“Em tưởng tôi vì tiền?”
Bách Thảo ngớ người:
“Không… không phải sao?”
Nếu không phải do vấn đề tiền bạc thì tại sao Nhược Bạch sư huynh có thể từ bỏ tư cách thi đấu đi làm trợ giảng?
“Không phải chuyện tiền nong”, đứng cạnh dãy tủ đựng đồ, Nhược Bạch thản nhiên nói, ” Mà trước nay tôi vẫn muốn làm huấn luyện viên, cho nên mới nhờ huấn luyện viên Thẩm”.
“Không! Không! Không thể!”
Câu đó vừa rồi ở phòng tập cô đã nghe, lúc đó cô không tin, bây giờ cũng không tin!
“Tại sao lại không thể?” ánh mắt Nhược Bạch thản nhiên,”Dù là ở Tùng Bách võ quán hay là ở trung tâm huấn luyện, tôi đều hướng dẫn toàn đội luyện tập cơ bản, tôi thích công việc đó”.
“Không!” ánh mắt hốt hoảng, Bách Thảo ra sức lắc đầu, “Dù huynh thích làm huấn luyện viên cũng là sau này, bây giờ huynh đang ở thời kì sung sức nhất của cuộc đời tuyển thủ, sao có thể vì muốn làm huấn luyện viên mà từ bỏ tư cách tuyển thủ?”
Nhược Bạch trầm tư.
“Là… là huấn luyện viên Thẩm ép huynh phải không?”, cắn môi, Bách Thảo nghĩ đến mọi khả năng. Cô biết huấn luyện viên Thẩm luôn thích tính nghiêm khắc, nhẫn nại của Nhược Bạch sư huynh khi hướng dẫn các đệ tử luyện tập, cho nên ngày càng giao nhiều nội dung huấn luyện cho anh phụ trách, “Em sẽ đi nói chuyện với huấn luyện viên Thẩm! Nếu công việc huấn luyện quá bận, em cũng có thể giúp huấn luyện viên hướng dẫn lớp nghiệp dư, huấn luyện viên Thẩm không phải là người không thấu tình đạt lý, em sẽ đi nói với huấn luyện viên!” nói xong, cô xoay người xăm xăm đi về phía cửa.
“Đứng lại”
Nhược Bạch nghiêm giọng.
Sự nghiêm khắc trong giọng nói đó Bách Thảo chưa từng nghe, cô đứng sững, ngoái nhìn khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng của anh.
“Đây là quyết định của tôi, không liên quan đến ai”, Nhược Bạch thong thả nói”Tôi không muốn là tuyển thủ nữa mà muốn làm huấn luyện viên”.
Trái tim Bách Thảo dần lặng xuống.
“Nếu huynh muốn là huấn luyện viên thật… có thể vài năm sau… khi huynh không thi đấu nữa…”
“Em nhất định muốn tôi nói rõ ràng sao?”, giọng anh khô khan”Em nhất định muốn chính miệng tôi nói ra, tôi không muốn thi đấu, tôi không có hứng thú thi đấu nữa, tôi không muốn làm tuyển thủ, tôi muốn từ bỏ, em nhất định muốn tôi nói rõ như thế mới được sao?”
“…”
Bách Thảo không thể tin vào tai mình.
Trong đầu cô trống không, hình như có thể nghe thấy tiếng huyết dịch chảy trong cơ thể, cô không tin đó là những lời của Nhược Bạch. Mấy năm nay, trong mấy trận thách đấu của võ quán, người quan tâm nhất, lo lắng nhất, dốc toàn bộ tâm sức chính là Nhược Bạch. Mọi người đều nói, cô là người tập luyện chuyên cần nhất, nhưng không phải.
Người chuyên cần nhất, nỗ lực nhất luôn là Nhược Bạch.
Sáng sớm mỗi ngày, khi cô thức dậy quét dọn trong sân, Nhược Bạch cũng bắt đầu luyện tập trên bãi cỏ bên ngoài phòng tập.Buổi tối sau khi cô rời phòng tập, Nhược Bạch còn ở lại tập thêm một giờ nữa. Mặc dù anh luôn lausạch tấm nệm rồi mới ra về, nhưng là sao cô không biết chứ?
Anh lúc nào cũng quan tâm đến mỗi cuộc thi đấu như vậy.
Còn nhớ tối đó, đêm trước cuộc đấu với Hiền Võ võ quán, anh ngồi lặng một mình trong bóng tối ở góc phòng tập. Anh lo lắng, hi vọng mãnh liệt như vậy, kể từ sau khi thua Đình Hạo, anh đã sa sút một thời gian dài rồi lấy lại tinh thần, anh nỗ lực bao nhiêu như thế, sao có thể…
Không muốn thi đấu nữa?
“Ngay từ khi còn ở Hàn Quốc..”, Bách Thảo thẫn thờ nhớ lại những ngày ở Xương Hải võ quán, “huynh đã muốn từ bỏ thi đấu đúng không?”. Cho nên trong cuộc thi lựa chọn tuyển thủ ưu tú nhất, anh cũng không ghi tên tham dự, trong trận đấu với Xương Hải võ quán, anh cũng là người thay thế Khấu Chấn ra sân, chẳng lẽ không phải do sức khỏe không tốt, mà là ngay lúc đó anh đã không còn hứng thú nữa?
“Đúng” Nhược Bạch đáp khan, “Lúc đó tôi đã không còn hứng thú nữa”.
“…Tại sao?”
Ngây người nhìn anh, long Bách Thảo như bừng lên cơn giận, mỗi lúc một bốc cao! Cô vẫn đang nỗ lực luyện tập vì sư phụ, vì Tùng Bách võ quán, cũng vì Nhược Bạch sư huynh!
Cô biết Nhược Bạch muốn chiến thắng Hiền võ võ quán thế nào! Cô biết Nhược Bạch muốn đánh bại Đinh Hạo thế nào! Nếu cô có thể đánh bại Đình Nghi – tiểu muội của Đình Hạo xuất thân từ Hiền Võ võ quán thì Nhược Bạch sư huynh nhất định sẽ vui lòng! Vì những cái đó, cô chưa bao giờ dám đi chơi, đêm ngày luyện tập, từng chút từng chút nỗ lực vươn tới mục tiêu!
Nhưng…
Anh không còn hứng thú nữa ư?
“Tại sao?”
Níu chặt cánh tay Nhược Bạch, Bách Thảo giọng khản đặc, nỗi hoảng sợ và đau khổ bị đồng đội bỏ rơi khiến mắt cô mờ ướt. Giữ chặt cánh tay anh, đột nhiên cảm thấy nếu buông ra sẽ không tìm thấy nữa, cô lo lắng gạn hỏi:
“Tại sao đột nhiên không hứng thú nữa? Lý do là gì? Huynh nói với em đi, biết đâu em có thể giải quyết được!Huynh thích Taekwondo thế cơ mà, tại sao bỗng dưng mất hứng?Có khi chỉ là cảm giác nhất thời, huynh không nên quyết định nhanh như vậy! Cố gắng thêm chút nữa, hoặc là nghỉ ngơi ít ngày, có lẽ tại huynh quá mệt…”
“Tôi chán rồi”.
Tránh nhìn khuôn mặt hoảng hốt như con thú nhỏ lạc đường của cô,Nhược Bạch giọng vẫn không đổi:”Tôi không có tư chất Taekwondo. Đó là môn thể thao không phải dực vào nỗ lực là có thể chiên thắng. Nếu không có tư chất thì dù nỗ lực bao nhiêu cũng chỉ lãng phí thời gian”.
“Nhưng…”
Ngực đau nhói, Bách Thảo vội vàng phản bác.
“Dù nỗ lực bao nhiêu, tôi cũng không thể đánh bại Sơ Nguyên, không thể đánh bại Đình Hạo”, không để cô nói hết, mắt nhìn tủ đựng giày im lìm trước mặt, Nhược Bạch nói giọng dửng dưng, “… vì thế, tôi không nên tiếp tục lãng phí thời gian, tôi nên từ bỏ”.
“Nhưng huynh đã đánh thắng Mân Thắng Hạo! Thực lực Mân Thắng Hạo cũng ngang Đình Hạotiền bối, lúc huynh đáng sốt, thể lực giảm sút huynh vẫn thắng anh ta, không phải sao?”, BạchThảo lại khẩn khoản thuyết phục. “…cho dù trước đây chưa đánh thắng Sơ Nguyên sư huynh và Đình Hạo tiền bối, cũng không có nghĩa bay giờ huynh không thắng được họ”.
“Sơ Nguyên và Đinh Hạo đã từ bỏ”.
Trong mắt như có bóng đen thoáng qua, Nhược Bạch nói.
“Đúng, họ đã từ bỏ”, ngực phập phồng, Bách Thảo hít một hơi, đăm đăm nhìn anh, “Bất chấp vì nguyên do gì, cho dù họ đã yêu Taekwondo thế nào, họ đều đã từ bỏ.
“Họ đã từ bỏ Taekwondo…”, vẫn đăm đăm nhìn anh, Bách Thảo khó nhọc nói, “Nhược Bạch sư huynh , lẽ nào huynh cũng từ bỏ?”
Nửa thời gian tập trôi qua, vân chưa thấy Nhược Bạch và Bách Thảo quay trở lại.
Huấn luyện viên Thẩm vẫn giữ thái độ bình thường, cơ hồ không chút bận tâm về việc đó. Diệc Phong lại có vẻ bất an, không biết hai người mãi chưa quay lại như vậy là tốt hay xấu.
Trong phòng thay đồ.
Đứng trước dãy tủ im lìm, Nhược Bạch không nói gì thêm, người anh có vẻ gầy đi rất nhiều nhưng dáng vẫn thẳng như thân tùng. Thấy Nhược Bạch mãi không nói, chính lúc tia hy vọng bắt đầu nhen trong lang Bách Thảo lại nghe thấy tiếng anh khe khẽ:
“Đúng, tôi từ bỏ.”
Trái tim bỗng trĩu nặng như rơi xuống vực sâu.
Bách Thảo sững người nhìn anh, không tìm ra bất kì lời nào để nói. Cảm giác hoang mang từ từ xâm chiếm lòng cô, cô không thể hiểu anh được nữa, cô từng nghĩ là mình rất hiểu và quen thuộc Nhược Bạch.
“Là vì… tư chất sao?”
Nhược Bạch nói ngay, giọng trầm trầm:
“Tố chất cơ thể em, sức bật của em, tốc độ xoay chuyển của em, khả năng phán đoán của em, trực giác của em tất cả đều là tư chất, nếu em không có tư chất thì Vân Nhạc tông sư đã không thu nhận em. Đinh Nghi thất bạitrong tay Katou, còn em có thể dễdàng đánh bại Katou, điều đó cũng chứng minh em có tư chất!”
“…”
Bách Thảo chầm chậm lắc đầu.Đầu cô lúc này là một mảng trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì, trong giây phút Nhược Bạch nói anh sẽ từ bỏ, một thứ gì đó trong cô đột nhiên vỡ vụn, cô không biết tại sao mình lại còn cố gắng tiếp tục theo đuổi. Sơ Nguyên rút lui, Sở Vi rút lui,Đình Hạo rút lui, Tú Cầm sau khi vào đại học cũng rút lui, rất nhiều đồng môn ở Tùng Bách võ quán cũng rút lui,còn cô tại sao vẫn theo đuổi?
“Em tuyệt đối không thể từ bỏ!”
Nghe tiếng cô lẩm bẩm, Nhược Bạch nghiêm mặt nói. Cô ngẩn người nhìn anh, không biết tại sao anh lạigiận dữ như vậy.
“Bách Thảo, em…”
Nhắm mắt rồi mở ra, Nhược Bạch đăm chiêu nhìn cô, giọng trang nghiêm:
“…Em là tất cả hi vọng của tôi.”
“Tôi gửi gắm hi vọng của tôi vào em”, đưa tay nắm vai cô, Nhược Bạch nhìn cô bằng ánh mắt cầu khẩn, giọng trầm khàn, “Tôi mong em có thể… tiếp tục thi đấu thay tôi, giành chức vô địch, vô địch toàn quốc, vô địch thế giới.”
“…”
Hoang mang, Bách Thảo ngẩn ngơ lắc đầu.
“Em có làm được không?”
Nhược Bạch nghiêm mặt hỏi.
“Làm sao em có thể thi đấu thay huynh?”, Bách Thảo thẫn thờ nhìn anh, “Tâm trạng căng thẳng kích thích trên sàn đấu, cảm giác lâng lâng sau thắng lợi, sự thất vọng buồn rầu khi thất bại, tất cả cảm giác đó, không ai có thể thay thế huynh…”
“Tôi chỉ cần em chiến thắng!”
Nắm chặt vai cô như muốn truyền tất cả sức mạnh cho cô, Nhược Bạch lạnh lùng nói: “Từ lúc em vào võ quán, một tay tôi đã đào tạo rèn giũa em, cho nên em là thành quả của tôi!Tôi muốn em đánh bại Đình Nghi! Tôi muốn em vô địch trên đấu trường quốc tế! Tôi muốn em giành được mọi vinh quang mà tôi không giành được!”.
“Thành quả…”
Thẫn thờ nhắc lại hai chữ đó, chỗ nào trong ngực cô khẽ thít lại. Thì ra cô chỉ là “thành quả” của Nhược Bạch sư huynh? Phòng thay đồ nhỏ nhắn nhưng không khí đột nhiên bức bối đến khó thở. Mọi thứ trước mắt như mời đi, bờ môi càng lúc càng trắng nhợt, nỗi đau vẫn đang âm ỉ trong lồng ngực.
Nhược Bạch nhìn cô.
Hai tay từ từ rời vai cô.
“Thất vọng rồi sao?”
Nhược Bạch lạnh lùng nói:
“Tôi ngày đêm huấn luyện em, không phải vì tình đồng môn, mà chỉ muốn để em thay tôi thi đấu chiến thắng những đối thủ tôi không thể chiến thắng, giành những vinh quang tôi không thể giành được. Bây giờ biết cả rồi, em có thể căm ghét tôi.”