Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 34



Buổi đêm yên tĩnh. Lâm Thiển đi vào sân trước ngôi biệt thự, tới bên mấy cây nho cô trồng hôm nào.

Mấy cây nho đã cao ngang người, những phiến lá lớn đung đưa trong gió. Sang năm, chắc nó đã có thể leo kín giàn ở trên cao.

Có lẽ do tâm trạng nặng nề và rối bời, Lâm Thiển không lập tức vào nhà mà
rút điện thoại chụp hình mấy cây nho làm kỷ niệm. Sau đó, cô mới thở
dài, đẩy cửa đi vào trong nhà.

Lệ Trí Thành đang ngồi ở sofa xem tivi. Nhìn thấy cô, anh vỗ nhẹ mặt ghế, ra hiệu cô ngồi xuống cùng anh.

Lâm Thiển bị tin tức trên truyền hình thu hút sự chú ý. Kênh kinh tế đang
đưa tin về vụ tập đoàn DG của Mỹ bỏ khoản tiền khổng lồ thu mua Tư Mỹ
Kỳ.

Tất nhiên, những thông tin này không mấy có giá trị. Bởi vì
quá trình hợp tác tương đối âm thầm lặng lẽ nên tin tức giới truyền
thông kiếm được đều là vu vơ hời hợt.

Bản thân việc công ty nước ngoài thu mua doanh nghiệp trong nước là đề tài nhạy cảm nên các bên đều tránh rình rang.

Nhưng chỉ xem thông tin này, lại hồi tưởng những lời Trần Tranh nói hôm nay, tâm trạng của Lâm Thiển càng tệ hơn.

Cô quay sang Lệ Trí Thành, hỏi thẳng: “Anh sẽ không bán Ái Đạt đấy chứ?”

Lệ Trí Thành cầm điều khiển tắt tivi. “Em nghĩ sao?” Anh không đáp mà hỏi lại.

Lâm Thiển thú thật: “Em không biết.”

“Hôm nay em nói chuyện gì với anh trai em thế?” Lệ Trí Thành lại hỏi.

Lâm Thiển lặp lại toàn bộ lời nói của Lâm Mạc Thần. Tất nhiên, cô bỏ qua
đoạn anh trai bảo anh “nằm chờ chết”. Lệ Trí Thành nghe xong, gật đầu,
chuyển đề tài khác: “Em đã nói với anh ấy chuyện hai chúng ta đính hôn
chưa?”

Nghĩ đến phản ứng của anh trai, cô đương nhiên không nói
thật, chỉ đáp: “Em nói rồi, anh ấy có chút không vui, vì em không báo
trước với anh ấy. Tuy nhiên, về cơ bản anh rất vui mừng, còn chúc phúc
chúng ta.”

Khóe mắt Lệ Trí Thành thấp thoáng ý cười: “Thật không?”

Lâm Thiển hơi chột dạ, nhưng vẫn giả bộ thản nhiên: “Tất nhiên là thật rồi, bằng không anh ấy có thể làm gì?” Cô nghĩ bụng: Vậy mà anh cũng đoán ra phản ứng của anh trai em. Em thừa nhận, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, anh
mới là người hiểu anh ấy nhất trên đời.

May mà hai người đàn ông này không đấu với nhau.

Lệ Trí Thành cũng không hỏi nhiều, mà chỉ nói: “Đợi sau khi vụ thu mua kết thúc, anh và bố anh ẽ chính thức đi thăm người thân của em.”

Lâm Thiển đỏ mặt: “Tùy anh.”

Nhắc đến đề tài này, không khí trong phòng tựa hồ trở nên mờ ám trong giây
lát. Hai người nhìn nhau, Lệ Trí Thành giơ tay kéo cô vào lòng rồi vuốt
ve mặt cô.

“Anh làm gì vậy?” Lâm Thiển lên tiếng.

“Em nên gọi anh là gì nhỉ?” Lệ Trí Thành hỏi lại.

Lâm Thiển ngẩn người, vài giây sau mới hiểu ý anh. Dù sao cũng là lần đầu
tiên, cô rất khó mở miệng. Hơn nữa, gọi người đàn ông chững chạc thâm
trầm như anh bằng xưng hô thân mật, cô cảm thấy hơi kỳ kỳ.

“Anh gọi trước đi.” Lâm Thiển đá “trái bóng” về phía anh.

Lệ Trí Thành cúi đầu hôn lên trán cô, cất giọng vô cùng dịu dàng: “Vợ à.”

Trái tim Lâm Thiển như bị thứ gì đó chạm vào.

Cô không ngờ, một xưng hô hết sức bình thường, thốt ra từ miệng anh cũng khiến cô rung động đến thế.

Lâm Thiển giơ tay ôm cổ Lệ Trí Thành, gọi khẽ: “Chồng ơi.”

Gương mặt anh gần kề, đôi mắt sâu hun hút nhìn cô. Hai người nhất thời im
lặng, nhiệt độ không khí dường như tăng lên, khiến toàn thân cô nóng
ran.

Một lúc sau, Lâm Thiển lên tiếng: “Anh còn chưa nói, rốt cuộc anh có bán Ái Đạt hay không?”

Sắc mặt Lệ Trí Thành lộ vẻ nghiêm nghị trong giây lát. Anh giơ tay kéo cả
bàn cờ và hộp đựng quân cờ ở góc bàn uống trà ra trước mặt.

Lâm Thiển tỏ ra hứng thú: “Anh định bố trí quân cờ hay sao?”

Lệ Trí Thành không trả lời, mà cầm bốn quân cờ màu đen, thả xuống bàn cờ.

“Nếu từ chối đề nghị thu mua của tập đoàn DG, Ái Đạt sẽ phải đối mặt với bốn sự uy hiếp chủ yếu. Thứ nhất là vấn đề tài chính. Tài lực của DG hùng
hậu hơn chúng ta không biết bao nhiêu lần. Nếu triển khai cuộc cạnh
tranh trên thị trường, chúng ta sẽ rất thiệt thòi.

Lâm Thiển gật
đầu. Đây cũng là điều cô lo lắng. Trước kia đấu với công ty có thực lực
hơn hẳn là Tân Bảo Thụy, Ái Đạt pải dốc hết sức lực mới có thể chiếm thế thượng phong. DG là tập đoàn sản xuất túi xách hàng đầu thế giới, tài
chính đương nhiên mạn hơn Tân Bảo Thụy nhiều.

“Thứ hai”, Lệ Trí
Thành cất giọng trầm thấp: “… là cái vỏ Tư Mỹ Kỳ. Trước đây DG nhảy vào
thị trường Trung Quốc không thành công là do không hợp thủy thổ, không
xây dựng được đội ngũ marketing, mạng lưới thị trường của mình. Nhưng
bây giờ, những khiếm khuyết “chết người” của bọn họ đã có Tư Mỹ Kỳ bổ
sung.”

Lâm Thiển gật đầu, không nhịn nổi mắng một câu: “Trần Tranh đúng là đồ ngu xuẩn.”

“Thứ ba là tâm lý người tiêu dùng.” Ánh mắt Lệ Trí Thành lạnh nhạt đi mấy
phần, Lâm Thiển tiếp lời: “Đúng vậy, không ít người tiêu dùng cho rằng
sản phẩm của nước ngoài tốt hơn sản phẩm nội địa. Điều này trở thành một ưu thế của bọn họ.”

Nhắc tới mới nhớ, hình như Lâm Thiển cũng thích hàng ngoại hơn.

Lệ Trí Thành rõ ràng nghĩ tới đống mỹ phẩm, quần áo, giày dép… của cô, anh âm thầm liếc cô một cái, Lâm Thiển chau mày: “Anh cũng có bao nhiêu thứ còn gì?”

Lệ Trí Thành đáp rất nhanh: “Anh chỉ có trang bị dã ngoại.”

Lâm Thiển ngẩn người, ngẫm nghĩ một lúc. Hình như đúng vậy, ngoài quần áo,
giày mũ, lều bạt dành cho chuyến đi dã ngoại, vật phẩm cá nhân khác của
Lệ Trí Thành đều là hàng nội địa.

“Land Rover.” Cô chợt nghĩ đến xe ô tô của anh.

“Là xe của công ty.”

Cũng đúng… Lâm Thiển vắt óc nghĩ tiếp. Đột nhiên mắt cô lóe sáng, nhưng sắc mặt hơi xấu hổ: “… Còn bao cao su nữa.”

Đại khái Lệ Trí Thành không ngờ cô tính cả thứ này. Khóe mắt anh vụt qua ý cười: “Được, cái này anh thừa nhận.”

Lâm Thiển ngượng ngùng quay đi chỗ khác. Anh đúng là đáng ghét thật.

“Sự uy hiếp thứ tư là gì?” Cô hỏi.

Lệ Trí Thành giơ tay véo má cô: “Lòng người.”

Lâm Thiển ngây ra, nghe anh nói tiếp: “DG muốn thu mua chúng ta, đương
nhiên sẽ đưa ra các điều kiện hấp dẫn, khiến nhiều người động lòng.
Thiên hạ đua chen và tranh giành cũng chỉ vì chữ lợi. Việc người của Ái
Đạt bị dao động trước cám dỗ là thực tế chúng ta không thể ngăn chặn.

Lâm Thiển im lặng. Lệ Trí Thành cầm một quân cờ màu trắng đặt xuống phía đối diện quân cờ đen.

“Đây là gì vậy?” Lâm Thiển hỏi.

“Ích lợi đạt được khi đồng ý bán cổ phần.”

Lâm Thiển tròn mắt nhìn Lệ Trí Thành. Anh cũng suy tính đến khả năng bán cổ phần ư?

“Bất kể sự uy hiếp nào trong bốn cái trên cũng có khả năng đẩy Ái Đạt vào
đường cùng.” Anh nói từ tốn: “Nếu chúng ta đồng ý bán cổ phần, kết quả
sẽ rất đơn giản. Chúng ta sẽ nhận được khoản tiền vô cùng lớn. Ngành sản xuất túi xách là ngành nghề truyền thống, lợi nhuận mỏng. Nếu chúng ta
dùng số tiền này đầu tư vào lĩnh vực bất động sản hay tài chính tiền tệ… Anh nghĩ sẽ đạt được lợi nhuận cao hơn sản xuất túi xách gấp nhiều
lần.”

Lâm Thiển hoàn toàn á khẩu.

Cô tin vào lời nói của
Lệ Trí Thành. Với con mắt và năng lực của anh, làm nghề gì mà chẳng kiếm được tiền. Nhưng nghĩ tới việc bán Ái Đạt, tâm trạng của cô vô cùng
nặng nề.

Lâm Thiển lại cúi đầu quan sát năm quân cờ trên bàn cờ rồi ngẩng lên nhìn Lệ Trí Thành.

Vì vậy, quyết định của anh là?

“Anh từng nghĩ đến chuyện bán Ái Đạt.” Lệ Trí Thành nhìn vào mắt Lâm Thiển, đồng thời khẳng định suy đoán của cô.

Lâm Thiển giật mình, anh từng nghĩ đến chuyện bán Ái Đạt? Câu này có nghĩa là…

Lệ Trí Thành tựa vào thành ghế, xoay người cô đối diện anh. Sau đó, anh ôm eo cô, ánh mắt thâm trầm.

“Sáng nay anh đã thu thập trên internet tư liệu về công ty nước ngoài thu mua và sáp nhập các doanh nghiệp trong nước.” Anh nói.

Lâm Thiển có dự cảm, lời anh sắp thổ lộ rất quan trọng. Cô bất giác gật đầu: “Vâng, sau đó thì sao?”

“Thì ra rất nhiều nhãn hiệu nổi tiếng thuộc mọi ngành nghề đã bị nước ngoài
thu mua. Đối diện với cuộc tấn công của doanh nghiệp đa quốc gia, sự lựa chọn và kết cục của bọn họ chỉ có một.”

“Vâng.” Lâm Thiển không
phải là thành phần đặc biệt yêu nước, nhưng mỗi lần thấy tin tức kiểu
này, trong lòng cô vẫn khó chịu. Cho dù nước ngoài mang tới nhân tài và
kỹ thuật tiên tiến nhưng nhãn hiệu đó suy cho cùng cũng không còn là
nhãn hiệu Trung Quốc. Hơn nữa, đúng là có rất nhiều nhãn hiệu nổi tiếng
trong nước đã biến mất trên thị trường.

Lệ Trí Thành chuyển đề tài: “Duy chỉ có một ngành, cả tập thể ngăn chặn sự thu mua của nước ngoài.”

Lâm Thiển tiếp lời: “Ngành điện gia dụng.” Cô từng đọc qua tin tức liên quan đến vụ này.

Lệ Trí Thành gật đầu: “Tài liệu cho biết, các doanh nghiệp Trung Quốc và
tập đoàn điện gia dụng quốc tế đối kháng nhiều năm, bọn họ phải trả cái
giá rất đắt mới có thể đẩy lui sự xâm nhập của nước ngoài. Mà kết quả
là…” Ngừng vài giây, anh nói tiếp: “Trong cuộc cạnh tranh gay gắt đó, kỹ thuật và thực lực của doanh nghiệp Trung Quốc không ngừng nâng cao.
Hiện tại, rất nhiều sản phẩm điện gia dụng lọt vào top đầu toàn cầu.
Công ty nước ngoài nhìn thấy sản phẩm điện gia dụng Trung Quốc là nể
sợ.”

Lâm Thiển không biết mở miệng thế nào, cô chỉ cảm thấy máu
nóng trên toàn thân từ từ sôi sục. Lệ Trí Thành giơ tay gạt hết quân cờ
vào hộp.

Sau đó, anh ngẩng đầu nhìn cô, nói rành rọt từng từ một: “Lẽ nào doanh nghiệp của anh không thắng nổi công ty nước ngoài? Không
thể đạt đến top đầu toàn thế giới?”

***

Đêm đã rất khuya.

Lâm Thiển nằm trên giường, đầu óc cô chỉ lặp đi lặp lại câu nói của Lệ Trí Thành, trong lòng vẫn chưa hết xúc động.

Tuy bây giờ Ái Đạt là công ty đứng đầu Trung Quốc, nhưng muốn lọt vào vị trí hàng đầu thế giới vẫn còn một khoảng cách rất xa.

Không hiểu tại sao, khi nghe Lệ Trí Thành bình thản nói mục tiêu xa vời đó,
Lâm Thiển không hề cảm thấy ngoài tầm tay, mà cô chỉ có một cảm giác
nhiệt huyết dâng tràn, sôi sục ý chí chiến đấu.

Lúc này, Lệ Trí
Thành mở cửa nhà tắm đi ra ngoài. Bộ dạng của anh mỗi khi tắm xong trông rất gợi cảm, Lâm Thiển càng ngắm càng thích. Không đợi anh tiến lại
gần, cô đã nhảy xuống giường lao tới ôm anh.

Thấy người phụ nữ
của mình đột nhiên chủ động lao vào vòng tay, Lệ Trí Thành dừng bước.
Anh phản ứng rất nhanh, ôm người bế cô lên.

Đôi mắt thâm trầm của anh nhìn cô chăm chú.

Lâm Thiển cất giọng dịu dàng và kiên định: “Em vẫn muốn làm phó tướng của anh. Cúc cung tận tụy, xông pha trận mạc.”

“Được.” Lệ Trí Thành nhẹ nhàng đáp: “Phu nhân muốn làm gì cũng được.”

Lâm Thiển không nhịn được cười, “xì” một tiếng: “Em chỉ muốn làm phó tướng
thôi.” Cô cất giọng nũng nịu: “Trưởng quan đại nhân, xin hãy nói cho em
biết cẩm nang diệu kế tiếp theo của anh đi.”

Lệ Trí Thành đặt cô
xuống giường, anh cũng nằm bên cạnh rồi ôm cô vào lòng: “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Anh cần phải đi sâu tìm hiểu tình hình của
đối phương đã.”

Lâm Thiển gật đầu, cô hiểu điều này. Trước khi
bước vào trận chiến, các tướng lĩnh đều phải tìm hiểu kỹ càng tình hình
binh lực, lương thảo, thói quen dụng binh của đối phương, mới có thể
bách chiến bách thắng. Trước đó Lệ Trí Thành thắng hai trận, cũng bởi vì anh nắm rõ bản tính của Trần Tranh và Ninh Duy Khải.

Ngẫm nghĩ
một lúc, Lâm Thiển lên tiếng: “Trước đây em từng tiếp xúc với mấy người
của công ty anh trai em, em cũng đã thu thập tư liệu về tập đoàn DG, để
em nói cho anh nghe.”

“Được. Cảm ơn phó tướng Lâm.”

Lâm Thiển mỉm cười, tựa vào lòng anh, bắt đầu chắt lọc thông tin quan trọng:

“Mấy người chung vốn và cấp dưới của anh trai em, có thể dùng từ xảo quyệt
và tàn nhẫn để hình dung. Bọn họ thường đưa ra nhiều điều kiện hạn chế
trong hợp đồng thu mua. Bình thường, anh sẽ thấy không quan trọng nhưng
đến khi xảy ra chuyện, ví dụ doanh nghiệp kinh doanh kém hay điều kiện
bên ngoài thay đổi, những điều khoản xoàng xĩnh đó liền phát huy tác
dụng. Bọn họ có lý do chính đáng, từ từ nuốt doanh nghiệp của anh. Những điều khoản này là hợp pháp và anh chẳng thể làm gì bọn họ. Không thể
không thừa nhận, về phương diện thu mua tài chính, doanh nghiệp trong
nước thua xa doanh nghiệp quốc tế về mặt kinh nghiệm.”

Lệ Trí Thành gật đầu. Lâm Thiển thở dài: “Em đoán Trần Tranh chắc chắn rơi vào bẫy của bọn họ.”

Nhắc đến Trần Tranh, Lệ Trí Thành không một chút mềm lòng: “Anh ta gieo gió
gặt bão.” Lâm Thiển nháy mắt với anh. Thật ra Trần Tranh nói không sai,
Tư Mỹ Kỳ bị Lệ Trí Thành kéo xuống nước mới rơi vào cảnh đường cùng.

Lượng tiêu thụ túi xách thông thường của Tân Bảo Thụy giảm sút, tạo ra khoảng trống rất lớn. Tư Mỹ Kỳ đương nhiên nhảy vào, không ngờ bị nhãn hiệu
Aier của Ái Đạt đánh bại. Chiêu “một mũi tên trúng ba đích” của Lệ Trí
Thành chính là chỉ thị trường vật liệu, thị trường túi xách thông thường và giải quyết Tư Mỹ Kỳ.

Lâm Thiển không nhịn được lại liếc Lệ Trí Thành một cái.

Lúc cô bị người của Trần Tranh cho một bạt tai, Lệ Trí Thành nói, anh sẽ ghi nhớ giọt nước mắt của cô.

Cô thật sự không ngờ, sau một thời gian dài như vậy, anh vẫn không quên tặng Tư Mỹ Kỳ một đòn chí mạng, coi như trả thù cho cô.

Hờ hờ… cái tát của Trần Tranh có cái giá đắt thật đấy.

“Mấy quản lý cao cấp và nhân viên thị trường của tập đoàn DG khu vực Châu Á
Thái Bình Dương cũng có đặc điểm riêng.” Lâm Thiển nói tiếp: “Một số
thạo về lĩnh vực thương mại điện tử, vì vậy bọn họ làm rất tốt nghiệp vụ tại khu vực Hồng Kông, Đài Loan. Chúng ta phải đặc biệt cẩn thận những
hoạt động marketing quy mô lớn trên internet của bọn họ.

Đội ngũ
quảng cáo của DG cũng rất xuất sắc. Nói thật là chúng ta không thể nào
sánh bằng. Mỗi khi xem quảng cáo của bọn họ, em đều cảm thấy chấn động.”

Ngoài ra, quy trình vận hành của bọn họ cũng nhanh chóng và đạt hiệu quả cao. Dựa theo cách làm của bọn họ ở những nước khác, nhiều khả năng sau khi
chuẩn bị đâu vào đấy, họ sẽ phát động “cuộc chiến tia chớp” trên thị
trường.”

Đêm khuya tĩnh mịch, hai người thì thầm thảo luận rất
lâu. Lâm Thiển nhận thức một cách sâu sắc, con đường phía trước gập
ghềnh và trắc trở. Bởi vì bọn họ sắp phải đối mặt với một đối thủ mạnh
chưa từng thấy. Xác suất thắng lợi là bao nhiêu, vẫn còn là điều bí ẩn.

***

Cùng lúc đó, kế hoạch thu mua của Lâm Mạc Thần cũng đang tích cực xúc tiến.

Mục tiêu thứ hai của anh là Tân Bảo Thụy.

***

Khi nhận được tin tập đoàn DG đã trở thành một trong những cổ đông lớn của Tân Bảo Thụy, Ninh Duy Khải cảm thấy hơi bất ngờ.

Bởi vì bố con nhà họ Chúc từng tuyên bố, sẽ không bao giờ bán cổ phần của
Tân Bảo Thụy. Vậy mà mới một thời gian anh ta rời khỏi công ty, gió đã
xoay chiều khác.

Ninh Duy Khải chẳng tốn nhiều công sức đã có thể tìm hiểu ngọn ngành. Hóa ra đối phương ra tay với cổ đông vừa và nhỏ
trước. Những cổ đông này đều là họ hàng hoặc nhân viên kỳ cựu của Tân
Bảo Thụy, trước đây cùng chủ tịch Chúc tạo dựng giang sơn, nên được sở
hữu một số cổ phần của công ty. Bây giờ bọn họ đã không thể đạt lợi ích
nhiều hơn từ Chúc thị nên trước đề nghị mua cổ phần với giá cao của DG,
bọn họ rất khó giữ vững lập trường.

Tuy nhiên, người thật sự khiến Tân Bảo Thụy rơi vào nguy cơ chính là hai anh em nhà họ Chúc.

Đại diện thu mua của tập đoàn DG là một người gốc Hoa tên Lâm Mạc Thần. Anh ta bí mật hẹn gặp riêng hai anh em nhà họ Chúc. Mấy ngày sau, anh ta
mua được 10% cổ phần trong tay hai người. Như vậy, DG chiếm đến 30% cổ
phần, trở thành cổ đông lớn của Tân Bảo Thụy.

Trước sự thật này, Ninh Duy Khải chỉ muốn chửi thề một câu.

Chắc không phải do một tay gây dựng nên bọn họ không xót xa. Về việc tại sao hai anh em nhà họ Chúc đồng ý bán cổ phần, Ninh Duy Khải nghĩ đến nhiều nguyên nhân.

Thứ nhất, anh ta nắm giữ Tân Bảo Thụy nhiều năm nên có ảnh hưởng rất lớn, rất sâu sắc. Có lẽ hai vị công tử này không biết
làm thế nào với doanh nghiệp và một đám nhân viên không tín phục bọn họ.

Thứ hai, anh em nhà họ Chúc chuyên quản lý ngành bất động sản và tài chính
tiền tệ. Họ không có hứng thú với ngành sản xuất túi xách lợi nhuận
mỏng. Do đó, bọn họ mới bán cổ phần trong tay rồi dùng khoản tiền lớn đó phát triển công ty của mình. Làm vậy, có thể nâng cao tầm ảnh hưởng
trong nội bộ Chúc thị. Bởi dù sao sau khi Ninh Duy Khải bị đánh đổ, ứng
cử viên thừa kế chỉ còn lại hai anh em bọn họ.

Hơn nữa, một khi bán Tân Bảo Thụy, sau này Ninh Duy Khải muốn làm lại từ đầu cũng rất khó. Đây chính là một đòn nhằm vào anh ta.

Ninh Duy Khải không thể không thừa nhận, nếu ở vào vị trí của bọn họ, anh ta cũng sẽ bán cổ phần Tân Bảo Thụy.

Tình hình hiện tại tương đối phức tạp. Chủ tịch Chúc Bác Vân sở hữu 20% cổ
phần. Anh em họ Chúc mỗi người đã bán 5% nên chỉ còn lại 10%, không loại trừ khả năng họ sẽ bán tiếp. Chúc Hàm Dư sở hữu 15% cổ phần. Ngoài ra,
còn 15% cổ phần phân tán trong tay các cổ đông nhỏ, những cổ đông này
lại là người của Ninh Duy Khải nên họ án binh bất động.

Tập đoàn DG chiếm giữ 30% cổ phần. Cuối cùng ai có thể giành được quyền kiểm soát Tân Bảo Thụy vẫn còn là điều bí ẩn.

Về phần Chúc Hàm Dư, Ninh Duy Khải hiểu rõ tại sao cô không bán. Nghe nói
Lâm Mạc Thần từng tìm cô, nhưng cô đều từ chối gặp mặt.

Chúc Hàm
Dư tuy chẳng biết gì nhưng cô cũng có sự cố chấp của mình. Chắc cô không ngờ cổ phần trong tay mình bây giờ quan trọng như vậy. Cô chỉ đơn thuần không muốn bán thứ thuộc về Chúc thị.

Ninh Duy Khải ngước nhìn bầu trời xanh biếc ngoài cửa sổ, lặng lẽ thở dài.

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến. Nguyên Tuấn gõ cửa đi vào, sắc mặt hơi kỳ lạ: “Ninh tổng, phu nhân của anh đến rồi.”

Ninh Duy Khải hơi ngẩn người, liền nhìn thấy Chúc Hàm Dư từ đằng sau Nguyên Tuấn đi vào.

Bốn mắt chạm nhau, sắc mặt Ninh Duy Khải không chút thay đổi, trong khi ánh mắt Chúc Hàm Dư chứa đựng rất nhiều tâm tình. Hai tay cô nắm chặt túi
xách, đứng yên một chỗ nhìn anh ta.

Ninh Duy Khải lên tiếng:
“Nguyên Tuấn, chú ra ngoài trước đi.” Anh ta đứng dậy, mỉm cười tiến lại gần vợ: “Hàm Dư, sao em lại đến đây?”

Đây là lần đầu tiên cô bước chân ra khỏi nhà, đặt chân tới nơi làm việc của anh ta kể từ khi kết hôn tới nay.

Chúc Hàm Dư cụp mi, né tránh ánh mắt của chồng, đáp lí nhí: “Ba ngày nay anh không về nhà, em đến xem anh thế nào?”

Ninh Duy Khải nhìn cần cổ trắng ngần hơi cúi xuống của cô. Anh ta chưa thấy
một người phụ nữ nào có cái cổ nõn nà đẹp đẽ như vậy. Hôm nay Chúc Hàm
Dư chỉ mặt bộ váy dài bình thường, nhưng đứng giữa văn phòng của anh ta, cô vẫn tỏa ra khí chất cao quý trang nhã, rung động lòng người.

Người vợ của anh ta là một công chúa trời sinh. Nàng công chúa luôn sống
trong tháp ngà ảo mộng, từng là nàng công chúa mà anh ta mơ ước.

Ninh Duy Khải kéo tay cô về bàn làm việc. Chúc Hàm Dư ngẩn ngơ đi theo anh ta, không nói một lời.

Ninh Duy Khải ngồi xuống ghế, để vợ ngồi lên đùi mình. Chúc Hàm Dư không thoải mái: “Đây là phòng làm việc…”

“Không sao đâu.” Ninh Duy Khải hôn nhẹ lên cổ cô: “Bọn họ sẽ không vào đây.”
Anh ta giải thích: “Mấy ngày nay xảy ra vụ thu mua ầm ĩ ở bên ngoài,
chắc em cũng nghe nói rồi. Vì vậy anh mới không có thời gian về nhà.”

Nhiều lúc, lời giải thích chẳng hề có giá trị. Trước kia dù bận đến mức nào,
chỉ cần ở thành phố Lâm, Ninh Duy Khải đều về nhà với vợ.

Nhưng Chúc Hàm Dư vẫn gật đầu, rút một tập giấy từ túi xách đưa cho anh ta: “Em đến… để đưa cho anh cái này.”

Ninh Duy Khải cầm lên xem, sửng sốt trong giây lát: “Đây là…”

Đây là một bản ủy thác cổ phần, bên trên viết: “Chúc Hàm Dư ủy thác toàn bộ 15% cổ phần của Tân Bảo Thụy cho Ninh Duy Khải. Ninh Duy Khải thay cô
thực hiện mọi quyền lợi của một cổ đông. Bên dưới là chữ ký và con dấu
của Chúc Hàm Dư, chữ ký mảnh mai và yếu ớt như con người của cô.”

Ninh Duy Khải nhướng mắt nhìn vợ: “Em biết hành động này có ý nghĩa như thế nào không?”

Có nghĩa, anh ta sẽ là người quyết định ai trong số gia tộc Chúc thị hoặc tập đoàn DG có thể nắm quyền kiểm soát Tân Bảo Thụy.

Ánh mắt Chúc Hàm Dư vụ qua tâm tình mơ hồ, cô đáp khẽ: “Có nghĩa là, với số cổ phần Sa Ưng trong tay anh cộng thêm số cổ phần này, ít nhất có thể
bảo vệ Sa Ưng và các nhãn hiệu khác, đúng không?”

Ninh Duy Khải gật đầu, hôn cô: “Đúng vậy. Cảm ơn em, Hàm Dư.”

Chúc Hàm Dư đột nhiên trào nước mắt. Cuối cùng, cô cũng buông hết lòng tự
tôn yếu ớt, ôm cổ chồng nghẹn ngào: “Duy Khải, không phải em đứng về
phía bố và anh trai. Em chỉ hy vọn mọi người không trở mặt, em muốn mọi
chuyện tốt đẹp…”

Tim Ninh Duy Khải như bị siết mạnh, anh ta ôm chặt vợ: “Anh hiểu, em đúng là ngốc…”

Ninh Duy Khải còn chưa dứt lời, cửa văn phòng vang lên hai tiếng gõ cửa cộc cộc rồi bị đẩy ra.

“Ninh tổng, em đã hoàn thành nhiệm vụ, đến báo cáo với anh.” Một giọng phụ nữ lanh lảnh cất lên.

Ninh Duy Khải và Chúc Hàm Dư đồng thời quay đầu về phía cửa ra vào.

Một cô gái trẻ tuổi thanh tú, mặc áo sơ mi trắng và váy công sở đang đứng ở cửa. Bắt gặp cảnh hai người trong phòng ôm nhau, cô chớp chớp mắt.
Nguyên Tuấn đứng sau lưng cô gái, nghiêm giọng: “Lydia, Ninh tổng và phu nhân đang nói chuyện, cô ra ngoài đi đã.” Nói xong, không đợi phản ứng
của cô gái, anh ta lập tức đóng cửa.

Trong phòng khôi phục bầu không khí yên tĩnh.

Ninh Duy Khải và Chúc Hàm Dư lại hướng ánh mắt về phía đối phương. Anh ta
cúi xuống định hôn vợ, cô liền đẩy anh ta đứng dậy, nở nụ cười miễn
cưỡng: “Anh cứ bận việc đi, em không làm phiền nữa.” Cô ngập ngừng: “Tối nay anh có về…”

“Anh về.” Ninh Duy Khải cướp lời Chúc Hàm Dư, giơ tay xoa đầu cô: “Đợi anh.”

Chúc Hàm Dư gật đầu, lại liếc anh ta một cái rồi quay người đi ra ngoài.

Ninh Duy Khải tiễn vợ khỏi văn phòng, đi ra thang máy. Lúc đi ngang qua bàn
làm việc của thư ký ở gian ngoài, ánh mắt Chúc Hàm Dư vô tình dừng lại ở cô gái trẻ đang cúi đầu ngồi ở đó.

Cô ta không nhìn cô, cô cũng nhanh chóng rời mắt đi chỗ khác.

Cho đến khi lên xe ô tô, giơ tay vẫy chào Ninh Duy Khải, tới khi xe chạy
qua ngã rẽ, không còn nhìn thấy hình bóng chồng, Chúc Hàm Dư mới ôm
miệng khóc nức nở.

***

Việc Ninh Duy Khải giành được 15%
cổ phần của Tân Bảo Thụy nhanh chóng lan truyền rộng rãi. Ngay lập tức
có rất nhiều người tìm anh ta, cũng có nhiều người chờ xem hành động
tiếp theo của anh ta. Ninh Duy Khải chẳng gặp một ai, bao gồm cả Lâm Mạc Thần, người đàn ông bây giờ đã có tiếng tăm trong ngành túi xách.

Vài ngày sau, anh ta hẹn gặp Lệ Trí Thành.

Tại cuộc gặp gỡ lần này, hai bên đã có mục đích hết sức rõ ràng. Đối với
Ninh Duy Khải mà nói, hiện tại anh ta chỉ có khả năng kiểm soát nhãn
hiệu Sa Ưng. Tình hình bên trong và bên ngoài đều rất khó khăn, đây là
thời cơ giúp anh ta đổi đời, nhưng cũng có thể là vực thẳm khiến anh ta
đánh mất “lá bài” cuối cùng.

Vì vậy, Ninh Duy Khải cần tìm một chỗ dựa vững chắc.

Lệ Trí Thành biết rõ hoàn cảnh của Ninh Duy Khải. Đồng thời, anh cũng cần trợ lực từ anh ta.

Buổi chiều hai người đàn ông gặp nhau ở quán trà lần trước. Chỉ có điều lần
này, trên xe của Ninh Duy Khải không có Lydia, còn Lệ Trí Thành không
dẫn theo Lâm Thiển.

Ninh Duy Khải chủ động rót trà cho Lệ Trí
Thành, cười cười: “Nghe nói DG cũng tỏ thái độ muốn mua Ái Đạt, không
biết tình hình tiến triển đến đâu rồi?”

Lệ Trí Thành trả lời ngắn gọn: “Mấy hôm nữa sẽ có câu trả lời chính thức cho bọn họ.”

Ninh Duy Khải gật đầu, không hỏi han nhiều. Anh ta cầm chén trà sứ, xoay
xoay trong tay: “Tôi tưởng anh là kẻ phá rối lớn nhất trong ngành, không ngờ chúng ta đều thành món ăn trong đĩa của công ty nước ngoài.”

“Cũng chưa chắc.” Lệ Trí Thành cất giọng bình tĩnh: “Nếu doanh nghiệp Trung
Quốc đều tẩy chay vụ thu mua, anh nhìn nhận thế nào về cục diện trong
tương lai.”

Ninh Duy Khải đương nhiên từng suy nghĩ về vấn đề
này, anh ta mỉm cười đáp: “Theo suy đoán thông thường, chúng ta có thể
thắng trong thời gian ngắn, nhưng thời gian dài chắc chắn thất bại.”

Lệ Trí Thành cầm chén trà uống một ngụm: “Anh đã đọc qua tin tức về ngành điện gia dụng của Trung Quốc chưa?”

Ninh Duy Khải đáp: “Ngành của chúng ta khác bọn họ. Trong việc đối kháng nước ngoài, chúng ta có lợi cũng có hại.”

“Tôi xin lắng nghe.”

“Lợi ở chỗ, ngành túi xách tuy có hàm lượng kỹ thuật nhưng không cao như
ngành điện gia dụng, hơn nữa chất lượng và kỹ thuật giữa các công ty
không cách biệt quá lớn như ngành kia. Vì vậy, chúng ta chẳng cần khổ sở nghĩ cách không ngừng nghiêng cứu, không ngừng nâng cao, để rồi lợi
nhuận bị ép xuống đến mức thấp nhất. Hại ở điểm, ngành điện gia dụng chú trọng chất lượng tính năng, chỉ cần nhãn hiệu tàm tạm, người tiêu dùng
sẽ quan tâm đến mức giá. Còn túi xách là vật phẩm thường ngày, nói trắng ra, túi xách thể hiện địa vị và đẳng cấp của một cá nhân. Một khi DG
lợi dụng mạng lưới tiêu thụ của Tư Mỹ Kỳ, tiến vào thị trường Trung
Quốc, một khi người tiêu dùng đã làm quen và chấp nhận nhãn hiệu quốc tế này thì chúng ta làm gì cũng vô ích, cạnh tranh về giá cả hay nâng cao
chất lượng đều vô dụng. Ví dụ, dù đắt hơn vài chục, thậm chí vài trăm
nhân dân tệ, người tiêu dùng cũng sẽ sẵn lòng bỏ tiền mua sản phẩm thuộc thương hiệu hàng đầu thế giới, chứ ai mua sản phẩm nội địa. Hơn nữa,
trong cuộc chiến giá cả, chưa chắc chúng ta đã thắng đối phương. Đến lúc xu thế lớn qua đi, tôi và anh chỉ còn nước đóng cửa, trở thành thương
hiệu loại hai đứng sau DG.”

Câu nói này tuy có vẻ bỡn cợt châm
biếm theo phong cách thường thấy của Ninh Duy Khải nhưng “đánh trúng chỗ hiểm”, chỉ rõ thiệt hơn. Nói xong, Ninh Duy Khải ngồi im nhìn Lệ Trí
Thành.

Lệ Trí Thành yên lặng nhìn anh ta, ánh mắt sâu không thấy đáy.

Một lúc sau, Lệ Trí Thành mở miệng: “Vì vậy, nếu muốn thắng DG, bảo vệ thị
phần, chúng ta chỉ có một điểm quyết thắng then chốt, đó là ngăn chặn
người tiêu dùng làm quen và chấp nhận nhãn hiệu này.”

Ninh Duy
Khải chau mày. Nói một câu thật lòng, anh ta có cảm giác vô cùng dễ chịu khi trò chuyện với Lệ Trí Thành. Câu nói vừa rồi của Lệ Trí Thành cũng
là suy nghĩ trong lòng anh ta. Có lẽ đây chính là cảm giác gặp kỳ phùng
địch thủ?

Ninh Duy Khải cười thầm một tiếng.

“Anh định làm thế nào?” Ninh Duy Khải đi thẳng vào vấn đề.

Lệ Trí Thành hiển nhiên đã có dự tính từ trước, anh đặt hai chén trà đến
trước mặt Ninh Duy Khải: “Tôi định tiến hành hai bước. Bước thứ nhất anh làm chủ, tôi phối hợp, tăng thêm áp lực cho đối phương từ vòng ngoài,
khiến bọn họ phải chịu áp lực lớn trong quá trình thâm nhập vào thị
trường Trung Quốc.”

Ninh Duy Khải hiểu ý Lệ Trí Thành, “vòng
ngoài” là chỉ mạng lưới tiêu thụ, nhà cung ứng, các đại lý, công ty vận
chuyển trên cả nước. Hiện tại, anh ta vẫn là Chủ tịch Hiệp hội túi xách, có mối quan hệ trong ngành. Ban đầu, anh ta định dùng chiêu này để
phong tỏa Aito. Bây giờ Lệ Trí Thành lại bảo anh ta áp dụng chiêu này
vào đối thủ nước ngoài, nghĩ lại cũng thấy nực cười.

Trước sự trầm mặc của Ninh Duy Khải, Lệ Trí Thành nói tiếp: “Trong bước này, toàn bộ nguồn lực của Ái Đạt sẽ ủng hộ anh.”

Cái gọi là “ủng hộ” có nghĩa nguồn lực của cả hai công ty đều nằm trong tay Ninh Duy Khải, nghe theo sự sắp xếp của anh ta. Như vậy, hai công ty sẽ phải đối mặt với áp lực cạnh tranh và chịu tổn thất như nhau. Đồng thời đây cũng là cơ hội tích lũy mối quan hệ và danh tiếng, giúp ích cho
việc làm lại từ đầu của anh ta sau này. Ninh Duy Khải thầm cân nhắc tính toán trong lòng. Anh ta không vội nhận lời, mà hỏi lại: “Bước thứ hai
thì sao?”

Lệ Trí Thành tựa vào thành ghế ở phía sau, bình thản
đáp: “Bước đầu tiên sẽ khiến DG bị tổn thương nguyên khí, cũng là giả vờ tiến công. Bước tiếp theo, tôi sẽ chịu trách nhiệm tạo nên bức tường
ngăn chặn hàng ngoại trong lòng người tiêu dùng.”

***

Lệ
Trí Thành về công ty Ái Đạt vào lúc chạng vạng tối, nhân viên đã tan sở
gần hết. Tưởng Viên ngồi ở gian ngoài, liền đứng dậy khi thấy anh: “Giám đốc Lâm đến rồi.”

Lệ Trí Thành gật đầu: “Cậu về trước đi.”

Vừa đẩy cửa, Lệ Trí Thành liền nhìn thấy Lâm Thiển đứng bên giá sách, đang
xem quyển Binh pháp Tôn Tử của anh. Cô quay đầu mỉm cười với anh, đồng
thời rút tờ diệu kế thứ ba mà anh mới viết cách đây không lâu.

“Để em giữ cái này cho anh được không?” Cô hỏi.

Lệ Trí Thành đương nhiên không vấn đề gì. Lâm Thiển gấp cẩn thận, bỏ vào
ví tiền luôn mang theo người, đồng thời cố ý cất giọng nghiêm nghị: “Em
phải hết sức cẩn thận mới được, bị người khác nhìn thấy là hỏng bét. Tất nhiên, em cũng sẽ không cho anh trai xem.”

Lệ Trí Thành mỉm cười, đi tới ôm cô cùng ngồi xuống ghế.

“Tuần sau em thu xếp đi thành phố A được không?” Anh hỏi.

Lâm Thiển hơi bất ngờ: “Chẳng phải theo kế hoạch, đầu tháng sau em mới đi hay sao?”

Kế hoạch mà cô nhắc tới đã được định ra từ trước, Lâm Thiển đi chi nhánh
công ty Minh Đức ở thành phố A. Từ nay về sau, cô sẽ tiếp quản mọi công
việc của Minh Đức ở đại lúc, coi như rời khỏi Ái Đạt.

“Cuộc chiến sắp xảy ra.” Lệ Trí Thành ôm cô: “Em cứ ở bên đó, xong việc anh sẽ đón em về.”

Lâm Thiển im lặng. Cô hiểu ý Lệ Trí Thành, giống như Lâm Mạc Thần tránh mặt khỏi vụ thu mua Ái Đạt, việc cô rời khỏi công ty sẽ càng ổn thỏa hơn.
Mấy ngày trước, Lâm Thiển tuyên bố làm phó tướng của anh, nhưng đó cũng
chỉ là lời nói trong lúc hưng phấn, bản thân cô đã sớm chuẩn bị tinh
thần đứng ngoài cuộc.

Tuy nhiên, Lâm Thiển không ngờ mình phải đi nhanh như vậy.

“Được thôi.” Lệ Trí Thành đã quyết định, chắc chắn có suy tính của anh. Lâm Thiển ôm cổ anh: “Anh cần bao nhiêu thời gian?”

“Ba đến năm tháng.”

Lâm Thiển tròn mắt: “Ba đến năm tháng ư?” Cô và anh sẽ không gặp mặt?

Bắt gặp vẻ sốt ruột của Lâm Thiển, Lệ Trí Thành mỉm cười, giơ tay đỡ gáy rồi cuối xuống hôn cô.

“Tuần nào anh cũng sẽ đến thăm em, bất kể mưa gió bão bùng.”

***

Vài ngày sau, Lâm Thiển đáp chuyến bay đi thành phố A.

Đối với chuyến đi lần này, cô vừa hưng phấn vừa bịn rịn. Vừa rồi Lệ Trí
Thành tiễn cô ra sân bay, nhìn hình bóng cao lớn của anh giữa đám đông,
viền mắt cô ngấn nước.

Tuy nhiên, hai người sống chung lâu ngày,
bây giờ được sống một mình cũng khá thoải mái dễ chịu. Hơn nữa, Lệ Trí
Thành hứa mỗi tuần sẽ đi thăm cô một lần, chắc chắn anh sẽ làm được.

Lúc ngồi ở phòng đợi, Lâm Thiển gọi điện chào Lâm Mạc Thần. Lâm Mạc Thần hơi bất ngờ: “Chẳng phải tháng sau mới đi sao?”

Lâm Thiển thở dài: “Anh đã né tránh thì em cũng nên tránh mặt đúng không?”

“Cũng tốt. Em là nhược điểm duy nhất của Lệ Trí Thành, em lui về đằng sau, anh cũng yên tâm hơn.” Lâm Mạc Thần đáp.

Lâm Thiển ngẩn người, cái gì mà “em là nhược điểm duy nhất của Lệ Trí
Thành”? Rõ ràng cô luôn là một mãnh tướng dưới trướng của anh, tự dưng
trở thành điểm yếu từ lúc nào thế?

Anh trai đã nghĩ vậy, lẽ nào Lệ Trí Thành cũng có ý nghĩ tương tự?

Cho đến lúc lên máy bay, trong lòng Lâm Thiển vẫn không thoải mái. Nhưng
khi máy bay lao vào tầng mây, bên ngoài cửa sổ tràn ngập ánh nắng chói
lòa, Lâm Thiển tạm thời gạt bỏ mọi chuyện ra khỏi đầu óc.

Cô vừa ngắm phong cảnh, vừa rút tờ cẩm nang diệu kế khỏi ví tiền.

Mấy ngày trước, khi Lâm Thiển và Lệ Trí Thành thảo luận về kế hoạch tiếp
theo, anh đã nắm tay cô, cùng cô viết dòng chữ này. Tuy nét chữ vẫn chưa được xuất sắc nhưng không ảnh hưởng việc thưởng lãm.

Kế thứ nhất là: Dụ địch tiến sâu.

Xem một lúc, Lâm Thiển lại gấp tờ giấy bỏ vào túi xách. Bởi vì đây là lần
đầu tiên nắm rõ toàn bộ kế hoạch của Lệ Trí Thành nên trong lòng cô hơi
xúc động. Cô lặng lẽ nhắm mắt, lần này nhất định sẽ thuận lợi, sẽ không
xảy ra bất cứ vấn đề nào.

Bọn họ nhất định sẽ thắng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.