Học viện HA lúc này vắng tanh, trời lạnh
cùng với việc mấy năm nay không hề xảy ra một tệ nạn gì khiến bảo vệ có
phần lơ là trong công tác bảo vệ. Nam bí mật trèo tường vào bên trong và xác định nơi đặt hệ thống máy chủ của trường. Máy chủ của trường là một cỗ máy tính rất lớn, có tốc độ xử lý thông tin cực nhanh với bộ vi xử
lý được tổng hợp từ hàng ngàn con chipset và là máy tính mẹ của hầu hết
các máy tính trong trường. Vì là một cỗ máy có giá đến hàng triệu đô la
và là nơi lưu giữ hàng triệu tệp tin quan trọng nên người ta đã phải cho xây dựng một hệ thống bảo vệ nhiều tầng, nhiều lớp và mỗi cánh cửa đều
được bảo mật bằng hệ thống kỹ thuật số nhận diện ánh mắt, vân tay, giọng nói. Chỉ những người có chức vụ cực kỳ quan trọng mới có quyền mở cánh
cửa này. Với một người bình thường, việc xâm nhập vào phòng máy chỉ là
điều hoàn toàn không thể.
Về nguyên tắc không tồn tại một mật mã không thể bẻ khóa mà vấn đề chỉ là người ta có đủ thời gian và sự kiên
nhẫn để bẻ khóa hay không mà thôi. Bản thân mọi kỹ thuật bảo mật đều dựa trên nguyên tắc số học, từ việc phân tích ánh mắt, vân tay và giọng nói máy sẽ quy tất cả thông tin thành các đoạn mã số. Vì thế, theo nguyên
tắc thử – sai tất cả các khả năng mà 9 con số có thể tạo ra thì chắc
chắn sẽ tìm ra được mật mã. Nhưng đó là một việc đầy nặng nề và vô cùng
mất thời gian bởi 9 con số phối hợp với nhau sẽ tạo ra hàng chục tỉ bộ
số khác nhau, có nghĩa là chừng ấy có khả năng là mật mã.
Rất
may Nam đã tiếp xúc với cô hiệu trưởng, trong đầu hắn còn lưu giữ lại
những tư liệu về cô. Sau giây lát phân tích dấu vân tay, giọng nói, ánh
mắt, hắn điều chỉnh lại cơ thể để thành một bản sao hoàn hảo và nhanh
chóng vượt qua tất cả các cánh cửa bảo vệ ngăn cản hắn phòng máy chủ.
Phòng máy là một gian phòng rộng lớn với hàng chục kệ hình hộp chữ nhật chứa
những bộ vi mạch điện tử được chắp nối với nhau bởi nhằng nhịt dây điện, đó chính là siêu máy tính – máy chủ của Học viện HA. Nam nhanh chóng
bước đến màn hình máy chủ, nhưng sự khó khăn mới chỉ mới bắt đầu. Hắn
bật máy lên, màn hiện lên đòi mật khẩu đăng nhập. Vẫn là nguyên tắc thử – sai tất cả các khả năng có thể được tạo ra bởi 9 con số. Đúng là cực
hình, hắn đau khổ kết nối với bàn phím và bắt đầu thử tất cả các khả
năng có thể.
Sự mệt mỏi cực độ làm cho hắn như rơi vào trạng
thái mơ ngủ, dù vậy hàng ngàn dãy số vẫn chạy trong đầu hắn để đoán mật
khẩu và đến khi hắn có cảm giác rằng không thể chịu nổi nữa thì bất ngờ
màn hình đăng nhập bị gạt ra làm hai phía, hiện ra giao diện sử dụng.
Nam thở phào nhẹ nhõm và gục đầu xuống bàn phím, cơn buồn ngủ ngay lập tức
ập đến, phải cố gắng lắm hắn mới ngồi dậy được. Lúc này hắn đã hoàn toàn kiểm soát được hệ thống máy chủ của Học viện HA, các giàn ăng–ten, chảo thu phát được điều chỉnh hướng lên trời để bắt tín hiệu của vệ tinh
thông tin tầm thấp. Lại thêm một quá trình bẻ khóa để chiếm quyền kiểm
soát của vệ tinh nhưng nhờ vào sự trợ giúp của siêu máy tính hắn nhanh
chóng vượt qua. Vì các vệ tinh thường thay đổi vị trí rất nhanh nên hắn
phải khống chế cả một mạng lưới vệ tinh thông tin thì mới giúp cho việc
quét sóng không đứt đoạn.
Làm chủ được hệ thống vệ tinh thông
tin, Nam bắt đầu quét sóng trong một khu vực rộng lớn hơn, bởi giọng của tên bắt cóc là giọng miền Bắc nên Nam khoanh vùng tìm kiếm trong phạm
vi ba trăm km2. Vì phạm vi phủ sóng của vệ tinh rất rộng và
độ nhạy của chúng rất cao, nên chỉ sau một giây quét sóng, hàng tỉ thông tin đã được truyền về, một số lượng thông tin quá lớn cần được xử lý mà Nam biết chắc bộ não của mình lúc này không thể nào xử lý hết được.
Nhưng bên cạnh hắn còn có một bộ não thứ hai cũng vô cùng mạnh mẽ, hắn
nhanh chóng tái lập và bổ sung một số chức năng trên máy chủ để có thể
xử lý được dữ liệu sóng hiệu quả nhất rồi chuyển toàn bộ hoạt động của
mình sang cỗ máy, não của hắn chỉ đóng vai trò của một bản điều khiển.
Việc xử lý thông tin bắt đầu ngay sau đó.
Đầu tiên là việc lọc sóng, hắn xác định những bước sóng cần tìm nằm trong
khoảng sóng giới hạn trong khoảng 18000 – 25000 Hz, ngưỡng thông thường
của tín hiệu cầu cứu do con người phát ra. Số lượng tín hiệu ngay lập
tức giảm xuống còn vài trăm triệu, hắn tiếp tục loại bỏ các bước sóng cố định hoặc có sự biến thiên theo kiểu tăng – giảm dần đều, đó là những
tín hiệu được tạo ra bởi các máy phát, còn các tín hiệu của con người
phát ra không dựa trên một nguyên tắc số học nào nên có sự biến thiên vô định. Số lượng tín hiệu giảm xuống còn vài chục ngàn. Quạt tản nhiệt
của cỗ máy chủ kêu ro ro vì quá tải, căn phòng nóng như một chiếc lò
nung, thang cảnh báo nguy hiểm nhích dần lên vạch cam.
Đầu óc
Nam lúc này nhức như có búa bổ, nhưng hắn vẫn tiếp tục, bỏ qua những
bước sóng trong khoảng bán kính bốn mươi kilômét, khoảng không gian mà
hắn đã quét trước đó, cuối cùng chỉ còn lại 15000 tín hiệu được ghi
nhận. Công đoạn tiếp theo cũng nặng nề không kém: công đoạn giải mã.
Trước đây, Nam chỉ cần phân tích các tín hiệu cầu cứu phát ra từ đâu mà
không cần quan tâm đến nội dung của tín hiệu, nhưng bây giờ hắn cần phải giải mã nội dung của các tín hiệu rồi đối chiếu âm sắc của giọng nói đã được giải mã với âm sắc giọng nói của Linh, vì mỗi người có một âm sắc
đặc trưng khác nhau.
Cỗ máy chủ được chuyển sang chế độ xử lý đa
nhiệm, thực hiện nhiều thao tác cùng một lúc để có thể tiết kiệm tối đa
thời gian. Nam phân màn hình máy tính thành tám phần thực hiện tám chức
năng khác nhau trong một một quy trình thống nhất: Lọc tín hiệu sóng → khử nhiễu → phân tích sóng → tái lập đoạn âm thanh → khử nhiễu lần 2 → phân tích âm sắc → đối chiếu với âm sắc của Linh. Hàng ngàn chipset trong máy chủ đều hoạt động không ngơi nghỉ, quạt máy tản nhiệt rú lên điên cuồng, mùi của các bản mạch điện tử bị nung nóng tỏa mùi khét lẹt, vạch cảnh báo nguy hiểm nhích dần sang giới hạn cuối cùng. Rồi bất chợt cả gian phòng nhấp nháy đỏ, còi cảnh báo bắt đầu hú lên.
Tiếng hú khiến những người bảo vệ giật mình.
– Chuyện gì xảy ra vậy?
Một người bật màn hình máy tính lên và khởi động hệ thống điện tử quản lý
trường để xác định vị trí xảy ra sự cố. Đôi mắt của anh này đột ngột trở nên kinh hoàng khi tất cả các cánh cửa bảo mật dẫn đến một vị trí vô
cùng quan trọng: máy chủ – bộ não của Học viện HA đều đang ở chế độ mở.
Tín hiệu khẩn cấp ngay lập tức được phát đi tới tất cả các trạm bảo vệ.
Những người bảo vệ đều đồng loạt cầm đèn pin và chạy đến.
– Khẩn cấp! Có kẻ đột nhập phòng máy chủ, hết!
Những cuộc điện đàm không ngừng vang lên giữa các điểm bảo vệ quanh trường.
Biết rằng chuông báo động đã kêu nhưng Nam vẫn tiếp tục xử lý, hơn 11000 tín hiệu đã được giải mã nhưng không có một tín hiệu nào cho ra kết quả phù hợp. “Nào!”, hắn hét lên và nghiến răng lại, bộ não lúc này đã trở nên
vô cùng nặng nề, nhiệt độ căn phòng đã tăng lên đến gần 700C, mùi nhựa nóng chảy tỏa ra khét lẹt càng khiến tình trạng của hắn xấu
hơn. Thế rồi, sau những khoảnh khắc vô cùng tồi tệ ấy, Nam chợt tỉnh,
một tín hiệu sóng được tái lập lại thành dạng âm thanh mà nghe qua, trái tim hắn như muốn bật ra khỏi lồng ngực. “Đối chiếu âm sắc”, hắn run rẩy ra lệnh, sau một phần nghìn giây sau đó, máy tính đưa ra kết quả
99,99%, một tỉ lệ khẳng định gần như chắc chắn rằng hai đoạn âm thanh
được phát ra từ một cấu hình phát âm, tức là cùng một người. “Xác định
tọa độ”, hắn ra lệnh, nhưng máy tính vừa chuẩn bị thực thi thì màn hình
máy chủ đột nhiên nhiễu loạn rồi tắt hẳn, chiếc máy chủ của trường sập
nguồn vì quá tải.
– Chết tiệt!
Nam chửi đổng vài cậu rồi
chuyển tác tác vụ sang bộ não của mình và điều này làm hắn tốn thêm một
lượng không nhỏ sức lực ít ỏi còn lại. “Vị trí được xác định”, đó là một khu đồi hoang tại một địa phương thuộc vùng núi phía Bắc, một địa điểm
có thể dễ dàng tẩu thoát nếu bị tấn công. Khoảng cách từ Học viện HA đến vị trí bọn bắt cóc được xác định dài hơn 100kilômét, Nam đưa tay lên
bóp chặt lấy thái dương, hắn không còn đủ sức để thực hiện cuộc dịch
chuyển xa như vậy và cũng không thể đến trong vòng hơn một tiếng đồng hồ bằng các phương tiện thông thường. Lúc này là 18 giờ 47 phút, chỉ còn
hơn một tiếng nữa là thời hạn cuối cùng bọn bắt cóc đưa ra.
Bất
chợt có tiếng bước chân người đang chạy tới, Nam liền quét sóng hồng
ngoại và phát hiện thân nhiệt của một nhóm người đang tiến về phía mình. Khoảng cách đang rút ngắn lại mà hắn không thể nào thực hiện năng lực
dịch chuyển tức thời. “Thiết lập chế độ tấn công cấp 1”, hắn ra lệnh,
hàng loạt các môn võ hiện ra để hắn lựa chọn. “Karatedo”, “xác nhận”,
ngay lập tức những kỹ năng chiến đấu được lập trình trong bộ não và
chuyển tới các bộ phận của cơ thể.
Cánh cửa bật mở, những người
bảo vệ chưa kịp định thần thì bất chợt một bóng đen vụt tới với những
miếng đòn chớp nhoáng, trong phút chốc, tất cả đã bị hạ gục. Nam lôi đám bảo vệ ra ngoài để tránh hít phải khí độc trong căn phòng hiện đã khét
lẹt mùi nhựa bị nung nóng. Sau đó hắn chạy vụt ra ngoài, leo lên tường
bao quanh Học viện HA để thoát đi. Bây giờ, đến việc hết sức đơn giản
với người thường cũng khiến hắn cảm thấy vô cùng khó khăn, từ trên tường bao, hắn đổ gục xuống thảm cỏ và lằm im lìm, chân tay rã rời, đầu óc
nhức như búa bổ.
18 giờ 57 phút.
Chỉ còn cách duy nhất để có thể đến được nơi bọn bắt cóc giam giữ Linh là sử dụng năng lực dịch chuyển tức thời.
“Tình trạng cơ thể”, hắn ra lệnh, một giây sau, bộ não báo về hàng loạt thông số đáng báo động: mức năng lượng thấp, độc tố tích tụ trong cơ thể quá
lớn chưa kịp đào thải ra ngoài, cần hai mươi bốn giờ để hồi phục. “Hai
mươi bốn giờ ư?”, hắn thở dài thất vọng rồi thả lỏng người nằm xuống
thảm cỏ để cơ thể đào thải bớt độc tố. Thời gian nhích dần đến lúc cô
hiệu trưởng Học viện HA công bố quyết định từ chức, hắn mở kết nối
internet để theo dõi, hi vọng sau khi cô từ chức bọn bắt cóc sẽ giữ đúng lời hứa.
Đúng 19 giờ 00 phút, một trang mạng có lượng người
truy cập lớn đăng tin về vị nữ hiệu trưởng, người đưa Học viện HA trở
thành một trường đẳng cấp quốc tế, tuyên bố từ chức. Dường như đây là
một tin có sức hấp dẫn rất lớn nên một phút sau đó, hàng loạt trang báo
mạng cũng đồng loạt đưa tin. Các bài báo đều thể hiện sự băn khoăn về
quyết định đầy bất ngờ của vị nữ hiệu trưởng tài ba đồng thời đặt ra câu hỏi liệu Học viện HA sau này có còn tiếp tục giữ vị trí ngôi trường số
một?
Một phút sau, bộ não của Nam lại thu nhận tín hiệu có cuộc gọi đến số điện thoại của mẹ Linh, hắn mở kết nối.
“- Chúng tôi ghi nhận quyết định của bà.”
“- Tôi đã thực hiện những gì mà các người yêu cầu, xin hãy thả con tôi ra.”
Đầu dây bên kia có tiếng cười phá lên rồi ngắt kết nối. Nam đứng bật dậy,
đôi tay hắn nắm lại, chưa bao giờ cơn giận dữ của hắn lại bốc lên ghê
gớm đến thế, biết bọn bắt cóc chẳng tốt đẹp gì nhưng hắn vẫn có cảm giác vô cùng ức chế khi bọn chúng lật lọng trắng trợn. Tình trạng của Linh
lúc này nguy hiểm hơn bao giờ hết vì cô đã không còn giá trị lợi dụng.
Hắn đo tình trạng cơ thể, sau mười phút nghỉ ngơi mức năng lượng hồi phục
không được là bao, có vẻ sự xuống cấp của các bộ phận trong cơ thể đã
làm giảm hiệu quả của quá trình chuyển hóa thức ăn. “Xác định tọa độ”,
hắn ra lệnh rồi gồng mình lên để huy động toàn bộ sức lực của cơ thể cho cuộc dịch chuyển, nhưng cơ thể hắn sáng lên đôi chút rồi lại trở về
tình trạng ban đầu.
Hắn ngồi gục xuống, sau bao công sức để xác
định được vị trí của Linh, vậy mà cuối cùng lại ngồi nhìn cô ấy bị hãm
hại ư? Dáng người, khuôn mặt, giọng nói, nét cười và cái ôm của Linh hôm nào làm trái tim hắn đau đớn.
Một biển quảng cáo ở gần đó quảng
cáo sản phẩm nước uống tăng lực. “Nước tăng lực, nó có thể làm mình phục hồi được sức mạnh hay không?”, Nam ngồi bật dậy, “chất kích thích”, hắn nhẩm trong miệng. “chất kích thích cực mạnh”. Hắn biết chất kích thích
không phải là khôi phục lại tình trạng cơ thể như ban đầu mà có tác dụng cường hóa hệ thần kinh để khiến cơ thể bị lầm tưởng và kịch phát tiềm
năng của cơ thể. Nói cách khác, chất kích thích vừa có tác dụng khôi
phục lại sức mạnh của cơ thể nhưng cũng đồng thời phá hủy nó, thậm chí
có thể khiến người sử dụng đột tử. Nhưng điều đó đâu phải là mối bận tâm của hắn lúc này, nếu có một cách để cơ thể khôi phục nhanh chóng thì
hắn sẽ sử dụng mà không một chút phân vân. Hắn chỉnh lại bộ quần áo đang mặc sao cho người ta không nhận ra Thợ Săn rồi chạy đến hiệu thuốc gần
nhất.
Sau khi qua hai hiệu thuốc mà không thấy thứ thuốc hắn cần, ở hiệu thuốc thứ ba, với một cái giá cắt cổ vị bác sĩ đưa cho hắn một
hộp ba viên thuốc màu hồng và quảng cáo rằng chỉ cần nửa viên hắn cùng
bạn gái sẽ “song tu” đến sáng mai mà vẫn còn hưng phấn, nhưng chưa nói
hết câu gã đã cứng lưỡi lại khi thấy Nam nuốt liền hai viên thuốc.
– Anh định “song tu” với bao nhiêu “đạo lữ” vậy? Đột quỵ là tôi không
chịu trách nhiệm đâu nhé! Đây là thuốc cấm bán, chúng ta thỏa thuận từ
trước rồi đấy, anh phải giữ bí mật và có bị làm sao chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu.
Nam không quan tâm đến điều tay bác sĩ nói,
quan trọng nhất với hắn bây giờ là phải khôi phục sức mạnh của cơ thể.
Viên thuốc tay bác sĩ quảng cáo đúng là không quá lời, chỉ vài giây sau
khi nuốt vào bụng, toàn thân Nam đã nóng lên, cơ thể hắn bỗng hưng phấn
dị thường. Với một người bình thường, chỉ cần nuốt nửa viên dục vọng
cũng dậy lên cuồn cuộn, trở nên lú lẫn và phải tìm mọi cách để phát tiết ra ngoài. Nhưng cơ thể Nam vốn cường đại và lí trí của hắn rất mạnh,
tuy trong lòng cũng dậy lên những khao khát nam hoan nữ ái nhưng hắn
hoàn toàn khắc chế được. Hắn nhanh chóng tìm đến một ngôi chùa ở gần đó
để chờ đến lúc thuốc phát huy tối đa tác dụng. Năm phút sau, cơ thể hắn
đầm đìa mồ hôi, mọi mệt mỏi biến mất, hắn thấy mình lúc này mạnh mẽ hơn
bao giờ hết. “Xác định tọa độ điểm đến”, bộ não hắn ngay lập tức đưa ra
những thông số cần thiết. “Thực thi”, hắn ra lệnh, trong phút chốc toàn
thân hắn biến thành một luồng sáng chói lòa lao vút lên trời phá không
bay đi. Chưa đến một giây sau, Nam đã thấy mình đứng trên một bãi đất
trống. Hắn đưa mắt quét vùng không gian xung quanh, nhưng thật kỳ lạ,
trong bán kính hai trăm mét không thấy một bóng người nào cả, trong khi
đó tọa độ điểm đến được xác định cách chỗ bọn bắt cóc không quá năm mươi mét.
Hắn xác định tọa độ và giật mình vẫn còn cách điểm đến tới
60 kilômét nữa. Dù cơ thể hắn đã được kịch phát tiềm năng thì cũng không đủ khả năng để thực hiện một cuộc dịch chuyển xa đến vậy. Tình thế buộc hắn phải lập trình quãng đường còn lại thành hai điểm đến. Một phút sau đó toàn thân hắn lóe sáng rồi lao vút đi như một tia sao băng.
Sau ba cuộc dịch chuyển cực kỳ vất vả khiến sức lực bị suy giảm rõ rệt,
cuối cùng Nam cũng đến được một địa điểm cách không xa điểm Linh bị bọn
bắt cóc giam giữ. “Tọa độ điểm đến, 200 mét, hướng Đông”, bộ não thực
hiện chỉ dẫn, hắn gượng dậy lảo đảo bước đi, toàn thân rệu rã như một
cái xác sống. Thuốc kích thích tuy vẫn khiến đầu óc hắn hưng phấn nhưng
dường như tiềm năng cơ thể đã bị kịch phát hết và không thể khôi phục
trạng thái mạnh mẽ trong thời gian ngắn được.
Đêm không trăng,
mọi thứ đều tối thui như mực, hắn chuyển sang chế độ thu nhận tia hồng
ngoại nhưng những hình ảnh truyền về vô cùng chập chờn và sau một lúc
thì mất hẳn, cơ thể hắn đã kiệt quệ, đến những tác vụ đơn giản nhất cũng không thể thực hiện, đành phải mò mẫn đi trong đêm.
Bất ngờ Nam
bị sa vào một hố bom từ thời chiến tranh để lại, phải cố gắng lắm hắn
mới ngoi lên được. Việc uống thuốc kích thích và hoạt động quá sức đã
khiến cơ thể bị tổn thương trầm trọng, hắn cảm thấy mình lúc này còn yếu hơn cả một người bệnh. Hắn đưa tay lên nắn túi, viên thuốc kích thích
cuối cùng vẫn nằm đó, với tình trạng hiện tại của cơ thể, nó cũng chỉ
khôi phục lại sức mạnh của cơ thể hắn không quá năm phút. “Ta sẽ để dành năm phút đó cho lúc đối mặt với bọn bắt cóc”, nghĩ vậy hắn lại buông
tay xuống và mò mẫn bước đi. Từ lúc mẹ Linh tuyên bố từ chức đến bây giờ nói ra thì dài dòng nhưng cũng chỉ trôi qua chưa đến mười lăm phút, Nam hi vọng bọn bắt cóc chưa dời khỏi ngôi nhà hoang này.
Sau những
bước đi đầy nặng nề, cuối cùng Nam cũng tiếp cận được bức tường bao
quanh ngôi biệt thự bị bỏ hoang. Lúc này, hắn không thể sử dụng được bất kỳ năng lực nào nên không thể biết được bọn bắt cóc có bao nhiêu tên và cách bố trí của bọn chúng ra sao. Hắn đặt tay vào túi áo, nếu bọn bắt
cóc tụ tập lại một chỗ hắn có thể dễ dàng hạ bọn chúng sau khi nuốt viên thuốc này, nhưng nếu bọn chúng tách ra trong vài khu vực thì trong thời gian ngắn khó có thể giải quyết được hết. Nam biết sau khi viên thuốc
này kịch phát hết tiềm năng cuối cùng còn sót lại trong cơ thể thì tình
trạng của hắn sẽ vô cùng tồi tệ, thậm chí bất tỉnh nhân sự hoặc đột tử
cũng chưa biết chừng. Sau giây lát phân vân, hắn quyết định chỉ sử dụng
nó vào việc giải quyết bọn bắt cóc sau khi đã hiểu rõ cách bố trí của
bọn chúng.
Hắn rờ tay vào bức tường bê tông rắn chắc để tìm lối
vào. Ngôi nhà được xây ở trên một khu đất hoang nên chủ nhân của nó rất
chú trọng đến vấn đề an ninh, bức tường bao phải cao đến 3 mét và trên
đó còn được quấn chằng chịt dây thép gai, vượt qua nó quả là không dễ
dàng. Sau một lúc dò tìm, cuối cùng Nam cũng tìm được một khoảng tường
um tùm dây leo. Hắn nắm lấy một búi dây leo để ước chừng khả năng chịu
sức nặng của cơ thể và leo lên. Ban đầu, mọi chuyện diễn ra khá thuận
lợi, ở bên này bức tường, các sợi dây leo được cố định chắc chắn bởi
hàng chục gốc cây có rễ ăn sâu xuống đất, nhưng khi vòng sang bên kia
bức tường thì không có gì để níu phần ngọn lại thành ra khối lượng của
hắn trở nên quá lớn. Hắn gần như rơi tự do và tiếp đất với một cú trời
giáng khiến toàn thân bị tê liệt. Hắn cố gượng dậy thì bất ngờ bị một
vật gì đó đập mạnh vào đầu và sau một khoảnh khắc rất ngắn mọi hình ảnh
trước mắt lóe lên thì hắn không còn biết gì nữa.