Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 38



Là con lai sáu nước, Dạ Phong Vũ hiển nhiên rất đẹp trai! Trong phim, hắn đóng vai một tổng giám đốc phúc hắc tà mị thành thục ổn trọng tiêu sái phong lưu phóng khoáng mang đủ các phẩm chất đặc trưng của tổng giám đốc trong tiểu thuyết, tên là Lãnh Ngạo Thiên! Lãnh! Ngạo! Thiên! Nghe là thấy có đẳng cấp hơn tên Mục Thu! Càng tệ hơn là cái tên nam diễn viên trông rất giống Mục Thu cũng có đóng cái phim cấp ba này, đã vậy còn đóng vai nam phụ hi sinh thê thảm nữa chứ!

Tuy rằng truyền thông đều nói đây là bộ phim nổi tiếng của Dạ Phong Vũ, nhưng xét cho cùng cũng chỉ là phim cấp ba, tình tiết hiển nhiên rất đơn giản, chủ yếu nói về chuyện tình yêu của tổng giám đốc và thư kí nhỏ! Mục Thu nhìn chằm chằm hình thể của Dạ Phong Vũ trên màn hình, tâm tình phức tạp đến mức không thể diễn tả bằng lời!

Tuy rằng từng đóng phim cấp ba đã đủ dọa chạy không ít người, nhưng trong đó chắc chắn không bao gồm Chung Ly Phong Bạch, bởi vì Chung Ly Phong Bạch là nhà nghệ thuật! Nói không chừng chuyện Dạ Phong Vũ hiến thân vì nghệ thuật còn có thể ghi điểm trong mắt Chung Ly Phong Bạch! Nghĩ đến đây, tâm tình của tổng giám đốc Mục càng thêm ác liệt!

Trong phim, Lãnh Ngạo Thiên và thư kí nhỏ vẫn tiếp tục ân ái đắm đuối, Mục Thu nhìn mà phiền, vì thế định tắt màn hình, ai ngờ đột nhiên chuyển cảnh ra ngoài cửa, một người đàn ông cầm cục gạch cố gắng phá cửa, trông giống như đã phát điên!

Mục Thu cảm thấy đau đầu, tại sao diễn viên đóng mấy vai ngu ngốc thế này đều có khuôn mặt hao hao giống mình, đừng có chạy đi làm mấy chuyện ngu ngốc như vậy chứ!

“A, bên ngoài có người. . .” Thư kí nhỏ đỏ mặt thở gấp đẩy Lãnh Ngạo Thiên ra, “Em không làm nữa, sẽ bị nhìn thấy. . .”

H bị cắt đứt dĩ nhiên là chuyện vô cùng khó chịu! Vì thế Lãnh Ngạo Thiên mang vẻ mặt lạnh lùng khoác áo ngủ ra mở cửa.

Ngoài cửa, cái tên đàn ông ngu ngốc đập mệt quá đang ngồi tựa vào cửa nghỉ ngơi, ai ngờ cửa đột nhiên mở ra, hắn ta lập tức ngã nhào dưới chân Lãnh Ngạo Thiên cao lớn dũng mãnh!

“Mày dám chạm vào em ấy?!” Gã đàn ông ngu ngốc nhìn thư kí nhỏ trên giường, gào thét trong đau đớn! Lãnh Ngạo Thiên khinh thường hừ một tiếng, vẫy tay gọi bảo vệ tới lôi hắn ra ngoài đập một trận! Mục Thu hộc máu, rốt cuộc nhân vật này tồn tại để làm gì?!

Suy đi nghĩ lại, tổng giám đốc Mục vẫn cảm thấy vô cùng buồn phiền, vì vậy hắn gọi điện thoại cho Âu Dương Long, hẹn buổi tối cùng ra ngoài uống rượu.

Nhưng trong dự đoán, hắn đã bị ngài giám đốc từ chối một cách tàn nhẫn vô tình! Lí do chính đáng là tôi phải tăng ca, thật ra là do không có tâm trạng! Bà xã của mình đang nằm trong bệnh viện, còn thường xuyên gửi tin nhắn, quả thật đáng thương đến mức không nói nên lời! Còn mình lại không thể đến thăm! Đúng là tức muốn lật bàn!

Trong lúc Âu Dương Long nổi điên, tâm tình của Tô Nặc cũng không khá hơn là bao! Dọn ra ở riêng là một cái cớ nghe rất dở hơi! Nhưng hắn lại không dám nói thẳng với Hàn Uy rằng “anh à em đã tìm được một người bạn trai vô cùng anh tuấn lại rất dịu dàng sự nghiệp thành công lại còn cao to lực lưỡng nên từ nay về sau anh không cần lo lắng cho em”, nói vậy nhất định sẽ bị nhốt ở nhà!

“Ánh mắt của em là sao đây?” Hàn Uy đang gọt trái cây cho hắn, bị ánh nhìn chòng chọc của hắn ở đằng sau làm lạnh cả sống lưng.

Tô Nặc thầm trả lời trong lòng, ánh mắt oán hận chứ gì nữa!

“Ngoan, ăn đi.” Hàn Uy đưa quả táo cho hắn.

Không muốn ăn táo! Tô Nặc không có khẩu vị!

“Có phải cảm thấy ở bệnh viện rất buồn không?” Hàn Uy hỏi.

Đúng đó! Tô Nặc rất mong chờ anh hai sẽ nói “vậy tìm bạn bè đến nói chuyện phiếm đi”, như vậy ít ra mình cũng có thể gặp mặt ông xã! Tuy rằng không thể hôn lưỡi nhưng gặp được nhau là tốt rồi!

Nghe mới xót xa làm sao!

Ai ngờ Hàn Uy lập tức làm hắn vỡ mộng, “Để anh dành nhiều thời gian ở đây với em.”

Tô Nặc phun ra một búng máu, em hoàn toàn không có ý này!

Nhìn biểu tình suy sụp của Tô Nặc, Hàn Uy thở dài trong lòng, sao vẫn ngốc như vậy, không hề biết che giấu tâm tình của mình.

Nhớ tới lúc em trai hôn mê nói về “con em”, người làm anh giả vờ “lơ đãng” hỏi, “Sắp tới sinh nhật em rồi.”

“Ừm.” Tô Nặc cắn quả táo.

“Tuổi cũng không còn nhỏ nữa.” Hàn Uy giúp hắn lau nước trái cây ở khóe miệng, “Có tìm bạn gái chưa?”

“Khụ khụ!” Tô Nặc thiếu chút nữa bị sặc táo, đừng có hỏi bất thình lình như thế chứ! Không cho người ta thời gian chuẩn bị tâm lí gì cả!

“Nhìn bộ dạng này của em, tám phần là có rồi.” Hàn Uy dở khóc dở cười.

Anh mới có!! Tô Nặc rít gào trong lòng, sau đó nghiêm túc nói, “Thật sự không có!”

“Sợ cái gì, em cũng đến tuổi nên có bạn gái.” Hàn Uy nhìn hắn, “Nói thật cho anh hai nghe.”

“Em nói thật mà!” Tô Nặc biện minh, em không có bạn gái! Em chỉ có bạn trai! Nhưng chuyện này tạm thời không thể nói ra!

“Để anh giới thiệu cho em một vài người.” Hàn Uy nói ra một câu kinh hoàng.

Tô Nặc nghe vậy thiếu chút nữa đã bất tỉnh, trong não lập tức hiện ra hình ảnh một cô gái xinh đẹp ngực lớn đeo dây nịt liếc mắt đưa tình nhào về phía mình! Đường cong gợn sóng sinh động vô cùng luôn!

Thà lấy cơ ngực còn hơn! Tô Nặc kiên quyết nói, “Bây giờ em chưa muốn!”

“Cho dù là ngôi sao cũng phải nghĩ đến việc kết hôn sinh con.” Hàn Uy cố ý nhấn mạnh hai chữ “sinh con”!

Tô Nặc lập tức nhớ lại tiếng “mẹ” thảm thiết trong giấc mộng kia, cảm thấy toàn thân nổi da gà! Thật đúng là điện giật chết người.

“Nặc Nặc?” Hàn Uy huơ huơ tay trước mặt hắn, “Đang nghĩ gì đó?”

“Tóm lại em không muốn quen bạn gái.” Tô Nặc vô cùng nghiêm túc!

“. . . Thôi được.” Hàn Uy cũng không muốn ép buộc em trai đang nằm viện, vì vậy thức thời đổi đề tài.

Tô Nặc thở ra một hơi, vấn đề này thật sự quá khủng khiếp!

Tuy rằng trong lòng Hàn Uy vẫn còn hoài nghi, nhưng vài hôm sau, đàn em phái đi điều tra trở về, tất cả đều nói Tô Nặc hoàn toàn không có dấu hiệu yêu đương nào, tiếp xúc với phụ nữ chỉ giới hạn ở mức công việc, rất ít khi ra ngoài, bình thường làm việc xong là về nhà, hoặc đi ăn cơm với các nhà đầu tư, bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa!

Chẳng lẽ thật sự không có yêu đương cũng không có đứa con nào? Hàn Uy ngồi sau bàn làm việc, vừa xem tư liệu trong tay vừa buồn bực.

Thế mới nói thân phận “nhà đầu tư hợp tác” của ngài giám đốc vẫn rất lừa đảo, người mẫu đi ăn với nhà đầu tư là chuyện bình thường, Hàn Uy sẽ không có bất kì nghi ngờ nào!

Tô Nặc không hề biết chồng đẹp trai của mình vừa tránh được một cuộc tổng điều tra, hắn còn đang nằm trong phòng bệnh hưng phấn gọi video!

“Hôm nay cảm thấy thế nào rồi?” Âu Dương Long hỏi.

Tô Nặc giơ di động, cố gắng tìm một góc độ dễ nhìn nhất! Thử đến trăm phương ngàn góc cũng chưa vừa lòng!

“Ngoan.” Âu Dương Long bị hắn chọc cười.

“Tối qua anh lại ngủ không ngon?” Tô Nặc nhìn thấy quầng thâm dưới mắt hắn.

“Gần đây hơi mệt.” Vừa bận công việc vừa lo lắng cho Tô Nặc, thời gian ngủ của Âu Dương Long ít đến không thể ít hơn được nữa.

Tô Nặc lập tức cảm thấy đau lòng! Lẽ ra lúc này mình nên ở bên cạnh quan tâm yêu thương chăm sóc ông xã chứ! Nằm trong phòng bệnh là thế nào đây, đúng là quá thê thảm!

“Còn em? Kết quả kiểm tra thế nào rồi?” Âu Dương Long hỏi.

“Không có gì, bác sĩ chỉ dặn là phải chú ý nghỉ ngơi thật tốt.” Tô Nặc rất muốn lôi hắn ra khỏi màn hình sau đó hôn lưỡi cuồng nhiệt suốt năm phút!

“Bây giờ vẫn không thể tới thăm em sao?” Âu Dương Long hỏi.

Tô Nặc cảm thấy tan nát cõi lòng, những lời này đúng là tuyệt không thể tả!

“Không sao, bảo bối nghỉ ngơi cho tốt đi.” Thấy hốc mắt Tô Nặc đỏ lên, Âu Dương Long dỗ hắn, “Sức khoẻ mới là quan trọng nhất.”

Giọng nói dịu dàng như thế, thật sự không chịu được!

Vì thế sau khi cúp điện thoại, Tô Nặc bắt đầu liều mạng tìm cách thuyết phục anh hai, bắt anh hai đồng ý cho mình gặp bạn bè!

Năm phút sau, Tô Nặc quyết định giả bộ u buồn, bởi vì hắn rành cái này nhất! Hơn nữa do đã lâu không tiếp xúc với mọi người nên tinh thần không ổn định nghe cũng rất logic! Không có bạn bè, tâm hồn như đóa hoa héo rũ! Tô Nặc tặc lưỡi, mình đúng là vừa phúc hắc vừa có logic!

“Anh Hàn.” Vào buổi tối, một đàn em gọi điện thoại qua, “Thiếu gia nói không có khẩu vị, không muốn ăn cơm.”

“Không có khẩu vị?” Hàn Uy nhíu mày, từ nhỏ đến lớn sức ăn của Tô Nặc rất là tốt, cho dù bị cảm vị giác không nhạy cũng có thể ăn hết một tô mì lớn, sao đột nhiên lại không có khẩu vị!

Vì thế Hàn tiên sinh đành phải lái xe tới bệnh viện, vừa vào cửa liền nhìn thấy Tô Nặc nằm híp mắt trên giường bệnh, trông vô cùng đáng thương!

“Có phải không thoải mái ở đâu không?” Hàn Uy ngồi xuống bên giường. Nhìn ánh mắt quan tâm của anh hai, Tô Nặc lập tức cảm thấy có chút áy náy, nhưng tình yêu cũng rất quan trọng, hắn thật sự rất muốn gặp ngài giám đốc! Vì thế hắn tiếp tục giả vờ tiều tụy nói, “Em cảm thấy rất buồn phiền.” Mình diễn giống quá đi mất, đúng là ảnh đế tương lai!

“Đang bình thường sao đột nhiên lại buồn phiền?” Hàn Uy nhìn hắn, “Có tâm sự à?”

“Em muốn tìm vài người bạn đến nói chuyện phiếm, ở đây một mình rất buồn.” Tô Nặc nói ra mục đích cuối cùng, hơn nữa còn điên cuồng rít gào trong lòng anh nhất định phải đồng ý! Cho dù là vương mẫu nương nương cũng phải có tình người!

Sau đó Hàn Uy thật sự đồng ý, “Được.”

Nani?! Tô Nặc giật mình mở to mắt, đồng ý nhanh vậy sao! Chuyện này không khoa học! Sớm biết đơn giản như vậy thì đâu cần đau khổ suốt mấy ngày như thế! Má ơi lỗ nặng rồi!

“Muốn ai tới gặp em?” Hàn Uy xoa đầu hắn.

“. . .” Tô Nặc rất muốn nói Âu Dương Long Âu Dương Long Âu Dương Long! Nhưng sợ sẽ để lộ mục tiêu, vì vậy nói vòng vo, “Khâu Tử Ngạn.” Trước tiên bắt đầu từ người trong giới, sau đó tới bạn hợp tác thì có vẻ hợp lí hơn!

“Không thành vấn đề.” Hàn Uy sảng khoái đồng ý, “Anh lập tức sắp xếp, bây giờ vui chưa?”

Vui cái gì mà vui em hoàn toàn không muốn gặp cái tên cơ bụng bệnh hoạn kia! Tô Nặc sốt ruột đến mức thở không thông, “Em còn muốn gặp thêm ——”

“Không được.” Hàn Uy cắt lời hắn, “Bác sĩ nói trước khi não bộ của em bình phục, không được dùng sức quá nhiều, anh chỉ cho em gặp một người thôi, còn lại tính sau, không được trả giá nữa!”

Một tia sét rền vang, Tô Nặc nghẹn họng mở to mắt, sao lại xuất hiện kết cuộc vớ vẩn như thế này?! Chuyện này không khoa học!

“Anh gọi người đưa đồ ăn đến cho em.” Hàn Uy đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.

Tô Nặc ngồi trên giường, thật sự muốn tự vả!

Mình tốn công tốn sức tự biên tự diễn kế hoạch mời khách, kết quả lại được. . . Gặp mặt nói chuyện phiếm với Khâu Tử Ngạn?!

Giết tôi đi!

Trong căn hộ cao cấp, Khâu Tử Ngạn đang đứng trong nhà bếp vừa ngâm nga hát vừa rửa táo đỏ.

“Anh ra phòng khách xem TV đi.” Đường Tiểu Ngữ thật sự không thể chịu được công phu rửa táo của hắn, “Nấu chè xong tôi bưng ra.”

“Cậu dạy tôi đi.” Khâu Tử Ngạn không chịu bỏ cuộc.

“Bỏ ngân nhĩ gạo nếp táo đỏ củ khởi vào trong nồi rồi đun nước.” Đường Tiểu Ngữ nói, “Dạy xong rồi.”

“Dạy có lệ như vậy mà coi được à!” Khâu Tử Ngạn bất mãn.

Đường Tiểu Ngữ thả nguyên liệu vào trong nồi, sau đó chỉnh lửa, “Thì vốn dĩ đơn giản như vậy mà.”

“Ngày mai đi xem phim không?” Khâu Tử Ngạn mời.

“Lại là phim anh đóng?” Nhớ tới cảnh giường chiếu lần trước của hắn, Đường Tiểu Ngữ phì cười.

“Không được cười!” Khâu Tử Ngạn nhéo mặt cậu ta, “Nghiêm túc một chút!”

“Xem phim gì?” Đường Tiểu Ngữ hỏi.

“Phim bom tấn Hollywood.” Khâu Tử Ngạn xoa đầu cậu ta, “Có đi không?”

“Đi.” Dạo này Đường Tiểu Ngữ rất gần gũi với hắn.

Tâm tình của Khâu Tử Ngạn tốt lên hẳn, nhưng mấy phút sau, hắn đột nhiên nhận được điện thoại của Đới An, “Khâu tiên sinh.”

“Là anh?” Khâu Tử Ngạn giảm âm lượng TV, “Nặc Nặc không sao chứ?”

“Không có việc gì, Nặc Nặc muốn gặp cậu.” Đới An nín cười, “Không biết bảy giờ tối mai cậu có thời gian không?”

“Nặc Nặc muốn gặp tôi?” Khâu Tử Ngạn cảm thấy thật bất ngờ.

“Phải.” Đới An cũng không biết nên giải thích như thế nào, bởi vì việc này thật sự rất khó tin! Không thể dùng tư duy của người bình thường để lí giải được.

“. . . Dĩ nhiên rồi.” Khâu Tử Ngạn đồng ý, “Tối mai tôi ở nhà chờ điện thoại của anh.”

“Cảm ơn.” Sau khi lễ phép nói cám ơn, Đới An cúp điện thoại, ôm bụng cười như điên!

Lúc nãy khi Hàn Uy gọi điện thoại tới bảo hẹn giùm Khâu Tử Ngạn, Đới An phải nói là giật cả mình! Người khác không biết nhưng người đại diện hiểu rất rõ, Tô Nặc vừa hâm mộ vừa hận Khâu Tử Ngạn muốn chết, đôi khi còn vẽ nốt ruồi lên ảnh của người ta trên tạp chí! Sao cậu ta có thể muốn gặp Khâu Tử Ngạn đầu tiên chứ, chuyện này không khoa học!

Người đại diện lén lút tới phòng bệnh hỏi Tô Nặc, kết quả nghe yêu nghiệt rầu rĩ trả lời, “Tôi có muốn gặp hắn đâu! Nhưng anh tôi bảo lúc tôi gặp tai nạn, hắn đã dũng cảm quên mình xông đến cứu tôi, vì vậy muốn tôi gặp mặt cảm ơn hắn!” Cái này dĩ nhiên là do Tô Nặc chế ra, bất quá Đới An cũng tin, nhưng vẫn cảm thấy rất buồn cười!

Quả thật rất đáng cười to suốt ba phút!

“Tối mai anh có việc?” Sau khi Khâu Tử Ngạn cúp điện thoại, Đường Tiểu Ngữ hỏi.

“Ừ.” Khâu Tử Ngạn cảm thấy bất đắc dĩ, “Đành phải đổi ngày xem phim vậy.”

“Không sao.” Đường Tiểu Ngữ tò mò hỏi, “Anh bận gì? Có muốn tôi đưa anh đi không?”

“Là người đại diện của Tô Nặc, lúc tôi và cậu ta trình diễn đã xảy ra tai nạn, dù sao cũng nên đi thăm cậu ta một chút.” Khâu Tử Ngạn hỏi, “Cậu muốn đi với tôi không?”

“Ừ.” Đường Tiểu Ngữ có ấn tượng rất tốt với Tô Nặc.

Vì thế tối hôm sau, Đới An lái xe tới đón Khâu Tử Ngạn và Đường Tiểu Ngữ, ba người cùng nhau đến bệnh viện. Trong lúc đó, Tô Nặc đang vô cùng rối trí! Theo lệ thường, nếu phải gặp mặt Khâu Tử Ngạn, hắn nhất định sẽ điên cuồng trang điểm để trông bảnh trai hơn! Nhưng lần này thì khác, bởi vì hắn không biết phải giải thích với Âu Dương Long như thế nào! May là ngài giám đốc vẫn chưa biết chuyện, nếu biết rồi nhất định sẽ tức chết luôn! Bởi vì mặc kệ nghĩ theo phương diện nào, mình làm gì có lí do đòi gặp Khâu Tử Ngạn đầu tiên chứ trời ơi!

Đúng là quá thê thảm!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.