Thiếu Nữ Dệt Mộng

Chương 10



Dù thế nào thì Vũ
Chiêu Ngọc cũng không nghĩ là giữa ban ngày ban mặt lại có người dám bắt cóc ngoài đường, quả thật như báo chí viết an ninh trật tự Đài Loan
thật bại hoại. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thật đúng là không thể
tin được.

Đáng chết! Rốt cuộc là người nào dám?

Khi anh
đuổi theo, Vũ Tĩnh còn chưa ra tới cổng thì xa xa đã trông thấy một
chiếc xe. Người trong xe kéo Vũ Tĩnh, nghênh ngang rời đi. Căn bản anh
không kịp chạy theo, muốn gọi cứu mạng, nhưng ở nơi này người ở thưa
thớt, vì vậy anh quyết định lên xe đuổi theo.

Vừa theo dõi chiếc
xe Benz đen vừa gọi điện thoại thông báo cho cha mẹ Vũ Tĩnh, tiếp theo
anh tìm người trợ giúp. Trước mắt vẫn chưa xác định được an nguy của Vũ
Tĩnh, tạm thời anh không muốn báo cảnh sát. Dọc theo đường đi vẫn rất
thuận lợi, nhưng tiến vào nội thành lại bị kẹt xe, anh chỉ có thể tức
giận mà nhìn chiếc xe chạy mất. Đập mạnh tay vào tay lái, tinh thần anh
sa sút không thôi. Cuối cùng, anh trở về nhà họ Vũ, sẽ có nhiều người
giúp đỡ.

Phòng khách nhà họ Vũ đông đủ mọi người, bà nội, vợ
chồng Vũ Chấn Kỳ, Vũ Chiêu Huấn và vợ chồng Phương Đại Phúc, ai cũng
cùng tâm trạng lo lắng.

“Tiểu U đâu? Sao lại không thấy?” Bà nội chống cây trượng, nhìn mọi người.

Vũ Chiêu Huấn cầm ly trà, nhàn nhã dựa người vào tay vịn cầu thang, tròng
mắt sâu đen như không thấy đáy thoáng qua tia lửa nhỏ, trong bụng có
chút sáng tỏ, có lẽ đây là trò của dì U. Dựa vào bản lĩnh của dì U thì
không thể nào tìm kiếm người lâu như vậy. Nhưng mà không biết việc bắt
cóc Vũ Tĩnh là có dụng ý gì?

“Chiêu Huấn, cháu biết Tiểu U đi đâu không?” Tầm mắt bà nội nhìn người con trai có bộ dáng thư sinh, nho nhã lịch sự. Trong mắt vợ chồng Phương Đại Phúc nhìn không ra anh có bản
lĩnh gì.

“Bây giờ chúng tôi muốn tìm con gái trở về.” Phương Đại Phúc không nhịn được mà gầm thét lên.

“Nói nhỏ thôi.” Ngô Thu Muội kéo kéo tay áo Phương Đại Phúc, liếc ông, ý bảo ông tiết chế một chút vì đây không phải là nhà mình. Bà thấp giọng xin
lỗi: “Thật xin lỗi, ông ấy là quá lo lắng cho Tĩnh nhi, cho nên. . . . . .”

“Không sao, đây cũng là lẽ thường thôi.” Phong Như Vân dịu
dàng mỉm cười, “Sau này cũng là thông gia, không cần khách sáo như vậy.”

Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, thím Trương chạy nhanh ra mở.

“Là cậu hai, cậu ba. Chuyện sao rồi?”

Vũ Chiêu Ngọc lê thân mệt mỏi lắc đầu một cái, đi qua thímTrương tiến vào trong nhà.

“Rốt cuộc như thế nào?” mặc dù Phương Vũ Tĩnh ở nhà họ Vũ không lâu, cùng cô chung đụng không tới hai tháng, nhưng, thím Trương đã sớm xem cô như
người nhà họ Vũ.

Theo sau Chiêu Ngọc là Chiêu Duy, vẻ mặt cũng
không biểu lộ gì, chỉ thở dài.”Đi cả Đài Bắc mà Chiêu Ngọc cũng không
thấy bóng dáng chiếc xe kia, nên đã để cho người đi điều tra chủ nhân
của chiếc xe đó, không lâu sẽ có tin tức thôi. Thím Trương, thím đừng lo lắng.”

“Ngọc, con lên lầu nghỉ ngơi đi. Đã mấy ngày con không ngủ rồi.” Phong Như Vân ưu sầu nhìn Vũ Chiêu Ngọc

“Con không sao, mẹ, có tin tức gì không?”

“Trừ lúc trước điện thoại vẫn còn liên lạc, đến nay không có tin tức gì.” Vũ Chấn Kỳ ôm vợ, trấn an nội tâm lo lắng của bà.

“Nên làm gì bây giờ?” Ngô Thu Muội khóc không thành tiếng, “Đều là do tôi,
ban đầu không nên đồng ý hôn sự nhà họ Lưu, Tĩnh nhi cũng sẽ không rời
nhà trốn đi, càng sẽ không gặp phải chuyện như vậy.”

Bỗng chốc,
trong đầu Vũ Chiêu Ngọc chợt lóe lên, xe Lưu Tân hình như cũng là màu
đen. Anh nâng tầm mắt lên, bất ngờ chạm phải ánh mắt của có vẻ thú vị
nhưng lại che giấu của Vũ Chiêu Huấn. Lòng anh rét lạnh, Chiêu Huấn là
Vũ Diêm – người của Thiên Địa môn, luôn luôn ưu nhàn, biểu hiện giống
như quý công tử phong lưu thong dong, bề ngoài tuấn tú nho nhã thường
làm cho người ta nghĩ anh là người kém cỏi, cả ngày chơi bời lêu lổng,
nhưng trên thực tế. . . . . .

“Huấn, em biết cái gì?” Vũ Chiêu Ngọc nheo con mắt, lại gần Vũ Chiêu Huấn.

“Em không biết vợ của anh là do ai bắt đi, nhưng mà, em chỉ biết là dì U sẽ không thể nào bỏ qua con dê béo đến miệng, dì còn muốn tại hôn lễ của
anh vơ vét một số thứ a !” Anh nho nhã cười, để ly xuống, không nhanh
không chậm đi lên lầu.

Đáng chết! Sao anh lại quên Mai Như U chứ! Vũ Chiêu Ngọc nhìn bà nội, “Bà nội!”.

Bà nội vẫn như cũ hiền lành mỉm cười, “Có quan hệ gì. Đương nhiên là Tiểu U luôn chọc người ta, nó chỉ muốn trêu đùa một chút mà thôi! Ngọc, cháu
là đàn ông, không nên nhỏ nhen như vậy.”

Trêu đùa! Họ cư nhiên
lấy hôn nhân của anh làm trò chơi? ! Vũ Chiêu Ngọc vỗ trán rên rỉ, “Vậy
lần bắt cóc này. . . . cha, mẹ?” Sẽ không phải là Mai Như U làm ra chứ?

Vũ Chấn Kỳ nhún nhún vai, nhìn về phía lão gian mẫu thân đại nhân.

“Tiểu U sẽ không nhàm chán mà bày trò chơi này, là nó biết người nào làm, chỉ là không muốn nói cho cháu biết, muốn cháu tự điều tra.” Bà nội tức
giận, nhìn thấu tâm tư cháu trai.

Bị bà nhìn thấu, mặt Vũ Chiêu Ngọc đỏ lên, “Vậy Tiểu U. . . . . . dì U đâu?”

“A! Cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn gọi dì rồi.” tiếng cười của Mai Như U
từ ngoài cửa truyền vào, tinh thần vui vẻ bước đến, vỗ vỗ vai Vũ Chiêu
Ngọc.

Vũ Chiêu Ngọc không được tự nhiên lui ra, “Được! Coi như cô thắng, Vũ Tĩnh đâu?”

“Đúng vậy! Con gái của tôi sao rồi?”

“Cô biết tên khốn kiếp nào đã bắt con gái tôi sao?”

Vợ chồng Phương Đại Phúc đồng thanh nói, phương thức biểu đạt quan tâm cũng không giống nhau.

Mai Như U thấy họ như vậy làm cô rất cảm động. Họ làm cô nhớ cha mẹ đang ở nước ngoài, đã rất lâu không thăm bọn họ.

“Tiểu U, xem bọn họ nóng lòng như vậy, con cũng đừng đánh đố họ nữa.” Bà nội
hiểu rõ người con gái nuôi này ngoại trừ bướng bỉnh, luôn trêu cợt người ngoài, thật ra thì luôn muốn người nhà họ Phương vui vẻ, đoàn kết, cho
nên mới cố làm ra vẻ huyền bí.

Mai Như U dí dỏm nhìn bà nháy mắt mấy cái. Sau đó ho khan, thanh thanh yết hầu, “Năm ngàn vạn tiền chuộc chuẩn bị xong chưa?”

“Chút tiền nhỏ kia có là gì, chỉ cần con gái của tôi trở về.” Phương Đại Phúc thét tùy tùng lấy ra năm vali xách tay, không khó nhìn ra ông đối với
con gái vẫn rất quan tâm, chỉ là trải qua thời gian dài mang khuôn mặt
nghiêm khắc của người cha, đến nỗi không biết nên biểu đạt tình thương
của cha như thế nào, nói lời nghiêm nghị để che giấu tình cảm của nội
tâm.

Ai! Đại nhân luôn là thích ăn ở hai lòng! Mai Như U không khỏi buồn cười.

“Tiểu U. . . . . . dì U!” Vũ Chiêu Ngọc nóng lòng gọi, giọng nói vẫn có chút khó chịu.

“Ngoan! Gọi lại lần nữa, dì U sẽ nói cho biết.” Mai Như U mặt mày hớn hở.

Vũ Chiêu Ngọc kiềm chế không vui trong lòng xuống, thấp giọng, “dì U!”

“Lần này lọt tai hơn nhiều.” Mai Như U cười nheo mắt, “Tôi nói cho mọi người biết đây là do người quen gây ra. Gần đây tên này hay chơi cổ phiếu
nhưng thua lỗ rất thảm, lại không dám về nhà sợ cha mẹ biết, nên mới bày ra trò bắt cóc tống tiền, bởi vì hắn nghĩ dù sao thì sớm muộn gì Vũ
Tĩnh cũng là người của hắn, cho nên. . . . . . Có lẽ mọi người đoán
được.”

“Chẳng lẽ nói. . . . . .”

Ngô Thu Muội nhăn mày, “Sao lại thế này! Nhà họ Lưu không phải đã từ hôn rồi sao?” Bà không thể tin nổi.

“Đừng nghi ngờ, quan trọng là đáp án, đi theo rồi sẽ biết.” Mai Như U chưa
dứt lời, vợ chồng Phương Đại Phúc đã theo đuôi Vũ Chiêu Ngọc.

“Chấn Kỳ, chúng ta cũng đi theo xem sao.” Phong Như Vân liền kéo chồng theo sau.

Đợi mọi người đi hết, Mai Như U tiến lên chắp tay thi lễ, “mẹ nuôi, hoàn thành nhiệm vụ.”

“Quả nhiên không ngoài dự đoán của cháu.” Vũ Chiêu Duy đứng một bên thờ ơ
lạnh nhạt nhíu mày, cười lạnh kế hoạch nham hiểm của bà nội và Mai Như
U, rất may người bị hại không phải là anh.

Mai Như U chớp chớp đôi mắt tinh ranh, “Chiêu Duy, chuyện này đừng nói ra ngoài a.”

“Là cô giựt dây Lưu Tân ?”

“Ta đâu có đâu! Hắn vốn muốn như thế, mà ta. . . . . .”

“Chỉ là ở một bên quạt gió đốt lửa.” Vũ Chiêu Huấn chậm rãi xuống lầu, lấy mắt kiếng xuống.

“Vũ Diêm cũng ở đây nha?” Mai Như U cười khúc khích, nhanh chóng nói sang chuyện khác.

Vũ Chiêu Huấn nhàn nhạt mỉm cười, lộ ra sự khiêm tốn ưu nhã phong phạm,
“Dì U, tùy dì chơi như thế nào, nhưng. . . . . .” Anh đeo mắt kiếng lên, “Chớ để suy nghĩ lệch ra, động đến người tôi.” Sau đó chào bà nội rồi
xoay người rời đi.

“Ai! Người này căn bản không đặt ta trong mắt, dù sao ta vẫn là lão đại nha.” Mai Như U bất bình nói thầm, đưa mắt
nhìn bóng lưng Vũ Chiêu Huấn biến mất.

“Chuyện này cũng không
liên quan đến Thiên Địa môn, hơn nữa Vũ Diêm từ trước đến giờ chỉ nghe
lời Ám Đế.” Vũ Chiêu Duy không khách khí vạch trần sự thật, lạnh lùng
nhìn Mai Như U và bà nội, “Cháu biết rõ mình muốn cái gì, cho nên,
chuyện riêng của cháu không nhọc hai người quan tâm.” Để lại lời nói anh liền đi lên lầu.

“Hừ! Hừ! Hai người này càng lúc càng phách lối.” Mai Như U bất mãn chu cái miệng nhỏ nhắn.

“Lưu Tân!”

Vội vàng đi vào khu chung cư của Lưu Tân, Vũ Chiêu Ngọc không đợi bảo vệ thông báo, liền xông thẳng vào trong.

“Ai vậy?” Tiếng đập cửa rầm rầm đánh thức Lưu Tân, hắn khẩn trương dựa cửa, thấp giọng hỏi.

“Tôi tới tìm Vũ Tĩnh.”

“Thật xin lỗi, ngươi tìm. . . . . .” Chợt “rầm” một tiếng, cửa bị phá vỡ. Lưu Tân hoảng sợ, hoang mang ngã ngồi trên mặt đất, há hốc mồm, cứng lưỡi
chỉ chỉ người đi vào, “Ông. . . . . . Ông, bác trai Phương.”

“Con gái tôi đâu?” Phương Đại Phúc to con chỉ một tay liền nắm cổ áo Lưu Tân lôi lên, tựa như xách con gà con “Là cậu bắt cóc con gái tôi phải
không?”

“Xin đem con gái trả lại cho tôi đi!” Ngô Thu Muội khóc lóc khẽ xin, “Cầu xin cậu đấy.”

“Cháu. . . . . . Cháu không biết hai người đang nói gì?” Lưu Tân luôn tự tin
vào kế hoạch của mình, nhưng sao người nhà họ Phương lại biết nhanh như
vậy? Đã rất lâu hắn không về nhà, cũng không biết cha mẹ đã hủy bỏ hôn
ước với nhà họ Phương, hắn chỉ nghĩ dù sao Phương Vũ Tĩnh cũng sẽ là
người của hắn, tìm nhà họ Phương mượn một ít tiền xài cũng không quá
đáng.

Từ Mai tiểu thư hắn biết được Phương Vũ Tĩnh đã về nhà,
liền nhanh chóng đến nhà họ Phương, vốn định mượn một ít tiền, nhưng lại cảm giác mượn tiền loại nhà giàu mới nổi này thì thật là không hay,
nhưng nhớ tới Mai tiểu thư từng nói vay tiền không nhất định phải ra
mặt, cũng có thể dùng Phương Vũ Tĩnh, dù sao cô cũng sớm muộn sẽ là vợ
hắn, chồng mượn tiền vợ là thiên kinh địa nghĩa, dĩ nhiên là không cần
thiết so đo, thế là. . . . . .

“Anh ở đây làm gì?” Nghiêng mắt
nhìn thấy Vũ Chiêu Ngọc khắp nơi tìm tòi, lật đông lật tây, hắn không
vui, giận tái mặt, “Ngươi cũng biết tự tiện xông vào nhà dân là chuyện
phạm pháp. Tôi nói rồi, nơi này không có Phương Vũ Tĩnh, dù có lục soát
cũng vô ích. Nếu như không dừng tay, đừng trách tôi không khách khí.”

Phương Đại Phúc nhìn khắp nơi bị lật đổ, quay người hỏi Vũ Chiêu Ngọc, “Như thế nào?”

Vũ Chiêu Ngọc lắc đầu, ánh mắt lơ đãng nhìn thấy dưới ghế sa lon có ánh
sáng lóe lên, quen thuộc. . . . . . Anh vội vàng đẩy ghế sa lon, cúi
người nhặt vật phát ánh sáng lóng lánh kia, quả nhiên là khuyên tai làm
bằng ngọc trai của Vũ Tĩnh, toàn thế giới không tìm được cái thứ hai.

“Đây là từ đâu tới?” Khuôn mặt tuấn mỹ của Vũ Chiêu Ngọc nguội lạnh, giờ
phút này anh dường như là Atula từ địa ngục tới. Lòng bàn tay ngửa ra
khuyên tai lằm bằng ngọc trai khéo léo tinh xảo, người biết chỉ cần nhìn một cái cũng biết nó không hề rẻ.

“Này. . . . . . Tôi mua có được không?” Lưu Tân hất tay Phương Đại Phúc ra, “Các người rốt cuộc tới đây làm gì?”

“Ngươi mua? !” Vũ Chiêu Ngọc tiến tới gần hắn, lạnh lùng cười một tiếng.

Lưu Tân chợt cảm thấy thấy lạnh cả sống lưng, “Tôi. . . . . . Tôi quên mất, ở dưới ghế sa lon lâu như vậy làm sao tôi biết, khuyên tai này tùy ý
cũng có thể mua. . . . . .”

“Đây là của tôi đưa Vũ Tĩnh! Toàn thế giới chỉ có một cái!” Vũ Chiêu Ngọc nghiêm nghị nhìn hắn chằm chằm,
“Nếu như ngươi không nói thật, đừng trách tôi vô lễ.” Anh kéo mấy đốt
ngón tay rắc rắc vang dội.

“Tôi. . . . . . Tôi không biết. . . . . .” “Phanh” ! Một quyền đánh trúng cằm hắn, cắt đứt câu nói, hắn đau mà
ôm lấy cằm, “Ngươi. . . . . . Ngươi, bác trai.”

“Uổng phí ngươi
là người trí thức, chuyện như vậy ngươi cũng làm được, ta thật sự nhìn
lầm ngươi.” Phương Đại Phúc hối tiếc không thôi, vừa nghĩ tới mình liều
chết ép Vũ Tĩnh gả cho tên mặt người dạ thú này, thậm chí ép con gái đi, ông liền thẹn với Vũ Tĩnh và Vũ Khiết.

“Lưu Tân, tôi cầu xin cậu xin thương xót? Đem Vũ Tĩnh trả lại cho tôi đi!” Ngô Thu Muội than thở
khóc lóc, cầu xin thương xót, hai tay đặt trước ngực, khẩn cầu xin, “Cậu muốn cái gì tôi cũng sẽ đưa, cậu cần tiền phải không! Đại Phúc.”

Phương Đại Phúc lập tức bảo người làm mang vali xách tay lên, đang muốn mở ——

“Không cần!” Giọng nói thanh thúy uyển chuyển vang lên, làm cho tất cả mọi người ngừng lại.

Đứng tại cửa lớn là Phương Vũ Tĩnh, đáy mắt mỉm cười cùng cảm động, thấy Vũ
Chiêu Ngọc và cha mẹ rất quan tâm cô. Không nghĩ tới cha sẽ vì cô. . . . . . Mới vừa rồi cô đã nghe cũng như đã nhìn thấy.

“Vũ Tĩnh! Em
không sao chứ?” Trái tim Vũ Chiêu Ngọc treo lơ lửng như được thả xuống.
Cái đầu thông minh của anh cuối cùng cũng hoạt động, nhớ lại những
chuyện xảy ra hình như không đúng lắm, hơn nữa tiểu U làm việc này,
chẳng lẽ. . . . . .

“Tĩnh nhi!” Ngô Thu Muội ôm lấy con gái, khóc không thành tiếng.

Lưu Tân kinh hãi trợn tròn hai mắt, tay không ngừng phát run khi thấy
Phương Vũ Tĩnh, “Cô. . . . . . Cô không phải là bị tôi nhốt ở ngôi nhà
bỏ hoang. . . . . .” “Bốp” ! Kế tiếp lại là một quyền của Vũ Chiêu Ngọc, sức lực mãnh liệt, làm cho hắn còn chưa dứt lời liền té xỉu trên đất.

“Tĩnh. . . . . . Tĩnh nhi!” Phương Đại Phúc nuốt một ngụm nước bọt, không được tự nhiên vò vò tóc, không quen nói lời quan tâm thân mật, ngập ngừng,
“Cha. . . . . . Cha biết là cha sai lầm rồi, Con. . . . . .Con có thể
tha thứ cho cha hay không?”

Lệ nóng đảo trong hốc mắt, Phương Vũ
Tĩnh biết cha theo chủ nghĩa đàn ông, có thể khép nép nói ra những lời
này, sẽ không dễ dàng, cô không nhịn được cong khóe miệng lên, trong
lòng vui sướng.

“Cha!” Cô không kìm lòng nổi mà nhào tới ôm cha,
“Thật xin lỗi! Khiến cha lo lắng.” Nước mắt như những hạt trân châu
không ngừng rơi xuống gò má.

Phương Đại Phúc cũng cảm động, khóe
mắt ướt át, vừa vỗ vỗ an ủi con gái vừa giả bộ như không có chuyện gì
xảy ra, vội vàng lau nước mắt, nhỏ giọng an ủi: “Không có việc gì là
tốt, sau này đừng chạy loạn nữa, có chuyện thì nói ra, đừng để trong
lòng. Cha mẹ không phải là người không hiểu lý lẽ, biết không?” Mặc dù
vui mừng nhưng ông vẫn không quên bày ra uy nghi của người cha.

“Con biết.” Phương Vũ Tĩnh ngửa khuôn mặt nhỏ bé lên, bất ngờ thấy trên gò
má của cha hơi hơi đỏ, cô không nhịn được mà cười nhẹ.

Vũ Chiêu Ngọc cũng vui vẻ thay cô, “Vũ Tĩnh!” Cầm đôi khuyên tai đưa đến, “Đừng quên người chồng này chứ!!.”

“Chờ một chút!” Phương Đại Phúc kéo con gái qua, bàn tay duỗi thẳng ngăn anh tiến lên, “Tôi có nói muốn gả con gái cho cậu khi nào?”

“Cha!” Phương Vũ Tĩnh nhíu lông mày đen nhìn cha cuộn ống tay áo lên, giống như là muốn đánh nhau.

“Đây là chuyện lớn cả đời của con, lúc này cha sẽ cẩn thận thay con chọn lựa người chồng thật tốt” Phương Đại Phúc đem con gái đẩy về phía Ngô Thu
Muội, “Đi! Trở về nhà với mẹ con trước đi.”

“Hai người. . . . . .” Phương Vũ Tĩnh lo lắng nhìn cha và Vũ Chiêu Ngọc, không biết cha muốn làm gì anh?

“Đừng lo lắng! Cha con sẽ không làm thịt cậu ấy.” Nhận thấy ánh mắt muốn sát
hạch con rể tương lai của chồng, Ngô Thu Muội cười cười, “Chúng ta về
nhà trước đi.” Sau đó liền kéo Phương Vũ Tĩnh đi ra ngoài.

“Nhưng mà. . . . . .” Phương Vũ Tĩnh lo lắng quay đầu lại.

Vũ Chiêu Ngọc nhìn cô mỉm cười an ủi, “Yên tâm, không có chuyện gì đâu. Em về nhà trước đi, mấy ngày nữa anh đến tìm em.”

“Nhất định nha!” Phương Vũ Tĩnh lưu luyến không muốn rời đi. Ngô Thu Muội vừa khuyên nhủ vừa đẩy cô đi, rời khỏi nhà Lưu Tân.

“Thật là con gái lớn không thể dùng được!” Thấy vậy Phương Đại Phúc xúc động
lắc đầu. Sau đó híp mắt lại nhìn Vũ Chiêu Ngọc, “Tiểu tử, muốn kết hôn
với con gái tôi thì phải thông qua một cửa ải.”

“Rất sẵn lòng!”
Vũ Chiêu Ngọc cười tự nhiên, mới vừa rồi đánh Lưu Tân thật sự chưa đủ
ghiền, đã có người muốn thử mình, anh đương nhiên tiếp nhận, chẳng những có thể giải tỏa những buồn bực mấy ngày nay, còn có thể hoạt động gân
cốt, cớ sao lại không làm?

Khi Lưu Tân khôi phục ý thức thì thấy cả gian phòng giống như đại chiến lần thứ ba, thê thảm không nỡ nhìn.

“Ghế sa lon của tôi, hộc tủ, bàn của tôi, cửa sổ của tôi. . . . . .” Hắn
khóc không ra nước mắt, chỉ biết đấm ngực dậm chân. Tại sao có thể như
vậy?

“Mẹ! Mẹ đoán cha và
Chiêu Ngọc rốt cuộc đang làm gì? Tại sao lâu như vậy cũng không có tin
tức, cũng gần mười giờ tối rồi.” Phương Vũ Tĩnh sốt ruột, đi qua đi lại
trong phòng khách.

Ngô Thu Muội ngồi trên ghế sa lon lật xem một quyển sách, ghi chép lại số điện thoại.

“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?” Phương Vũ Tĩnh phát hiện mẹ trầm mặc, ưu sầu, nên
chạy nhanh tới bên cạnh mẹ, “Đây là. . . . . . sổ lưu niệm và những
thông tin của Vũ Khiết. Đúng rồi! Trở về nhà lâu như vậy mà cô vẫn chưa
gặp anh hai, Vũ Khiết và Tu Long?”

Lúc này, một tiếng thở dài từ
cửa truyền đến, lông mày Phương Tu Bình như muốn nhíu cùng một chỗ,
“Đáng chết, Vũ Khiết rốt cuộc. . . . . . Vũ Tĩnh!” Anh vui mừng mở to
con mắt, “Em trở về khi nào?” Anh chạy lại ôm em gái.

“Anh hai, em đến nơi chị ấy làm cũng không. . . . . . Chị!” Phương Tu Long theo sau cũng kinh ngạc vui mừng.

“Tu Long!” Phương Vũ Tĩnh mỉm cười vươn tay xoa xoa đầu Phương Tu Long, sau đó nhìn Phương Tu Bình, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Vũ
Khiết mất tích, trường học gọi điện báo đã một tháng nay Vũ Khiết không
đến trường, mọi người cũng vừa mới biết. . . . . .” Ngô Thu Muội đè nén
nước mắt, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được, bà che mặt mà khóc, “Vũ
Khiết cũng không thấy.” Thật vất vả mới tìm được Tĩnh nhi, không muốn
làm cho Tĩnh nhi lo lắng theo, bà mới cố kìm nén nội tâm thấp thỏm lo
âu.

“Sao lại như vậy, tại sao không nói với con?” Phương Vũ Tĩnh nhíu mày.

“Vũ Tĩnh, chúng ta cũng mới biết mấy ngày trước, đã kêu người giúp đỡ.” Phương Tu Bình vỗ vỗ vai Phương Vũ Tĩnh.

“Đúng rồi! Sao lại không thấy cha?” Phương Tu Bình chuyển đề tài, cố gắng hòa tan không khí u ám này.

“Cha cùng . . . . .” Phương Vũ Tĩnh nói quanh co cũng không biết làm thế nào giải thích quan hệ của cô và Chiêu Ngọc.

“Tôi không có say, không có say, mời. . . . . .” Thoáng chốc, một giọng điệu trầm bổng bay vào nhà, hai người đàn ông ngã trái ngã phải, nâng đỡ
nhau bước vào cửa.

“Ách. . . . . . Rượu chưa vào. . . . . . Ách. . . . . . Ta không say!”

“Cha, Ngọc, vậy là sao?” Phương Vũ Tĩnh nhìn Phương Tu Bình ôm lấy cha từ tay Phương Tu Long đang say khướt vào phòng, không nhịn được mà nhăn mày
lại.

“Sao lại uống thành như vậy?” Ngô Thu Muội bĩu môi, không thể làm gì, cũng đi theo vào phòng.

“Chúng ta đánh một trận, sau đó. . . . . . Sau đó đi uống rượu, tửu lượng của
cha vợ thật. . . . . . Thật không phải cái. . . . , ngay cả ta. . . . .
.” “Rầm!” Anh ngã xuống người Phương Vũ Tĩnh, “Em thật là thơm! Cho anh
dựa vào một chút, bảo bối!”

Đỡ cha vào phòng nghỉ ngơi, sau khi
ra ngoài anh emnhà họ Phương nhìn thấy cảnh này, mắt hai người trợn to
như chuông đồng, cằm cũng muốn rơi xuống đất.

“Chị. . . . . . Chị!” Phương Tu Long cuối cùng tìm được đầu lưỡi của mình, “Anh ta —— Anh ta là?”

“Vũ Tĩnh, em và cậu ta quan hệ như thế nào?” Là người lớn tuổi, Phương Tu
Bình ngửi thấy điều gì đó giữa Phương Vũ Tĩnh và người đàn ông xa lạ
này.

Phương Vũ Tĩnh luống cuống tay chân, một mặt bận bịu nâng đỡ Vũ Chiêu Ngọc đang dính trên người cô, một mặt lại phải đối diện với
anh em nhà họ Phương thẩm vấn, cô có chút luống cuống , gương mặt như
vướng một rạng mây đỏ, Vũ Chiêu Ngọc vẫn ra sức dựa vào người cô.

“Kêu hai đứa cầm cái khăn nóng nhưng sao toàn bộ lại sững sờ ở đây?” Mới vừa ra khỏi phòng, Ngô Thu Muội nhìn chằm chằm hai đứa con trai của mình mà tức giận.

“Mẹ!” Phương Vũ Tĩnh ném ánh mắt cầu cứu đến mẹ.

Ngô Thu Muội cười cười, “Tu Bình, con cùng Vũ Tĩnh đưa Chiêu Ngọc trở về đi. Tu Long, con qua đây giúp mẹ chăm sóc cha!”

“À!” Phương Tu Long bất đắc dĩ nghe lời, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn,
muốn từ chị cùng người đàn ông say rượu kia tìm ra manh mối. Nhìn khuôn
mặt người ông bầm tím cùng bộ dạng dơ dáy kia, thật không hiểu tại sao
chị mình lại quen hắn?

“Đi thôi!”.

Phương Tu Bình yên
lặng, khuôn mặt trầm tĩnh, nhận lấy người từ Phương Vũ Tĩnh, “Hắn là ai? Ở trên xe em nên thành thật nói ra.”

Phương Vũ Tĩnh gật đầu, nói nhỏ, “Em biết.” Anh hai là người nghiêm chỉnh, đứng đắn, luôn nghiêm
khắc, biết kiềm chế bản thân, cũng nghiêm khắc với mọi người. Mà hôm nay Ngọc lại biểu hiện tệ như vậy, không biết anh hai sẽ nghĩ sao? Thật
hỏng bét.

“A! Nhẹ một chút.”

Tĩnh rượu sau khi say thì toàn thân sẽ đau nhức, Vũ Chiêu Ngọc cảm thấy ót
giống như có mấy vạn chiếc máy bay oanh tạc, mà toàn thân xương cốt đã
muốn tan rã.

“Là ai đưa anh về?” Anh chỉ nhớ lần cuối anh thấy đó là một cô gái xinh đẹp giống như Vũ Tĩnh, tiếp theo là bất tỉnh nhân
sự, chờ anh khôi phục ý thức đã là buổi trưa ngày hôm sau. Giờ phút này, anh ngồi trên ghế sa lon, mà Vũ Tĩnh đang giúp anh bôi thuốc.

Phương Vũ Tĩnh dán cao lên vết bầm, không vui, vỗ một cái, “Là anh hai em!”
Giận anh đánh nhau coi như không tính, nhưng uống rượu lại dám lái xe,
quả thật không muốn sống nữa mà.

“Rất đau nha!” Vũ Chiêu Ngọc che vết bầm, lớn tiếng la.

“Đau chết luôn đi, để anh khỏi phải mang tính mạng ra đùa giỡn.” Phương Vũ Tĩnh đóng hộp thuốc lại.

“Thật xin lỗi! Để cho em lo lắng.” Vũ Chiêu Ngọc đứng dậy đi tới sau lưng cô, đôi tay ôm cái eo mảnh khảnh, cằm chống trên vai cô. Từ người cô tỏa ra hương thơm tự nhiên của phái nữ, là ngọt mà không ngán, hương tóc cũng
nhẹ nhàng thanh nhã.

Không kiềm chế được mà rơi xuống tóc cô
những nụ hôn liên miên, cuối cùng anh gặm lấy vành tai xinh xắn kia; tay cũng không an phận vuốt nhẹ đường cong của phái nữ, từ eo ven theo sống lưng lên đến ngực, người anh dán sát lấy lưng cô không một khe hở, anh
cảm giác hai người như hợp thể, một cảm giác nóng ran từ dưới bụng bắt
đầu vọt lên.

“Ngọc!” Phương Vũ Tĩnh có chút ngượng ngùng, có chút dè dặt, cũng khẩn trương lo lắng, cô không biết phải làm sao đối mặt
loại cảm giác loạn ý mê tình này. Cô cũng rất thích loại thân mật này,
nhưng lý trí nói cho cô tình dục trước hôn nhân là không nên, nhưng cô
yêu anh, không muốn làm cho anh thất vọng, giống như cô vì cự tuyệt Lưu
Tân muốn ân ái, cho nên Lưu Tân mới có thể vũ nhục cô, thậm chí muốn xâm phạm cô. . . . . .

Nhưng mà, Ngọc không như vậy, cô thật lòng
yêu anh, như vậy cô nên vì anh mà phá vỡ nguyên tắc của mình sao? Lý trí cùng tình cảm trong đầu giao chiến, cuối cùng lý trí đã đánh bại tình
cảm, cô xoay người đẩy anh ra.

“Sao vậy?” Anh còn chưa đã ngứa, hai mắt đầy ngọn lửa dục vọng.

“Em không thể.” Cô cắn môi dưới run rẩy.

Lúc này, Vũ Chiêu Ngọc mới chú ý mình đang thương tổn tới cô, cảm nhận được nội tâm kinh hoàng lo lắng của cô, dục hỏa của anh dần dần thối lui.

“Xin lỗi, do anh quá nóng lòng, đã làm em sợ?” Anh đem “Tại sao” nuốt vào, êm ái vuốt ve đôi môi trắng bệch của cô.

Cô lắc đầu một cái, “Chỉ là. . . . . . Em không quen.” Tiếp theo, cô run
rẩy liếc anh, “Anh. . . . . . Anh sẽ vì em nói “không” mà khó chịu?”
Giống như Lưu Tân.

Cuối cùng Vũ Chiêu Ngọc cũng hiểu nỗi sợ hãi của cô từ đâu mà đến, sắc mặt anh trầm xuống.

“Anh. . . . . . Anh tức giận?” Cô nhạy cảm phát hiện anh khác thường, cô thấp thỏm nhỏ giọng hỏi.

Vũ Chiêu Ngọc biết mình đã dọa đến cô, tay nắm chặt từ từ buông ra, trên mặt nở nụ cười ấm áp, anh lắc lắc đầu nói.

“Anh không tức giận, em làm vậy không có sai, em không cần phải để ý đến sắc mặt của anh.” Đàn ông được ví như động vật, phụ nữ chưa nói “Không” thì bọn họ rất dễ dàng kích động, hơn nữa với những phụ nữ có thái độ mập
mờ không rõ, càng dễ dàng kích thích sắc dục của họ.

“Nhưng. . . . . . khi em nói “Không”, không ai nguyện ý nghe.” Cô chần chờ nói ra lo lắng của mình.

Tên Lưu Tân đáng chết dám tổn thương cô sâu như vậy, một đấm kia coi như
tiện nghi cho hắn! Vũ Chiêu Ngọc cảm thấy căm giận bất bình.

“Em
đừng sợ, đây là thân thể của em, em có quyền lựa chọn, em không cần quan tâm suy nghĩ của người khác, biết không?” Anh ôm cô vào ngực.

“Em không biết nên làm thế nào?” Cô run rẩy thì thầm, “Em không muốn chống
đối cha, em cũng không muốn làm tổn thương bất cứ ai, nhưng mà. . . . . . Em thật sự là không biết.” Khi áp lực bên ngoài cùng nội tâm kiên trì
đi ngược, vì người ngoài mà phá vỡ nguyên tắc, nội tâm liền áp lực. Cô
muốn làm tròn chữ hiếu, cũng không muốn tổn thương cha mẹ hoặc Lưu Tân
hoặc bất cứ người nào, nhưng mà, cô lại lựa chọn tìm kiếm tình yêu thật
sự của mình, phản bội tình thân.

“Không cần chất vấn bản thân, em có lựa chọn, nói ra suy nghĩ của mình, mới có thể làm cho người khác
biết. Ngàn vạn đừng đem tâm sự đặt trong lòng, em là Phương Vũ Tĩnh, em
không cần vì anh hoặc những người khác mà thay đổi mình, mỗi người đều
có cuộc sống riêng, con đường riêng, cũng không ai có tư cách yêu cầu
người khác đi con đường không thuộc về bản thân. Em không cần vì anh mà
gò bó mình, em vẫn là em!”

“Ngọc!” Cuối cùng Phương Vũ Tĩnh cũng có thể cởi bỏ mặt nạ bao lâu nay, nước mắt như sợi dậy trân châu trợt xuống gò má.

Vũ Chiêu Ngọc ôm chặt cô, mỉm cười vuốt mái tóc dài của cô, “Anh yêu em,
cả ưu điểm, cả khuyết điểm của em, cả tính cổ quái, cả tật xấu của em.”

“Em mới không có nhiều tật xấu như vậy.” Cô vừa khóc vừa đấm nhẹ anh.

“Còn nói không! Là ai không dám xỏ lỗ tai?” Nếu không nhờ đôi khuyên tai,
anh cũng không dám khẳng định chính Lưu Tân là người bắt cóc cô.

“Cái đó. . . . . . Vì em sợ cha nói em hư hỏng. Trước kia em có đọc Giáo
điều nữ giáo, quy định rất nghiêm khắc, xỏ lỗ tai là hành động phản
nghịch, cho nên. . . . . .”

Vũ Chiêu Ngọc không nghĩ tới cô thẳng thắn mà khai ra như vậy, nhịn không được mà ôm bụng cười lăn lộn.

“Anh đừng cười! Người ta nói thật mà!” Cô nũng nịu giẫm chân, những nắm đấm nhẹ nhàng rơi xuống người anh.

Vũ Chiêu Ngọc vội vàng cầm cổ tay cô, “Được! Được! Anh không cười em, anh
dùng hôn. . . . . .” Anh liền kéo cô lại, đặt lên môi cô nụ hôn nóng
rực, làm cho tiếng kêu kháng nghị của cô như lá rơi mùa thu, cùng nhau
biến mất trong lòng ngực ấm áp của anh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.