Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 56: Long tộc



Tám người bọn Ấn Sát cuối cùng bị kết liễu thế nào, Hỉ Ca không biết được, bởi vì khi cô quay lại, hiện trường đã dọn dẹp sạch sẽ. Nói thật, mang theo 100 người đi đối phó 8 người, phỏng chừng Cát Tường nóng đầu đến ngu luôn rồi.

Hồng danh có xác suất bạo trang bị cực cao, một lần thanh tẩy này nhất định là bội thu. Sơ sơ, 8 người kia bạo rớt không ít hơn 2 kiện / 1 người, trong đó rất nhiều trang bị là cực phẩm quý hiếm, ngay cả thiên hoàng nhẫn cũng bị bạo rớt.

Thiên hoàng nhẫn có tính năng hồi phục điểm thuộc tính, thêm tinh thần lực, là một cực phẩm đối với dược sư cùng thuật sĩ. Tư Văn không chút khách khí giựt lấy, mang ngay vào tay. Dĩ nhiên hắn phải ói ra một số tiền lớn để bù vào, nhưng kim tệ có thể kiếm lại, thiên hoàng nhẫn thì chưa chắc muốn đánh liền có thể đánh ra.

Lúc trở về Cát Tường tửu lâu, Tư Văn đắc ý quơ tay trước mặt Hỉ Ca ý đồ khoe nhẫn. Hỉ Ca nhìn thấy thuộc tính [mỗi giây khôi phục 30 điểm pháp lực] liền nhếch mép cười, không có nói cho Tư Văn biết cô hiện giờ mỗi giây sẽ khôi phục 300 điểm pháp lực. Đây chính là ưu đãi của thuật sĩ với tinh thần lực cao ngất ngưỡng a. Vốn dĩ Cát Tường muốn quay lại vực sâu, nhưng những người còn lại đều oang oang phản đối, nói cái gì muốn ăn uống trước làm việc sau.

Cấp bậc ngoạn gia ngày càng đề cao, những nguyên vật liệu mà ngoạn gia có thể thu thập cũng theo đó nâng lên giá trị. Chính vì vậy, thực đơn của Cát Tường tửu lâu càng lúc càng phong phú. Hỉ Ca không hề khách khí, tất cả món ăn ngon đều gọi một phần, sau đó hài lòng ngồi xuống vừa uống rượu vừa đợi đồ ăn.

Đừng nghĩ tửu lâu ngày thường tiêu phí rất lớn, nó cũng đồng dạng thu vào rất nhiều tiền. Một bàn đồ ăn mà Hỉ Ca vừa gọi, có giá hơn một ngàn kim tệ. Trong đó nguyên vật liệu tốn khoảng 50 kim, phục vụ phí khoảng 100 kim, số dư (tiền lời) còn lại chui vào túi riêng của lão bản – Cát Tường.

Đây chính là sự khác biệt giữa gian thương (thương nhân mánh khóe) và tiểu thương (người buôn bán nhỏ). Hỉ Ca nghĩ tới giấc mơ khai trương cửa hàng vũ khí của mình, thật là muốn khóc quá đi. Cũng may Sở Tiếu Ca đã hứa, trước khi thông lộ đại lục mở ra nhất định sẽ mang tiền đưa tới cho cô. Con đường trước mặt còn nhiều gian nan, nhưng rất nhanh sẽ nhìn thấy ánh sáng, cố lên~

Trong lúc ăn cơm, Hỉ Ca đem bảo bảo vẫn đang ngủ mê mệt trong không gian sủng vật ra nhìn. Tiểu giọt nước đã ăn hơn 7 ngàn viên trân châu, thế mà không có một chút biến hóa nào. Mỗi lần nó nhìn thấy Hỉ Ca, phản ứng đầu tiên chính là ôm ngón tay cái của cô, ngậm vào miệng không chịu buông.

Nhìn tiểu giọt nước đen thui trên tay Hỉ Ca, Thất Tử cười hắc hắc hai tiếng, giả bộ quay đầu giả lơ. Bọn Cát Tường cũng đem bảo bảo ra. Bọn hắn nhìn sủng vật màu sắc tươi sáng của mình, rồi lại nhìn sủng vật trên tay Hỉ Ca, trong lòng tràn đầy cảm thái. Quả nhiên sủng vật có thể phản ánh tâm tư chân thật của chủ nhân nha~ Ở trên… là câu nói đang lưu truyền trên diễn đàn. Về phần thiệt hay giả, không ai biết. Bất quá, Hỉ Ca cùng Thất Tử đúng là ví dụ tốt. Cả hai đều là loại người có tâm địa “phúc hắc” (phúc=bụng, hắc= đen, phúc hắc = xấu bụng, mưu kế, giảo hoạt), đẻ ra bảo bảo cũng là màu đen!!!!

Không lâu sau, đồ ăn được đưa lên đầy bàn, mọi người còn chưa kịp ăn đã nghe tiếng cãi vả vọng lên từ dưới lầu. Tiếng mắng chửi kịch liệt dần dần truyền vào trong phòng, ầm ĩ lỗ tai của Cát Tường, làm cho sắc mặt của hắn biến đen.

“Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”

Gian phòng số một trên lầu luôn có một tiểu nhị đứng túc trực để lão bản tùy thời phân phó. Tiểu nhị đi xuống lầu, một lát liền trở về, cười khổ giải thích: – “Có mấy người đánh nhau vì tranh giành phòng.”

Trong thế giới thật, loại chuyện này dù chưa thấy qua nhưng quả thật Hỉ Ca nghe qua không ít. Bình thường, papa của cô luôn dùng bộ dáng đại gia đi lòe người khác hoặc là cải vả đấu lý với người khác vì mấy chuyện vặt vãnh giống y vậy. Đàn ông cho rằng đây chính là vấn đề mặt mũi. Hỉ Ca thì nghĩ ngược lại, hành vi này càng làm người ta mất mặt hơn.

Cũng may tiểu thiếu gia (Sở Tiếu Ca) trong nhà cô không mắc bệnh “sĩ diện” giống papa, em trai cũng không để ý đến vấn đề mặt mũi này nọ. Từ nhỏ cho tới lớn, chưa từng có người đến gặp lão cha mắng vốn cái gì mà con trai ông ở ngoài bao gái, hay đánh nhau, vân vân và vê vê gì đó.

“Là những ai?”

“Có 8 người trên đầu gắn danh hiệu Long Tộc. Còn 7 người khác là ngoạn gia tự do, nhìn rất lạ mặt, hẳn không phải khách quen của tiệm.”

“Long Tộc xem ra càng ngày càng huênh hoang.” – Tư Văn bốc một khối hải sản bỏ vào miệng, vẻ mặt mân mê, không tồi, gật gật đầu, lại gấp thêm một khối.

Lần trước bị Hỉ Ca lừa ăn một khối bụi gai có vị mù tạt, Tư Văn trong lòng luôn có bóng ma. Bất quá, hiểu biết của Hỉ Ca về thực phẩm trong trò chơi sâu rộng hơn hẳn mấy người bọn họ. Lần này, cô kêu lên toàn là đồ hải sản, không sai biệt lắm, ăn rất ngon. Chẳng qua hình dạng các món ăn có hơi kỳ lạ. Tỷ như cái món có hình sao biển kia lại có hương vị của cua, mặc dù ăn vào vẫn ngon như thường.

“Ngươi nên ăn ít thôi.” – Nhìn 5 cái chén xếp trước mặt Tư Văn, vậy mà còn muốn đi giành đồ ăn của người khác, Hỉ Ca nhịn không được nhắc khéo một câu.

“Không sao. Mặc Phi không biết ăn hải sản.” – Tư Văn bỏ ngoài tai lời nói của Hỉ Ca. Kết quả, hắn ăn phải một món quái dị gì đó, kinh ngạc phát hiện nửa người trên bị tê liệt. Ngay cả đầu lưỡi cũng cứng ngắt như bị chích thuốc tê. Cũng may lúc ăn uống hắn luôn có thói quen ngậm chặt miệng, nếu không bây giờ nước miếng đã giễu đầy bàn.

Hệ thống thông báo, bởi vì hắn ăn quá nhiều hải sản có chứa độc tố, nửa người trên bị liệt nửa giờ.

Thấy Tư Văn ngồi im không động đậy, mọi người tò mò nhìn chằm chằm, chỉ có Mặc Phi là không khách khí dùng đôi đũa chọt chọt lên mặt hắn. Kết quả làm cho người nào đó té chổng vó…

… Cái tên bị liệt nửa người vẫn đang nằm dưới đất kịch liệt vung hai chân tán loạn ý đồ muốn đá Mặc Phi. Mọi người đồng loạt chuyển ánh mắt sang nhìn Hỉ Ca.

Hỉ Ca vô tội xua tay: – “Không thể trách ta nha. Ta chỉ gọi đúng 5 làn gạch cua, là cho mỗi người một làn. Ai bảo hắn tham ăn quá làm chi.”

Kia ngươi có thể nhắc nhở trước được hay không a!!! Tư Văn nước mắt lưng tròng căm hận nhìn Hỉ Ca, nhưng hắn bi ai phát hiện hắn không thể ngẩng cao đầu. Này chỉ có thể trách bản thân tham ăn, hậu quả liền trúng chiêu hiểm độc.

Gạch cua là đặc sản của Nam Uyên đại lục. Món này có chứa một ít hàm lượng độc tố. Một ngày chỉ có thể ăn một làn, sẽ được cộng thêm 100 điểm huyết lượng. Nhưng nếu ăn nhiều hơn, sẽ xuất hiện tình trạng trúng độc. Có tất cả 100 kiểu tình huống trúng độc khác nhau. Phải nói Tư Văn là may mắn, chỉ bị tê liệt trong nửa giờ mà thôi.

“Chưởng quầy còn chưa giải quyết xong sao?” – Lại qua một hồi, tiếng cãi vả vẫn chưa ngừng, giống như không ai chịu nhường ai.

Long Chiến là người thế nào. Cát Tường không biết. Nhưng hắn thật ra nghe không ít tin đồn về tác phong làm việc của thành viên Long Tộc. Một đám người này là những người theo chân Long Chiến từ rất sớm, có thể coi là nguyên lão của bang hội. Hiện tại bọn họ cho rằng Long Tộc đã muốn xưng bá ở Nam Uyên đại lục cho nên hành vi càng ngày càng càn rỡ. Giết người đoạt quái là chuyện thường tình rồi, bây giờ mỗi lần đánh đại boss là sẽ ra lệnh thanh trừng rầm rộ.

Bọn hắn xem như may mắn, đến bây giờ cũng không đụng độ với người của Khổ Độ. Đại khái là do có chỉ thị răn đe của Long Chiến. Nhưng sự phách lối kia vẫn không hề giảm. Bên ngoài hiện giờ lưu truyền một câu thế này: “Làm sao? Muốn cùng Long Tộc đánh nhau, nghĩ xem bản thân có thực lực hay không a.” Chứng tỏ hiện giờ danh vọng của bọn hắn rất cao.

Hỉ Ca nghe những lời bình luận kia, nhịn không được lắc đầu. Nam Uyên đại lục nhìn qua như không có cao thủ. Đó là vì Khổ Độ và Thứ ở đây. Những người hiểu biết đều sẽ lựa chọn đại lục khác mà phát triển. Hiện tại thông đạo còn chưa mở nhưng vẫn không ngăn được một ít ngoạn gia máu me PK nhập cư lậu sang đại lục khác để tìm người so tài.

Nam Uyên Thành lúc này đã bước vào thời kỳ dung nạp cường giả. Thái độ cao cao tại thượng của Long Tộc, không sớm thì muộn sẽ đắc tội với người khác, cho dù Khổ Độ không ra tay tiêu diệt, cũng sẽ có người ra mặt giải quyết bọn họ mà thôi.

Nói thật, thực lực của Long Tộc không hề mạnh, ít nhất trong mắt Hỉ Ca là vậy. Một bang hội mà ngay cả Kiến Hội Lệnh cũng không thể tự mình đi đánh, bang hội đó chỉ là hàng nhược tiểu (yếu đuối). Chân chính đại công hội, có mấy ai bỏ tiền ra mua Kiến Hội Lệnh đâu? Kiến Hội Lệnh chính là biểu tượng của một công hội, tự mình đánh và bỏ tiền ra mua, ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.

“Đi nói với chưởng quầy, đem gian phòng kia tặng cho Long Tộc. Sau đó bảo chưởng quầy mở mấy gian phòng không giành cho ngoại nhân ra để đón khách.” – Cát Tường sau khi suy nghĩ một chút liền trực tiếp ra lệnh.

Lầu hai của Cát Tường tửu lâu vẫn còn nhiều gian phòng không mở cửa tiếp khách. Mấy gian phòng đó so với gian phòng số một chữ Thiên không thua kém bao nhiêu. Đây là Cát Tường đặc biệt chuẩn bị giành để tiếp đãi mấy đại công hội. Các vị lão đại của công hội lớn không thích xếp hàng chờ đợi. Cát Tường xem như cấp chút mặt mũi cho bọn họ, đổi lại, họ sẽ không keo kiệt mà chi thêm chút tiền cho hắn.

“Đã biết lão bản.” – Tiểu nhị ca gật đầu, chạy vội đi tìm chưởng quầy. Qua một hồi, bên ngoài rốt cuộc yên tĩnh, có lẽ sự an bài kia đều làm hai bên vừa lòng.

Bọn Hỉ Ca tranh thủ trong nửa giờ giải quyết sạch sẽ nguyên một bàn đồ ăn. Đợi đến lúc Tư Văn có thể hoạt động tay chân trở lại, trên bàn chỉ còn toàn chén dĩa. Tư Văn nhìn thuộc tính của mình, hắn có 2 giờ bị suy yếu thể lực, thật muốn đâm đầu đi chết luôn.

Sau khi ăn cơm xong, bởi vì Cát Tường vội vã muốn đi làm nhiệm vụ, cho nên món tráng miệng còn chưa kịp mang lên, cả bọn đã bị Cát Tường tóm cổ lôi ra khỏi phòng. Vừa bước ra khỏi cửa, Cát Tường thình lình đứng lại, biểu tình trên mặt trở nên cực kỳ quỷ dị.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.