Chuyến xe cuối cùng cũng hết rồi, phải đi bộ về sao?
Tiểu Viên nghĩ bụng. Còn Thang Hi Hàn dường như không để ý đến chuyện đó. Một
người rất thông minh, sao cũng trở nên ngốc nghếch như vậy chứ? Tiểu Viên dùng
ngón tay chọc chọc vào anh: “Bây giờ chúng ta làm gì?”
Làm gì? Thang Hi Hàn cảm thấy câu hỏi này thật thú vị,
khiến cho cái ý “đi về nhà thế nào” của Tiểu Viên hoàn toàn bị chệch hướng.
Dù sao đã trở thành người yêu rồi, cũng nên làm vài
chuyện mà những người yêu nhau hay làm xem sao. Thực ra, anh cũng đã muốn từ
rất lâu rồi…
Anh từ từ tiến lại gần, nhẹ nhàng ghé vào tai cô thì
thầm: “Em nhắm mắt lại đi.”
“Anh muốn làm gì?”
Từng chút một, anh tiến sát lại gần, thực ra thì ngay
sau khi hỏi xong cô đã hiểu ý anh là gì. Trong lòng nóng bừng như có lửa đốt.
Lưỡi líu lại không nói được gì, ngón tay cũng run lên căng thẳng.
Chưa bao giờ ăn thịt heo thì cũng từng nhìn thấy heo
chạy. Tiểu Viên nghĩ bụng, nếu bây giờ mình là một con heo, mình có nên chạy
không?
Tiểu Viên ngớ người, mắt mở to hết mức có thể. Thực ra
là cũng có chút ý định muốn chạy, nhưng lại chẳng biết chạy đi đâu. Anh mỉm
cười ghé sát lại, dùng đôi môi mềm mại, ấm áp hôn lên bờ mi cô.
Tiểu Viên như biến thành một con ếch trong tình trạng
sốc nặng, toàn thân cứng đờ. Một nụ hộn ngọt ngào, dịu dàng từ từ tiến tới,
chạm vào gò má ửng đỏ, cái mũi lành lạnh, và cuối cùng dừng lại trên đôi môi
mềm mại. Anh càng lúc càng tiến tới, như muốn hút cô vào, đôi môi ướt át như
đang dò tìm, thám hiểm những vùng đất mới.
Trong cơn mơ màng, Tiểu Viên bất chợt nhớ ra một
chuvện vô cùng quan trọng. Đầu lắc lắc, tay chợt bịt lấy miệng, vẻ ngại ngùng
xấu hổ hiện lên trên khuôn mặt, và cũng hiện lên trên bàn tay đang che miệng
kia.
Thang Hi Hàn kéo giật cô lại, dịu dàng ghé vào tai cô,
nói: “Ngoan nào, bỏ tay xuống đi.”
Vào lúc này, trong hoàn cảnh này, mệnh lệnh ngọt ngào
cùa anh như có sức thôi miên ghê gớm, bất cứ ai cũng không thể cưỡng lại được.
Tiểu Viên gật đầu một cách ngốc nghếch, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu nguầy
nguậy. Ánh mắt anh ẩn chứa biết bao
cảm xúc, khẽ thì thầm: “Chu Tiểu Viên, bỏ tay xuống nào!”
Tiểu Viên liếc nhìn anh, xem ra dùng miệng không ăn
thịt được người, anh liền dùng ánh mắt để thay thế. Tiểu Viên chỉ còn cách lên
tiếng một cách khó khăn: “Không phải… mà là… không phải… gì nhỉ? Em chưa
đánh răng!”
“Em nói chuyện liên quan một chút được không?”
“Thực ra… không phải là em chưa đánh răng, mà là lúc
tối em ăn sủi cảo, gì nhỉ, ăn cùng với Mục Mục.” Tiểu Viên không dám nhìn anh,
tự mình YY, có khi nào anh ấy sẽ phóng vụt lên như tàu Thần Châu 7 không nhỉ?
“Nói đúng chủ đề đi!” Giọng anh trở nên trầm hơn.
“Sủi cảo nhân hành lá… Có cả hành, tỏi nữa…”
“Đi nào!” Anh nhẹ nhàng kéo tay cô, vừa nói vừa cười.
“Hả? Ơ, không, em hỏi là đi đâu?” Tiểu Viên ngượng
ngùng nói.
“Đi mua kẹo cao su!” Một giọng nói bình tĩnh vang lên.
“Hử? Hả?” Đêm đông lạnh giá, gió thổi ù ù, Tiểu Viên
lại bị một câu nói đơn giản “kẹo cao su” của anh khiến cho nóng bừng.
Bàn tay rắn chắc của anh nắm lấy đôi tay mềm yếu, hai
người im lặng bước đi. Tiểu Viên như dẫm phải thứ gì rất dính, bước đi loạng choạng,
khắp người nóng bừng chẳng phản ứng được gì, trái tim cũng đập loạn nhịp hùa
theo. Cứ đi như thế này thì kỳ chết! Mà đi mua kẹo cao su thật sao? Trước nay
chỉ thấy trong phim Hàn Quốc, lúc người ta muốn
làm gì đó thì đi mua gìgì đó, chứ có thấy
chỉ vì hôn mà đi mua kẹo cao su bao giờ đâu? Mặt Tiểu Viên nóng bừng bừng, ngại
ngùng nghĩ, chỉ là đi mua kẹo cao su thôi, sao mình lại nghĩ đi đâu thế không
biết, đầu óc mình thật đen tối. Cần phải bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh. Tiểu
Viên nghĩ đến một vấn đề nghiêm túc, bình tĩnh kéo tay Thang Hi Hàn: “Chúng
mình đang đi đâu đây? Đây là hướng về nhà anh à?”
“Chắc là thế…” Câu trả lời có chút bị bất ngờ.
Tiểu Viên thấy trong lòng rất hỉ hả, xem
ra không chỉ mình cô bị loạn đầu, cũng không đến nỗi mất mặt lắm. “Hình như
đúng là hướng đi về nhà anh. Dù sao thì cũng không còn xe nữa rồi, em đi cùng
anh về nhé!”
“Ừ, được thôi.”
Lại một sự im lặng ngọt ngào, nhưng cứ im lặng suốt
thế này cũng không ổn. Bình thường anh ấy không mắng cô là đồ con heo thì cũng
bảo cô ngốc nghếch, sao bây giờ chẳng nói năng gì thế này? Tiểu Viên có chút lo
lắng, lẽ nào anh ấy chỉ biết mắng cô, cô không cho anh nói cô ngốc nghếch nữa
nên anh không nói gì nữa?
Lúc này có nên tìm một chủ đề để nói không nhỉ? Tiểu
Viên chợt nhìn thấy ở góc phố có một cửa hàng bách hóa. Mắt cô sáng lên, tay
chỉ về hướng đó, nói: “Cửa hàng bách hóa.”
Thang Hi Hàn nhìn cô cười, nói: “Ừ, mình tới đó mua
kẹo cao su đi.” Đây là một chủ đề rất buồn cười sao? Tiểu Viên rầu rĩ, sau này
anh ấy có đem chuyện này ra làm trò cười không nhỉ, cười cô sốt sắng đi mua kẹo
cao su, muốn hôn? Có khi nào anh ấy sẽ cười cô cả đời không nhỉ? Sao cô lại
nghĩ đến “cả đời” cơ chứ?
Nửa đêm nửa hôm, dắt tay nhau đi vào nhà nghỉ không
hiếm gặp, thứ cần mua thì không nói cũng biết. Chu Tiểu Viên và Thang Hi Hàn
nắm tay nhau ngơ ngơ bước vào cửa hàng tạp hóa, ngơ ngơ mua một phong kẹo cao
su. Ôi cái tình cảnh này, cái vẻ mặt ấy… Lúc trả tiền, nhân viên thu ngân
nhìn hai người họ, rồi lại nhìn phong kẹo cao su, hắng giọng nói: “Mua kẹo cao
su à?” Hai người đồng loại gật đầu. Người thu ngân lại nhìn họ một lượt, nhướn
mày: “Một phong kẹo cao su? Không mua thêm gì khác à? Xem kỹ lại đi, không mua
nhầm đấy chứ?” Hai người đồng loạt lắc đầu. Cho đến khi hai người đi khỏi, người
thu ngân tự lẩm bẩm một mình: “Chắc là lần đầu tiên, mua nhầm đồ mà cũng không
biết.”
Mùi vị gì thế này? Chẳng biết nữa. Lúc nãy mua cũng
chẳng để ý kỹ, bây giờ chẳng biết là mùi vị gì. Tiểu Viên vừa nhai mẩu kẹo cao
su đã hết vị từ lâu vừa nghĩ, mẩu kẹo này, nhổ hay không nhổ, đó là vấn đề!
Anh bất ngờ dừng lại, Tiểu Viên ngẩng đầu nhìn anh.
Anh nhìn khuôn mặt ngẩn ngơ của cô, nhẹ nhàng nói: “Đến nhà anh rồi.” Thì ra họ
đã về đến trước cổng căn nhà của cụ Thang. Nhưng mấy chữ khi nãy đã thể hiện rõ
ý nghĩa của nó rồi, sao anh vẫn đứng đó ngẩn ra nhìn cô làm gì? Trống ngực Tiểu
Viên lại bắt đầu màn khiêu vũ thình thịch của nó. Cô chỉ biết nuốt nước miếng
rồi lại nhai ngấu nghiến mẩu kẹo cao su nhạt nhẽo, nói: “Ừm, thế em về đây.”
“Chu Tiểu Viên, em định ăn mẩu
kẹo đó đến khi nào thế?” Đôi mắt đen sâu thẳm của anh khẽ cười, một ánh mắt
thôi miên đến chết người.
Tiểu Viên ngơ ngẩn nhìn anh, chẳng nói gì. Anh nhẹ
nhàng kéo đôi tay cô ra sau lưng mình, rồi đưa tay ôm chặt lấy cô. Tiểu Viên
đang đứng hình trong vòng tay anh, chợt thấy khuôn mặt anh tiến gần về phía cô.
Tiểu Viên định lên tiếng nói gì đó, trong miệng cô vẫn còn kẹo cao su, nhưng
chưa kịp nói gì, đôi môi ấm áp của anh đã dồn dập tiến tới chẳng cho cô cơ hội
nào để nghĩ ngợi. Tiểu Viên hoàn toàn bị bất ngờ, ngay lập tức mất hết sự phòng
bị, để mặc anh tiếp tục màn tấn công.
Chiếc lưỡi ấy không hề để ý đến mẩu kẹo cao su kia, tự
do hoạt động, mạnh mẽ chiếm giữ cho mình một mảnh đất, rồi lan tỏa đến đừng nơ
ron thần kinh, anh dường như đang cố gắng rút cạn đến những hơi thở cuối cùng
của cô.
Tiểu Viên bắt đầu cảm thấy khó thở, loạng choạng bấu
víu lấy phần áo sau lưng anh. Còn anh chẳng có dấu hiệu nào sẽ thả lỏng cô ra.
Đúng lúc cô có cảm giác mình như một chú người tuyết đang tan chảy dưới ánh mặt
trời, anh từ từ lùi lại, kết thúc trận chiến đấu mãnh liệt của mình. Tiểu Viên
hít lấy hít để, anh lại chẳng hề rời đi, rồi nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô.
Rất lâu sau đó, Tiểu Viên cảm thấy mình không những bị
anh hút cạn hơi thở mà đến sức lực cũng bị anh hút hết, người mềm nhũn dựa vào
ngực anh. Hơi thở ấm nóng của anh nhẹ nhàng phả trên đỉnh đẩu, rồi ngập ngừng
chẳng muốn rời ra. Đầu óc Tiểu Viên như chẳng còn chút lý trí nào, hơi thở gấp
gáp. Cô cũng chẳng dám nghĩ ngợi gì, ngơ ngẩn nắm lấy áo anh không muốn buông.
Như một màn ảo thuật, anh rút từ đâu đó một tờ giấy ăn khẽ đưa lên khóe miệng
cô, lau lau rồi hỏi: “Giờ thì nhổ mẩu kẹo ấy ra được rồi chứ?”
Đã cố không nhìn anh, không nói gì rồi, hễ anh vừa lên
tiếng, cái cảm giác ấy ngay lập tức ùa tới, không có cách nào để chống đỡ. Anh
hỏi như thể ép cô phải trả lời. Cô ngại ngùng lên tiếng: “Không thích.” Anh khẽ
cười: “Em là chim bồ câu hay sao mà chỉ biết nói không thế? Nếu mà không thích
thì…”
Anh lại kéo ghì cô tới và hôn, chiếc lưỡi ranh mãnh
nhẹ nhàng lướt qua, mẩu kẹo cao su đã chui tọt vào miệng anh. Tiểu Viên ngơ
ngẩn nhìn điệu bộ cười đắc ý của anh. Cuối cùng thì cô cũng lấy lại được chút
lý trí, ấp úng nói: “Anh về tới nhà rồi, em cũng phải về đây. Tạm biệt!”
Thang Hi Hàn khẽ kéo bàn tay cô, nói: “Muộn thế này
rồi, sao để em về một mình được. Để anh đưa em về.”
Hai người lại tiếp tục im lặng trở về con đườg ban
nãy. Tiểu Viên cảm thấy thật ngột ngạt, khó chịu, chẳng biết có phải do cái
loại kẹo cao su vừa nãy có vấn đề hay không, cứ như là ăn phải giấm vậy, lần
sau có lẽ không nên ăn loại kẹo cao su ấy nữa, chắc chắn thế, chắc hẳn là cô bị
say loại kẹo cao su ấy rồi. Ngày hôm đó, rốt cuộc là muộn thế nào thì Tiểu Viên
không rõ, chỉ biết rằng khi về đến cửa ký túc bệnh viện, Tiểu Viên nói nhỏ: “Em
đến nơi rồi, em lên đây.”
Anh chỉ “ừ” một tiếng. Tiểu Viên đang định bước đi thì
nhớ ra rằng tay anh vẫn đang ôm lấy cô. Cô hơi giật ra nhưng anh chẳng có ý
định buông tay, cô lại thấp giọng nói: “Em về đây?” Anh “ừ” một lần nữa, nhưng
vẫn không buông ra, mặt Tiểu Viên ửng đỏ, ngượng ngùng ấp úng: “Anh không buông
ra thì em đi thế nào được?”
Anh nhẹ nhàng kéo cô lại gần mình, nói nhỏ: “Hay là,
em lại đưa anh về nhé?” Tiểu Viên khẽ bật cười, dùng ngón tay chọc chọc vào ngực
anh, nói: “Đã xong chưa hả? Đi được một vòng rồi còn gì nữa.”
Cuối cùng Tiểu Viên nói ngày mai phải đi làm mới có
thể thuyết phục anh không tiếp tục màn đưa tiễn này, anh thất vọng nói với cô:
“Thôi được rồi, anh nhìn em đi lên rồi mới về.” Tiểu Viên cười, vừa đi được vài
bước đã nghe tiếng anh gọi: “Viên Viên!”
Tiểu Viên quay đầu lại nhìn anh: “Hả? Việc gì thế?”
“Một việc rất quan trọng, em lại đây.”
Cô bước về phía anh, bất ngờ bị anh kéo sát lại, rồi
đặt lên môi cô một nụ hôn mạnh mẽ.
Một mối tình lãng mạn nhưng không ai nghĩ vậy thì có
nên đưa ra ánh sáng không nhỉ?
Hồi còn học ở trường y tá, Tiểu Viên và Mục Mục là bạn
cùng lớp, cùng nhập trường một ngày, lại ở chung phòng mấy năm liền. Mối quan
hệ này, nêu hình dung theo cách nói của họ, đó là một mối quan hệ bạn bè mà
dùng chung bàn chải đánh răng và chồng cũng chẳng vấn đề gì. Thế nhưng, sau khi
Thang Hi Hàn bỗng nhiên trở thành bạn trai của cô, Tiểu Viên vẫn im lặng chẳng
dám nói cho cô bạn thân biết.
Đã bao giờ bạn nhìn thấy bộ dạng một chú chuột nhắt
bảo vệ những mẩu thức ăn mà nó vừa kiếm như thế nào chưa? Đã bao giờ bạn nhìn
thấy tâm trạng của người vừa trúng xổ số độc đắc mà không dám tin rằng mình vừa
trúng giải như thế nào chưa? Nếu đã từng, bạn chắc chắn sẽ hiểu được tâm trạng
lúc này của Tiểu Viên. Đó là một điều kỳ diệu!
Thang Hi Hàn gọi điện đến, nói là sẽ cùng Diệp Thụ
Thần đến đón cô đi ăn. Mục Mục rảnh rang, đang định cùng cô ra ngoài làm tóc.
Vào lúc mà phải lựa chọn giữa bạn trai và bạn thân, Tiểu Viên biết rằng, cô
phải nói rõ ràng thôi.
Sau một quá trình đơn giản đến không thể đơn giản hơn,
trong vài ba câu đã nói xong, Mục Mục nhìn Tiểu Viên với vẻ không thể tin được:
“Thật hay đùa thế? Cậu đúng là gặp vận rồi nhỉ! Kim quy, loài động vật quý hiếm
này bị cậu nhặt về thật rồi à?”
Tiểu Viên ngậm ngùi vì bị nói kháy: “Tớ cũng có giấu
cậu được mấy ngày đâu, cũng vừa mới bắt đầu thôi mà, một lúc nữa anh ấy qua
đây, cậu đi ăn cùng bọn mình luôn nhé?”
Mục Mục lắc đầu: “No, No! Tớ muốn nghe cụ thể, chi
tiết cơ. Cậu mà kể hết, tớ sẽ suy nghĩ về việc tha thứ cho cậu.”
“Mục Xuân Vân, đừng linh tinh nữa…”
“Cậu lúc nào cũng nói một lòng trung với Đảng, hiếu
với dân, đặc biệt là trung với Mục Xuân Vân tớ, bây giờ, cháy nhà mới ra mặt
chuột bây giờ cậu mới nói với tớ, tớ đau lòng quá! Đúng là nuôi con lớn mà
chẳng giữ được trái tim nó.”
“Mục Mục!”
“Định làm gì? Giả bộ đáng thương à? Không có tác dụng
gì đâu.”
“Cậu, cậu có ngửi thấy mùi gì không?”
Ánh mắt Tiểu Viên và Mục Mục cùng nhìn ra phía cửa rồi
đồng thanh hét lớn!
Khi sắp tới nơi, Thang Hi Hàn gọi điện cho Tiểu Viên
mãi mà không có ai nghe máy. Mặt cúi gằm, gọi hết cuộc này đến cuộc khác bỗng
nghe Diệp Thụ Thần gọi giật: “Ôi trời, có phải cô vợ cậu đang trèo trên kia
không vậy?”
Chiếc Land Rover đỗ sát trước cửa ký túc bệnh viện,
Thang Hi Hàn nhìn theo ánh mắt Diệp Thụ Thần. Sau tấm kính ô tô, anh thấy rõ
Chu Tiểu Viên đang đứng phía ngoài cửa số, run rẩy ôm chặt đường ống dẫn nước
của khu nhà.
Thì ra, khu nhà cũ kỹ, chẳng còn mấy tác dụng này được
sử dụng làm khu ký túc cho nhân viên của bệnh viện, hôm nay bỗng nhiên có cháy.
Phòng của Tiểu Viên ở tầng một, đúng là tầng một, nhưng do phía dưới có một nhà
để xe, nên cũng có thể coi là có độ cao bằng một tầng rưỡi nhà bình thường.
Khói dày đặc, mù mịt bay vào từ phía cửa, ba mươi giây
sau tiếng hét thất thanh của hai người, Tiểu Viên vẫn còn
đang luống cuống, Mục Mục đã định thần lại, liền lao về phía cửa đóng nó lại:
“Đừng đi ra ngoài, rất nhiều trường hợp người bị thiêu cháy đều là những người
chạy ra cửa trước tiên!” Nói xong liền kéo Tiểu Viên lao về phía ban công. Một
tầng rưỡi cũng không cao lắm, bên dưới lại có cỏ, nhưng khổ một nỗi Tiểu Viên
từ trước tới nay luôn sợ độ cao, sao dám nhảy trực tiếp xuống chứ? Mục Mục kéo
tay cô trèo ra ngoài ban công, tường phía ngoài khu nhà có một ống dẫn nước lồi
ra, có thể men theo đó mà đi xuống. Mục Mục kéo Tiểu Viên chạy về phía đó, rồi
bám vào đường ống dẫn nước tụt xuống phía dưới. Sau đó Mục Mục gọi Tiểu Viên
cũng làm giống cô, không ngờ, Tiểu Viên đã trèo được ra phía ngoài, nhưng lại
bị mắc kẹt ở vị trí cách ban công một mét.
Có lẽ vì đường dây điện quá cũ, vị trí xảy ra cháy lại
ở ngay phía ngoài cửa phòng Tiểu Viên, nên hai người họ cứ ngỡ cháy rất lớn,
chứ thực ra chẳng mấy phút sau ngọn lửa đã được mấy cậu đồng nghiệp dập tắt,
khi đó đội cứu hỏa còn chưa tới. Nhưng Tiểu Viên lơ lửng ngoài ban công lại trở
thành sự việc quan trọng số một lúc này.
Một lúc sau, mọi người trong khu nhà đều tập trung bên
dưới, râm ran bàn tán nên làm cách nào để đưa Chu Tiểu Viên xuống được. Người
quản lý khu nhà và mấy cậu con trai không biết kiếm được ở đâu ra một chiếc
thang, nhưng độ cao có hạn, Tiểu Viên vẫn cần tự mình đi xuống. Phía dưới,
người bàn tán, người giữ thang vây thành một đám lớn, mọi người càng gấp gáp
thì Tiểu Viên càng sợ hãi, ôm chặt đường ống nước, đến nhìn xuống dưới cũng
chẳng dám, chứ đừng nói đến việc trèo xuống.
Thang Hi Hàn mặt cắt
không còn giọt máu, bước xuống xe, nhìn thấy một đám lớn đang vây quanh bàn
tán, vội vàng bước về phía đó, gọi to: “Viên Viên!” Chu Tiểu Viên quay lưng ra
phía ngoài, cũng chẳng dám nhìn xuống, trong đám âm thanh râm ran của đám
người, chợt nghe thấy tiếng nói của Thang Hi Hàn thì lại càng run hơn, líu ríu
vừa nói vừa khóc: “Thang Hi Hàn, mau cứu em!”
Mục Mục vừa nhìn thấy anh liến chặn lại nói: “Land
Rover, à nhầm, Thang Hi Hàn đúng không? Em là Mục Mục bạn thân của Tiểu Viên.
Anh mau nói với cô ấy đi bảo cô ấy đừng sợ, thang đã được mang tới, nhưng cô ấy
không dám xuống. Sốt ruột quá đi mất, xuống không được mà trèo vào cũng chẳng
xong.”
Thang Hi Hàn nhìn Tiểu Viên ôm đường ống nước như một
con mèo vừa run rẩy vừa khóc hu hu, chau mày ngắt lời Mục Mục đang thao thao
bất tuyệt: “Nếu cô ấy mà dám xuống thì đã xuống từ lâu rồi, nói có tác dụng gì
chứ? Đã liên hệ với thang cuốn của đội cứu hỏa chưa?”
“Hả?” Mục Mục há hốc miệng nhìn Thang kim quy, nghĩ
bụng, anh nghĩ đội cứu hỏa là của riêng nhà anh đấy à? Hết cháy rồi, lại chỉ
cao có hơn một tầng nhà, họ có chịu đến không? Lại còn thang cuốn…
Mục Mục hắng giọng nói: “Chủ nhiệm Vương, đã liên lạc
với đội cứu hỏa chưa?” Một người đàn ông trung niên đang giữ chiếc thang không
ngắn cũng chẳng dài, người mướt mồ hôi vừa an ủi vừa cổ vũ Tiểu Viên trèo
xuống, nghe thấy tiếng gọi của Mục Mục sốt ruột gắt: “Liên lạc rồi, họ bảo
không đến, có chút việc thế này họ đến được chắc?”
Thang Hi Hàn nghe xong lông mày càng nhíu chặt hơn.
Chủ nhiệm Vương liếc mắt nhìn Thang Hi Hàn, nghĩ bụng đây chắc là bạn trai của
Chu Tiểu Viên, nhưng mà anh không thích cũng chẳng còn cách nào, ai bảo cô ấy
tự trèo ra đó chứ. Thực ra thì câu nói “gặp khó khăn tìm cảnh sát” lúc nào cũng
có tác dụng, Nếu thật sự đã liên lạc, thì họ có thể không đến sao? Chủ nhiệm
Vương nọ cũng chỉ tiện miệng nói vậy, chứ ban quản lý của họ một cơ số nào là
an toàn ư, cứu cháy ư, bao nhiêu là việc. Đường điện lại có vấn đề, việc xảy ra
sự cố này đều do bọn họ làm ăn không tốt, bây giờ gọi
đội cứu hỏa đến chẳng biết là còn phải điều tra hỏi đáp bao nhiêu thứ nữa, vì
thế họ chỉ biết nghĩ cách khuyên Tiểu Viên tự trèo xuống, chứ ai vì cô mà đi
gọi đội cứu hỏa nữa.
Thang Hi Hàn nghe xong cứ nghĩ là thật, chẳng nói năng
gì, ngước mắt nhìn Tiểu Viên đang luống cuống trên kia, rút điện thoại ra xoay
xoay. Diệp Thụ Thần đứng bên cạnh, buồn cười nhưng không dám cười, nhìn thấy
anh rút điện thoại ra thì vội vã nói: “Cậu định gọi cho ai?” Không thèm ngẩng
lên, anh nói: “Chú Nghiêm.” Diệp Thụ Thần giật lấy điện thoại của anh, nhét vào
túi quần mình, lắc đầu nguầy nguậy, nói: “Có gì đâu mà phải gọi chú Nghiêm, nếu
gọi thật, cậu có định cho đội cứu hỏa nghỉ ngơi nữa không hả? Yên tâm đi, để
mình liên lạc được rồi, năm phút nữa sẽ có mặt, được chưa?”
Mục Mục đứng bên dưới vừa khuyên nhủ Tiểu Viên, vừa
giải thích cho Thang Hi Hàn tại sao đồng chí Chu Tiểu Viên lại mắc kẹt trên
kia. Thang Hi Hàn chỉ cau mày, cắn môi mà chẳng nói một lời, vẻ mặt vừa sốt
ruột vừa đau lòng. Diệp Thụ Thần đứng
bên thầm thở dài, xem ra cậu bạn trước nay không thích con gái của anh quả thực
đã động lòng rồi. Anh muốn an ủi vài câu, nhưng nhìn thấy Tiểu Viên lại không
nhịn được cười, cuối cùng đắn đo mãi anh cũng nói: “Cậu đừng lo lắng quá, cũng
không cao lắm mà, vả lại với sức khỏe của vợ cậu, cũng không dễ dàng rơi xuống
đâu, xem ra tinh thần cũng không đến nỗi tồi.”
Chưa dứt lời đã bị ánh mắt lừ lừ của Thang Hi Hàn chặn
đứng lại. Diệp Thụ Thần chỉ còn cách lấp liếm: “Cô vợ cậu cũng biết kiếm chuyện
nhỉ!”
Tiểu Viên lơ lửng bên ngoài, đám đông phía dưới râm
ran cổ vũ cô cố lên. Trong lòng rối bời, người cô mềm nhũn chân đứng trên gò
tường mà mắt như chao đảo, mờ cả đi.
Thang Hi Hàn sốt ruốt không đợi thêm nữa: “Mình lên đỡ
cô ấy, cậu trông chừng nhé!”
Diệp Thụ Thần nhịn cười đồng ý, nghĩ bụng, đúng là
Romeo và Juliet thời hiện đại đây mà. Nhưng, cô nàng Juliet này không đứng ở
trong ban công, mà là treo phía ngoài ban công.
Thang Hi Hàn trèo lên thang, cố gắng đưa tay ra, dường
như đã chạm được vào cô. Cố gắng nói thật dịu dàng: “Viên Viên, đừng sợ, đừng
nhìn xuống dưới, nhìn anh thôi, đưa tay qua dây nào.”
Tiểu Viên đang nhắm tịt mắt, tiếng nức nở cũng nhỏ
dần, bất chợt nghe thấy tiếng anh bên cạnh, tiếng khóc lại òa lên:
“Hi Hàn, cứu em…”
“Anh biết rồi, anh đến cứu em đây, nhưng em phải đưa
tay qua cho anh, nhé?”
“Không được, đưa tay ra thì em còn tay nào mà bám?”
Mọi người nghe câu trả lời của Tiểu Viên liền cười ồ
lên.
Thang Hi Hàn lắc đầu bất lực, nhẹ nhàng nói với cô:
“Em đưa tay qua đây, anh bảo đảm sẽ nắm thật chặt, nhất định không để em rơi
xuống đâu.” Rồi lại hạ thấp giọng, nói thêm: “Chu Tiểu Viên, tư thế của em bây
giờ giống như con gấu trúc ấy, em muốn mắc mãi ở đây cho mọi người nhìn à?”
“Hu hu…” (Chắc chắn là không rồi, mông em to như
vậy, em cũng chẳng muốn mọi người đứng dưới nhìn lên đâu.)
“Thế thì nghe lời anh, nào!” (Đúng rồi, em cũng biết
mà, thế nên đưa tay cho anh nào, anh cũng chẳng muốn mọi người nhìn thấy, đúng
không?)
“Hu hu…” (Em… em đáng xấu hổ vậy sao?)
“Ừ…” (Em nói xem…)
Sau một hồi dùng ánh mắt để nói với nhau, cuối cùng
Tiểu Viên cũng lấy lại được chút dũng khí, từ từ đưa tay ra.
Tay Tiểu Viên từng chút, từng chút tiến về phía tnrớc,
giống như đang chơi một bản nhạc của Chopin, đầu ngón tay run lẩy bẩy. Vừa chạm
vào đã túm chặt lấy, bàn tay Thang Hi Hàn lập tức giữ chặt cô, bên dưới có
tiếng hò reo.
Thang Hi Hàn tiếp tục nhỏ nhẹ: “Đuợc rồi, anh giữ được
em rồi, bây giờ nhảy qua đây, anh sẽ ôm em.”
Tiểu Viên ấp úng nói: “Nhưng em… em nặng lắm.”
“Yên tâm, anh đỡ được.”
“Viên Viên…”
“Sao cơ?”
“Trên vai em có một con thạch sùng kìa.”
“Á!”
Tiểu Viên thét lên một tiếng. Mọi người phía dưới vẫn
chưa kịp hiểu chuyện gì, chỉ thấy tiếng thét của Tiểu Viên còn chưa dứt thì cô
đã nhảy dựng lên, rồi nằm gọn trong vòng tay của Thang Hi Hàn. Mọi người ngẩn
ra, sau đó, tiếng vỗ tay rầm rầm vang lên.
Mọi người càng hoan hô, Tiểu Viên càng xấu hổ. Ngượng
ngùng đến mức chẳng dám mở mắt ra, Tiểu Viên hức hức sắp òa lên, rồi hỏi nhỏ:
“Em đáng xấu hổ lắm phải không?” “Không sao đâu, anh quen rồi mà.” Thang Hi Hàn
bước xuống đến bậc cuối cùng, nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Nghe câu trả lời của Thang Hi Hàn, Tiểu Viên ngớ ra,
chân mềm nhũn ngồi phịch xuống đất, ngay lập tức Thang Hi Hàn ôm lấy cô. Mọi
người ồ lên, tiếng cười ngày càng lớn.
Diệp Thụ Thần bước tới, cười nói: “Nào nào nào, để
chúng tôi chào đón Romeo và Juliet thời hiện đại nào.”
Tiểu Viên vốn đã sợ chết khiếp, nước mắt giàn giụa,
xuống tới nơi mới phát hiện, ở bên dưới còn đáng xấu hổ hơn khi ở trên. Tràng
cười của Diệp Thụ Thần càng như đổ thêm dầu vào lửa, cuối cùng Tiểu Viên không
nhịn được nữa, khóc òa lên, vừa cào cào vừa nói với Thang Hi Hàn:
“Em xin lỗi! Không phải là em trèo ra đó chơi đâu.
Em…em… hu hu… Em…” Cô vừa giải thích vừa khóc nức nở.
Diệp Thụ Thần ngay lập tức im bặt, cúi gằm mặt trước
ánh mắt gườm gườm của ai đó.
Thang Hi Hàn nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Viên, vỗ vỗ lên vai
cô, ghé vào tai cô nói nhỏ: “Thôi nào, Chu Tiểu Viên, xấu hổ chưa kìa, em nhìn
đi, bao nhiêu người đang nhìn em mà vẫn khóc hả?”
Tiểu Viên cảm thấy việc xui xẻo bị treo lơ lửng trên
đó gần nửa tiếng đồng hồ đã đủ xấu hổ lắm rồi, chẳng ngờ còn có chuyện xui xẻo
hơn nữa. Khu nhà cũ kỹ nơi cô đang sống không tiếp tục sử dụng được nữa.
Sau khi Chu Tiểu Viên được cứu xuống, đám ngươi vây
quanh cũng chuẩn bị rời đi, chủ nhiệm Vương vừa thu dọn chiếc thang vừa xoa xoa
cái đầu không một lọn tóc mướt mát mồ hôi của mình, tuyên bố: “Mọi người ơi,
xin đừng đi vội, ban quản lý thông báo, trước mắt mọi người không tiếp tục ở
đây được nữa, cần phải điều tra kỹ lưỡng nguyên nhân của vụ cháy, trước mắt vẫn
chưa loại trừ khả năng cháy tiếp, vì thế ban quản lý đã sắp xếp một khu ở tạm
đối diện bệnh viện, trong vòng một tuần mọi người phải tự tìm chỗ ở mới.”
Vừa nói xong, ông định bước đi nhưng bị một đám người
vây xúm lấy không cho đi, ông chủ nhiệm luống cuống gãi đầu: “Ôi giời ơi, ban
quản lý họ thông báo vậy, tôi chỉ truyền đạt lại thôi, hỏi tôi cũng bằng không,
thật đấy. Tôi nói không có tác dụng gì, khu nhà nguy hiểm này trước mắt thực sự
không tiếp tục sử dụng được nữa, chưa điều tra kỹ nguyên nhân nhỡ xảy ra chuyện
thì làm sao? Về sau sẽ được dùng làm việc gì thì tôi làm sao mà biết được! Ban
quản lý chắc hẳn sẽ có sắp xếp sau.”
Sau khi nghe tin động trời này thì Tiểu Viên và Mục
Mục càng thê thảm hơn. Ban quản lý bệnh viện nhăm nhe khu nhà này cũng không
phải ngày một ngày hai rồi. Hôm nay bỗng nhiên có một lý do tốt như vậy, không
nhân cơ hội mà thu lại là chuyện không thể nào. Mấy năm gần đây, quy mô bệnh viện
được mở rộng, số lượng người chuyển đến năm nào cũng tăng, mấy căn ký túc này
vốn đã không đủ phân rồi, giờ thêm bao nhiêu trai chưa vợ, gái chưa chồng
chuyển đến, lại càng không đủ để phân. Vì khu ký túc này, mấy ông đứng đầu ban
quản lý hễ nhìn thấy người là trốn biệt, lần này có cơ hội ngàn năm như thế, họ
phải nắm lấy cho bằng được là chuyện rõ như ban ngày.
Tiểu Viên và Mục Mục chẳng còn chút tâm trạng nào.
Diệp Thụ Thần và Thang Hi Hàn giúp hai người họ thu dọn hành lý đưa tới khu nhà
tạm. Mục Mục thực ra đã có nơi để ở. Mấy tháng trước, người chị họ của cô kết
hôn, bác cô đã thu dọn căn nhà ấy rồi bảo cô tới đó ở. Mục Mục cũng đã nói với
Tiểu Viên vài lần, nhưng cũng chưa đâu vào đâu. Bây giờ xem ra Mục Mục đã có
một chỗ ở mới, chỉ còn lại Tiểu Viên mặt mày sầu não, ủ rũ.
Sau khi giúp cô sắp xếp đống hành lý, Thang Hi Hàn
nhìn căn phòng mà bệnh viện sắp xếp tạm thời, rồi quay sang nhìn khuôn mặt mệt
mỏi, âu sầu của Tiểu Viên, dịu dàng kéo cô lại gần, nói: “Em không phải lo, anh
sẽ sắp xếp chỗ ở cho em, ở gần bệnh viện của em nhé? Em cứ ở tạm đây vài ngày,
khi nào bố trí xong anh sẽ đến đón.”
Tiểu Viện nhìn anh: “Anh không phải làm thế đâu, để em
tự đi tìm cũng được, em…”
Anh véo nhẹ tai cô: “’Anh nói gì thì em làm như vậy là
được rồi, phải nghe lời chứ?”
Tiểu Viên đang định nói tiếp, bất chợt mấy tia sáng
lóa từ đâu chiếu tới. Đảo mắt nhìn thì thấy hai bóng đèn sáng chói trên tay Mục
Mục và Diệp Thụ Thần cùng lúc bật lên, bọn họ còn vô cùng thích thú đứng nhìn
anh và cô thân mật Tiểu Viên liếc mắt về phía Thang Hi Hàn, nói: “Em biết rồi,
biết rồi. Đến lúc đó tính sau vậy. Bây giờ cũng không còn việc gì nữa, bọn anh
về trước đi, em và Mục Mục còn phải thu dọn một chút.”
Diệp Thụ Thần và Thang Hi Hàn vừa rồi đi, tiết mục đối
thoại thao thao bất tuyệt hằng ngày của hai con người đã được bắt đầu. Mục Mục
bình luận về mối tình tứ trên trời rơi xuống của Tiểu Viên. “Không biết là cậu
gặp vận hay anh ta gặp vận nữa?”
“Mục Mục, nói tiếng người đi.”
“Được thôi, nếu chú kim quy này tâm lý bình thường,
phẩm hạnh đoan chính, nhân cách cao thượng, không biến thái, không xăng pha
nhớt, không thiểu năng, thế thì tớ rất muốn biết anh ấy… có bệnh tật gì không
nhỉ? Ví dụ như…”
“Ví dụ cái gì? Phỉ phui cái mồm cậu!”
“Này, Chu Chu, cậu thật là… mới đó mà đã ôm ôm ấp
ấp, cậu xong rồi!”
“Tớ xong cái gì chứ, tớ vẫn còn lý trí lắm.”
“Thôi đi, cậu có mà lý trí. Tớ quân sư cho cậu nhé?”
“Quân sư cái đầu cậu ấy, không thèm nghe cậu nói linh
tinh.”
“Tùy thôi chỉ cần cậu nghiêm túc phân tích một chút sẽ
hiểu ngay. Con trai ấy, vợ không bằng bồ, bồ không bằng vụng trộm, vụng trộm
không bằng vụng trộm không thành. Tên Land Rover cư xử kỳ lạ với cậu như thế tớ
thấy chủ yếu là vì lúc trước cậu tỏ thái độ cự tuyệt với anh ta.”
“Nói linh tinh, thế., tớ phải làm sao?”
“Anh ta nói Yes cậu nói No, anh ta bảo đứng thì cậu
ngồi, anh ta bảo nằm thì cậu bò, nói tóm lại, không làm theo những gì anh ta
nói hay anh ta muốn. Cậu thấy trong mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình ấy, những cô
gái bình thường hạ gục được mấy anh chàng nổi tiếng toàn dùng cách này cả. Cậu
càng không để ý, anh ta càng thích, cậu càng lạnh nhạt, anh ta càng High. Yên
tâm đi, không sai đâu.”