Thoát Không Khỏi Ôn Nhu Của Anh

Chương 4: Quan Tiểu Úc chờ đợi tình yêu



Đêm đã về khuya, Tiểu Úc được Ivan đưa về trường, cô nghĩ lần
này Ivan sẽ xin phương thức liên lạc với cô, bởi vì hôm nay bọn họ thực sự rất
vui vẻ.

Cô đẩy Ivan ngã xuống biển, nhìn anh bị nước biển làm quần
áo ướt sũng thì sảng khoái cười nhạo. Bọn họ chân trần rượt nhau trên bãi biển,
cùng cười vui, mở ra hai tay đón gió biển; bọn họ ngồi ở bờ biển uống bia, anh
ta còn giúp lau đi bia chảy xuống khoé miệng, cô giúp anh gạt ra những hạt cát
dính trên tóc

Bọn họ nằm trên bờ cát đếm sao, anh nói từ tình yêu của
Pushkin*, đến bài “Thoa đầu phượng”** của Lục Du từ ngàn năm trước. Cô lại bàn
từ bài “Giang thành tử”*** của Tô Thức, đến cả tập truyện “Sáu giấc mộng”**** của
Quỳnh Dao.

Bốn người họ đói đến rã người mới vào một quán ăn nhỏ. Cô ở
trong quán, ăn một chén cơm cực lớn, đó là chén cơm ngon nhất mà cô từng ăn.
Nhưng anh ta vẫn không xin số điện thoại, thậm chí ngay cả hẹn gặp lại cũng
thèm không nói với cô. Mặc dù có chút thất vọng, Tiểu Úc vẫn im lặng….Bèo nước
gặp nhau, cần gì phải bận tâm chứ!?

Vừa về phòng ngủ, Tiểu Úc mệt mỏi ngã quỵ ở trên giường, hô
to: “Cứu mạng a!”.

Lăng Lăng đang chuẩn bị ôm một chồng sách vở thật dày đi ra
cửa, giương mắt nhìn quần áo của cô, thấy trên chân cô có dính cát, ra vẻ không
hiểu hỏi: “Cậu mới từ sa mạc Sahara trở về à ?”

“Uh , tớ mới đi bộ về, thật là xa a.”

Lăng Lăng cười cười, không nói chuyện.

Tiểu Úc nhìn chồng sách trong lòng Lăng lăng, hỏi: “ Cậu
không phải muốn làm bác học chứ? Cậu biết rõ rồi mà!”.

“Tớ không được lựa chọn! Sếp nói bài của tớ làm chưa sâu,
kêu tớ cùng anh ta tiếp tục làm xong mới được đi, thanh xuân của tớ a! Xem ra
phải lãng phí mất rồi !

“Bao nhiêu cô gái muốn đem thời gian tiêu phí trên người
Dương Lam Hàng đều không có cơ hội, cậu phải thoả mãn chứ!”.

Hiện giờ ở đại học T, bạn có thể không biết hiệu trưởng là
ai, nhưng nếu ngươi không biết Dương Lam Hàng là ai, toàn bộ nữ sinh trong trường
sẽ khinh bỉ bạn.

Hai mươi bảy tuổi từ MIT về nước, chưa đến ba năm được làm
hướng dẫn Tiến Sĩ, chính là hai chữ: “trâu bò”*!

Về phần diện mạo, toàn bộ nữ sinh trong trường có cùng quan
điểm là: Đầu năm nay, bộ dạng đẹp không là gì, Dương Lam Hàng bộ dạng đẹp vừa
có khí chất lại có nhân cách mị lực, vậy mới là loại hi hữu!

Mà nhắc tới Dương Lam Hàng, Lăng Lăng luôn cười nhạt: “Cậu
thử ở cùng anh ta một chút cho tớ xem, cậu không bị anh ta bức điên mới là lạ!”.

Tiểu Úc thở dài một tiếng, thanh xuân của cô sao lại không
phải tiêu hao ở trong này. Một văn bằng thạc sĩ bình thường không đại diện được
cái gì, hơn nữa đối với loại sinh viên không có lý tưởng như cô, thực tài ít
đáng thương. Nhưng ở trước mặt phần đông phụ nữ ham hư vinh, bằng cấp, gia thế
và bối cảnh, ắt là đề tài không thể thiếu. Cái này được gọi là hiện thực!

“Tớ đi học, không cần để cửa, buổi tối tớ không về”.

Thấy Lăng Lăng ra ngoài, Tiểu Úc đột nhiên đứng lên, chạy vội
đến trước máy tính ngồi xuống, cũng bắt đầu viết báo cáo. Lúc đang viết đến ý tứ
tuôn trào, di động vang lên, cô tiện tay bắt lấy. “Xin chào!”.

“Hi! Khuya như vậy còn chưa ngủ.” Giọng nam trung, nghe rất
dễ chịu. Cô không tự giác nhìn điện thoại, là một chuỗi dãy số xa lạ.

“Xin hỏi anh là?”. Cô dùng bả vai đỡ điện thoại, tay tiếp tục
gõ bàn phím.

“Ivan, còn nhớ không?”

Là anh ta?

“Uh, hình như có chút ấn tượng, không nhớ rõ lắm.” Cô vừa cười
nói vừa cố nhớ lại mình đưa số điện thoại cho anh ta khi nào.

Hay là trao đổi điện thoaị?

Sao một chút cũng không nhớ rõ, chẳng lẽ cô mất trí nhớ.
“Anh làm sao biết số điện thoại của tôi?”

“Tôi nhờ người bạn ở cục điều tra liên bang của Mỹ giúp tôi
tra.”

“Hiệu suất làm việc của bạn anh thật cao, mới không đến một
giờ đã có thể điều tra ra.”

“Không, nửa giờ trước tôi đã biết, nửa giờ còn lại thì suy
xét có nên gọi cuộc điện thoại này hay không.”

Cô dừng tất cả động tác lại, bởi cô đã cảm nhận được một tia
ái muội từ trong lời nói của anh ta. Trong nháy mắt, cô nhớ ánh mắt Ivan nhìn
người kia rời đi, cô lập tức khôi phục tâm trạng, giọng điệu trở nên nghiêm
túc: “Tìm tôi có chuyện gì không?”.

“Không có gì, tâm trạng tôi không tốt, muốn nghe giọng của
cô thôi.”

“Có ai nói với anh, phương pháp này theo đuổi con gái quá cũ
rồi hay không, kính nhờ anh trải qua huấn luyện chuyên nghiệp rồi theo đuổi tôi
tiếp, tránh lãng phí thời gian của mọi người.”

“Cô nói cái gì!?” Bên kia rõ ràng là tiếng ai đó đang cao giọng.

“Tôi đang bận nhiều việc, đang viết nghiên cứu báo cáo, chờ
khi nào anh có chút kinh nghiệm thì liên hệ với tôi. Bye bye!”

Gác điện thoại, Tiểu Úc tiếp tục viết báo cáo, viết viết,
trong đầu bất ngờ hiện lên tươi cười của Ivan! Nói thật, anh ta càng nhìn càng
đẹp, nhân phẩm, tính cách đều là tốt khó gặp. Nhưng, cô không muốn sống ở trong
bóng của con gái kia, lại càng không muốn để anh ta đem nỗi nhớ nhung với người
khác hoá thành dây dưa với cô…

********************

Tiếu Úc vẫn cho rằng mình lạnh lùng cự tuyệt như vậy chắc chắn
Ivan sẽ mất ngủ một đêm. Khi tỉnh lại anh ta sẽ hối hận vì không biết tự lượng
sức.

Thế nhưng cô còn chưa tỉnh ngủ, Lăng Lăng vẻ mặt mỏi đã mở cửa,
bước vào chỉ chỉ cửa: “Dì à! Nói cho dì biết có một chiếc Porsche đã chờ dì dưới
lầu một buổi sáng rồi đó.”

Tiểu úc mờ mịt nhìn, chưa tới tám giờ người kia không thể
nào đến.

Lăng lăng leo lên giường, đắp lại cái chăn, sau đó trở mình
rồi lại ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt: “Tiểu Úc, cậu nhắc anh ta lần sau đến đừng
có phong cách như vậy, coi chừng trở thành tiêu đề trên bbs, bị những con mọt
sách chửi rủa! Tớ lại phải mắc công giải thích giùm cậu.”

“Nếu lần sau còn dám đến, tớ đánh gãy chân anh ta!”

Cô vội vàng rửa mặt xong, mặc một bộ quần áo thể thao chạy vội
xuống lầu, liền thấy không ít nữ sinh nhìn xe anh ta chỉ trỏ.

Cô vừa định làm bộ như không biết cái xe này, định đi vòng
qua, Ivan đột nhiên xuống xe, lộ khuôn mặt tươi cười vô tội: “Buổi sáng tốt
lành! phòng ngủ các em quy định thật kỳ cục, chưa tám giờ không cho tiếp
khách.”

“Ha ha.” Cô giả ngu hỏi:“Thật khéo nha! Anh đang đợi ai à?”

“Đúng vậy, đang đợi!”

“Chúng ta còn không nhanh đi đi ?”

Tiểu úc cố gắng không làm những người đi đường chú ý, từ khi
ba ba lái xe tới đón cô, có người hiểu lầm cô quen người giàu có(5) cô mới biết
miệng lưỡi người đời thật đáng sợ. Từ đó về sau cô luôn luôn thận trọng từ lời
nói đến hành động. Không nghĩ tới cô vất vả thành lập hình tượng, hoàn toàn bị
người này hủy.

“Anh tới là để nói với em……” giọng nói Ivan vừa đủ đánh thức
Lăng Lăng đang ngủ: “Quan Tiểu Úc, anh muốn chứng minh với em, anh nhất định có
thể theo đuổi em!”

Nói xong anh tiêu sái xoay người, mở cửa lên xe. Cái gì! Cô
làm sao có thể tiêu hóa giọng điệu này? Cô hung hăng kéo tay áo lên, hung hăng
đạp một cước lên chiếc Porsche, rống to với cửa kính xe đang dần dần khép lại:“Nếu
anh có thể theo đuổi tôi, tôi sẽ đổi sang họ của anh!”

Tayanh vươn đến tay áo cô,“Anh sẽ cân nhắc việc này!”

Nói xong, khởi động xe, chạy đi mất!

*****************

Ngày sau đó, Tiểu Úc tràn đầy hy vọng đợi Ivan triển khai thế
tấn công mãnh liệt vì cô đã chuẩn bị tốt phòng tuyến tâm lý vững chắc chống đỡ
anh.

Không ngờ, thủ đoạn Ivan theo đuổi so với dự đoán của cô
càng không đáng nhắc tới.

Mỗi ngày bó hoa đưa đến phòng ngủ dưới lầu, nói thẳng ra bó
hoa kia đều bị ném vào siêu đại thùng rác ở ngoài hàng hiên phòng ngủ. Có khi
nhận được những món quà nhỏ tinh xảo, cô cũng tùy tay ném, làm gần đây cô lao
công mỗi lần thấy cô đều trêu chọc.

Thỉnh thoảng về đêm anh gọi điện thoại cho cô nói những chuyện
không đâu.

Chẳng hạn như bây giờ, anh lại gọi điện thoại đến, mở miệng
câu đầu tiên kể anh ta vừa xem xong bộ “Sáu giấc mộng”. Sau đó bắt đầu quở
trách những người đàn ông dưới ngòi bút Quỳnh Dao.

Tiểu Úc bất mãn hỏi:“Vậy anh nói ai mới giống đàn ông?”

“Pushkin!”

“Để một người phụ nữ quyết đấu với những người khác đến chết!
Anh chưa gặp qua người nào ngu xuẩn như vậy .”

“Trước kia tôi cũng cảm thấy như vậy!” Điện thoại vang lên
giọng nói quyến rũ có chút bối rối: “Cho đến khi anh gặp em, anh mới biết được:
con người thật sự chuyện gì cũng đều có thể làm!”

Cô hơi hơi nhếch khóe miệng, ý cười tràn ngập trong ánh mắt
như nước tuôn ra. Không thể nói là không cảm động. Nhưng cô vẫn là vờ như thờ ơ
nói:“Tuy rằng tôi khen thẩm mỹ của anh, nhưng vẫn là muốn nhắc anh nhớ, anh
không cần uổng phí công sức, tôi sẽ không thích anh.”

Điện thoại bên kia khẽ cười một tiếng.“Anh khi nào thì nói
qua thích em? kỳ thật anh chỉ muốn cùng em trò chuyện cho đỡ nhàm chán thôi.”

“Vậy lần sau tâm sự anh phải trả phí.”

“Không thành vấn đề, bao nhiêu tiền?”

“Theo giá thị trường, một giờ một trăm.”

“Đắt như vậy? vậy anh cúp máy, hôm khác nói tiếp!”

“……” Điện thoại bên kia chỉ còn lại tiếng tút tút , Tiểu Úc
ngây ngốc nhìn chằm chằm di động, người này cũng có điểm thú vị.

Ngày hôm sau buổi tối, Ivan lại gọi điện thoại tới, giọng điệu
vẫn như cũ:“Tiểu úc, nhớ anh không?”

Cô trả lời lạnh như băng:“Xin lỗi! Vui lòng giới thiệu, tôi
không nhớ rõ anh là ai !”

“Tốt! anh là Ivan, xuất thân cao quý, đến nay chưa kết hôn,
thanh niên tài tuấn, phong lưu tiêu sái……”

“Dừng!” Cô không thể nhịn được nữa bèn ngắt lời anh ta, may
mắn vừa rồi không ăn gì.“Anh đừng làm tôi buồn nôn được không?”

“Anh chỉ ăn ngay nói thật!”

“Xí! Tôi đã thấy khả năng thổi phồng của anh không ai vượt
qua.”

“Em không tin? Ngày mai gặp mặt, anh sẽ cho em kiểm chứng một
chút.”

“ Kiểm chứng?” Tiểu úc rất khinh thường bĩu môi:“ Anh một
ngày ngoài đi dạo cùng Porsche, nửa đêm không việc gì gọi điện thoại quấy rầy
tôi, còn có việc có thể làm sao? Theo tôi thấy, sự nghiệp viễn thông của quốc
gia nhanh chóng phát triển, chính là bởi vì có loại người nhàm chán như mỗi
giây phút đều góp một viên gạch!”

“Anh không có việc gì làm?!” Anh dừng một chút, hỏi:“Ngày
mai em rảnh không?”

“Để làm gì?”

“Anh cho em thấy anh không có việc gì làm là như thế nào!”

“Tôi không rảnh!”

******************

Ai ngờ sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Úc đang ôm chăn ngủ say,
Ivan gọi điện thoại bảo cô xuống lầu, nói có chuyện quan trọng muốn tìm. Vội
vàng mặc quần áo xuống lầu, cô vẫn còn trong trạng thái buồn ngủ híp mắt nhìn
anh ta.

“Sớm vậy! Có chuyện gì không?!”.

“Công trường bên kia xảy ra chút vấn đề, quản lí hạng mục mời
anh đi qua xử lý một chút.”

“Đâu có liên quan tới tôi ?”.

“Lên xe rồi hãy nói!” Nói xong, cũng không phân trần lôi kéo
tay cô, đẩy cô lên xe.

Nửa giờ sao, xe dừng lại trước một tòa nhà cao tầng đang thi
công, Tiểu Úc còn chưa rõ chuyện gì, một đám người tiến lên chặn xe bọn họ, nói
nhao nhao, ồn ào.

Bởi vì rất loạn, Tiểu Úc không nghe rõ bọn họ đang nói cái
gì, chỉ đơn giản nghe thấy trong bọn họ có công nhân đang đòi tiền lương, có
người cung cấp hàng hoá đang đòi tiền hàng còn nợ, còn có một đám người yêu cầu
rút khỏi công trình và đòi đảm bảo đền bù tổn thất. Xem ra tình hình sự nghiệp
của anh ra cũng không thành công lắm, giống như gần phá sản…

Ivan xuống xe, thái độ cực kỳ thành khẩn giải thích với bọn
họ, nói với tất cả mọi người: “Mong mọi người đợi mấy ngày nữa, vấn đề rất
nhanh sẽ có thể giải quyết”.

Nhưng cổ họng anh ta nói có chút khàn khàn, căn bản không có
người nghe.

Ivan nhìn đồng hồ, trên mặt lộ ra vẻ lo âu. “Như vậy đi, bất
kể có yêu cầu gì, hôm nay tôi đều đáp ứng mọi người, nhưng mọi người phải chọn
ra vài người đại diện, theo tôi đi vào trong bàn bạc thoả đáng.”

Những người đó thương lượng với nhau một chút, rất nhanh chọn
ra ba người lớn tuổi nhất. Ivan dẫn họ tiến vào văn phòng đơn sơ trước công
trình. Sau khi ngồi xuống mặt đối mặt, Ivan không nói thêm gì, cầm mấy tờ giấy
đặt lên bàn. “Có yêu cầu gì các chú cứ đề ra đi.”

Vài người bắt đầu giành nói trước, anh tập trung tinh thần vừa
nghe, vừa ghi lại tất cả yêu cầu của bọn họ, hơn nữa còn nói với bọn họ: “Tôi
hiện tại đi chuẩn bị cho các chú, buổi sáng ngày mai các chú lại đây lấy tiền,
tôi cam đoan sẽ không thiếu một phân tiền!”

“Lỡ ngày mai anh chạy thì chúng tôi phải làm sao?”

“Nếu muốn chạy, hôm nay tôi tới làm gì?!”

Họ liếc nhìn nhau. “Được rồi, chúng tôi tin anh một lần.”

Sự việc cuối cùng tạm thời giải quyết xong, Ivan đuổi xong mọi
người. Bấy giờ đã là tám giờ rưỡi. Anh vội vàng lái xe chở Tiểu Úc đến một toà
văn phòng ở cách xa nội thành.

Trong tưởng tượng của Tiểu Úc, công ty Ivan hẳn là đặt ở nơi
phồn hoa, văn phòng nguy nga, xa hoa lộng lẫy, rộng lớn, nhân viên là trai xinh
gái đẹp, đương nhiên cũng không thể thiếu một cái cửa sổ sát đất có thể ngắm
toàn bộ phong cảnh…

Trên thực tế, công ty anh ta hoàn toàn không phải như thế,
hoặc là nói đây căn bản không thể gọi là một công ty, gần như là một văn phòng
có phần rộng rãi mà thôi.

Không trang hoàng hoa lệ, thậm chí ngay cả cái bàn và ghế dựa
giống như của ông chủ cũng không có.

Nhân viên cũng rất kỳ quái, vài người đàn ông trung niên, y
phục không chỉnh, tóc hỗn độn, ngồi ở trước máy tính, vẻ mặt cổ hũ.

Ivan vừa vào cửa, liền có một người đầu đầy tóc bạc nhưng
nhìn qua lại thật trẻ tuổi đi tới: “Ông chủ, ST******* bắt đầu phiên giao dịch
lại rớt xuống, làm sao bây giờ?”

“Tiếp tục chiếm giữ!”

“Nhưng chúng ta chiếm giữ đã rất nhiều”.

Thêm một nhân viên đứng lên: “Xem tình hình, loại cổ phiếu
này sắp tới không thể tăng lên, không bằng……”

Ivan quả quyết đánh gãy hắn: “Đem toàn bộ cổ phiếu này chiếm
giữ!” .

Vài người nhất thời quá sợ hãi, xem biểu tình của bọn họ,
Ivan giống như vừa đưa ra một quyết định đặc biệt vô lý.

Vài người nghị luận một phen, trong đó có người đứng lên
nói: “Ông chủ, anh đã thu lỗ năm trăm ngàn cho loại cổ phiếu này, cho dù này loại
cổ phiếu này tăng lên, chúng ta cũng thu không đủ phí tổn… anh thu tay lại đi.”

“Cứ làm theo lời tôi nói.” Biểu tình Ivan vẫn kiên định như
cũ, giống như bất luận lời nói của kẻ nào cũng sẽ không ảnh hưởng quyết định của
anh. Anh vỗ vỗ vai Tiểu Úc, chỉ chỉ cái bàn bên cửa kính: “Tiểu Úc, emngồi bên
kia uống chút cà phê trước, tôi có vài việc phải xử lý một chút.”

“Ừhm, anh đi đi, không cần để ý đến tôi.”

Cô nhận ly cà phê từ máy làm cà phê tự động, ngồi ở bên cạnh
bàn, nhìn Ivan cởi áo khoác, cởi bỏ mấy cái cúc áo, ngồi ở trước một máy tính,
rất nhanh liền chuyển động chuột, gõ bàn phím.

Thấy anh như vậy, Tiểu Úc mới hiểu được, thì ra sự nghiệp của
Ivan đều không phải thành công như cô tưởng, lại càng không phải cái loại ăn
chơi trác táng ngồi trong văn phòng máy lạnh tuỳ tiện ký văn kiện, mắng mỏ cấp
dưới. Anh đang làm chứng khoán đầu tư — một loại “trò chơi con số ” tùy thời có
khả năng trở thành hai bàn tay trắng!

“Chiếm giữ toàn bộ các cổ phiếu khác, làm quyền chứng!”

Một câu của Ivan, tất cả trong phòng đều kinh hô.

“Cái gì!”

“Ông chủ…”

Ivan căn bản không để ý tới biểu hiện khó có thể lý giải của
bọn họ , quyết đoán nói: “Lập tức chiếm giữ, chuẩn bị chuyển màn!”

Tiểu Úc từng học qua một khoá đầu tư tài sản, đối cổ phiếu
cùng chứng khoán cũng biết một ít.

Quyền chứng là một loại chứng khoán phiêu lưu cao, tiền lời
cao, tính đầu tư rất mạnh, một khi sai lầm sẽ phải mất hết tiền gốc, cho nên
người đầu tư có ánh mắt tinh tường sẽ không lựa chọn đầu tư dài hạn.

Cô hiểu được, Ivan sở dĩ lựa chọn cách này, nhất định là
đang gặp khó khăn rất lớn, mới có thể bất đắc dĩ dùng tất cả của mình làm tiền
đặt cược.

Quen biết lâu như vậy, ấn tượng Ivan cho cô là một người
thích nói xằng bậy, bất cần đời, thậm chí có phần chơi bời lêu lỏng, hôm nay cô
mới phát hiện anh cũng có một mặt khác, lúc làm việc so với bất luận người nào
đều cẩn thận quả quyết, bởi vì mỗi một giây, mỗi một con số dao động trên bàn
phím, đều đại biểu cho một lần đánh bạc của toàn bộ bản thân….

Anh như vậy, làm cô có chút không dời được tầm mắt!

Một buổi sáng, Tiểu Úc không nhớ rõ mình uống mấy ly cà phê,
cô giống như luôn bưng ly cà phê nhìn bộ dáng làm việc của anh, nhìn anh cau
mày với những đồ thị đường cong thay đổi liên tục trong máy tính. Vào giữa
trưa, Ivan gọi điện thoại bảo người ta đưa thêm một phần cơm lên, sau khi cho cô
một hộp, lại ngồi trở lại trước máy tính cùng mọi người vừa ăn vừa ghi lại những
đường cong thay đổi liên tục trong đồ thị.

Ăn cơm xong anh bắt đầu gọi điện thoại không ngừng: Ngân
hàng, bệnh viện, thậm chí là luật sư…Tiểu Úc thật không rõ anh đang gặp phiền
toái gì, chỉ cảm thấy nếu cho cô sống một ngày trong cuộc sống áp lực như vậy,
cô nhất định biến thành người điên, mà anh giống như lúc nào cũng cười thật nhẹ
nhàng, sống thật ung dung.

Đợi đến khi xong việc, Ivan đưa cô về trường mới nói câu thứ
hai trong hôm nay: “Tiểu Úc, thật có lỗi, hôm nay đã không quan tâm chăm sóc được
em”

“Mỗi ngày anh đều làm việc như vậy, không thấy áp lực lớn
sao?”

“Không có cách nào, làm đầu tư chứng khoán chính là như vậy.”
Anh đậu xe ở ven đường, dụi dụi mày, dựa vào lưng ghế: “Anh đã làm việc vất vả
để tất cả trở thành một con số, mà con số này tại bất kỳ thời điểm nào cũng khả
năng bị mất sạch…. Em biết không? Rất nhiều lần anh mơ thấy mình hai bàn tay trắng,
loại cảm giác này thật sự rất thất bại……”

“Anh không phải gặp phiền toái gì chứ? Tôi có thể gì giúp
không?”

Ivan lắc đầu. “Hiện tại anh đang thu mua một công ty, nếu
ngày mai cổ phiếu kia tiếp tục rớt giá, tài chính trên tay anh là đủ rồi… Nhưng
nếu loại cổ phiếu kia lên giá lại, anh sẽ thất bại trong gang tấc……”

“Đã rớt thành như vậy, sao lại có khả năng tăng giá?”

“Có thể! Bởi vì sau lưng nó có cao thủ chân chính đang khống
chế, ý tưởng của hắn không có người khống chế được.”

“Ivan……” Nhìn bộ dáng mỏi mệt của anh, Tiểu Úc lại có chút
thương cảm, cô tuy rằng không giúp được cái gì, ít nhất cũng có thể ở cạnh giúp
anh giảm bớt một chút áp lực: “Hôm nay tôi sẽ cùng anh vượt qua”.

Thấy anh ngồi thẳng lên, ánh mắt ái muội nhìn mình, Tiểu Úc
đột nhiên ý thức được mình nói sai.

Cô đưa cằm lên, xoay khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng đi chỗ
khác. “Nhìn gì chứ? Anh đừng suy nghĩ nhiều…”

“Oh?” Ivan đem một bàn tay khoát lên ghế cô, thân mình
nghiêng về phía cô một chút, nhẹ giọng ở bên tai cô hỏi: “Anh phải nghĩ như thế
nào… mới không phải suy nghĩ nhiều?”

Ngực cô giống như bị va chạm, lòng đang có một trận đau đớn
co rút khác thường sau đó liền mất đi nhận thức. Sự nhanh mồm nhanh miệng của
cô hoàn toàn không thể hiện được trong thời khắc này, chỉ có thể lắp bắp nói:
“Tôi… Ý của tôi là sẽ cùng anh tâm sự.”

Tay kia của anh lại khoát lên vai cô, cố ý vuốt ve lọn tóc
xoăn của cô, nụ cười xấu xa, ái muội trên mặt càng thêm rõ ràng. “Chỉ là nói
chuyện phiếm sao?”

Lòng cô lập tức rối loạn, nhìn ánh mắt mị hoặc của anh,
trong lúc nhất thời quên chính mình đang ở nơi nào, chỉ biết gật đầu lung tung.

“Vậy là tốt rồi!” Ivan ngồi thẳng, nói hùng hồn: “Anh còn lo
lắng em có ý muốn không an phận gì với anh….”

Ý nghĩ không an phận?! Người này…. Da mặt rốt cuộc làm bằng
gì?

“Thừa dịp anh còn tiền, em muốn đi đâu?” Anh hỏi. “Cửa hàng
bách hoá? Quán cơm Tây? Hay là……”

“Chúng ta đi leo núi đi!”

“Leo núi?” Ánh mắt anh nhìn cô giống như đang nhìn quái vật,
còn là loại quái vật cấp bậc khủng long.

“Anh không phải nói cho tôi biết, anh đòi phải đi từng bước
lên chứ?”

“Vô nghĩa!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.