Thời Gian Trôi Mãi

Chương 5



Sau khi lên xe, Nhâm Nhiễm liền thắt dây an toàn, nói:
“Cảm ơn, phiền anh đưa em đến khách sạn gần nhất”.

Trần Hoa liếc cô một cái, không nói gì, cho xe chạy
một quãng bèn dừng xe lại, vào một nhà thuốc rồi quay ra ngay, đưa cho cô một lọ
thuốc mỡ bôi khi bị muỗi, côn trùng đốt, sau đó lại cho xe nổ máy, rẽ vào một
con đường, lái đến điểm cần đến rồi dừng lại.

Đèn neon lấp lánh trên con đường không dài này, xanh
xanh đỏ đỏ. Trước mắt họ là một tòa nhà hơn 20 tầng nhìn rất nổi bật, cái tên
Khách sạn Golden được gắn trên tường, đèn neon trang trí làm nổi các nét chữ
lúc ẩn lúc hiện. Tuy nhiên công trình kiến trúc nằm đối diện với khách sạn lại
treo biển hộp đèn rất sáng và to, mấy chữ lớn Hoa Đô night club nhìn rất phô
trương, nổi bật trong màn đêm, ánh đèn đủ màu chiếu xuống, rõ ràng là một lò
tiêu tiền rất tiêu chuẩn.

Sốt sắng muốn vào ở ngay, Nhâm Nhiễm đi thẳng vào bên
trong, nhìn thấy cô, dường như nhân viên phục vụ đứng trước cửa muốn ngăn lại,
nhưng liền dừng lại ngay sau khi chạm phải ánh mắt của Trần Hoa vừa cho xe đỗ
xong.

Rõ ràng là Trần Hoa đã làm hết các thủ tục thuê phòng,
anh đưa Nhâm Nhiễm lên thẳng thang máy, bấm tầng số 27. Cửa thang máy khép lại,
Nhâm Nhiễm nhìn mình trong gương của thang máy, đây là lần đầu tiên cô soi gương
trong ba ngày qua, dưới ánh đèn sáng rực, hình ảnh trong gương rõ nét nhưng xa
lạ, cô giật nảy mình, lại thấy hơi buồn cười, thầm nghĩ, đúng là không có người
nào chịu được những cuộc thử thách tơi bời, thảo nào nhân viên khách sạn gần
như muốn đuổi cô ra khỏi cửa khách sạn.

Cô đưa ánh mắt ra chỗ khác, đúng lúc chạm vào ánh mắt
Trần Hoa trong gương. Anh đứng rất gần với cô, dáng thẳng, quần áo phẳng lì,
càng làm nổi bật vẻ thảm hại của cô. Cô bèn né tránh ánh mắt của anh, “Cảm
ơn anh đã mở lòng từ bi đến. Nếu bị nhốt thêm một ngày nữa, chắc là em cũng gọi
điện thoại xin tha như những gì anh đã kỳ vọng”.

“Như những lời em nói với vị luật sư lúc nãy, anh
rất nghi ngờ rằng em sẽ tiếp tục kiên cường, đợi xem anh sẽ thu dọn chiến
trường thế nào, cũng không gọi cú điện thoại này”.

Nhâm Nhiễm nghiêng đầu nghĩ một lát, cười giễu cợt:
“Làm sao em có thể kiên cường, cùng lắm là không thấy sợ hãi vì đã có chỗ
dựa mà thôi, biết anh chỉ là muốn cho tôi một bài học mà thôi”.

Đột nhiên Trần Hoa đưa tay ra, vuốt lên mé ngoài khuỷu
tay phải của cô, ở đó có một vết sẹo dài hơi lồi lên, sự tiếp xúc này khiến cô
giật bắt mình, bèn tránh đi theo phản xạ, nhưng rồi người cô chạm ngay vào
thang máy, không còn chỗ nào để tránh nữa, nhưng anh ép sát vào cô hơn, dường
như hoàn toàn không để ý đến thứ mùi khó ngửi toát ra từ cơ thể cô.

“Anh xin lỗi, anh thực sự giận quá nên mất
khôn”.

Cô không ngờ rằng lại nghe thấy anh xin lỗi, trong
chốc lát không biết phải nói gì, may mà lúc này đây thang máy đã lên đến tầng
họ cần lên và dừng lại, cửa mở ra, cô liền bước ngay ra ngoài.

Anh bám theo cô, đi đến cửa phòng, cô đứng lại, đưa
tay ra: “Đưa chìa khóa cho em”.

Trần Hoa không đếm xỉa gì đến Nhâm Nhiễm, lấy thẻ
phòng ra mở cửa, sau đó nghiêng đầu, ra hiệu cho cô đi vào, cô có vẻ bực mình,
nhưng cũng không có ý định cãi nhau với anh ngoài hành lang, sau khi vào cửa
liền lấy chiếc túi du lịch, đi thẳng vào phòng tắm, khóa cửa lại, cởi phắt toàn
bộ quần áo trên người ra.

Mấy ngày nay bị nhốt trong phòng giam, cô đều tranh
thủ rửa qua mặt bằng nước sạch khi được đưa đi vệ sinh, người bẩn đến mức lúc
đầu thì thấy khó chịu, sau đó đã thấy chai sạn.

Đồ nội thất của khách sạn này khá cũ, nước của vòi hoa
sen phun không dễ chịu lắm, cô vẫn vặn vòi khá to, nhiệt độ nước để tương đối
cao, tắm gội một cách triệt để, kỳ cọ đến khi da đỏ ửng lên, thấy hơi đau đau
mới dừng tay.

Tắm trong thời gian dài, hơi nước trong nhà tắm khiến
cô cảm thấy hơi choáng đầu.

Cô xoa sữa tắm lên người, ngón tay chạm vào vết sẹo ở
mé ngoài trên khủyu tay phải mà vừa nãy Trần Hoa bất ngờ chạm vào trong thang
máy, bất giác dừng tay lại.

Con người là một hệ thống có cấu tạo đặc biệt và phức
tạp như vậy, có những lúc tình cảm vượt khỏi phạm trù mà lí trí kiểm soát, ngay
cả cơ thể, dường như cũng có một chức năng bí ẩn nằm ngoài tâm hồn, khi một số
cảnh tượng, cảm xúc nào đó tái hiện, ký ức liền trào dâng trong lòng trong thời
điểm vô cớ.

Vết sẹo này xuất hiện trong thời thiếu nữ của Nhâm
Nhiễm.

Năm đó cô 18 tuổi, đang học đại học năm thứ nhất, về
đến nhà, bất ngờ biết cha mình – người đàn ông có vợ mất hai năm nhưng đã ngoại
tình với một người đàn bà khác 8 năm. Cô không thể chấp nhận thực tế đó, bèn
lao đầu bỏ chạy, lúc chạy xuống bậc đá thì vấp ngã.

Đúng lúc Trần Hoa có mặt ở hiện trường và chứng kiến
sự việc. Anh đưa cô đến bệnh viện, nắm tay cô, giúp cô xử lý vết thương, cô
không muốn về nhà, anh lái xe chở cô lang thang trong thành phố đó, cô ngồi ở
ghế sau khóc thút thít, cách an ủi không lời đó đã giúp cô trải qua được những
khoảnh khắc ban đầu khi đối mặt với sự thật.

Sau đó họ đã yêu nhau.

Khi anh vuốt ve cơ thể cô, luôn vô tình chạm nhẹ vào
vết thương đó, dường như muốn nâng niu một cách âm thầm, làm giảm bớt nỗi đau
cho vết thương của cô.

Nhâm Nhiễm đã từng tưởng rằng, cô đã phải trải qua sự
phản bội mãi mãi không thể tha thứ và vết thương không bao giờ có thể liền.
Nhưng cho dù là sự phẫn nộ tột độ đến đâu, cuối cùng vẫn sẽ dần dần phai nhạt
cùng với sự trôi qua của thời gian. Cô đã từng bỏ nhà ra đi, sau đó đi du học ở
nước ngoài, rồi về nước làm việc. Năm cô đi du học, ba cô đã tái hôn, thời gian
đầu, cô và ba cô gần như là từ mặt nhau, sau đó thì giữ liên lạc ở mức tối
thiểu, từ đầu đến cuối cô không qua lại, quan hệ gì với người vợ hiện nay của
ba.

Cô vẫn gìn giữ những ký ức sâu sắc về người mẹ của
mình, chấp nhận thực tế xa rời người cha mà hồi nhỏ cô hết sức sùng bái, từ khi
hai cha con vô cùng gần gũi đến sau này xa cách không gì có thể cứu vãn.

Và người đàn ông đã từng nhiều lần xoa vết thương cho
cô đó, đã đem lại cho cô một mối tình từ lúc xả thân hết mình đến khi tuyệt vọng
từ bỏ. Anh đã dừng lại khi lòng cô tràn ngập hy vọng, đã xuất hiện trở lại khi
cô không còn chờ đợi, nói lời yêu cô khi cô đã không còn rung động.

Sau lần cô vội vã rời Bắc Kinh này, anh lại đuổi theo
cô.

Giây phút này đây, họ đang ở trong căn phòng của một
khách sạn ở một thành phố nhỏ xa lạ, chỉ cách một bức tường. Đột nhiên, cô có
phần ngơ ngác, không biết, họ ra nông nỗi này bắt đầu từ bao giờ; Càng không
biết tại sao cuộc hành trình cô rời Bắc Kinh lại biến thành một cuộc chạy trốn.

Đêm giao thừa một năm rưỡi về trước, Nhâm Nhiễm từ
chối rõ ràng lời cầu hôn đột xuất của Trần Hoa. Nhưng họ sống trong cùng một
thành phố, thậm chí cùng làm việc ở khu CBD tại Bắc Kinh, cho dù không chấp
nhận lời hẹn hò nào của anh, tình cờ gặp nhau cũng là một chuyện rất đỗi bình
thường.

Ngân hàng có vốn đầu tư của Anh mà Nhâm Nhiễm làm việc
tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi lớn tại một hội sở ở ngoại ô Bắc Kinh, chào mừng
6 năm có mặt ở Trung Quốc. Cô đang nói chuyện với khách hàng, đột nhiên có một
cảm giác là lạ, sau gáy thoáng qua một cảm giác mát mát, cô liền quay đầu lại
theo bản năng, mặc dù đứng cách rất đông khách khứa ăn mặc lịch sự, sang trọng,
nhưng vẫn nhìn thấy Trần Hoa bất ngờ xuất hiện ở chỗ không xa, đang nhìn cô
chăm chú.

Một dự án hợp tác giữa tập đoàn ức Hâm của Trần Hoa và
ngân hàng có vốn đầu tư của Anh này bị thất bại giữa chừng, nhưng anh vẫn là
một khách hàng lớn rất được coi trọng. Từ trước đến nay phong cách làm việc của
anh rất kín đáo, không bao giờ thích tham gia vào các bữa tiệc xã giao công khai,
sự xuất hiện của anh gần như nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Người duy
nhất không cảm thấy bất ngờ, chắc là chỉ có Nhâm Nhiễm.

Cũng như các vị khách khác, anh mặc com lê. Đột nhiên
cô phát hiện ra rằng, họ đã quen nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô nhìn
thấy anh mặc com lê thắt caravat, càng làm nổi bật nên tác phong cẩn trọng của
anh, nhìn anh cao to nổi bật giữa đám đông, khiến người ta không thể không để ý
đến sự tồn tại của anh.

Ánh mắt hai người chạm nhau, anh gật đầu chào cô, cô
cũng lịch sự gật đầu, sau đó vội quay đầu đi, tiếp tục tiếp chuyện các khách
hàng khác.

Không cần phải ngoái đầu nữa, Nhâm Nhiễm biết rất rõ,
Trần Hoa vẫn đang chăm chú theo dõi cô.

Cũng giống như các nhân viên khác của ngân hàng, cô
mặc bộ váy đồng phục màu tím than, chân đi đôi giày cao gót màu đen cao tám
phân, tóc buộc gọn gàng ra đằng sau, cũng giống như cách ăn mặc nơi công sở, từ
đầu đến cuối cô luôn giữ vẻ bình tĩnh theo phong cách công sở – chỉ có điều
dưới cái nhìn chăm chú của Trần Hoa, vẻ bình tĩnh này, đến lúc cuối, cô cũng
cảm thấy phần nào mang tính biểu diễn, ý thức ra được điều này, tự nhiên cô cảm
thấy hơi mệt mỏi, một cảm giác mệt mỏi vô cớ.

Bữa tiệc đã gần đến lúc kết thúc, cô đưa một khách
hàng xin cáo từ trước ra bãi đỗ xe, tự nhiên không muốn quay lại hội sở nữa,
bèn men theo hành lang quanh co đi đến chiếc ghế gỗ dài cạnh hồ nước ngồi
xuống.

Bắc Kinh đầu tháng tư, đang là đầu xuân, thời tiết đã
ấm dần lên, nhưng vẫn còn hơi lành lạnh. Bên ngoài vô cùng yên tĩnh, dưới màn
đêm, chỉ nhìn thấy hòn non bộ trong hồ nước, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống mặt
hồ, hoa súng vừa nhú ra khỏi mặt nước, cá chép Koi[1] béo mập lặng lẽ bơi đi
bơi lại, thỉnh thoảng quẫy đuôi, nước liền bắn lên.

[1] Cá chép Koi là một loại cá chép thông
thường đã thuần hóa, lai tạo để nuôi làm cảnh, có nguồn gốc Trung Quốc nhưng
được nuôi phổ biến ở Nhật Bản. Chúng có quan hệ họ hàng gần với cá vàng, và
trên thực tế, kiểu cách nhân giống và nuôi cảnh là khá giống với cách nuôi cá
vàng; có lẽ là do cố gắng của những người nhân giống Nhật Bản trong việc ganh
đua với cá vàng. Cá chép Koi và các hình xăm trên cá được người Nhật coi là
điềm may mắn.

Nhâm Nhiễm nhìn xung quanh thấy không có ai bèn tháo
giày cao gót ra, thở phào một tiếng. Đôi giày đắt tiền này cô mua tuần trước,
hôm nay đi vào đứng lâu quá, hai chân mỏi nhừ. Cô vừa bóp chân, vừa lấy điện
thoại ra xem các tin nhắn mới nhận được, nhìn thời gian, trước tiên là gọi điện
thoại cho một người bạn tên là Chương Dục trong hội chơi xe.

“Chương Dục, em đã nhận được email mà anh gửi cho
mọi người, chương trình hoạt động của các anh phong phú quá, nhưng gần đây em
thực sự quá bận, không có thời gian đi chơi”.

Chương Dục là phóng viên của một tạp chí kinh tế tài
chính nổi tiếng, đã từng phỏng vấn Nhâm Nhiễm về vụ hợp tác giữa ngân hàng và
tập đoàn Ức Hâm, trong đợt hoạt động của hội chơi xe tổ chức vào mấy tháng
trước, hai người lại một lần nữa gặp nhau, sau khi gạt chuyện công sang một
bên, hai người nói chuyện rất ăn ý, sau đó thỉnh thoảng lại liên lạc với nhau.
Anh hỏi Nhâm Nhiễm: “Kể từ đợt trượt tuyết trước, đã hơn hai tháng rồi
không thấy em tham gia hoạt động gì, có thật là chuẩn bị thi GMAT hay
không?”

“Vâng, thời gian này em đang ôn thi”.

“Em định học ở trường nào?”

“Em muốn học ở TOPIO của Mỹ, nhưng học phí và
sinh hoạt phí đắt quá, hơn nữa khả năng giành được học bổng là rất thấp. Nghĩ
đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy học MBA ở đại học Hồng Kông vẫn thực tế hơn”.

Từ khi lên cấp ba Chương Dục đã sang Singapore du học,
sau khi tốt nghiệp đại học liền về nước làm phóng viên tài chính, đương nhiên
là nắm được tình hình trong lĩnh vực này, “Năm ngoái xếp hạng của Học viện
Kinh tế và quản lý của trường đại học Hồng Kông đứng vị trí đầu bảng của châu
Á, đội ngũ giáo viên, chương trình học của họ quốc tế hơn Đại lục, nhưng thực
sự là Hồng Kông vô cùng chật hẹp, anh không thể quen được với cuộc sống ở
đó”.

“Cũng may là em đã từng làm việc nửa năm ở Hồng
Kông, cũng được coi là khá quen với nơi đó”.

“Làm việc, học hành phải kết hợp với nghỉ ngơi
đấy, tuần sau xuống Thiên Tần ăn đồ biển đi. Điểm GMAT cho kỳ thi MBA của đại
học Hồng Kông chắc rơi vào khoảng 600 điểm, với bối cảnh đã từng du học ở
Australia như em, chắc là không quá khó, đừng có làm mình căng thẳng quá”.

Nhâm Nhiễm không muốn từ chối nữa, cười đáp:
“Vâng, em sẽ cố gắng đi”.

Sau khi cúp máy không lâu, cú điện thoại mà cô phải
cất công ra đây để đợi đã được gọi đến, hàng tuần, cứ vào thời điểm này, Kỳ Gia
Tuấn sẽ từ Sydney gọi về, đầu năm anh sang Australia làm việc, đến nay đã được
hơn ba tháng.

“Chân em sắp gãy rồi”. Cô liền kể khổ ngay.

“Ai bảo em đi giày cao gót làm gì, có đi cũng
phải chọn đôi nào đi thoải mái một chút hãy mua”.

Cô phản đối ngay: “Lúc mua dĩ nhiên là phải thử
rồi, còn đi đi lại lại để thử trong cửa hàng, lúc đó cảm thấy rất dễ chịu, có
biết đâu là sự dễ chịu của đôi giày này cũng chỉ có hiệu quả trong thời gian
nhất định”.

“Hôm nay anh đi gặp sáu khách hàng liền một lúc,
cũng mệt sắp nằm vật ra rồi, trên đường đi còn chứng kiến một vụ tai nạn, em
lái xe ra ngoài phải cẩn thận đấy, trong nước quá nhiều ô tô, tình hình đường
sá rất phức tạp”.

“Yên tâm đi, sau đợt đi trượt tuyết lần trước,
lâu lắm em không lái xe đi xa rồi. Em đang ôn thi, cũng không có thời gian đi
chơi”.

“Cũng vẫn phải đi đâu đó, ở bên nhà đã sang xuân
rồi, đừng cứ giam mình mãi ở nhà. À, hôm qua anh bị ông Tiêu rủa cho một trận
đã đời. Ông ấy nấu cơm, bảo anh làm phụ tá, đập trứng hộ ông ấy, anh cầm hai
quả trứng đập vào nhau, chảy toang ra đất”.

Ông Tiêu mà Kỳ Gia Tuấn nói là Tiêu Cương, là bạn học
của Kỳ Gia Ngọc – chị gái anh, trước đây đã từng thuê nhà cùng với họ ở
Melbourne, hiện tại là ông chủ kiêm bạn cùng thuê nhà với anh. Nhâm Nhiễm cười
khúc khích, “không ngờ lại mất mặt như vậy, em thật sự chào thua cậu thiếu
gia không biết động gì đến việc nhà như anh”.

Đương nhiên là Kỳ Gia Tuấn không để tâm đến lời trêu
chọc của cô, “lão Tiêu đã khen không ngớt lời cuốn hướng dẫn nấu các món
ăn đơn giản mà em gửi đến, nói rất thực dụng”.

“Dĩ nhiên rồi”, cô cười đắc ý, dặn dò anh:
“Nhớ thường xuyên gọi điện thoại cho cô Triệu nhé, cho dù cô ấy giận anh,
cũng là vì lo cho anh, đừng dỗi với cô ấy nhé”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.