Đường Tiểu Viện thật sự không có biện pháp, từ nay về sau cam chịu số phận vương lên từ suy đồi mà cảm nhận cuộc sống hạnh phúc
Cái kì nghỉ đông này, Đường Tiểu Viện và Khương Dịch vốn là tay nắm tay trở về nhà, hoặc điểm chính xác là Khương Dịch xách theo hành lý của hai người, Đường Tiểu Viện rất nghiêm trọng mà lôi kéo ống tay áo hăn ra nhà ga
Nhớ ngày nào ánh nắng chiếu lên người ấm áp, Khương Dịch bị Đường Tiểu Viện khi dễ đủ, rồi trả thù, tính mang nàng đi bộ đường xa, một đường du ngoạn, cho đến khi Khương Dịch mua nước suối phát hiện ví tiền không có, mới tuyên cáo tạm ngừng.
Đường Tiểu Viện đi theo phía sau Khương Dịch, phía sau ruồi bọ nhảy loạn cả lên .
Đường Tiểu Viện cảm thấy chuyện ném ví tiền như vậy, không tìm được là số mạn, tìm được là may mắn, một người sinh nào có nhiều may mắn như vậy? Nếu là bị ăn trộm, mò tìm công phu còn không phải là uỗng phí?
Thật sự mệt mỏi, nàng cũng không có thể diện, chết nương nhờ Khương Dịch khoan hồng cõng, không chịu xuống.
Thời điểm tìm được ví tiền, Đường Tiểu Viện không thể thấy Khương Dịch biểu tình, hắn lúc đầu khẽ nhăn trán, nụ cười như xuân về hoa nở, chuyện thứ nhất cũng không phải là vài tờ tiền mặt, mà là vội vàng nhìn, tìm kiếm tấm hình.
Đường Tiểu Viện lúc ấy liền tới gần phía trước liếc một cái, bỗng chốc đã cảm thấy hốc mắt ướt.
Năm ấy, trên bảng danh sách “Nhất Bang Một”, tên của nàng cùng tên của hắn bị người chỉnh chỉnh, cắt xuống, xiêu xiêu, vẹo vẹo mà dùng hình trái tim vòng lên.
Điều đó mang suy nghĩ của hắn trong suốt cả năm.