Nhâm Nhiễm vội vàng bỏ đi, Trần Hoa vẫn đứng nguyên
tại chỗ, nhìn theo bóng cô một hồi lâu.
Năm xưa sau khi từ Australia trở về, anh bắt đầu lại
công việc từ đầu, mức độ say sưa với công việc đó, thậm khí đã khiến cho trợ lý
Bang – người đã theo anh nhiều năm và rất hiểu phong cách làm việc của anh thấy
lo. Vụ án bỏ trốn của Dụ Lương Hồng liên lụy đến anh ngày trước do kẻ chủ mưu
bốc hơi, cuối cùng được kết thúc bằng việc xử phạt tuyên án các lãnh đạo của
mấy công ty chứng khoán khác. Năm xưa anh đã kiên quyết từ bỏ để không bị cuốn
vào cuộc tranh giành bị đóng băng tài sản, xét trên phương diện nào đó, cũng
được coi là lấy lùi làm tiến, đưa ra sự lựa chọn sáng suốt nhất. Chu Huấn Lương
– chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn nọ ở Thâm Quyến, người vốn rất có tiếng
vì chuyên sử dụng các thủ đoạn ghê gớm, người đã từng tung tin sẽ cho anh một
trận tơi bời, mãi mãi không bao giờ ngóc đầu lên được, nhưng cũng không kịp
nhìn thấy anh vươn mình trỗi dậy sau khi thất thế và giao tranh cùng anh. Chỉ
một năm sau khi Trần Hoa thay tên đổi họ, vì dính líu đến một vụ án kinh tế gây
ảnh hưởng lớn mà Chu Huấn Lương đã phải đi con đường cũ của Dự Lương Hồng, chỉ
trong một đêm hoảng hốt bỏ chạy, sang đến Hồng Kông vẫn bị khởi tố, bị dẫn độ
về để xử.
Mọi mối đe dọa trực tiếp dường như đều đã được xóa
hết, nhưng Trần Hoa vẫn không thay đổi phong cách ít tiếp xúc, sống kín đáo của
mình, anh từ chối mọi cơ hội xuất đầu lộ diện, khép mình, mở rộng một cách thận
trọng và kín đáo, quy mô của công ty anh mỗi ngày một lớn, chính thức rời trụ
sở về khu CBD ở Bắc Kinh. Sự lên voi xuống chó, biến hóa khôn lường này dường
như là một hình ảnh thu nhỏ nào đó tong thời đại cải cách mở cửa.
Mùa xuân ở Bắc Kinh, trong không khí tràn ngập gió và
cát, bốn bề xung quanh chỉ nhìn thấy lờ mờ, không phải là mùa khiến người ta
vui vẻ. Trong thời gian này, Hạ Tịnh Nghi đã bước vào cuộc sống của Trần Hoa.
Lần đầu tiên gặp Hạ Tịnh Nghi là ở trong một bữa ăn.
Chủ bữa tiệc là một người quen cũ của Trần Hoa khi anh phát hành chứng khoán
riêng lẻ[1], không tiện từ chối. Chỉ có điều anh hiếm khi tham gia những buổi
xã giao đó, cho dù bầu không khí sôi động đến đâu, anh cũng vẫn thấy có gì lạc
lõng.
[1] Phát hành riêng lẻ (Private
Placement): Là việc công ty phát hành chào bán chứng khoán của mình trong phạm
vi một số người nhất định (thông thường là cho các nhà đầu tư có tổ chức có ý
định nắm giữ chứng khoán một cách lâu dài) như công ty bảo hiểm, quỹ hưu trí…
vói những điều kiện hạn chế chứ không phát hành rộng rãi ra công chúng.
Hạ Tịnh Nghi là thư ký của người chủ bữa tiệc. Ông
Hồng – sếp của cô tầm hơn 40 tuổi, năm xưa cũng đã từng lăn lộn trên thị trường
tương lai[2], sau đó lại chuyển sang đầu tư trong lĩnh vực truyền thông, nắm
trong tay nguồn tài sản lớn, rất phong độ, nói một cách rất đắc ý rằng:
“Nghe nói ông Diêu nửa mù chữ đó đã tìm một thạc sĩ tốt nghiệp ở nước
ngoài về làm thư ký, đúng là thiếu cái gì bổ sung cái đó. Cô thư ký này của tôi
học đại học đến năm thứ tư, chưa lấy được bằng đã bỏ học rồi. Có quan trọng gì
đâu, xinh đẹp là được rồi”.
[2] Thị trường tương lai (Futures Market):
Là thị trường giao dịch hàng hóa nơi mà các hợp đồng tương lai với mục đích
cung cấp ngũ cốc, thực phẩm, và các kim loại quý hiếm được mua và bán. Hoạt
động đầu tư trên thị trường tương lai nhằm bảo vệ các bên tham gia giao dịch
trong điều kiện bất lợi hoặc biến động về giá. Thị trường tương lai của Mỹ bao
gồm trái phiếu Kho bạc, các khoản thuê mua được bảo đảm của Chính phủ, vì vậy
tạo điều kiện cho đầu cơ về tỷ lệ lãi suất trong tương lai.
Anh đã chú ý đến cô, dĩ nhiên không phải vì nhan sắc
quyến rũ đó của cô.
Mảnh đất Bắc Kinh này là nơi hội tụ của bao chàng trai
cô gái đến từ các vùng miền trên cả nước, xuất thân của họ không giống nhau, sự
từng trải không giống nhau, nhưng đều có chung một giấc mơ, muốn nắm bắt mọi cơ
hội bay qua trước mắt mình, nhan sắc rung động lòng người, tài năng và dã tâm
trắng trợn thì giống nhau, đâu đâu cũng thấy.
So với mọi người, Hạ Tịnh Nghi với ánh mắt cảnh giác,
dáng vẻ căng thẳng, gượng gạo lại không hề nổi bật. Cô ngồi như tượng gỗ ở một
bên, phản ứng khá chậm chạp trước những câu chuyện đùa dung tục của đám đàn ông
trong bữa tiệc, trên môi nở một nụ cười cho phải phép, thực sự rất hợp với cách
định nghĩa về thư ký lọ hoa không có đầu óc gì.
Rượu đã ngà ngà say, người đàn ông ngồi bên cạnh cô dò
dẫm chân tay, cô liền đứng bật ngay dậy – một sự phản ứng nằm ngoài sự dự đoán
của mọi người, rồi lao ra cửa, đâm sầm vào Trần Hoa đang chuẩn bị ra ngoài gọi
điện thoại.
Có người liền trêu: “Ông Hồng, cô thư ký này của
ông xinh thì có xinh, nhưng sống như con nhím vậy, người ta chỉ đùa một chút,
việc gì phải phản ứng dữ dội như gái mất trinh như vậy”.
Không đợi ông Hồng lên tiếng trách, Trần Hoa đã giải
vây cho cô, từ trước đến nay anh rất ít nói, thỉnh thoảng lên tiếng, không ai
còn dám đùa cợt nữa.
Sau đó một hôm, Hạ Tịnh Nghi đã tìm đến công ty của
Trần Hoa.
Cô gái bỏ học giữa chừng, nước mắt ngân ngấn đâm sầm
vào anh, ánh mắt hốt hoảng chứa đầy tâm sự đó – dường như thế đã đủ rồi.
Anh chưa bao giờ kỳ vọng dùng một cô gái khác để thay
thế Nhâm Nhiễm. Trong trái tim anh, không ai có thể thay thế được cô. Anh đã
chấp nhận Hạ Tịnh Nghi, còn về những vấn đề như cô đã trải qua những chuyện gì,
vì lý do gì mà cô lại không xù lông lên nữa mà tìm cách tiếp cận với anh, thể
hiện sự lẳng lơ để mê hoặc anh, anh đều không quan tâm.
Công việc của anh vẫn rất bận rộn, sự nghiệp được mở
rộng với một tốc độ chưa từng có, không tránh khỏi việc phải đối mặt với càng
ngày càng nhiều sự lựa chọn và sức ép đưa ra quyết sách, nhưng anh biết rất rõ,
vấn đề của anh không bắt nguồn từ đây. Hàng ngày nửa đêm tỉnh giấc vì mất ngủ,
anh không thích nằm trên giường trằn trọc, thường là anh đều trở dậy rót một
cốc rượu, những hôm thời tiết đẹp sẽ đứng trên ban công để uống một mình. Nhìn
xuống thành phố dưới chân đang say sưa giấc nồng, anh không thể không nghĩ
rằng, đối với anh, cuộc sống kiểu này vốn không có vấn đề gì. Kể từ khi còn là
vị thành niên, anh đã sống một mình, đối với anh, cô đơn đã trở thành một thói
quen từ lâu, một trạng thái sinh tồn, chưa bao giờ gây ra vấn đề gì.
Tuy nhiên Nhâm Nhiễm đã làm thay đổi tất cả.
Sau khi cô bước vào trái tim anh, anh đã quen với việc
có được cô, và tình yêu của cô. Mãi cho đến khi sang Australia nhìn thấy cô ở
bên Kỳ Gia Tuấn, dần dần anh mới ý thức được rằng, cuộc sống của anh xuất hiện
một lỗ hổng không thể lấp đầy.
Công việc không thể chiếm hết tâm trí và thể xác của
anh như trước kia nữa, cảm giác cô đơn dường như đã mọc lên những chiếc răng
nhỏ, cắt dứt, dày vò anh trong đêm khuya, anh cần phải thử nghiệm một khả năng
mới.
Mấy năm qua, Hạ Tịnh Nghi không phải là cô gái duy
nhất có ý đồ tiếp cận anh. Cuộc đời trầm bổng và sự tôi luyện của năm tháng đã
khiến phong độ của anh trở nên chững chạc, chín chắn theo tuổi tác, khiến người
ta phải khâm phục. Trước Hạ Tịnh Nghi, có cô gái ngưỡng mộ anh, thể hiện thiết
tha hơn, trong sáng hơn, nhưng vẫn không thể gợi được cảm xúc gì trong anh.
Ít nhiều ở Hạ Tịnh Nghi có thể tìm thấy dấu vết của
những ký ức cũ nào đó, hình bóng của một người nào đó, Trần Hoa không né tránh
sự giống nhau này, mà lại thừa nhận với mình rằng, đây là điều kiện tiền đề để
anh chấp nhận cô. Khuôn mặt xinh đẹp, cơ thể trẻ trung, làn da mềm mại đó, đã
gắng hết sức mình để tạo niềm vui cho anh. Tuy nhiên, tất cả không có gì thay
đổi.
Nửa đêm, Hạ Tịnh Nghi cuống quýt tìm sang phòng làm
việc, anh đang uống rượu, ví tiền của anh đặt ở trước mặt. Anh không đợi cô lại
gần, khua khua tay, đầu cũng không ngoái lại, bảo cô quay về phòng ngủ.
Sau đó, anh đã mua nhà cho cô, thỉnh thoảng đến chỗ
cô, nửa đêm lái xe về, rất ít hôm ngủ ở lại.
Anh vẫn nhớ Nhâm Nhiễm, nhớ nhiều hơn rất nhiều so với
sự dự đoán của anh. Thời gian trôi qua, những ngày tháng ở bên cô lại càng trở
nên rõ nét hơn.
Sang đến đầu thu, mẹ anh, bà Trần Trâm Trâm gọi điện
nói với anh rằng, Kỳ Gia Tuấn đã đưa một cậu con trai 21 tháng về nhà. Bà than
thở rằng mình tuổi tác đã cao, sống một mình rất buồn, hòng nhắc nhở cậu con
trai không bao giờ chịu nói chuyện, tâm sự với bà cũng nên nghĩ đến chuyện đại
sự trăm năm, anh liền ngắt lời bà ngay vì không muốn nói đến chủ đề này.
Sau khi cúp máy, anh lại lấy ví tiền ra, nhìn vào một
bản photo chứng minh thư trong đó, im lặng hồi lâu. Trong những đêm dài mất
ngủ, anh đã ngắm nhìn vô số lần khuôn mặt thanh tú có nét gì đó ngây thơ của cô
gái trong tấm ảnh, từ đầu đến cuối cô luôn đối mặt một cách thản nhiên với anh.
Đương nhiên, cho dù cô đưa ra sự lựa chọn nào, đều
không nợ anh gì cả.
Còn anh thì lại nợ cô.
Thời điểm họ chia tay đúng là lúc anh đang rơi vào ngõ
cụt không có lối thoát. Nhâm Nhiễm để lại bản photo chứng minh thư này và
200.000 NDT mà mẹ cô để lại cho cô trước lúc lâm chung.
Số tiền này đã giúp anh trải qua được những tháng ngày
gian khó để bắt đầu lại từ đầu.
Trần Hoa quyết định trả tiền lại cho Nhâm Nhiễm.
Anh đã đến thành phố Z, trước hết là về thăm mẹ. Bà
Trần Trâm Trâm đang hẹn một nhóm bạn về nhà mình chơi mạt chược, xem ra tinh
thần cũng khá vui vẻ. Bà liền cho dừng cuộc chơi ngay và gọi anh vào ăn cơm,
anh đã từ chối, ra hiệu cho bà tiếp tục chơi: “Con còn phải đi gặp một
người bạn nữa, tối mẹ đừng đợi con về”.
Anh đi ra, không muốn đến biệt thự nhà họ Kỳ tìm Nhâm
Nhiễm. Thậm chí anh còn nghi ngờ rằng mình đã có sự chuẩn bị đầy đủ về mặt tâm
lý để đối mặt với Nhâm Nhiễm – người đã làm vợ người khác. Anh đến phía sau
trường đại học z, đang chuẩn bị hẹn Nhâm Thế Yến ra, nhờ ông chuyển tiền cho
con gái ông, nhưng lại nhìn thấy có người ra vào ngôi nhà để không của nhà họ
Nhâm đó. Kỳ Gia Tuấn đứng trong sân, chỉ huy họ sửa những chỗ hư hỏng.
Ánh nắng chếch phía Tây chiếu qua đám cành lá rậm rạp
của cây long não hắt lên người Kỳ Gia Tuấn, vẻ mặt anh chăm chú, khuôn mặt tuấn
tú nhìn đã già dặn hơn rất nhiều.
Bất giác Trần Hoa lại nhớ lại lần gặp gỡ đầu tiên giữa
họ.
Đó là năm anh tốt nghiệp đại học, anh đã bắt tay vào
gây dựng sự nghiệp cho mình từ lâu, nhưng cha anh – ông Kỳ Hán Minh lại không
hề hay biết, gọi anh về khu công nghiệp của nhà họ Kỳ, định giao cho anh một
công việc, anh đã từ chối, hai người đi ra, đúng lúc gặp Kỳ Gia Tuấn, Kỳ Hán
Minh đã giới thiệu về người anh em cùng cha khác mẹ chưa bao giờ gặp mặt này.
Mặc dù hồi đó anh mang họ Kỳ, nhưng chưa bao giờ anh
hướng về họ Kỳ và tò mò về họ Kỳ, nên không để tâm gì đến anh chàng đẹp trai vẻ
mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, phẫn nộ, bất an đó, mà chỉ lạnh lùng nói, anh là con
trai một của mẹ anh, từ nhỏ đã không có anh chị em gì, sau này tốt nhất đừng
hẹn gặp nhau cho đỡ ngượng ngùng.
Như cho dù đã từ bỏ họ Kỳ, coi khinh mối quan hệ về
mặt huyết thống, nhưng vì sự tồn tại của Nhâm Nhiễm, bằng một phương thức kỳ
diệu, số phận vẫn trói buộc cuộc sống của họ lại với nhau hoặc ít hoặc nhiều.
Cuộc sống của Nhâm Nhiễm và anh không còn bất cứ mối
quan hệ nào nữa – chính Kỳ Gia Tuấn chứ không phải một người đàn ông không có
liên quan gì tới anh đã có được Nhâm Nhiễm, điều này khiến anh không thể yên
lòng.
Năm xưa thậm chí anh không phải đưa ra bất kỳ lời hứa
hẹn nào, Nhâm Nhiễm đã toàn tâm toàn ý lao về phía anh. Không biết từ bao giờ,
anh đã coi tình yêu của cô là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Lần trước nhìn thấy họ ở Melbourne, anh còn có thể làm
chủ được suy nghĩ của mình, thuyết phục mình chấp nhận thực tế, thờ ơ ra đi.
Tuy nhiên, đứng ở phía đối diện với ngôi nhà mà Nhâm Nhiễm sống từ nhỏ, nhìn Kỳ
Gia Tuấn đứng dưới cây long não mà Nhâm Nhiễm đã từng kể với anh, chỉ huy công
việc với tư cách của chủ nhà, ánh nắng hắt qua kẽ lá, chiếu xuống người anh ta,
nhìn anh ta chín chắn hơn trước rất nhiều.
Lần đầu tiên Trần Hoa cảm nhận được một sự ghen tị mà
trước đây chưa bao giờ cảm nhận được: khắc cốt và rõ rệt.
Anh không quay về nhà mẹ, mà tìm một khách sạn để ở.
Mấy năm qua, lần đầu tiên anh uống say mèm trong một quán bar, không nhớ mình
đã về phòng bằng cách nào.
Nửa đêm tỉnh giấc, anh lấy tay dò tìm điện thoại di
động, gọi cho anh Bang, dặn dò anh sáng hôm sau đến thành phố Z, chuyển một
khoản tiền cho Nhâm Nhiễm, anh Bang rụt rè hỏi số tiền cụ thể, anh ngừng một
lát.
“2 triệu NDT. Không cần phải nói gì với cô ấy
cả”.
Anh còn muốn cho Nhâm Nhiễm nhiều hơn thế rất nhiều, tuy
nhiên mặc dù đang chìm trong cơn đau đầu sau cơn say, anh cũng biết rất rõ, anh
đã không còn tư cách nào để cho cô nhiều hơn nữa, làm đảo lộn cuộc sống của cô.
Anh Bang hỏi lịch trình công việc ngày hôm sau, anh
nói anh sẽ đi Thượng Hải, nhưng đến sáng sớm ngày hôm sau, tại sân bay anh đã
thay đổi lại ý định và đi Bắc Hải. Anh đi tàu đến đảo Vi Châu trước, thời tiết
tối sầm xuống, bão sắp đổ về, anh đáp chiếc thuyền cuối cùng của ngư dân quay
trở về Song Bình. Mấy năm nay, Trần Hoa đều đến Song Bình ở mấy ngày vào dịp
tết, nhưng đây là lần đầu tiên anh ở lại hòn đảo nhỏ này giữa lúc bão lớn hoành
hành, bên ngoài ngôi nhà thấp lè lẽ gió bão gào thét, bốn bức vách của ngôi nhà
đều có gió lọt vào, ánh đèn leo lét trên chiếc đèn dầu chập chờn trước gió có thể
tắt bất cứ lúc nào. Anh đã trải qua một đêm không ngủ, ngày hôm sau sau khi gió
bão ngừng thổi, anh liền đi theo một chiếc thuyền của ngư dân đi đánh cá ở vùng
biển sâu, mấy ngày sau mới quay về Bắc Kinh.
Rất hiếm khi anh mất tích mà không nói với ai một lời
nào như vậy, anh Bang sốt ruột đi tìm anh khắp nơi, nhìn thấy anh xuất hiện ở
công ty với bộ râu bờm xờm, trên người toàn mùi tanh mặn của nước biển, sững
người một lát nhưng không dám hỏi gì.
Trần Hoa đón lấy chồng giấy tờ lớn mà thư ký chuyển
cho, vừa lật ra xem, vừa lấy từ trong ngăn bàn ra hộp dao cạo râu tự động để
cạo râu. Từ đó trở đi cuộc sống lại quay về với quỹ đạo vốn có của nó.
Tiếp theo đó, anh đã dành nhiều thời gian và công sức
hơn cho công việc.
Hạ Tịnh Nghi làm cô bạn gái yên phận nhất, không bao
giờ trách anh thoắt ẩn thoắt hiện, dành rất ít thời gian cho cô. Đương nhiên,
không phải cô không đặt ra yêu cầu gì đối với anh, những yêu cầu đó thời gian
đầu kèm theo một vẻ nũng nịu, đưa ra một cách vòng vo, ranh mãnh, toàn là về
vật chất. Sau khi anh đáp ứng cho cô, cô liền đòi hỏi thẳng thắn hơn, nhiều
hơn. Bất luận là muốn mua hàng hiệu, ngọc ngà, xe đẹp hay muốn học hành để nâng
cao trình độ, anh đều không làm cô thất vọng.
Dĩ nhiên là anh biết Hạ Tịnh Nghi không yêu anh, nhưng
anh hoàn toàn không để tâm đến điều đó. Anh đáp ứng yêu cầu của cô, đối với
anh, cô khiến cho cuộc sống của anh được duy trì bình thường ở bề ngoài, cái mà
anh cho cô, chính là lời khen thưởng đối với việc cô không quan tâm đến chuyện
tình cảm, tận tâm ở bên anh nhưng lại không gây phiền hà cho anh.
Những người khác đều cảm thấy anh rất chiều bạn gái,
nhưng rõ ràng Hạ Tịnh Nghi lại không nghĩ như vậy, nhìn cô lúc nào cũng tỏ ra
bất an, dường như đang chực chờ một kết cục mà cô buộc phải chấp nhận.
Đầu năm thứ hai, cuối cùng cô đã đề nghị với anh rằng
muốn vào công ty anh làm việc. Anh hơi bất ngờ, nói với cô rằng điều này đồng
nghĩa với việc họ buộc phải chia tay, cô nhìn anh với vẻ căng thẳng, ngần ngừ
một lát, vẫn gật đầu.