Thoát Không Khỏi Sự Dịu Dàng Của Anh

Chương 1: Đêm yên tĩnh và ưu tư



Trong một căn phòng sáng sủa và sạch sẽ, bức màn voan mỏng
màu xanh nhạt để che đậy bị gió đêm lay động, thỉnh thoảng chạm đến chuông gió
san hô treo trên cửa sổ, phát ra tiếng ngâm khẽ vui tai…

Trên tủ đầu giường màu trắng là một ly cà phê vẫn đang bốc
khói, hương cà phê và hương sữa nhàn nhạt tràn ngập bay khắp cả phòng.

Một cô gái xinh đẹp đang dựa nửa người vào trên chiếc giường
trải ra màu lam nhạt. Hai chân mảnh khảnh trắng noãn, đung đưa giữa không
trung, mái tóc xoăn màu cà phê được buộc lên cao cũng lay động theo, có vài cọng
ngẫu nhiên lướt qua gương mặt trái xoan xinh đẹp của cô, lại tăng vài phần tinh
nghịch đáng yêu .

Cô tên là Quan Tiểu Úc, một người con gái nhìn qua không có
gì khác những nữ sinh đại học khác, thích mang giày thể thao, mặc quần bò, nghe
MP3 ở trong vườn trường, thích uống cà phê và đọc tiểu thuyết ngôn tình, đương
nhiên cũng thích ngắm những soái ca như những bức tranh để thưởng thức!

Mà giấc mơ trong đời cô cũng rất đặc biệt – muốn có một chuyện
tình yêu thật lừng lẫy*! Theo quan điểm của cô, tình yêu và thù hận, sống mà xa
lìa nhau đến chết vẫn xa cách**, nhiều đau buồn mà cũng đẹp biết bao! Cho dù
không đạt được cảnh giới này, “Bỏ trốn” một chút cũng thật lãng mạn.

Bạn cùng phòng hỏi cô: “Vì sao thích vậy?”

Cô đáp: “Không thích một tình yêu lừng lẫy, liều chết triền
miên, làm sao xứng đáng được với rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình tớ đã xem?!”

Bạn cùng phòng của cô rốt cuộc không thèm nói gì nữa!

……

“Lại là câu chuyện về bạch mã hoàng tử và cô bé lọ lem”.

Tiểu Úc mở to đôi mắt trong suốt, sáng ngời, đang tập trung
tinh thần nhìn chằm chằm phần giới thiệu vắn tắt nội dung trong quyển tiểu thuyết
ngôn tình đầy mùi mực tàu trên tay cô, nói: “Đẹp trai, nhiều tiền, dịu dàng, đa
tình, gia thế tốt, có năng lực, quả thật là hoàn mỹ có một không hai!”.

“Nếu không sao lại là tiểu thuyết?” Bạch Lăng Lăng – bạn
cùng phòng của cô ngồi ở trước máy tính, thuận miệng trả lời rồi tiếp tục đánh
chữ lên màn hình.

“Không biết tiểu thuyết ngôn tình vì cái gì cứ thích viết về
loại đàn ông này. Làm như một người đàn ông không có tiền không đẹp trai không
đáng để phụ nữ liếc mắt một cái.”

“Tớ không thấy vậy, bề ngoài đẹp hay không, có nhiều tiền
hay không, không quan trọng, đàn ông quan trọng nhất là phải có nội hàm!!!”

Tiểu Úc nghe vậy ngồi thẳng lại, gật đầu đồng ý. “Thời buổi
này, đàn ông đẹp trai, nhiều tiền không phải không có, trước tiên không nói đến
bọn họ còn phải chờ xem lại vấn đề nhân phẩm. Chỉ nói đến thái độ, tình cảm, quả
thật là: “Không có phong lưu nhất, chỉ có phong lưu hơn”. Đây là thực tế chứ
không phải trong truyện cổ tích, cô bé lọ lem hiền dịu, lương thiện vĩnh viễn
không thành công chúa được!”

“Vậy mà cậu vẫn thích đọc tiểu thuyết ngôn tình?” Lăng lăng
quay sang nhìn cô. Dáng người Lăng Lăng cao, gầy, cân xứng ở trong áo ngủ rộng
thùng thình lại thu hút người khác, mái tóc đen rối mềm mại, xõa xuống tới thắt
lưng, da thịt bên trong trắng nõn, nhẵn nhụi. Tuy rằng nhìn qua có vẻ thiếu ngủ,
nhưng vẫn lộ ra một đôi mắt linh hoạt, trong sáng, vẻ mặt ôn nhu tươi cười, ngọt
ngào khiến tâm tình người ta khoan khoái.

“Tớ đây là đang tăng phẩm vị thưởng thức đàn ông của mình
lên”. Tiểu Úc nói xong, lại nhìn Lăng Lăng một cách sâu xa, thở dài: “Aiz! Loại
con gái không biết thưởng thức đàn ông như cậu sẽ không bao giờ hiểu được !”

Lăng Lăng không phản bác, nhìn nhìn. ”Vậy không chậm trễ
Quan tiểu thư nâng cao trình độ thưởng thức của mình lên, tớ đến phòng tự học đọc
sách .”

“Nhớ về sớm một chút, đừng để tớ trông phòng một mình!”

“Tớ làm sao bỏ cậu được……”

Lăng Lăng đi rồi, trong đêm tối yên tĩnh không tiếng động,
Tiểu Úc dần dần bước vào thế giới tiểu thuyết.

Trong tiểu thuyết, nam nữ chính thường bất ngờ gặp gỡ một
cách lãng mạn, yêu nhau cũng lãng mạn, mỗi một tình tiết đều phải lãng mạn……

Khi nam nữ chính gặp lại trong quán bar, Tiểu Úc bỗng nhiên
nhớ tới người yêu đầu tiên của cô, cô cùng anh ta cũng đúng là gặp gỡ bất ngờ ở
một quán bar.

Năm đó cô mới mười tám tuổi, vì chúc mừng ngày đầu tiên mình
trưởng thành, cô cố lấy can đảm cùng vài bạn bè đến một quán bar để vui chơi.

Sự va chạm của những giai điệu đam mê, màu tối và vàng chồng
lên nhau. Tất cả mọi người sa đọa trong thế giới xa hoa đồi truỵ, duy chỉ có cô
đang bịt chặt cái lỗ tai vì sợ màng nhĩ sẽ vỡ ra, thỉnh thoảng vụng trộm liếc mắt
nhìn dáng người nóng bỏng của cô nàng vũ nữ đang nhảy điệu thoát y trên đài, lại
bối rối dời ánh mắt đi.

Trong lúc lơ đãng, tầm mắt của cô bị một người đàn ông đối
diện hấp dẫn, bởi vì anh ta là người duy nhất trong quán bar không có chú ý màn
nhảy nóng bỏng trên đài. So với những người đàn ông quần áo lố lăng trong quán
bar, cách ăn mặc của anh ta tuy không bắt mắt, thân trên mặc một chiếc áo sơ mi
sọc xanh tím rất vừa vặn, thân dưới mặc một chiếc quần bò màu đen, nhưng trên
người tràn ngập ra một loại khí chất cao quý có thể hấp dẫn phụ nữ chú ý. Chắc
chắn là con nhà giàu, vì anh ta hoàn toàn không cần cố ý biểu lộ nhưng mọi cử động
tự nhiên đều toát ra sự tự tin và tôn quý. Không như những người nhà giàu mới nổi,
thích mang theo vệ sĩ, thích đi Porsche, khoe tiền tài của mình ra khắp nơi, chỉ
hận không thể viết mấy chữ “Tôi là kẻ có tiền” trên mặt mình.

Tiểu Úc đang chờ đợi người kia xoay người để cô nhìn xem
dáng vẻ của anh ta. Người phục vụ lại hỏi bọn cô muốn dùng gì, mọi người đều muốn
các loại rượu không giống nhau, hỏi cô, ánh mắt của cô vẫn còn dừng trên bóng
dáng kia, thuận miệng nói: “Cho tớ một kem thuyền chuối tiêu!”

“Quan Tiểu Úc, cậu không lầm chứ?!” Một người bạn của cô
phóng đại kêu lên, khiến không ít người nhìn lại, trong đó cũng bao gồm người
kia, anh ta quay sang nhìn Tiểu Úc, hơn nữa…. nhìn rất lâu, nhìn đến mặt cô
nóng lên.

Đáng tiếc bởi vì ánh sáng bảy màu quá loé mắt, cô không có
cách nào thấy rõ diện mạo đối phương, chỉ mơ hồ cảm giác được ánh mắt anh ta lộ
ra một loại ý cười nghiền ngẫm.

Không được bao lâu, hai người bạn gái dẫn Tiểu Úc đến chơi,
đã thân với hai người đàn ông xa lạ, dễ nhìn. Họ thân mật như thể sẽ lập tức đi
vào lễ đường kết hôn, mấy bạn trai khác cũng đi tìm người đẹp, chỉ còn lại mình
cô ngồi trên sô pha màu đỏ, ăn kem chuối tiêu và xem múa thoát y .

Thật đúng là khảo nghiệm lạnh với nóng!!!

“Em gái nhỏ!”. Một thanh âm kêu gọi chứa hàm lượng đường thật
cao vang lên bên tai cô, sau đó trong không khí ngập tràn một hương nước hoa
Cologne. Tiểu Úc tò mò giương mắt, một người mặt mũi cũng xem như đàng hoàng dễ
nhìn ngồi ở bên cạnh cô. Nếu chỉ nhìn diện mạo một cách đơn giảnTiểu Úc còn có
thể chấp nhận, nhưng hắn nhuộm tóc màu cam, trên áo sơ mi màu đen có có một cái
khăn quàng cổ màu hồng, hơn nữa thân dưới còn mặc quần bó sát người, ăn mặc như
vậy thật có điểm đáng sợ, Tiểu Úc nhịn không được lau mồ hôi trên trán, nghiêng
người vào sườn ghế bên trong, cúi đầu tiếp tục ăn kem chuối.

Người dễ nhìn, đen tối dựa sát vào cô, vô cùng thân thiết ôm
vai của cô, ánh mắt lại đánh giá cái váy mới mua trên người nàng: “Một mình thật
nhàm chán, anh tiếp em được không?”

Tiểu Úc đang ăn kem thiếu chút nữa bị chuối tiêu nghẹn chết,
nửa ngày mới thở hổn hển lại, vỗ vỗ ngực nói: “Không cần! Cám ơn chị !!!”

Cô cố ý đem chữ “chị” cắn thật mạnh, người dễ nhìn lập tức
xanh mặt như ý muốn của cô.

Lúc này, người đàn ông đối diện kia quay đầu lần thứ hai, lần
này có ánh sáng màu tím lung lay một chút, cô vẫn không thấy rõ mặt mũi, chỉ mơ
hồ thấy hình dáng trên mặt anh ta, đường nét rất đẹp, nhất là bên môi… Lộ ra một
chút ý cười dạt dào hứng thú.

Trong nháy mắt, cô thật sự cảm giác được lòng mình rung động,
thậm chí cảm giác được thân thể đang nóng lên, tiếng nhạc sôi động đinh tai nhức
óc cũng không thể che dấu tiếng tim đập của cô.

Tại khoảnh khắc đẹp nhất đó, một người đẹp dáng người cao gầy,
mặc quần áo không nhiều vải hơn vũ nữ thoát y trên đài bao nhiêu, bưng ly rượu
về phía anh ta, chân thành ngồi ở bên cạnh, đem cánh tay trắng noãn, mượt mà của
mình khoát lên vai người nam kia, cúi người ghé vào lỗ tai anh ta nói nhỏ……

Khi anh ta đứng lên ôm người đẹp rời đi, mối tình đầu ngây
thơ của Tiểu Úc trong nháy mắt vỡ tan như bụi….

Từ đó về sau, cô thật sự nhận thức được: Bạch mã hoàng tử
không chỉ phải có dáng vẻ anh tuấn bề ngoài, còn phải có năng lực, có nội hàm,
tình cảm phải chân thành, tha thiết, một lòng một dạ.

Tuy rằng hai mươi mấy năm qua, loại đàn ộng này chưa xuất hiện,
nhưng cô vẫn một mực tin tưởng tình yêu là duyên phận đã sớm được sắp đặt tốt.
Rồi sẽ có một ngày, người đúngvới mục tiêu của cô sẽ xuất hiện trong thế giới của
cô, cho cô trải nghiệm sự lãng mạn say mê chết người ở trong tiểu thuyết ngôn
tình….

————————-

Hồi ức của Tiểu Úc bị tiếng chuông điện thoại làm gián đoạn.

“Mẹ ạ.” Cô đang cầm điện thoại, thiếu chút nữa cảm động đến
rơi nước mắt. “Mẹ rốt cục cũng nhớ tới mình còn có một đứa con gái.”

“Gần đây mẹ bận quá……”

“Dạ!” Mỗi lần đều là câu này.

“Tiểu Úc, con trai của bác Âu Dương về nước. Ngày hôm qua
chúng ta cùng nhau ăn cơm chiều, nó chẳng những có năng lực, bề ngoài cũng đẹp
trai hơn người……

“Lại nữa rồi!”. Cô cầm quyển tiểu thuyết lật qua trang tiếp
theo, tình tiết trong tiểu thuyết phát triển đến thời khắc quan trọng, không thể
bỏ qua……

Bác Âu Dương trong miệng mẹ Quan gọi là Âu Dương Cẩm Hoa, hiện
nay là cổ đông lớn của một công ty điện khí. Âu Dương Cẩm Hoa và Quan Thiên
Nguyên – ba của Tiểu Úc là bạn học ở đại học, quan hệ của hai người rất tốt, lại
vừa vặn một người sinh con trai, một người sinh con gái, khi nói chuyện thường
đem hai đứa trẻ ra ghép đôi, tâm sự “Ông trời tác hợp cho” như vậy không ảnh hưởng
cuộc vui toàn cục. Bất quá, từ lúc Tiểu Úc một mực không đồng ý loại tư tưởng
phong kiến môn đăng hộ đối này, vợ chồng Quan Thiên Nguyên cũng không đề cập đến
nữa. Tiểu Úc còn tưởng rằng bọn họ nghĩ thông, không ngờ là vì con người ta ra
nước ngoài. Mới vừa trở về nước, bọn họ lại nhắc lại chuyện xưa.

“Con còn nhỏ mà, mẹ chưa gì đã vội vã đem con gả ra ngoài
sao?”. Cô thật vất vả chịu đựng đến sắp tốt nghiệp thạc sĩ, nghĩ đến rốt cục sắp
có cơ hội hưởng thụ không khí tự do, đi sa mạc Sahara*** để nhìn bầu trời rộng
lớn.

“Hai mươi ba tuổi đã là tuổi kết hôn muộn rồi.”

“Không phải còn hai tháng nữa mới sinh nhật sao mẹ.”

Thì ra đúng là sắp đến tuổi kết hôn muộn. Tiểu Úc chà xát mồ
hôi lạnh trên trán, nửa làm nũng, nửa năn nỉ nói: “Mẹ à, nói như thế nào con
cũng là con gái ruột của mẹ! Mẹ không thể tuỳ tiện tìm một nam nhân cho con a!”

“Chuyện kết hôn của con, mẹ có khi nào thì tùy tiện chưa? Y
Phàm tuyệt đối là một người đàn ông tốt, mẹ trước hết sắp đặt các con gặp mặt,
cam đoan khi con thấy nó chắc chắn sẽ vừa lòng!”

“Chúng con không phải đã sớm gặp qua rồi sao!” Tiểu Úc cẩn
thận hồi tưởng bộ dáng mơ hồ của hắn trong trí nhớ. “Hắn rất thấp.”

“Thấp?! Con cho rằng bao nhiêu mới gọi là cao?”

“Ít nhất phải cao hơn con chứ?!” Cô nghĩ nghĩ lại bổ sung một
câu: “Hắn thấp hơn con hai cm, còn béo hơn con một vòng!”

“Nha đầu chết tiệt kia! Khi đó Y Phàm mới bảy tuổi.”

“Nền tảng kém như vậy, có thay đổi cũng không tốt được bao
nhiêu!”

“Con gặp sẽ biết, Y Phàm chẳng những điển trai, tính khí
cũng tốt!”

Tiểu Úc lập tức lật lại phần giới thiệu vắn tắt nội dung
trong tiểu thuyết, theo trên mặt đọc ra: “Đẹp trai, nhiều tiền, ôn nhu, đa
tình, tốt nghiệp MBA, không dựa vào gia thế, lập nghiệp từ hai bàn tay trắng……”

“Con biết Y Phàm hả?”

“Không biết!” Mười quyển tiểu thuyết hết tám quyển viết như
vậy, nó phù hợp với thẩm mỹ của cô, gặp mặt làm quen một chút cũng không sao.

Nhưng, trong đầu cô hiện lên một tia chớp! Âu Dương Y Phàm?

Cô nhớ mang máng tên này đã nghe ở đâu rồi, hình như là có
nghe Lăng Lăng nhắc qua một lần, nhưng nói cái gì thì không thể nhớ ra được.

“Cuối tuần về nhà chứ? Mẹ dẫn con đi dạo phố, mua mấy cái váy
đẹp.”

“Để con xem có viết xong báo cáo không đã.”

“Cuối tuần viết báo cáo cũng không muộn”.

“Dạ……”

Tán gẫu với mẹ xong, Tiểu Úc nằm trên chiếc giường trong
phòng ngủ ôm tiểu thuyết ngôn tình hai tiếng, không lật sang trang tiếp theo.
Âu Dương Y Phàm? Không biết hắn bây giờ biến thành bộ dáng gì nữa? Có phải hay
thật sự đẹp như mẹ hình dung hay không, có thể xuất sắc giống như trong tiểu
thuyết ngôn tình viết hay không, lại có thể làm cho lòng cô rung động hay
không? Gặp mặt mới biết được!

Nghe thấy tiếng mở cửa, Tiểu Úc chuyển tầm mắt từ cuốn tiểu
thuyết sang người Lăng Lăng, tò mò hỏi: “Nhanh như vậy đã về rồi?”

“Ừ!” Lăng Lăng vừa vào cửa thấy tiểu thuyết trong tay nàng:
“Đã qua hơn ba tiếng, cậu còn chưa xem xong hết một nửa?”

Cô do dự một chút, buông tiểu thuyết. “Lăng Lăng, cậu có phải
từng nhắc qua một người tên Âu Dương Y Phàm hay không?”

“ Ừ.” Lăng Lăng bỏ đồ xuống, ngồi trước máy tính xem QQ có
tin nhắn hay không, cũng chẳng có việc gì, chỉ là thói quen của cô thôi.

“Hắn là người thế nào?”

“Cậu tuỳ tiện mua một quyển tạp chí lá cải, bằng không lên mạng
một chút sẽ biết!”

“Nổi tiếng vậy sao?” Việc này thật làm cho Tiểu Úc có chút bất
ngờ.

“Anh ta từng có rất nhiều bạn gái, dùng CPU Dual-Core****
cũng không thống kê nổi. Muốn biết một ngôi sao nữ có hot hay không, có đẹp hay
không, chỉ cần tra xem có tai tiếng với anh ta hay không! Cô gái nào cặp với
anh ta, còn không bằng đi chết cho rồi, chết sớm siêu sinh sớm”.

Nghe miêu tả như vậy, ý nghĩ đầu tiên của Tiểu Úc chính là:
Cô có phải là con ruột của ba mẹ không?!

Bảo cô lấy anh, trừ phi cô chết!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.