Vừa lên tới nơi, bố mẹ Tiểu Viên đã xúm lại, Tiểu Viên
đang hắng giọng, định lên tiếng giới thiệu đã nghe Thang Hi Hàn thân mật nói:
“Bố, mẹ!”
Nấc một tiếng, Tiểu Viên tròn mắt nhìn anh, không nói
được gì, thầm nghĩ anh là người hay là Hao Thiên Khuyển[1] vậy?
Muốn gọi là gọi, muốn sủa là sủa, còn thể diện gì nữa hả?
[1]. Một loại chó mực trong truyền
thuyết Trung Hoa.
Nhưng vào đúng giây phút ấy, khi Tiểu Viên chẳng biết
làm thế nào để giải thích cho bố mẹ hiểu, Tiểu Viên chợt nghe thấy mẹ mình kêu
lên: “Quân Quân, trời ơi là trời, đúng là Quân Quân rồi. Cái con a đầu Tiểu
Viên này sao lại không nói với mẹ đó là Quân Quân chứ? Để mẹ ngắm con xem nào,
lớn quá rồi!”
Tiểu Viên ngay lập tức ngắt lời mẹ: “Mẹ, anh ấy là
Thang Hi Hàn!” Tiết mục gì thế này? Cái tên kim quy này tự dưng đến nhà mình
rồi nhận họ hàng linh tinh? Đã thế mẹ cô lại phối hợp rất ăn ý, kịch gì thế
không biết?
Mẹ Tiểu Viên nhìn cô con gái, nói: “Tất nhiên mẹ biết
rồi! Đúng là lâu quá không gặp, khách quý, khách quý!” Rồi lại quay sang Thang
Hi Hàn, nói: “Quân Quân, năm đó sau khi dì con đưa con đi, cả nhà ta cũng
chuyển đi. Bây giờ dì con vẫn khỏe chứ?”
“Năm đó sức khỏe của dì con không được tốt, chưa được
một năm sau thì dì mất…”
Bố Tiểu Viên kéo tay anh hỏi lấy hỏi để, Thang Hi Hàn
bước vào nhà trong sự đón tiếp nồng nhiệt của bố mẹ Tiểu Viên, bỏ lại một mình
cô đứng đó như vừa bị điện giật, á khẩu không nói được gì, bởi vì hình như cô
vừa nhớ lại rất nhiều điều!
*******************Dưới đây là phần hồi
ức***********************
Phần này chủ yếu kể về cậu bé Mã Quân Quân khốn khổ đã
bị bạn nhỏ Chu Tiểu Viên “thống trị” ra sao, để giải thích cho việc khi bọn họ
gặp lại sau bao nhiêu năm trời xa cách, Thang Hi Hàn lại có những hành động
không bình thường như vậy. Đó không phải là nỗi khổ của anh. Đó là sự trưởng
thành…
Thời gian trôi đi như bóng câu qua cửa sổ…
Rất nhiều năm trước đây, cái thời mà phim chuyển thể
từ tiểu thuyết của Quỳnh Dao đang vô cùng phổ biến, khắp cả nước cùng mặc một
loại trang phục, không phân già, trẻ, gái, trai, tất cả mọi người đều mặc quần
thụng và cùng nhau hát vang “năm tháng rộng dài,
những ngày tháng ấy thật gian nan…”.[2]
[2]. Một đoạn trong bài hát Khát vọng,
ca khúc chủ đề của bộ phim truyền hình Khát vọng – một bộ phim rất nổi tiếng từ
những năm 1990 của Trung Quốc.
Vào một ngày bình thường như bao ngày bình thường
khác, gia đình Chu Tiểu Viên chuyển đến ở tại một căn nhà trong một con ngõ
nhỏ.
Thời còn trẻ, mẹ Tiểu Viên là một phụ nữ cao lớn và
nói nhiều, chính vì điều này, cô nhận thức một cách sâu sắc rằng, trí tuệ và
tính cách của mình có ảnh hưởng lớn từ mẹ.
Hôm chuyển nhà, đồ đạc bừa bộn, tìm thứ gì cũng không
thấy, mẹ Tiểu Viên lại bực bội sẵn trong lòng, bố Tiểu Viên nhận thấy mẹ cô sắp
phát tác đến nơi, bèn nói: “Ôi, cơ quan có việc gấp, anh phải đến xem thế nào,
em cứ ở nhà từ từ dọn dẹp nhé! Đừng nóng, đừng nóng!” Nói xong thì biến mất
nhanh như một làn khói.
Trong lòng bực bội, mẹ Tiểu Viên chỉ chú ý đến dọn
dẹp, chẳng nhớ gì đến con gái, để mặc cho cô bé lê la khắp từ tầng một đến tầng
hai. Mãi tới khi mái tóc của Tiểu Viên rối mù mịt lên, cô bé mới mặt mày hậm
hực, đứng trước cửa, hét: “Mẹ, con đói rồi!” Lúc này mẹ Tiểu Viên mới nhớ ra đã
hai bữa nay không ăn uống gì, nhà cửa thì bừa bộn. Mẹ Tiểu Viên cầm nồi lên,
nói: “Con ăn bánh trôi nhé?”
Tiểu Viên sau khi ăn no lại tiếp tục ra ngoài chơi,
chợt nhìn thấy nhà đối diện có một thằng bé da dẻ trắng trẻo, đôi mắt to tròn,
đôi môi chúm chím. Cô bé vẫn chưa kịp ra chào hỏi thì mẹ đã lên tiếng: “Ôi, con
trai nhà ai thế này, xinh quá đi mất!”
Mặc dù khi ấy Tiểu Viên vẫn còn rất nhỏ, nhưng cô bé
cũng cảm thấy bị kích thích ghê gớm. Từ nhỏ đến lớn, hễ ra khỏi cửa, hàng xóm
có khen thì cũng chỉ nói quần áo em bé này mặc đẹp quá, búi tóc dễ thương quá,
chưa bao giờ có ai khen nó như mẹ vừa khen thằng bé kia. Rất lâu sau, nó mới
hiểu ra rằng, quần áo đẹp hay búi tóc dễ thương đều chỉ là khen mẹ nó mà thôi,
chứ không phải khen nó, vì vậy, nghe thấy thế không tức mới lạ.
Vào cái thời cả nước đang thực hiện kế hoạch hóa gia
đình ấy, do không có con trai nên mẹ Tiểu Viên nhìn thấy thằng bé thì vui như
Tiểu Viên nhìn thấy bánh bao nhân thịt vậy. Bà cười tít mắt, kéo thằng bé lại
hỏi: “Cháu tên là gì? Nhà ở đâu?”
Thằng bé chỉ về phía nhà đối diện, nhỏ nhẹ đáp: “Cháu
tên là Mã Quân Quân.”
Mẹ Tiểu Viên cầm chiếc bát của Tiểu Viên, múc mấy cái
bánh trôi còn sót lại trong nồi đưa đến trước mặt thằng bé, nói: “Thì ra là
hàng xóm nhà đối diện, chắc là cũng tầm tuổi Tiểu Viên hả? Này, cháu ăn đi.”
Nói xong liền đặt chiếc bát vào tay thằng bé.
Mã Quân Quân chớp chớp đôi mắt, cũng chẳng có dấu hiệu
gì là muốn ăn, mẹ Tiểu Viên cho rằng cậu bé xấu hổ, liền cười nói: “Cứ ăn từ từ
nhé, cẩn thận nóng đấy.” Nói xong thì đứng dậy, không nhìn nó nữa.
Tuy vậy, ngay lúc đó, Tiểu Viên lại gườm gườm nhìn Mã
Quân Quân. Đó là chiếc bát nhỏ của nó, đó là chiếc thìa nhỏ của nó, bánh trôi
cũng là của nó nốt, mặc dù là chỗ bánh trôi mà nó không thể ăn thêm được nữa.
Ngay khi mẹ Tiểu Viên vừa quay người bước đi, Tiểu
Viên lao tới, giật lấy chiếc bát của mình.
Có lẽ do bị “khí thế” của Tiểu Viên làm cho sợ hãi, ba
giây sau, cậu bạn nhỏ Mã Quân Quân liền khóc òa lên. Tiểu Viên nhìn cậu bé
khóc, cảm thấy tủi thân, bốn giây sau, cũng khóc rống lên, âm thanh không hề
nhỏ hơn so với Mã Quân Quân.
Duyên phận của hai người họ bắt đầu từ chính ngày hôm
ấy…
Kể từ đó, cô bé Chu Tiểu Viên và cậu bé Mã Quân Quân
xinh xắn đáng yêu mà mẹ Tiểu Viên vô cùng cưng nựng đã trở thành hàng xóm của
nhau.
Mã Quân Quân sống ở ngôi nhà đối diện. Thời đó, hàng
xóm láng giềng sống trong cùng một khu không giống bây giờ, hễ nhà ai có món gì
ngon cũng phải chia đôi để cho nhà kia một phần. Sống trong bầu không khí ấy,
mẹ Tiểu Viên ngày càng trở nên thân thiết với nhà đối diện, ngày càng quý mến
Mã Quân Quân, số lần lấy Mã Quân Quân ra làm gương dạy dỗ Tiểu Viên cũng ngày
càng nhiều, vì thế Tiểu Viên rất tức giận với cậu bé.
Trong ký ức của Tiểu Viên, đó là một cậu bé xinh xắn
một cách quá đáng, đến nỗi cô chẳng là gì so với cậu bé ấy. Mặc dù rất nhiều
lần Tiểu Viên thua kém những đứa trẻ khác, nhưng so với thua kém một đứa con
gái thì thua kém một đứa con trai càng nhục nhã hơn. Vì vậy, cậu bé đã trở
thành cái gai trong mắt Tiểu Viên.
Điều làm cho Tiểu Viên càng tức tối hơn đó là, Mã Quân
Quân không những xinh xắn, đáng yêu, tính cách hay xấu hổ, lại thông minh,
ngoan ngoãn, được bố mẹ Tiểu Viên vô cùng yêu quý, đã vậy lại thêm gia cảnh là
một cậu bé mồ côi, không biết bố là ai, mẹ lại tái giá, Mã Quân Quân rất được
người lớn thương cảm và coi như một đối tượng quan trọng cần được bảo vệ.
Có một lần, Mã Quân Quân bị những đứa trẻ khác bắt
nạt, nói nó là đồ mồ côi không cha không mẹ, Mã Quân Quân chỉ biết khóc đến thở
không ra hơi, thế là bố mẹ Tiểu Viên trong phút chốc đã trở thành bố mẹ của Mã
Quân Quân. Kể từ đó, cuộc chiến giữa Mã Quân Quân và Tiểu Viên được viết lên
một chương mới. Điều khiến Tiểu Viên tức tối đến không thể chịu đựng được đó là
phải ăn chung, thường thì nhà Tiểu Viên làm món gì, Mã Quân Quân đều được ăn
món đó, mà lại tuyệt đối không ít hơn Tiểu Viên chút nào. Thế là, Tiểu Viên vốn
là con gái một, giờ phải chia sẻ bố mẹ với cậu bé một cách ấm ức, đã thế lại
còn phải chia sẻ trong năm năm!
Ấy thế mà khi đó, cậu bé Mã Quân Quân lại nhất mực
nghe theo Chu Tiểu Viên. Bình thường mẹ Tiểu Viên chia cho mỗi đứa một suất ăn,
chỉ cần Tiểu Viên thích, thì sau khi mẹ Tiểu Viên đi khỏi, hai suất ấy chắc
chắn sẽ nằm gọn trong bụng Tiểu Viên.
Ví dụ, Tiểu Viên thích ăn bánh bao nhân thịt và sủi
cảo, Mã Quân Quân đều bóc lấy phần thịt bên trong đưa cho Tiểu Viên, còn mình
chỉ ăn phần vỏ bên ngoài, sau đó còn nói với mẹ Tiểu Viên rằng bánh bao nhân
thịt rất ngon. Chính vì sự phối hợp ấy mà Tiểu Viên càng yên tâm bắt nạt cậu bé
nhiều hơn.
Chính vì vậy mà lúc bình thường, cuộc sống của Tiểu
Viên khá là suôn sẻ, chỉ có đôi lúc Tiểu Viên rất ngưỡng mộ thằng bé. Vì sao ư?
Vì nó là một thằng con trai.
Con trai thì mùa hè mặc quần đùi cũng chẳng ai nói gì,
nhưng nó thì không, mẹ sẽ đuổi cho đến khi bắt được nó thì thôi. Còn nữa, con
trai chẳng cần phải gội đầu, có gội đi chăng nữa thì cũng rất đơn giản, nhưng
nó thì khác, mỗi lần bị mẹ bắt đi gội đầu, nó đều khóc rống lên như tiếng lợn
bị chọc tiết vậy. Mã Quân Quân sẽ đứng một bên nhìn nó, nghe tiếng kêu gào của
nó, rồi lại đứng đó mà nhìn. Từ đó trở đi, cho dù có đau thế nào, cho dù nước
mắt có chảy ra thế nào, nó cũng không gào lên nữa. Nhưng khi nó gội đầu, cậu bé
vẫn cứ đứng bên cạnh và nhìn nó.
Mẹ Tiểu Viên cảm tưởng như gội đầu cho Tiểu Viên là cả
một công trình vĩ đại, vì thế đã nhiều lần khuyên Tiểu Viên cắt tóc, thế nhưng
các bé gái thì không thích gội đầu chứ vẫn thích đẹp, Tiểu Viên cũng không phải
ngoại lệ, kiên quyết không đồng ý với ý kiến này của mẹ. Mái tóc dài, việc quấn
lên cũng là cả một vấn đề, thế nên lúc đầu là cách vài ngày mới có một cuộc
chiến gội đầu, dần dần chuyển sang mỗi ngày đều phải chiến đấu. Mẹ Tiểu Viên
không chịu nổi, thế là vào một ngày cô bé sắp muộn giờ tới nhà trẻ, còn mẹ cũng
sắp muộn giờ làm, mẹ tức tối, cầm kéo định cắt phăng mái tóc của Tiểu Viên,
khiến cho cô bé chạy loạn lên để trốn nhưng cuối cùng vẫn bị mẹ tóm được, liền
gào khóc ầm ĩ, nghĩ rằng lần này chắc chắn không thoát được rồi…
Chính lúc đó, Mã Quân Quân cũng chuẩn bị tới nhà trẻ
với Tiểu Viên, nhìn thấy vậy liền nói: “Viên Viên buộc tóc lên nhìn xinh như mẹ
vậy, mẹ đừng cắt nữa!”
Mái tóc rối bù của Tiểu Viên dần hạ xuống. Từ đó Tiểu
Viên cũng đối xử với Mã Quân Quân tốt hơn một chút. Tuy vẫn có vài lần lúc
không có ai, Tiểu Viên vẫn bắt nạt cậu bé, nhưng chưa bao giờ cậu bé “tố cáo”
nó.
Lần nào Mã Quân Quân tỏ ra trượng nghĩa nhất với Tiểu
Viên là “sự kiện hạt kê”.
Từ trước tới nay, Tiểu Viên không thể hiểu nổi thứ mà
trông giống hạt kê nó là cái gì, chỉ biết rằng đó là một loại quả kết ra từ một
loại cây. Trên ngọn mỗi cành, bao nhiêu là hạt, trông giống như những chú cá
vậy, lấy tay bóp một cái sẽ vụn ra, giống y như hạt kê. Trước khi tới nhà trẻ,
hai đứa bé ở nhà cùng chơi trò gia đình, Tiểu Viên là mẹ, Mã Quân Quân là bố,
mẹ sẽ nấu cháo hạt kê cho bố ăn.
Mã Quân Quân nhìn bát, là “cháo hạt kê” dùng nước lấy
ở vòi hòa vào mà thành, nhíu mày, chẳng có biểu hiện gì.
Thế là Tiểu Viên tức tối, đứng bên cạnh kêu ộp ộp như
chú ếch: “Mẹ tớ làm món gì cho bố, bố đều ăn hết. Cậu mà thế tớ không chơi với
cậu nữa!”
Mã Quân Quân nghe thấy vậy, bèn ngóng cổ lên uống hết
bát cháo. Tới nửa đêm, cậu bé vừa nôn vừa đi ngoài khiến cho dì sợ chết khiếp,
phải gọi bố Tiểu Viên cùng đưa cậu bé đi bệnh viện cấp cứu, nhưng cậu bé không
hề nói mình đã ăn gì.
Kể từ đó, trong lòng Tiểu Viên rất khâm phục Mã Quân
Quân, nếu có ai bắt nạt cậu bé, nó sẽ lao lên mà chiến đấu với bọn chúng. Còn nhớ
sau nhà có một thằng béo, chính vì điều này mà đã bị Tiểu Viên vật ra đất đánh
cho một trận. Tiểu Viên nghĩ rằng chỉ có mình mới được bắt nạt Mã Quân Quân,
còn đứa khác thì không được.
Mùa hè đầu tiên của năm lớp một tới, tóc Tiểu Viên
cũng đã tương đối dài, mẹ sợ nó bị nóng sẽ mọc mụn nên định quấn thành một búi
tròn tròn trên đầu, nhưng Tiểu Viên cực lực phản đối: “Nhìn như đống phân bò
ấy, con không thích!” Mặc cho Tiểu Viên phản đối, mẹ Tiểu Viên vẫn búi lên,
buộc chặt trên đầu, Tiểu Viên muốn gỡ ra nhưng không biết cách. Trên đường đi
học, cô bé mắt đỏ hoe, giật giật mái tóc.
Mã Quân Quân đi bên cạnh, nói nhỏ: “Đừng giật nữa,
giật nữa thì sẽ hói đấy… để tớ thử xem sao”, rồi nhẹ nhàng, tỉ mỉ gỡ từng cái
kẹp tóc xuống. Hễ nó hít vào là thằng bé lại ngừng lại, hễ nó kêu đau là tim
cậu lại giật thót. Nhưng làm mãi rồi cũng thành quen, thế là mùa hè năm ấy,
trên đường đi học, cậu bé lại gỡ cái búi tròn tròn khiến nó ghét cay ghét đắng
ấy xuống, rồi trên đường về nhà, lại một lần nữa buộc nó lên.
Những việc cậu giúp nó đâu chỉ có vậy. Hai đứa trẻ sau
khi tan học về nhà làm bài tập, chỗ nào Tiểu Viên không biết làm thì cậu bé đều
làm giúp, vì thế phần lớn bài tập đều do cậu bé làm hết, vì phần mà Tiểu Viên
biết làm thường rất ít. Tuy thành tích của Tiểu Viên không được tốt, nhưng khá
là ổn định, bố mẹ cũng chẳng có cách nào khác. Nhưng lần thảm hại nhất đó là
thành tích của Tiểu Viên bị hạ hai bậc, trở thành người xếp thứ nhất theo thứ
tự từ dưới lên trong lớp.
Bố Tiểu Viên tức giận, nói: “Cái con bé này, kết quả
học đã không tốt, ít ra thì cũng còn ổn định, đã xếp trong top cuối rồi, thế mà
vẫn còn bị hạ thấp hơn là sao?” Tiểu Viên bị bố đuổi khắp mấy tầng nhà, vừa
chạy vừa thút thít: “Không phải là do con không ổn định, mà là do hai đứa xếp
thứ nhất và thứ hai từ dưới lên bị đau bụng, nên lần này không đi thi được!”
Bố lại tức tối nói: “Lại còn cãi hả? Hai đứa xếp bét
chẳng lẽ lại rủ nhau đau bụng, cùng lúc xin nghỉ? Sao mà trùng hợp thế được?”
Tiểu Viên càng tủi thân: “Con không nói dối, hai đứa nó
là anh em sinh đôi.”
Bố mẹ Tiểu Viên không nói được gì, ngẩn mặt nhìn nhau.
Sau khi bị bố “truy đuổi” khắp nơi, hôm đó Tiểu Viên
ngủ muộn, nghe được bố và mẹ nói chuyện với nhau…
Bố: “Hai đứa sinh đôi kia đúng là chẳng ra làm sao.
Sao mà cùng lúc đau bụng được chứ? Ít ra cũng phải chừa ra một đứa không sao
chứ!”
Mẹ: “Chứ còn gì, chắc là do hai đứa nhà họ đều xếp
cuối lớp nên trong lòng ghen tị chăng?”
Bố: “Nhà họ ghen tị thì lấy con mình ra làm vật thế
thân à?”
Mẹ: “Thôi bỏ đi. Ngày trước tôi thấy con bé Tiểu Viên
học không tốt cũng thấy lo lắm, nhưng mà so với nhà họ, tôi thấy yên tâm hơn
nhiều! Ông bảo, anh em sinh đôi nhà này, đâu có dễ dàng gì? Ở bệnh viện phụ
sản, chắc cũng phải bồi bổ nhiều hơn người khác rồi, nói ra thì đúng là nếp tẻ
đủ cả, nhưng mà đấy ông xem, con cái như thế thì ai mà chịu cho nổi!”
Bố: “Đúng thế, đúng thế! So sánh như thế, tôi cũng
thấy yên tâm hơn nhiều.”
Tiểu Viên chỉ biết im lặng.
Mỗi đợt kết thúc năm học, nhà trường đều tổ chức họp
phụ huynh, dì của Mã Quân Quân tuổi đã cao, tai cũng không được tốt, vì thế mọi
lần đều là do bố mẹ Tiểu Viên đi thay. Về việc ai đi cho Tiểu Viên, ai đi cho
Quân Quân, hai bố mẹ thường tranh luận tới tận cổng trường học, có khi còn phải
dùng trò kéo, búa, đá để phân chia. Sau mỗi buổi họp phụ huynh, bố mẹ Tiểu Viên
luôn ngồi lại để cùng chia sẻ, so sánh.
Cuộc sống cứ trôi qua bình yên như thế cho đến khi cậu
bé phải rời đi. Tiểu Viên vẫn nhớ đó là lúc tiết trời đã vào hè, hôm ấy tan học
sớm, Tiểu Viên đứng trong sân vận động chờ Quân Quân. Từ xa đã thấy cậu bé cùng
một lũ con gái đi tới, cười đùa vui vẻ, chẳng chậm cũng chẳng nhanh, làm nó cảm
thấy rất bực bội. Không biết là người ta đang đợi hay sao? Còn cứ ở đấy mà nhởn
nhơ!
Đi tới gần, bỗng nghe thấy mấy đứa con gái nói với
thằng bé: “Cảm ơn cậu về mấy que kem nhé!”
Cậu bé nhìn thấy nó, bước tới trước mặt, nói: “Chúng
mình đi thôi.”
Nó nhìn theo bóng mấy đứa con gái vừa đi khuất, hậm
hực: “Cậu mời bọn nó kem đấy à?”
Cậu bé đưa cho nó một que kem Cornetto rồi nói: “Lúc
đi mua kem thì gặp mấy bạn ấy, họ bảo tớ mời nên tớ đã mời họ.”
Tiểu Viên cầm lấy que kem Cornetto cắn một miếng: “Lần
sau đừng mời con gái ăn gì nhé, không người khác lại bảo cậu thích chúng nó.”
Cậu bé nhìn que kem Cornetto trên tay Tiểu Viên, cười
nói: “Ừ, biết rồi.”
Lúc gần về nhà, như nhớ ra điều gì, nó hỏi: “Cậu thích
đứa nào trong bọn họ à?”
Thằng bé lắc đầu: “Đâu có! Sao cậu lại nghĩ thế chứ?”
“Không thích mà còn mời bọn nó ăn kem?”
Thằng bé bĩu môi: “Thế… tớ cũng mời cậu ăn còn gì? Đã
thế lại còn là Cornetto nữa chứ!”
Tiểu Viên á khẩu, một lúc sau mới hỏi: “Cậu thích ăn
loại nào hơn? Kem que hay Cornetto?”
Hả? Cái gì thế không biết? Trẻ con tiểu học nói chuyện
đúng là đối chủ đề nhanh như gió!
Chẳng nghĩ ngợi gì, cậu bé nói: “Cornetto.”
“Nhiều hơn bao nhiêu?”
“Nhiều hơn rất nhiều, rất nhiều.”
Cái nhiều hơn rất nhiều, rất nhiều này chính xác là
nhiều bao nhiêu, Tiểu Viên định bụng đến sáng hôm sau trên đường đến trường sẽ
tranh luận tiếp, nhưng cô bé chẳng thể ngờ được đó lại là cuộc đối thoại cuối
cùng của mình và cậu bé, rất nhiều năm sau, nó chẳng bao giờ ăn Cornetto nữa,
bởi vì, chẳng thể nào tìm lại được cái mùi vị ấy…
“Viên Viên, nghĩ gì thế? Ăn cơm thôi, mẹ bảo cô đi lấy
bát đũa kìa.” Thang Hi Hàn cười nói với Tiểu Viên.
Tiểu Viên khó chịu, theo mẹ đi lấy bát đũa, không nhịn
được hỏi một câu: “Mẹ, sao mẹ nhìn một cái đã nhận ra ngay đó là Mã Quân Quân?”
Mẹ Tiểu Viên chẳng buồn quay đầu lại, trả lời: “Có gì
mà không nhận ra chứ, nó đâu có thay đổi nhiều, vẫn giống hồi bé mà. Vả lại,
dù sao nó cũng đã từng gọi mẹ là mẹ mấy năm liền, sao mà đến con trai mình cũng
không nhận ra chứ?”
Tiểu Viên tức tối nghĩ: “Anh khá lắm Mã Quân Quân,
Thang Hi Hàn, đeo mặt nạ đến lừa tôi phải không? Từ lúc gặp mặt đến giờ, lúc
nào cũng đùa giỡn tôi, hóa ra là đã nhận ra từ lâu rồi chứ gì? Hồi trước còn
nói với Diệp Thụ Thần gì chứ, đối tượng gặp mặt là Chu Tiểu Viên nên muốn đến
gặp, hóa ra là thế! Mã Quân Quân, anh đúng là báo thù mười năm chưa muộn đây!
Cứ chờ đấy! Hãy đợi đấy! Chu Tiểu Viên, chiến tranh thế giới, báo động cấp một
chuẩn bị!”
Mẹ Tiểu Viên làm rất nhiều món ngon, thế nhưng lần đầu
tiên trong lịch sử, Tiểu Viên ngồi nhìn một bàn thức ăn mà chẳng muốn nuốt,
thấp thỏm nhìn Thang Hi Hàn. Chỉ thấy anh thân mật cười cười nói nói với bố mẹ
mình, đã không giống làm khách lại còn rất tự nhiên, còn đâu cái dáng điệu bị
Tiểu Viên dọa cho sợ sệt năm nào?
Mẹ Tiểu Viên tiện miệng hỏi một câu: “Phải rồi, Quân
Quân, sao con lại tìm được Tiểu Viên thế? Mấy năm nay nhà ta chuyển đi nơi
khác, cũng không hay liên lạc với mấy hàng xóm cũ.”
Thang Hi Hàn cười cười định trả lời thì bị Tiểu Viên
cướp lời: “Anh ấy đi khám bệnh, đến bệnh viện thì gặp con, thế là bọn con đã hỷ
tương phùng[3].”
[3]. Hỷ tương phùng: Vui vẻ gặp lại.
“Hỷ tương phùng?” Thang Hi Hàn nhếch lông mày nhìn
Tiểu Viên: “Ha ha, đúng rồi, quả đúng là hỷ tương phùng.”
Tiểu Viên mặt hơi nhợt đi, không nói năng gì, chợt
nghe thấy Thang Hi Hàn hỏi mình, giọng ấm áp: “Viên Viên, nhìn sắc mặt em không
tốt, có phải do công việc bận quá không, hình như bị thiếu máu đấy. Ăn táo đi.”
Vừa nói vừa gắp cho cô một miếng táo. Mẹ Tiểu Viên
cười nói: “Quân Quân vẫn như ngày nào, vừa lễ phép vừa tốt với Tiểu Viên. Hồi
nhỏ, Quân Quân rất thân thiết với Tiểu Viên nhỉ, đúng không Tiểu Viên?”
Tiểu Viên vừa mới đút một miếng táo vào miệng, vẫn
chưa kịp nhằn hạt ra thì nghe thấy câu hỏi của mẹ, chợt giật mình, thế là cái
hột táo theo đó mà chui tọt vào họng, Tiểu Viên đỏ bừng mặt, vừa cố nuốt trôi
cái hạt táo vừa gật đầu lia lịa tỏ vẻ đồng ý.
Bố Tiểu Viên chợt đứng dậy, nói: “Vui quá làm bố quên
mất, bảo sao cứ thấy thiếu thiếu cái gì, hóa ra là quên không rót rượu. Quân
Quân bây giờ lớn rồi, cùng bố uống rượu được rồi. Quân Quân, bố con ta uống
rượu trắng hay rượu nho đây?”
Thang Hi Hàn ngại ngùng nói: “E rằng rượu nho hay rượu
trắng đều không được ạ. Con bị dị ứng rượu, uống vào là say ghê lắm ạ.”
Vừa may lúc đó bố Tiểu Viên chuyển chủ đề, Tiểu Viên
lên tiếng đáp: “Bố, con uống với bố một cốc bia nhé.”
Tiểu Viên nốc một hơi hết cốc bia, khiến cho cái hột
táo lúc nãy chui xuống thêm được một chút. Khi cảm thấy dễ chịu hơn, mẹ Tiểu
Viên liền bày thêm một bàn thức ăn mới, Thang Hi Hàn vừa tự nhiên vừa như một
thói quen, gắp cho Tiểu Viên, còn nói với mẹ Tiểu Viên: “Con thích ăn nhất là
bánh bao với sủi cảo mẹ làm. Con thì nhân gì cũng thích ăn, còn Tiểu Viên thì
chỉ thích ăn nhân thịt thôi, đúng không? Hôm nay là nhân thịt phải không ạ?”
Tiểu Viên quệt mồ hôi, nhớ lại chuyện cũ, trong lòng
nghĩ anh còn nhớ rõ gớm, chẳng qua chỉ là bảo anh ăn vỏ bánh, còn tôi thì ăn
nhân thôi chứ có gì đâu!
Nghĩ đến đây, Tiểu Viên liếc trộm Thang Hi Hàn một
cái, thấy anh ta mặt vẫn tỉnh bơ, ăn ngon lành, chẳng có gì là không vui. Tiểu
Viên nghĩ có lẽ trí nhớ anh ta không tốt nên quên rồi chăng? Nghĩ thế cũng thấy
nhẹ nhõm hơn chút, nhưng chợt nhớ đến lúc chiều, lúc anh kéo cô vào tiệm bánh
bao Tân Tân, mắt cười nhìn cô, lại còn nói với nhân viên phục vụ, bánh lớn bánh
nhỏ cho thêm hai đĩa, đều là nhân thịt.
Bây giờ, anh lại còn cố ý hỏi xem có phải cô thích ăn
bánh bao nhân thịt không, cái này nói lên điều gì chứ? Điều đó có nghĩa là trí
nhớ của Thang kim quy không hề kém so với Tiểu Viên! Nghĩ đến đây, mấy chiếc
bánh bao như mắc nghẹn ở cổ họng cô.
Bỗng nghe thấy mẹ Tiểu Viên nói: “Quân Quân vẫn còn
nhớ bánh bao và sủi cảo mẹ làm à? Lần sau mẹ làm cho con ăn, hôm nay là đồ mua
sẵn, nếu sớm biết con đến, mẹ đã tự tay làm rồi.” Thang Hi Hàn hết mực ca ngợi
tài nghệ nấu ăn của mẹ Tiểu Viên, còn nói từ nay sẽ thường xuyên đến thăm, nhất
định sẽ được ăn bánh bao và sủi cảo của mẹ làm. Mọi người vừa ăn vừa nói cười
vô cùng vui vẻ.
Tiểu Viên nhìn bố mặt mày rạng rỡ, mẹ vui vẻ như trẻ
lại mấy tuổi vì được Thang Hi Hàn ca ngợi, đành ngậm ngùi ăn hết bữa cơm chẳng
có chút mùi vị này.
Sau bữa cơm, mẹ Tiểu Viên muốn nói chuyện với Quân
Quân nên bảo cô thu dọn bát đĩa và dọn dẹp phòng ăn, rồi kéo Thang Hi Hàn ra
ngoài phòng khách ngồi.
Bánh bao, sủi cảo, nhân thịt! Một mình lủi thủi thu
dọn chiến trường, Tiểu Viên thầm nghĩ, nếu không nhớ đến những năm ấy, anh
nhường cho tôi ăn nhân còn anh ăn vỏ mà anh cũng không tố cáo tôi, thì bây giờ
tôi đã ném anh ra ngoài rồi, chẳng cần biết anh là Mã Quân Quân hay Thang Hi
Hàn.
Đang nghĩ ngợi, bỗng dưng có một tràng sủa ở đâu cắt
ngang dòng suy nghĩ, khiến cô càng bực bội, tức tối hét lên: “Đồ chó điên! Chó
điên! Lúc nào cũng chỉ biết sủa. Sao sống ở nhà đối diện lúc nào cũng là mấy
con chó điên chứ?”
Tiểu Viên hét xong chợt nghe thấy một tiếng nói lạnh
lùng từ đằng sau: “Sống ở đối diện nhà cô đều là chó điên sao?”
Ai mà biết anh đứng ở đó từ lúc nào chứ? Nếu biết anh
đứng đó thì chẳng đời nào tôi nói sống ở nhà đối diện đều là chó điên, tôi cũng
nhớ ngày trước anh sống ở đối diện nhà tôi, được chứ?
Khi Tiểu Viên đau đớn nhận ra mình lại bị nắm thóp,
chợt nhớ ra một câu danh ngôn có thể giúp cô vượt qau vụ này. Câu danh ngôn đó
là “điếc không sợ súng”. Tôi là lưu manh tôi còn sợ ai? À
mà đây có phải là danh ngôn không nhỉ?
Sau một ngày mệt mỏi và bi thảm, Tiểu Viên chẳng muốn
tranh luận, chẳng thèm xù lông lên nữa.
“Sao anh lại ở đây? Bố mẹ tôi đâu?”
“Bố mẹ chạy xuống dưới mua hoa quả nên tôi vào đây xem
cô có cần giúp gì không, sau đấy thì nghe thấy cô bảo tôi là chó điên.”
Tiểu Viên lí nhí nói: “Đâu có nói anh đâu. Ở đối diện
nhà tôi có một con chó sủa suốt ngày đêm, anh cũng nghe thấy đấy, đấy đấy,
chẳng phải đang sủa loạn lên sao?”
Ánh mắt Thang Hi Hàn hiện lên vẻ đùa cợt, nói: “Nghe
thấy rồi, cô và cậu em họ cùng nhau song ca!”
Cô gái Chu Tiểu Viên thật thà mắt trợn to như mắt cá
vàng, mồm há hốc, cổ họng nghèn nghẹn, chỉ lắp bắp được vài tiếng rồi chẳng nói
lại được câu nào. Những lúc đấu khẩu thế này, ngoại trừ những câu “đồ con lợn,
đồ thần kinh, đồ khốn nạn” ra thì cô chẳng biết nói gì khác, bây giờ lại gặp
phải một người trình cao như Thang Hi Hàn, mắng người khác mà cũng nho nhã ý vị
như thế, khả năng của cô quả thực có hạn, không thể đối đáp lại được.
Trong giây phút ấy, Tiểu Viên nhớ lại năm nào, đó là
khoảng thời gian thật đáng ngại ngùng, một thằng bé con suốt ngày lẽo đẽo theo
sau cô, bị cô bắt nạt, chỉ đạo.
Thời gian thấm thoắt trôi đi mà chẳng chờ đợi ai, cuối
cùng bọn họ cũng có ngày gặp lại. Trong lòng Tiểu Viên chợt lo lắng, thì ra
không phải chỉ vì cô không có một cái tên của nhân vật nữ chính trong tiểu
thuyết ngôn tình.
Trong suốt những năm tháng sống ở trên đời, cô đã làm
biết bao điều xấu xa như thế, nhiều năm sau, ông trời vẫn ghi nhớ, để Mã Quân
Quân biến thành Thang kim quy, hiện ra trước mặt cô, khiến cô chỉ có thể nhìn
mà không thể với tới, để muốn cảnh cáo cô rằng, Chu Tiểu Viên, hãy làm nhiều
việc tốt vào!
Nghĩ đến đây, cô chợt nhận ra hình như mọi thứ đều có
nguyên nhân của nó, nhất định Thang Hi Hàn đã biết người tên Chu Tiểu Viên
chính là cô nên mới cho cô leo cây tới bốn mươi lăm phút hôm đi gặp mặt, mới có
thể mắng mỏ, lên lớp cô một cách lưu loát đến thế, mới bắt nạt cô, sai bảo cô
một cách đắc ý như thế, và cũng vì thế nên mới phá hoại cơ hội hiếm có của cô
với “Dương Tiêu”.
Cái gì mà phải tiếp xúc dần dần để tìm hiểu, rõ ràng
là biến cô thành con heo ngốc để đùa cợt. Một chút đẹp trai đã khiến cô hoa
mắt, một chút ấm áp đã khiến trái tim cô loạn nhịp, một chút động chạm đã khiến
đầu óc cô mụ mị…
Trong lòng Tiểu Viên suy nghĩ mông lung, khuôn mặt
biểu hiện rất nhiều tâm trạng. Thang Hi Hàn vốn chờ cô phản kháng, sau đó mới
đưa ra đòn quyết định, ai ngờ cô cứ đứng ngẩn ra chẳng nói năng gì, anh sốt
ruột huơ huơ tay trước mặt Tiểu Viên, hỏi: “Này, nghĩ gì đấy? Còn sống không
thế?”
Tiểu Viên vẫn ngẩn ngơ, đáp trả: “Chết rồi, biến đi
chỗ khác rồi.”
Thở dài đánh sượt, nếu mà có thể biến đi được thật thì
tốt quá, nếu thế cô bé Tiểu Viên nhất định sẽ không bắt nạt Mã Quân Quân nữa,
bởi vì đó rất có thể là một mối kỳ duyên trường cửu đầy hy vọng.
“Sao anh lại lừa tôi?” Tiểu Viên lấy hết can đảm, hít
một hơi, hỏi.
“Tôi lừa cô gì cơ?” Người bị hỏi có vẻ còn khí thế hơn
Tiểu Viên nhiều.
“Lừa tôi rằng anh không phải Mã Quân Quân!”
“Tôi nói với cô tôi không phải là Mã Quân Quân bao giờ?
Tôi chỉ nói tên của tôi bây giờ là Thang Hi Hàn. Tôi nói cho cô biết tên tôi,
có gì sai sao? Vả lại, tôi đâu có phủ nhận tôi là Mã Quân Quân? Cô xem, chẳng
phải bố mẹ cô nhìn một cái là nhận ra ngay sao?”
Ý ở đây muốn nói là Chu Tiểu Viên mắt mũi chẳng ra gì,
còn trách ai?
Tiểu Viên chẳng còn biết nói lại thế nào chợt nghĩ đến
một việc khác: “Còn nữa, anh biết tôi là Chu Tiểu Viên từ khi nào vậy? Là Chu
Tiểu Viên mà anh đã từng quen ấy? Anh nhận ra tôi từ khi nào? Sao dám khẳng
định đó là tôi?”
Thang Hi Hàn cười một tiếng rồi nói: “Vì chuyện này mà
tức giận à? Bây giờ cô cao bao nhiêu?”
“1m60”, giọng Tiểu Viên có chút yếu ớt, đã vậy lại còn
đứng thẳng lên theo bản năng.
“Thật không?” Thang Hi Hàn nhìn Chu Tiểu Viên với một
góc là sáu mươi độ, dựa vào điều này có thể thấy đáp án này đáng nghi ngờ đây!
“Thực ra là 1m59.5”, giọng Tiểu Viên nhỏ đi.
“Thật chứ?”
Vẫn còn không tin sao? Tiểu Viên tức tối, chẳng lẽ
mình không đáng tin đến thế sao?
“Tất nhiên rồi, buổi sáng chắc chắn là 1m59.5 tới buổi
tối mới là 1m58.5”
“Hơ hơ hơ, đấy cô xem, Chu Tiểu Viên, thật là mất mặt
quá đi! Từ lúc tám tuổi tới bây giờ, cô cao thêm được mấy milimét? Về cơ bản là
không có gì thay đổi. Thế mà còn hỏi sao tôi vẫn nhận ra cô. Ngoài việc mập hơn
thì cô có gì thay đổi sao?”
Vừa nói đến đó thì bố mẹ Tiểu Viên quay về, gọi Thang
Hi Hàn ra ngoài ăn hoa quả. Thang Hi Hàn vừa bước ra khỏi bếp, Tiểu Viên liền
giật chiếc tạp dề vứt xuống đất. Không ngờ, Thang Hi Hàn lại xuất hiện ở cửa
bếp, nói: “Phải rồi, tuy là có mập hơn và không cao thêm, nhưng vẫn ở mức bình
thường, không cần phải uống thuốc giảm cân đâu. Còn nữa, tạp dề vứt xuống đất,
lát nữa chẳng phải chính cô sẽ phải nhặt lên sao? Từ nay về sau đừng làm mấy
việc ngốc nghếch như vậy nữa.”