Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 64: Chìa khóa thông đạo



Đêm.

Một hàng người đứng nối dài hơn 10 mét, toàn bộ đều khoác âu phục màu đen, trên mặt đeo mặt nạ màu bạc.

“Thất thiếu gia, chúng tôi đợi ngài đã lâu.”

“Ngươi là nói ta đến chậm sao?” – A Thất cười cười, không chút khách khí hỏi.

“Không. Có thể mời được Thất thiếu gia giá lâm là vinh hạnh của chúng tôi.” – tiếng nói trong bóng đêm truyền tới.

Có người vỗ tay hai tiếng, đèn điện thông minh chớp mắt mở lên, căn phòng đột nhiên sáng lòa. Nhìn thấy người ngồi ở đầu bàn bên kia, A Thất hơi nhíu mi.

“Nguyên lai là chủ nhân của hoàng thành. Khó trách ngay cả đám tay chân cũng có cẩu khí (tiếng chó, ý chửi đám thuộc hạ là chó… haha..) lớn như vậy.” – chủy thủ màu đỏ lóe lên trên tay A Thất, dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng như tinh linh. Những người tại hiện trường nhìn thấy chủy thủ kia, sắc mặt đều trở nên khó coi.

Ở địa bàn của người khác, dám lấy dao ra uy hiếp chủ nhân, sợ rằng chỉ trừ người này không tìm được người thứ hai.

“Nếu thuộc hạ của ta có làm gì khiến Thất thiếu gia không vui vẻ, chủ nhân ta đây sẽ đích thân trách phạt.” – Khuôn mặt nam nhân dưới mặt nạ bạc khẽ nhướng, trong mắt không có ý cười, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh băng, làm cho mọi người nhịn không được phát lạnh.

“Không cần. Ta là người rất độ lượng.” – mọi người thấy hoa mắt một cái, chủy thủ trên tay A Thất liền không thấy đâu. – “Hơn nữa, cùng người chết so đo thì được cái gì, đúng không, Danh lão bản?!”

Không chút khách khí ngồi xuống ghế chủ thượng, A Thất mĩm cười nhìn nam nhân ở đối diện.

“Nói đúng. Người đâu, mau xử lý.” – không thèm nhìn đến xác chết ở sau lưng, nam nhân lạnh lùng hạ lệnh.

“Nếu Danh lão bản đã sảng khoái như vậy, chuyện này xem như quên đi. Không còn việc gì nữa, ta đây đi trước.” – nhận lại thanh chủy thủ vừa ném ra của mình, A Thất nở nụ cười thật tươi.

Không ai có thể tưởng được, hắn đến một chuyến chỉ vì muốn đặc biệt đối phó với một hạ nhân không lễ phép mà thôi.

“Thất thiếu gia…”

“Ta đối với đồ vật của Sở gia không có hứng thú. Ta đối với ngươi cũng không hứng thú nốt.” – A Thất xoay người mở cửa rời đi.

“Danh thiếu gia, người này không nể mặt mũi của ngài một chút nào, có muốn giáo huấn hắn hay không?”

“Phải đó Danh thiếu gia. Xem ra hắn cũng không lợi hại như lời đồn.”

A Thất vừa rời đi, những người ngồi ở hai bên chiếc bàn liền sôi nổi bàn tán nghị luận, giọng điệu thập phần bất mãn. Bọn họ nói như thế nào cũng là lão đại các tổ chức xã hội đen, bị một tên nhãi ranh không tới 30 tuổi liếc mắt xem thường, phẫn hận bất bình là lẽ đương nhiên.

“Làm ăn không được, nghĩa khí vẫn được. Các vị sao phải khổ não chứ.” – Nam nhân trong mặt nạ bạc tùy ý mở miệng. Nếu A Thất không lợi hại, hắn hà tất phải nhọc lòng mời mọc a. Chính là, ngoài dự kiến của hắn, A Thất vậy mà cự tuyệt mối làm ăn này.

Lần này hắn ra một cái giá cao chót vót. Cho dù A Thất không thiếu tiền, theo lẽ thường, A Thất tuyệt đối không nên cự tuyệt mới đúng. Chẳng lẽ, A Thất và Sở gia có quan hệ gì đó?

Sau khi rời đi tòa thành, A Thất nhàn nhã tản bộ trên đường quốc lộ tối đen. Lỗ tai bên trái còn lưu lại 6 khỏa khuyên tai, dưới ánh trăng phản chiếu ra ánh sáng nhàn nhạt. Không biết khi nào thì bên cạnh A Thất đột nhiên xuất hiện một tiểu nam hài chừng 15-16 tuổi. Im hơi lặng tiếng, nam hài đến gần A Thất. Lông mi dài đen nhánh che khuất ánh mắt hữu thần. Nam hài có một đôi tròng mắt màu tím rất đặc biệt.

“Thất ca, không giống cách hành xử của anh nha. Kia đều là tiền đó.”

“Tài liệu đâu?” – A Thất cười cười không có ý phản bác, đưa tay muốn sờ đỉnh đầu nam hài. Nam hài nghiêng người muốn tránh, đáng tiếc tốc độ không nhanh bằng nên đỉnh đầu vẫn bị bàn tay ai kia vò loạn. Nam hài thất vọng thở dài, lấy từ trong ngực áo ra một xấp tư liệu đưa cho A Thất.

“Phải rồi, nghe Như Ý đại ca nói gần đây anh không nhận vụ nào, suốt ngày điên cuồng thượng trò chơi. Hiện tại buôn bán không có lời, anh vậy mà phủi tay mặc kệ sao?” – Nam hài ngửa đầu, bĩu môi hỏi – “Ở trong nhà, chính là có một đống người đang đợi anh bị đá xuống, sau đó đem anh ra bầm thây kia kìa.”

“Anh mày là sinh vật giống đực, dựa theo thời gian biểu bình thường mà tính, anh mày chính là đến thời kỳ động dục nha~” – A Thất huýt sáo, trên mặt là nụ cười quỷ dị. Nam hài nhìn thấy liền run rẩy.

“…” – không phải anh thích nam nhân sao? Tiểu nam hài trong đầu toàn là dấu chấm hỏi. Từ lúc cậu có trí nhớ cho tới bây giờ, chưa bao giờ thấy Thất ca có nữ nhân bên người, thật ra, nam nhân bên cạnh cũng không có. Cả nhà bọn họ đều nghĩ Thất ca thích nam nhân!!!

“À… Thất ca thích ai sao?”

“Đương nhiên.” – A Thất trả lời thực sảng khoái. Thích lâu lắm rồi. Thật lâu trước kia đã thích. Chẳng qua thời gian này hắn mới rảnh rỗi chạy lại đây nhìn người. So với hắn tưởng tượng, “cô” còn mê người hơn. Fufu~~ (tiếng huýt sáo + chật lưỡi + hít khí sâu ..v..v..)

“Là nhân yêu à?” – Nam hài vẻ mặt kích động. (nhân yêu = gay, đồng tính)

Phanh~ A Thất đập mạnh tay lên đầu tên nhóc.

“Trở về nói với đám người muốn tới tìm phiền toái kia, bây giờ lão tử bận nói chuyện yêu đương. Ai dám đặt chân vào khu vực này một bước, liền chờ bị phanh thây đi, hiểu được sao?” – A Thất hướng nam hài nở nụ cười vô sỉ, càng nhìn càng thấy giống như dã thú đang nhe răng nanh.

“Hiểu.” – nụ cười trên mặt nam hài đông cứng lại. Yêu đương sao? Nếu là người khác nói những lời này, cậu có thể cho rằng người kia đang nói giỡn. Nhưng đổi lại là người trước mắt này, cậu liền không có lá gan để đùa.

Ngày hôm sau.

Ngủ thẳng một giấc đến lúc mặt trời lên quá đỉnh đầu, Hỉ Ca vô lực từ trên giường đứng lên. Cô cảm thấy da mặt sắp dán dính với da lưng (ý nói người lười biếng, lười chảy thây ra), mỗi lần đến nhà ông nội liền trở nên sa đọa như vậy. Bài quyền buổi sáng gì đó liền được cô tự giác bỏ qua.

Ăn xong bữa cơm trưa do bà nội lưu lại trên bàn, Hỉ Ca thần thanh khí sảng trèo trở lại giường, chuẩn bị phấn đấu… chơi trò chơi.

Khi cô từ trong lều chui ra liền nhìn thấy Sở Tiếu Ca cùng Thất Tử đang nướng cá ăn?!

Kỹ năng cuộc sống của Sở Tiếu Ca là đầu bếp, điều này Hỉ Ca không kỳ quái. Điều khiến cô hoảng sợ chính là con cá do Thất Tử câu lên mà Sở Tiếu Ca cũng dám bỏ vào miệng ăn??? Thất Tử bình thường đi câu cá… không phải câu lên cái quần, thì là áo lót… cô thật tình không biết dưới con sông ô nhiễm kia, cá có phải cũng là cá biến dị?

“Chị hai, chị như thế nào bây giờ mới lên. Bọn em giết xong một đám người rồi mới trở lại.” – Sở Tiếu Ca cầm một xâu cá nướng thơm nồng, quơ quơ trước mặt Hỉ Ca, sau đó hung hăng cắn xuống một ngoạm, còn không quên đem nước miếng chét đầy trên phần thịt cá còn lại.

Thật là ghê tởm! Thằng nhóc nhà cô sao có thể làm ra hành vi bất nhã như thế chứ! Nhưng Sở Tiếu Ca có nguyên nhân của cậu. Đó là, cậu sợ con cá sẽ vô bụng ai kia nếu cậu không làm như vậy!

“Hừ… chị bận ăn món thịt bò hầm của bà nội, đương nhiên lên trễ.” – Hỉ Ca điềm đạm trả lời, sau đó thực tự nhiên cầm lấy xiên cá nướng trong tay Thất Tử, đưa lên miệng ăn.

Mùi vị mặc dù không thể so với đầu bếp thượng đẳng của tửu lâu nhưng tài nấu nướng của Sở Tiếu Ca cũng không đến nỗi. Mấu chốt là, con cá cấp bậc rất cao, chắc phải đại sư điếu ngư mới câu lên được!!! Hỉ Ca liếc mắt nhìn Thất Tử. Không ngờ Thất Tử đối với câu cá cũng chịu bỏ công tốn sức như vậy. Câu cá trong trò chơi với câu cá ngoài đời thực không khác nhau là mấy, đương nhiên, thời gian chờ đợi cá cắn câu cũng là tương đương.

“Chị hai, chị thật là nhẫn tâm. Sau khi chị đi, cơm của anh họ nấu không thể nào ăn nổi…” – Sở Tiếu Ca một bên ăn cá một bên ai oán. Thất Tử thì cười mị mị ngồi ở kế bên nghe hai chị em nói chuyện phiếm.

Lúc mới gặp, Sở Tiếu Ca đối với vị bằng hữu vẻ mặt tươi như hoa của chị hai luôn có tâm kính sợ. Bất quá, đi theo Thất Tử giết người một vòng xong, cậu liền trở thành người quen.

Đối với chức nghiệp thích khách, vô luận là kỹ xảo hay thực lực của Thất Tử đều thuộc hàng top. Sở Tiếu Ca có bệnh “luyến anh hùng” rất nghiêm trọng, cho nên, không cần tốn bao nhiêu thời gian cậu liền bị Thất Tử mê hoặc.

“Hừm… tài nấu nướng của em không tồi. Có lẽ chị nên nghĩ đến chuyện bồi dưỡng em thành một hiền nam nội trợ hoàn hảo nhỉ!!” – Hỉ Ca cười âm hiểm nhìn Sở Tiếu Ca.

“Em… em đi nướng cá.” – lấy con cá từ trong balô ra, Sở Tiếu Ca im lặng ngồi nướng cá. Cậu rất sợ mình nói sai câu gì, làm cho chị hai không thoải mái, cậu liền chịu khổ.

“Hỉ Ca~” – Thất Tử chống cằm cười với Hỉ Ca.

“Chuyện gì?” – Hỉ Ca mới ăn một nửa con cá liền cảm thấy nuốt không vô. Cô vừa ăn cơm xong. Trò chơi cùng tình trạng ngoài đợi thật có liên hệ mật thiết với nhau. Cho nên, cô muốn ăn thêm cá nướng cũng đành bất lực.

“Ngươi giành mất cơm trưa của ta.”

“Khỉ!! Đây, trả ngươi.” – Hỉ Ca thật ác liệt đem nửa con cá nướng còn lại nhét vào tay Thất Tử. Vốn tưởng hắn sẽ không ăn, kết quả, Thất Tử dùng sức cắn xuống ngay vị trí cô vừa ăn qua.

Hỉ Ca sửng sốt vài giây, sau đó quay đầu, quyết định xem như chưa từng thấy cái gì. Không thấy. Không thấy. Sở đại tiểu thư trong lòng hò hét. Ánh mắt của Thất Tử lại liên tục đảo tới đảo lui trên người cô.

“Đúng rồi chị hai, hôm nay chúng ta làm nhiệm vụ, mỗi khi giết một người nhập cư lậu liền được cấp một khối huy chương. Dùng để đổi chìa khóa thông đạo gì đó.” – Sở Tiếu Ca thuận tay ném cho Hỉ Ca một khối huy chương màu đỏ như máu.

Hỉ Ca nhìn huy chương, thấy trên mặt ghi là “Huy chương dùng để đổi chìa khóa thông đạo Đông Châu Xích Hỏa đại lục”. Cần thêm 10 miếng nữa, sau đó có thể đến Cục nhà đất đổi chìa khóa, như vậy thì 2 ngày sau, khi đi qua đại lục khác sẽ không bị người đuổi giết.

“Thứ này chắc chỉ có thương nhân muốn thôi, ai mà cần chứ?” – Hỉ Ca ném huy chương trả lại cho Sở Tiếu Ca.

Chỉ có thương nhân mới muốn chạy qua đại lục khác trước người ta để mua cửa hàng hay đất đai với giá thấp, hoặc là thu mua tài liệu vật phẩm gì đó. Người chơi bình thường sẽ không muốn chìa khóa này vì không có tác dụng quá lớn nào.

“Trên diễn đàn hôm nay vừa mới phát tin tức, 2 ngày sau, tứ đại lục sẽ xuất hiện một đám boss tinh anh mà chỉ có người chơi khác đại lục mới có thể đánh. Hiện tại, trong Nam Uyên Thành, một cái chìa khóa thông đạo đã hét giá hơn 2500 kim tệ rồi.” – Thất Tử chậm rãi giải thích, thuận tiện đem xương cá quăng xuống đất, chờ hệ thống tự động thu thập rác.

“Giá cả ở Nam Uyên Thành chắc là do Thôn Nguyên Bảo đẩy đi lên đi!” – Hỉ Ca bĩu môi. Tên gian thương kia cùng với Cát Tường là một giuộc, là những tay tư bản chuyên cướp tiền trong túi người nghèo, không phải tốt đẹp gì.

“Ai biết~” – Thất Tử cười. Dù sao, hắn được ăn chia rất nhiều tiền. Quá trình mua bán gì đó, hắn không quan tâm. Hắn chỉ quan tâm đến kết quả. Bởi vì, hắn đang muốn để giành tiền cưới vợ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.