơ nhân dược thuỷ mà hắn phục dụng cũng là loại A2, hắn rốt cuộc có bao nhiêu tiền thì không ai biết được, nhưng người ta biết được một điều, Điền Cương căn bản không có sài tiền, là một trong thập đại siêu cấp quyền thủ, phí thi đấu của hắn hơn cả triệu USD, có thể tưởng tượng ra hắn kiếm tiền nhiều đến mức nào, nhưng mà hắn đối với bản thân rất hà khắc, căn bản là không thấy hắn sài tiền bao giờ.
“Muốn đấu thì cứ đấu, nhưng phải cẩn thận, những hài tử thân ái của ta !”
Lão Kiệt Khắc lúc này bộ dạng đầy vẻ quan tâm, hoặc là cái mà lão quan tâm chính là tiền của lão.
Mục quang Điền Cương lại hướng về Lý Dương, trong mục quang bốc lửa và tràn ngập chiến ý.
“Mộc Dịch, chúng ta chiến đấu tại đây !”
Cơ nhục toàn thân Điền Cương như sôi trào, hắn có một sự xúc động không kìm nén được, cường giả, chỉ có cùng chiến đấu với cường giả thì mới có thể mạnh hơn, cũng chính vì điều này khiến hắn thoát li gia tộc để ra nước ngoài.
Lý Dương nhẹ nhàng cười nói :
“Cũng được, nơi này cũng đủ lớn !”
Điền Cương và Lý Dương lập tức đứng đối diện nhau, bốn mắt nhìn nhau.
“Bồng !”
Điền Cương tháo khối phụ trọng trên chân ném xuống đất.
“Bồng !”
“Bồng !”
“Bồng !”
… …Điền Cương cởi luôn chiếc áo đang mặc, trên thân hắn không ngờ còn mang một miếng bối tâm, bối tâm này tối thiểu cũng phải 10 kilo !
Khiến cho mọi người kinh ngạc chính là Điền Cương không ngờ từ trên thân lấy ra nhiều phụ trọng như vậy, tất cả cộng lại cũng phải cả trăm cân, năm quyền thủ kia đều không hiểu được, thân thể Điền Cương đâu có lớn, tại sao có thể mang nhiều khối phụ trọng như vậy. Nhưng trong lòng bọn họ thì đều chấn kinh, bởi vì trước giờ bọn họ chưa từng thấy Điền Cương tháo bỏ chúng, điều này có nghĩa là Điền Cương ngay cả trong quá trình sinh hoạt hàng ngày cũng đều mang cả trăm cân phụ trọng, các quyền thủ khi huấn luyện mang phụ trọng cũng là bình thường, nhưng trong quá trình sinh hoạt mà cũng mang phụ trọng thì thật là khó tưởng tượng, bởi vì cơ nhục mà luôn luôn phải chịu áp lực lớn như vậy thì e rằng sẽ dẫn đến thụ thương.
“Ta tôn kính ngươi, do vậy ta quyết định đem toàn bộ thực lực chiến đấu với ngươi !”
Điền Cương nhìn Lý Dương, trong mắt có hàm chứa sự kiêu ngạo. Hắn sở dĩ có thể luôn mang phụ trọng, không lo lắng về việc cơ nhục bị thương, chính là vì hắn có nội gia chân khí đặc hữu của Đông phương Trung Quốc, nội gia chân khí bình thường nuôi dưỡng cơ nhục, khiến cơ nhục sung mãn hoạt lực. Bất quá ở phương diện này nội gia chân khí mới đạt được trăm tinh, không bằng ngàn tình nhục thể năng lượng mà hắn đạt được.
“Xuất thủ đi !”
Lý Dương không thích nói nhiều, nếu như hắn nói với người ta rằng hắn đã để Bá vương Hạng Vũ thiết lập trọng lực cấm chế trên thân hắn, lúc nào hắn cũng mang 5000 cân phụ trọng, thì e rằng người sẽ không tin nổi.
Trọng lực cấm chế, tại ma giới có thể nói là loại cấm chế thường thấy nhất, ma giới lấy tu luyện nhục thể làm đại đạo, trong các phương pháp tu luyện nhục thể, thì thêm trọng lực cấm chế là một biện pháp rất thường thấy.
Bất quá cho dù có mang 5000 cân phụ trọng, với thực lực hơn vạn tinh của Lý Dương, đối phó với Điền Cương vẫn rất dễ dàng.
“Cẩn thận !”
Điền Cương hét lên một tiếng, thân thể chớp động, lập tức như huyễn ảnh lao đến trước mặt Lý Dương, song cước hung hãn quật vào thân thể Lý Dương, Lý Dương sắc mặc bình tĩnh, chân khẽ bước nhẹ đã thoát li khỏi tầm công kích của Điền Cương.
Điền Cương lập tức đảo người đứng yên, dùng Hán ngữ nói với Lý Dương :
“Ngươi cũng học nội gia chân khí ?”
Vừa rồi tốc độ của Điền Cương là do kết hợp của kinh công và lực bạo phát của nhục thể, Lý Dương đến phút cuối mới chuyển động, hơn nữa còn thoát khỏi tầm công kích, hiển nhiên là tốc độ Lý Dương vượt xa hắn, do vậy hắn mới phán đoán như vậy.
Lý Dương nghe hắn nói liền cười :
“Ngươi đoán đúng rồi, ta cũng học nội gia chân khí, hơn nữa đã đạt đến Tiên Thiên cảnh giới !”
Điền Cương tức thì ngạc nhiên, tiên thiên chân khí lợi hại thế nào hắn hoàn toàn hiểu rõ, cái đó năng lượng phải đến ngàn tinh đơn vị, nếu như Lý Dương thực đã đạt đến Tiên thiên cảnh giới, thì khi nội lực và lực lượng nhục thể của Lý Dương cùng bạo phát, Điền Cương căn bản là không có lực phản kích.
“Đừng lo lắng, ta chỉ dùng lực lượng cơ nhục để đấu với ngươi, bất quá tại phương diện tốc độ di động, ta không thể đứng một chỗ cho ngươi đánh, do vậy có dùng tiên thiên chân khí thì cũng không tránh được”
. Lý Dương tựa hồ rất ngây thơ, trên khuôn mặt vốn không biểu tình của Điền Cương bất ngờ xuất hiện một biểu tình hiếm thấy, hoặc chúng ta có thể gọi đó là
“cười nhẹ”
.
“Hảo, ta để ngươi kiến thức qua chiêu lợi hại nhất địa hạ quyền đàn là liên hoàn cước !”
Sắc mặc Điền Cương khôi phục lại vẻ lãnh mạc, song cước như đại đao chém tới, phong cuồng liên hoàn chém tới Lý Dương, liên hoàn cước xuất ra, Lý Dương căn bản không có không gian để tiến công.
“Ngươi mạnh, ta còn mạnh hơn !”
Lý Dương lùi lại một bước, lực lượng nhục thể cường hãn bạo phát, không khí kịch liệt chấn động lập tức sản sinh âm thanh !
“Pa !”
Chân phải Lý Dương như một ngọn roi ngoan độc quật lên chân phải Điền Cương, Điền Cương tức thì cảm nhận một trận đau đớn kịch liệt từ chân phải, liền đó người như tê liệt đứng lên không nổi.
Một cước đả bại !
Điền Cương bất lực ngồi trên mặt đất, chân phải hắn căn bản là không thể động đậy, còn may là Lý Dương mới chỉ dùng tiên thối, mặc dù trong nhu có cương, nhưng chưa đến mức khiến hắn gãy chân, Điền Cương dùng chân khí chầm chậm hoá giải, tin rằng vài ngày sau là có thể hồi phục, bất quá hiện tại chân phải hắn căn bản không thể cử động.
“Ta thua rồi !”
Điền Cương nhìn Lý Dương, ngọn lửa chiến ý trong mắt càng lớn hơn :
“Bất quá ta sẽ không bỏ cuộc, cuối cùng sẽ có một ngày ta nhất định thắng ngươi !”
Lý Dương tức thì cười nhẹ :
“Bất kỳ lúc nào cũng hoan nghên ngươi đến khiêu chiến !”
Liền đó Lý Dương chuyển thân đi về hướng Lão Kiệt Khắc vẫn còn đang đứng ngây ngốc, không biết là Lão Kiệt Khắc vì cây tiền của mình – Điền Cương thụ thương, hay là vì Điền Cương bị một cước của Lý Dương đả bại mà ngây ngốc… …
Thốn Mang
Tập 2 : Tử Đạn