Thịnh Yến

Chương 44



Hạng Mĩ Cảnh ngẩn ngơ, người lên tiếng chào hỏi trước lại là Từ Hi Lê.

Từ Hi Lê hoàn toàn không che giấu thiện cảm của mình dành cho Hạng Mĩ
Cảnh, ngay lập tức khen ngợi cô trước mặt mọi người: “Theresa, tôi cảm
thấy màu sắc này rất hợp với cô, mặc lên quả nhiên đẹp, lại vừa nữa”.

Hạng Mĩ Cảnh nhìn thẳng Từ Hi Lê đáp: “Cảm ơn cô đã tặng cho tôi bộ y phục đẹp thế này”.

Dung Trí Dật không chịu an phận, lập tức nói tiếp: “Thì ra hai người trao trao nhận nhận sau lưng chúng tôi”.

Dung Ngọc Lan cũng cười: “Vậy mà ngay cả chị cũng không được biết”.

Dung Trí Dật vừa đưa thiệp mời của mình và Từ Hi Lê cho Hạng Mĩ Cảnh, vừa cố ý nói với Dung Ngọc Lan: “Họ thành một đôi chắc là muốn loại chúng ta
ra ngoài”.

Hạng Mĩ Cảnh không muốn nhiều lời, kiểm tra hai thiệp mời xong, tiếp tục kiểm tra tới thiệp của Phương Tuân Kiệm.

Sảnh đón tiếp được dán đầy những viên pha lê lấp lánh hình giọt nước theo
sáng kiến của Chu Lệ Lệ, nhìn rất màu sắc, nhưng thực tế lại dễ móc vào y phục đắt tiền của các khách nữ. Hạng Mĩ Cảnh vẫn phải lưu tâm để nhắc nhở mỗi khi họ đi qua, nhưng vì người lần này là Phương Tuân Kiệm, nên
khi đứng né sang cho anh vào nên cô quên mất, một đầu pha lê nhọn móc
vào chiếc áo khoác đuôi dế màu xám sẫm của Phương Tuân Kiệm. Khách nam không ăn mặc rườm rà cổ điển như khách nữ, nhưng cũng có phong cách
riêng, những sợi kim tuyến đính ở viền áo bọ rút dài ra.

Phương
Tuân Kiệm hoàn toàn không biết gì, vẫn tiếp tục bước về phía trước, Hạng Mĩ Cảnh vội kéo anh lại, anh lập tức quay đầu nhìn cô, cô cảnh giác
buông tay, sau đó giải thích: “Áo bị móc tuột chỉ rồi”.

Không chỉ Phương Tuân Kiệm, ngay Từ Hi Lê và Dung Trí Dật vừa đi qua cửa, còn cả
Dung Ngọc Lan đang nói chuyện với người khác cũng lần lượt quay đầu nhìn về phía này.

Hạng Mĩ Cảnh bình tĩnh, nhắc lại: “Pha lê nhọn quá, đã móc vào vạt áo của Phương tiên sinh”.

Hai sợi chỉ đó bị rút khá dài, nếu nói do thợ may cố ý may như thế cũng
được, nhưng rõ ràng Phương Tuân Kiệm không muốn giải thích thế.

Từ Hi Lê hơi cuống, mở miệng hỏi: “Giờ biết tìm thợ may ở đâu đây?”.

Dung Ngọc Lan nhìn Từ Hi Lê: “Còn tìm thợ may làm gì. Trong phòng có kim chỉ, tìm màu nào gần giống đính lại là xong”.

Dung Trí Dật cười hỏi Từ Hi Lê: “Em làm qua món nữ công này chưa?”.

Từ Hi Lê bĩu môi trừng mắt lườm Dung Trí Dật một cái, rồi lẳng lặng nhìn Phương Tuân Kiệm.

Dung Ngọc Lan nhanh chóng quyết định, đầu tiên dặn Hạng Mĩ Cảnh: “Em đưa Ray lên lầu đính áo đi”, sau đó giục Dung Trí Dật và Từ Hi Lê: “Khách khứa
đến không ít rồi, hai người mau vào chào hỏi, đợi Victor tới, lại trách
hai người chỉ biết lo cho bản thân”.

Từ Hi Lê không muốn lắm,
Dung Trí Dật cười hi hi kéo cô vào trong: “Chỉ lên trên để đính lại áo
thôi mà, còn lo amj ta không xuống chắc?”.

Hạng Mĩ Cảnh thấy khó
xử, nhưng Dung Ngọc Lan nói xong thì vội quay sang chào hỏi những người
khách khác, cô đứng mãi trước mặt Phương Tuân Kiệm rõ ràng không ổn lắm, đành hít sâu một hơi, cuối cùng giơ tay mời Phương Tuân Kiệm, nói:
“Phương tiên sinh, mời đi bên này”.

Đèn trong khách sạn luôn rực
rỡ như ánh mặt trời giữa hè, soi rõ từng kẽ hỡ nhất, những chiếc đèn
thuỷ tinh đủ mọi hình dạng cùng bức tường thép còn sáng hơn gương khiến
mỗi người trong căn phòng đều được soi rất rõ ràng. Tốc độ lên tầng
của thang máy khá nhanh, đứng trong chiếc hộp thép bí bách, như bị thứ
gì đó kéo vút lên trên.

Hạng Mĩ Cảnh đứng xoay lưng về phía
Phương Tuân Kiệm, anh đứng ngay sau lưng cô, vì vậy tránh cho cô phải
nhìn thấy ánh mắt phản chiếu trong bức tường thép của thang máy. Tùng
váy hơi to, khi ra vào thang máy đều phải hết sức cẩn thận, cô định đưa
Phương Tuân Kiệm vào phòng Dung Ngọc Lan, vì vậy khi ra khỏi thang máy
cô đưa anh rẽ trái.

Dung Ngọc Lan ở phòng đôi, nhưng vì quá nhiều đồ linh tinh, vừa mở cửa vào nhìn trong phòng hơi hỗn loạn.

Đầu tiên Hạng Mĩ Cảnh treo hết quần áo trên sofa lên móc, sau đó phủi phủi
mặt ghế, cảm thấy sạch rồi mới dám mời Phương Tuân Kiệm ngồi, còn mình
thì vào trong lấy kim chỉ.

Lúc cô tìm được kim chỉ mang ra, Phương Tuân Kiệm đã cởi áo khoác ngoài.

Anh ngồi trên sofa, quay lưng lại trước tầm nhìn của cô, cô biết tư thế
ngồi của anh luôn nghiêm chỉnh, chưa bao giờ lười biếng ngồi dựa vào
thành ghế hoặc thành giường, kiểu tóc của anh vẫn luôn như thế, từ xưa
tới nay không dài cũng không quá ngắn, và lúc nào cũng sạch sẽ.

Cô cắn cắn môi dưới, không bận tâm tới việc làm mờ son môi, tới tận khi
cảm thấy đau, mới chầm chầm bước ra, nhẹ nhàng nói: “không có chỉ kim
tuyến, nhưng dùng màu vàng cũng tạm ổn, có điều khả năng may vá của em
không khéo léo lăm, chắc sẽ không thể làm lại như ban đầu”.

Anh nghiêng người ngẩng đầu lên nhìn cô, cô nhanh chóng giơ tay với lấy áo của anh.

Anh đưa áo cho cô, cuối cùng mới mở miệng nói câu thứ hai trong tối nay: “Đính không đẹp cũng không sao”.

Cô đón lấy áo, trêu anh: “Thực ra chỉ cần anh không để ý, thì như thế này cũng rất đẹp”.

bên trong anh mặc áo ghi lê và sơ mi màu sẫm, trên túi áo ghi lê có cài một chiếc đồng hồ màu vàng, xưa nay anh không thích để đồ trong túi, một
thứ trang sức nhỏ như thế, cô đoán chắc Từ Hi Lê chuẩn bị cho anh.

Cô vừa lấy kim chỉ trong hộp ra, vừa nói tiếp: “chiếc đồng hồ này của anh rất đặc biệt”.

Anh khẽ “ừ” một tiếng, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đủ mọi ánh đèn neon đã được bật, bầu trời từ sáng đến tối đều một màu mơ
hồ u ám giờ lại mang một màu sắc khó diễn tả thành lời. Hình như có
tuyết, nhưng chỉ nhìn thấy một vài bông lẻ tẻ rơi, thế là anh nghi hoặc
không biết mình có bị hoa mắt không, hay anh chỉ nhìn thấy những bông
giấy không biết từ đâu theo gió bay ngang tới thành phố này. Có lẽ
không khí bên ngoài rất lạnh, chỉ cần hít vài hơi mũi sẽ lạnh cóng đỏ
ửng, có điều ở trong phòng điều hoà ấm hơn rất nhiều.

“Mĩ Cảnh”. Anh khẽ gọi cô, nhưng lại không giống như đang gọi cô, dường như tự lẩm bẩm một mình theo thói quen.

Đầu mũi kim lập tức đâm vào ngón trỏ, cô không thấy đau, nhưng một giọt máu chích ra. Cô vội vàng nhân lúc anh quay người đi đưa ngón tay lên
miệng mút, sau đó hỏi anh: “Có chuyện gì?”.

Anh giống như cố ý để cho cô có thời gian chuẩn bị, quay người lại rất chậm. Ánh đèn chỉ
hắt vào nửa khuôn mặt anh, không có biểu cảm gì đặc biệt, ánh mắt rất
sáng, nhưng trong đó hiện rõ sự rối ren và bất lực.

Thực ra anh
không hay cười, từ khi cô quen anh cho tới nay, mỗi nụ cười anh thể hiện trước mặt người khác dường như đều không xuất phát từ tình cảm chân
thành, anh càng không thích khóc, vì khóc là thể hiện sự yếu đuối, là
dấu hiệu của sự thua cuộc, anh đang từng bước từng bước tiến về phía
trước, ngoài thàng công ra, không có con đường thứ hai để chọn. Ngày
ấy trên hòn đảo nhỏ, cô nói lời chia tay anh, lần đầu tiên thấy anh
khóc, trái tim cô muốn vỡ vụn. Cô đã rất buồn, buồn lâu như vậy, tới
tận hôm nay, thấy anh nhìn mình bằng ánh mắt ấy, cô mới biết thực ra anh chẳng khá hơn cô là bao.

Đột nhiên anh khẽ cười. Nụ cười ngắn
ngủi đó thể hiện sự căng thẳng lúc này của anh. Anh thu nụ cười lại,
nghiêm túc nói: “Anh biết giờ mới nói thì không được thích hợp lắm,
nhưng một năm trước anh không có cơ hội hỏi em, hôm nay anh muốn hỏi em
một lần. Em có đồng ý đợi anh thêm năm năm nữa không?”.

Cô nhìn anh, anh của lúc này, cảm giác như một đứa trẻ, đang cầu khẩn cô cho
anh thời gian, lời cầu khẩn đó, mỗi từ mỗi chữ đều thít chặt tim cô
khiến cô nhói đau.

Không phải cô không muốn nhận lời anh, nhưng
trong đầu cô hiện ra quá nhiều người và quá nhiều việc, mỗi câu nói của
những người ấy, mỗi đạo lí mà những sự việc ấy thể hiện đều như những
mũi lim tẩm thuốc độc vây quanh cô, chỉ cần khẽ cử động sẽ bị đâm khắp
mặt. Cũng không phải cô không tin vào năng lực của anh, không lâu nữa
anh nhất định sẽ lấy lại những thứ mà mình bị cướp mất, nhưng cô hiểu,
không chỉ bây giờ anh mới cần một hậu thuẫn vững chắc, mà sau này anh
cũng cần, hơn nữa còn phải là mãi mãi không bị cắt đứt.

Cô ngồi
đờ ra đó, cây kim sợi chỉ trong tay trở nên hư vô, khó khăn lắm mới kìm
được nước mắt, thậm chí còn run rẩy cười, chỉ có điều âm thanh không
được lưu loát, để lộ sự buồn bã khó kìm chế và sự kìm nén không muốn
người khác biết, cô đáp: “Em không đợi được”.

Chỉ bốn chữ đơn
giản, không quá nhiều âm tiết lên xuống, dù người nói hay người nghe đều rất khó nghe nhầm. Nhưng giống như giọt mực đen rơi xuống tờ giấy,
chỉ tờ giấy mới biết giọt mực nặng thế nào. giọt mực có thể lan toả rộng bao nhiêu, cũng chỉ bản thân cô mới hiểu trong bốn từ này bao hàm quá
nhiều bi thương và sự bất đắc dĩ.

Cô cảm giác mình giống như đao
phủ, nhưng ý nghĩa từ “tử chiến” cô hiểu, nếu anh nhất định phải đi con
đường đó, thì điều duy nhất cô có thể làm được cho anh là không gây rắc
rối.

Trong gương là cô, son môi đã bị nhoè, nhưng lệ dâng lên tận mắt lại từng chút từng chút chảy ngược xuống. Cô luôn muốn mình phải
dũng cảm, cho dù sự dũng cảm ấy không phải điều cô mong muốn.

Lúc Hạng Mĩ Cảnh quay lại phòng tiệc, Dung Ngọc Lan đã đọc xong bài phát
biểu khai mạc, không ít người đang khiêu vũ, không phải kiểu nhảy hiện
đại, rất nhiều người thậm chí còn nhảy nhóm, nhìn cách ăn vận và nghe
nhạc, lại tưởng mình quay về không khí lễ hội cung đình châu Âu thế kỉ
mười ba, mười bốn.

Tiền Mẫn sau khi trở thành bạn gái của Trần
Tân Dục, không còn hứng thú tìm những ông chủ lắm tiền nhiều của để trò
chuyện nữa, đợi Hạng Mĩ Cảnh vừa xuất hiện bèn túm lấy cô, khiến cô giật thót mình.

Tiền Mẫn hỏi: “Cô vừa đi đâu thế?”.

Cô cầm li Champagne trong tay Tiền Mẫn uống một hớp, sau đó mới trả lời: “Dặm lại phấn”.

Tiền Mẫn đưa tay nhẹ nhàng giữ gương mặt cô, cười nói: “Dặm lại phấn để quyến rũ ai?”.

Cô gạt tay Tiền Mẫn ra, nhanh nhẹn liếc mắt nhìn khắp phòng tiệc, nói:
“Nhiều tinh anh thế này, lại không có ai treo biển “không được quyến rũ” trên người. Tôi phải xem xem mình đi quyến rũ ai mới được”.

Tiền Mẫn cố tình ra hiệu cho cô nhìn về phía Dung Trí Hằng đang nhảy cùng
Mông Giang Vũ, kiêu ngạo nói: “Vậy cô hãy quyến rũ Đại Dung tiên sinh
cho tôi xem”.

Cô trả lại Tiền Mẫn li Champagne, cười: “Nếu cô
muốn cùng tôi cuốn gói khỏi Bảo Nhã ngay tối nay thì tôi cũng bạo gan
thoả mãn nguyện vọng của cô”.

Tiền Mẫn lắc đầu không tin, rồi lại chỉ cho cô nhìn về phía ấy: “Cô xem, Đại Dung tiên sinh lại vừa thay
bạn nhảy rồi, trong một thời gian ngắn ngủi, đã thay tới người thứ ba. Chắc những tiểu thư độc thân đang có mặt ở đây tối nay đang vui sướng
tới phát điên, tưởng mình có cơ hội trở thành bạn gái của Đại Dung tiên
sinh”, vừa nói vừa đẩy Hạng Mĩ Cảnh, cười rất hàm ý: “Phụ nữ kị nhất là
người phụ nữ khác vờ tỏ vẻ cao thượng”.

Trong lòng cô hiểu ý của
Tiền Mẫn, nhưng vờ tỏ ra hồ đồ gật đầu, đồng thời chuyển đề tài khác:
“Bận rộn mấy tiếng đồng hồ, bụng trống rỗng rồi, tìm cái gì ăn trước
đã”.

Phòng tiệc vốn rộng, lần này lại thiết kế riêng một vài vách ngăn lớn nhỏ khác nhau, rất nhiều người tụ tập ở đó nói chuyện cười đùa vui vẻ, vị trí bày đồ ăn cũng phân tán. Hạng Mĩ Cảnh lấy một ít bánh
ga tô chuẩn bị tìm một nơi nào ít người tụ tập ngồi ăn, kết quả vừa rẽ
thì gặp Trình Học Chính và Lâm Khải Sương.

Hai người đều mời cô
vào ngồi cùng, cô thấy ngoài hai người họ ra còn có mấy người nữa nhưng
đều là những nhân vật dễ tiếp xúc, thế là thoải mái ngồi xuống bên cạnh
Lâm Khải Sương.

Ai cũng biết trước kia cô và Lâm Khải Sương từng
là người yêu, mặc dù trong lòng họ đều rất tò mò tại sao quan hệ hiện
tại của cô và anh lại tốt như thế, nhưng trước nơi đông người thế này,
không tiện mang đề tài đó ra thảo luận, càng không tiện truy hỏi thẳng,
chỉ trò chuyện cười đùa hi hi ha ha.

Cô tập trung ăn, cảm giác
bên tai vang lên rất nhiều âm thanh, lùng bùng, hoàn toàn không hiểu họ
đang nói cái gì. Cho tới tận khi Lâm Khải Sương đẩy cô hai cái, cô mới phát hiện thì ra mình đã thất thần khá lâu rồi.

Lâm Khải Sương hỏi cô: “Sao thế? Không khoẻ à?”.

Cô lắc đầu, ăn một miếng bánh hạnh nhân, uống nửa li Champagne, sau đó
cười đáp: “Tối nay có tiết mục đặc biệt, sẽ chọn ra ba cặp tình nhân để
chơi game”.

Lâm Khải Sương không hiểu tại sao cô đột nhiên lại
nhắc tới chuyện này, nhưng vì cô đã nói đến nên anh cũng tiếp lời luôn:
“Ở đây có mấy trăm người, không đến một trăm thì cũng tám mươi cặp tình
nhân, chỉ chọn có ba cặp, khả năng trúng quá thấp”.

Trình Học
Chính ngồi bên cạnh nói: “Đã nói là tình nhân mà, ai kết hôn rồi không
tính, còn những người chỉ đưa theo một người bạn gái đi cùng cũng không
tính, vì vậy nếu trừ số đó đi, cơ hội mười chọi một vẫn có khả năng.
Nếu bảo tôi đoán, không chừng trong Dung gia chắc chắn có người, Dung
tiên sinh trầm tính, Joe lại quá sôi nổi, vì vậy Từ tiểu thư có khả năng vị rút trúng”.

Lâm Khải Sương cảm thấy anh ta nói có lí, quay đầu sang hỏi Hạng Mĩ Cảnh: “Game gì vậy?”.

Cô lắc đầu: “Rất bí mật, chỉ có Orchid biết”.

Trình Học Chính cười: “Đừng có tổ chức game nào thái quá là được, ngộ nhỡ hai người không hiểu nhau lắm, đang vui vẻ sẽ biến thành bối rối gượng
gạo”.

Đề tài mặc dù do Hạng Mĩ Cảnh khơi ra, nhưng cô rất bình
thản, ngồi hơn nửa tiếng đồng hồ, ăn cũng nhiều, nhưng chẳng nói bao
nhiêu.

Trình Học Chính cười hỏi cô sao không ra khiêu vũ.

Cô cười đẩy trách nhiệm sang cho Lâm Khải Sương: “Tư thế nhảy của bạn nhảy cứng quá, tôi sợ bị liên luỵ”.

Trình Học Chính bèn nói: “Ở đây có bao nhiêu người ưu tú, tìm một bạn nhảy khác chẳng phải quá dễ dàng hay sao?”.

Cô hiểu ý anh ta, vậy là thoải mái đáp: “Vậy sao không thấy anh mời tôi?”.

Trình Học Chính đang định giải thích, Dung Trí Dật đột nhiên xuất hiện, cười
hi hi cướp lời Trình Học Chính, giơ tay mời Hạng Mĩ Cảnh: “Nể mặt tôi
nhảy một điệu đi”.

Trình Học Chính thấy là Dung Trí Dật, bất giác chau mày, Lâm Khải Sương biết rất rõ lí do vì sao Dung Trí Dật lại tốt
với Hạng Mĩ Cảnh, nên tự giác dịch chân, tiện thể đi ra ngoài.

Hạng Mĩ Cảnh thật sự không muốn nhảy, nhưng mấy đôi mắt đang nhìn cô chằm
chằm, dù thế nào cô cũng phải giữ thể diện cho Dung Trí Dật.

Dung Trí Dật toét miệng cười, đợi cô gần mình, bèn ghé sát tai cô nói nhỏ:
“Tôi bị triệu về New York gấp, lát nữa phải ra sân bay, nói không chừng
nửa năm sau mới quay lại. Nhảy cùng tôi một điệu coi như quà tặng nhân dịp năm mới”.

Cô tưởng anh ta nói đùa, bèn hỏi ngược lại: “Ai cũng bận đón Noel, còn có chuyện gấp gì mà phải triệu một mình anh quay về”.

Anh ta vừa dắt cô ra sân khấu vừa cười đáp: “Ai biết chứ, không chừng là bố trí cho tôi một tiểu thư như hoa như ngọc, đợi mùa xuân sang năm là
tiến hành kết hôn thôi”.

Đây vẫn là giọng điệu đùa cợt thường thấy của anh ta, nhưng lại cảm thấy giả thuyết này không phải không có khả năng.

Sau khi bị Hạng Mĩ Cảnh giẫm vào chân lần thứ tư, cuối cùng Dung Trí Dật
không thể chịu đựng được mà hạ giọng kháng nghị: “Tôi biết cô không muốn nhảy, nhưng cũng không đến nỗi nhất định phải trả thù tôi bằng hành
động thế chứ?”.

Hạng Mĩ Cảnh thấy có lỗi, cười cười giải thích: “Quá lâu rồi tôi không nhảy, anh hảy rộng lượng chút đi”.

Dung Trí Dật không tin, ngược lại còn nói: “Việc này không liên quan gì tới
chuyện lâu không nhảy cả, tôi nói chuyện với cô mà cô không trả lời, rõ
ràng tâm trạng lơ đễnh không tập trung. Cô có chuyện buồn phiền gì thì cứ nói với tôi, nói không chừng tôi sẽ giải quyết giúp cô trước khi rời đi cũng nên”.

Hạng Mĩ Cảnh ngước mắt lên nhìn khuôn mặt vô cùng
sáng sủa của Dung Trí Dật, ngập ngừng hai giây, sau đó không khách sáo
nói: “Thực ra tôi đau lưng, chỉ muốn tìm một chổ dễ chịu để ngồi thôi”.

Dung Trí Dật nhanh chóng đưa cô rời sàn nhảy, đi về phía cửa phòng tiệc,
nói: “Hộ chiếu sắp được mang tới rồi, chúng ta ra ngoài ngồi một lát”.

Đúng lúc cô cũng không muốn ở lại trong phòng, bèn theo Dung Trí Dật ra ngoài, cảm thấy không khí dễ thở hơn nhiều.

Hai người ngồi trên sofa đặt bên phải sảnh.

Khách ra vào khách sạn không nhiều, những ngày như hôm nay, người nào không
cần phải tăng ca để theo đuổi sự nghiệp hoặc ra ngoài vui chơi điên
cuồng thì ở nhà hưởng không khí ấm áp hạnh phúc.

Hiếm khi thấy
Dung Trí Dật trầm ngâm khi ở trước mặt người khác, Hạng Mĩ Cảnh nhìn anh ta ngồi im trên sofa ngắm cây thông Noel nên cũng không chủ động làm
phiền.

Một lúc sau, anh ta đột nhiên nói: “Khi nào cô tới New York, tôi sẽ giới thiệu bạn tôi với cô”.

Anh ta nói rất nghiêm túc, cô ngẩn người, rồi bật cười: “Trừ phi đấy là
người bạn gái anh quyết định sẽ có quan hệ nghiêm túc, nếu không tại sao tôi phải tốn tiền mua vé máy bay đi xa như thế để tới gặp cô ta”.

Dung Trí Dật bật cười, nhưng mắt cụp xuống rất không tự nhiên, giống như
đang né tránh anh mắt cô, và cũng không nói tiếp về đề tài này nữa, mà
nói: “Hồi nhỏ tôi sợ nhất là Tết, vì mỗi lần đến Tết, phải tiến hành rất nhiều lễ nghi, mấy ngày liền phải ngoan ngoãn ở trong nhà. Nhưng lại
rất thích Noel, đặc biệt những khi tâm trạng cha tôi vui vẻ, ông sẽ đưa
tôi đến Hồng Kông, mẹ tôi không bao giờ yêu cầu hay cấm đoán gì tôi, mặc tôi muốn chơi thế nào thì chơi. Bà nội rất không thích mẹ ở điểm này, nói mẹ không bao giờ trưởng thành được, chứ đừng nói tới việc giáo dục
con cái, sau đó có một thời gian dài bà không cho tôi gặp mẹ. Nghe tôi nói vậy chắc cô sẽ cho rằng bà thực ra rất quan tâm đến tôi, nhưng thực tế bà chỉ quan tâm tới việc tôi có gây rối gì ở bên ngoài không mà
thôi, bà không muốn tôi làm xấu danh tiếng của Dung gia. Thật uổng phí khi bà học nhiều như thế, nhưng tư tưởng thì không thoáng chút nào, bà
luôn cho rằng những người không cùng đẳng cấp về gia thế tiếp cận chúng
tôi thì họ nhất định có ý đồ. Khi ấy tôi còn trẻ, nói hay ho hơn thì
máu nóng tuôn trào, nói trắng ra là ngu ngốc, nên mới bị hiện trường giả bịt mắt, gây ra lỗi lầm không thể vãn hồi”.

Cô đột nhiên có cảm
giác lỗi lầm “không thể vãn hồi” mà anh nói có liên quan tới cái chết
thương tâm của Hứa Lương Thần ở nhà họ Dung, trái tim cô bất giác run
lên, bao nhiêu lời muốn nói mắc kẹt trong cổ họng không thốt ra được.

Dần dần anh ta phát hiện ra đề tài của mình quá nặng nề, nên xốc lại tinh
thần, ngước mắt nhìn cô cười, hỏi: “Có phải cảm thấy thực ra tôi rất
đáng thương không?”.

Cô cũng cố cười: “Nếu nói người ngủ trong
một căn phòng một trăm mét vuông, lái chiếc xe đua đẳng cấp hạng nhất,
dùng thẻ tín dụng quẹt mãi không bao giờ hết, còn có thể thích đi du
lịch ở đâu trên thế giới thì đi là một người đáng thương, thì tôi rất
mong ông trời cũng biến tôi thành kẻ đáng thương như thế”.

Anh ta nhìn cô cười: “Cô nói nhỏ thôi, ngộ nhỡ ông trời nghe thấy thật, lúc ấy cô hối hận cũng đã muộn”.

Cô cười khẽ, nhưng ánh mắt lại liếc về phía khác, đúng lúc gặp Dung Trí Hằng bước từ trong phòng tiệc ra đi về phía này.

Tối nay cô còn chưa gặp Dung Trí Hằng, chỉ đứng từ xa nhìn anh nhảy rất
nhiều, có lẽ đó là biểu hiện của tâm trạng vui vẻ. Cô không dám chắc
tâm trạng vui vẻ ấy liệu có bị tan biến khi gặp cô hay không, cô vừa
nhắc Dung Trí Dật vừa đứng dậy, chuẩn bị đợi Dung Trí Hằng tới gần, chào hỏi đơn giản, sau đó tự giác rút lui.

Dung Trí Hằng tới để chào
từ biệt Dung Trí Dật. Trước lời chào hỏi của Hạng Mĩ Cảnh anh chỉ giơ
tay chỉ chỉ, ra hiệu cho cô ngồi lại chổ cũ, sau đó quay sang nói với
Dung Trí Dật: “Giờ vẫn chưa rõ là chuyện gì, sau khi về nhất định phải
bình tĩnh, cho dù trong lòng khó chịu cũng không được làm bà nội và bố
giận, làm vậy đối với chú không có lợi”.

Dung Trí Dật thoải mái đáp: “Em hiểu còn những người chờ tuyển khác, nói thực, có cảm giác gọi em về cho đủ số lượng thôi”.

Hạng Mĩ Cảnh cũng đoán ra được đại khái nội dung của câu chuyện qua lời hai
người, vừa rồi còn tưởng Dung Trí Dật nói đùa về vị tiểu thư như hoa như ngọc nào đó, thì ra đúng là quay về xem mặt thật. Mặc dù cô không
bất ngờ, nhưng rồi lại nghĩ, giàu có tới đau, cũng vẫn muốn tìm một gia
đình thông gia có điều kiện kinh tế ngang ngửa chứ không được thấp kém
hơn mình, người được Dung gia coi trọng như thế, không chừng đối phương
là công chúa của một quốc gia nhỏ nào đó cũng nên. Chuyện này đẩy Dung Trí Dật ra gánh vác rõ ràng không phù hợp lắm, không phải Dung Trí Dật
không đủ tuấn tú lịch lãm, chỉ có điều chắc chắn bố mẹ đối phương không
muốn gả con gái vàng ngọc của mình cho một người đàn ông phong lưu thành thói như anh ta. Nếu đổi lại là Dung Trí Hằng, khả năng thắng cuộc có lẽ sẽ nhiều hơn. Cô nghĩ Dung Trí Hằng bị loại ra khỏi lần xem mắt
này chắc là vì Phùng Nghệ Nhân mới mất chưa đầy một năm, dù sao trước
kia tình cảm họ thể hiện ra bên ngoài luôn sâu sắc mặn nồng, thi thể
người chết chưa lạnh, đã đón người mới về, e sẽ bị nói là kẻ bạc tình.

Tối nay cô vẫn luôn cố gắng để đầu óc mình thảnh thơi, nghe thấy tin đó,
suy nghĩ hỗn loạn nhưng chẳng chắc chắn điều gì. Trong lúc hoang mang, không còn chú ý đến nội dung cuộc nói chuyện của hai anh em họ Dung
nữa.

Hộ chiếu được đưa tới khá nhanh, lúc ra ngoài khách sân tiễn Dung Trí Dật, Hạng Mĩ Cảnh phát hiện tuyết nhỏ và dày đang rơi. Những đốm nhỏ xíu màu trắng này bay qua bay lại trước mắt giống như đội quan
tiền trạm, không gây ra thời tiết khắc nghiệt, cũng chẳng che phủ được
vật gì, chỉ có thể làm ướt mặt đường.

Cô mặc ít đồ trên người, đứng lâu ngoài trời. cảm thấy lạnh, nhanh chóng quay gót đi vào trong khách sạn.

Động tác quay người của Dung Trí Hằng gần như cùng lúc với cô, hai người khó tránh khỏi việc cùng bước đi song song.

Trong lòng cô thấy ngượng ngùng vì đã hiểu lầm anh, đang định bước chậm lại, nhằm vạch rõ ranh giới chủ tớ.

Anh cảm nhận được cô lùi bước, nhưng không nói gì, hình như anh vẫn còn để tâm chuyện cô từ chối món quà kia.

Vào trong phòng tiệc, đúng lúc đang diễn ra tiết mục hấp dẫn nhất, người
nào người nấy đều chăm chăm nhìn thùng phiếu mà Dung Ngọc Lan chuẩn bị
rút, muốn biết cặp tình nhân nào sẽ được mời lên chơi game, vì vậy không ai chú ý đến việc Dung Trí Hằng và Hạng Mĩ Cảnh cùng quay vào.

Hạng Mĩ Cảnh biết rõ game này không thể thiếu Phương Tuân Kiệm và Từ Hi Lê,
không muốn ở lại lâu, nhân lúc Dung Trí Hằng không chú ý tới mình cô
bước nhanh về phía phòng nghỉ.

Mở cửa phòng nghỉ, đúng lúc Dung
Ngọc Lan đọc tên người vừa bị rút trúng, cô nhanh nhẹn lách vào trong
phòng, như muốn chặn mọi âm thanh ở ngoài tai kia lại, nhưng vẫn nghe
rất rõ ba từ “Phương Tuân Kiệm”. Quay người đóng chặt cửa, cả người cô áp mạnh vào cánh cửa, thở hắt ra một hơi dài, chỉ muốn cứ thế này mà từ từ trượt ngồi xuống đất.

Nhưng trong phòng còn có người khác.

Tiền Mẫn đang ôm điện thoại nói chuyện thấy sắc mặt nhợt nhạt của Hạng Mĩ
Cảnh, vội vàng kết thúc cuộc gọi, đi tới đỡ lấy cánh tay cô, chau mày
hỏi: “Sao thế?”.

Hạng Mĩ Cảnh chưa chuẩn bị tâm lí để người khác
bắt gặp bộ dạng nhếch nhác này của mình, quay đầu đi không muốn Tiền Mẫn nhìn thấy tâm tư trên sắc mặt mình đồng thời nói: “Đau đầu”.

Tiền Mẫn đỡ cô ra sofa ngồi, sau đó rót nước cho cô, rồi lại lấy chiếc khăn choàng lên người cô.

Cô uống nước ấm, có khăn choàng lên chổ da hở, cơ thể ấm áp hơn nhiều.
Cô sợ Tiền Mẫn truy hỏi ngọn ngành, vậy là cười nói trước: “Chẳng trách
không thấy cô đâu, thì ra trốn ở đây nói chuyện với bạn trai”.

Tiền Mẫn trách ngược lại cô: “Cô mới biến mất ý, thoáng cái đã thấy khiêu vũ với Tiểu Dung tiên sinh, bọn tôi thua Chu Lệ Lệ một bữa ăn”.

Cô “hả” một tiếng, ngước mắt nhìn Tiền Mẫn.

Tiền Mẫn nói thẳng: “Mọi người đang cược, tối nay Đại Dung tiên sinh có
khiêu vũ với cô hay không? Vốn còn tưởng ngay cả Đổng Già cũng đã mang
quà tới tận phòng cho cô rồi, Chu Lệ Lệ thua chắc, ai ngờ Đại Dung tiên
sinh lại cao hứng như thế, nhảy tới nhảy lui mãi không thấy nhảy cùng
cô. Nếu cô sớm nói cho tôi biết nội tình, thì cũng không đến nỗi phải
nhìn bộ mặt đắc ý của Chu Lệ Lệ”.

Cô lười biếng dựa vào thành sofa cười: “Tôi đã nói từ đầu rồi mà, tại mọi người không tin tôi thôi”.

Tiền Mẫn tưởng cô gặp khó khăn trong chuyện với Dung Trí Hằng nên mới có bộ
dạng dở sống dở chết như thế, chân thành an ủi: “Giờ quan điểm của tôi
là không quan tâm tới những việc không liên quan tới mình, Đại Dung tiên sinh tốt thì tốt thật, vấn đề là tốt quá, nên cũng có nhiều chổ khó,
hai tay dâng trái tim chân thành lên không chừng còn bị ném cho vỡ tan
thành trăm mảnh. Cô cũng không phải kiểu phụ nữ ham vật chất, không
cần hao tốn tâm trí để trở thành bạn gái tạm thời của anh ta, đối với
những người như chúng ta mà nói, tìm một người thích hợp để lấy mới
thông minh”.

Hạng Mĩ Cảnh không định tốn thời gian để phản bác
lại sự hiểu lầm của Tiền Mẫn, mà chỉ cười khẽ: “Vì vậy nên giờ cô đang
cố tình khiến tôi ghen tị phải không?”.

Tiền Mẫn xua tay cười: “Rõ ràng tôi đang dùng chính bản thân mình để làm mẫu cho cô còn gì”.

Cô cùng Tiền Mẫn ngồi ở trong phòng nghỉ trò chuyện, mặc bên ngoài ồn ào
náo nhiệt thế nào, họ cũng không bị ảnh hưởng, nói đủ mọi chuyện trên
trời dưới biển, chia sẻ những bí mật nho nhỏ với nhau.

Cô thấy
hôm nay mình nói quá nhiều, nhưng nói gì, cô lại quên ngay. Chỉ biết
không thể để mình ngồi im, bởi vì hễ dừng lại xô sẽ hối hận, muốn chạy
ra ngoài, chạy tới bên Phương Tuân Kiệm, hét lên với anh rằng, cô đồng ý đợi, thật sự đồng ý đợi, dù năm năm hay mười năm, cho dù cả đời cô cũng đợi, nhưng cô không thể, không bao giờ có thể làm thế.

Qua mười hai giờ đêm, mọi người mới dần dần rời khỏi bửa tiệc.

Tiền Mẫn thấy sắc mặt cô không tốt lắm, chủ động giúp cô thu dọn, bảo cô về nhà nghỉ ngơi sớm.

Cô lên lầu về phòng lấy đồ, lúc ấy mới để ý có hai cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn chưa đọc, của Lâm Khải Sương gửi. Nội dung tin nhắn hỏi cô có về cùng anh không, nhìn thời gian thấy anh gửi từ hai mươi phút trước, vậy là trả lời: “Cảm ơn anh, không cần đâu”.

Chỉ mấy từ đó, rồi lập tức tắt máy.

Cô không mang nhiều đồ tới, nên thay y phục xong, nhét chiếc váy vào túi, tỉ mỉ tẩy trang.

Trong tâm trạng như thế này động tác của cơ không nhanh lắm. lúc ra khỏi
phòng bấm thang máy đã một rưỡi đêm. Cô vẫn tới phòng tiệc ngó một
chút, khách đã về hết, nhân viên PR của Bảo Nhã cũng không còn ai, chỉ
còn nhân viên của khách sạn đang dọn dẹp.

Cô đứng ở cửa phòng tiệc thẫn thờ mất một lúc, rồi lặng lẽ quay người, đi về phía cửa khách sạn.

Cô không nhìn thấy Dung Trí Hằng, càng không phát hiện ra mình vừa đi
ngang mặt anh, cô chỉ cảm giác ngoài kia rất lạnh, gió cùng tuyết thốc
hết đợt này tới đợt khác, không chút nể tình mà tấp vào mặt cô, tan
thành nước, lạnh tới mức trái tim cô cũng phát run.

Sau khi ra
khỏi khách sạn Dung Trí Hằng định lên thẳng xe. Thực sự anh không hiểu tại sao Hạng Mĩ Cảnh lại có thể phớt lờ mình như thế, nhưng cho dù cô
phớt lờ anh, thì sự cao ngạo của anh cũng ép anh phải quên sự phớt lờ ấy đi chứ đừng nói tới việc đi tìm hiểu nguyên nhân.

Tối nay, anh
khiêu vũ cùng rất nhiều phụ nữ trong thành phố này, trước kia anh là
người đàn ông đã có gia đình, hơn nữa anh cũng không có sở thích quan hệ tay ba tay tư với phụ nữ, nhưng tối nay suýt thì anh bắt kịp tác phong
của Dung Trí Dật. Với tình hình hiện tại, cách tốt nhất là anh nên lên xe đi về Dung Liên sơn trang, nhưng anh không kìm được mà quay đầu lại
nhìn theo bóng cô.

Lạnh như thế, hoa tuyết bay đầy trời, những
bông tuyết sắp to thành chiếc lông ngỗng tới nơi, vậy mà cô cứ đi trong
gió tuyết, hoàn toàn không có ý định dừng lại bắt taxi. Nhìn cô thật
đơn độc, đơn độc tới mức anh không thể coi như không nhìn thấy, cuối
cùng anh đành thay đổi hướng đi, sải bước đuổi theo cô, giơ tay túm lấy
cánh tay cô từ phía sau, dùng sức kéo giật cô lại, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình, nhưng người kinh ngạc lại là anh.

Mặt cô nước mắt loang loáng, cũng có lẽ vì rất nhiều hoa tuyết đang bay, nên nhìn càng giống như nước mắt chảy không ngừng.

Anh không biết phải làm thế nào, ngẩn ra hồi lâu mới hỏi: “Sao lại khóc?”.

Cô bị hành động kéo giật lại của anh làm cho sợ hãi, mãi mới bừng tỉnh,
vội vàng cúi đầu giơ tay lên lau nước mắt, ngẫm nghĩ một lúc mới đáp:
“Tôi nhớ mẹ tôi”.

Anh giống như thở phào nhẹ nhõm, bất giác nhìn cô mỉm cười.

Cô cảm thấy có điều gì đó không ổn, muốn rút lại cánh tay từ trong tay anh.

Anh siết chặt tay lại, không cho cô cử động, đồng thời nghiêm túc nhìn cô,
nghiêm túc nói: “Hạng Mĩ Cảnh, em thử tìm hiểu về tôi một chút xem”.

Đúng lúc chiếc Volvo chầm chậm đi qua.

Lòng cô lay động, hít một hơi không khí lạnh, đột nhiên cảm thấy vô cùng
tỉnh táo. Môi cô hé mở, nghe thấy giọng mình rõ ràng nhưng như từ xa
vọng lại, chỉ một từ: “Vâng”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.