Cô nhớ tới Dung Trí
Dật, bèn nói: “Dung Trí Dật si tình hơn anh. Mối tình đầu đã chết bao
nhiêu năm như thề, mà vẫn chưa thể quên”.
Anh lập tức phản bác:
“Đổi lại là em, gí súng vào mối tình đầu giết chết họ, kết quả lại phát
hiện ra họ chết oan, em có thể không?”.
Cô chau mày: “Sao anh biết Dung Trí Dật nổ súng giết chết cô ấy?”.
Anh nhất thời im lặng, lắp bắp mãi, mới nói: “Trước kia chẳng phải em bảo anh điều tra việc này còn gì”.
Cô truy hỏi: “Nhưng khi ấy anh không nói với em chuyện Dung Trí Dật giết mối tình đầu”.
Anh đành biện hộ: “Lúc đó anh sợ em thấy anh ta quá bạo lực, lại xa lánh
anh ta. Ôi trời, mà mấy chuyện đó quan trọng gì, dù sao cũng không
liên quan tới em, chỉ cần em thật lòng làm bạn của Dung Trí Dật là được, hà tất phải quan tâm quá khứ của anh ta?”. Nói xong, anh lại sợ cô
truy hỏi, vội vàng chuyển đề tài, tiện miệng bảo: “Phương Tuân Kiệm bị
tai nạn xe hơi em biết không?”.
Cô lập tức giật bắn mình, run rẩy, ngồi thẳng người lên hỏi anh: “Người thế nào?”.
Anh thở phào, chậm rãi kể cô nghe: “Nghe nói bị nội thương, nhưng cụ thể bị thương ở đâu anh không rõ, chắc không nghiêm trọng lắm. Tin tức bị
phong toả khá kín kẽ, chuyện xảy ra từ mười hôm trước, ngay cả anh chiều nay cũng vừa mới biết do ngồi cùng chuyến bay từ New York về đây với cô họ của Sisley. Vừa rồi trên đường tới gặp em anh có gọi cho Phương
Tuân Kiệm, anh ta nói hai hôm nữa là ra viện rồi, anh còn đang định sắp
xếp thời gian tới thăm anh ta”.
Chân cô mềm nhũn. Mười hôm
trước có lẽ là thời gian cô gọi điện cho anh kể chuyện Chương Du, chẳng
trách anh nói rất nhanh rồi cúp máy. Không khí vui vẻ vừa rồi như
chùng xuống, cô trầm giọng thở dài một câu: “Sao lại không cẩn thận như
thế”.
Tiếng thở dài não nề không bình thường đó, khiến anh phải
nhìn cô một cái, cảm thấy hơi lạ, anh hỏi: “Đúng là rất không cẩn trọng, đang trong lúc rối ren này, nếu để người của Hải Thành biết, thế cục
tất loạn”.
Sắc mặt cô rất tệ.
Lòng anh thấy hoài nghi, cuối cùng thăm dò hỏi: “Nếu lát nữa em rảnh, hay là cùng anh vào bệnh viện thăm anh ta?”.
Đôi tay đặt dưới gầm bàn của cô đan chặt vào nhau, vặn vẹo tới phát đau.
Cô biết rất rõ mình nên từ chối, nhưng cắn răng, cô vẫn thốt ra từ
“vâng”.
Đến bệnh viện đã gần chín giờ tối.
Phương Tuân
Kiệm được bố trí nằm trong một căn phòng có tính bảo mật khá cao, những
người tới thăm phải gọi điện trước, nếu anh đồng ý mới được vào.
Lâm Khải Sương đã hẹn với Phương Tuân Kiệm, nên khi anh và Hạng Mĩ Cảnh đi lên lầu không gặp bất cứ trở ngại nào.
Trong lúc thang máy đi lên, Hạng Mĩ Cảnh lại hối hận vì sự bốc đồng của mình, nhưng bên cạnh còn có Lâm Khải Sương, giờ đã gần tới nơi cô lại lấy cớ
để thoái thác thì không hợp lí lắm.
Thang máy nhanh chóng dừng
lại ở tầng họ đã bấm, ra ngoài, còn chưa đi về phía căn phòng Phương
Tuân Kiệm, Hạng Mĩ Cảnh kinh ngạc khi nhìn thấy Nguỵ Khiết đi ra tiễn
khách từ một căn phòng phía trước mặt.
Mặc quần áo bệnh nhân,
Nguỵ Khiết trông vẫn không khác trước mấy, định thần lại nhận ra Hạng Mĩ Cảnh, vui vẻ gọi cô: “Theresa, còn nhớ em không?”.
Hạng Mĩ Cảnh lập tức đi lên vài bước, cầm tay Nguỵ Khiết, gật đầu, kinh ngạc hỏi: “Sao em lại ở đây?”.
Nguỵ Khiết thoải mái nói: “Lần này thì em cắt ruột thừa thật”.
Đột nhiên nhắc lại chuyện cũ, nhưng Hạng Mĩ Cảnh và Nguỵ Khiết lại không thấy bối rối, ngược lại còn bật cười vui vẻ,
Lâm Khải Sương đứng bên cạnh không hiểu chuyện gì, húng hắng ho mấy tiếng nhắc nhở Hạng Mĩ Cảnh.
Hạng Mĩ Cảnh vội giới thiệu hai người với nhau, sau mới biết thì ra hai năm
trước Nguỵ Khiết lấy một thương nhân người Australia, sinh được một cô
con gái, đã sáu tháng tuổi rồi.
Có lẽ do ba người đứng ngoài hành lang nói không nhỏ, khiến Từ Hi Lê phải mở cửa ngó ra nhìn từ phòng
Phương Tuân Kiệm. Cô nhìn thấy Hạng Mĩ Cảnh và Lâm Khải Sương cùng
đến, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mỉm cười chào họ.
Hạng Mĩ Cảnh không ngờ Từ Hi Lê lại ở đây, bèn bảo Nguỵ Khiết mình qua đó một lát rồi sẽ quay lại nói chuyện sau.
Lâm Khải Sương hẹn rồi mới đến, sự xuất hiện của Hạng Mĩ Cảnh khiến Phương
Tuân Kiệm bất ngờ. Nhìn anh yếu ớt nửa nằm nửa ngồi trên giường, nhưng anh không nhìn thẳng vào cô lần nào, sau đó chỉ có Từ Hi Lê ngồi cạnh
hỏi han cô.
“Theresa sao lại đi cùng Benny tới thế?”.
Hạng Mĩ Cảnh đang buồn bã vì không tìm được cơ hội giải thích chính đáng,
nghe hỏi lập tức đáp: “Tôi và Benny cùng ăn tối, anh ấy nói muốn tới
bệnh viện thăm Phương tiên sinh, đúng lúng tôi cũng rảnh, nên đi cùng”.
Từ Hi Lê bảo hai người qua sofa ngồi, pha trà mời họ, còn mình thì đứng
bên giường bệnh, dịu dàng nắm tay Phương Tuân Kiệm, nhìn anh một cái,
rồi quay đầu sang nói với Hạng Mĩ Cảnh cùng Lâm Khải Sương: “Anh ấy giấu tôi mãi, nếu không phải anh ba lỡ miệng để lộ, có lẽ tới tận khi anh ấy ra viện rồi cũng chưa chắc đã chịu cho tôi biết”.
Hạng Mĩ Cảnh
sợ mình cứ ngồi im không nói gì lại khiến không khí mất tự nhiên, vậy là nói với Từ Hi Lê: “Phương tiên sinh sợ cô biết sẽ rất lo lắng”. Sau
đó quay sang hỏi Phương Tuân Kiệm: “Phương tiên sinh, có đúng thế
không?”.
Phương Tuân Kiệm nhìn Hạng Mĩ Cảnh gật đầu rất nhẹ, nói: “Vốn cũng không nghiêm trọng, chỉ bị thương nhẹ thôi”.
Hạng Mĩ Cảnh luôn nhắc nhở mình ăn nói khách sáo, đúng mực, ngồi được khoảng bảy tám phút, cô bèn đứng dậy, nói muốn qua thăm Nguỵ Khiết.
Không ai giữ cô lại, nên cô đi qua phòng Nguỵ Khiết.
Phẫu thuật của Nguỵ Khiết chỉ là một tiểu phẫu nhỏ, lại được nghỉ ngơi ba
bốn ngày rồi, vì vậy hành động đi lại khá nhanh nhẹn. Cô đang ngồi
trên sofa bóc quýt chờ Hạng Mĩ Cảnh, vừa gặp đã kể ngay về ông xã nước
ngoài của mình.
Hạng Mĩ Cảnh chăm chú lắng nghe, nhưng trong đầu
chỉ toàn hiện lên khuôn mặt gầy guộc của Phương Tuân Kiệm. Cô không
thể khống chế được cảm xúc của mình, khi Nguỵ Khiết kể về cô con gái, cô bỗng rơi một giọt nước mắt. Cô nhanh chóng sữa chữa sự luống cuống
đó, vừa đưa tay lên quệt vừa cố nặn ra một nụ cười giải thích: “Sinh con đau lắm phải không?”,
Nguỵ Khiết vốn đang vui, thấy cô như vậy,
cụng hạ giọng, nói một câu khá bất ngờ: “Từ khi em biết người nằm phòng
bên cạnh là Phương tiên sinh, em vẫn luôn nghĩ, liệu có gặp được chị ở
đây không. Nhưng trước kia chị thận trọng như vậy, giờ nghe nói đã là
bạn gái của Đại Dung tiên sinh, em đoán chắc khó gặp được chị. Kết quả chị vẫn đến, nhưng chuyện hình như cũng không giống em tưởng tượng.
Chẳng còn cách nào, con người em xưa nay luôn quá ngốc, quá khờ”.
Hạng Mĩ Cảnh hoảng hốt nhìn Nguỵ Khiết.
Nguỵ Khiết vỗ vỗ tay cô, an ủi: “Bí mật này em giữ bao nhiêu năm rồi không
nói ra, chị yên tâm sau này em cũng không nói với ai cả”.
Hạng Mĩ Cảnh cảm thây nghẹt thở.
Nguỵ Khiết nhanh chóng nói tiếp: “Em vừa vào Bảo Nhã đã làm trợ lí cho chị,
văn phòng của chị đều do em sắp xếp, phát hiện ra hai tờ giấy xét nghiệm đó cũng là chuyện bình thường. Lẽ nào chị quên rồi, về sau em luôn
nhắc nhở chị, khi ra ngoài phải khoá cửa? Nói thật, khi nhìn thấy chúng em không kinh ngạc lắm, bởi phụ nữ làm PR, không thể thuần khiết trong
trắng như đoá hoa sen được, điều khiến em kinh ngạc là người đó lại là
Phương tiên sinh. Em đã chứng kiến rất nhiều lần hai người gặp gỡ nhau nơi công cộng, nhưng hai người diễn rất tốt, căn bản không có sơ hở
gì. Nếu không phải lần đó giúp chị sắp xếp lại ghi chép đặt vé máy
bay, phát hiện ra rất lâu trước đó chị cùng Phương tiên sinh đi Nhật
Bản, lại cùng từ Nhật Bản về, thì có lẽ em sẽ không bao giờ đoán ra”.
Hạng Mĩ Cảnh vô thức nhướng mày lên, nghiêm túc nói với Nguỵ Khiết: “Đó đều là chuyện quá khứ rồi”.
Nguỵ Khiết mỉm cười, nói: “Chị không phải lo em sẽ bán đứng chị. Trước kia khi còn ở Bảo Nhã, chỉ có chị là thật lòng với em, giờ em chẳng thiếu
thứ gì, chỉ là vô tình gặp chị ở đây thì nhắc nhở chị thôi. Có những
việc chị tưởng đã giấu rất kín kẽ không chút sơ hở, thực ra chưa chắc đã đúng, chuyện đã qua không có tính sát thương lớn, nhưng nếu để người có dã tâm biết được lợi dụng, sẽ gây hậu quả thế nào chị chắc rõ hơn em”.
Trước đó Lâm Khải Sương phát hiện ra phiếu xét nghiệm thai của cô, nhưng
không biết người đó là ai, còn Nguỵ Khiết lại hoàn toàn biết rõ bí mật
của cô, Hạng Mĩ Cảnh cảm thấy chút cảm giác an toàn còn sót lại trong
mình đã hết.
Nguỵ Khiết nhận ra sự lo lắng ấy, nhắc lại lần nữa:
“Lần em bị sẩy thai, chị đứng ra nói giúp em, em biết thực ra chị đang
liên hệ hoàn cảnh của em và của chị trước đó. Chị hiểu được nỗi khổ
của em, em cũng có thể cảm nhận được nỗi đau thương của chị, vì vậy em
sẽ giữ chặt bí mật này”.
Lúc này Hạng Mĩ Cảnh rất hối hận vì hôm
nay đã đến đây. Tại sao cô còn quan tâm tới việc Phương Tuân Kiệm bị
thương có nặng không? Nếu không quan tâm nữa, không tới đây, sẽ không
phải nhìn thấy bộ dạng dịu dàng đáng yêu của Từ Hi Lê, cũng không gặp
Nguỵ Khiết, để cô ấy nói toạc ra bí mật mà cô cất giữ bao lâu nay. Sao cô lại ngốc như thế? Nhất định phải mang mình ra cho người khác giày
vò?
Từ phòng Nguỵ Khiết đi ra, Hạng Mĩ Cảnh nhìn thấy Lâm Khải Sương đứng cách đó vài mét, đang gọi điện thoại.
Anh nghe thấy tiếng đóng cửa, nhanh chóng nói tạm biệt với người ở đầu dây bên kia, rồi mỉm cười đi về phía cô.
Cô không thể tỏ ra vui vẻ, nhưng vẫn cố cười bảo: “Báo cáo hành tung với tiến sĩ Liệu à?”.
Anh thấy cô đứng như sắp ngã, giơ tay khoác vai cô, vừa đỡ cô đi về phía
trước, vừa oán trách: “Có thể đừng thẳng thắn vạch trần anh như vậy
không?”.
Cô cười, cười mà xương cốt nhức nhối.
Tâm trạng anh cũng không còn được vui vẻ như trước, nhưng vẫn nói đùa với cô: “Anh vừa gặp một y tá, trông xinh lắm”.
Cô hỏi: “Nam hay nữ?”.
Anh cố tình nhướng mày, dài giọng đáp: “Đương nhiên là nữ rồi”.
Hai người đi vào thang máy, trái tim cô cũng như theo thang máy rơi xuống
vực, người mềm nhũn. Cô không muốn gặp thêm chuyện bất ngờ nào nữa,
nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi anh: “Anh đoán xem Dung Trí Hằng có
phải đã biết chuyện chúng ta giả làm người yêu trước đó không?”.
Anh thấy anh mắt cô đờ đẫn, vỗ vai cô, cười: “Chuyện này chỉ có em, anh và
Sunny biết, Sunny mất rồi, em không nói, anh không nói, anh ta biết làm
sao được? Mà cho dù có biết cũng chẳng sao, không chừng anh ta lại còn
cảm thấy em tấm lòng lương thiện, càng thương yêu em hơn”.
Cô
chẳng thể nào cảm thấy được an ủi bởi những lời đó, ngập ngừng một lát
mới nói: “Ngộ nhỡ anh ấy biết chuyện em sảy thai thì sao?”.
Anh kéo sát cô vào mình: “Sao đột nhiên lại nói tới những chuyện ấy?”.
Cô thở dài, đem kể lại chuyện Nguỵ Khiết cho anh nghe, đương nhiên không
nhắc tới Phương Tuân Kiệm, sau đó nói: “Em biết đều là chuyện quá khứ
rồi, nếu anh ấy để tâm thật, cùng lắm thì em bị đá thôi, nhưng em rất
lo, anh hiểu không?”.
Anh nhìn cô gật đầu: “Anh hiểu”, rồi nói
tiếp: “Nếu anh ta biết, cũng có thể thấy không vui, nhưng chưa chắc đã
tức giận hoặc chia tay với em, em phải có niềm tin vào bản thân mình,
cũng phải tin rằng, chỉ cần bây giờ em thật lòng với anh ta, thật sự yêu anh ta, anh ta chắc chắn sẽ chấp nhận mọi thứ em có, bao gồm cả quá khứ của em”.
“Anh không hiểu”. Cô lắc đầu, đột nhiên rơi nước mắt, rồi cố gắng cười, thở dài: “Tại sao yêu đương lại mệt mỏi như vậy?”.
Anh gõ trán cô, đáp: “Đấy là vì em không chịu thả lỏng bản thân để yêu một người hoặc để một người yêu em “.
Dù là thả lỏng để yêu hoặc được yêu, cả hai trường hợp này đối với Hạng Mĩ Cảnh đều là chuyện không thể. Có lẽ Lâm Khải Sương nói đúng, quá khứ
thế nào là chuyện đã qua rồi, cô không thể thay đổi, cũng không thể hối
hận, còn hiện thực là hiện thực, nếu cô đối xử với Dung Trí Hằng bằng
trái tim chân thành, chẳng may anh có phát hiện ra, biết đâu anh sẽ niệm tình vì nghĩ đến trái tim chân thành cô dành cho anh?
Hai người
yêu thương nhau sâu đậm đều sẽ tính toán xem sự chân thành của đối
phương đáng giá bao nhiêu, cô thông minh như thế, lại lăn lộn không ít
trong tình trường, muốn giữ chặt trái tim Dung Trí Hằng không phải là
chuyện khó.
Khó khăn lắm Dung Trí Hằng mới bố trí được thời gian
để đi ăn cùng cô, cô liền tỏ ra vô cùng dịu dàng quan tâm, nũng nịu với
anh rất đúng lúc, nói anh bận tới mức thần long thấy đầu không thấy
đuôi, muốn gặp mặt còn phải xếp hàng nhìn đồng hồ chờ anh rảnh.
Anh có cảm giác rối nay cô quyến rũ động lòng, mặc dù trong lòng thoáng băn khoăn, nhưng căn bản không thể chống đỡ trước những hành động lời nói
mềm nhũn của cô, chẳng nghĩ ngợi nhiều anh nói: “Chúng ta cùng chuyển về căn hộ ở đi”.
Cô bất ngờ, ngẩn ra một lúc, ngồi hơi thẳng người, hỏi anh: “Chẳng phải nhà anh có quy định không được ra ngoài ở à?”.
Ánh đèn trong nhà hàng mờ ảo ấm áp, khiến nụ cười của anh rất gian tà, anh
đáp: “Đúng là không cho ra ngoài ở, nhưng anh không còn cách nào khác. Em luôn quyến rũ anh một cách thiếu trách nhiệm như thế, anh không đợi
được lâu như vậy”.
Lời của anh không tới mức thẳng thừng, nhưng
cũng đủ khiến cô đỏ bừng cả mặt, rụt bàn tay trong tay anh về, cố tỏ vẻ
nghiêm túc: “Em không đồng ý, trừ phi tự anh chuyển ra đó ở trước hai
tối”.
Vốn là chỉ buột miệng nói vậy, ai ngờ Dung Trí Hằng làm thật.
Hôm sau đi làm, cùng Dung Ngọc Lan xuống trung tâm thương mại uống trà
trưa, Dung Ngọc Lan vui vẻ bảo: “Từ lâu rồi tôi đã muốn chuyển ra khỏi
sơn trang, ở đó nôi trường tốt thì tốt thật, nhưng cách trung tâm thành
phố hơi xa, lại nhiều quy tắc, chẳng có tự do gì cả. Trước kia không
có ai khơi mào, giờ Victor nói muốn chuyển ra ngoài, tôi vui mừng còn
chẳng kịp”.
Mặc dù trước đó cô đã nghe Dung Trí Hằng nói, nhưng
khi anh thực hiện, cô vẫn cảm thấy bất ngờ. Gọi điện cho anh, cô
khuyên: “Các anh vẫn luôn ở sơn trang, đột nhiên đều chuyển đi cả, thật
không hay lắm”.
Anh ngẫm nghĩ: “Đúng là không hay lắm, vậy bảo Orchid sau hai tháng nữa hãy chuyển”.
Cô cảm thấy giọng bất lực của anh rất buồn cười, phê bình: “Chị ấy là chị anh, anh làm vậy thật quá gia trưởng”.
Anh thấy cô phê bình có lí, vậy là lùi một bước: “Thế thì bàn bạc với Orchid, để sau hai tháng nữa hãy chuyển”.
Cô cười hỏi: “Có khác biệt không?”,
Anh nói thẳng: “Đương nhiên có. Từ “bảo” chuyển sang “bàn bạc”.
Cô thở dài, phân tích: “Cùng một cha sinh, em có cảm giác Joe không gia trưởng như anh, vì vậy chắc chắn anh giống mẹ”.
Anh đính chính: “Mọi người đều nói tính anh giống bà nội”.
Cô thở dài đánh thượt: “Chẳng trách nghe nói bà nội cưng anh nhất nhà”.
Anh cười: “Thực ra bà ra tay với anh cũng mạnh nhất nhà”.
Dự định chuyển về ở chùng của Dung Trí Hằng và Hạng Mĩ Cảnh cuối cùng
không thành công, vì bà nội anh đột nhiên cao hứng muốn về Thượng Hải,
không ai dám tự đứng trước đầu súng vào lúc này.
Tâm trạng của Dung Trí Hằng rõ ràng là rất tệ, trong lúc họp buổi sáng, mặt mày anh khá căng thẳng.
Dung Ngọc Lan sau khi đi xuống lầu tới thẳng văn phòng của Hạng Mĩ Cảnh để
tìm cô nói chuyện, vòng vo mãi cuối cùng cũng nói với Hạng Mĩ Cảnh rằng
hi vọng cô sẽ không giận dỗi Dung Trí Hằng khi anh không thể chuyển ra
ngoài ở cùng cô, bản thân Dung Trí Hằng cũng chẳng vui vẻ gì.
Hạng Mĩ Cảnh vội vàng bày tỏ lập trường của mình: “Tối qua khi anh ấy nói
với em, em rất hiểu mà, dù sao bà nội mấy năm mới về một lần, chuyện gì
cũng nên nghỉ cho bà trước”.
Dung Ngọc Lan gật đầu, nhắc nhở cô:
“Lần này bà về vội vã như thế, chắc chắn đã có ai đó bóng gió xa xôi bên tai bà rồi. Hiện giờ không phải chuyện gì Victor cũng nghe lời bà,
nhưng bà tuổi đã cao không nên để bà tức giận, nếu thật sự có hành động
gì đó khiến em khó xử, em cũng đừng nói với Victor, ngộ nhỡ dẫn tới hai
bà cháu lại mâu thuẫn, chú chắc chắn sẽ không vui”.
Hạng Mĩ Cảnh không ngờ mình lại có ảnh hưởng lớn tới thế, nhanh chóng nói: “Em đâu có cơ hội gặp bà chứ”.
Dung Ngọc Lan nói: “Lần này đến, bà nói muốn quyết định chuyện của Sisley và Ray, trước kia đều là Ray tới New York gặp bà, bà không cần phải bay
tới tận đây. Còn về hôn sự của Victor và Yan, không giấu gì em, ban
đầu là do một mình bà quyết định, không ai phản đối được, nhìn họ ân cần thương yêu như thế, nhưng thực ra không có tình cảm nam nữ, cái này chỉ người trong cuộc mới hiểu. Sức khoẻ của Yan không tốt, bà đã sớm
chuẩn bị cho Victor mấy đối tượng xuất sắc để làm vợ hai vợ ba, nhưng
Victor không thích, lúc nào cũng đặt Yan lên vị trí hàng đầu, ai nhìn
cũng nghĩ cậu ấy đối với Yan thật lòng, khi Yan qua đời, cậu ấy rất
buồn. Vì vậy một năm nay bà không ép cậu ấy đi xem mặt tiểu thư nào. Chị nghĩ chắc thời gian gần đây Victor rất quan tâm tới em, nên có vài
lời đồn đại bay sang New York, nên bà tới để xác nhận chuyện này”.
Hạng Mĩ Cảnh ngẩn người, không biết phải trả lời thế nào.
Dung Ngọc Lan an ủi cô: “Có điều việc này nghĩ nhiều cũng vô ích, Victor làm việc xưa nay rất chắc chắn, nếu có lơ đễnh em, thì em hãy hiểu cho cậu
ấy. Chẳng mấy khi thấy cậu ấy vui vẻ, chị chỉ mong cậu ấy có thể luôn
vui vẻ như thế”.
Vì bà nội sang đột xuất mà Dung Trí Hằng không
thể chuyển ra ngoài sống cùng cô, Hạng Mĩ Cảnh rất hiểu. Trên thực tế, cô thật sự chưa sẵn sàng để sống chung với Dung Trí Hằng. Nhưng cô
cũng không phản kháng việc tiến thêm một bước với anh, chỉ là cô rất khó tưởng tượng mình sẽ thế nào khi buổi sáng tỉnh dậy vừa mở mắt đã nhìn
thấy anh nằm bên cạnh, huống hồ từ nhỏ anh quen được người khác phục
dịch, cả căn hộ rộng như vậy chỉ có hai người, không phải cô sẽ trở
thành người giúp việc riêng của anh đấy chứ?
Những vấn đề ấy đã
đủ khiến cô lo lắng, lại thêm suy đoán của Dung Ngọc Lan về lí do mà bà
nội anh phải bay sang tận đây, càng khiến cô mệt mỏi.
Thực sự cô
không muốn mình là nguyên nhân khiến bà nội anh phải bay sang tận đây. Cô chỉ là một nhân vật nhỏ xíu, cho dù Dung Trí Hằng có đối tốt đặc
biệt với cô, cũng sẽ không tới mức chẳng màng tới yếu tố gia đình mà một mực đòi rước cô về làm chính cung nương nương. Anh không phải là Dung Trí Dật, sinh ra đã muốn đối nghịch với gia đình, anh suy nghĩ thấu
đáo, và dù thế nào cũng luôn đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu, chắc chắn do bà nội anh nghĩ nhiều quá thôi.
Bản thân cô nghĩ thông suốt, còn phải gánh trách nhiệm dỗ dành cho Dung Trí Hằng vui
Dung Trí Hằng có lẽ cảm thấy có lỗi với cô, nên gần như gạt hết mọi kế hoạch, dành cả buổi tối để ở bên cô.
Cô muốn anh vui, lại không muốn quá thoải mái trước mặt mọi người, thế là
kéo anh tới trung tâm thương mại khác để shopping, bám sát lấy anh nũng
nịu, mua kem cũng để anh trả tiền.
Dần dần anh bắt đầu vui trở lại, lần đầu tiên anh được xách túi cho người khác.
Mỗi lần cô thử một bộ quần áo, anh đều tư vấn cho cô, nhưng luôn làm loạn hết sự phối hợp của nhà thiết kế.
Cô nói anh quá kén chọn, anh lại bảo: “Tháng sau là tuần lễ thời trang Milan, chúng ta cùng đi, đảm bảo em sẽ thích”.
Cô khom người đứng trước mặt anh cười: “Dung tiên sinh, anh cũng tham gia
những hoạt động như thế sao? Hơn nữa, anh có thời gian để đi không?”.
Anh nhìn cô một lúc, sau đó nói “có”, rồi gọi nhân viên bán hàng tới, nói: “Chiếc áo này cổ rộng quá, đổi chiếc khác”.
Cô vội vàng đứng thẳng người, đỏ mặt lườm anh.
Anh cười bảo: “Trời đang lạnh, anh sợ em bị cảm”.
Cô lại lườm anh thêm cái nữa.
Anh mỉm cười, hạ giọng nói với cô đầy vẻ uy hiếp: “Sự nhẫn nại của anh có giới hạn, hôm nay đừng gây sự với anh”.
Mỗi lúc thế này, cô đều rất nghe lời anh, ngay cả một ánh mắt mờ ám cũng không dám, ngoan ngoãn nghiêm túc.
Cả một xe chất đầy đồ khiến ngay cả Hạng Mĩ Cảnh cũng không rõ mình mua
nhiều như thế từ bao giờ, về tới căn hộ, đúng lúc Tiền Mẫn gọi tới để
chia vui với cô.
“Trần Tân Dục cầu hôn với tôi rồi, bọn tôi định
cuối tháng sau sẽ cử hành hôn lễ ở Tam Á, cô nhất định phải làm phù dâu
cho tôi đấy”.
Cô bỗng thấy hoang mang, ngay cả câu chúc mừng cũng không nói, ngẩn ngơ hỏi Tiền Mẫn: “Hải Thành giờ loạn như thế, Trần Tân Dục vẫn có tâm trạng để kết hôn sao?”.
Tiền Mẫn bảo cô: “Trước
khi xảy ra chuyện hình như anh ấy bị Phương Tử Bác cho ra rìa, trong tay chẳng có chút quyền lực nào, giờ rối như bòng bong, Phương Định Trạch
muốn anh ấy giúp, anh ấy kiêu ngạo không nhận lời, vì vậy nên mới có
thời gian để kết hôn”.
Lòng cô thấy vui, cười bảo: “Làm nhân viên như anh ta cũng thật bản lĩnh”.
Tiền Mẫn quay lại chủ đề chính: “Ngày mai nếu rảnh, thì cùng tôi đi tới tiệm áo cưới”.
Hạng Mĩ Cảnh đang rất rảnh. Vì Dung Trí Hằng bận phải tiếp đón bà nội, cô
bèn xin Dung Ngọc Lan nghỉ phép mười ngày, rồi giao hết nhân viên đang
rảnh tới phát chán trong tổ mình cho Âu Na , để cuối năm sái chút tiền
thưởng. Buổi sáng cô ngủ đến mười giờ, ăn qua loa, sau đó cùng Tiền
Mẫn cũng xin nghỉ phép như cô đi một vòng các tiệm áo cưới trong thành
phố.
Mỗi lần Dung Trí Hằng gọi điện hỏi cô đang làm gì, cô liền
báo cáo với anh bằng bốn chữ “ăn uống vui chơi”, cô cũng chưa từng hỏi
anh đang làm gì, sợ anh không tiện nói.
Thực ra mấy hôm nay anh bận gì, cô đều rất rõ, anh sẽ tìm đủ mọi cách, thông qua mọi người để lộ cho cô biết.
Tiền Mẫn phải giữ mãi trong lòng một tin không dám nói, cho tới tận lúc ăn
cơm tối, uống hai ly rượu, cuối cùng không giữ được nữa liền nói: “Tối
qua bà nội Dung Trí Hằng mở tiệc ở sơn trang, nghe nói mời một loạt tiểu thư thục nữ tới, bà cụ không những rất thân thiết giữ cô em gái của Yan ở bên cạnh, mà còn nói trước mặt mọi người rằng muốn chọn cháu dâu”.
Tin này, Hạng Mĩ Cảnh đã biết rồi.
Tối qua hơn chín giờ cô về đến nhà, vừa tắm xong thì nhận được điện thoại
của Dung Trí Hằng. Bình thường anh hay gọi vào giờ này, cô cũng chẳng
để ý, kết quả giọng anh nghe có chút nũng nịu như trẻ con, nhất định đòi cô phải tới chung cư nấu cơm cho anh ăn.
Cô nhìn đồng hồ, thấy
đã mười giờ, nghĩ chắc anh đùa, nên bảo: “Giờ này ngay cả siêu thị cũng
đã đóng cửa, đi mua thức ăn ở đâu mới được?”.
Anh không chịu, nói: “Vậy nấu cho anh bát mì”.
Cô đoán chắc anh đã uống rượu, bèn hỏi anh đang ở đâu.
Anh nói đang ở sơn trang, cô bảo vậy anh nhờ nhà bếp nấu mì cho, tuyệt đối tay nghề của họ khá hơn cô.
Anh bướng bỉnh không chịu, còn nói mình chuẩn bị đi rồi, bảo cô nhanh lên.
Cô không nói lại được, đành chiều theo ý anh. Thay quần áo, không buồn
tranh điểm, xuống lầu bắt xe tới căn hộ anh mua, kết quả anh còn đến
trước cô.
Cô vừa dùng thẻ mở cửa, anh đột nhiên nhẹ nhàng nhảy ra từ trong một góc như chú mèo, hoàn toàn không cho cô thời gian để phản
ứng, ấn chặt cô dựa vào tường.
Lưng cô vừa cảm nhận được sự lạnh lẽo của bức tường phía sau, đôi môi cùng chiếc lưỡi mang theo hơi rượu nóng hổi đã luồn vào.
Theo bản năng cô giơ tay giơ chân ra để chống đỡ, rồi mở mắt để nhìn xem
người đó là ai. Động tác chống cự của cô nhanh nhưng anh còn nhanh
hơn, đầu tiên anh túm chặt hai tay cô áp ra đằng sau, sau đó lấn người
tới để giữ chặt hai chân cô, đồng thời mặt ghé sát môi cô khẽ cười:
“Đừng sợ, là anh”.
Cô thả lỏng người, nhưng ngay sau đó lại thấy căng thẳng.
Anh hôn cô lần nữa, hai cánh tay rắn chắc giữ chặt eo cô rồi men dần lên
trên. Người cô bị anh giữ chặt, hai chân không chạm đất, bất an giãy
giụa, anh lại rất thưởng thức sự giẫy giụa đó của cô, cố ý dùng thân
mình ép chặt cô hơn, không cho cô trượt xuống.
Cô đâu thể cứ bị treo lơ lửng như thế mãi, bất đắc dĩ cong chân tì vào đầu gối anh.
Anh vốn đang áp sát cô, sự chủ động một cách vô thức đó của cô khiến anh
gần như phát điên. Anh không thể kìm nén được nữa, ép chặt người cô,
rồi dùng hai tay cởi chiếc áo len bên ngoài của cô. Bên trong cô chỉ
mặc một chiếc áo mỏng màu đen, cổ áo không rộng lắm, nhưng làn da trắng
mịn như sữa lộ dưới ánh đèn. Anh hôn lên phần xương quai xanh, hai bàn tay thì lướt dần từ dưới eo lên trên.
Đầu tiên cô chưa đề phòng, nên bị anh cởi chiếc áo ngoài, vội vàng rút tay từ sau lưng ra, ôm chặt ngực, không cho tay anh luồn lên.
Sự nhẫn nại của anh không tệ,
đi đường nay không được bèn vòng đường khác. Anh ôm chặt cô, vừa hôn
vừa cắn nhẹ lên cổ cô, bào mòn khả năng phản kháng của cô, vừa cố ý chủ động đưa cô vào phòng ngủ.
Cô bị anh giữ, trọng tâm không vững,
khó khăn lắm mới đi được vào phòng ngủ, anh nhẹ nhàng ném cô lên chiếc
giường êm ái. Cô đau đầu hoa mắt, khi tỉnh táo lại thì anh đã cởi áo
ghi lê và chiếc quần tây ra, đổ ập xuống người cô, không cho phép cô từ
chối.
Cô cảm nhận rất rõ phản ứng nơi thân dưới của anh, vô thức
muốn tránh. Nhưng anh không dễ dàng tha cho cô, hai tay đã bắt đầu
luồn vào trong áo, vuốt ve làn da mịn màng, cuối cùng cũng tới được đỉnh đồi mềm mại cao đầy kia nhứ ý nguyện, và bắt đầu nắn bóp.
Cảm
giác ấy vô cùng mãnh liệt, ngoài cảm giác thấy tê dại ra, cô còn thấy
rất đau, bất giác cô lên một tiếng, cuối cùng như nghĩ ra điều gì, cô
lấy tay che miệng anh lại, nghiêm túc bảo: “Em đang tới kì sinh lí”.
Anh ngẩn ra, nhưng không tin, bóp mạnh ngực cô một cái, sau đó hai tay vòng ra sau định cởi phăng cái vật nhỏ xíu vướng víu trên người cô ra.
Cô cuống lên, thúc chân trái vào thân dưới của anh một cái.
Anh đau đớn, lập tức buông cô ra, lật người cuộn tròn sang một bên.
Cô không ngờ mình lại mạnh chân như vậy, vội chống tay ngồi dậy hỏi anh: “Sao thế?”.
Anh nheo mắt nhìn cô.
Cô đành xoa xoa khuôn mặt mướt mồ hôi của anh, nói bằng giọng rất vô tội: “Em đang đến kì thật, không lừa anh đâu”.
Anh hơi giận, kéo tay cô đặt vào chổ đó của mình, còn bảo: “Em nghiêm túc xin lỗi “nó” đi”.
Bị anh giữ chặt tay không cho rụt về, cô vừa tức vừa buồn cười, lại xấu
hổ, vậy là chủ động cúi xuống gục lên vai anh, nhẹ nhàng hôn lên môi
anh, dịu giọng xin tha: “Xin lỗi, em không cố ý, ai bảo anh cứ cuống
lên, lại không nghe em giải thích”.
Nghe mấy lời ngọt ngào đó người anh mềm nhũn, lực trên tay bất giác thả lỏng.
Nhân cơ hội này cô rụt tay về, hỏi: “Chẳng phải anh kêu đói sao? Em đi nấu mì cho anh nhé?”.
Anh ngượng quá hoá giận, trừng mắt lườm cô một cái, rồi lại túm lấy cô hôn
loạn xạ khắp nơi một hồi, sau đó bực bội bò dậy vào phòng tắm.
Cô vẫn nằm nghiêng trên giường, tới khi nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm mới thở phào nhẹ nhõm, chỉnh lại quần áo đầu tóc, sau đó vào bếp nấu
mì.
Nhu cầu không được giải quyết, chẳng khác nào gặp hoả hạn mà
không có nước cứu chữa, cô rất có trách nhiệm khi chỉnh lại quần áo cho
kín đáo, không để anh nhìn mà liên tưởng linh tinh.
Gặp phải tình huống nàym kể ra cũng là do anh đen đủi. Mặc nặng mày nhẹ với cô
khoảng mười phút, cuối cùng không căng mãi được, kể cho cô nghe về bữa
tiệc tối nay ở sơn trang, anh ăn không no, những chuyện xảy ra khiến anh không vui.
Dung Trí Hằng không nói cụ thể, Hạng Mĩ Cảnh cũng
không hỏi sâu xem anh không vui về việc gì. Lúc này nghe Tiền Mẫn nói, cô đã hiểu chuyện gì khiến anh không vui.
Có một điểm rất rõ ràng rằng, anh không thích bị người khác bố trí cuộc sống của mình, dù người đó là ai.
Hạng Mĩ Cảnh được tự do vui vẻ thêm hai ngày nữa.