Thịnh Thế Yêu Sủng

Chương 84: Dẫn dụ



Lúc đầu mọi chuyện ở nhân gian hết sức thuận lợi, đảng phái của Thái Tử
đã không có chút tác dụng, chỉ cần dùng phương pháp hết sức thực dụng để đối phó. Còn những hoàng tử khác, Dạ Ly Lạc đơn giản ra lệnh cho tử sĩ
Yêu giới tiêu diệt toàn bộ, nhưng Tứ hoàng tử có một đám hộ vệ là đạo
sĩ, tử sĩ Yêu Giới không thể đối phó với nhiều đạo sĩ cao tay như vậy.

Càng làm cho Dạ Ly Lạc kinh ngạc là lúc Hoàng thượng hấp hối sắp chết,
liền đem ngôi vị hoàng đế truyền Tứ hoàng tử bị mù, nhưng hôm sau lại
truyền ra tin đồn, Tứ hoàng tử cũng chính là Đương kim Hoàng thượng hiện tại không hề bị mù.

Chỉ trong thời gian ngắn Nhân giới lòng người bàng hoàng, nhưng Dạ Ly
Lạc cùng Nhược Ly cũng không lo lắng, bọn họ không hề bị lộ ra chân
tướng.

Nhưng đột nhiên trong một đêm, khắp phố lớn ngõ nhỏ truyền lời đồn rằng
Yêu Hoàng cùng Ám Vương của Yêu giới đã đến Nhân giới, vì muốn chiếm
đoạt Nhân giới liền ra tay sát hại các Hoàng tử. Tất cả giới đạo sĩ lúc
này đều tụ tập lại, khắp nơi tìm kiếm tung tích của hai người.

Nhược Ly lúc này đang lười biếng ở trong phủ Thừa Tướng, nàng phải trấn
giữ ở nơi này, bất quá ở bên ngoài hò hét ầm ĩ khiến nàng rất khó chịu,
nàng đã lường trước Thừa tướng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ,
dù sao cái mạng nhỏ của ông ta vẫn còn ở trong tay của nàng.

Toàn bộ sự chú ý của Dạ Ly Lạc lúc này cũng chuyển dời đến các tử sĩ,
bên ngoài mặc dù huyên náo vô cùng nhưng không có ai hoài nghi đến bọn
họ, vì hắn vẫn dấu kín yêu lực của mình, hơn nữa không tới thời điểm vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không sử dụng.

Đúng lúc Nhược Ly đang ở trong sân phơi nắng, đột nhiên cảm thấy có một
cái tay che miệng của nàng, nhảy mấy cái đã mang nàng ra bên ngoài. Nàng biết người đến không có ý tốt, nhưng cũng không sử dụng yêu lực để
chống đối, tình hình lúc này bất lợi nên đành phải tùy cơ ứng biến.

Sau một hồi quẹo trái quẹo phải, người kia đột nhiên dừng lại ở một
phòng rất giống trong cung điện, Nhược Ly bị đẩy ngã xuống đất, cái mông nhỏ của nàng cũng phát đau, nhưng nàng cố nén lửa giận không xé nát
người trước mắt ra.

Nàng vừa xoa cái mông thiếu chút nửa bị té thành bốn cánh hoa, vừa hung
hăng trợn mắt nhìn người khởi xướng, nhưng người mặc áo đen kia không hề nhìn nàng một cái.

Nhược Ly đảo tròng mắt, đứng dậy muốn chạy ra ngoài, bởi vì trực giác
nói cho nàng biết, không khí nơi này rất u ám, có rất nhiều đạo sĩ, lưu
lại thật sự rất không tốt!

Nàng vẫn nhớ, ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, nhưng còn chưa đi ra
mấy bước, lại bị tên đầu gỗ kia kéo lại, “Bộp!” một tiếng, lúc này cái
mông của nàng không thể nghi ngờ đã trở thành tám cánh hoa rồi.

Nhược Ly cũng hết nhịn nổi, đều nói thỏ nóng nảy còn cắn người, huống
chi Nhược Ly cũng không phải thỏ mà là tiên vừa biến thành yêu đấy! Hơn
nữa còn hấp thu hai viên Ngự Linh Châu, nhìn hoàn cảnh chung quanh rất
đè nén, nàng bèn im hơi lặng tiếng, nhưng nàng thề nhất định sẽ cho tên
kia đẹp mặt.

Nàng không chạy nữa, dù không thể sử dụng yêu lực nhưng nàng cũng sẽ
không chịu thua, trực tiếp đánh thẳng một quyền vào mặt tên đầu gỗ kia.
Tên đầu gỗ vốn tưởng rằng Nhược Ly chỉ muốn chạy trốn, ai ngờ nàng còn
ra tay đánh hắn.

Cứ như vậy bị đánh một quyền, nhất thời mắt trở nên xanh đen, biến thành mắt con gấu trúc luôn, đau đến mức hắn phải ngửa đầu lên trời để tránh
bị rơi lệ.

Hắn ngàn lần cũng không ngờ thiên hạ này đệ nhất sát thủ là hắn cũng có
một ngày bị một tiểu nha chưa dứt sữa đầu đánh lén, lúc này hắn cảm thấy vô cùng bi thương.

Nhưng an ủi là dáng dấp nha đầu này thật đúng là đẹp mắt, có lỡ truyền
đi cũng không đến nổi quá mất mặt, có thể nói hắn thương hương tiếc
ngọc, không đành lòng xuống tay với nàng.

Nhược Ly làm gì có thời giờ để ý tên đầu gỗ bị bệnh thần kinh này ở đó
ăn năn hối hận, nàng xoa xoa nắm tay của mình, khóc không ra nước mắt,
vừa rồi dùng quá sức, tay của nàng cũng bị tê rần.

“Nhược Ly, xem ra ta thật sự đã khinh thường ngươi!” Đang lúc Nhược Ly
ngẩng đầu muốn chạy thì một bạch y nữ nhân tiến vào, đứng chặn ngay cánh cửa nhỏ.

“Cạch!” Cánh cửa nhỏ đại biểu cho sự tự do cứ như vậy bị đóng lại, Nhược Ly bất mãn trợn mắt nhìn nữ nhân kia một cái, trực giác nói cho nàng
biết, nữ nhân này không phải là người tốt.

Nàng cố gắng hạ thấp yêu lực trong thân thể đến mức thấp nhất, mặc dù có Khứ Yêu Ngọc nhưng cũng không bảo đảm sẽ không có đạo sĩ cường đại, nếu như rơi vào trong tay bọn họ, chắc chắn sẽ rất khó đối phó.

Không nên hỏi nàng tại sao, bởi vì nàng cũng không biết, nếu như nhất
định nói ra một lý do, đó chính là nhìn thấy bản mặt của nữ nhân kia xụ
xuống, mà ánh mắt nàng ta nhìn nàng của cũng quá dọa người.

Nàng không tự chủ lui về phía sau một bước, thật là trước mặt, sau lưng đều là địch! Không còn đường để chạy!

“Ngươi biết ta?” Nhược Ly thử hỏi một câu, nàng cảm giác nữ nhân này
biết nàng, hơn nữa nhìn mặt nàng ta rất quen, đương nhiên là ở phương
diện không tốt.

“Đúng vậy! Ta biết ngươi, ngươi là hoàng tẩu của ta, sao ta không biết
ngươi được chứ?” Nữ nhân u ám nói: “Ta là Hoàng muội của ngươi! Ngươi
quên rồi sao?”

Nhược Ly nghi ngờ nhìn nàng ta, trong đầu đang cố nỗ lực tiếp thu cái từ Hoàng tẩu này, nhưng nàng chưa từng nghe qua người trong phủ Thừa Tướng nhắc tới.

“Hoàng tẩu? Là sao?” Nhược Ly nghiêm túc hỏi khiến nữ nhân kia thoáng sững sờ, sau đó nàng ta cười lớn.

Nhược Ly nhìn dáng vẻ bệnh thần kinh của nàng ta, không nhịn được liền
bĩu môi, chạy ra của muốn trốn đi, nhưng đi tới cửa lại bị nữ nhân kia
kéo lại.

“Bốp!” Ngay sau đó một bạt tai giáng xuống mặt Nhược Ly, Nhược Ly che nửa bên mặt bị đánh, tức giận nhìn nàng ta.

“Ngươi làm gì thế?”

Nàng ta nở nụ cười giải thích: “Ta đang cùng ngươi chào hỏi!”

“Bốp!” Đang lúc nàng ta vui vẻ thì Nhươc Ly cũng không có khách khí tặng cho nàng ta một cái tát thật kêu, cái tát này còn nặng tay hơn cái tát
của nàng ta gấp mấy lần, đánh cho nàng ta lệch cả đầu.

Nữ nhân kia khó tin quay đầu lại nhìn Nhược Ly, tính cách của nàng giờ
so với trước kia thật khác quá, theo nàng ta biết Đường Tử Yên vẫn luôn
là một quả hồng mềm, ai cũng có thể vuốt ve, nhưng nữ tử khí thế bức
người trước mặt này, đến cùng có phải là Đường Tử Yên hay không?

Nàng ta vươn tay run run chỉ vào Nhược Ly, hồi lâu cũng không nói được
một câu. Thân phận của nàng ta như vậy, chưa từng bị ai đánh, giờ trong
lòng vô cùng tức giận, nhưng nhất thời cũng không biết nên nói cái gì:
“Ngươi. . . . . . Ngươi!”

“Cùng ngươi chào hỏi! Ngươi nên nhận lấy!” Nhược Ly liếc Cảnh Tố một
cái, vuốt vuốt bên mặt đau nhức, trong lòng hết sức không vui, nếu như
không phải cảm thấy bên cạnh có hàng loạt đạo sĩ, dám đụng vào mặt của
nàng, nàng không rút da của nàng ta cũng uổng!

Thiên hạ đệ nhất sát thủ đầu gỗ đứng một bên xem trò vui lúc này không
thể duy trì được vẻ mặt lạnh lùng nữa, “Xì” một tiếng bật cười, cả khuôn mặt hắn được bịt kín bằng miếng vải đen, chỉ lộ ra một đôi mắt trong
trẻo, lúc này cũng cười cong thành hình trăng lưỡi liềm, dĩ nhiên trên
mắt vẫn bị đen kịt một vòng.

Tên đầu gỗ ý thức được hành động của mình lập tức ngửa đầu lên nhìn
trời, thật là quá mất mặt rồi!(Phương: Mình mới đăng truyện được khoảng
10′ là bị copy rồi, buồn ghê á, truyện này mình chỉ đăng duy nhất trên
******************* thôi nhé, bị nhiều nên xen zô đây mẫy chữ) Mà nữ
nhân kia đã muốn điên lên, nàng ta tốn một đống tiền lớn mướn cái người
được xưng là thiên hạ đệ nhất sát thủ này về không phải để cho hắn xem
náo nhiệt!

“Ta không phải mướn ngươi tới xem náo nhiệt!” Nàng ta gầm lên, thật sự
là không thể nhịn được nữa! Nhưng ai ngờ tên đệ nhất sát thủ kia lại
không để ý đến nàng, không biết cứ ngửa mặt lên trời làm cái gì.

Nhược Ly một chút cũng không muốn quan tâm hai người thần kinh kia, đẩy
ra nữ nhân nổi điên đang cản trở cánh cửa, ý định đẩy cửa ra rời đi
nhưng ai ngờ lại bị nàng ta kéo trở về.

Hành động này quá đột ngột, khiến Nhược Ly lui về phía sau mấy bước!
Nhược Ly thật sự nổi giận, đừng có quên quên thân phận của nàng là Yêu
chứ, mặc dù không thể dùng sức mạnh yêu thuật nên nếu đối phó với người
võ công cái thế có thể sẽ rất thảm, nhưng mà đối phó với một tiểu nữ
nhân đang phát điên thì dư sức!

Cho nên, Nhược Ly bộc phát!

Nàng một tay túm váy của nàng ta, một tay tát lia lịa vào mặt nàng ta,
cho đến khi mặt nàng ta bị tát thành đầu heo, nàng mới dừng tay, sau đó
liếc mắt nhìn thiên hạ đệ nhất sát thủ đang choáng váng, lạnh lùng nói:
“Không muốn ngày mai chết không toàn thây thì mau cút!”

Có trường hợp nào mà đệ nhất sát thủ hắn chưa từng thấy qua, sao có thể
bị hai nữ nhân đánh nhau hù dọa được, nhưng hắn thật sự ngây dại, bởi
trong mắt Nhược Ly toát ra sát ý, mạnh mẽ khiến hắn rất kinh hãi, hắn
vội vàng xoay người phi thân lên, biến mất ở trong không khí.

Nhược Ly hừ lạnh, đối với cái người tự cho mình là đệ nhất sát thủ này
rất coi thường, nhưng tất cả tâm tư nàng lúc này đều đặt vào hai chữ
“Hoàng tẩu” lúc nãy.

Nàng cúi đầu nhìn nữ nhân đã thoi thóp chỉ còn một hơi, hỏi: “Tại sao lại gọi ta là Hoàng tẩu?”

“Ta. . . . . .” Nữ nhân kia đã bị đánh đến mơ hồ, thở hổn hển nửa ngày
lại thấy Nhược Ly đang muốn nổi giận, vội vàng nói: “Tứ ca của ta muốn
thành thân với ngươi, đã cho người đưa sính lễ đến.”

“Hả?” Nhược Ly lạnh nhạt nói, lão đầu Đường Thừa tướng kia cư nhiên không nói tiếng nào, xem ra trong này đã có biến cố gì đó.

Nhược Ly vội vàng cảnh giác lên, vậy mà còn chưa kịp chuẩn bị, xung
quanh lập tức trở nên tối đen, liền có một đám đạo sĩ vây quanh, chính
giữa còn có một nam tử tướng mạo thanh tú, nhưng ánh mắt của hắn lại mờ
mịt.

Nhưng Nhược Ly biết hắn có thể nhìn thấy, người này nàng có ấn tượng, ở
Yêu giới đã từng gặp qua. Lúc này càng thêm xác định, hắn chính là Hoàng đế hiện nay, cũng là Tứ hoàng tử trước kia.

“Xem ra không cần phí sức dẫn dụ nàng tới!” Hắn cười nói, giống như cùng nàng trò chuyện tán gẫu việc nhà, tuy nhiên nó mang theo giọng điệu có
thể chết người.

“Yêu Hoàng Điện hạ, cám ơn nàng đã giúp ta trừ đi bọn người chướng mắt.” Hắn cũng không kiêng dè, những đạo sĩ trong hoàng cung lúc này đều là
mưu sĩ của hắn, vì vậy hắn không hề e ngại điều gì.

Nhược Ly là Yêu Hoàng, xung quanh lại có nhiều đạo sĩ như vậy, hắn chỉ
cần lẳng lặng đứng một bên liền có thể diệt nàng, đến lúc đó diệt trừ
Yêu giới liền dễ như trở bàn tay.

“Hả?” Nhược Ly hừ nhẹ một tiếng, trong miệng lẩm nhẩm một khẩu quyết,
sau đó nhìn Hoàng đế cười nói: “Nếu ngươi đã biết rõ, bổn hoàng cũng
không muốn diễn trò với các ngươi nữa.”

Nói xong liền có một đám lửa khổng lồ bay đến chỗ bọn họ, nhất thời
những vật xung quanh đều bị đốt nóng, lửa hồ ly màu lam vây lượn xung
quanh.

Nhược Ly đứng trong ánh lửa màu xanh nhạt cười yếu ớt, nhìn những tên
đạo sĩ đang bị thiêu đốt gào khóc thảm thiết, tâm tình hết sức vui vẻ.

Những tên đạo sĩ đạo hạnh cao thâm kia căn bản không nghĩ tới Nhược Ly
sẽ tung chiêu này, hơn nữa còn là lửa hồ ly hết sức khó dập tắt, trong
lúc nhất thời vừa phải bảo vệ Hoàng Thượng không bị thương, còn phải đối phó với các loại độc dược của Nhược Ly.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.