Sau khi giải quyết xong cục diện hỗn loạn tại thành
phố J, bổ nhiệm giám đốc mới tạm thời thay thế Hạ Tịnh Nghi, Trần Hoa đã về
tỉnh, mua vé máy bay về thành phố Z rồi từ sân bay về thắng đây.
Xe taxi đỗ trước cổng nhà Nhâm Nhiễm, anh đang lấy tiền
ra thì nghe thấy lái xe kêu lên thất thanh: “Nhà này cháy rồi”.
Anh ngẩng đầu lên nhìn, đúng là lửa đang bốc lên ở cửa
sổ trên tầng hai, trong đêm tối nhìn sáng rực và hãi hùng. Anh đưa vội tiền cho
taxi rồi lao ra khỏi xe, cổng khép hờ, anh vừa chạy vào bên trong vừa rút điện
thoại di động ra gọi cho cảnh sát phòng cháy chữa cháy. Vừa chạy đến trước cửa
nhà, một đống vải đang bốc cháy từ cửa sổ rơi xuống, anh vội tránh ra, vội giơ
chân lên dập tắt. Đúng lúc này Quỷ Phương Bình đang chạy ra và xô ngay vào
người anh.
Anh túm ngay cô ta lại: “Nhâm Nhiễm có ở trong không?”
Quý Phương Bình nhìn anh với vẻ sợ hải, dường như
không nhận ra anh, chỉ gật đầu lia lịa. Anh không kịp hỏi gì thêm, buông tay ra
và lao ngay lên tầng, chỉ thấy ngọn lửa trong phòng ngủ đang bốc cháy, Nhâm
Nhiễm đang ra sức cầm ga trải giường dập lửa một cách vô ích, lửa đã bao vây
lấy cô.
Bất chấp ngọn lửa đang cháy rừng rực, Trần Hoa xông
vào, giằng lấy tấm ga trải giường đã bốc cháy trong tay cô, bế bổng cô lên chạy
ra khỏi phòng ngủ, cô ra sức giãy giụa; “Buông em ra”.
“Em điên rồi à? Mau chạy đi thôi. Anh đã báo cảnh sát
chắc là xe cứu hỏa sẽ đến ngay thôi”.
Nhâm Nhiễm không nói gì mà chỉ đấm đá, giằng co để
thoát khỏi tay anh. Anh đành phải ôm chặt cô, “Nhâm Nhiễm em bình tĩnh đi”.
Cô hét lên: “Đây là phòng của mẹ em, em không thể đứng
nhìn nó cháy được”.
“Được, thế thì em đứng yên ở đây để anh vào dập”.
Trần Hoa đặt cô xuống chỗ đường xuống cầu thang, quay
người về phía ngọn lửa đang cháy bùng bùng, Nhâm Nhiễm chợt bừng tỉnh, biết một
mình sức anh sẽ không thể dập được ngọn lửa lớn thế này, cô kéo anh lại, giọng
lạc đi: “Đừng đi”.
Trần Hoa bế thốc Nhâm Nhiễm chạy xuống dưới, chạy liền
một hơi ra sân. Họ ngoảnh đầu nhìn lại, tàn lửa rơi từ cửa sổ xuống đất, ngọn
lửa trên phòng ngủ tầng hai mỗi lúc một bốc cao hơn, đốt cháy cả cửa sổ, tỏa ra
một mùi khen khét kỳ lạ. Lúc này đây tiếng còi xe cứu hỏa đang đến gần, Trần
Hoa bế cô chạy ra cổng đã được mở rộng, để xe cứu hỏa vào. Nhân viên cứu hỏa
nhảy xuống xe, bình tĩnh kéo vòi nước xông vào phòng và bắt đầu dập lửa.
Dưới ánh lửa, Trần Hoa nhìn Nhâm Nhiễm đang nép trong
lòng anh, mặt cô méo xệch, ánh mắt thẫn thờ nhìn ngôi nhà, quần áo bị cháy
không che được kín người nữa, cánh tay phồng rộp lên vì bị bỏng. Anh ôm cô chạy
ra ngoài, “Em yên tâm, lửa chắc chắn sẽ được dập thôi, bây giờ anh phải đưa em
đến bệnh viện”. Lần này cô không hề phản đối, rõ ràng là đã kiệt quệ rồi.
Bác sĩ vội vàng xử lý vết thương cho Nhâm Nhiễm. Tay
phải của cô từ mu bàn tay đến cánh tay bị bỏng sâu độ II, khá nặng, một số vùng
da trên tay trái và hai chân cũng bị bỏng nông độ I và độ II.
Rửa đi rửa lại vết thương bằng nước muối sát khuẩn, xử
lý phần da bị tổn thương là một quá trình vô cùng đau đớn, mặc dù đã được tiêm
thuốc giảm đau, nhưng Nhâm Nhiễm vẫn đau, mặt cô tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, cô
chỉ biết cắn chật môi, không để mình rên rỉ. Đến khi được đắp thuốc bông và
băng lại, môi cô đã bị cắn bật máu.
Bác sĩ cho Trần Hoa và ông Nhâm Thế Yên vào, nhìn thấy
Nhâm Nhiễm đang nằm truyền dịch vào tĩnh mạch trong trạng thái tứ chi bị băng
kín, hai người đều sững sờ.
“Còn phải xem tiến triển của vết bỏng và thể chất của
mỗi người. Bỏng nồng độ I và độ II cần từ một đến hai tuần để hồi phục, thông
thường da sê bị thay đổi sắc tố, nhưng dần dần sẽ đỡ, không để lại sẹo rõ. Vết bỏng
sâu dộ II ở tay sẽ cần khoảng một tháng để điều trị, phần da ở mu bàn tay phải
đặc biệt chú ý, da ở vùng này khá mỏng; cần đề phòng sẹo lồi, như thế sẽ ảnh
hưởng đến chức năng cùa lòng bàn tay hoặc gây dị dạng”. Bác sĩ đã giải thích
với họ như vậy.
Ông Nhâm Thế Yến thẫn thờ nhìn con gái và tự nhiên
không dám đến gần cô.
“Con không sao đâu ba”, cổ họng bị ngạt vì khói, giọng
Nhâm Nhiễm khàn đặc nhưng vẫn cố gắng an ủi ba.
Ông Nhâm Thế Yến lập tức giàn giụa nước mắt: “Tiểu
Nhiễm, tội do ba gây ra, tại sao cô ta lại đổ lên đầu con?”
Bác sĩ nói: “Đêm đầu tiên chắc chắn sẽ rất đau, tôi đã
tiêm thuốc giảm đau cho bệnh nhân, để cô ấy được nghỉ ngơi, có chuyện gì ngày
mai tính sau”.
Nhâm Nhiễm gật đầu, thuốc giảm đau đã phát huy tác
dụng, cô nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.
Đến khi Nhâm Nhiễm mở mắt ra đã là trưa hôm sau, cô mơ
màng nhìn lên trần nhà lạ lẫm, một lúc sau mới nhớ ra những chuyện xảy ra đêm
hôm qua, tay chân đều căng cứng vì đau.
Cô quay đầu ra, chỉ thấy Trần Hoa đang ngồi bên giường
cô chăm chú đọc sách, ánh nắng lọt qua rèm cửa màu trắng, chiếu vào tóc và lưng
anh, giữa lúc mơ màng, cô cảm thấy cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, dường như
đã từng nhìn thấy ờ đâu.
Trần Hoa phát hiện ra ngay rằng cô đã tỉnh, đưa tay
vuốt nhẹ mặt cô.
“Ngủ gần 12 tiếng đồng hồ rồi, em có đói không? Anh đã
cho người đi gọi cơm, họ sẽ mang đến ngay bây giờ”.
Cô lắc đầu, muốn nói gì, nhưng lại thấy cổ họng khô
đến nỗ không thể thốt ra tiếng, Trần Hoa đặt sách xuống, đỡ cô ngồi dậy, đưa
một cốc nước vào miệng cô, cô uống lấy uống để, nước chảy qua thực quản khô
khốc, cảm thấy đau nhói, anh nhắc cô, “Chậm thôi em”.
Giọng cô vẫn khàn, “Em muốn xem nhà thế nào rồi”.
Trần Hoa lấy quyển sách vừa cầm trong tay đua cho cô
xem, là cuốn Xa rời đám đông bát nháo mà cô đặt trên chiếc tủ nhò cạnh đầu
giường mình, “Bác sĩ nói em phải nằm viện điều trị, cần kiêng tuyệt đối dể
tránh bị nhiễm trùng, không được tùy tiện ra ngoài. Em yên tâm, anh đã qua nhà
rồi, lấy sách, laptop và túi du lịch của em về đây. Ngoài căn phòng ngủ đó bị
hư hỏng khá nặng ra, các phòng khác đều ổn cả, sửa chữa chắc không có gì khó
khăn. Anh sẽ cho người làm”.
Cô “vâng” một tiếng nhưng cũng không cảm thấy nhẹ lòng
vì có câu nói này, mắt đờ đẫn nhìn cuốn sách.
“Từ sáng đến giờ, anh đều đọc cuốn sách này, muốn tìm
hiểu xem, tại sao bao nhiêu năm qua em luôn mang nó theo bên mình và đọc đi đọc
lại”.
“Đừng nghĩ nhiều nữa, cuốn sách này các tình tiết phát
triển rất chậm, em không tin là anh cố thể đọc hết được đâu. Thực ra em cũng
không hiểu em muốn tìm cái gì trong đó. Có lẽ là một thói quen mà thôi”.
“Em đúng là một đứa trẻ sau khi đã có thói quen thì sẽ
thành người cố chấp”.
Anh nhìn cô chăm chú, cái nhìn sâu thẩm tựa như muốn
nhìn thấu vào đáy mắt cô, để cô phải đưa mắt nhìn ra chỗ khác. Cô đưa tay định
cầm cuốn sách đó, mới phát hiện ra rằng hai tay đã bị băng bó, đặc biệt là tay
phải bị băng kín bưng đến tận bả vai, cô đành chán nản bỏ cuộc.
“Đúng vậy, trong mắt anh, em luôn là đứa ngốc nghếch
không có thuốc chữa”. Cô nhìn cánh tay mình bằng ánh mắt rầu rĩ “Haizz, không
biết sẽ để lại bao nhiêu sẹo, chắc chắn là sẽ rất xấu”.
“Đến giờ đã biết sợ rồi hả? Đêm hôm qua em rất anh
hùng”.
Giọng anh đột nhiên nghiêm lại. Cô nói với vẻ biết lỗi
“Em xin lỗi, em…”
Trần Hoa đưa tay ra, đỡ cằm cô lên, động tác không hề
nhẹ nhàng đó đã ngắt lời cô, ép cô phải nhìn thẳng vào anh: “Đúng là em phải
xin lỗi anh. Khi bị cháy đầu tiên là phải chạy thoát thân sau đó gọi điện thoại
báo cảnh sát, đây là những kiến thức mà học sinh tiểu học cũng biết”.
Nhâm Nhiễm không biết phải trả lời thế nào, đến giờ
nghĩ lại, cô cũng không biết tại sao hôm qua lại ngớ ngẩn và không hề thấy sợ
như vậy, chỉ muốn dựa vào sức mình để dập lửa. Cô chỉ nhớ lúc đó đầu óc trống
rỗng dường như không nghĩ được gì đến chuyện khác.
“Nhâm Nhiễm, em có nghĩ rằng, nếu ngày hôm trước tinh
thần em không tồi tệ, anh không quay về đây dỗ dành em, hoặc máy bay bị chậm
giờ thêm chút nữa thì đêm hôm qua sẽ xảy ra chuyện gì không?”
Cô không nói gì.
“Sáng nay anh ngồi ở đây, cứ nghĩ đến việc có thể em
sẽ bị chết cháy trong đó mà anh thấy sợ”.
Cô giật mình, đây là lần đầu tiên Trần Hoa thừa nhận
anh thấy sợ, cô ấp úng, không biết phải nói gì, một hồi lâu mới thốt ra được
một câu “Em xin lỗi”.
Trần Hoa không nói gì cả, đưa tay bấm chuông ở đầu
giường, một nữ y tá trung niên liền có mặt ngay, anh dặn dò cô y tá rất đơn
giản: “Đưa cô Nhâm Nhiễm đỉ làm vệ sinh cá nhân”, sau đó quay đầu đi ra ngoài.
Nhâm Nhiễm như trút được gánh nặng, dưới sự giúp đỡ
của cô y tá, Nhâm Nhiễm vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt, nhìn bộ dạng mình
trong gương, chưa nói đến việc bị băng bó nhìn rất sợ, ngay cả tóc cũng bị cháy
lẹm một phần, nghĩ lại cô thầm thấy sợ.
Nữ y tá họ Lưu, rất nhanh nhẹn, vừa giúp cô lau rửa,
vừa an ủi cô: “Không sao đâu em, chị đã làm việc rất nhiều năm ở phòng bỏng
rồi, rất nhiều người còn nặng hon em nhiều, cuối cùng đều ổn cả. Mặt em không
bị bỏng là may mắn lắm rồi”.
Cô nhìn vào gương, đành phải thừa nhận, với tình hình
như đêm hôm qua, đúng là cô đã thực sự may mắn. Nếu Trần Hoa không đến kịp thời
và đưa cô ra, cô cũng không biết mình có kịp tỉnh táo trở lại để thoát thân hay
không.
Đến khi quay ra, Trần Hoa đã ngồi ở đó rồi, nét mặt đã
quay trở lại với vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Một lát sau, một người đàn ông trẻ gõ cửa bước vào,
mang đồ ăn trưa đến. Nhâm Nhiễm nhìn hai tay mình, nói bằng giọng rầu rĩ, cam
chịu: “Không biết sẽ phải mất bao thời gian không tự làm được mọi việc, tổng
giám đốc Trần, anh gọi chị Lưu giúp em vậy”.
Trần Hoa không đếm xỉa gì đến cô, mở bàn ăn nhỏ trên
giường ra, mở từng hộp cơm và thức ăn, lấy thìa, múc một miếng cháo gà và ra
lệnh cho cô: “Há miệng?”
Cô đành phải há miệng một cách bất lực. Anh bón từng
miếng một, thức ăn, cháo, động tác bình thản, rất kiên trì, nhưng cô không hề
cảm thấy ngon.
Đúng lúc này, cửa bật mở, ông Nhâm Thế Yến và Điền
Quân Bồi cùng bước vào. Bất ngờ quá, Nhâm Nhiễm bị một miếng cháo lọt vào khí
quản, ho sặc sụa. Trần Hoa bình thản vỗ lưng cho cô, đưa nước cho cô uống, lấy
khăn lau miệng cho cô, động tác nhẹ nhàng, thuần thục, đồng thời không quên cất
tiếng chào: “Mời giáo sư Nhâm, luật sư Điền ngồi”.
Ông Nhâm Thế Yến cũng có vẻ ngại ngùng, “Tiểu Nhiễm,
luật sư Điền đến đây thăm con”.
Khó khăn lắm Nhâm Nhiễm mới hết được cơn ho, nhưng vẫn
thấy Trần Hoa vừa ngồi bên thủng thẳng vỗ lưng cho cô, vừa nhìn cô, miệng cười
cười. Đột nhiên cô ý thức ra được rằng, chắc chắn là anh biết Điền Quân Bồi và
ba cô cùng đến, cảnh tượng bón cháo thân mật này, e rằng là thể hiện cho Điền
Quân Bồi xem. Nhớ lại cảnh cô lợi dụng anh mấy hôm trước, Nhâm Nhiễm không nói
được gi, ủ rũ tựa đầu vào gối.
“Cảm ơn tổng giám đốc Trần, em không ăn nữa”.
Trần Hoa cũng không bắt ép, anh gập chiếc bàn nhỏ lại,
chỉnh lại chiếc gối cho cô rồi quay sang nói với ông Nhâm Thế Yến: “Giáo sư
Nhâm, bác sĩ Trương đến tìm chú, để cháu đưa chú đến nói chuyện với ông ấy”.
Trần Hoa nhìn thẳng vào Điền Quân Bồi, nhẹ nhàng nói: “Mời luật sư Điền ngồi”.
“Quân Bồi, sao anh lại đến đây?”
“Em không hề mở máy, anh liên lạc được với giáo sư
Nhâm, mới biết em bị bỏng, liền mua vé máy bay đến đây ngay”. Điền Quân Bồi
ngồi xuống chiếc ghế đặt canh giường, nhìn vào vết thương của cô, “Không ngờ
lại bị nặng như vậy”.
“Không sao, chỉ có điều nhìn hơi sợ thôi, bác sĩ nói
rồi, bỏng nông độ I và độ II sẽ nhanh khỏi thôi và không để lại sẹo”.
Điền Quân Bồi nói với giọng đau đớn: “Tiểu Nhiễm, anh
xin lỗi”.
Nhâm Nhiễm nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc, “Quân Bồi,
anh cố tình để em cảm thấy xấu hổ hay sao mà lại xin lỗi em”.
“Nếu anh nói sớm với em rằng bà mẹ kế của em đang tung
ra những thông tin bất lợỉ cho em, chơi xấu em thì có thể em đã cảnh giác với
bà ấy và không bị thế này”.
“Ý anh muốn nói đến những điều mà bà ấy nói với phóng
viên báo chứng khoán ư? Anh đừng tự trách mình như vậy, em đã biết từ lâu rồi,
thật sự không liên quan gì đến anh”.
“Vì em biết anh đã đọc được nội dung của cuộc phỏng
vấn đó nên em móỉ cố tình… chia tay với anh ư?”
Nhâm Nhiễm cắn chặt môi.
“Anh biết là như vậy. Tiểu Nhiễm, anh đã nói là sau
khi quay về sẽ nói chuyện với em, tại sao em không chịu cho anh cơ hội để nói
rõ mọi vấn đề? Em không tin vào khả năng lý giải và chấp nhận vấn đề của anh
như vậy ư?”
“Không, Quân Bồi, từ trước đến nay anh rất hiểu em,
rất bao dung với em, đã đến mức khiến em không thể lạm dụng lòng tốt của anh
được nữa”.
“Đây không phải là lòng tốt gì cả, anh đã nói rồi, anh
yêu em, Tiểu Nhiễm, kể từ ngày đầu tiên quen em, em đã không giấu diếm anh rằng
em có quá khứ, anh chưa bao giờ cho rằng anh có quyền bắt em phải nói ra mọi
chuyện”.
“Hai người đến với nhau, chỉ có lòng bao dung không
thôi thì chưa đủ, em không nên ỷ lại vào sự khoan dung của anh mà cứ ậm ờ cho
qua chuyện như vậy… Những chuyện mà mẹ kế em nói về em, có một số cái là sự
thật, đúng là năm 18 tuổi em đã bỏ nhà đi và sống với… một người đàn ông”.
Trái tim Điền Quân Bồi thắt lại, gần như muốn ngăn cô
nói tiếp, tuy nhiên cô nhìn anh, ánh mắt trong trẻo, bình lĩnh, “Còn về chuyện
có thai, phá thai, chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác và được người ta
bao, những chuyện này em chưa bao giờ trải qua”.
“Anh tin em”.
Đúng là em đã từng nghĩ rằng, quá khứ của em là phần
mà em muốn vứt bỏ, muốn quên đi, không liên quan đến bất kỳ ai, không cần phải
kể cho ai nghe. Nhưng em đã nhầm, em có thể không cần phải nói gì với những
người bạn bình thường, nhưng với người yêu thì không thể như vậy, sự khoan dung
của anh khiến em cảm thấy mình rất ích kỷ. Quân Bồi, em không có quyền gì để
bắt anh chấp nhận một cách vô điều kiện tất cả những chuyện thậm chí anh không
được biết, mà đáng lẽ nên nói rõ với anh từ sớm”.
“Nếu anh nói anh không để tâm thì sao?”
“Cha mẹ anh sẽ để tâm, Quân Bồi ạ”.
“Người sống với em là anh, nếu có lòng tin với anh thì
em sẽ không rút lui ngay sau khi biết cha mẹ anh để tâm”.
“Không hẳn là như anh nói đâu. Anh rất tốt, tốt đến
mức khiến em cảm thấy xấu hổ. Anh Quân Bồi, em không thể bắt anh phải một mình
chịu đựng sức ép trong hoàn cảnh chưa thể yêu anh nhiều. Nếu em không cứng rắn,
để mặc anh chống chọi với mọi sự nghi ngờ, phản đối của cha mẹ anh thì em là
một kẻ thực sự ích kỷ. Đến lúc đó, em sẽ không thể tha thứ cho mình”.
Phòng bệnh vô cùng yên tĩnh. Một lúc lâu sau, Điền
Quân Bồi khẽ hỏi: “Trần Hoa là người mà em có thể yên tâm thể hiện sự ích kỷ
của em ư?”
Nhâm Nhiễm nói một cách chua chát: “Anh ấy là người mà
em yêu từ năm 18 tuổi, tình yêu ngày đó, thực ra là rất mù quáng, giống như con
thiêu thân lao đầu vào lửa, kể cả đã dự đoán được hậu quả, cũng vẫn không thể
không yêu. Đợi đến khi học được cách sống một cách lý trí, em đã không biết em
có còn yêu anh ấy nữa hay không. Em xin lỗi, em không nên đón nhận tình cảm của
anh trong thời điểm tâm trí còn hỗn loạn như thế này”.
“Anh hiểu rồi. Anh chưa bao giờ được trải nghiệm một
tình cảm sâu sắc, từ trước đến nay anh không thích bất kỳ sự hỗn loạn nào, luôn
cho rằng mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của lý trí. Mãi cho đến khi gặp
được em, anh mới biết, suy nghĩ đó thật tự phụ biết bao. Em là lần trải nghiệm
duy nhất không bị lý trí trí trói buộc của anh. Tiểu Nhiễm, chính vì thế em
không cần phải xin lỗi anh”. Điền Quân Bồi đứng dậy, vuốt mái tóc rối bời cho
cô, “Anh về đây, em nhớ giữ gìn sức khỏe”.
Sau khi Điền Quân Bồi ra về, Nhâm Nhiễm cảm thấy vô
cùng áy náy và buồn chán, ngồi thẫn thờ một lúc cô lại nằm xuống. Cô nghe thấy
tiếng mở cửa, nhưng cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên, Trần Hoa vỗ vào vai cô,
“Nhâm Nhiễm”.
Tự nhiên cô lại cảm thấy bực bội vô cớ, dúi đầu trong
gối, không đáp lại gì, bỗng nghe thấy giọng con gái cất lên hỏi với vẻ rất quan
tâm: “Tiểu Nhiễm, em đau lắm à?”
Cô sửng sốt mở mắt ra, phát hiện thấy đứng bên giường
ngoài Trần Hoa và ba cô, còn có ông Kỳ Hán Minh, Kỳ Gia Ngọc và Tiêu Cương, cô
luống cuống định ngồi dậy, Trần Hoa đỡ cô dậy, kê gối sau lưng cho cô. Anh vẫn
tỏ ra rắt bình thản khi nhìn thấy cha mình và mọi người trong nhà, không chào
hỏi vồn vã gì, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Nhâm Nhiễm bèn đi ra.
“Bác Kỳ, chị Gia Ngọc, anh Tiêu Cương, sao mọi người lại
đến đây?”
Ông Kỳ Hán Minh nói: “Nghe ba cháu nói cháu bị bỏng,
bác và mọi người đều giật mình, dĩ nhiên là phải đến thăm rồi”.
Kỳ Gia Ngọc bước đến, cúi người xem vết thương trên
cánh tay cô, cô phát hiện thấy bụng Kỳ Gia Ngọc đã hơi lùm lên, rõ ràng là đã
có bầu. Ông Kỳ Hán Minh phát hiện ra ánh mắt của cô liền cười giải thích: “Tiểu
Nhiễm, cháu vẫn chưa biết nhỉ, Tiêu Cương và Gia Ngọc đã cưới nhau, sắp được
làm ba làm mẹ rồi”.
Cô cũng hơi bất ngờ, nhưng liền cười ngay, “Vậy ư, thế
thì tốt quá chúc mừng anh chị. Bác Kỳ, chị Gia Ngọc, mọi người mau ngồi xuống
đi”.
Ông Kỳ Hán Minh và ông Nhâm Thế Yến ngồi một bên, Gia
Ngọc ngồi xuống mép giường, “Hôm nay nếu Tiểu Bảo không đi học thì chị đã đua
cu cậu đến đây thăm em rồi”.
“Đừng đưa trẻ con đến, nhìn người bị băng bó thế này
sợ lắm. Tiểu Bảo vào cấp một rồi chị nhỉ? Nhanh thật”.
“Đúng là nhanh thật”. Tiêu Cương cười nói, “Bây giờ cu
cậu rất ghê gớm, cậu ta rất ghét bị anh chị gọi là Tiểu Bảo, nếu không gọi cả
tên cả họ là Kỳ Bá Ngạn thì cậu ta sẽ giả câm giả điếc, không thèm nói chuyện
với ai”.
Nói đến cậu cháu trai, ông Kỳ Hán Minh cười cười gật
đầu, rõ ràng là vui vẻ hơn ngày trước nhiều mặc dù mấy năm qua, nhìn ông cũng
đã già hơn.
Nhâm Nhiễm vừa ngạc nhiên vừa buồn cười, ấn tượng của
cô về Kỳ Bá Ngạn vẫn dừng lại khi cậu còn rất nhỏ. Cô cố gắng tưởng tượng ra
hình ảnh một đứa trẻ đã đi học thì sẽ như thế nào, nhưng trước mắt cô lại hiện
ra hình ảnh Kỳ Gia Tuấn ngày trước, từ nhỏ đến lớn, gặp chuyện gì không thích
là anh cũng tỏ ra bất cần. Đôi mắt cô lập tức ngân ngấn nước mắt.
Rõ ràng là Kỳ Gia Ngọc biết cô đang nghĩ gì, lòng thấy
buồn buồn, vội chuyển sang chủ đề khác, “Hôm qua không xảy ra điều gì bất trắc
là may mắn lắm rồi, Tiểu Nhiễm, nhà em phải sửa chữa, sau khi ra viện đến nhà
chị ở nhé”.
Ông Kỳ Hán Minh cũng nói: “Đúng vậy, bên nhà có sẵn
phòng, rất tiện cháu ạ”.
Nhâm Nhiễm rất khó xử, nhưng chưa đợi cô kịp nói gì,
Trần Hoa đứng ngoài cửa sổ đã lên tiếng: “Không cần đâu, Nhâm Nhiễm phải nằm
viện một thời gian để điều trị. Tôi đã cho người sửa nhà cho cô ấy rồi, đợi đến
khi ra viện là có thể về nhà ở được rồi”.
Nhâm Nhiễm vội nói: “Cảm ơn bác Kỳ, cảm ơn chị Gia
Ngọc, cháu không phải làm phiền mọi người đâu ạ”.
Kỳ Gia Ngọc cũng không ép cô mà đứng dậy, quay sang
nói với Trần Hoa: “Gia Thông, anh chăm sóc Tiểu Nhiễm nhé. Chú Nhâm, tụi cháu
xin phép về trước đây ạ”.
Trần Hoa gật đầu: “Cảm ơn mọi người đã đến thăm Nhâm
Nhiễm. Để tôi tiễn mọi người”.
Nhâm Nhiễm chỉ thấy ông Nhâm Thế Yến thẫn thờ ngồi một
bên, chỉ trong một đêm, nhìn ông già và tiều tụy đi rất nhiều. Cô cũng thấy lo,
cố gắng tìm một chủ đề để nói chuyện, “Ba, chị Gia Ngọc kết hôn với anh Tiêu
Cương từ bao giờ vậy?”
Ông Nhâm Thế Yến cố lấy lại tinh thần nói: “Hai năm
qua Gia Ngọc cùng ba cô ấy lo việc quản lý công ty, ngoài ra còn phải chăm sóc
gia đình, thực sự là rất vất vả. Năm ngoái Tiêu Cương đã giải tán công ty ở
Australia, về nhà cầu hôn với Gia Ngọc, mọi người đều thấy mừng cho cô cậu ấy”.
“Thực ra trước đây khi sống gần nhau, Mẫn Nghi và con
đều nhận ra rằng anh Tiêu Cương thích chị Gia Ngọc, bọn con còn trêu họ, chỉ có
anh Tuấn là không tin”. Nhắc đến những chuyện cũ này, cô liền mim cười, nhưng
cô thấy hơi ngạc nhiên khi mình có thể nhớ lại được dễ dàng như vậy, nghĩ một
lát lại hỏi tiếp: “Thế hiện tại ai nuôi Tiểu Bảo?”
“Sau khi Tuấn mất, Mẫn Nghi rất áy náy, bất chấp sự
phản đối của người trong gia đình, cô ấy vẫn ký tên nhường quyền nuôi Tiểu Bảo
cho nhà họ Kỳ. Củng may là được như vậy, mẹ Tuấn cũng có chỗ dựa về mặt tình
cảm hơn”.
“Thế là tốt rồi”.
“Tiểu Nhiễm, ba có lỗi với con nhiều”.
“Ba, chuyện không liên quan gì đến ba cả”.
“Quý Phương Bình mất tích rồi, ba không tìm được cô
ta. Nếu con muốn truy cứu tội đốt nhà và cố ý gây thương tích, để công an tìm
bắt cô ta thì ba cũng rất hiểu”.
Nhâm Nhiễm giật nảy mình, “Con không có ý định làm như
vậy đâu. Lúc đó cô ta chỉ muốn đốt nhà, nhưng không có ý gây thương tích cho
con, trước khi ra tay cô ta đã cảnh báo con, bảo con chạy ra ngoài”.
“Đúng là cô ta đã đốt nhà, hơn nữa lại mang can xăng
đến, thực sự nghiêm trọng”. Trần Hoa đã quay vào phòng bệnh, lạnh lùng nói,
“Giáo sư Nhâm chắc là chú cũng biết, từ trước đến nay con gái chú hiền đến mức
hơi ngờ nghệch. Không nên để Nhâm Nhiễm đưa ra sự lựa chọn cần phải truy cứu
trách nhiệm của Quý Phương Bình như thế nào”.
Sắc mặt ông Nhâm Thế Yến nhợt nhạt, nói với giọng đau
khổ: “Gia Thông, không phải tôi bênh gì Quý Phương Bình. Nhưng trong chuyện này
đúng là tôi là người có lỗi, tối hôm qua, tôi đã nói về chuyện ly hôn với cô
ta, tinh thần của cô ta rất kích động, tôi không để tâm gì đến câu nói của cô
ta. Do tôi không giải quyết ổn thỏa mối quan hệ với Quý Phương Bình nên mới
khiến cô ta gây ra chuyện này, suýt nữa thì gây ra cục diện không thể cứu vãn”.
“Ba, ba đừng nói nữa, con hiểu chứ, 8 năm cô ta lấy
ba, chưa ly hôn thì cô ta vẫn là vợ ba, nếu ba có những hành động bỏ qua tình
vợ chồng thì con lại thấy lo”. Cô ngần ngừ một lát, nghĩ đến vẻ mặt gớm ghiếc
đó của Quý Phương Bình mà vẫn thấy sợ, “Không cần thiết phải làm to chuyện này.
Con cảm thấy cô ta có vấn đề gì về tâm lý nên không có ý định tố cáo cô ta. Ba
đi tìm cô ta, bảo cô ta đi chữa trị đi, từ sau đừng gây ra những chuyện như thế
này nữa”.
Trần Hoa lạnh lùng nhìn cô nhưng không nói gì nữa.
Sau khi ông Nhâm Thế Yến ra về, Nhâm Nhiễm tự giễu cợt
mình: “Em không muốn vì chuyện này mà lại để cho phóng viên phải tìm đến em”.
Trần Hoa không nói gì, mắt vẫn nhìn cô chăm chú, khiến
cô cảm thấy không thoải mái.
“Ạnh nhìn em như thế làm gì? Không phải anh luôn coi
em là đức mẹ nực cười đó sao, việc gì mà phải ngạc nhiên như vậy? Sau này mong
anh đừng nói ra những câu đó ra để kích ba em nữa, ông cũng đã buồn khổ lắm
rồi”.
“Trước đây chỉ vì biết tin ba em sắp lấy Quý Phương
Bình mà em đã bỏ nhà đi để bày tỏ sự chống đối. Đến giờ bà ta đốt nhà, suýt nữa
thì đưa em vào chỗ chết, em lại có thể không thèm quan tâm, chỉ bảo bà ta đi
điều trị tâm lý. Nhâm Nhiễm, điều mà anh muốn biết là: rốt cục là em khoan dung
hay trong lòng bình thản không còn cảm xúc gì?”
Bị hỏi như vậy, Nhâm Nhiễm đành phải suy nghĩ một lát,
“Em không khoan dung, em vẫn ghét bà ta, vẫn mong sau này không phải dính dáng
gì đến bà ta. Nhưng cảm nhận của em là, nếu trong lòng cảm thấy áy náy, tự
trách, thù hận và có những nỗi u uất không thể giải tỏa thì sẽ khổ sở hơn nhiều
so với những vết thương nhìn thấy trên cơ thể. Những người không thoát ra được
sẽ tự hành hạ mình, xét cho cùng, bà ấy cũng chỉ là một người đàn bà ích kỷ
đáng thương, chỉ muốn tìm kẻ chịu tội thay cho cuộc sống thất bại của mình mà
thôi. Nếu tự kiểm điểm lại mình một cách nghiêm túc thì trước đây em cũng có một
phần trách nhiệm”.
“Rất tốt, xem ra em không có ý định phủ định tất cả
những cái trước kia của em – không nên căm hận quá mức như vậy, cũng không nên
dễ dàng ngập vào tình yêu như thế”.
Câu kết luận này khiến Nhâm Nhiễm không biết phải trả
lời thế nào. “Em đang hối hận vì tất cả những gì thuộc về quá khứ ư? Nếu cho em
một cơ hội làm lại, khi biết tin ba em quyết định tái hôn, liệu em có khóc một
trận, gây chuyện vài ngày rồi thôi hay không?” Trần Hoa bước đến, ghé sát xuống
người cô, “Không giận dỗi đến Thâm Quyến tìm anh, sẽ không có tất cả mọi chuyện
xảy ra sau đó. Tiếp tục học hành, yêu một chàng trai tốt bụng, dịu dàng, yêu
em, đến một thời điểm thích hợp sẽ tha thứ cho ba em và Quý Phương Bình, gạt
hết mọi thù oán, tìm một công việc, lấy chồng sinh con, sống một cuộc sống
không có nguy hiểm, yên bình thuận lợi – như thế có phải sẽ hạnh phúc hơn
không?”
Hai người cách nhau rất gần, ánh mắt anh sắc sảo đến
mức khiến cô không thể chịu được. Cô đành phải cố gắng giữ im lặng.
“Chuyện đã xảy ra thì không thể nào thay đổi được nữa,
việc gì chúng ta phải đặt giả thiết nữa?”
“Anh đã từng đặt giả thiết. Kết luận của anh là, mặc
dù biết rằng sau này sẽ gây ra cho em nhiều nỗi đau khổ như vậy, nhưng anh cũng
không muốn không gặp được em”.
Lời tâm sự thẳng thắn chưa từng có này khiến Nhâm
Nhiễm sững sờ, cô trợn tròn mắt nhìn Trần Hoa.
“Em sợ ư?” Anh mỉm cười, “Đúng vậy, năm xưa em đã nhìn
thấy rất rõ bộ mặt tồi tệ nhất của anh, biết anh lạnh lùng ích kỷ đến mức độ
nào mà vẫn yêu anh. Đến bây giờ, có thể anh không có gì thay đổi, vẫn là anh
chàng tự coi mình là trên hết đó. Nhưng sau khi được em yêu, anh đã không muốn
buông em ra, để em sống một cuộc sống không bị tổn thương nhiều như vậy nữa”.