“A, Cô Hạ.” Tiểu Quách lo lắng gọi với theo.
“Lăng Thiên, em thật sự không ngờ sự việc sẽ như thế này!” Lời nói của Lai Tuyết sắc như dao cứa vào tai.
Vãn Tình bước đi rất nhanh, như thể phía sau có thú dữ hoặc nước lũ vậy. Ra khỏi cửa, mặt trời vẫn chưa lặn hẳn, cả bầu trời ánh lên một màu vàngchiều tà, trên đường chiếu rọi vài ánh nắng mờ nhạt. Giống như cuộc hônnhân này, lóe sáng lên rồi vụt tắt, đẹp đẽ mà hư ảo, rốt cuộc cũng phảikết thúc.
“A, cô Hạ, cô đi đâu vậy, tôi đưa cô đi!”
TiểuQuách được Cục trưởng Cao dặn dò nên đặt biệt đi theo cô, nhưng có vẻVãn Tình không nghe thấy lời anh ta nói, cô chỉ tiếp tục bước đi nhanhnhư bay. Như thể muốn dùng mọi sức lực đi thật nhanh, để xoa dịu nỗi đau trong lòng.
Nước mắt nghẹn ngào nơi khóe mắt không biết từ khi nào đã bắt đầu rơi, khóc đến nhạt nhòa mới nhận ra lòng đã đau đến cực hạn.
Mạc Lăng Thiên, tên đàn ông chết tiệt này, rõ ràng không thương cô, nhưngvẫn cưới cô về để rồi đối xử lạnh lùng. Là do cô bị mù rồi, hay là bị ma xui quỷ khiến nên mới kiên trì đến ba năm.
Không đáng, rất không đáng. Lần đầu tiên Vãn Tình cười đến mức khó tin.
“Cô Hạ! Xin cô đừng làm tôi sợ, được không?”
Mặc dù Tiểu Quách là đàn ông nhưng vẫn phải chạy mới đuổi theo kịp VãnTình. Rồi lại nhìn thấy nước mắt nhạt nhòa trên mặt cô, anh chưa từngthấy Vãn Tình khổ sở đến thế bao giờ, vì thế không khỏi sốt ruột.
“Anh chê tôi khó chịu thì đừng đi theo tôi nữa!”
Vãn Tình buồn bực trừng mắt nhìn Tiểu Quách như muốn ăn thịt anh ta. Cô gái này xinh đẹp, thông minh, từ dáng người đến cốt cách đều không có gìđáng chê, tên Mạc Lăng Thiên ngu xuẩn kia quả thật là mắt mù.
Nhưng so với cô gái mạnh mẽ như Hạ Vãn Tình thì dường như đàn ông thường thích cô gái dịu dàng như Lai Tuyết hơn.
Tiểu Quách vô tình so sánh, ánh mắt của anh ta cũng tố giác những gì anh ta đang suy nghĩ.
Vừa vặn khiến Vãn Tình đau lòng. Đúng vậy, cô rất lạc quan với mối tìnhnày, cũng rất mù quáng, cố chấp. Cô chỉ nghĩ có thể một công đôi việc,cũng có thể thành toàn cho rất nhiều người. Nhưng mà rốt cuộc thì khôngcó gì cả! Thậm chí còn phải nhận lấy nhục nhã.
Sao cô lại không sớm nhận ra người mà Mạc Lăng Thiên thích là Lai Tuyết chứ không phải là cô.
Cô thật ngốc, là người phụ nữ ngốc nhất trên đời.
Vừa ngốc lại cười cứng nhắc, không dịu dàng cũng không tinh tế.
“Đừng đi theo tôi, tôi cảm thấy phiền lắm!”
Bởi vì ánh mắt vừa rồi của Tiểu Quách khiến Vãn Tình bực dọc. Tiểu Quách bị ‘Sư tử Hà Đông’ rống cho một trận, chỉ còn biết đứng nguyên tại chỗ.
Phụ nữ khi giận lên thật là đáng sợ, nhất là khi thất tình. À không, phải là người phụ nữ đổ vỡ trong hôn nhân thì càng đáng sợ!
Tiểu Quách sờ sờ mũi, vô tội đứng sang một bên.
Vãn Tình tiếp tục sải bước đi nhanh hơn, cảm giác đau đớn quá mãnh liệt,khiến cho cô cảm thấy quá áp lực đến mỗi một hơi thở đều cảm thấy đau.
Màn đêm buông xuống, trong quán bar nhộn nhịp trên phố, dường như nơi đâyđã chuẩn bị sẵn cho con người tan nát cõi lòng này. Ngọn đèn mờ ảo cóthể che dấu tất cả đau thương và buồn khổ.
Vãn Tình vừa tự chuốc say mình, vừa cầm điện thoại định gọi cho người ạn thân nhất.
Nhưng khi cô mở điện thoại ra thì thấy tin nhắn từ một số lạ, Vãn Tình xemxong rồi ném điện thoại sang một bên, rơi đi đâu cũng mặc kệ.
‘Vãn Tình, thật lòng xin lỗi. Lăng Thiên nói trong lòng anh ấy chỉ có mộtmình tôi, tôi đã mang thai con của anh ấy, xin hãy tác thành cho chúngtôi đi!’
Ha, ha, Vãn Tình cười không thành tiếng, cõi lòng tannát đến tột đỉnh. Cùng lúc, di động của cô bị một người đàn ông điểntrai nhặt được.