Thoát khỏi những vòng tay nồng nhiệt của đồngđội, Bách Thảo vội lao đến bên Nhược Bạch, thấy Sơ Nguyên đang nhìn anh chămchú, hỏi với giọng nghiêm túc:“Cậu có thể chứ?”Nhược Bạch ngước nhìn đối thủ Mân Thắng Hạo củaXương Hải đang đi về phía võ đài, trả lời:“Có thể.”“Nhưng…”, quỳ một bên chân Nhược Bạch, Bách Thảothấy hai gói thuốc vẫn để nguyên chỗ cũ như lúc cô rời đi, hình như chưa có aiđộng đến.
Ngực thắt lại, ngừng một lát, cô nói khẩn khoản vẻ lo âu: “NhượcBạch, anh đang ốm…”Sơ Nguyên gật đầu nói: “Hơn nữa, Nhược Bạch, cậuđang sốt cao, thể lực yếu đi nhiều, tình trạng sức khỏe thế này không thích hợpthi đấu.
Hay là để Khấu Chấn ra thay…”“Tôi có thể.”Nhược Bạch nhắc lại.
Anh từ từ đứng dậy, BáchThảo theo phản xạ giơ tay định đỡ, nhưng anh đẩy cô ra.
Trên võ đài, hai chàng trai trong võ phục trắngmuốt đã tiến ra giữa sàn.
Mân Thắng Hạo sắc mặt đen láy, hiện là một trongnhững tuyển thủ xuất sắc nhất của Xương Hải võ quán, là đương kim vô địchTeakwondo thế giới lần thứ nhất sau khi Đình Hạo rời bỏ đấu trường.
Người kialà Nhược Bạch, một thanh niên thân hình thanh tú có vẻ ngoài lãnh đạm, chưatừng tham gia thi đấu quốc tế.
“Nhược Bạch sư huynh ốm sao?”
Hiểu Huỳnh và mấy cô gái nghe vậy cùng hỏi, mọingười lo lắng nhìn nhau.
Đã biết bốn trận trước do chiến thắng của Diệc Phongvà Bách Thảo, đội Ngạn Dương ghi được hai điểm, bằng đội Xương Hải, nếu NhượcBạch thắng Mân Thắng Hạo là có thể giành được chiến thắng trong trận thánhchiến này.
Mặc dù gặp đối thru là Mân Thắng Hạo, khả năngchiến thắng của Nhược Bạch không lớn, nhưng trong thi đấu luôn xảy ranhững điều bất ngờ, luôn có những cơ hội, cơ may nào đó.
Nhưng bây giờ NhượcBạch lại đang ốm.
Vạn nhất… Vạn nhất… Nghĩ đến chuỗi đá xoáy của Bách Thảo với sứcmạnh như gió lốc, hết cú này đến cú khác đá văng Kim Mẫn Châu từ võ đài trên cao xuống đất, làm cho Xương Hải mất mặt.
Biết đâu… để cứu vớt danh dự choXương Hải, Mân Thắng Hạo có thể sẽ ra đòn hiểm với Nhược Bạch… “Ôi, ôi, ôi!”, Hiểu Huỳnh cuống quýt, nắm chặtcánh tay Bách Thảo nói nhỏ, “Đã biết vậy, vừa rồi cậu nhẹ tay một chút, khôngnên đá bay Kim Mẫn Châu có phải tốt hơn không.
Mặc dù cậu ra đòn đã lắm nhưngnếu vì vậy mà Mân Thắng Hạo trút hận vào Nhược Bạch thì nguy quá!”.
Nét mặt Bách Thảo tối sầm lại.
“Không thể khống chế trong cú đá cuối cùng đốivới Kim Mẫn Châu phải không?”, vừa nhìn theo Nhược Bạch đang đi trên võ đài, SơNguyên vừa hỏi.
“…Vâng”
Mặc dù muốn đánh bại Kim Mẫn Châu, thậm chí đãdùng chuỗi cú đá xoáy gió để hoàn toàn đập tan thói kiêu ngạo của cô ta, nhưngkhi thực hiện cú đá cuối cùng, Bách Thảo không muốn hành động như Kim Mẫn Châuđã làm với Nguyễn Tú Mai ngày hôm qua.
Kim Mẫn Châu quá kiêu ngạo làm nhục TúMai như vậy, nếu cô cũng hành động như thế thì có khác gì cô ta.
Nhưng, khi thực hiện cú song phi thứ ba, cô nhấtthiết giờ vận toàn bộ sức lực, mà đã vận toàn lực, thì không thể nào khống chếđược quán tính và đường lực của chân.
Cô cho rằng… Mọi người đều nghĩ là cô cố ý.
“Khống chế lực chân không phải dễ dàng, đừng áynáy”, thời gian gian nghỉ giữa những đợt tấn công của hai đối thủ trên võ đài,Sơ Nguyên vuốt tóc cô an ủi, anh còn tận tay lấy chiếc khăn bông lớn khoác lênvai cô, “Cẩn thận kẻo bị cảm lạnh, vừa rồi ra nhiều mồ hôi như thế”.
“Xin lỗi”, Hiểu Huỳnh ngượng ngùng, vặn vẹo ngóntay, “Bách Thảo, tớ… tớ không nên nói cậu… chỉ là do tớ hơi lo cho Nhược Bạchsư huynh…”.
“Không sao.”
Bách Thảo lắc đầu.
“Lo gì chứ.”, Diệc Phong liếc xéo Hiểu Huỳnh,“Xin cô, không nên quá lo Nhược Bạch không ra nổi một đòn.
Ai thắng ai thua cònchưa biết, đừng có mới thấy nhuệ khí của người ta đã phát hoảng, tự hại mình”.
“…”
Hiểu Huỳnh cúi đầu, đang định nói thêm gì đó.
“Hự!”
Trên võ đài cục diện đột nhiên thay đổi.
Sau khi hai bên thế thủ thăm dò lẫn nhau, NhượcBạch tấn công trước, Mân Thắng Hạo dường như đã sớm chuẩn bị, trong nháy mắtquay người đá hậu, kiểu ra miếng trả miếng này không có gì lạ.
Trong lúc MânThắng Hạo ra đòn phản kích, Nhược Bạch hét lên một tiếng, tung người đạp thẳngxuống, luồng gió sung mãn theo thế chân ép xuống.
Biến háo thành chuỗi khiếnkhán giả hoa mắt.
Bách Thảo căng thẳng, nín thở.
Thấy cú đạp thẳng trùm lên đầu Mân Thắng Hạo“Phập!”
một tiếng nặng trịch, bóng chân hai chàng trai giao nhau.
Lại một cú đáhậu của Mân Thắng Hạo trúng vai Nhược Bạch, Nhược Bạch mặt trắng như tuyết, lùivề sau hai bước.
“Ôi…”
Bách Thảo hoảng hốt kêu lên.
“Ôi!”, tiếp theo là tiếng hét thất thanh củaHiểu Huỳnh, “Sao lại thế, sao lại thế!
Rõ ràng Nhược Bạch đá trúng Mân ThắngHạo thì Nhược Bạch phải ghi được điểm chứ!
Sao lại thế…”.
Sắc mặt Diệc Phong xám lại.
“Tốc độ ra đòn của Mân Thắng Hạo quá nhanh”,Thân Ba cau mày ghi mấy chữ vào cuốn sổ, “…Mặc dù Nhược Bạch phán đoán đượcđộng tác của đối phương nhưng hai lần ra đòn, rốt cuộc vẫn chậm hơn một nhịp”.Sau Đình Hạo, Mân Thắng Hạo cơ hồ lũng đoạn hầu hết giải quán quân các cấp, bấtluận là sức mạnh hay tốc độ phản ứng luôn là thế mạnh của anh ta.
“Không phải”, mắt vẫn theo dõi Nhược Bạch đanglấy thăng bằng cố đứng vững, Bách Thảo cắn môi, tay bóp chặt hai gói thuốc vừarồi Nhược Bạch sư huynh không động đến, “…là do Nhược Bạch sư huynh bị sốt…”.
Trong mắt cô, tốc độ của Nhược Bạch không hềthua Mân Thắng Hạo.
Anh ra chân rất nhanh, chỉ là do lúc Nhược Bạch đạp từ trêncao xuống, cô có thể nhìn thấy cơ thể anh khẽ run, có vẻ như thể lực anh đã sasút.
Nêu anh không ốm.
Cú liên hoàn vừa rồi… 0:1 Mân Thắng Hạo được điểm.
Các đệ tử của Xương Hải hoan hô vang dậy, sĩ khísa sút của toàn đội lúc trước do thất bại của Kim Mẫn Châu giờ đã phục hồi, lạisôi sục.
Bách Thảo nắm chặt nắm đấm, căng thẳng theo dõi Nhược Bạch đang tiếptục cuộc đấu trên võ đài.
Cô có thể nhìn thấy vẻ mặt xanh xao, đôi môi khô nẻ vìsốt của anh.
Thực ra, không phải cô không hiểu vì sao NhượcBạch lại kiên quyết muốn ra sàn đấu.
… … Từ khi Đình Hạotuyên bố từ bỏ tham gia mọi cuộc thi đấu, từ bỏ Teakwondo, suốt một năm ròngsau đó tính tình Nhược Bạch trở nên trầm tư khác thường.
Anh từ chối tham giatập luyện ở trung tâm huấn luyện của Thẩm Ninh.
Thời gian đó ngoài việc hằngngày đưa các tuyển thủ đi luyện tập, bản thân anh hầu như không tham gia cọ xáttrong bât cứ trận thi đấu nào.
“Anh… anh muốnchiến thắng Đình Hạo phải không?”
Một buổi tối hainăm trước, cô đã hỏi Nhược Bạch như vậy.
Do vẻ lãnh đạm cố hữu của anh khiếnBách Thảo cảm thấy hơi sợ, nhưng hằng ngày thấy anh như vậy, cuối cùng cô cũnglấy hết cam đảm.
Tối đó dưới ánh trăng, trên hành lang gỗ của phòng tập, cô rụtrè ngồi xuống cạnh anh.
“Là bởi vì”, rấtlâu không thấy anh trả lời, cô quyết định nói thẳng, “… anh coi Đình Hạo là đốithủ mạnh nhất, khi Đình Hạo không thi đấu nữa, không còn cơ hội chính thức đuatài với anh ấy… cho nên anh buồn đúng không?”.
Ánh trăng rấtmờ.
Khuôn mặt NhượcBạch bị một góc mái hiên che khuất.
“Vì sao anh tậpTeakwondo?”, ngập ngừng một lát, đăm đăm dõi nhìn khuôn mặt tư lự lạnh như băngcủa anh, “… chỉ là để đánh bại Đình Hạo ư?”.
Nhược Bạch phẫnnộ liếc cô một cái.
“Vậy…”, nhìn đôimắt sa sầm giận dữ của anh, Bách Thảo cau mày hỏi, “Tại sao anh phải từ bỏ vìanh ấy?”.
Ánh trăng lờ mờ.
Thời gian cơ hồđã qua một thế kỷ.
Lặng lẽ, hàng micủa Nhược Bạch từ từ cụp xuống, nhìn bóng hai người đổ dài trên nền gõ hànhlang, chính vào lúc cô tưởng Nhược Bạch sẽ không bao giờ mở miệng thì anh bấtngờ lên tiếng, giọng nhỏ khàn khàn.
“Tôi quá vôdụng.”
Giọng nói củaanh cũng lạnh như ánh trăng ngoài kia.
“Hồi nhỏ, tôinằm bò trên tường võ quán xem trộm các đệ tử luyện tập bên trong.
Tùng Bách khiấy là võ quán đệ nhất Ngạn Dương, có rất nhiều đệ tử, rất đông vui náo nhiệt.Mọi người đều cảm thấy vinh hạnh tự hào vì võ quán của mình, chỉ cần được SơNguyên đưa đi thi đấu, giải nhất chắc chắn thuộc về Tùng Bách”, anh nói mộtcách khô khan, “… Nhưng từ khi Sơ Nguyên ra đi, Tùng Bách trong tay tôi đã sasút như xuống dốc không phanh, sư phụ rất thất vọng, thậm chí không còn muốnđưa các đệ tử đi luyện tập, đệ tử của võ quán vì vậy ngày càng ít dần”.
Cô ngây ngườilắng nghe.
“Đình Hạo giốngnhư thiên tài từ trên trời rơi xuống, mang đi tất cả vinh quang và những giảiquán quân mà Sơ Nguyên từng đoạt được, mọi người quên dần Sơ Nguyên, chỉ cònnhớ Đình Hạo sáng chói như ánh mặt trời.”
Môi anh mímchặt, sau đó nhếch lên biến thành nụ cười thiểu não.
Hồi lâu sau,hàng mi từ từ nâng lên, hướng ánh mắt lạnh tanh vào cô.
“Chỉ cần đánh bại ĐìnhHạo là có thể chấn hưng Tùng Bách võ quán, một việc đơn giản như vậy mà mãi tôivẫn không thể làm được.”
“…”
Bách Thảo khôngbiết nói sao.
“Khổ luyện hainăm, tưởng rằng đã tiến bộ kha khá, mãi đến trận đó mới phát hiện, khoảng cáchvới Đình Hạo vẫn vô cùng lớn”, mắt anh lóe tia sắc lạnh khó hiểu, “… không cầnluyện tiếp nữa, Teakwondo là môn võ thuật thuộc về những thiên tài, ngườithường dù luyện bao nhiêu chẳng qua cũng chỉ là bị bông cho người ta đá màthôi”.
“Vậy em cũngkhông nên luyện tập tiếp nữa, phải không?”
Lòng buồn bã,khoảng cách giữa cô với Đình Nghi lại càng lớn, giống như một người trên cungtrăng, một người dưới mặt đất.
“Nhưng em khôngtin những cái đó.”
Hít một hơi dài, cô nói: “Cách đánh của em rất ngốc, em đãrất khổ công, em không phải là thiên tài nhưng chỉ cần tiếp tục tập luyện, emsẽ tiến bộ, nhất định có ngày em đánh bại Đình Nghi”.
Ánh trăng lạnhlẽo.
“Anh có hối hậnkhông?”, cô cắn môi, ngoảnh nhìn anh, “Nếu có một ngày, một người ngốc như emcó thể đánh bại Đình Nghi, nhưng anh đã không còn luyện Teakwondo nữa, anh thựckhông hối hận sao?”.
… … Đêm hôm đó, Nhược Bạch và cô cơ hồ ngồi trắngđêm tại hành lang phòng tập.
Anh trầm ngâm không nói, cô cũng không dám mởmiệng, về sau mới phát hiện mình ngủ gục trên sàn từ lúc nào.
Sau đêm đó, Nhược Bạch bắt đầu luyện tập trởlại, đưa toàn đội đi tập ở trung tâm huấn luyện của Thẩm Ninh.
Một năm sau,dưới sự dẫn dắt của anh, Tùng Bách võ quán đã giành được chiến thắng áp đảotrong trận thách đấu hằng năm với Hiền Võ võ quán.
Tuy nhiên, trận tỷ thí đóĐình Hạo không tham gia.
Cô hiểu, đối với Nhược Bạch là điều đáng tiếc khôngthể nào bù đắp.
Cuộc thi đấu tập thể hôm nay Xương Hải cử MânThắng Hạo, là người sau Đình Hạo, là tuyển thủ sung sức đã chạm nhiều đỉnh vinhquang.
Thắng Hạo và Đình Hạo chưa giao đấu với nhau, hai người đó rốt cuộc aimạnh hơn, trong một thời gian đã trở thành chủ đề bàn tán rôm rả của giớiTeakwondo.
Cho nên, dẫu đang sốt cao Nhược Bạch cũng nhấtquyết không bỏ qua trận này.
Bách Thảo căng thẳng theo dõi diễn biến trậnđấu.
Mân Thắng Hạo và Nhược Bạch lại bắt đầu một đợtthế thủ thăm dò mới.
Hai người đều trầm tĩnh chắc chắn, không nôn nóng tấncông.
Bách Thảo hy vọng Nhược Bạch chiến thắng, Nhược Bạch rất cần thắng mộttrận như vậy.
Một năm nay, anh đã bỏ quá nhiều công sức và tinh lực vào cô.
Dùcô tiến bộ rất nhanh nhưng bản thân Nhược Bạch lại bỏ lỡ nhiều cơ hội thi đấu.
Nếu… Nếu Nhược Bạch có thể đánh bại Mân Thắng Hạo,nhất định Nhược Bạch sẽ phấn khởi trở lại, nhiệt tình thi đấu với chuỗi chiếnthắng sẽ lại được châm ngòi.
“Hây!”
Trên võ đài, trong lúc thế thủ Mân Thắng Hạo độtnhiên nhảy lên đá ngang, chân trái nhanh như chớp đá vào ngực Nhược Bạch.
Anh ta đã nhận ra.
Bách Thảo bỗng kinh hãi, lòng quặn thắt.
MânThắng Hạo nhất định đã phát hiện ra thể trạng của Nhược Bạch cho nên mới chủđộng tấn công.
Trong trận đấu với các tuyển thủ Myanmarhôm qua, rõ ràng Mân Thắng Hạo là kiểu võ sĩ bảo thủ phòng thủ phản kích, tuyểnthủ người Myanmaryếu hơn rất nhiều, chỉ cố duy trì phòng thủ, cố gắng không mắc bẫy trong cácđòn tấn công, nên hầu như không tìm cách phản công.
“Phập!”
Trong lúc hai người giằng co, động tác nhanh đếnmức Bách Thảo không dám chớp mắt, cũng không kịp nhận ra rốt cuộc biến hóa thếnào, mà lại thành chân phải của Nhược Bạch đá vào ngực Mân Thắng Hạo.
1:1 “Hự!”
Sau phút kinh ngạc, dưới khán đài bắt đầu bàntán xì xầm, những người chứng kiến cũng cơ hồ không ai nhận ra rốt cuộc NhượcBạch phản kích thế nào.
“Tôi không hiểu”, Thân Ba nghi hoặc đẩy gọngkính đen trên sống mũi.
“Cú lăng chân quá nhanh!”, Khấu Chấn ngạc nhiênmiệng há hốc, “… Đúng, như trong phim vậy, may mà trận này là Nhược Bạch rasân…”.
Bách Thảo mỉm cười.
Chỉ cần Nhược Bạch ghi điểm là tốt, chỉ có điều,chính cô cũng không hiểu.
Ngẩng đầu, vô tình nhìn về phía Sơ Nguyên.
“Nhược Bạch đã chuẩn bị tốt…”, Sơ Nguyên mắtkhông rời võ đài, “… trước khi Mân Thắng Hạo ra đòn, Nhược Bạch đã chờ sẵn, MânThắng Hạo vừa lăng chân, Nhược Bạch tức thì phản kích, phản ứng nhanh hơn đốithủ”.
“Vậy là… chuẩn bị tốt rồi sao?”, Hiểu Huỳnh gãiđầu, “… sao nghe có vẻ giống như… giống như… cái gọi là nhìn thấu phản ứng củađối thủ như Bách Thảo, cố ý tạo cơ hội trước.”
“Có lẽ vậy.”
Sơ Nguyên mỉm cười.
Kết thúc hiệp thứ nhất, tỷ số 1:1.
Nhìn thấy Nhược Bạch đi xuống, Bách Thảo vội vãđứng dậy, nhưng bị Sơ Nguyên giơ tay giữ lại, anh lắc đầu nói nhỏ: “Không nênnhắc đến bất kỳ chuyện gì liên quan đến ốm đau hay sốt nào hết, như vậy chiekhiến cậu ấy phân tâm”.
Bách Thảo ngẩn người.
Sơ Nguyên cũng đứng dậy, đi về phía Nhược Bạch,tiếng nói còn lưu lại bên tai cô: “Để cậu ấy tập trung tinh lực, chuyên tâm đánhtốt trận này.”
Diệc Phong đưa khăn bông cho Nhược Bạch, Hiểu Huỳnhân cần đưa nước.
Nhược Bạch thần sắc vẫn lạnh tanh, đang chăm chú nghe SơNguyên vạch ra những sơ suất của Mân Thắng Hạo trong phòng thủ, thỉnh thoảngcũng trao đổi lại vài câu với Sơ Nguyên.
Bách Thảo ngẩn ngơ đứng sau lưng NhượcBạch, không biết nên làm gì.
Đột nhiên có ai đó đẩy từ phía sau.
“Phịch!”
Suýt nữa cả người cô đã chồm lên lưng NhượcBạch, khi mặt Bách Thảo đỏ lựng, trợn mắt lườm thì thủ phạm Hiểu Huỳnh đã lủimất.
“Em…”
Thấy Nhược Bạch ngoái nhiìn với ánh mắt hờhững, Bách Thảo luống cuống không biết giải thích thế nào, vội lắp bắp: “Nhược Bạch sư huynh, muội mát xa lưng cho huynhđược không?”
Đánh xong hiệp một, cơ bắp Nhược Bạch có lẽ đãtê cứng, có thể giúp anh thư giãn một chút cũng tốt.
Nghĩ như vậy, cô vội cúiđầu, mạnh tay xoa bóp vai cho anh.
“Không cần!”
Nhược Bạch mặt không biểu cảm, né người tránh,để lại hai bàn tay Bách Thảo lúng túng, bẽ bàng trên không.
Hiệp hai bắt đầu.
“Nhược Bạch sư huynh vẫn đang giận”, Hiểu Huỳnhthông cảm nhìn vẻ mặt rầu rĩ, tủi thân của Bách Thảo, gãi đầu nói, “Đừng tự dằnvặt nữa, Nhược Bạch sư huynh có lẽ đã giận lâu quá rồi, thi đấu xong cậu đinhận lỗi để anh ấy mắng vài câu là xong”.
“Ừ”, Bách Thảo buồn bã đáp.
“Hi hi”, Hiểu Huỳnh cười an ủi cô, “Có điều, vừarồi xem ra sức khỏe Nhược Bạch không tệ lắm, tinh thần rất tốt, cũng không thấyho nữa, cậu yên tâm đi”.
“Hây…!”
Trên sàn đấu, lần này là đợt tấn công do NhượcBạch dẫn trrc, túc pháp cực nhanh với sức mạnh kinh người.
Nếu không phải vừa rồi chạm vào vai Nhược Bạch,cách một lần áo vẫn cảm thấy nhiệt độ cơ thể anh rất cao thì chưa biết chừng côcũng sẽ như Hiểu Huỳnh tin rằng sức khỏe anh không có vẫn đề.
Trái tim quặn đau.
Chưa trận đấu nào có thể khiến Bách Thảo căngthẳng, đứng ngồi không yên như vậy.
Trên võ đài cao.
Nhược Bạch liên tiếp tung ngườinhảy lên tấn công.
Tiếng hét của anh sắc lạnh như tiếng kim loại va đập vangvọng trong thung lũng, sát khí kinh người, nhưng dáng thanh tú như câytùng, khiến tuyển thủ các nước ngây người ngắm nhìn, quên cả cổ vũ.
Đó là trận đấu phòng thủ và tấn công tuyệt đẹp.
Mân Thắng Hạo sau khi thất bại trong tấn công ởhiệp một, bèn chuyển sang phòng thủ phản kích như Nhược Bạch.
Trong những trậnđấu của Nhược Bạch mà Bách Thảo đã xem, anh cũng áp dụng kiểu phòng thủ phảnkích như vậy, nhưng từ khi bắt đầu hiệp hai, Nhược Bạch đã hoàn toàn thay đổichiến thuật.
Anh liên tục tấn công như vũ bão.
Những cú ra đòn đầy sát khí, hết đợt này đến đợtkhác chocj thủng phòng tuyến của Mân Thắng Hạo.
Đây là chiến thuật do Sơ Nguyên gợi ý sao? Nhưng Nhược Bạch đang ốm, thể lực anh có thể duytrì lâu như vậy không? Hai bàn tay nắm chặt, Bách Thảo như ngồi trên đống lửa.
“Hự!”
Sau chuỗi tấn công liên tiếp, cuối cùng NhượcBạch cũng phá võ tuyến phòng thủ của Mân Thắng Hạo, một cú đá ngang và phảnthân đá hậu mạnh như búa giáng vào ngực đối thủ.
2:1 “Phập!”
Sắp kết thúc hiệp hai, Nhược Bạch tìm ra được sơhở trong phản công của đối thủ, anh liền xoay người đá hậu và lại đá trúng.
Tỷ số chốt ở con số 3:1.
Khó khăn nhất là hiệp thứ ba, thể lực Nhược Bạchquả nhiên đúng như Bách Thảo lo lắng, suy giảm nhanh chóng, dẫu vận hết sức lựccũng không thể tung người vọt lên.
Mân Thắng Hạo bị dẫn trước, chuyển từ phòng thủsang tấn công, ra đòn như sóng biển, lớp sau dữ dội hơn lớp trước.
Còn Nhược Bạchlại chuyển sang phòng thủ, mặc dù tiết tấu chân của đã hơi chậm, sức lăng châncũng giảm sút nhiều nhưng vẫn giữ vững, không cho đối thủ cơ hội ghi điểm.
Thì ra là vậy.
Bách Thảo hồi hộp nhìn sang vẻ trầm tĩnh của SơNguyên bên cạnh.
Do biết thể lực của Nhược Bạch sư huynh khôngthể cầm cự lâu, cho nên Sơ Nguyên sư huynh mới đề nghị Nhược Bạch vốn có thếmạnh trong phòng thủ, chớp thời cơ tấn công trước ghi điểm, sau đó cho dù thểlực giảm sút cũng có thể duy trì thế cầm cự, bảo vệ tỷ số đến cùng.
Nhưng… Nhược Bạch có thể cầm cự được không? Ở một khoảng cách xa như vậy, Bách Thảo cũng cóthể nhận ra sắc mặt anh càng lúc càng tái nhợt, môi khô nẻ mím chặt.
Trongnhững giây nghỉ giữa các đợt phản kích thưa thớt, thậm chí còn nghe thấy tiếngho cố nén của anh.
Đột nhiên, trong lúc Nhược Bạch ho dữ dội MânThắng Hạo hét to, tung chân đá lệch vào vai anh.
Ôi!
Bách Thảo kinh hoàng, trái tim như muốn vỡ tan.
“Hự!”
Âm thanh như tiếng búa bổ, như đập nát da thịt,đạp mạnh vào cằm Nhược Bạch.
Cú đá khiến anh bật ngửa mặt, sức mạnh của nókhiến anh không thể nào khống chế được cơ thể.
“Phịch!”, “Phịch!”, “Phịch!”, tiếng chân thụtlùi của anh liên tục đạp lên sàn.
“Cẩn thận!”, thấy Nhược Bạch sắp lùi tới đườngbiên, chuẩn bị rơi xuống đất, toàn thân Bách Thảo run lẩy bẩy.
Ánh mặt trời lóng lánh như thủy tinh.
Trong khoảnh khắc chân giẫm lên đường biên,Nhược Bạch cứng người định thân, cuối cùng với nỗ lực phii thường, quả nhiênanh đã đững vững được.
Bách Thảo hai tay bịt chặt miệng, suýt trào nước mắt, cổhọng tắc nghẹt như có vật gì vít chặt, bên tai lại thoảng qua hơi thở nặng nềvà ngay sau đó là tiếng nói giống như trút được một hơi thỏ nhẹ nhõm của SơNguyên, “…Sợ quá…”.
Hiểu Huỳnh nghẹn ngào, Lâm Phong, Diệc Phongcũng đầm đìa mồ hôi, Diệc Phong không còn uể oải nữa, không nói không rằng,nhưng vẻ mặt sắt lại thật đáng sợ.
3:2 Mân Thắng Hạo gỡ lại một điểm.
Nhược Bạch gắng gượng cầm cự tiến ra giữa võđài, đi được hai bước chân đôttj nhiên dừng lại.
Sắc mặt tái nhợt, anh cau màybật ho hai tiếng, răng nghiến chặt.
“Sao thế, sao thế… có phải anh ấy bị nội thươngkhông…”
Hiểu Huỳnh miệng lắp bắp, tay bấu chặt cánh tayBách Thảo đau điếng, chợt nhận ra cánh tay ấy còn lạnh ngắt hơn cả tay mình.Kinh ngạc ngoái đầu, thấy mắt Bách Thảo đờ đẫn trắng như sáp nến.
“Không sao đâu!”
Hiểu Huỳnh gượng cười, an ủi Bách Thảo: “Nhược Bạch sư huynh rất cừ, rất cừ!
Mân ThắngHạo đâu phải đối thủ của anh ấy!”
Bách Thảo không còn nghe thấy Hiểu Huỳnh nói gìnữa.
Bên tai cô chỉ còn lại những tiếng ù ù hỗn loạn,mắt dán vào Nhược Bạch trên bục cao.
Bắt đầu luyện Teakwondo từ bảy tuổi, chứngkiến nhiều cuộc thi đấu căng thẳng, nhưng chưa có trận nào khiến cô sợ hãi đếnthế.
Bách Thảo hoàn toàn không nghĩ tới chuyện Nhược Bạch thắng hay không, nỗisợ hãi duy nhất khiến tim cô đau thắt lúc này là Nhược Bạch bị nội thương, anhkhông thể bị đá gục, anh nhất định phải khỏ mạnh.
“Hự!”, một cú đá ngang, Mân Thắng Hạo đá trúngvai Nhược Bạch.
“Hự!”, tiếp một cú đá hậu, chân phải Mân ThắngHạo bám sát ra đòn, Nhược Bạch gắng gượng hét lên, tung người lăng chân trái,chạm chân Mân Thắng Hạo như tóe lửa.
Thời gian trôi quá chậm.
Từng giây, từng giây như ngưng lại.
“Tuýt!”
Khi tiếng còi kết thúc trận đấu của trọng tàivang lên, các tuyển thủ Ngạn Dương nhảy lên hoan hô, bên Xương Hải không khíhoàn toàn trái ngược, lặng như tờ.
Trận thách đấu tập thể do phía đội NgạnDương yêu cầu đã kết thúc với thành tích ba trận thắng hai trận thua, NgạnDương toàn thắng.
Trong mắt Bách Thảo chỉ có Nhược Bạch.
Khi tiếng còi của trọng tài còn chưa kết thúc,cô đã lao về phía võ đài.
Thung lũng ngày hè, gió nhè nhẹ, Nhược Bạch mộtmình đứng trên võ đài, mmồ hôi đẫm người, ho nhẹ mấy tiếng.
“Huynh!”
Giọng nói quen thuộc, cô gái nắm cánh tay anh,giọng hơi run, một mùi hương thanh tao lọt vào hơi thở của anh.
Ngực anh cothắt, mấy tiếng ho không nén nổi, bật ra nặng nề.
Mắt anh ngơ ngẩn nhìn đôi mắtto, trong veo lóng lánh như mắt hươu non của cô.
*** “Ha ha ha!”
“Ha ha ha!”
Trong sân khu ký túc xá, Hiểu Huỳnh cười giòntan, trong đời chưa bao giờ cô đắc ý đến thế.
Đánh bại Hiền Võ võ quán có làgì, bây không họ còn đánh bại Xương Hải võ quán nữa kia!
Năm trận thắng ba,người giành chiến thắng toàn là đệ tử Tùng Bách võ quán!
Diệc Phong thắng PhácTrấn Ân, Bách Thảo thắng Kim Mẫn Châu, Nhược Bạch giỏi nhất, đánh bại đương kimvô địch thế giới Mân Thắng Hạo.
“Ha ha ha!”
“Ha ha ha!”
“Ha ha ha!”
“Xưng bá thiên hạ, Chúng ta là ai!
Mặt trời mọcở phương đông, chỉ có Chúng ta không bại!”, Hiểu Huỳnh hai tay chắp eo cười hếtcỡ.
“Đủ rồi!”, Lâm Phong không ngẩng đầu, vừa gửitin nhắn vừa nói.
“Ở đây còn có người của các nước, cô cười đắc ýnhư vậy, không sợ người ta cho là quá kiêu ngạo hay sao!”.
“Xí, kiêu thì kiêu”, Hiểu Huỳnh vênh mặt, “… Chỉnhững người có thực lực mới có tư cách kiêu ngạo!”.
“Câu này Kim Mẫn Châu thích nghe lắm đấy!”, MaiLinh đứng bên, vừa ăn đồ ăn vặt vừa nói.
“Này!”, Hiểu Huỳnh đảo mắt, “Lại nói Kim MẫnChâu, cô ta đã thua Bách Thảo, phải nhận tội và xin lỗi sư phụ cô ấy, phải thềtừ nay không nói xấu sư phụ Bách Thảo nữa, sao vẫn chưa thấy cô ta xuất hiện?”.
“Đúng đấy”, Mai Linh chưa kịp bỏ miếng khoai tâychiên vào miệng, nhún vai nói, “Liênụ có phải bọn họ thấy mất mặt quá, địnhchạy làng hay không nhỉ?”.
Quang Nhã lầm lì ngồi một góc.
“Có lẽ không dám đâu”, Lâm Phong bỏ điện thoạivào túi, xen vào, “Đó là lời hứa trước mặt bao nhiêu tuyển thủ các nước, KimNhất Sơn dù gì cũng là nhân vật cấp đại sư một thời, nếu nói lời trước sau bấtnhất như vậy sẽ càng thêm bẽ mặt”.
“Hì hì, tôi rất muốn xem bọn họ xin lỗi thếnào”, Hiểu Huỳnh bắt đầu hình dung các cảnh tượng, “… Không biết cô ta có quỳxuống không nhỉ?”.
“Bách Thảo đâu?”
Mai Linh sực nhớ, nhìn quanh hỏi: “Trận đấu vừakết thúc hình như đã không thấy đâu”.
“Thử đoán xem?”, Hiểu Huỳnh nháy mắt vẻ tinh quái.
“…”, Mai Linh bỗng há miệng, “Ý cậu là, đang ởchỗ Nhược Bạch sư huynh?”.
Mai Linh hứng khởi chồm về phía trước: “Hiểu Huỳnh,nói thật đi, có đúng là Bách Thảo đang qua lại với Nhược Bạch không?”.
“Hì hì hì, việc đó còn giờ nói!”, Hiểu Huỳnhnhướn mày.
“Đừng nói nhảm”, Diệc Phong lườm Hiểu Huỳnh,“Lúc nào cũng đoán mò, nếu không đúng sẽ khiến Nhược Bạch và Bách Thảo khó xửđấy”.
Hiểu Huỳnh lè lưỡi.
Mình đâu có đoán mò!
Nhược Bạch sư huynh bỏ nhiều công sức cho BáchThảo như vậy, hai người hầu như ngày nào cũng ở bên nhau, thời gian bọn họ gầnnhau còn nhiều hơn thời gian Bách Thảo ở bê cạnh bọn mình ấy chứ.
Bách Thảocũng rất quan tâm nb, vừa rồi trận đấu kết thúc mọi người đều tụ tập chúc mừng,Bách Thảo là người đầu tiên lao về phía võ đài chăm sóc Nhược Bạch.
Lúc này chắc chắn Bách Thảo đang ở chỗ huynh ấy.
Không thể khác được!
*** “Thân nhiệt vẫn rất cao, cậu nhất định phải nghỉngơi ngay.”
Trong khu ký túc xá nam, Khấu Chấn và Thân Bavừa đi khỏi, Diệc Phong đi lấy nước chưa về, Sơ Nguyên đang xem nhiệt độ trênnhiệt kế, 39 độ 5.
Nhược Bạch ngả người trên chiếc xích đu gõ phòng, sắc mặt đãkhá hơn lúc trận đấu kết thúc, anh nhìn Sơ Nguyên nói vẻ cảm động: “Tôi không sao, cảm ơn anh đã để tôi ra sân.”
Sơ Nguyên lắc đầu nói: “Lẽ ra tôi không nên đểcậu thi đấu”.
“Cơ hội như vậy còn được bao nhiêu”, Nhược Bạchbuồn bã, “Đấu một trận với Mân Thắng Hạo, sau này còn có chuyện để mà nhớ lại”.
Bàn tay Sơ Nguyên đang cầm nhiệt kế chợt buôngthõng.
“Nhược Bạch, bệnh của cậu nếu khống chế tốt sẽkhông đến nỗi như cậu nghĩ…”
“Cộc!
Cộc!
Cộc!”
Có tiếng gõ cửa.
“Mời vào!”
Sơ Nguyên nói nhẹ nhàng.
Cửa vào mở, Bách Thảo nét mặt căng thẳng đứngđó, hai má đỏ bừng, bối rối nhìn Nhược Bạch trong góc phòng.
Nhược Bạch ngẩngđầu, bắt gặp cái nhìn đó, anh lạnh lùng quay đi.
Anh mắt Bách Thảo đột nhiêntối lại, cũng đổi hướng nhìn, nhìn thấy Sơ Nguyên bên cạnh.
“Sơ Nguyên sư huynh!”, vừa chào Sơ Nguyên, côlập tức chú ý chiếc nhiệt kế trong tay anh, vội hỏi: “Nhược Bạch sư huynh cònsốt không?”.
“À, nhiệt độ vẫn chưa hạ.”
“Bao nhiêu?”
“Hơn 39 độ!”
“…”, Bách Thảo há miệng, nhưng vẻ lạnh nhạt củaNhược Bạch khiến cô không dám nói gì, bối rối quay sang nhìn Sơ Nguyên.
“Nhược Bạch sư huynh đã uống thuốc chưa?”
Sơ Nguyên cười, nói: “Em hỏi cậu ấy.”
Bên ngoài, mặt trời đang dần xuống núi.
NhượcBạch mắt nhắm nghiền, nằm ngả trên chiếc xích đu cạnh cửa sổ, dáng điệu mệtmỏi, dường như đang buồn ngủ.
Toàn thân anh toát ra vẻ lãnh đạm xa cách, khôngmuốn bị ai quấy rầy.
“Em có một ít thuốc cảm và thuốc hạ sốt”, côngập ngừng, chìa ra hai gói thuốc trong tay, hạ giọng nói nhỏ, “Sơ Nguyên sưhuynh, anh xem thuốc này dùng được không?”.
“Ờ”, Sơ Nguyên cầm lên hai gói thuốc vẻ miễncưỡng, rồi gật đầu, “Được, cứ để tạm ở chỗ anh, khi cần sẽ đưa cho Nhược Bạch”.
Bách Thảo hơi sững người, một ý nghĩ thoáng qua:“Nhược Bạch không phải bị cảm sao?”.
Sơ Nguyên không trả lời ngay, hình như có điềuđắn đo, mắt liếc nhìn Nhược Bạch, cùng lúc Nhược Bạch chậm chạp mở mắt, ánh mắthai người gặp nhau.
Nhìn cảnh đó, không hiểu sao Bách Thảo bỗng thấy hoảng hốt: “Không phải bị cảm ư? Vậy thì bệnh gì? NhượcBạch sư huynh bị làm sao?”
“…Ánh trăng sángtrắng chiếu hai đầu vực thẳm.
Mãi ở trong tim,nhưng không ở bên nhau.
Chẳng thể lauhết nước mắt em đã chảy…”
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại, Bách Thảoluống cuống sờ túi tìm máy di động, trên màn hình lấp lánh khuôn mặt sáng ngờicủa Đình Hạo.
Tâm trạng ngổn ngang lo sợ Nhược Bạch biị bệnh gì.
Tiếng nhạc vẫndai dẳng, cô cắn môi nhấn nút từ chối.
“Nhược Bạch sư huynh rốt cuộc…”
Nếu không phải là cảm mạo, vậy có lẽ bệnh tươngđối nặng? Tại sao thái độ Sơ Nguyên sư huynh có vẻ nghiêm trọng khó hiểu nhưvậy.
Nỗi lo lắng mơ hồ len lỏi trong đầu Bách Thảo.
… Ánh trăng sángtrắng chiếu hai đầu vực thẳm.
… Chỉ dừng hai giây, nhạc chuông lại vang lên.
“Nghe đi”, Sơ Nguyên mỉm cười, “Nếu em khôngnghe, Đình Hạo sẽ gọi đến cùng cho xem.
Thậm chí cậu ta sẽ gọi cho anh để tìmem”.
Bách Thảo đành nhấn nút nghe.
“Bách Thảo ngốc em cố tình không nghe điện thoạicủa anh phải không?”, giong Đình Hạo nửa giận nửa không từ ống nghe vẳng ra, âmthanh rât to.
Bách Thảo lúng túng nhìn Sơ Nguyên và Nhược Bạch, thấy khóe mépSơ Nguyên vẫn còn phảng phất nụ cười, Nhược Bạch mắt vẫn nhắm nghiền.
Không đợi cô trả lời, Đình Hạo hỏi ngay.
“Trận đấu kết thúc rồi hả?”
“Vâng, kết thúc rồi.”
“Đánh bại Kim Mẫn Châu rồi chứ?”
“Đánh bại rồi.”
“Đánh có đẹp không?”
“À…”
“Đá bay cô ta khỏi võ đài chứ?”
“…Vâng”, mặt Bách Thảo càng lúc càng đỏ lựng.
Một tiếng cười lớn, hào sảng đắc ý có vẻ như kếtcục đúng như dự đoán của người đó.
Hình như Đình Hạo bị ai đó cười nhạo, có lẽvì anh vừa đi đường vừa cười quá to.
“OK, vậy nhé, tối nay hãy mơ một giấc mộng thậtđẹp”, Đình Hạo cười nói, nhưng trước khi tắt máy, bổ sung thêm một câu như ralệnh, “Sau này không được ngắt điện thoại của anh!”.
Trong phòng trở nên yên tĩnh.
Bách Thảo cất điện thoại vào túi, không hiểu saođột nhiên cảm thấy gan ruột cồn cào.
“Cô về đi.”
Tiếng Nhược Bạch rất nhỏ nhưng kiên quyết, vẻmệt mỏi.
“…”
Bách Thảo tái mặt rồi đỏ ửng, vành tai cũng đỏ.Mặc dù vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng cô thật sự đã nhận ra nỗi chán ghét tronggiọng nói hững hờ đó.
“Tôi không muốn nhìn thấy cô!”
Nhược Bạch nhắc lại câu anh đã nói, sắc mặt vẫnkhông biểu cảm, Bách Thảo choáng váng, sống lưng lạnh toát như bị đẩy xuốnggiếng sâu hút.
Những lời nhận lỗi đang định nói với anh, nhưng cổ họng như bịvít chặt, cô nghẹn giọng lắp bắp: “Em… em…”
Diệc Phong quay trở lại, trên tay là phích nướcnóng.
Thấy bầu không khí khác thường trong phòng, anhđứng lại nhìn quanh nhưng không nói gì, lặng lẽ để phích nước lên bệ cửa sổ,sau đó rót đầy một cốc, bê đến đặt lên chiếc bàn con cạnh Nhược Bạch.
“Thôi, để cậu ấy nghỉ.”
Sơ Nguyên bước lại nắm vai Bách Thảo, đưa cô racửa nói nhẹ nhàng: “Đợi Nhược Bạch khỏe hơn một chút, em xem có thể giúp gì cậuấy”.
*** Ráng chiều đỏ rực cuối chân trời.
Bách Thảo trở về ký túc, tâm trạng ngổn ngang,không nói với ai, lẳng lặng ngồi một góc phòng.
Quang Nhã vốn im lìm như mộtcái bóng, ngẩng đầu nhìn cô.
Hiểu Huỳnh, Mai Linh, Lâm Phong đưa mắt nhìn nhau,ai nấy đều biết rõ người kia nghĩ gì, có vẻ như Nhược Bạch vẫn chưa tha lỗi choBách Thảo, cho nên cô mới ngẩn ngơ như vậy.
“À, Bách Thảo, cậu đã gọi điện chưa?”, HiểuHuỳnh vui vẻ hỏi.
“Điện thoại?”
Bách Thảo không hiểu.
“Gọi điện thoại cho Khúc sư phụ đi, bảo với ôngấy rằng cậu đã đánh bại Kim Mẫn Châu!
Biết cậu đấu với cô ta, lại cá cược nhưvậy, nhất định sư phụ sẽ rất lo lắng.”
“À, đúng.”
Bách Thảo bối rối mang điện thoại ra.
Chỉ mãi locho bệnh của Nhược Bạch, cô lại quên béng chuyện đó.
Mặc dù điện thoại quốc tếchắc là rất đắt, nhưng để sư phụ không sốt ruột dù một giây cũng tốt, Bách Thảobấm số, tay run run, chợt dừng lại ngoái đầu hỏi: “Quang Nhã, cậu và cha vẫn liên lạc theo số nàyđúng không?”
Như một người gỗ, Quang Nhã không phản ứng, hìnhnhư cũng không nghe thấy.
Từ nhỏ chứng kiến Quang Nhã như vậy, Bách Thảo thởdài đến gần Quang Nhã.
Ở khoảng cách Quang Nhã có thể nghe thấy, cô dừng lại vàbấm sô.
Hoàng hôn.
Một cơn gió nhẹ lướt tới, tiếng lá mai chạm nhaurì rào.
Đầu bên kia một giọng truyền đến nửa vui mừngnửa xao xuyến của Bách Thảo.
Con bé cừ quá, nó đã đánh bại Kim Mẫn Châu, KhúcHướng Namthở ra một hơi dài.
“Sư phụ?”
Tiếng Bách Thảo trong điện thoại lập tức trở nêncăng thẳng bất an, hình như có điều gì khiến nó phân tâm.
“Xin lỗi… sư phụ… con… biết… là con quá manhđộng, lỗ mãng… sau nàycon sẽ không dám…”
“Bách Thảo con là đứa con ngoan.”
Trong không khí có mùi hương cỏ dại, giọng ôngrun run.
Nước mắt len lõi qua kẽ mắt, tuôn theo sống mũi,lọt vào miệng mằn mặn.
Tay nắm chặt điện thoại, thần trí vẫn ngơ ngẩn, ngực phập phồng, BáchThảo cũng không biết nói sao.
Đầu bên kia vẳng đến tiếng lá rơi lẫn trong tiếnggió.
“Quang Nhã… có hợp khí hậu bên đó không?”
Trong phòng yên ắng nên tiếng nói của sư phụ cônghe rõ mồn một.
nt ngừng rồi đưa điện thoại cho Quang Nhã.
Quang Nhã mặt táixanh, đôi mắt u ám lóe sáng, lườm Bách Thảo rồi quay phắt đầu sang chỗ khác.
“…Quang Nhã rất khỏe…”, nhìn theo lưng QuangNhã, Bách Thảo cố nói giọng vui vẻ, “Sư phụ yên tâm, cô ấy không ốm, cũng rấthợp khí hậu, còn đi chơi nữa, chơi rất thoải mái!”.
Quang Nhã mím môi.
“Bách Thảo, con ở bên đó chăm sóc nó giúp ta,Quang Nhã là đứa ương ngạnh…”, cùng với giọng nói già nua là tiếng ho mỗi lúcmột nặng.
Cuộc nói chuyện kết thúc.
Lâm Phong liền kéo Hiểu Huỳnh và Mai Linh rangoài, để lại Bách Thảo và Quang Nhã.
Liếc nhìn bóng người đang ngồi bất động,Bách Thảo thở dài: “Sư phụ thực sự không phải là người như vậy.”
Bách Thảo ngập ngừng, rồi nói tiếp: “Từ nhỏ tôi đã luôn ở bên sư phụ, được sư phụnuôi lớn, sư phụ là người thế nào tôii hiểu hơn bất kỳ ai, tôi có thể lấy tínhmạng của mình để cược sư phụ tuyệt đối không làm chuyện như cô vẫn tưởng.”
Một lát sau, Quang Nhã mới ngẩng đầu lên, môimím chặt đến trắng bệch, mắt chằm chằm nhìn Bách Thảo, giọng gay gắt: “Vì sao tôi phải tin cô? Tôi ghét ông ta, tôighét cô!”
Mắt Bách Thảo tối sầm.
“Tôi chỉ tin vào tai mình”, Quang Nhã mặt lạnhtanh buông mấy chữ ngửa đầu ra sau, “… Đợi khi về nước, tôi sẽ hỏi thẳng ông ấyxem rốt cuộc ông ấy nói gì”.
Bách Thảo sững người nhìn Quang Nhã, miệng hé mởnhư không tin những gì vừa nghe được, lát sau mới hạ giọng vẻ bất lực: “Quang Nhã…”
Mắt gườm gườm Bách Thảo lúc đó vẫn đờ đẫn, mặtQuang Nhã đỏ bừng, đoạn trợn mắt vẻ hung dữ: “… Sao cậu ngốc thế!”.
“Quang Nhã, cậu đúng là không biết xấu hổ!
Rõràng biết Bách Thảo ngốc, còn nói những lời ám chỉ ẩn ý như vậy, cậu ấy khônghiểu đâu, biết không!”, góc tường phía sau vẳng ra giọng nói của Hiểu Huỳnh, “…Cậu nói thẳng với Bách Thảo, cậu định sau khi về nước, sẽ xác nhận với sư phụchuyện đó, cậu sẽ nghe sư phụ giải thích, chứ không phải chỉ nghe người ta bàntán rồi một mình đoán mò như trước.
Cậu nói như vậy Bách Thảo mới hiểu”.
Quang Nhã càng lúng túng.
Mấy người đáng ghét vẫn chưa đi, còn đứng ngoàinghe lõm.
“Ha ha”, Mai Linh vui vẻ đẩy cửa xông vào, “Cuốicùng các cậu cũng hòa giải rồi, thật không dễ dàng”.
“Cũng gần như thế, người cùng đội cả, suốt ngàynặng mặt với nhau, khó chịu lắm”, Lâm Phong đến bên cửa sổ , cầm hộp cơm, “Thôiđược rồi, ăn cơm nào”.
“Quang Nhã đừng khó chịu nữa được không, đừngtrách oan Bách Thảo”, Hiểu Huỳnh cười hì hì, liếc trộm Quang Nhã, “… Đã hòagiải rồi sau này không được bắt nạt Bách Thảo nữa, rõ chưa?”
Quang Nhã lườm Hiểu Huỳnh.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
“Ăn cơm thôi!”
Lâm Phong gõ hộp cơm vào đầu hai cô gái, sau đókéo Bách Thảo vẫn đang ngẩn ngơ chưa tỉnh cơn mơ ra ngoài.
*** Không khí sau bữa tối rất dễ chịu.
Tuyển thủ các nước cũng đến góp vui, các cô gáitranh nhau hỏi chuyện Bách Thảo.
Họ đều hứng thú vì thành tích đánh bại Kim MẫnChâu.
Họ quây lấy cô, dùng mấy câu tiếng Anh mới học kết hợp động tác tay, bậpbẹ nói chuyện.
Nguyễn Tú Mai cũng đến, xem ra tinh thẩn đã tốt lên rất nhiều.Tú Mai nói với Bách Thảo, cô định tham gia cuộc thi giữa các tuyển thủ ưu túnhất tổ chức ngay trong mấy ngày tới, mặc dù có thể thành tích rất thấp nhưngcô không muốn bỏ lỡ cơ hội giao lưu học hỏi.
Đang nói cười sôi nổi thì Diệc Phong gõ cửa.
Anh đứng ngoài, ra hiệu bảo Bách Thảo ra ngoàimột chút.
“Nhược Bạch vẫn chưa hết sốt”, chưađợi Bách Thảo hỏi, Diệc Phong liền thông báo với cô.
Đẩy cửa ra, anh đưa cô đếnký túc xá của họ, “Anh nghĩ, em nên đến thăm cậu ta”.
Trên chiếc giường màu vàng.
Nhược Bạch vẫn đang ngủ.
Sắc mặt anh trắng bệch, người đắp một chiếc chănbông dày.
“Sao vẫn chưa hạ sốt, chưa uốngthuốc?” Vội vàng chồm đến bên Nhược Bạch, chạm phải bàntay nóng như lửa của anh, mặt Bách Thảo tái đi, bàn tay anh nóng giãy có lẽphải đến gần 40 độ.
“Đã uống thuốc rồi, nhưng vẫn chưa ra đượcmồ hôi, nên nhiệt độ vẫn chưa hạ”, Diệc Phong quỳ bên cạnh giường, ánh mắtlo lắng.
“Sơ Nguyên sư huynh đâu?”, cầm bàn taynóng bỏng của Nhược Bạch, Bách Thảo luống cuống hỏi.
“Sơ Nguyên nói, chỉ cần hạ sốt là không cóvấn đề gì.
Vừa rồi anh ấy còn ở đây, có người vừa đến gọi đi.” Đặt tay lên trán Nhược Bạch, cũng nóng giãy nhưvậy.
“Cần cho huynh ấy uống nhiều nước mộtchút.” Cố bắt mình trấn tĩnh.
Chi cần ra được mồ hôi làcó thể hạ sốt.
Trước kia khi cô bị sốt, sư phụ liên tục cho cô uống nước, hếtcốc này đến cốc khác.
“Đã uống mấy cốc rối”, Diệc Phong càumày lắc đẩu.
“Huynh ấy có ăn được gì không?” “Không, cậu ấy bảo không muốn ăn, sau đóngủ thiếp.” “Như thế này không ổn, Nhược Bạch sư huynhphải uống một ít nước muối nhạt, nếu không sẽ mất sức rất nhanh”, BáchThảo nhớ lại những kiến thức học được trong những ngày nằm viện trước đây.
Đổ nước ra chiếc cốc to, cho vào ít muối, đợimuối tan, nước cũng vừa đủ ấm, Diệc Phong đỡ Nhược Bạch, BáchThảo cầm cốc kềsát miệng anh.
“Nhược Bạch cố uống ít nước.” Diệc Phong nói nhỏ, nhìn khuôn mặt Nhược Bạchngả trên tay mình, hàng mi khép chặt không động đậy, sắc mặt tái xanh, răngnghiến chặt nước không thể lọt vào.
“Nhược Bạch.” Diệc Phong lại gọi.
Mắt Nhược Bạch vẫn nhắm nghiền, hoàn toàn đờđẫn.
“Cô gọi đi!”, Diệc Phong nói vẻ bấtlực.
Bách Thảo giật mình liếc nhìn anh.
Còn nhớ lúcchiều, Nhược Bạch đã nói anh không muốn nhìn thấy cô.
Diệc Phong nhìn cô ánhmắt thúc giục.
Bách Thảo không nghĩ gì nữa, thảng thốt khẽ gọi: “NhượcBạch sư huynh!”.
Hàng mi đen nhánh nổi bật trên khuôn mặt táixanh khẽ động đậy.
Bách Thảo mừng rỡ nói: “Nhược Bạch sư huynh, uống chútnước muối” Hai mắt từ từ hé mở, Diệc Phong đã đến đầugiường.
Trong cơn sốt anh mơ màng nhìn cô, ánh mắt đờ đẫn như không nhận ra.
“Huynh uống ít nước.” Bách Thảo thận trọng kề cốc nước sát miệng anh,đổ từng ngụm.
Khi Nhược Bạch uống xong ngụm cuối cùng, cô thở phào, cùng vớiDiệc Phong nhẹ nhàng đỡ anh nằm xuống.
“Được rồi, Nhược Bạch, huynh ngủ tiếpđi”, cô nói nhỏ.
“Cô…” Đầu ngả trên gối, Nhược Bạch hè mắt nhìn cô.
“Em…
em là Bách Thảo.” Cô nói vẻ căng thẳng.
“À.” Nhược Bạch nhắm mắt, lặng lẽ thiếp đi, môi anhkhô nẻ, nhợt nhạt nhưng sắc mặt đã phớt hổng.
Đêm khuya dần.
Bách Thảo gục bên giường Nhược Bạch, cô lấy chănchèn anh chặt cứng.
Một giờ trôi qua, anh vẫn ngủ yên, cặp mày hơi nhíu lại,thỉnh thoảng khẽ rên, cô lại vội vàng đặt tay lên trán anh, vẫn nóng bỏng!
“Em đi nấu nước gừng!” Để một mình Diệc Phong ở lại, Bách Thảo chạy vụtđến nhà bếp, dùng thứ tiếng Hàn bập bẹ nói với người trực ban.
Cuối cùng cũngcó được ít nguyên liệu, cô nấu một tô nước gừng đặc rồi vội vã quay về.
Đánh thức Nhược Bạch.
Thận trọng bón hết cho anh một bát đầy nướcgừng, thấp thỏm nhìn anh, không dám chớp mắt.
Nếu Nhược Bạch vẫn không hạ sốtthì lại phải gọi Sơ Nguyên xem có phải đưa đi bệnh viện hay không.
Không biết là do thuốc hay bát canh gừng pháthuy tác dụng, trán Nhược Bạch dần dần hiện lên một lớp mồ hôi lấm tấm, nhiệt độthân thể cũng bắt đầu giảm dần.
Bách Thảo bảo Diệc Phong đi nghỉ một lát, mộtmình cô canh chừng Nhược Bạch.
Lúc này trông anh không còn vẻ nghiêm nghị, xacách như ngày thường, anh đang ra mồ hôi giống như đứa trẻ ngủ say, chân taythỉnh thoảng lại giang rộng, vươn ra khỏi chăn, Bách Thảo vội vàng đưa trở lại,đắp chăn cho anh.
Chưa đầy mấy phút anh lại mơ màng hất tung chăn.
Mồ hôi đã ra khá nhiều.
Bách Thảo dùng khăn bông ấm giúp anh lau mồ hôitrên mặt và trên cổ.
Khoảng mười một giờ đêm, cơn sốt của Nhược Bạchđã hạ.
Diệc Phong ngủ trên ghế xích đu bên cạnh, Bách Thảo đang ngơ ngẩn nhìnngười bệnh ngủ say thì cửa phòng nhẹ nhàng mở, Sơ Nguyên bước vào.
“Hạ được sốt là tốt rồi.” Sơ Nguyên sờ trán Nhược Bạch rồi nói với BáchThảo, bây giờ anh lại phải đi ngay, đến khoảng mười hai giờ mới về, dặn cô choNhược Bạch uống bốn gói thuốc để trên bệ cửa sổ, liều lượng anh đã ghi trên vỏbao.
“Có chuyện gì vậy?”, Bách Thảo hốthoảng hỏi.
Sơ Nguyên lắc đầu cười nhạt.
Lúc chập tối, Dân Đới đưa Thân Ba và Khấu Chấn đivào khu trung tâm, ăn tối xong mọi người lại rủ nhau đến một quán bar, đúng lúcgặp cánh sát đi tuần, tìm ra có người trong quán mua bán thuốc lắc.
Cả đội bịđưa đi phối hợp điều tra.
Bách Thảo hoảng hốt: “Có nghiêm trọngkhông?”.
“Đừng lo”, Sơ Nguyên mỉm cười,”Đã điều tra rõ ràng, Thân Ba, Khấu Chấn, Dân Đới chẳng liên quan gì, anhđến đồn công an làm thủ tục đưa bọn họ về”.
“Vậy…
vậy huynh đi nhanh lên.” “Ừ”, Sơ Nguyên đi hai bước bỗng dừnglại, dịu dàng vuốt tóc cô, “Chăm sóc Nhược Bạch nhưng phải giữ sức khỏe,kẻo lại ốm”.
“Vâng”, cô trả lời.
Nhìn đôi mắt lo âu nhưng cố giữ bình tĩnh cùaBách Thảo, anh tần ngần chưa muốn bước.
Không khí trong phòng yên ắng, anh cúiđầu hôn nhẹ lên trán cô, nói nhỏ: “Yên tâm đi!” Bách Thảo ngước nhìn anh, Sơ Nguyên mỉm cườibước ra.
“Khụ!” Trong giấc mơ, Diệc Phong bông xoay người hokhan một tiếng, mí mắt ti hí liếc nhìn Bách Thảo đang đứng ngây ra ở giữaphòng.
Như tính giấc mộng, Bách Thảo đỏ mặt tía tai, tay chân lóng ngóng vớichiếc khăn mặt trên giường, rồi cho vào chậu nước vò vò mấy giây.
Khi hơi thởđã điều hòa, mới trở lại bên cạnh Nhược Bạch đang nằm ngủ.
Mười hai giờ đêm.
Đúng giờ, Bách Thảo đứng dậy rót nước, lấy ratừng viên trong mỗi gói theo số lượng ghi trên vỏ bao.
Nhìn số thuốc lấy ra, côthoáng giật mình, bốn loại thuốc kết hợp, đúng mười hai viên, cảm mạo sao lạicần uống nhiều thuốc như vậy? “Sư huynh, uống thuốc nào.” Nhẹ nhàng đánh thức Nhược Bạch, cô đưa tay đỡanh.
Nhược Bạch mở mắt, ánh nhìn mơ màng rồi tỉnh hẳn, dừng lại trên mặt cô mấygiây.
Sau dó anh gắng ngồi dậy, một tay đỡ cốc nước, một tay đón thuốc, khôngnhìn cô, lặng lẽ ngửa cổ uống, nét mặt không biểu cảm.
Cô muốn đỡ anh.
Gạt tay cô, anh từ từ nằm xuống.
Bách Thảo sửng sốt.
Mấy hôm trước đâu có như thế này, mặc dù xưa nayanh vẫn giữ khoảng cách với cô.
Sắc mặt anh luôn lạnh lùng nhưng cô vẫn cảmthấy anh vô cùng gần gũi, ngoài sư phụ và Hiểu Huỳnh.
Còn bây giờ, cô thấy rõanh ghét cô, lúc nào cũng giữ một khoáng cách rất xa.
“Sao còn không đi đi!” Một làn gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào mang theohương cỏ dại, ánh trăng bàng bạc ám đạm giống như giọng nói Nhược Bạch lúc này.Ngả đầu trên gối, sắc mặt xanh xao lông mày vẫn nhíu lại, dường như anh khôngnhẫn nại hơn được nữa.
“Tôi đã nói rồi, tôi không muốn nhìn thấycô nữa.” Nhược Bạch nhắm mắt.
“Em…”, thu tay về, cô bối rối địnhđứng lên ngay nhưng lại thấy Diệc Phong đang ngủ say như chết, “…
Đợihuynh đỡ hơn chút nữa rối em sẽ đi ngay”.
“Tôi khỏi ròi.” “…”, Cô cứng họng không biết nói sao.
Anh lặng lẽ nhắm mắt, cơ hồ muốn đuổi cô thậtnhanh.
“Em biết huynh đang bực…”, Bách Thảoấp úng, từ nhỏ đến giờ, dù nhiều lần bị bọn trẻ trong võ quán bắt nạt dù sư phụrất nghiêm khắc với cô nhưng chưa bao giờ cô xin lỗi ai, “…
Là em quánóng vội, đã chất vấn Kim Nhất Sơn đại sư trong hoàn cảnh như vậy…”.
“Trước khi thi đấu, cô tin là mình sẽ đánhbại Kim Mẫn Châu?”, Nhược Bạch ngắt lời Bách Thảo, giọng khô khốc.
Cô ngây người lắc đầu.
“…
Không.” “Nếu bị Kim Mẫn Châu đánh bại cô sẽ quỳtrước Kim Nhất Sơn, xin lỗi ông ta?” “…”
Cô cắn môi, đứng yên.
“Nếu thua Kim Mẫn Châu, cô sẽ từ bỏTeakwondo?” Môi trắng bệch, nhợt nhạt.
“…”
“Trả lời tôi đi!
Có hay không!”, giọngNhược Bạch lạnh tanh.
“Không!
Em không bao giờ xin lỗi Kim NhấtSơn, không bao giờ quỳ trước ông ta”, người cô cứng lại, hai tay nắm chặt,”Thà chết, em cũng không làm như vậy!”.
“Thế vì sao cô lại đánh cược với Kim MẫnChâu?”, giọng anh đanh lại, “Đã cược rồi chắc cô phải nghĩ đến hậuquả, nếu thua cô nhất định phải giữ lời hứa!”.
“Em sẽ không thua, em cũng khôngthua!” Tay vo chặt nắm đấm, cô nói cứng cỏi.
Cô sẽ liều chết một phen, dẫuchết trên võ đài, cũng tuyệt đối không thể thua Kim Mẫn Châu!
Hít một hơi dài, Nhược Bạch cố nén ho, khi nhìnlại cô lần nữa, ánh mắt anh đã lạnh như ánh thép.
“Được, vậy thì tôi hiểu rồi, nếu thua cô sẽkhông quỳ xin lỗi Kim Nhất Sơn nhưng có thể rời bỏ Teakwondo, phải không?” Đầu Bách Thảo tiếp tục cúi thấp.
“Lẽ nào Taekwondo đối với cô chỉ là tròchơi mà cô có thể từ bỏ vì một trận cá cược?”, giọng anh càng nghiêmtrọng.
“Không phải!”, mặt cô đỏ dần,”Nhưng nếu như ngay cả sư phụ của mình em cũng không bảo vệ nổi, em luyệnTaekwondo còn có ý nghĩa gì!”.
“Thích Bách Thảo…” Nhược Bạch nhắm mắt.
“…
Vì sao cô tập Taekwondo?” Hai năm trước, cô đã hỏi anh câu đó, bây giờ anhcũng muốn biết câu trả lời của cô.
“…”
Bách Thảo ngây người, chưa bao giờ nghĩ đến vấnđề đó.
“Thì ra là để bảo vệ sư phụ, cô mới tậpTeakwondo?”, anh dằn giọng vẻ cay đắng, “…
Vậy thì, vì sư phụ màbắt đầu, cũng vì sư phụ mà kết thúc, quả là quan hệ quá logic”.
Cô ngơ ngẩn nhìn anh.
“Rất tốt”, anh mệt mỏi nói, “Côđi đi, ở đây đã có Diệc Phong”.
Phía bên kia vọng đến tiếng ngáp và tiếng vặnngười.
Diệc Phong vừa mở mắt, thong thả đến bên bình nước, đoạn đi về phía cửanói: “Hết nước rồi, tôi đi lấy đây, Bách Thảo, cô ở lại trông Nhược Bạchmột lát”.
Trong phòng tĩnh mịch.
Nhược Bạch ngả đầu trên gối, môi vẫn khô nhợtnhạt, anh nhắm mắt tựa như đã ngủ.
Bách Thảo thẩn thờ ngồi bó gối nhìn một chânanh để ra khỏi chăn, nhưng không dám đi đến đắp lại.
“Có lẽ là đúng…” Giọng cô rất nhỏ, chỉ hơn tiếng nói thầm.
“Lúc còn nhỏ, em cho rằng chỉ cần chăm chỉluyện tập Taekwondo là sư phụ sẽ vui lòng, sẽ ăn cơm ngon hơn.
Sư phụ không đểtâm đến chuyện người ngoài cười nhạo, hạ nhục ông, chỉ quan tâm thể lực và túcpháp của em có tiến bộ hay không…” “Em…
em muốn làm sư phụ vui lòng…”Hàng lông mày nhíu lại.
Nhược Bạch lặng lẽ nằm, nét mặt trầm ngâm.
“Sư phụ mong một ngày em có thể trở thànhtuyển thủ Teakwondo ưu tú, có thể đứng trên bục vinh quang”, cô nói tiếpgiọng đều đều, “…
Em…
em cũng mong như vậy nên em rất cố gắng, khổ đếnmấy em cũng không sợ…”.
“Em biết như vậy không hay…”, côthẫn thờ cúi đầu, cuối cùng lấy hết can đảm đi đến bên giường đắp lại chănchoanh, “…
Có lẽ là do thích Teakwondo nên mới tập Taekwondo, không nên vìnhững nguyên nhân khác”.
Diệc Phong mang nước về.
“Nhược Bạch sư huynh, em xin lỗi!” Trên chiếc chiếu trúc ngả màu vàng, Bách Thảo cốnén nước mắt trào ra, gập người cúi chào sau đó lặng lẽ ra khỏi phòng.
Cửa phòng khép lại.
Nhược Bạch mở mắt, sắc mặt xanh xao, ánh mắtthất thần, hướng nhìn vì kèo gỗ trên nóc nhà, các ngón tay co lại thành nắmđấm, mím chặt môi cố nén ho.
Diệc Phong bưng cốc nước đến.
Lát sau, ngồi xuống một góc tường, anh nói:”Cô ấy ngốc thật, vì sư phụ có thể rời bỏ Taekwondo, còn vì cậu…”.
Vặn người một cái, anh nói tiếp: “Để lấythuốc cho cậu suýt nữa đã bỏ lỡ cuộc đấu quan trọng như vậy.
Cô bé này ngốcquá, Taekwondo tập bao nhiêu cũng không nên trò trống gì đâu, tôi thấy sau nàycậu không nên lãng phí sức lực vào cô ta nữa”.
Nhìn Nhược Bạch có vẻ như đã ngủ, Diệc Phongngáp, rồi cũng dựa lưng vào tường ngủ thiếp.