Thịnh Yến

Chương 28



Hai người đi ngang qua một trang trại chè ở trên núi, dừng chân nghỉ ngơi, tiện thể uống trà.

Cô đi quanh phòng, nhìn những bức ảnh chụp từ cuối thế kì trước treo trên
tường, đa phần toàn cảnh vật, thỉnh thoảng mới có một vài bức chụp
người.

Anh thấy cô hứng thú, bèn bảo: “Chủ nhân của quán trà này từng là một tiểu thư gia đình khá giả nhất trên đảo”.

Cô quay lại nhìn anh, chau mày cười hỏi: “Anh quen?”.

Anh lắc đầu, hạ giọng đáp: “Cô yấ ở ẩn mấy chục năm nay, những người từng gặp cô ấy đều đã sớm về với đất mẹ rồi”.

Cô thấy rất kì lạ: “Cô ấy đã nhiều tuổi rồi?”.

Anh lắc đầu hạ thấp giọng: “Căn phòng màu trắng đối diện đảo kia là xây cho cô ấy”.

Cô hít một hơi thật sâu, bất giác cũng vô thức hạ giọng: “Cô ấy là …của
Tiêu Diệp?”. Chữ “người phụ nữ” cô không nói ra miệng.

Anh gật
đầu. Nhưng rõ ràng đề tài này đến đây thì mắc kẹt, vì có người bán
hàng đã chú ý tới họ, anh tự nhiên chuyển đề tài: “Tôi thấy mùi vị trà ở đây không tệ, cho chúng tôi nữa cân”.

Cô biết anh đang chuyển sự chú ý của người kia sang vấn đề khác, việc này anh khá giỏi, ra khỏi
trang trại chè cô liền khen ngợi anh.

Anh nghiêm túc cười thở
dài: “Ai biết trong trang trại này có còn người cũ của Tiêu Diệp hay
không, ngộ nhỡ bị họ để ý theo dõi thì hậu quả khôn lường”.

Cô cười khẽ: “Em tưởng anh đánh nhau rất lợi hại cơ đấy”.

Anh cười phủ nhận: “Anh chưa bao giờ đánh nhau”.

Cô cố tình khinh miệt anh: “Thiếu niên chưa từng đánh nhau có được gọi là thiếu niên không?”.

Anh hỏi ngược lại cô: “Em đã từng đánh nhau rồi?”.

Cô gật đầu rất nghiêm túc, nhớ lại: “Hồi em mới tới Tam Á, em không nói
được tiếng địa phương, thậm chí ngay cả tiếng phổ thông nghe cũng không
hiểu lắm. Họ coi em là người từ nơi khác đến, thường xuyên bắt nạt
em. Đa phần thì em nhịn, nhưng sau đó không nhịn được thì em ra tay”.

Anh vô cùng kinh ngạc: “Em đánh được bọn chúng? Đánh được cả bọn con trai?”.

Cô thấy anh tin mình, đột nhiên phá lên cười, nheo mắt nói: “Thế mà anh cũng tin à?”.

Anh giơ tay định bẹo má cô, cô nghiêng đầu né tránh, nhưng bỗng “ái” một tiếng, cổ như bị vẹo.

“Sao thế?” Anh đi sang bên kia nhìn mặt cô hỏi.

Cô nhìn anh bằng vẻ mặt đáng thương: “Bị trẹo cổ rồi, không cử động nổi”.

Anh giơ tay giữ cằm cô, định xoay cổ cô về vị trí cũ. Nhưng anh vừa cử động, cô đã la oai oái.

Anh bắt đầu cuống.

Cô không thể giả vờ thêm nữa, gập người cười phá lên.

Anh biết mình bị lừa, giơ tay ra véo má cô, cô đau vừa nhảy tránh vừa giơ
tay lên đầu hàng, nói: “Vừa rồi em nhớ ra chúng ta còn chưa đi xe đạp
vòng quanh đảo”.

Giữa tháng Mười, hơn bốn giờ chiều ánh nắng mặt trời đã không còn quá gay gắt nữa.

Thuê một chiếc xe đạp, Hạng Mĩ Cảnh vô cùng tự giác ngồi phía sau ôm chặt eo Phương Tuân Kiệm.

Xe con đi trên đường rất ít, những người thuê xe đạp đi đến giờ này đã bắt đầu đạp quay về. Hạng Mĩ Cảnh ngồi đằng sau, nhìn những người đạp xe
đi ngược chiều với mình dần dần mất hút nơi cuối con đường.

Thuỷ
triều thay đổi, từng đợt sóng xô mạnh bờ đá, hoa sóng bắn lên từng chùm
cao thâp khác nhau. Cô ồn ào cả ngày, nên giờ đã thấm mệt, dựa đầu vào lưng anh, lặng lẽ cảm nhận hơi ấm từ người anh truyền sang.

Anh không quay đầu lại nhìn cô, chỉ hỏi: “Mệt rồi à?”.

Cô lắc đầu nói không, rồi lại bảo:” Em hát cho anh nghe nhé”.

Anh khẽ cười.

Cô cố ý hắng giọng, sau đó bắt đầu cất tiếng hát.

*Gió biển thổi mãi thổi mãi bao năm nay, trái tim lưu lạc chưa từng thay
đổi, hoa sóng mang đi hết mọi nhớ nhung, chỉ để lại vị mặn trong nước
mắt của ai…Hải âu bay mãi bay mãi bao năm, muốn vượt biển lớn sang bờ
bên kia, nghe nói cảnh đẹp ở góc biển, là chân trời mà anh muốn đến
nhất. Dù trời có tối, cũng phải đi hết giấc mơ này, dù đời có ngắn,
cũng phải sống thật lãng mạn*.

Cô hát từng câu từng câu, hát hết
cả bài. Cô vô thức rơi nước mắt, nhưng không dám buông tay đang ôm
quanh eo anh ra để lau, sợ hành động bất thường của mình sẽ kích động
tâm trạng của anh. Hát xong, cô nhanh chóng cười hỏi: “Bài hát này là
*Gió biển thổi*, em nghe được trong lần cùng Âu Na đi xem ca nhạc, hát
bài này bên bờ biển có phải rất thích hợp không?”.

Đang đúng lúc
xuống dốc, anh đặt hai chân lên gióng xe không động đậy, cũng không bóp
phanh tay. Tốc độ xe lao mỗi lúc một nhanh, từng cơn gió biển thổi qua mặt, anh đang rất kìm chế tâm trạng của mình, cố gắng mỉm cười khen
ngợi cô: “Thì ra em hát hay như thế”.

Cô khẽ cười, rồi tự khen:
“Hồi còn ở Hồng Kông, em còn là người hát chính trong dàn hợp xướng của
trường. Nếu không phải gia đình gặp biến cố, không chừng em còn trở
thành ca sĩ nổi tiếng ấy chứ”.

Cô nhắc lại chuyện ngày xưa dường
như chẳng còn chút buồn phiền, nhưng anh hiểu tâm tình của người ở độ
tuổi đó khi gặp biến cố gia đình, bèn kể cô nghe những gì mình đã trải
qua: “Hồi nhỏ anh rất thích đá bóng, có lần anh tự đá một mình trong
vườn hoa, không cẩn thận đá trúng kính cửa sổ của nhà hàng xóm, làm vỡ
chiếc bình cổ nhà họ. Người nhà đó sang gặp bố mẹ anh, mẹ che chắn cho anh, nói một đứa trẻ mới tám, chín tuổi không thể đá mạnh như thế được, sau đó gọi lái xe ra bảo anh ta xin lỗi nhà hàng xóm. Đương nhiên, mẹ anh phải đền tiền cho chiếc bình cổ. Khi ấy anh cảm thấy mẹ rất yêu
anh, nhưng giờ nghĩ lại, thực ra bà quá nuông chiều anh”.


không ngờ anh lại chủ động nhắc đến Bạch Tuyển Nghi, rất kinh ngạc xong
vẫn an ủi anh: “Đa phần các bà mẹ đều rất nuông chiều con cái mình”.

Anh gật đầu, nghiêm túc vô cùng, nói: “Dù trong mắt người khác bà xấu hay tốt, bà mãi mãi là mẹ anh”.

Cô sợ anh nhớ tới kết cục thê thảm của Bạch Tuyển Nghi, nhanh chóng tiếp
lời: “Anh thì tốt rồi, có một người mẹ yêu thương anh như thế, mẹ em
luôn rất bình thường với em. Giờ em nhớ lại, thấy bà rất vô trách
nhiệm, em mới mười tuổi, mà nỡ vứt bỏ em ở lại để tự sát”.

Anh đành nói: “Mẹ em quá yêu cha em”.

Cô cũng gật đầu, nói: “Họ tiếp tục yêu thương nhau ở một thế giới khác”.

Hai người vừa đi vừa kể lại chuyện ngày xưa, tới tận nơi không có một bóng người mới quay đầu trở về.

Rẽ vào quán ăn vặt ven đường để ăn no căng một bụng, lúc ngồi phà quay lại đảo trời bắt đầu đổ mưa.

Cơn mưa đến quá đột ngột, không ai mang theo ô. Phương Tuân Kiệm nói vào
quán tránh mưa, nhưng cô không cho, nhất định đòi kéo anh chạy trong
mưa.

Trời tối lắm rồi, đèn đường trở nên mông lung trong mưa.
Họ tay trong tay chạy giữa phố, ở phía tối tăm kia có cái gì, họ không
muốn biết, điều duy nhất họ nghĩ đến, là muốn ghi tâm khắc cốt cảm giác
lúc này.

Mưa càng lúc càng lớn, rơi vào đầu, lên người khiến chổ nào cũng đau rát, họ vội vàng quay về khách sạn.

Anh có cuộc gọi nhỡ cần gọi lại, cô tinh ý tránh đi tắm trước.

Nước nóng xả từ trên đầu xuống, thuận theo cơ thể chảy đến tận gót chân.
Cô vẫn luôn nhắm mắt, để trấn tĩnh lại trái tim mình. Cô biết đây có
thể là đêm cuối cùng của họ, cô muốn đối xử với anh thật dịu dàng, giống như đêm đầu tiên, anh đã dịu dàng với cô vậy.

Khi Phương Tuân Kiệm cúp máy, đúng lúc nhìn thấy Hạng Mĩ Cảnh đi từ nhà tắm ra.

Chiếc áo T-shirt rộng phủ qua đầu gối, tóc còn chưa khô hẳn, khuôn mặt vô cùng thanh tú dưới anh đèn trong phòng.

Anh vẫn luôn thích dáng vẻ sạch sẽ thơm tho của cô, lúc này khẽ cười hỏi: “Muốn quyến rũ anh sao?”.

Cô cười không đáp, bước từng bước phía anh, giơ tay đẩy anh ngã xuống giường, sau đó ngồi lên người anh.

Anh ngửi thấy mùi hương thoảng thoảng của cô. Xưa nay anh không chịu được dù chỉ một chút mùi nước hoa, nhưng lúc này lại cảm thấy mùi này rất
hấp dẫn, không kìm được hít sâu một hơi.

Cô chậm rãi phủ người xuống, mềm mại dựa vào lòng anh, nghiêng đầu gối lên ngực anh.

Anh dính mưa, chưa kịp tắm, quần áo vẫn ướt.

Nhưng cô không thấy dính nhớp, áp má vào ngực anh, giống như hi vọng nghe thấy gì đó từ tiếng tim anh đập.

Anh để mặc cô dính lấy anh, giơ tay vòng ôm lưng cô, không lên tiếng phá vỡ sự bình yên lúc này.

Tiếng mưa bên ngoài nhỏ dần, gió lạnh luồn vào qua cánh cửa sổ chưa đóng
chặt, không khí bắt đầu hơi lạnh. Cô cọ cọ trong lòng anh, cuối cùng
lên tiếng: “Phương Tuân Kiệm, em mệt rồi, không muốn tiếp tục thế này
nữa”.

Anh run rẩy rõ ràng, nhưng không có phản ửng nào mạnh hơn.

Cô nhanh chóng nói tiếp: “Trước kia anh giúp em, sau này cũng luôn giúp
em, còn em dùng bốn năm tuổi xuân để báo đáp anh. Chúng ta hoà”.

Anh nghe tiếng cô khẽ thở dài, anh không thể nào mở miệng, nhận lời hoặc từ chối, đều là kết quả anh không muốn.

Cô bắt đầu khóc, từng giọt nước mắt chảy xuống ngực anh nơi trái tim anh
đang đau. Quần áo anh rất lạnh, nhưng nước mắt của cô lại nóng, giống
như muốn làm bỏng trái tim anh.

“Em không quản lí tốt bản thân
mình, em không nên yêu anh”. Cô buồn bã nói, giọng nhẹ như gió thoảng, nhưng lại như búa gõ từng nhát vào tim anh.

Anh không thể khống chế được cảm xúc của mình, nghẹn giọng gọi: “Mĩ Cảnh”.

Sợ anh ngắt lời mình xong cô sẽ không nói tipế được nữa, đành hít một hơi, nhanh chóng lên tiếng: “Khi rời khỏi Hồng Kông em mới mười tuổi, bắt
đầu từ khi ấy, em luôn rất ngưỡng mộ những đứa trẻ có một gia đình hoàn
chỉnh. Em thường tự nói với mình, sau này lớn lên, em sẽ kết hôn với
một người đàn ông bình thường, sau đó sống một cuộc sống vui vẻ bình
thường, không cần quá nhiều tiền, cũng không cần ở nhà to, chỉ cần một
ngày ba bữa được ăn no là đủ. Sau này xảy ra quá nhiều việc, anh bước
vào cuộc sống của em, từng bước đưa em bước vào một cuộc sống khác. Em
không hối hận con đường mình đã đi, cũng không phải không muốn ở lại bên anh, nhưng em chỉ sợ đến ngày nào đó em không khống chế được tình cảm
của mình. Em sẽ yêu cầu ở anh nhiều hơn, sẽ hi vọng người sánh bước
bên anh là em, mà không phải tiểu thư nhà nào đó. Tình yêu của em sẽ
có ngày trở nên ích kỉ, em sẽ giống những người phụ nữ khác tìm mọi cách để phá hỏng con đường đi tới thành công của anh. Đấy là điều em không muốn nhất, khiến anh phải chán ghét em, hận em, thậm chí ước là chưa
từng quen biết một người như em”.

Anh ôm chặt cô, đôi mắt đã ướt
từ lâu, hai dòng nước nóng hổi lăn xuống ga trải giường trắng tinh, anh
nhắc lại: “Sẽ không đâu, Mĩ Cảnh, sẽ không đâu, sao anh lại như thế, anh sẽ luôn…”.

Cô lắc đầu, giơ tay lên chặn môi anh, ngăn anh nói
những từ ấy ra. Khó khăn lắm cô mới lấy được dũng khí, không muốn vì
từ “yêu” anh buột miệng nói ra mà dũng khí ấy tan thành mây khói.

Cô khẽ nói: “Anh đừng hiểu lầm em vì anh nên mới đưa ra một quyết định như thế, thực ra em chính là vì bản thân mình. Chẳng qua em muốn anh luôn nhớ đến mặt tốt của em thôi. Anh cũng đừng hiểu lầm rằng tình yêu em
dành cho anh sâu hơn biển, phụ nữ là loài động vật ai đối tốt với họ, họ sẽ đi theo người ấy. Ban đầu anh tốt với em, sau này cũng sẽ có người đàn ông khác tốt với em, giờ em yêu anh, nhưng sau này em sẽ yêu người
khác. Em không phải là chim bỉ dực, rời xa anh, em vẫn sống tốt.
Huống hồ giờ em có nhà có xe, có một công việc lương cao, còn có cả đống kim cương nữa, em sẽ sống tự do hơn, vui vẻ hơn. Còn anh nên tiếp tục nỗ lực vì mục tiêu của mình. Thế giới này luôn công bằng, phải trả
giá mới có thu hoạch, dù cái giá đó là gì, em đều muốn được nhìn thấy
ngày anh thành công, đạt được tâm nguyện của mình”.

Tâm trạng cô
dần bình tĩnh trở lại, nước mắt cũng không còn lăn dài nữa, khẽ hít hai
hơi, sua khi xác định anh sẽ không nói gì mới dịch ngón tay trên miệng
anh sang bên má. ngón tay cô chạm vào vệt nước mắt của anh, lòng buồn
vô hạn, sau khi nhẹ nhàng lau giúp anh, cô điềm đạm nói: “Nếu anh thấy
khó chịu, thì hãy chuyển cho em một món tiền. Con người em tham lam,
một năm tính một triệu, tính tròn bốn năm, cho em bốn triệu. Đừng
chuyển vào thẻ, như thế sẽ khiến người khác chú ý, anh hãy đưa em tiền
mặt, giống như hồi mua nhà ấy, đưa em tiền mặt, em sẽ đi gửi từng chút
một”.

Anh không trả lời cô.

Cô ngẩng đầu lên, giơ tay nâng mặt anh, rồi nhìn anh chăm chăm.

Cô chưa bao giờ thấy anh khóc, nhìn bộ anh lúc này, cô thấy tim mình như
tan nát. Nhưng cô không dám khóc nữa, lúc nhắm mắt lại cô dịch lên
người anh thêm chút nữa, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi anh. Cô hôn rất
nhẹ rất nhẹ, nhẹ như một cánh bướm. Cô ngửi thấy mùi chua xót, cảm
giác không chịu nổi nữa định quay đầu đi.

Nhưng đúng lúc cô định rời khỏi môi anh, anh lại giơ tay lrn6 giữ chặt gáy cô, rồi ngậm lấy môi cô.

Cô khẽ nấc lên, giơ tay vòng ôm cổ anh, đưa lưỡi ra quấn lấy lưỡi anh. Một nụ hôn sâu, quấn quýt.

Anh bắt đầu thở dốc, cô nhổm người dậy, sau đó chầm chậm hạ xuống. Anh
vào được nơi sâu nhất trong cô, nơi chặt chẽ của cô ôm khít lấy anh,
khoái cảm mê người khiến cả hai phải khẽ rên lên. Anh giữ chặt eo cô,
chầm chậm chuyển động. Động tác của anh nhẹ mà chậm, nhưng lực lần sau thì mạnh hơn lần trước. Sự thâm nhập chậm chạp này khiến người ta
muốn vỡ vụn còn hơn sự khao khát cuồng nhiệt.

Cô luôn cúi đâu
nhìn anh cười, anh thấy cảm giác này vô cùng hấp dẫn. Anh đột nhiên
nhỏm dậy hôn lên đôi môi đang cười của cô, lật người đè cô xuống. Lần
này anh không nhẹ nhàng nữa, động tác càng lúc càng mãnh liệt, khiến cô
rên rĩ không ngớt.

Cô không tỏ ra yếu thế, khi anh mạnh mẽ tiến vào, cô cũng dùng sức cắn mạnh vào vai anh.

Anh đau, nhưng lại cảm thấy đau như thế mới tốt.

Mưa không biết lại rơi từ lúc nào, lách tách nhịp nhàng, có ánh đèn yếu ớt trong phòng làm bạn, nhưng trông thật cô độc.

Phương Tuân Kiệm nằm nghiêng trên giường. Lưng Hạng Mĩ Cảnh dính vào ngực
anh, cô đã ngủ, cần cổ cong cong, khiến anh được nhìn thấy một vòng gáy
đẹp.

Đến giờ anh vẫn chưa đi tắm, toàn thân dính dớp, nhưng anh không muốn rời xa thân thể cô.

Anh luôn cho rằng mình yêu cơ thể cô, ngay từ khi bắt đầu đã yêu, mà cái sự yêu này không biết đã biến vị từ bao giờ, ngay cả anh cũng không giải
thích rõ được. Anh đã nảy sinh suy nghĩ muốn sống cả đời với cô, đáng
tiếc ông trời không tác thành. Câu “Anh yêu em” mà anh muốn nói với cô bỗng trở thành “Anh xin lỗi”.

Anh biết mình ích kỉ, muốn giữ cô ỡ bên, anh biết sẽ có ngày anh thành công, nhưng cô chỉ là một người phụ
nữ bình thường, cô không thể đợi lâu như thế được, khi cô nói cô muốn
rời đi, thậm chí anh chẳng đủ tư cách để níu giữ. anh có thể cho cô
được gì? Tiền tài vô hạn? Hay là đêm đen vô hạn? Cuối cùng anh vẫn
phải kết hôn với một người phụ nữ khác, còn người phụ nữ anh yêu, chỉ có thể sống trong bí mật.

Anh buồn bã, anh đau lòng, cũng hận sự
thoả hiệp và bất lực của chính bản thân mình, tại sao anh nhất định phải nhờ tới sự trợ giúp từ nhà họ Bạch? Tại sao anh nhất định phải đáp ứng yêu cầu của Bạch Tiên Niệm? Tại sao anh nhất định phải lấy người phụ
nữ mình không yêu? Bởi mỗi con đường anh đi đều đã bị Phương Định Trạch phong toả, ngoài tìm sự trợ giúp của Bạch gia ra, anh không còn con
đường nào khác. anh cũng nhất định phải đoạt lại tập đoàn Hải Thành,
nhưng nếu anh cứ thế này từ bỏ, thì sự nỗ lực hơn hai mươi năm trước
phải làm sao? Cái chết của mẹ anh phải làm thế nào?

Không phải
anh chưa nghĩ tới sự cô đơn trống rỗng sau khi thành công, nhưng đời
người là thế, có những chuyện bạn nhất định phải hoàn thành, dù có phải
đem mọi thứ có ý nghĩa nhất ra đánh đổi lấy một kết quả vô nghĩa, cũng
vẫn phải đi theo con đường đó.

Hơn năm giờ Hạng Mĩ Cảnh đã tỉnh.

Vì sợ nhìn thấy mặt Phương Tuân Kiệm sẽ không thể hạ quyết tâm rời đi, nên cả tối cô đều quay lưng về phía anh mà ngủ.

Cô thận trọng nhấc cánh tay vòng ngang người mình ra, sua đó xuống giường, tất cả động tác đều nhẹ nhàng chậm chạp. Cô không dám tắm, lẳng lặng
đánh răng, dùng khăn mặt ướt lau mặt, sau đó mặc bộ đồ tối qua, sắp xếp
túi của mình, chuẩn bị ra cửa.

Khi mở cửa phòng, cô lại không nỡ, quay đầu nhìn anh.

Hình như anh ngủ rất say, nửa khuôn mặt lún vào chiếc gối mềm, để lộ nửa
khuôn mặt phía trên. Xưa nay cô chưa từng có cơ hội nhìn anh ngủ, chỉ e sau này càng không.

Lòng cô đau đớn, cắn chặt môi để ngăn nước
mắt rơi, quay người mở cửa phòng, sau khi bước ra mới nhẹ nhàng khép
lại. Cô biết đi bước này thật sự khó khăn, nhưng không ngờ lại khó
khăn như thế, ra khỏi cửa, vẫn đứng dựa vào tường mãi, cơ thể run bần
bật không nhấc nổi chân.

Có khách trả phòng từ sáng sớm đi qua
thấy cô như vậy, định bước tới hỏi cô có cần giúp đỡ hay không. Cô sợ
đánh thức Phương Tuân Kiệm trong phòng, nhanh chân đứng dậy bước đi
trước.

Còn quá sớm, trời mưa nhỏ, vẫn chưa sáng hẳn, người ngồi phà rất ít.

Hạng Mĩ Cảnh đứng bên cửa cổ, nhìn về phía hòn đảo nhỏ dần nhỏ dần, gió biển thổi mưa hắt vào, bắn lên mặt cô, lạnh băng.

Cô không nói gì, lên máy bay, tiếp viên hỏi cô muốn ăn gì, cô chỉ xua tay
từ chối. Cô vô cùng mệt mỏi, dựa người vào ghế nhưng không ngủ được.

Quay về Thượng Hải, trời cũng mưa không ngớt. Người đợi taxi xếp một hàng
dài, thế là cô quay đầu đi vế phía ga tàu điện ngầm. Trong tàu điện
ngầm không khí rất bức bối, cô không ăn sáng, bụng trống rỗng, không
gian chật hẹp khiến cô có cảm giác tối tăm khó chịu. Cô xuống tàu giữa đường, lên mặt đất, ngửi thấy không khí tươi mới do được tắm mưa, cả
người tỉnh táo hẳn lên.

Cô không mang ô, liền tìm một quán ăn gần đó, gọi cháo trắng và bánh bao. Ăn hai miếng, dạ dày dễ chịu hơn nhiều.

Cũng thật trùng hợp, Dung Ngọc Lan vừa từ Los Angeles về gọi điện cho cô, hỏi cô đang ở đâu, có thời gian không.

Lúc này cô cần phải bận rộn để lấp đầy thời gian của mình, thế là nhanh
chóng dùng bữa sáng xong quay về nhà, tắm rửa, chọn một bộ quần áo màu
sắc tươi tắn, trang điểm xong lập tức tới khách sạn Hạ Việt, đúng vào
giờ ăn trưa.

Trong điện thoại Dung Ngọc Lan không nói nhiều, khi
Hạng Mĩ Cảnh vào nhà hàng, gặp Dung Ngọc Lan đang ngồi cùng Tưởng Tĩnh
Doãn và người thỉnh thoảng mới xuất hiện trước công chúng Hứa Nguyệt
Quang, lập tức cô đưa ra suy đoán.

Dung Ngọc Lan vừa quay về,
không biết có phải do ảnh hưởng từ cái chết của cha Từ Hi Lê hay không
mà cách ăn mặc trang điểm vô cùng giản dị. Cũng may có Hứa Nguyệt
Quang, Tưởng Tĩnh Doãn ôn hoà hơn ngày thường rất nhiều. Sự chú ý cuối cùng của Hạng Mĩ Cảnh là dánh cho Hứa Nguyệt Quang với mái tóc đã dài
quá vai. Nói Nghiêm túc thì, cô mới vừa gặp Hứa Nguyện Quang hai lần,
nếu nói Dịch Hiểu Vụ là một đoá hoa hồng rực rỡ, thì Hứa Nguyệt Quang
chính là đoá hoa lan tĩnh lặng, nở trong thung lũng và bị Tưởng Tĩnh
Doãn giấu đi.

Thành phố này chưa bao giờ thiếu những người buôn
chuyện, càng không thiếu những đôi mắt phát hiện ra chuyện để buôn.
Người phụ nữ như Hứa Nguyệt Quang cũng đã từng một thời là đề tài bàn
tán sôi nổi của mọi người trong lúc trà dư tửu hậu. Hạng Mĩ Cảnh
thường không quá tin vào những lời bàn tán vô vị đó, chỉ cảm thấy Tưởng
Tĩnh Doãn thật lòng với Hứa Nguyệt Quang, Hứa Nguyệt Quang cũng thật
lòng yêu Tưởng Tĩnh Doãn, thế là đủ, hà tất chuyện gì cũng mang ra liên
hệ vớitiền tài như thế? Âu Na đương nhiên cũng vô cùng ngưỡng mộ Hứa
Nguyệt Quang, những lúc nhớ ra lại than thở với cô: “Những người đàn ông tài mạo song toàn trên thế giới này ít như thế, sao bọn họ lại gặp được cơ chứ? Ông trời thật không công bằng! Những lời cầu nguyện trong
ngày sinh nhật của mình đều chẳng linh nghiệm gì cả”. Khi ấy cô còn
cười Âu Na gửi gắm tâm nguyện vào điều ước ngày sinh nhật, nhưng đến
lượt mình thổi nến, cô cũng không kìm được mà ước nguyện, giờ nghĩ lại,
bao nhiêu lời ước nguyện vào ngày sinh nhật chỉ có thể là ước nguyện mà
thôi.

Tưởng Tĩnh Doãn và Hứa Nguyệt Quang sắp tổ chức hôn lễ, vì
rất nhiều lí do, Hứa Nguyệt Quang muốn hôn lễ này kín đáo và ngọt
ngào. Họ không muốn tìm công ty tổ chức lễ cưới bên ngoài, cũng không
muốn giao hôn lễ của mình cho những người không quen biết, vì vậy mới
tìm tới Dung Ngọc Lan. Dung Ngọc Lan giới thiệu Hạng Mĩ Cảnh, Hứa
Nguyệt Quang nghe nói cô chính là nhân viên PR hát trong bữa tiệc từ
thiện lần trước, thì cảm thấy rất ưng, liền đồng ý.

Hạng Mĩ Cảnh
không có cơ hội từ chối, mà trên thực tế đây cũng là công việc của cô. Trước kia cô từng tổ chức hôn lễ cho người khác, quy trình cơ bản vẫn
còn nhớ. Khoảng một tháng nữa là tới ngày họ kết hôn, cô có đủ thời
gian để chuẩn bị.

Cô ghi lại hết những yêu câu, sở thích của Hứa
Nguyệt Quang và Tưởng Tĩnh Doãn, buổi chiều khi đang đi xem địa điểm tổ
chức thì Lâm Khải Sương gọi điện mời cô ăn tối. Cơn mưa phùn khiến
thành phố này âm u ẩm ướt, cô muốn ăn lẩu, bèn bảo anh tới Oa Đức.

Lâm Khải Sương giờ đã làm sếp, nên chủ động về mặt thời gian hơn cô, lúc cô vội vàng chạy tới , anh đã gọi xong món chờ cô đến duyệt.

Cô liếc nhìn thực đơn, lập tức nói: “Tối nay anh mời”.

Anh trêu: “Anh tưởng em mua nhà mua xe thì chắc phải có nhiều tiền tiết kiệm lắm chứ”.

Cô đáp: “Em tưởng anh gọi em đi ăn tối vào cuối tuần, thì chắc là nhàn tới phát điên. Nếu giờ em đứng dậy bỏ đi, amj sẽ cô đơn biết bao”.

Anh khẽ cười: “Nếu anh gặp em sớm vài năm, nói không chừng đường tình duyên của anh sẽ bình thường như bao người khác”.

Cô nhún vai, cười đáp: “Anh nên cảm thấy may mắn vì không gặp em sớm, nếu
không anh sẽ không có cơ hội đi còn đường bất thường kia”.

Anh
không phải người mồm mép, nói không lại cô, nhìn cô hồi lâu, đột nhiên
hỏi: “Hôm nay em trang điểm đậm quá, muốn che giấu điều gì?”.


không muốn bị bất cứ ai nắm gót chân Asin của mình, vừa cầm cốc trà lên
uống vừa trả lời bừa: “Đương nhiên là muốn che giấu tuổi tác”.

Anh gật đầu như chợt nhận ra: “Thì ra em đang gián tiếp nhắc nhở hai hôm nữa là tới sinh nhật em”.

Thực ra cô hoàn toàn không nhớ sắp tới sinh nhật mình, nhưng nghe anh nói
thế, đành thừa nhận, cười đáp: “Vì vậy anh nên tự giác chuẩn bị quà cho
em”.

Anh cười: “Anh sợ tặng quà hậu hĩnh quá lại có người hiểu
lầm. Anh sợ mọi người cho rằng anh theo đuổi lại em, chỉ sợ bạn trai
em không vui”.

Cô phủ nhận mà sắc mặt không đổi: “Em không có bạn trai”. Vẻ mặt và giọng điệu của cô đều rất nghiêm túc, anh không biết nên tin cô hay không. Cô nhanh chóng nói: “Em chưa bao giờ nói về bạn trai mình, đều là anh tự đoán bừa thôi”.

Cô vội vàng giải thích
như thế, lại khiến anh thấy những lời phủ nhận trước đó của cô không
đáng tin. Nhưng nếu cô đã nói vậy, thì tất có lí do của mình, anh
không thích truy hỏi tới cùng, đặc biệt trong chuyện tình cảm riêng tư,
nên cũng coi như cô nói thật. Anh cười hỏi cô: “Vậy liệu có thể lấy
lí do sinh nhật em mà thác loạn một đêm không?”.

Cô không thể chịu được sự yên tĩnh và cô độc, nên nhận lời.

Ăn lẩu xong, hai người đi bar.

Họ không phải là những người nổi tiếng trong thành phố, nhưng quen không
ít người, ngang nhiên cùng nhau xuất hiện trong quán bar ở trung tâm
thành phố, rất nhanh có người tới chào hỏi cùng nụ cười chế giễu trên
môi.

Hạng Mĩ Cảnh uống vài chén, nên chẳng buồn quan tâm tới
ai. Danh tiếng của Lâm Khải Sương cũng bị huỷ từ lâu rồi, càng không
thèm để ý.

Ngồi ở khu vực huyên náo nhất, ánh đèn ngũ sắc quay
với tốc độ chóng mặt, khiến người ta hoa cả mắt. Hạng Mĩ Cảnh cảm thấy đủ mọi âm thanh không ngừng đập vào tai cô, những âm thanh đó kết hợp
với nhịp đập của trái tim, giống như muốn làm cô tan chảy, nhưng cuối
cùng cô lại bị ném vào trong biển nước mênh mông không đáy, cơ thể trở
nên nhẹ bỗng, không biết phương hướng ở đâu.

Chẳng mấy khi được
thả lỏng bản thân một tối, hôm sau lúc đi ăn trưa thì gặp Tiền Mận.
Tiền Mẫn kéo cô ra một bên, hạ giọng nói: “Không phải tôi thích lo
chuyện bao đồng, nhưng tối qua có người thấy cô và Lâm Khải Sương cùng
đi bar, thế là thế nào? Anh ta đang diễn vở “quay đầu là bờ” à?.

Cô vừa gắp thức ăn vào dĩa vừa cười nhạt, nói: “Anh ấy là bạn tâm giao của tôi. Có một đại phú hào như thế làm bạn, người khác mong còn chẳng
được, mình sợ gì?”. Rồi vô thức ngẩng đầu lên nhìn ti vi trên tường.

Đúng lúc đang chiếu bản tin tài chính, tập đoàn Trung Lợi mở họp báo để công bố tổng giám đốc mới của khu vực châu Á Thái Bình Dương, trên màn hình
xuất hiện rất nhiều người, nhưng ống kính chủ yếu tập trung vào Phương
Tuân Kiệm. Anh mặc một bộ vest màu đen, phối với cà vạt màu đỏ sẫm,
nhìn anh vô cùng nhanh nhẹn. Đột nhiên anh từ thế tử của tập đoàn Hải
Thành biến thành người đại diện ở khu vực châu Á Thái Bình Dương cho tập đoàn Trung Lợi của Bạch gia, tin tức này quả là bom tấn. Phóng viên
và máy quay ở hiện trường đều theo sát từng bước chân anh, muốn hỏi rõ
nguyên nhân nhưng anh không có ý trả lời phỏng vấn, vệ sĩ ngăn đám phóng viên lại, trên màn hình ti vi chuyển sang cảnh khác.

Tiền Mẫn cũng bị sốc bởi tin này, ngẩn ra hồi lâu mới chau mày hỏi: “Giờ là thế nào đây? Phương Tuân Kiệm nhảy việc à?”.

Cô cúi đầu tiếp tục gắp thức ăn vào dĩa, cố gắng tỏ ra bình thường, chậm rãi nói: “Anh ấy nhảy việc tuyệt thật đấy”.

Tiền Mẫn tán đồng gật đầu: “Đúng thế. Mặc dù tình hình kinh doanh trong
nước của tập đoàn Trung Lợi mấy năm gần đây rất bình thường, nhưng có lẽ việc phát triển năng lượng ở Nam Á mới là công việc chính của họ. Giờ cả thế giới đang chuyển dịch cơ cấu công nghiệp, tương lai của việc
nghiên cứu tìm tòi năng lượng rất rạng rỡ. Hơn nữa tôi nghe nói,
Phương Tuân Kiệm là người có đầu óc kinh doanh, mấy dự án mang lợi nhuận lớn cho tập đoàn Hải Thành đều do anh ta phụ trách, mà với tình hình
này, thế lực của tập đoàn Trung Lợi ở trong nước chưa chắc đã yếu thế
hơn tập đoàn của chúng ta”. Nói mãi nói mãi, Tiền Mẫn bỗng nhớ ra Hạng Mĩ Cảnh: “Cô có xem bảng xếp hạng tỉ phú thế giới năm kia không? Tổng giá trị tài sản của Bạch Tiên Niệm còn xếp trước Dung Hoài Đức cơ đấy”.

Hạng Mĩ Cảnh đáp bừa là xem rồi, không muốn tiếp tục đề tài này nữa, buông đũa, bưng đĩa đầy thức ăn quay lại chổ ngồi.

Cô ăn cơm thường không vội vàng, nhai kĩ mới nuốt, ăn hết đồ ăn trong đĩa
ngẩng lên thấy nhà ăn đã chẳng còn bao nhiêu người. Cô lẳng lặng ở đó
một lúc, rồi đứng dậy lấy một cốc nước cam, uống xong, thấy bụng no căng tròn ủng, mới rời khỏi nhà ăn về công ty.

Buổi chiều cô đi chọn
hoa dùng cho đám cưới của Tưởng Tĩnh Doãn và Hứa Nguyệt Quang. Hoa
hồng đương nhiên không thể thiếu, nhưng kiểu dáng đơn giản quá, lại thêm hoa bách hợp càng không đặc biệt. Cô nhớ ra có thể dùng hoa thược
dược, thế là thu thập rất nhiều ảnh mẫu các loại hoa này gửi cho Hứa
Nguyệt Quang. Hứa Nguyệt Quang cũng thấy đẹp, chọn được hai loại trong số những mẫu cô gửi. Cô bận rộn gọi điện tới công ty hoa, công ty hoa hỏi cô muốn nhìn cây thật không. Cô có rất nhiều thời gian, bèn lái
xe tới đó mang hai chậu về cho Hứa Nguyệt Quang xem.

Bận rộn tới năm giờ.

Hứa Nguyệt Quang giữ cô lại ăn cơm, cô vốn định đồng ý, nhưng nhớ ra mình
để thẻ từ của căn hộ ở văn phòng, nên đành từ chối ra về. Giờ này mà
lái xe, chắc chắn không đi nổi. Cô không muốn tâm trạng bị ảnh hưởng
bởi cảnh tắc đường, nên mở đài ra nghe.

Chương trình ca nhạc, bài hát trước vừa hết, DJ giới thiệu bài hát tiếp theo là *Càng vui vẻ càng lạc lỏng* của Hoàng Diệu Minh. Đây là lần đầu tiên cô nghe bài này,
vì xung quanh rất yên tĩnh, phía trước đèn đỏ tắc cứng, nên cô vẫn đang
đạp phanh, toàn bộ tinh thân tập trung nghe hát.

Cô biết mình
không nên quá nhập tâm vào giai điệu và ca từ cùa bài hát, nhưng khi
nghe tới câu: *Lẽ nào anh cho rằng em có thể muốn yêu là yêu, trừ phi
chúng ta học được cách muốn quên là quên* cô không kìm được nước mắt
tuôn rơi.

Cô cắn răng giơ tay tắt đài, sau đó lau nước mắt.

Đèn đỏ chuyển sanh xanh, cả thế giới bắt đầu chầm chậm nhích dần về phía trước, cô cũng không thể là ngoại lệ.

Khi Hạng Mĩ Cảnh về đến công ty đã là hơn bảy giờ.

Cô chỉ lên văn phòng để lấy chìa khoá từ của căn hộ, mười phút là xong,
nên đỗ xe ngay ở chỗ được phép dừng xe ở bãi trống trước cửa sau của toà nhà. Kết quả khi cô đi xuống, thấy một mình Dung Trí Hằng đang đứng ở cửa ngách. Cô vô cùng hối hận vì đã không cho xe xuống tầng hầm, do
dự một lát, đành vờ như tự nhiên bước tới. Khi còn cách Dung Trí Hằng
khoảng hai mét, cô húng hắng ho một tiếng, đợi anh ta nghe thấy, quay
đầu nhìn cô, cô mới lịch sự chào: “Dung tiên sinh”.

Biểu hiện
trên mặt Dung Trí Hằng xưa nay đều rất nhạt nhẽo, đột nhiên thấy Hạng Mĩ Cảnh xuất hiện, trên mặt cũng chẳng có vẻ kinh ngạc, chỉ gật đầu.

Hạng Mĩ Cảnh không hi vọng Dung Trí Hằng sẽ cười với mình, cũng không muốn
hỏi anh tại sao lại đứng một mình ở đây, nhưng anh ngang nhiên đứng giữa cửa, nếu cô cứ thế mà đi lướt qua như không có chuyện gì, về tình về lí đều có vẻ không được tôn trọng cảm giác của anh lắm. Nghĩ mãi cô cũng không biết nên nói gì, đang định nói lời tạm biệt, anh quay đầu lại
nhìn cô.

Cô bị cái quay đầu đột ngột của anh làm cho giật mình.

Anh thản nhiên hỏi: “Cô có xe phải không?”.

Cô không kịp trả lời, ngẩng ra xong vội gật đầu.

Anh lại hỏi: “Có thời gian không?”.

Cô tiếp tục gật đầu.

Anh xác nhận xong mới nói ra ý đồ thật của mình: “Giờ tôi phải tới hội quán Trí Chân, nhưng lái xe của công ty vừa báo là xe bị hỏng. Tôi đợi mấy phút rồi mà không có taxi. Cô đưa tôi qua đó”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.