Không ít xe đi qua đều giảm tốc hoặc dừng lại cách đó
một quãng để xem vụ việc này. Điền Quân Bồi là luật sư, hai năm gần đây thường
xuyên qua lại khu vực này, cũng có quan hệ với người của cơ quan công an, viện
kiểm sát, tòa án. Bất ngờ phải đối mặt với tình huống này, anh vẫn giữ được
bình tĩnh. Anh liếc thấy phía sau có một viên cảnh sát có khuôn mặt khá quen,
vội lên tiếng chào: “Đội trưởng Tôn, có chuyện gì vậy?”
Đội trưởng Tôn có vẻ bất ngờ khi nhìn thấy Điền Quân
Bồi, anh cau mày nói “Luật sư Điền, anh có quan hệ với chiếc xe này
ư?”
Không đợi Điền Quân Bồi trả lời, Nhâm Nhiễm đã lên
tiếng, giọng cô rất nhẹ nhàng: “Anh này chỉ đi ngang qua, chúng tôi không
quen nhau. Chiếc xe này là do tôi lái, có vấn đề gì không ạ?”
“Hiện nay chiếc xe này đã báo lên công an là bị
mất, đồng thời vừa thông qua hệ thống định vị toàn cầu GPS để cắt đường xăng,
đường điện, nếu cô không thể xuất trình được những giấy tờ có liên quan chứng
minh cô là người sở hữu hợp pháp của chiếc xe này thì cô buộc phải đi theo
chúng tôi”.
Trước mặt bao người, vẻ mặt Nhâm Nhiễm rất lạ lẫm,
dường như có phần kinh ngạc, sửng sốt và ngơ ngác, nhưng hoàn toàn không tỏ ra
sợ hãi. Cô liếc nhanh chiếc xe, quay đầu lại, khóe mép hơi nhếch lên, đột nhiên
lại nở một nụ cười khiến tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc và nói với
giọng rất bình tĩnh: “Đúng là chiếc xe này không phải của tôi”.
“Vậy thì hãy đi theo chúng tôi”.
“Tôi có thể lấy túi xách của tôi được
không?”
Đội trưởng Tôn gật đầu. Nhâm Nhiễm chui vào ghế lái,
từ lưng xuống eo là một đường cong tuyệt đẹp, chiếc quần bò ôm khít đôi chân
dài, bắp chân trắng và mắt cá chân nhỏ nhắn lộ ra ngoài, Điền Quân Bồi phát
hiện thấy mình bất giác nín thở.
Dường như cô hoàn toàn không để ý đến cái nhìn từ bên
ngoài, bình thản lấy chiếc túi xách trên ghế phụ, rút chìa khóa ô tô ra, đứng
thẳng người, đi ra sau xe, mở cốp xe ra lấy một chiếc túi du lịch lớn, sau đó
giao chìa khóa một cách rất tự nhiên cho một viên cảnh sát đứng gần nhất:
“Cảm ơn, tôi có thể đi được rồi”.
Điền Quân Bồi nhìn Nhâm Nhiễm bị cảnh sát áp giải lên
chiếc xe cảnh sát đầu tiên rồi chặn đội trưởng Tôn lại: “Bác Tôn à, nhìn
cô gái này không giống dân trộm xe đâu”.
Đội trưởng Tôn cười với vẻ coi thường: “Quân Bồi,
mang tiếng là luật sư giỏi, anh lại có thể nói ra những câu ấu trĩ như thế à.
Trên mặt đương sự của anh có bao giờ xăm chữ kẻ trộm không”.
Điền Quân Bồi liền cười, “Tôi chủ yếu làm về các
vụ án kinh tế, không phải vụ án hình sự, đương sự của tôi hầu hết là những công
dân tuân thủ pháp luật.”
“Cho dù thế nào, hiện tại cô ta đang là nghi
phạm, anh không có quan hệ gì với cô ta là tốt rồi”. Đội trưởng Tôn khua
tay, “Dịp khác nói chuyện nhé”.
Hai chiếc xe cảnh sát cùng quay đầu, hú còi inh ỏi như
lúc đến rồi biến mất, mọi người xung quanh cho dù có trí tò mò đến đâu cũng
phải lái xe giải tán.
Từ nãy đến giờ Ngô Úy vẫn đứng bên cạnh chứng kiến sự
việc với đôi mắt lạnh lùng, giờ liền bước đến, cười ha ha, “Thật không thể
ngờ lại còn có những chuyện như vậy. Quân Bồi, anh tùy tiện bắt chuyện với
người đẹp bên đường, nói chuyện được với cả nữ đạo chích, thật không hổ là luật
sư”.
Điền Quân Bồi cũng thấy hơi buồn cười, nhìn chiếc xe
Land Rover vẫn đang đỗ bên đường, bên trên gắn biển số xe của Bắc Kinh. Anh
nghĩ, nếu đúng là lấy trộm từ nơi mang đầu biển số này rồi lái xe đến đây, chắc
chắn cô gái này đã có một cuộc hành trình ngông cuồng liền mạch.
Ngô Úy cũng liếc chiếc xe đó, “Trước đây tôi cảm
thấy người đẹp lái xe thể thao vừa thanh thoát vừa bắt mắt, vừa nãy nhìn thấy
cô gái này, xét về nhan sắc cũng tạm ổn, nhưng khi đứng bên cạnh chiếc Land
Rover lại thấy eo ót hơn, sắc thái cũng rất tuyệt, nhìn rất duyên dáng. Haizz,
không ngờ người đẹp lại là đạo tặc.”
Điền Quân Bồi biết từ trước đến nay Ngô Úy luôn tự cho
mình là cao thủ trên tình trường, nói đến phụ nữ là không dừng lại được, bèn
lắc đầu cười: “Đi thôi, chắc là chủ tịch hội đồng quản trị Ngô sốt ruột
lắm rồi”.
Họ lên xe của Ngô Úy, vào thành phố, có mặt ở công ty
gang thép tư nhân Húc Thăng lớn nhất ở thành phố J đã là hơn 5 giờ chiều.
Ông Ngô Xương Trí – cha của Ngô Úy là chủ tịch hội
đồng quản trị của công ty, mấy năm nay, song song với việc phát triển mạnh mẽ,
công ty Húc Thăng cũng phải đối mặt với không ít vụ kiện tụng và những điều thị
phi, khu vực này đã trở thành nghiệp vụ chính của Văn phòng luật sư mà Điền
Quân Bồi phụ trách, gần như tháng nào anh cũng đến đây công tác, đồng thời anh
không thể không tổng kết ngầm rằng, rất nhiều vụ rắc rối của công ty Húc Thăng
là do công tử Ngô Úy – người đảm nhận chức phó tổng giám đốc thường trực gây
ra.
Tuy nhiên, rõ ràng là Ngô Úy không hề tỏ ra quan tâm
đến những vụ rắc rối này. Anh ta lái một chiếc Porsche 911 – ở thành phố nhỏ
như thế này được coi là rất ăn chơi, phong cách làm việc rất lông bông, mặc dù
đã hơn 30 tuổi, lấy được cô vợ xinh đẹp môn đăng hộ đối, mới có con, nhưng vẫn
say sưa với những chuyện trăng hoa đua đòi mà không hề biết mệt.
Ngô Úy đảm nhận chức phó tổng giám đốc thường trực của
công ty Húc Thăng, phụ trách nghiệp vụ tiêu thụ, trước đó không lâu lại nhúng
tay vào hoạt động cung ứng mà anh rể cả của Ngô Úy đảm nhận, ký một hợp đồng có
nhiều uẩn khúc, một khoản tiền lớn đã bị mất oan. Điền Quân Bồi nhận được điện
thoại của ông Ngô Xương Trí, mời anh đến tìm hiểu tình hình, dự định sẽ kiện để
đòi lại, nhưng anh đang chuẩn bị xuất phát, Ngô Úy lại đích thân lái xe lên
tỉnh đón anh, trên đường đi nói chuyện phiếm, nhiều lời có ẩn ý, trong lòng anh
đã đề cao cảnh giác.
Vào phòng làm việc của Ngô Xương Trí, Ngô Úy bèn uể
oải ngồi xuống, “Con đón Quân Bồi về rồi đây, trên đường đi con đã trao
đổi tình hình với cậu ấy, quan điểm của cậu ấy là không cần thiết phải khởi
kiện”.
Trước cáu nói cầm đèn chạy trước ô tô của Ngô Úy, Điền
Quân Bồi khẽ cau mày, may mà ông Ngô Xương Trí hiểu bản tính con trai mình,
không thèm đếm xỉa gì đến anh ta, chỉ lấy ngay hợp đồng ra cho Điền Quân Bồi
xem.
Trước tiên anh xem sơ qua hợp đồng, nói một cách thận
trọng: “Chủ tịch hội đồng quản trị, cháu phải nghiên cứu kỹ bản hợp đồng
này, và cháu cũng muốn chú cung cấp cho cháu các tài liệu về nhà cung cấp này
và tình hình thực hiện hợp đồng giai đoạn trước”.
Ông Ngô Xương Trí gật đầu, “Tôi sẽ bảo các bộ
phận phối hợp với cậu, có vấn đề gì cậu cứ nói trực tiếp với tôi. Ngô Úy, hôm
nay con đi mời cơm Quân Bồi nhé”.
Theo thói quen của Ngô Úy, ăn cơm xong dĩ nhiên vẫn
phải có chương trình.
Thành phố J nằm ở khu vực tiếp giáp giữa hai tỉnh
Trung bộ, gần vùng núi, là một thành phố trực thuộc tỉnh không lớn lắm, dân số
chưa đầy 2 triệu người, các điểm chơi bời giải trí và khu khách sạn lớn tập
trung trên một tuyến đường, mức độ ồn ào náo nhiệt dường như còn vượt cả thành
phố trên tỉnh. Điền Quân Bồi lớn lên và học đại học ở thành phố trên tỉnh, học
nghiên cứu sinh ở Bắc Kinh, anh không hào hứng với những trò có phần ăn chơi
trác táng đó, chỉ có điều khi có công việc, anh cũng không bao giờ từ chối để
mình lạc lõng.
Nhưng hôm nay từ đầu đến cuối, đầu óc anh cứ để đâu
đâu, ngồi với Ngô Úy một lát, thấy đối phương vẫn không đả động gì đến công
việc chính, anh bèn lấy cớ hơi mệt, muốn nghỉ sớm một lát rồi ra ngoài trước.
Xe của anh đang để trên tỉnh, ở đầu này công ty Húc Thăng đưa cho anh một chiếc
Passat để sử dụng, anh lái xe thẳng đến trụ sở công an thành phố.
Trụ sở công an thành phố là một tòa nhà năm tầng màu
ghi nằm ở trung tâm thành phố J, nhìn bên ngoài không có gì nổi bật so với các
tòa nhà xung quanh, bên trong khá cũ.
Đúng lúc đội trưởng Tôn đang ngồi trong phòng trực ban
tồi tàn trên tầng hai để viết báo cáo, nhìn thấy anh vào, chỉ hất cằm lên ra
hiệu cho anh ngồi: “Luật sư bận rộn mà cũng có thời gian đến đây à?”
Hơn hai năm trước, vì một vụ án mà Điền Quân Bồi đã có
quan hệ với đội trưởng Tôn, cũng được coi là chỗ quen biết, anh cũng không vòng
vo, ngồi xuống liền hỏi thẳng: “Anh Tôn, anh đã cho hỏi cô gái bị nghi ngờ
là ăn trộm chiếc xe Land Rover dẫn về từ chiều hay chưa?”
Đội trưởng Tôn cười với vẻ bí ẩn: “Biết ngay là
cậu đến vì cô ta mà. Sao vậy, muốn đổi nghề, chuyển sang bào chữa cho các vụ án
hình sự à?”
Điền Quân Bồi cười trừ, thẳng thắn thừa nhận: “Ít
nhiều cũng hơi tò mò về cô ấy .
“Anh tò mò cũng là phải thôi, đây cũng là lần đầu
tiên tôi nhìn thấy GPS khóa xe, khoa học bây giờ hiện đại thật”. Đội
trưởng Tôn dùng một cái lắc đầu để bày tỏ sự thán phục, “Đúng là ghê
thật”.
“Cô gái đó có khai gì không?”
“Hiện tại mới chỉ biết cô ta tên là Nhâm Nhiễm,
26 tuổi, người thành phố miền Nam, thường trú ở Bắc Kinh, hiện tại không nghề
nghiệp, chiếc xe đó là của một người bạn tên là Trần Hoa của cô ta. Còn lại hỏi
thêm câu hỏi gì, cô ta đều không chịu trả lời”.
Điền Quân Bồi không ngờ rằng Nhâm Nhiễm đã 26 tuổi.
Buổi chiều khi nhìn thấy cô, anh chỉ thấy cô đứng bên cạnh chiếc Land Rover
cồng kềnh, thân hình mảnh dẻ, mặc một chiếc áo phông trắng và chiếc quần bò
lửng mài, chân đi đôi xăng đan đế bằng màu nâu, mái tóc đen dài buông trên bờ
vai, khuôn mặt thanh tú trắng ngần, không trang điểm, nước da trắng đến mức
nhìn hơi bất thường, dường như lâu ngày không được tiếp xúc với ánh nắng, nhìn
thấy khá có học thức. Nhưng trước sự bao vây của cảnh sát và những cái nhìn tò
mò của người đi đường, cô vẫn tỏ ra bình thản như thường, không có vẻ ngượng
ngùng, bối rối gì của một sinh viên đại học. Lúc đó anh đoán có lẽ cô đang học
nghiên cứu sinh.
“Người báo công an là Trần Hoa ư?”
“Đúng vậy. Sau khi tôi chỉ ra điều này, cô ta
không chịu nói gì nữa”.
“Liệu có phải là một sự hiểu lầm hay không?”
Đội trưởng Tôn lắc đầu quầy quậy: “Anh cảm thấy
một người bị hiểu lầm và bị đưa về đồn công an sẽ có biểu hiện như thế nào? Ít
nhất là cô ta phải giận dữ, sẽ lên tiếng thanh minh cho mình, và dĩ nhiên là
cũng sẽ đề nghị muốn gọi điện thoại cho Trần Hoa. Nhưng cô ta không hề tỏ ra
bất ngờ, khi tịch thu điện thoại di động của cô ta, điện thoại ở trạng thái tắt
máy, cô ta cũng không hề nhắc đến việc muốn liên lạc với ai”.
Điền Quân Bồi thừa nhận, đúng là những điều này rất
khó lý giải. Anh chuyển sang chủ đề khác: “Anh Tôn, anh có để ý đến chiếc
túi du lịch mà cô ấy xách không?”
Đội trưởng Tôn hất hàm chỉ vào chiếc tủ ở góc tường:
“Tất cả đã được khóa trong đó”.
“Lấy ra cho tôi xem một chút được không”,
rồi anh nói thêm, “tôi chỉ xem túi không xem đồ đạc bên trong đâu”.
Đội trưởng Tôn cười, mở tủ, lấy ra một chiếc túi du
lịch và một chiếc ba lô của con gái, “Thực ra bên trong cũng không có gì
đặc biệt, chúng tôi đã kiểm tra rồi. Từ trước đến nay con mắt của anh rất tinh,
thử xem xem có phát hiện ra điều gì mới không”.
Trong chiếc ba lô đã cũ có đặt một cuốn sổ bìa da xinh
xắn, một túi đựng limit một túi đựng đồ trang điểm nhỏ, một chiếc điện thoại đã
tắt máy, một chiếc ví màu nâu, nhìn chẳng có gì nhiều. Trong chiếc túi du lịch
mới tinh có đựng quần áo đã được gấp gọn gàng và một chiếc laptop đựng trong
chiếc túi vải mềm, ngoài ra còn có một chiếc túi vải đựng các vật dụng cá nhân,
mở ra xem, bên trong có một khung ảnh nhỏ và hai cuốn sách. Điền Quân Bồi cầm
khung ảnh lên xem trước, bên trên là ảnh của một phụ nữ trạc tuổi trung niên,
nhìn rất điềm đạm, hiền hậu, các nét nhỏ nhắn, Nhâm Nhiễm và bà có nét giống
nhau. Điền Quân Bồi đoán chắc đây là mẹ Nhâm Nhiễm.
Anh đặt khung ảnh xuống, nhìn hai cuốn sách đó một
cuốn rất mới, bìa cứng, trên bìa sách màu sữa nhã nhặn in tên sách: Con đường
tự mình phát hiện, tác giả là Bạch Thụy Lễ; Cuốn còn lại rất cũ, là cuốn tiểu
thuyết “Xa rời đám đông bát nháo của nhà văn Anh Thomas Hardy, bìa màu
xanh thẫm rất đơn giản, vừa nhìn là biết rất cũ, trên gáy sách đã sờn còn dán nhãn
của thư viện thành phố Z, Điền Quân Bồi cầm lên xem, đằng sau đóng dấu xanh của
thư viện thành phố Z, ngày mượn sách cuối cùng ghi trên thẻ mượn sách lại là
tháng 9 của mười năm về trước.
“Một cuốn sách quá hạn mà vẫn chưa trả không thể
trở thành tiền án được”. Rõ ràng đội trưởng Tôn đã chú ý đến điểm này từ
lâu nên mới nói đùa như vậy.
Điền Quân Bồi không hiểu ý lắm, đặt cuốn sách về chỗ
cũ. Anh chăm chú nhìn chiếc ba lô và túi du lịch, nói: “Anh Tôn, chiếc ba
lô này của hãng Gucci, chiếc túi xách này là của LV”.
“Thế thì sao?”
Biết đội trưởng Tôn không có khái niệm gì về hàng
hiệu, Điền Quân Bồi bèn kiên nhẫn giải thích, “Chiếc ba lô mang thương
hiệu của Ý, một chiếc ba lô bằng vải có giá bán gần 2.000 NDT. Chiếc túi du
lịch là của hãng Louis Vuitton nổi tiếng của Pháp, nhìn khá giống đồ thật,
chiếc túi da này nếu bán ở nước ngoài, tính ra tiền NDT cũng phải trên 30.000
NDT, nếu mua ở trong nước chắc sẽ phải đắt hơn”.
Rõ ràng là đội trưởng Tôn đã giật nảy mình vì hai mức
giá này, nhìn anh bằng ánh mắt nửa tin nửa ngờ, sau đó lại quay sang nhìn chiếc
túi du lịch đặt trên bàn. “Điên à, nhìn cũng chẳng có gì là đặc biệt, có
người nào bỏ ra nhiều tiền như thế để mua một chiếc túi không? Quân Bồi, kể cả
là hàng hãng thì có sao? Điều này cũng không thể chứng minh được gi, đầy tên
tội phạm ăn mặc lịch sự, khoác toàn đồ hiệu trên người”.
“Đúng là như vậy, nhưng tôi cảm thấy không chỉ
mỗi cách ăn mặc và các đồ vật mà cô ấy mang theo bên người, thái độ của cô ấy
không giống với những kẻ ăn trộm xe bị bắt quả tang. Nếu thực sự là dính líu
đến vụ án ăn trộm ô tô trị giá hơn một triệu NDT mà vẫn còn giữ được bình tĩnh
như vậy, chắc chắn phải là ngựa quen đường cũ, tại sao không dỡ bỏ hệ thống
chống trộm định vị GPS mà điềm nhiên lái xe như vậy?”
Đội trưởng Tôn cau mày, chưa nắm được điểm then chốt
của vấn đề: “Lệnh chặn chiếc xe này là do văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh
đưa xuống, chắc là ngày mai sẽ có người của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh đưa
cô ta đi, tôi cũng đã hỏi một số điều để ghi chép lại cho có hình thức, anh bảo
những khúc mắc này, chắc là phải để cho người trên văn phòng ủy ban nhân dân
tỉnh giải quyết thôi”.
Điền Quân Bồi gật đầu: “Tôi có thể gặp cô ấy được
không?”
Đội trưởng Tôn liền cười chế giễu: “Hiện tại tôi
đang nghi ngờ không biết có phải hai người chỉ đơn giản là tình cờ gặp nhau
trên đường hay không, người ta có yêu cầu được gặp luật sư đâu”.
Điền Quân Bồi cũng cười, “Mỗi lĩnh vực có một
chuyên gia chứ, cho dù cô ấy có đề nghị mời luật sư thì em cũng không nhận vụ
án hình sự đâu. Bác Tôn, em nói rồi, em chỉ tò mò thôi”.
“Không phải anh giữ nguyên tắc và không nể mặt
chú em, đích thân giám đốc đã chỉ thị, vụ án này do văn phòng ủy ban nhân dân
tỉnh giao xuống, yêu cầu sau khi ghi lại những lời khai cơ bản không cần hỏi
thêm gì nữa, giam vào phòng giam riêng biệt, đợi bên trên cho người xuống đưa
đi, không nên dây dưa gì thêm”. Đội trưởng Tôn xòe tay ra, “đừng làm
anh phải khó xử”.
Dĩ nhiên là Điền Quân Bồi cũng không ép thêm, anh đã
từng nhìn thấy phòng giam ở cuối hàng lang trên tầng ba, một căn phòng chưa đầy
7 mét vuông, bên trong đặt một chiếc giường nhỏ, không còn chỗ trống nào để
hoạt động. Cửa sổ nằm sát trần nhà, bị hàng rào sắt bịt kín, chắc chắn không
thể nói đến chuyện thông gió, mặc dù thành phố J ở gần vùng núi, mùa hè chỉ có
ban ngày là nóng nực, đêm đến nhiệt độ sẽ giảm xuống, nhưng mấy ngày hôm nay
thời tiết lại nóng bất thường do bị ảnh hưởng của áp thấp nhiệt đới, trời nhìn
như sắp mưa nhưng lại chưa mưa được, chắc chắn ngồi bên trong sẽ vô cùng ngột
ngạt.
Anh cười lắc đầu: “Thời tiết thế này, tha hồ mà
chịu đựng phòng giam của các anh nhỉ”. Vừa nói dứt lời, ngoài cửa sổ lóe
lên một tia chớp, mấy giây sau, một hồi sấm vang lên, họ đều nhìn ra ngoài. Đội
trưởng Tôn nhún vai: “Anh thử nhìn xem điều kiện làm việc của chúng tôi,
chiếc điều hòa này dùng mười mấy năm rồi, kêu chẳng khác gì xe công nông chạy
mà không có tiền để thay, thế thì đừng phàn nàn về phòng giam nữa”.