Sáng sớm mùng một, Ôn Liễu Niên thay một bộ y phục mới, cao hứng phấn chấn tính toán theo ám vệ cùng nhau ra ngoài thả ngỗng, nửa đường lại bị Ôn phu nhân kéo lại.
“Mẫu thân có chuyện gì hả?” Ôn Liễu Niên khó hiểu, cùng nàng một đường vào phòng ngủ.
“Hôm qua quên đưa, vài ngày trước đại ca con đến hiệu buôn ngoại địa kiểm toán, trở về mang một món lễ vật cho con.” Ôn phu nhân lấy ra một cái hộp nhỏ, “Nói là đưa cho A Việt, có thể cột treo trên đao.”
“Con cũng có đồ muốn đưa cho đại ca.” Ôn Liễu Niên nói, “Là Phổ Nhị lâu năm, được Hoàng thượng ban tặng.”
“Mở ra xem thử đi.” Ôn phu nhân đưa hộp nhỏ cho hắn, “Đây chính là vật hiếm lạ, dự tính trong cung cũng không có.”
Ôn Liễu Niên bị gợi lên lòng hiếu kỳ, mở nắp hộp chỉ thấy là một viên châu tử, lam uông uông, dưới ánh mặt trời tỏa ra màu sắc rực rỡ, đích xác cực kỳ loá mắt.
“Nghe nói có thể bảo hộ bình an.” Ôn phu nhân nói, “A Việt suốt ngày đánh đánh giết giết, cha mẹ cũng không có bùa hộ mệnh, đúng lúc dùng cái này thay thế.”
“Là cái gì vậy?” Ôn Liễu Niên dè dặt cẩn thận cầm lấy, “Lúc trước chưa từng thấy qua.”
Ôn phu nhân nói: “Lệ giao nhân.”
“Cái gì?” Ôn Liễu Niên nháy mắt ngẩng đầu.
“Lệ giao nhân, là lão bản phường gấm vóc Cẩm Nam rời bến, trong lúc vô ý mua được từ chỗ ngư dân.” Ôn phu nhân nói, “Về sau lại bị đại ca con mua lại.”
“Quả nhiên là lệ giao nhân, nước mắt của giao nhân hả?” Ôn Liễu Niên hỏi lại một lần.
“Trong biển sao có giao nhân được, chỉ là một hạt châu hiếm lạ, đặt một cái tên dễ nghe mà thôi.” Ôn phu nhân nghi hoặc, “Sao vậy, có vấn đề gì à?”
“Lúc trước có nghe đồn, nói là trong Đông Hải có giao nhân.” Ôn Liễu Niên nói, “Con phái người đi thăm dò ba năm lần, nhưng một chút manh mối cũng không có.”
“Thật sự có giao nhân a.” Ôn phu nhân cũng hơi giật mình, nghĩ nghĩ lại lắc đầu, “Cho dù là có thật, cũng là hảo hảo sống trong biển, lại chưa hoành hành ngang ngược khi dễ ngư dân, con vẫn là đừng quấy rầy thanh tĩnh của người ta.”
“Việc này nhất thời nửa khắc nói không rõ.” Ôn Liễu Niên nói, “Mẫu thân trước nói cho con biết, là lão bản phường gấm vóc nào?”
“Đỗ lão bản – Đỗ Cẩm Nam trong thành Hoài Châu.” Ôn phu nhân nói, “Hồi trước ở phố đối diện chúng ta, về sau thì chuyển đi.”
“Nhớ ra rồi.” Ôn Liễu Niên vỗ đầu một cái, “Đến thành Hoài Châu?”
“Đúng vậy, sinh ý làm được không nhỏ.” Ôn phu nhân nói, “Chỉ riêng kênh đường trên biển cũng mở hai nhánh, nội địa cũng có không ít chi nhánh.”
“Quan hệ với đại ca tốt không?” Ôn Liễu Niên lại hỏi.
“Tất nhiên là tốt.” Ôn phu nhân nói, “Cẩm Nam với đại ca con giống nhau, đều là hài tử thành thật, không giống con.”
Ôn Liễu Niên: “…”
Kỳ thật con cũng rất thành thật.
“Tháng sau Đỗ lão bản muốn thành thân, bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, nếu là không có chuyện gì, vẫn là đừng quấy rầy thì tốt hơn.” Ôn phu nhân dặn dò.”Dạ.” Ôn Liễu Niên gật đầu, “Mẫu thân yên tâm, con có chừng mực.”
“Vậy là tốt.” Ôn phu nhân sửa sang lại áo cho hắn, “Được rồi, cùng chư vị thiếu hiệp Truy Ảnh cung ra ngoài đi dạo đi.”
“Về chuyện giao nhân, mẫu thân trước đừng nói cho người khác.” Ôn Liễu Niên dặn dò, “Sau khi trở về cũng phải nhắc nhở đại ca và Đỗ lão bản, càng ít người biết thì càng tốt.”
“Thật sự nghiêm trọng vậy sao?” Ôn phu nhân có chút lo lắng.
“Không phải việc nhỏ, bất quá cũng không cần quá lo lắng.” Ôn Liễu Niên nói, “Con sẽ mau chóng điều tra rõ chuyện này.”
Ôn phu nhân gật đầu, nhìn hắn một đường rời khỏi phòng ngủ, trong lòng nhịn không được liền thở dài.
Sao đưa một hạt châu cũng có thể xảy ra chuyện.
Một đàn ngỗng ở trên đường diễu võ giương oai kêu ‘dát dát’, Ôn Liễu Niên đi ở phía sau ám vệ, còn suy nghĩ về chuyện lệ giao nhân.
“Ăn không?” Chu Mộ Bạch đưa qua một cái bánh đường.
Ôn Liễu Niên tiếp nhận cắn một ngụm, không yên lòng.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Chu Mộ Bạch lắc lắc tay trước mặt hắn.
“Đỗ lão bản Đỗ Cẩm Nam trong thành Hoài Châu, ngươi quen hắn không?” Ôn Liễu Niên hỏi.
“Đỗ Cẩm Nam?” Chu Mộ Bạch buồn cười, “Hồi trước vì trộm đường cho ngươi, bị hắn xem thành trộm thả chó rượt chạy một hồi, liền kết thù, vẫn chưa giao tiếp qua.”
Ôn Liễu Niên: “…”
“Bất quá đại ca với hắn quan hệ không tệ.” Chu Mộ Bạch nói, “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”
“Ta có chuyện muốn hỏi hắn.” Ôn Liễu Niên nói, “Có liên quan đến giao nhân.”
“Giao nhân?” Chu Mộ Bạch lắc đầu, “Lại là nghe được tin đồn ở đâu à.”
“Ngươi tin không?” Ôn Liễu Niên nhìn hắn, “Trên đời này thật sự có giao nhân.”
“Ta không tin.” Chu Mộ Bạch nói, “Mấy năm nay trôi ở trên biển, cũng có nghe đồn qua giao nhân vài lần, chỉ là loại cá lớn hơn bình thường một chút mà thôi, cách hơi nước mờ mịt, nhìn lầm cũng không ngạc nhiên.”
“Ta cũng không tin.” Ôn Liễu Niên nói, “Nhưng tựa hồ thật sự có, hơn nữa còn có liên quan đến phản quân.”
“Có manh mối gì không?” Chu Mộ Bạch hỏi.
“Ở đảo Bối Sa.” Ôn Liễu Niên nói, “Chỗ đó có lẽ có giao nhân.”
“Có cần ta đến tra xét giúp ngươi không?” Chu Mộ Bạch nói, “Lúc trước nghe qua đảo Bối Sa, tựa hồ là mê trận.”
“Tạm thời không cần.” Ôn Liễu Niên nói, “Hiện tại còn chưa bàn qua kế hoạch cụ thể, tùy tiện hành động sẽ đả thảo kinh xà.”
“Được rồi.” Chu Mộ Bạch nói, “Ta coi như là có chút phương pháp ở Đông Hải, nếu là ngày khác cần, cứ việc nói là được.”
Ôn Liễu Niên cười cười: “Đa tạ.”
Ám vệ một bên lùa ngỗng một bên vểnh tai nghe, trong lòng rất lo lắng.Đại đương gia rốt cuộc khi nào mới có thể xuất quan trở về.
Để chúng ta có thể bớt chú ý đại nhân một chút.
Trên đảo Lạc Anh, Vô Ảnh đang bưng một đĩa điểm tâm huých Vô Phong: “Ăn không?”
“Nếu cứ tiếp tục ăn nữa, ngươi cũng không cần luyện khinh công.” Vô Phong gõ gõ đầu hắn.
“Nga.” Vô Ảnh chiếu lệ ứng phó, sau đó duỗi cổ nhìn phía trước, “Thiếu gia với tiên sinh luyện bao lâu rồi?”
“Nửa canh giờ.” Vô Phong giật lấy cái đĩa trong tay hắn đi, “Ngươi tấn công từ phía sau, thử đánh lén thiếu gia.”
“Không đi.” Vô Ảnh lắc đầu, “Vạn nhất làm thiếu gia bị thương thì sao, tiên sinh đầu này tạm không nói đến, Ôn đại nhân cũng sẽ cào ta.”
“Hiện tại muốn đả thương thiếu gia, e là không dễ.” Vô Phong đưa cho hắn một thanh kiếm, “Đi đi.”
“Vì sao ngươi không tự mình đi?” Vô Ảnh kháng nghị.
“Một bình rượu gạo anh hoa.”
“Thành giao !”
Triệu Việt tránh thoát một chưởng của Vân Đoạn Hồn, vừa muốn rút đao tấn công lần nữa, lại cảm thấy phía sau truyền đến một trận tiếng gió, không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ là dựa theo bản năng lắc mình tránh qua một bên. Vô Ảnh không dự đoán được tốc độ hắn sẽ nhanh như thế, thu tay lại không kịp, nếu không phải bị Vân Đoạn Hồn đúng lúc kéo lại ném xuống mặt đất, suýt nữa tông vào thân cây.
Vô Phong sờ sờ mũi, rõ ràng rất muốn cười.
Vô Ảnh nhận phải đả kích, ngồi dưới tàng cây nửa buổi không đứng lên.
“May mắn A Việt thu đao nhanh.” Vân Đoạn Hồn xoa xoa đầu hắn, “Tính tình hấp tấp này, không thay đổi sớm muộn gì cũng sẽ chịu thiệt.”
“Sớm đã nói, công phu thiếu gia đã khác xưa.” Vô Phong kéo hắn dậy, “Còn nữa, gần đây ngươi quả thật hơi béo.”
Vân Đoạn Hồn cười lắc đầu: “Được rồi, đều đi nghỉ ngơi đi.”
“Ta cũng muốn luyện công phu của thiếu gia.” Vô Ảnh lầm bầm.
“Xương cốt ngươi quá mềm luyện không được, cho dù luyện, cũng chỉ có thể là không cao không thấp.” Vân Đoạn Hồn nói, “Nhưng thân thể mềm cũng có chỗ tốt của mềm, luyện khinh công sẽ làm chơi ăn thật, điểm ấy A Việt không bằng ngươi.”
“Có nghe thấy chưa.” Vô Phong ôm qua bả vai hắn đi trở về, “Đêm nay ăn khổ qua, cho ngươi ăn uống thanh mát, cũng có thể nhẹ nhàng một chút.”
Vô Ảnh lệ rơi đầy mặt, có thể không ăn không?
Nhìn hai người bọn hắn cãi nhau ầm ĩ rời đi, Vân Đoạn Hồn cười rót ly trà cho Triệu Việt: “Lại thêm một hai tháng, ngươi có thể xuất sư, so với ước định lúc trước còn sớm hơn nửa năm.”
“Sư phụ sáng chế ra bộ đao pháp này cực kỳ lưu loát, luyện tất nhiên nhanh.” Triệu Việt nói, “Hơn nữa ẩn sâu bên trong, còn sẽ phát hiện không ít chỗ tinh diệu.”
“Ngộ tính ngươi không thấp, tâm cảnh cũng không mạnh.” Vân Đoạn Hồn nói, “Tuy nói thời thời khắc khắc nghĩ muốn trở về sớm một chút, nhưng cũng không vì vậy mà nhận phải quấy rầy, vẫn như trước có thể hạ tính tình kiên định luyện công, đúng là không dễ.”
“Sư phụ quá khen.” Triệu Việt đặt Tế Nguyệt đao sang một bên, sắc mặt nhìn qua có chút do dự.
“Có chuyện gì à?” Vân Đoạn Hồn hỏi.
“Vài ngày trước, ta đến Tàng Thư lâu.” Triệu Việt nói, “Thấy được bức họa nương ta.”
Vân Đoạn Hồn khẽ nhíu mày.
“Lạc khoản và con dấu trên bức họa, là tiên hoàng Sở thị.” Triệu Việt châm chước câu chữ.
Đương triều Thiên Tử vẽ tranh cho một nữ tử thanh lâu, bất kể thế nào cũng không hợp với lẽ thường, đừng nói chi là đóng dấu lên đó – Trừ phi quan hệ cực kỳ thân mật.
Vân Đoạn Hồn trầm mặc không nói.
“Hắn là cha ta?” Triệu Việt dừng một lát, cuối cùng vẫn là mở miệng hỏi.
“Phải thì sao, không phải thì sao?” Vân Đoạn Hồn thở dài, “Mẫu thân ngươi nếu là trên trời có linh, cũng sẽ không muốn ngươi biết chuyện này.”
Nói đến nước này, Triệu Việt tất nhiên đã có thể đoán được, vì thế tự giễu cười nói: “Lúc trước cũng là thật sự không nghĩ tới.” Hoặc nói là mơ hồ đoán được qua, nhưng vẫn không nguyện đi chứng thực.
“Dưỡng phụ ngươi vốn dĩ là thị vệ bên cạnh tiên hoàng, cũng cùng nhau đến Bách Hoa uyển, cũng nảy sinh lòng quý mến nương ngươi.” Vân Đoạn Hồn nói, “Sau này tiên hoàng tin vào lời gièm pha, phái hắn đến ám sát Bạch Hà, thì có tràng vong mệnh thiên nhai về sau.”
Triệu Việt trong lòng ngũ vị tạp trần, cũng không biết bản thân nên là loại cảm xúc nào.
“Người một khi ngồi trên ngôi vị hoàng đế, trong lòng sẽ không đồng dạng.” Vân Đoạn Hồn vỗ vỗ bả vai hắn, “Tiên hoàng như thế, đương kim thiên tử cũng như thế.”
Triệu Việt nói: “Ta chưa bao giờ tính toán dùng thân phận này đi làm chuyện gì cả, cũng không muốn để người khác biết.”
“Như thế là tốt nhất.” Vân Đoạn Hồn nói, “Tiểu Liễu tử thông minh hơn ngươi một chút, hắn đã sớm đoán được tới hỏi qua ta.”
Triệu Việt cười lắc đầu: “Sao ta có thể so sánh được với hắn.”
“Nhìn ngươi với Diệp cốc chủ, lại nhìn đương kim thiên tử, thật không biết làm hoàng đế có cái gì tốt.” Vân Đoạn Hồn lại rót một tách trà, “Nơi nào có thể tiêu sái tự tại như ở trong giang hồ.”
Triệu Việt nói: “Suy nghĩ của mỗi người đều khác nhau.”
“Vậy ngươi muốn cái gì nhất?” Vân Đoạn Hồn hỏi.
“Ta?” Triệu Việt cười nói: “Tất nhiên là muốn về nhà sớm một chút.”
Sóng biển vỗ rì rào, cọ rửa bờ cát trắng nõn.
Xa xa bờ bên kia, Ôn Liễu Niên vội vàng lùa một đoàn ngỗng, chậm chậm rì rì chạy loạn khắp nơi.
Hồng giáp lang ghé vào đầu vai hắn, buồn ngủ phơi nắng.
Thời tiết ấm áp…