Thiếu Phu Bất Lương

Chương 30: Ai đền tội



Hách Liên Dung hơi khép mi, đứng ở cửa
vẫn chưa đi vào, Bích Đào cười nói: “Thiếu phu nhân, có phải rất kinh
ngạc đúng không?”

“Cô kinh ngạc hả?” Hách Liên Dung lắc lắc đầu, nhìn cô ta.

Ý cười trên mặt Bích Đào bị nét mặt
không chút thay đổi của Hách Liên Dung làm cho tắt ngóm, cô ta căng thẳng nuốt nước miếng: “Thiếu phu nhân…”

“Ai làm vậy?” Hách Liên Dung xoay người trở lại trong Vịện, thoạt nhìn dường như không tính vào nhà.

“Là, là…” Ánh mắt Bích Đào không kìm được hướng sương phòng bên cạnh đảo qua, Hách Liên Dung nhìn theo, cánh cửa
kia liền vang lên một tiếng nho nhỏ, phát ra từ người đang từ bên trong
bước ra.

Hách Liên Dung nhẫn nại chờ hắn đi ra, khi thấy rõ người nọ, cho dù là nàng cũng mất đi vài phần bình tĩnh, “… Thiếu Dương?”

“Nhị tẩu.” Trên mặt Vị Thiếu Dương có
hơi chút xấu hổ, quay đầu lại liếc nhìn phòng ngủ Hách Liên Dung một
chút, tuy cật lực che dấu, nhưng vẫn cực kỳ không được tự nhiên: “Ừm…
Đệ còn tưởng….”

Bích Đào nhìn thần sắc của Vị Thiếu
Dương, do dự một chút, nhỏ giọng nói: “Là nô tì… Tam thiếu gia thầm
muốn đem gương cho thiếu phu nhân, đưa tới trong phòng là chủ ý của nô
tì, nô tì nghĩ rằng thiếu phu nhân sẽ thích…”

Hách Liên Dung liếc nhìn cô ta một cái,
khoát tay để cho cô ta lui xuống, xoay người đối với Vị Thiếu Dương nói: “Vì sao phải làm như vậy?”

“Đây là… Đệ….” Vị Thiếu Dương lúng túng không biết phải nói thế nào, Bích Đào rõ ràng nói nữ nhân nhìn
thấy loại tình huống này, phản ứng đầu tiên nhất định đều là “Wow…”,
chưa từng đề cập tới còn có loại phản ứng này.

Hắn tẩu tẩu đệ đệ cả nửa ngày, Hách Liên
dung cũng không thúc giục kiên nhẫn chờ, cuối cùng Vị Thiếu Dương suy
sụp buông vai, có chút chán nản nói: “Thật ra, đệ định nói chỗ gương là do Nhị ca ủy thác đệ đưa đến đây để nhận tội, hiện tại, xem ra không cần nói nữa.”

Vẻ mặt Hách Liên Dung có chút cổ quái, tựa tiếu phi tiếu. Nàng vẫn nghĩ Vị Thiếu Dương là loại người bình tĩnh trầm ổn…

“Đệ đi… thu hồi lại…” Vị Thiếu Dương
không hề nhìn Hách Liên Dung, đi trở vào phòng. Hách Liên Dung cũng đi
theo vào trong phòng. Nhìn hắn lóng ngóng thu dọn đống gương, cõi
lòng vốn đóng chặt không biết bị mở ra từ lúc nào, rốt cục bật cười
thành tiếng. “Được rồi. Lát nữa để cho đám người Bích Liễu thu dọn đi.”

Vị Thiếu Dương căng thẳng lắp bắp: “Đệ chỉ muốn….”

Hỏng rồi. Đầu óc biến ngốc…. Đây là điều duy nhất mà Vị Thiếu Dương có thể nghĩ được trong lúc này.

Hách Liên Dung xua tay cười cười:
“Không cần phải nói. Ta hiểu được. Tuy nhiên, có một số Việc là duyên
phận, không có duyên phận dù cưỡng cầu cũng vô dụng. Bởi vậy về sau
không cần vì lo lắng cho tẩu và nhị ca đệ mà làm Việc này.”

“Thật ra đây chỉ là một nguyên nhân. Nhị ca dù sao cũng đã làm hỏng gương của tẩu. Tuy nhiên, đệ không biết hình thù cái gương đó ra sao. Cho nên đành phải…” Vị Thiếu Dương chỉ chỉ
trong phòng, nhẹ nhàng cười cười. Hắn đã khôi phục lại một chút trấn
định. Chính là đôi khi hai tính cách trong người hắn lại cùng xuất hiện, lúc căng thẳng hắn sẽ như vậy.

“Cám ơn đệ.” Hách Liên Dung nhìn những chiếc gương này rất tinh xảo tỉ mỉ, đều là hàng cao cấp: “Tuy
nhiên….” Nàng cười, hít sâu một chút: “Bởi vì gương kia là di vật của mẹ ta, cho nên không chiếc gương nào khác có thể thay thế.”

Vị Thiếu Dương kinh ngạc một lúc lâu,
ngắm nhìn những chiếc gương trong phòng, đột nhiên cảm thấy có chút châm chọc: “Thực xin lỗi.” Đây câu duy nhất hắn có thể nói vào lúc
này.

Hách Liên Dung nhìn hắn khẽ cười,
thật ra nhắc tới chiếc gương kia nàng vẫn cảm thấy đau buồn, lại có một loại cảm giác tiếc nuối. Khi còn ở Tây Vịệt, nàng hẳn nên đối xử
với cha tốt một chút, chứ không phải cả ngày tìm kiếm phương pháp trở
lại hiện đại, coi tất cả mọi vật mọi người trước mắt đều là những gì
tồn tại nhất thời mà thôi.

Cho nên, Hách Liên Dung không muốn sửa
lại mặt gương kia, để lại những vết rạn này coi như để nhắc nhở về lỗi lầm của bản thân mình, nếu tương lai còn có cơ hội gặp lại cha nàng nhất định phải dũng cảm nhận lỗi, sau đó mới sửa lại chiếc gương như lúc ban đầu.

“Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.” Đã
biết lai lịch chiếc gương, đứng ở chỗ đều là mặt gương phản chiếu khiến
Vị Thiếu Dương có chút buồn bực.

Hách Liên Dung liền theo hắn đi ra, lẳng lặng nhìn bộ dáng hắn, chờ đợi hắn lên tiếng.

Kỳ thật, Vị Thiếu Dương không có Việc
gì, hắn chính là nóng lòng phá bỏ sự xấu hổ trong phòng, đang muốn nói vài câu kiểu “Thời tiết thật tốt”, lời nói hỗn loạn, đột nhiên, có một chuyện khiến hắn nghĩ tới có thể nói ra.

“Qua vài ngày nữa là sinh nhật Yên biểu muội, muội ấy mới sáng nay liền đề nghị ra ngoài thả diều, nhị tẩu đi cùng nhé?”

Hách Liên Dung sửng sốt: “Yên biểu muội?” Trong đầu nàng hiện lên khuôn mặt dịu dàng nhu thuận, tuy rằng, mỗi
ngày đều gặp mặt khi cùng dùng cơm chiều, lại cực ít khi nói chuyện, gặp mặt nhiều lắm cũng chỉ gật đầu cười. “Muội ấy muốn đệ đi?”

Vị Thiếu Dương gật gật đầu, Hách Liên Dung lại hỏi: “Chỉ hẹn một mình đệ?”

Vị Thiếu Dương cười nói: “Nhị tẩu đừng lo lắng vấn đề này, Yên biểu muội không để ý đâu, đi ra ngoài chơi phải
nhiều người mới náo nhiệt.”

Hách Liên Dung nhìn gương mặt chân thành
của Vị Thiếu Dương một lúc lâu liền bật cười, xem ra tam thiếu tinh anh
này có một số phương diện cũng là không quá tinh anh, ví như ứng xử với
những nữ nhân chẳng hạn.

“Nhóm các đệ đi thôi, tẩu không thích thả diều lắm.”

“Đi ra ngoài một chút cũng vui mà.” Vị
Thiếu Dương khó khăn lắm mới nghĩ ra chuyện như vậy, sao có thể dễ
dàng buông tha: “Đệ còn muốn rủ tứ muội cùng tứ đệ cùng đi nữa.”

Hách Liên Dung không nói gì mà nhìn trời, nhìn trên đỉnh đầu không mây có ánh trăng thật to, từ từ hít sâu một tiếng.

“Nhị tẩu làm sao vậy?” Vị Thiếu Dương lại có chút căng thẳng: “Chuyện gì không vui thì đừng nghĩ nữa.”

Hách Liên Dung “ừ” một tiếng, vẫn là cự
tuyệt: “Mấy người các đệ đi chơi đi, ta mấy ngày này muốn cùng mẹ
học thêu hoa….” (hành xác thì có =.=)

“Nếu không chúng ta rủ mẹ đi cùng luôn.”

Hách Liên Dung không biết phải nói gì để khước từ hắn: “Hửm?”

Vị Thiếu Dương cười cười: “Nhị tẩu lo lắng Yên biểu muội đi? Nếu không đệ bảo muội ấy tới mời tẩu?”

“Thôi….” Hách Liên Dung cố lắm mới
kìm được ý muốn lườm hắn một cái, tên nhãi này này thoạt nhìn hiền
lành chững chạc như thế vậy mà cũng nghĩ ra chủ ý thâm độc
này?

Vị Thiếu Dương xoay người…. tỏ ra ngây thơ vô số tội hỏi: “Vậy tẩu đi nhé?”

Hách Liên Dung không nói gì chỉ khoát tay: “Đệ đừng nói với muội ấy vội, ta… xem tình hình ra sao đã.”

“Được.” Vị Thiếu Dường nói xong cũng nhẹ
nhàng thở ra, kêu Bích Đào cùng Bích Liễu căn dặn các nàng thu dọn gương trong phòng, thẳng đến khi thấy trong phòng đã khôi phục nguyên trạng, mới đưa hết vào các thùng đựng gương, nói với Hách Liên Dung: “Chỗ
gương này nhị tẩu cứ giữ lại đi, mặc dù không thay thế một chiếc
gương kia của tẩu, nhưng chọn vài cái để dùng hàng ngày cũng tốt.”

Những chiếc gương đó vô cùng tinh
xảo, mỹ lệ, Hách Liên Dung cũng không khách khí, Vị Thiếu Dương liền
nói lời cáo từ rồi rời đi.

Tiền bước Vị Thiếu Dương, Bích Đào đứng ở phía sau hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn quỳ xuống, “Xin thiếu phu nhân trách phạt.”

“Đứng lên đi.” Hách Liên Dung đi thẳng vào nhà, “Về sau không có Việc gì đừng đưa ra chủ ý bậy bạ.”

Bích Đào vội vàng vâng dạ, đứng lên đi
theo Hách Liên Dung vào nhà, thu xếp giúp nàng rửa mặt, chải đầu, trải
giường chiếu, tỏ ra vô cùng tận tâm tận lực.

Sáng sớm hôm sau, Thính Vũ Hiên lại có
khách, kể ra cũng là chuyện hiếm lạ, Hách Liên Dung đến đây nhiều ngày như vậy, ngoại trừ Hồ thị cũng chưa từng có ai tới thăm nàng.

Hách Liên Dung đi vào nhà chính, liền gặp tam tiểu thư Vị Thu Cúc ngồi ở chỗ kia, thấy Hách Liên Dung tiến vào
cũng không đứng dậy, cười cười, “Nhị tẩu.”

Hách Liên Dung tuy rằng cũng không muốn
nhìn thấy nàng, nhưng không ai đánh người đang tươi cười, vừa không biết dụng ý của nàng khi tới để làm gì, lãnh đạm ngồi xuống đối diện nàng, “Tam muội sớm như vậy tới đây có Việc gì?”

“Cũng không có gì, chỉ là tới thăm nhị
tẩu một chút.” Vị Thu Cúc tươi cười săm soi không đơn giản chỉ là “thăm
hỏi” trong lời nói, “Nhị tẩu sinh sống ở Tây Vịệt, mới đến Vân Hạ,
nhất định còn chưa quen đúng không?”

Câu hỏi này thật đúng không cần thiết,
Hách Liên Dung cười cười, không đáp lời, loại đối đãi này, tất cả mọi
người đều không thể cảm thấy quen thuộc được.

“Muội cũng biết nhị tẩu vào nhà chúng ta
chịu không ít ấm ức.” Vị Thu Cúc nâng chén trà trên bàn, nhẹ nhàng mà
dùng cái nắp lướt nhè nhè trên miệng chén, nhưng không có ý muốn
uống, cười nửa ngày nói: “Cái nhà này vẫn luôn như vậy, bắt nạt
người yếu, ban đầu, muội còn vô cùng lo lắng cho tẩu, cũng may thay nhị tẩu có biện pháp của chính mình, chuyện của đại ca, nhẹ nhàng giải
quyết khiến bà nội cũng không bắt bẻ được, thậm chí còn khiến cho đại tẩu nợ ân tình của tẩu, về sau đương nhiên không tới mức quá khó
xử.”

Hách Liên Dung không nắm được ý tứ của Vị Thu Cúc, cũng không nói gì, cầm lấy chén trà Bích Liễu vừa đặt xuống,
học Vị Thu Cúc nhè nhẹ vuốt trên mặt chén trà. Vị Thu Cúc đợi nửa ngày
cũng không thấy Hách Liên Dung đáp lời, có hơi thiếu kiên nhẫn, khi đặt
chén trà xuống cố ý nặng tay một chút. Hách Liên Dung lúc này mới ngẩng
đầu, giống như vừa mới nhớ ra, “Tam muội đến có Việc?”

“Nhị tẩu!” Vị Thu Cúc dựng thẳng người,
“Muội cũng không vòng vo, tẩu nói Việc này của đại ca nếu không vì muội tiết lộ cho tẩu, như vậy tẩu cũng sẽ không tìm thiếu phu nhân của Hàn
gia thông đồng thuận lợi như vậy đi?”

Hách Liên Dung cũng đặt xuống chén trà trong tay, ngẩng đầu nhìn thẳng nàng, “Ý của muội là?”

Vị Thu Cúc nhếch khóe môi: “Kỳ thật nếu bàn về năng lực, Tử Hiên nhà muội so với tam ca cũng không kém nửa
điểm, chỉ là thiếu may mắn cùng thế lực chống lưng, nhị tẩu thân với thiếu phu nhân Hàn gia như vậy, có thể giúp cho Tử Hiên một
chức quan ở nha môn, cho dù là chức Huyện thừa cũng tốt a.”

Mi mắt của Hách Liên Dung khẽ rũ xuống,
bàn tay khẽ nâng chén trà, Vị Thu Cúc kiềm chế không được tiến đến phía đối diện, ngồi vào bên cạnh nàng, bàn tay đè lại chén trà kia, “Nhị
tẩu, tẩu giúp muội đi, muội cũng sẽ giúp tẩu, nếu muội nói chuyện này với bà nội, chỉ sợ tẩu không có được mấy ngày tháng yên ổn, tẩu nên
cảm kích muội.”

Hách Liên Dung ngược lại nở nụ cười,
“Việc của đại ca, tẩu là từ muội biết được không phải giả, nhưng tẩu
cũng vẫn chưa từng làm chuyện gì quá thể, ngày đó trước mặt bà nội nói
không biết, chỉ là muốn chất vấn đôi lời thôi. Mà tẩu cùng thiếu phu
nhân của Hàn gia có giao tình là do tẩu giúp nàng tìm Hàn thiếu gia một
lần, quan hệ cá nhân cũng không chặt chẽ. Quan trọng nhất là, đại ca
lĩnh chức quan cũng coi như của hồi môn do hoàng thượng ban cho, Tri
phủ đại nhân bất luận thế nào cũng sẽ phải thi hành, chính là chức quan lớn nhỏ còn phải suy nghĩ, nói đi cũng phải nói lại, chức tước đâu
phải nói là có… tam muội, không phải muội muốn để tẩu tái giá lần
nữa, lại đổi thêm một chức quan về đi?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.