Thiếu Niên Cố Chấp Phải Ngoan

Chương 50



Nói Đường lão phu nhân hồ đồ cũng được, nói bà ấy tự tin thái quá cũng thế, từ trước đến nay bà vẫn luôn là người có tiếng nói nhất trong nhà họ Đường, nhưng hiện tại dù là con trai hay cháu gái đều đứng về phía đối lập với bà, nói thật, trong lòng bà cũng không chịu nổi.

Ngày đó lúc ngồi trong viện, bà đột nhiên nhớ lại quá khứ, nhớ tới những năm tháng vì công việc làm ăn mà bận rộn bôn ba khắp nơi, những ngày thiếu ăn thiếu mặc. Thời gian trôi nhanh tựa như bát nước bị hắt ra ngoài, nước đổ khó hốt.

Tới tầm tuổi này của bà, muốn bà thừa nhận mình đã sai là chuyện không thể nào. Kỳ thật bà biết với trí thông minh của Đường Uyển Tâm, thi lấy thành tích đứng đầu khối thì không thành vấn đề.

Cho nên tại sao lại đánh cược như vậy?

Cứ coi như cho bà lão lớn tuổi như bà một cái bậc thang chịu thua để bước xuống đi, dù sao thì bà cũng không thể trưng ra vẻ mặt ôn hoà rồi nói:: “Được rồi, đều nghe  theo bố con con.”

Bà đã sống tới từng này tuổi, cũng chưa từng vì chuyện gì mà cúi đầu như thế cả.

A Xuân biết suy nghĩ của Đường lão phu nhân, lão ngoan đồng ấy mà, càng già tính cách càng giống trẻ con.

Ngày hôm sau, Đường Uyển Tâm dậy rất sớm, bây giờ thật sự là vẫn còn rất sớm, mặt trăng chỉ vừa mới lặn khỏi chân trời, cô đã ăn mặc chỉnh tề.

Thời tiết tháng 11 lạnh lẽo, đến gió cũng mang theo sương giá, lúc thổi lên mặt còn cảm nhận được sự rét buốt thấu xương.

Đường Uyển Tâm mặc đồng phục lại khoác thêm chiếc áo khoác thật dày, kéo chặt mũ len trên đầu xuống. Dự báo thời tiết nói mấy hôm nay nhiệt độ sẽ rất thấp, xem ra cũng có lúc dự báo không lừa ngừa, cô cảm nhiệt độ cao nhất của ngày hôm nay tối đa cũng chỉ khoảng mười độ.

Cây cối hai bên đường phố đã rụng gần hết lá, lộ ra cành cây khẳng khiu, không còn tươi tốt như mấy tháng trước. Trên mặt đất, lá rụng thành từng tầng chồng lên nhau. Mùa đông cứ như vậy, lặng yên không một tiếng động bao phủ cả thành phố.

Gần đây Đường Uyển Tâm vẫn ngồi xe bus công cộng để đến trường học, trên đường đi còn tiện thể đeo tai nghe luyện nghe tiếng Anh. Môn tiếng Anh cũng là thế mạnh của cô, nhưng cho dù có giỏi mấy cũng sợ có lúc sơ sẩy, đặc biệt là lần này còn dùng thành tích đánh cược với bà nội, dù thế nào thì cô cũng phải nỗ lực hơn.

Xe bus chậm rãi lăn bánh trên đường, cô chống cằm nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ, tai nghe truyền đến cuộc đối thoại bằng tiếng Anh, cô thường thường nhỏ giọng lặp lại vài câu tiện luyện khẩu ngữ.

Chiếc ghế bên cạnh có người ngồi xuống, cơ thể Đường Uyển Tâm hơi giật giật, nhưng cô vẫn không quay đầu lại, cô ôm chặt cặp sách hơn. Xe bus tới trạm liền dừng lại, đột nhiên có người chạm vào cánh tay cô, cô nghiêng đầu nhìn qua, đôi mắt như bừng sáng, cặp con ngươi càng thêm mê người.

“Sao cậu lại ở đây?” Cô hỏi.

Lục Phong Châu nhét túi sữa đậu nành vào tay cô, “Đi theo em lên xe.”

Đường Uyển Tâm không khách khí ngậm ống hút uống một ngụm, “Không đi xe máy nữa?”

Lục Phong Châu kéo kéo áo khoác trên người, nghịch ngợm sờ mũi, “Quá lạnh.”

Đường Uyển Tâm không hề nghi ngờ lý do của cậu, thời tiết mấy hôm nay đúng là quá lạnh. Cô lại uống thêm mấy ngụm sữa, “Môn tiếng Anh cậu ôn tập đến đâu rồi?”

Lục Phong Châu đang xé vỏ túi bánh mì, đầu cũng không thèm ngẩng lên, “Cũng tàm tạm.” Cậu đưa cái bánh mì đã được bóc vỏ tới trước mặt Đường Uyển Tâm, “Yên tâm, sẽ không để em mất mặt đâu.”

Đường Uyển Tâm: “……”

Cái gì mà không để mất mặt.

Cậu cũng không phải gì của cô mà?

Đương nhiên, những lời này cô chỉ dám nói trong lòng.

Lục Phong Châu đưa bánh mì tới tận môi cô, “Há mồm.”

Đường Uyển Tâm ngoan ngoãn hé miệng, hung hăng cắn một miếng, bánh mì có nhân, hương vị không tồi.

Lục Phong Châu nhướng mày cười cười, nhắm ngay chỗ của vừa cắn, cũng há mồm cắn một miếng, “Ừm, ăn ngon.”

Đường Uyển Tâm trợn to mắt, chỗ đó còn dính nước miếng của cô đó.

Cái này cũng coi như là hôn môi gián tiếp đúng không?

A a a.

Cô ngậm ống hút, không dám nhìn Lục Phong Châu nữa, quay đầu nhìn về nơi khác, nhưng trong vô thức, khóe miệng cô khẽ cong lên, ánh mắt ngoài vẻ ngượng ngùng còn có chút vui vẻ không thể che giấu.

Lục Phong Châu lại lấy ra một chiếc bánh mì từ trong cặp sách, sau khi bóc vỏ lại thì thành thật để nó vào tay Đường Uyển Tâm, “Ăn đi.”

Đường Uyển Tâm: “…… Ừm.”

Môi cô vẫn ngậm ống hút, lúc này nhẹ nhàng nhả ra, vài giọt sữa đậu nành chưa kịp hút cũng bị mang ra, treo trên khóe môi cô, nhưng bản thân cô lại chẳng biết gì.

Lục Phong Châu hơi nghiêng người, chậm rãi ghé sát lại gần cô, nhìn đôi mắt cô mở to chưa đầy hoài nghi, cậu giơ tay chạm lên khóe môi cô, nhẹ nhàng lau lau, “Có gì đó dính lên.”

Đường Uyển Tâm chưa kịp nói gì thì động tác tiếp sau đó của cậu khiến gương mặt cô đỏ bừng.

Lục Phong Châu bỏ chính ngón tay đó vào miệng mình, còn liếm một cái, “Ừm, hương vị của sữa đậu nành cũng không tồi.”

Đường Uyển Tâm: “……”

Cậu được ông trời phái xuống chuyên môn để trêu chọc cô đấy à?

Hừ, đáng giận.

Lần này cô thật sự quay hẳn người đi, không đối mặt với cậu nữa, chỉ để cho cậu một bóng lưng duyên dáng.

Trong lòng Lục Phong Châu đang vui vẻ đến điên rồi. Cậu cảm thấy hôm nay cậu nhất định có thể làm bài rất tốt, bởi vì quá con mẹ nó vui vẻ.

Xe bus lại dùng trước một trạm khác, chỗ này cũng là trạm xuống trường cấp ba Thánh Hiền. Lục Phong Châu bước xuống xe trước, cậu xoay người duỗi tay đỡ Đường Uyển Tâm.

Bàn tay thiếu niên vừa dày vừa rộng, động tác duỗi tay lại càng đẹp trai muốn chết. Đường Uyển Tâm đứng trước cửa xe nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, phía sau có người thúc giục, cô do dự một giây, dũng cảm đặt tay mình vào trong tay Lục Phong Châu.

Trong nháy mắt khi hai bàn tay chạm nhau, cảm giác như có dòng điện ùa vào thân thể hai người, chạy dọc cơ thể khiến bản thân tê dại.

Đường Uyển Tâm xuống xe, lập tức rút tay về, nhấc chân đi về phía trường học.

Lục Phong Châu đi ở phía sau, rũ mắt nhìn bàn tay đó, khóe miệng cứ cong lên không thể khống chế, cậu nhét tay vào túi quần, muốn lưu giữ độ ấm phía trên nó

Tiểu Đào chạy tới, “Tâm Tâm, sao cậu cũng sớm thế?”

Đường Uyển Tâm nhìn cô ấy, “Cậu cũng tới rất sớm.”

Tiểu Đào thân mật kéo cánh tay Đường Uyển Tâm, “Cũng chẳng có cách nào, tối hôm qua lúc mình về nhà mới phát hiện ra không mang sách tiếng Anh về. Môn thi đầu tiên của ngày hôm nay là tiếng Anh, nên mình phải tới sớm chuẩn bị.”

Tiểu Đào nói chuyện với Đường Uyển Tâm xong, lại quay đầu vẫy tay chào Lục Phong Châu, “Hi, anh Châu.”

Đường Uyển Tâm ngẩn người, “Sao cậu lại đột nhiên gọi cậu ấy là anh Châu thế?”

Tiểu Đào híp mắt, “Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm mà. Tối hôm qua mình ăn của cậu ấy nhiều như vậy, hôm nay đương nhiên phải nhiệt tình một chút.” Cô ấy lại nói: “Đúng không, anh Châu?”

Lục Phong Châu vươn ngón tay cái.

“……”

Đường Uyển Tâm lắc đầu, người bên cạnh cô đã bị thu mua, tốc độ thật nhanh.

8 giờ 10 phút, môn thi tiếng Anh đầu tiên chính thức bắt đầu.

Đường Uyển Tâm không vội vàng hấp tấp, trước tiên phải cẩn thận viết tên và lớp học của mình xong xuôi, sau đó vẫn dùng phương pháp làm bài như thường lệ. Xem hết đề thi một lần, phân chia các câu hỏi theo trình độ khó dễ, tính toán thời gian giải quyết các câu hỏi trong đầu.

Ba phút sau bắt đầu làm bài thi.

Nền tảng kiến thức của cô khá vững chắc, trước khi thi còn làm rất nhiều đề thi để luyện tập, cho nên lúc làm bài có thể nói là múa bút thành văn.

Giám thị cơi thi đi qua đi lại, ngăn chặn mấy người nào đó đang manh nha có ý định xin cô đáp án.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, lúc làm đến câu cuối cùng trong đề cô lại có chút do dự. Câu hỏi cuối cùng trong đề là kể lại một chuyện có ý nghĩa nhất của bản thân, từ đó thể ảnh hưởng của người mẹ với con cái.

Trình bày theo dạng tiểu luận bằng tiếng Anh.

Nói thật, ấn tượng của cô về mẹ rất mơ hồ, chỉ biết mẹ cô là kiểu người mềm mại yếu ớt, loại tính cách mềm yếu này chú định quyền khống chế hôn nhân của bà ở trong tay người khác.

Đường Uyển Tâm không biết mẹ của cô có hạnh phúc với cuộc hôn nhân này không? Bà tuổi xuân chết sớm, có lẽ cũng không hẳn là cảm thấy hạnh phúc nhỉ?

Cô nhìn đồng hồ, cố gắng gạt bỏ những tâm tư phiền muộn, dựa vào ký ức, viết lại một câu chuyện.

Cùng lúc đó, Lục Phong Châu cũng làm tới câu hỏi cuối cùng đó. Bố mẹ của cậu vẫn còn đầy đủ, nhưng hai người đó lại quá bận rộn với công việc. Một năm cả nhà bọn họ còn không gặp nhau được vài lần. Còn ảnh hưởng sao? Ảnh hưởng thì đúng là vẫn có. Nếu không phải bọn họ không quan tâm đến cậu, cậu cũng sẽ không trở thành đại ca học đường của trường Thánh Hiền.

Nhớ trước đây, hồi cậu còn học trung học, thành tích luôn thuộc top đầu của khối. Thỉnh thoảng lúc cậu vui vẻ còn sẽ thi được thành tích top 1 của khối chơi chơi.

Nhưng lại gặp phải một đôi cha mẹ chẳng quan tâm gì đến con cái như vậy, sau này cậu cũng không biết mình học tập vì cái gì, dù sao cũng không ai quan tâm, dứt khoát không học nữa cũng chẳng sao.

Một lần sa ngã này, trực tiếp biến mình thành đại ca học đường.

Lần sa ngã này, đúng là ngã rất đau, rất tàn nhẫn.

Lục Phong Châu kiểm tra lại đáp án các câu hỏi phía trước hai lần, cuối cùng mới bắt đầu vắt hết óc nghĩ về ảnh hưởng sâu sắc nhất của vị kia với mình.

Cũng chẳng còn cách nào, dù sao cậu cũng không thể viết là mẹ của cậu mặc kệ cậu được.

Tình thương của mẹ là tinh thần vĩ đại như vậy, không thể để nó thất bại trong tay cậu được.

Bịa, vắt hết óc để bịa chuyện thôi.

Lúc Lục Phong Châu viết bài tiểu luận này còn mang theo chút tâm lý phản nghịch, thái độ không cam lòng để xây dựng một câu chuyện vô căn cứ. Nhưng cậu không ngờ tới là một bài văn kết hợp linh tinh vô lý như vậy, chẳng những đạt được điểm cao, mà còn nhận được giấy khen thưởng.

Xong việc, cậu nhìn giấy chứng nhận vinh dự, thầm mắng câu, mẹ nó, thật vô nghĩa!

Tiếng chuông báo hiệu thời gian làm bài kết thúc vang lên, các bài thi được truyền tay từ phía sau truyền lên, giám thị coi thi cầm tập bài trong tay, xoay người ra khỏi phòng học.

Lục Phong Châu rất muốn biết Đường Uyển Tâm làm bài như thế nào, nhưng vẫn kiên nhẫn không đi quấy rầy cô.

Không bao lâu sau, môn thi thứ hai bắt đầu.

Phòng học lại một lần nữa chỉ còn tiếng lật giấy và tiếng ngòi bút di di trên giấy.

Tất cả học sinh vượt qua một ngày vừa gian nan vừa kích thích.

Thi xong, Tiểu Đào lại làm phiếu rút thăm đoán điểm, cô ấy viết các mức điểm lại một lần nữa, gấp lại, trộn lên, “Tâm Tâm rút một cái đi.”

Đường Uyển Tâm: “Không phải hôm qua mới bốc thăm rồi sao?”

Tiểu Đào giải thích, “Chắc cậu không biết chuyện này, rút thăm ngày hôm qua vậy là để kiểm tra vận thế, chúc thành công sớm.”

Đường Uyển Tâm bĩu môi, “Vậy lần rút thăm hôm nay để làm cái gì?”

Tiểu Đào: “Hôm nay mọi chuyện đều đã trần ai lạc định*, lần rút thăm này phù hộ chúng ta đều được điểm cao.”

Đường Uyển Tâm: “Được rồi, cậu có lý.” Cô chỉ đành chọn bừa một cái.

Tiểu Đào hồi hộp ghé sát vào, duỗi cổ mong ngóng, đến mí mắt cũng không thèm chớp.

Đường Uyển Tâm gỡ giấy ra, bên trên viết “Full điểm”.

Tiểu Đào cảm thấy lạ, cũng tự rút một cái. Vì để kiểm chứng tính chuẩn xác của phương pháp này cô ấy còn đặc biệt nhờ các bạn bàn trước bàn sau cũng rút một tờ. Còn ghi lại kết quả vào một quyển sổ nhỏ, nếu tính chuẩn xác của phương pháp này cao, vậy kì thi lần sau cô ấy lại làm tiếp!

Thời gian nhoáng cái đã tới hai ngày sau, là ngày thành tích của tất cả các học sinh được công bố.

Đường Uyển Tâm có hơi khẩn trương, mấy ngón tay cứ xoắn lại với nhau.

Lục Phong Châu nhét tay trong túi quần, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, sau đó cậu xé một mảnh giấy từ quyển vở ra, viết mấy chữ, truyền lên bàn Đường Uyển Tâm.

Đường Uyển Tâm ngoái đầu lại, nhìn cậu.

Cậu duỗi tay chỉ chỉ tờ giấy.

Đường Uyển Tâm mở tờ giấy ra: Hôm nay em rất xinh đẹp, nào, cười một cái.

Đường Uyển Tâm mím môi, khi ánh mắt quay lại nhìn Lục Phong Châu còn lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Cô bỏ tờ giấy đó vào ngăn bàn.

Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng gọi: “Đường Uyển Tâm.”

Đường Uyển Tâm đứng lên.

Sau đó ông lại gọi: “Lục Phong Châu.”

Lục Phong Châu cũng đứng lên.

Các bạn học trong lớp khe khẽ nói nhỏ, không biết đã xảy ra chuyện gì?

Chủ nhiệm lớp nghe đám học sinh bên dưới xi xào hết đợt này đến đợt khác, cầm lấy thanh thước kẻ bằng sắt vỗ vỗ lên bục giảng, “Yên lặng, yên lặng.”

Mọi người lập tức câm như hến.

Nhưng ánh mắt vẫn thường liếc về phía hai người đang đứng, trong mắt các học sinh đều có hai chữ to đùng viết hoa “Ăn dưa”

Chủ nhiệm lớp đẩy đẩy mắt kính trên mũi, “Chuyện là như này, hai bạn học sinh này là đối tượng trong điểm mà thầy muốn nói tới ngày hôm nay.”

Mọi người ngồi nghiêm chỉnh, nội tâm đều bắt đầu hoạt động phong phú: Câu mở đầu thế này hình như không tốt lắm? Hay là chuyện bọn họ yêu đương bị trường học phát hiện rồi? Hoặc là bọn họ phạm lỗi gì đó khác chăng?

Cả đám học sinh như hóa thân thành thần trinh thám, phân tích từng lời nói biểu cảm của thầy chủ nhiệm, thuận tiện nêu ra kết luận của mình.

“Vì sao lại phải nhắc đến hai em học sinh này?” Chủ nhiệm lớp ra vẻ thần bí tạm dừng một chút, nhưng gương mặt cố làm ra vẻ nghiêm trọng đó cũng chẳng trụ được lâu, trong giâ lát đã để lộ nụ cười khoe hàm răng trắng: “Bởi vì hai em học sinh này, một người có thành tích xếp thứ nhất của khối, một người là người có thành tích tiến bộ lớn nhất của khối!”

Mọi người: “……”

Quả dưa lớn như vậy?

Hình như ăn không ngon lắm.

Đường Uyển Tâm thôi đi, học sinh ba tốt ngoan ngoãn chăm chỉ có tiếng, thành tích của cô tốt, trong lòng mọi người cũng không có nhiều lăn tăn. Nhưng mà, Lục Phong Châu? Cái vị đại ca học đường mỗi ngày đều không học tập gì đó cũng có thể thi tốt?

Ai tin!

Không, chuyện này tuyệt đối là giả.

Có một bạn học hỏi: “Thầy ơi, thành tích của Lục Phong Châu xếp hạng bao nhiêu ạ?”

Nụ cười trên mặt chủ nhiệm lớp càng có ý nhị, “Top 10.”

Mọi người: “Mẹ nó!” Không phải chỉ là đứng trong top 10 thôi sao?

Chủ nhiệm lớp tiếp tục thả thêm một quả bom, “Top 10 toàn khối.”

10?

Toàn khối!!

__________________

Thì ra chương trước là hiểu nhầm Đường lão phu nhân, xin chân thành xin lỗi.

Cách làm bài của Đường Uyển Tâm cũng độc đáo đấy, có thể học theo, nhưng tốn những ba phút lận, bình thường mình cứ làm thôi. Dễ thì triển mà khó quá bỏ qua 🙂

Trần ai lạc định: Ý chỉ kết cục của mọi chuyện đã định, khó lòng thay đổi


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.