Thổ Phỉ Công Lược

Chương 165: Thạch bà bà làm điểm tâm!!!



“Cha ngươi tuy nói là mọt sách, làm việc coi như sảng khoái, điểm ấy ngươi ngược lại là không học hỏi được.” Hải Hoa nương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, kêu gọi mẹ nuôi cũng không gọi, kêu ngủ lại cũng do do dự dự, khiến người ta nhìn thấy trong lòng thẳng xúc động.

“Không phải.” Ôn đại nhân nói, “Bên ngoài còn có người chờ ta.”

“Ai?” Hải Hoa nương hỏi, “Chẳng lẽ là Thẩm minh chủ?”

“Tất nhiên không phải.” Ôn Liễu Niên nhanh chóng lắc đầu, “Đoạn ngày trước vừa mới thành thân.”

“Cùng một cái đức hạnh với cha ngươi.” Hải Hoa nương nhéo mặt hắn một cái, “Nhìn mới có bây lớn, thì đã vội vàng thành thân !”

Nếu không phải cha ta vội vàng thành thân, vậy cũng không có ta a. Ôn Liễu Niên khụt khịt mũi: “Nếu ta không quay về, hắn sẽ sốt ruột.”

“Chuyện này dễ nói, sai người đón vào là được.” Hải Hoa nương nói, “Thiên Nhai Hải Các này của ta chỉ là không thích xú nam nhân, nhưng nữ tử thì không sao, đừng nói chi đó còn là tức phụ của ngươi.”

“Khụ.” Ôn Liễu Niên ánh mắt vô tội, “Hắn chính là nam tử.”

………

………

………

“Ngươi thành thân với một tên nam tử?” Nửa ngày sau, Hải Hoa nương mới bừng tỉnh.

“Ừm.” Ôn Liễu Niên gật đầu, “Hắn tên là Triệu Việt, đối xử với ta rất tốt.”

“Cha mẹ ngươi cho phép ?” Hải Hoa nương lại khiếp sợ hỏi.

Ôn Liễu Niên tiếp tục gật đầu.

Hải Hoa nương cảm thấy mình cần phải bình tĩnh một chút.

“Các chủ.” Một tỳ nữ vội vàng tiến vào, nói nhỏ bên tai nàng hai câu.

“Môn phái nào?” Hải Hoa nương nhíu mày.

“Không biết, là nam tử hơn hai mươi tuổi, vẫn đứng ở bên ngoài.” Tỳ nữ nói, “Có cần đuổi đi không?”

“Khoan đã !” Ôn Liễu Niên sau khi nghe được nhanh chóng ngăn cản, nói không chừng là nam nhân của ta thì sao.

Hải Hoa nương nhìn hắn một cái, sau đó nói với tỳ nữ: “Đi hỏi xem hắn có phải tên là Triệu Việt không, nếu đáp đúng, thì dẫn hắn đến đây.”

“Dạ.” Tỳ nữ cúi đầu lui ra. Ôn Liễu Niên cao hứng nói: “Đa tạ các chủ.”

“Trước khoan hãy tạ ta.” Hải Hoa nương trợn mày nói, “Trong giang hồ đều là bọn lừa đảo, cả nhà ngươi đều là mọt sách, nếu là bị người lừa, vậy mẹ nuôi liền giúp ngươi hảo hảo thu thập hắn.”

Ôn Liễu Niên yên lặng nuốt nước miếng, quá hung dữ.

Ngoài Thiên Nhai Hải Các, Triệu Việt tựa vào trên cành cây, vừa mới nghĩ nếu là không thấy người đi ra, thì nghĩ biện pháp đi vào xem đến tột cùng. Lại thấy một đội nữ tử mặc bạch y nối đuôi nhau ra, dẫn đầu là cô nương mặc phấn y, hành lễ nói: “Chẳng biết có thể hỏi tôn tính đại danh của thiếu hiệp được không?”

“Triệu Việt.” Triệu Việt nhảy xuống cành cây, nói: “Tại hạ cũng không có ác ý gì, chỉ là đến đón người.”

“Ôn đại nhân trò chuyện với các chủ rất vui, thiếu hiệp không cần lo lắng.” Cô nương mặc phấn y nghiêng người tránh ra một con đường, “Các chủ mời thiếu hiệp vào, cùng nhau uống chén trà.””Đa tạ.” Triệu Việt trong lòng có chút ngoài ý muốn, nhiều năm qua Thiên Nhai Hải Các chưa từng có nam tử bước vào, nhưng không đoán được vào cửa dễ dàng như thế.

“Thiếu hiệp mời bên này.” Nữ tử mặc phấn y ở phía trước dẫn đường, Triệu Việt đi theo phía sau xuyên qua hành lang gấp khúc. Thân hình hắn vốn dĩ cao lớn khuôn mặt lại tuấn lãng, mặc dù là đứng ở trong đám người, nhưng cũng là tâm điểm khiến người ta chú ý, đừng nói chi trong Thiên Nhai Hải Các đều là cô nương gia, tuy nói bình thường ngại môn quy, xem tất cả nam tử là xú nam nhân, nhưng trong lòng cũng là có chút xuân tình thiếu nữ, vì vậy Triệu Việt đi bao lâu, thì bị người lén nhìn bấy lâu.

Nữ tử phấn y hơi hơi thở dài, bất quá cũng không quở trách.

“Các chủ và Ôn đại nhân ở bên trong.” Sau khi đến đại sảnh, nữ tử phấn y dừng bước: “Thiếu hiệp, mời vào.”

“Đa tạ cô nương.” Triệu Việt sau khi nói lời cảm tạ, đẩy cửa bước vào.

Ôn Liễu Niên vốn dĩ đang ăn điểm tâm, sau khi ngẩng đầu thấy hắn, thì nhanh chóng đem nửa khối còn lại ném trở về trong đĩa.

Ta không có ăn !

Hải Hoa nương: “…”

Triệu Việt: “…”

“Ngươi tới rồi.” Ôn đại nhân cười ngây thơ.

Triệu Việt dở khóc dở cười, tiến lên hành lễ nói: “Vãn bối Triệu Việt, ra mắt Hải các chủ.”

Ngược lại là rất đàng hoàng. Hải Hoa nương đánh giá hắn từ trên xuống dưới một phen, lại có chút bất mãn: “Ngày thường ngay cả điểm tâm cũng không cho Tiểu Liễu tử ăn?” Sao vừa thấy mặt thì lập tức giấu.

“Không phải.” Ôn Liễu Niên ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích: “Đêm nay ta ăn cơm hơi nhiều, đầy bụng.”

“Vài ngày trước vừa mới ngã bệnh, còn đang uống thuốc dưỡng dạ dày.” Triệu Việt nói, “Đại phu cũng không cho ăn nhiều.”

“Thì ra là như vậy.” Hải Hoa nương giật mình, vẫy tay gọi tỳ nữ tới, dọn đĩa xuống.

Ôn đại nhân tiếc nuối thở dài.

Ít nhất cũng phải để lại nửa khối kia chứ.

“Tới đây.” Hải Hoa nương đứng lên bước ra ngoài, “Trước đánh với ta hai chiêu, xem thử coi có phải chỉ có gương mặt đẹp là dùng được hay không.”

“Hải các chủ.” Triệu Việt nói, “Có thể đợi thêm hai năm được không?”

“Hai năm?” Hải Hoa nương mở to hai mắt, “Sao ngươi không nói đợi thêm hai mươi năm luôn đi?”

“Là do bảo vệ ta.” Ôn Liễu Niên cảm xúc hơi trùng xuống, “Lúc trước khi ở Vương thành, xảy ra biến cố.”

“Biến cố gì?” Hải Hoa nương dừng bước.

Ôn Liễu Niên nói đại khái chuyện Thanh Cầu bắt cóc mình.

“Mất hết võ công, thì còn có thể luyện lại từ đầu được nữa à?” Hải Hoa nương nắm cổ tay Triệu Việt, “Thật sự không có công phu, bất quá khí tức ngược lại là rất ổn, trong hai năm, luyện công phu gì?””Hồng liễu đao pháp.” Triệu Việt nói.

Hải Hoa nương nghe vậy ghét bỏ: “Đây là cái tên rách nát gì vậy.”

Ôn đại nhân ở bên cạnh lặng lẽ nói: “Ta đặt.”

Hải Hoa nương: “…”

Khụ.

“Về thảm án hơn hai mươi năm trước, có tra được manh mối gì không?” Triệu Việt đổi đề tài khác.

“Trong Thiên Nhai Hải Các này có một lão bà bà họ Thạch, đã từng là dân chúng thành Đại Côn.” Ôn Liễu Niên nói, “Chúng ta tính toán ngày mai đến hỏi nàng, các chủ kêu ta ngủ lại đây, ngươi cũng ở lại đi?”

Triệu Việt nghe vậy nhìn về phía Hải Hoa nương.

“Trong Thiên Nhai Hải Các này của ta, vẫn chưa giữ qua bất cứ nam tử nào.” Hải Hoa nương nói.

Ôn đại nhân lập tức ủy khuất, nói cứ như ta giống thái giám lắm vậy.

“Ngươi khóc cái gì?” Hải Hoa nương giật mình.

“Ta không có khóc.” Ôn Liễu Niên biện giải, “Chỉ là rũ khóe miệng mà thôi.”

Hải Hoa nương đau đầu.

“Vậy sáng mai chúng ta lại đến.” Ôn Liễu Niên ủ rũ đứng lên, kéo tay Triệu Việt tính toán đi.

“Đứng lại !” Hải Hoa nương bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Được rồi, hai người đều ở lại đi.”

Ương ngạnh lên, ngược lại là y hệt cha ngươi.

Thiên Nhai Hải Các lớn, cho nên khách phòng và giường cũng rất lớn. Sau khi tắm rửa xong, Ôn Liễu Niên lăn lộn trên giường, thoải mái nói: “Tốt hơn nhiều so với khách điếm, chúng ta lời to rồi.”

“Cư nhiên thật sự quen biết với nhạc phụ đại nhân.” Triệu Việt giúp hắn mặc lại lý y, “Ngược lại là quanh co lòng vòng có chút duyên phận.”

“Hải các chủ nói, trước đừng nói việc này cho cha mẹ ta biết.” Ôn Liễu Niên ngồi dậy, “Đại khái còn có chút chuyện cũ năm xưa chưa nói rõ ràng.”

“Ngươi thấy thế nào?” Triệu Việt hỏi.

“Ta không biết, bất quá có thể đoán được. Nhiều năm như vậy, cha mẹ chưa bao giờ nhắc qua Hải các chủ.” Ôn Liễu Niên ôm cổ hắn, “Chuyện của phụ bối, thì để bọn họ tự mình giải quyết là được, người bên ngoài không nên nhúng tay.”

“Nói cũng đúng.” Triệu Việt cùng trán kề trán, “Được rồi, hôm nay đi một ngày đường cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Ôn Liễu Niên ra sức bổ nhào lên người hắn, giường lớn như vậy, ít nhất cũng phải hôn một cái.

“Các chủ.” Một đầu khác, nữ tử mặc phấn y nói nới Hải Hoa nương, “Nếu là cứ tiếp tục để cho vị Triệu thiếu hiệp kia ở lại, chỉ sợ sẽ rối loạn nhân tâm.”

“Nếu là rối loạn tâm, thì gả ra ngoài đi.” Hải Hoa nương cười cười, “Sư phụ xây Thiên Nhai Hải Các này, vốn là dành cho nữ tử tâm tro ý lạnh trên thế gian có một nơi an thân lập mệnh, chứ không phải yêu cầu người trong môn quả dục thanh tâm.”

“Dạ.” Nữ tử phấn y nói, “Là thuộc hạ suy nghĩ nhiều.”

“Còn một chuyện nữa.” Hải Hoa nương nói, “Hôm nay tiểu Liễu Tử hỏi về chuyện Bình Lãng bang, đầu kia tựa hồ có chút không yên ổn.”

Nữ tử phấn y sắc mặt khẽ đổi.

“Lui xuống đi.” Hải Hoa nương nói, “Ta chỉ báo cho ngươi biết một tiếng, tránh cho tương lai gặp được trở tay không kịp.”

Nữ tử phấn y chần chừ gật đầu, xoay người ra khỏi hoa viên.

Giữa trưa ngày hôm sau, Ôn Liễu Niên cùng Triệu Việt theo Hải Hoa nương cùng nhau, đến tạp viện tìm Thạch bà bà.

“Bà bà làm điểm tâm cho tụi con nè.” Vài tiểu nha đầu líu ríu, “Thạch bà bà, các chủ đến !”

Rèm cửa phòng bếp một hiên, một lão bà bà tóc bạc hoa râm bước ra, tuy nói tuổi tác đã cao, thân thể xương cốt lại rất cường tráng.

“Bà bà rất cưng chiều các nàng.” Hải Hoa nương cười lắc đầu, “Luyện công thân thể xương cốt phải nhẹ nhàng, nếu cứ giống như ngày hôm nay chạy tới chỗ bà bà ăn điểm tâm, e là ba ngày thì sẽ béo.”

“Năm mới, ta cũng rãnh rỗi không có việc gì.” Thạch bà bà có chút co quắp, “Tương lai sẽ không, sẽ không.”

Ôn Liễu Niên đột nhiên hỏi: “Là thanh diệp cao à?”

“Đúng vậy.” Thạch bà bà nói, “Vị công tử này nếm qua rồi?”

“Ừm.” Ôn Liễu Niên gật đầu, là đặc sản thành Đại Côn, tất nhiên là nếm qua.

“Một lồng này cũng sắp hấp xong rồi.” Thạch bà bà cười nói, “Đến lúc đó công tử cầm đi ăn đi.”

Một đám tiểu nha đầu ở bên cạnh bĩu môi, lớn rồi sao còn giành ăn với chúng ta chứ.

Hải Hoa nương gọi tỳ nữ tới, dẫn vài tiểu nha đầu xuống, nói: “Vị này là Ôn đại nhân đến từ Vương thành, có một số chuyện muốn hỏi bà bà.”

“Thì ra là đại nhân từ Vương thành đến a.” Thạch bà bà nghe vậy nhanh chóng đứng lên, lại bị Triệu Việt ngăn cản, “Bà bà mời ngồi, không cần đa lễ.”

“Đại nhân muốn hỏi chuyện gì?” Thạch bà bà khó xử nói, “Tuổi ta đã cao, cái gì cũng không biết a.”

“Nghe nói bà bà là từ thành Đại Côn đến đây.” Ôn Liễu Niên nói, “Không biết còn nhớ rõ, chuyện nháo quỷ hơn xảy ra hơn hai mươi năm trước trong thành không?”

“Nháo, nháo quỷ gì cơ?” Nghe thấy chuyện này, Thạch bà bà rõ ràng có chút khẩn trương.

“Lệ quỷ móc mắt.” Ôn Liễu Niên nói, “Có ba bốn người đọc sách bị ngộ hại, trong thành hẳn là rất ồn ào huyên náo một trận. Lúc ấy bà bà cũng ở trong thành Đại Côn, hẳn là nghe qua được không ít tin đồn.”

“Nhiều năm như vậy, ta đã quên hết rồi.” Thạch bà bà liên tục lắc đầu, “Ta nhớ không được.”

“Không bằng bà bà suy nghĩ thêm một chút nữa?” Ôn Liễu Niên thả chậm ngữ điệu, rất là kiên nhẫn, “Chúng ta không gấp.” Bạn đang �

“Ta quả thật cái gì cũng không biết.” Thạch bà bà đứng lên, “Điểm tâm sắp chín rồi, ta đi vào tắt lửa.”

Nhìn nàng một đường vội vã chạy vào phòng bếp, Ôn Liễu Niên nhíu mày, cùng Triệu Việt đưa mắt nhìn nhau.

Tựa hồ có chỗ nào không quá đúng a.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.