Jenner vẫn thức dậy trong tâm trạng tồi tệ. Vào ngày thứ hai trong chuỗi ngày bị cầm tù, cô ở một mình trên giường, và cô vẫn ngủ suốt lúc được tháo còng, trong khi cô thậm chí còn không thể lấy được chiếc chìa khóa mà không đánh thức Cael. Anh dường như thích thú để chứng tỏ với cô thêm một lần nữa rằng cô sẽ không giành quyền kiểm soát được ngay cả với điều nhỏ nhất, rằng cô hoàn toàn vô dụng. Đã là một khoảng thời gian rất dài từ khi cô còn tùy thuộc vào một ai đó về bất kỳ điều gì, và cô không thích điều đó một chút nào. Nhưng, dù thích hay không, Cael đang ép cô tùy thuộc vào anh về mọi thứ cho đến khi chuyến hải hành kết thúc và cô rời khỏi con tàu chết tiệt này.
Gã đần chắc chắn đang ngồi bên ngoài phòng khách, ì ạch với tách cà phê cuối cùng và ăn miếng bánh sừng trâu cuối cùng, hơn là đánh thức cô để cô có thể cùng ăn. Nếu anh không ở đây, thì một trong những người khác sẽ thay thế, để chắc chắn rằng cô không thò mũi ra ngoài phòng vì không có người canh gác bên cạnh cô. Cô hy vọng anh đã đi khỏi, vì ngay lúc này, đối phó với Fail hay Bridget sẽ dễ dàng hơn với anh.
Cô bỏ thời gian bày biện, rồi mặc một trong những bộ đồ ưa thích của cô, một chiếc quần lửng màu mòng két pha trộn giữa cotton và lụa và một chiếc áo màu trắng ôm sát trang trí màu mòng két tương tự. Đôi sandal nhỏ có giá nhiều hơn tiền tiêu vặt của cô trong hai tuần, được thiết kế riêng cho chân cô. Từ hộp nữ trang, cô lấy ra một đôi bông tai bạch kim, một đôi vòng tay, và một chiếc nhẫn ngón chân nhỏ xíu đính kim cương. Bộ trang phục tạo cho cô sự tự tin vì cô biết cô nhìn rất tuyệt với nó. Anh không biết điều đó, nhưng cách cô ăn mặc phần nào đánh vào anh. Cô đáng bị nguyền rủa nếu cô bỏ cuộc, bị nguyền rủa nếu cô cố mờ nhạt trong hậu trường, bị nguyền rủa nếu cô trở thành quý cô Dễ Bảo và Dịu Dàng (Miss Meek & Mild) Oh, cô sẽ giả vờ với anh nơi công cộng, bởi vì cô phải – nhớ đến Syd, cô nhắc nhở bản thân – nhưng ở nơi riêng tư… lại là điều hoàn toàn khác.
Cô lướt ra khỏi phòng ngủ và thấy Cael đang ngồi tại bàn ăn tối, một chiếc bàn trên bệ tròn với bốn chiếc ghế bọc nệm xếp xung quanh. Một khay thức ăn hình chữ nhật lớn đặt trên bàn, được lấp kín với bình café và hai nắp vung. Một chiếc dĩa trống nằm bên trái của anh và một tách café phía bên phải, ngay trước mặt anh là chiếc laptop, và tai nghe đúng vị trí.
Anh nhìn lên khi cô bước vào, gõ một lệnh trên laptop và tháo tai nghe. “Bữa điểm tâm.” Anh nói, chỉ hai chiếc nắp tròn trên khay. “Vẫn còn khá nóng. Nó vừa được chuyển đến khi em tắm.”
Cô không biết điều gì tệ nhất, không có bữa điểm tâm hay có bữa điểm tâm anh đã đặt mà không thèm hỏi han cô. Café trước tiên, cô lật chiếc tách sứ tráng men màu kem – không có đồ nhựa polystyrene nào trên tàu Silver Mist – và đổ đầy café . Anh quan sát trong yên lặng khi cô nhấp từng hớp tán thưởng trước khi nhấc những chiếc nắp đậy để kiểm tra thức ăn.
Tính thông thường của thức ăn gây ra đôi chút thất vọng : bánh mì lúa mạch, trứng bác, khoai tây, thịt xông khói. Cô đã mong đợi những thứ kinh tởm, chẳng hạn như cháo bột yến mạch lạnh, trứng luộc lòng đào. Cháo yến mạch cũng ổn khi dùng nóng, nhưng không thứ gì từng tác động đến cô như trứng luộc lòng đào, bất kể đồ dùng nhỏ xíu dùng để đập vỡ vỏ trứng và để múc từng muỗng ra khỏi vỏ trứng xinh xắn như thế nào. Cô sẽ không tin rằng anh đủ khả năng chồng chất lên cô cả cháo lúa mạch lạnh và trứng luộc lòng đào, nhưng anh đã gây ngạc nhiên cho cô. Bữa điểm tâm cổ điển đơn giản gần như là … một đề nghị hòa bình chăng?
“Ngồi đi.” Anh mời thân ái, đứng lên và kéo ghế cho cô. Cô trao cho anh một cái nhìn ngạc nhiên khi cô ngồi xuống. Cô đã quen với cách xử sự hào hiệp, nhưng cô không mong đợi vẻ lịch thiệp đến từ anh. Mặt khác, có thứ gì đó … mang dáng vẻ lục địa về anh, nhỏ thôi nhưng rất khác biệt, chẳng hạn quần áo của anh. Chẳng khác gì anh, cuộc sống của cô đầy rẫy những người ăn mặc đẹp, và đắt tiền, nhưng nó không như thế. Đó là cách cắt may, mềm mại và xếp nếp, điều đó cho thấy… có thể là Italy chăng? Ngữ giọng của anh hoàn toàn Mỹ, nhưng cô không xác định được vùng nào. Giống như anh đã du lịch quá nhiều đến nỗi trọng âm nguyên thủy của anh đã dần tiến hóa thành đồng nhất nhiều hơn.
“Anh từ đâu đến?” Cô hỏi khi cô trét bơ lên bánh mì.
Anh không trả lời, chỉ cười mỉm như thể cho rằng cô đang nỗ lực đào xới thông tin khỏi anh.
“Không phải nơi anh đang sống bây giờ đâu.” Cô thanh minh, “Là nguồn gốc ấy.” Cô định nói thêm ý cô là vùng nào của đất nước, nhưng vào giây cuối cùng, sự xúc cảm bản năng khiến cô nói “Nước nào?”
Đôi mắt xanh của anh nhướng lên, và nụ cười biến mất. Bingo! Cô vừa kịp che dấu sự mãn nguyện đột ngột của cô. Một sự công kích mù đã đánh trúng đích.
“Ý em là gì?” Anh hỏi nhẹ nhàng.
Cô chợt nảy ra ý nghĩ Cael có thể là người rất nguy hiểm, rằng do thám vào việc của anh không phải là điều thông minh để làm. Cô đang trêu ngươi một kẻ hung bạo, chỉ chứng tỏ cho anh thấy cô không phải con tin ngu ngốc đi đây đó với ý định của anh. Ít nhất cô không ngu ngốc, bởi vì ngay lúc này cô rõ ràng là một con tin.
Ra vẻ tình cờ, cô cắn một miếng bánh mì nướng. “Trọng âm của anh. Có chút gì đó về…”
“Đừng để cho trí tưởng tượng của em đi quá xa về tôi.” Anh nói, ngả lưng dựa vào ghế, “Tôi là người Mỹ.”
Vậy sao, Chắc chắn rồi.
Để chủ đề đó buông xuôi, cô tập trung vào bữa điểm tâm. Bất chấp nắp đậy trên thức ăn, trứng đã quá lạnh để cô có thể nuốt được, đặc biệt khi anh đang ngồi đó quan sát cô. Thịt xông khói và bánh mì nướng có thể chịu đựng được, vì thịt xông khói lạnh và bánh mì nướng cũng khá tuyệt, nhưng việc anh ngồi đó quan sát mọi hành động cô làm , mỗi miếng ăn trở nên khó khăn, và càng khó khăn hơn để nuốt xuống. Cuối cùng cô buông lát bánh mì trên dĩa và nói. “Hãy ngưng nhìn chằm chằm vào tôi! Tôi không phải là con khỉ trong sở thú.”
Miệng anh uốn cong. “Vậy không có ý tưởng gì cho tôi về những con vịt sao?”
“Tôi không có ý như thế.” Thật sự thì cô muốn kiếm thứ gì đó để ném vào anh. “Chỉ… ngừng quan sát tôi. Anh không có điều gì quan trọng hơn để làm sao?”
“Không.”
Có lẽ việc theo đuổi chiếc chìa khóa đêm qua không phải là ý tưởng tốt, vì anh không có vẻ có khuynh hướng cắt cô thành từng lát. Dù vậy, việc tiếp tục ăn là điều không thể, vì thế cô làu bàu. “Cuộc trình diễn kết thúc” và đứng lên. Cô rót thêm café vào tách và cầm chúng ra ngoài ban công, không nhìn lại để xem anh có đi theo hay không, nhưng chắc chắn anh sẽ làm như thế.
Cô ngồi vào một trong những chiếc ghế, khao khát được ở một mình, khoảng thời gian quý báu để có thể hít một hơi thở sâu và trấn tĩnh lại, nhưng anh dường như kiên quyết không cho phép cô một chút thởi gian nào được ở một mình trừ phi tắm và mặc quần áo, giải quyết nhu cầu tự nhiên. Thời gian ở trong phòng tắm quan trọng, nhưng cô không muốn mất cả giờ ở đó. Cô lo ngại rằng nếu cô nấn ná trong phòng tắm quá lâu, anh sẽ nghĩ cô bày trò gì đó và đi vào bên trong để kiểm tra cô hòng chắc chắn rằng cô không tìm ra cách chế tạo độc dược từ mascara và dầu gội hoặc thứ gì khác ghê gớm hơn.
Cô không biết nên đánh giá thế nào về Cael, và điều đó làm cô phiền muộn. Bình thường cô có những linh cảm về con người khá tốt, nhưng cô không thể sắp xếp trí óc cô đối với những chuyện liên quan đến anh. Anh và cộng sự rõ ràng đang theo dõi quý ông Larkin, người cô đã không quan tâm đến ngay cái nhìn đầu tiên, ngoại trừ hắn là một trong những người đó, những người biết tận dụng sự quen biết. Câu hỏi quan trọng là : Ai là kẻ xấu, Cael hay quý ông Larkin? Hoặc không hề có ai tốt đẹp, có lẽ là xấu và xấu hơn.
Phát hiện đêm qua thậm chí làm cô hoang mang nhiều hơn. Cael khó chịu, phiền nhiễu và hống hách, kiên định, ngạo mạn, và anh bắt cóc Syd – thậm chí có thể nói anh cũng bắt cóc cả cô nữa. – Nhưng cô không sợ anh như bất kỳ người phụ nữ chân thật nào sẽ làm. Cô đã bị hoảng hốt vào lúc đầu, nhưng qua diễn biến của hai đêm, cô đã mất đi sự sợ hãi đó. Nếu cô thật sự lo lắng, cô sẽ không bao giờ thực hiện việc lấy cắp chiếc chìa khóa, cô sẽ không thể nào ngủ được khi anh nằm bên cạnh cô. Nhưng ngược lại, quá khứ của cô nào có hoàn thiện ở những nơi có đàn ông dính líu vào đâu cơ chứ. Có những lần trong cuộc đời cô, hormone đã đánh ngã ý thức chung và bản năng tốt đẹp bị bỏ qua. Điều đã xảy ra trước đây và bây giờ có thể xảy ra lần nữa, dù chưa ai vượt qua được sự phòng thủ của cô kể từ cuộc tình ngắn ngủi với Dylan. Bây giờ cô đã lớn hơn, thận trọng hơn. Cô hẳn đã mất trí, hoặc bản năng của cô mách bảo rằng Cael là một chàng trai tốt – hay ít ra cũng không phải xấu nhất?
Cô thở dài khi cô ngắm nhìn làn nước xanh thẳm, mong ước biết được điều sắp xảy ra, hy vọng Syd không bị dọa chết khiếp, mong ước Cael sẽ rớt khỏi tàu, hy vọng cô có cơ hội cứu anh qua lan can tàu… mong ước và hy vọng, giống như trong một bài hát xưa.
Ban công khá riêng tư, hoặc ít ra cũng tạo nên một ảo tưởng về sự riêng tư vì những vách tường kín từ sàn đến trần ngăn giữa ban công này và những ban công của phòng khác. Trong tình cảnh khác, cô hẳn đã tìm thấy trong cảnh tượng và bầu không khí tươi mát một niềm vui thích thực sự, nhưng tình thế này không có chỗ cho ngay cả một sự hài lòng đơn giản nhất.
Chuyến hải hành đầu tiên của cô, và chết tiệt, cũng là chuyến cuối cùng của cô. Không cách nào có thể khiến cô tự nguyện đặt chân lên tàu một lần nữa. Cô ghét ở trong vị trí mà, theo nghĩa đen, cô không có nơi nào để đi.
Cô không ngạc nhiên khi cô nghe tiếng cánh cửa mở, và Cael bước ra. Anh ngồi vào một chiếc ghế vững chãi khác, duỗi thẳng đôi chân dài của anh, hớp một ngụm café , anh ngắm nhìn đại dương giống như cô. Nếu cô không biết tốt hơn, cô sẽ cho là anh đang thư giãn. Không, anh thư giãn nhưng anh vẫn cảnh giác. Cô tự hỏi không biết có bao giờ anh thật sự bỏ đi sự phòng thủ của anh không, có phần việc nào của anh không luôn luôn đi kèm trách nhiệm không. Ngay lúc này, trên ban công được bảo vệ, không có gì khác ngoài đại dương, anh vẫn đầy cảnh giác y như thể anh lo ngại một cuộc tấn công có thể xảy đến bất kỳ lúc nào.
Sau một lúc, cô nhận ra anh mong chờ một cuộc tấn công – từ cô. Ý tưởng đó khiến cô vui vẻ đến mức tâm trạng của cô nhẹ nhõm hẳn. Anh cho rằng cô có thể làm được gì? Cách duy nhất để cô có thể ném anh ra khỏi tàu là anh phải trèo lên trên thành lan can trước. Cô đã học Judo, đúng vậy, nhưng cô không nghĩ Cael sẽ đứng yên ở đó trong khi cô cố gắng nhớ ra cách quật ngã anh, rồi thực hành với vị trí và sự thăng bằng của cô. Không phải chuyên môn của cô.
Tuy vậy cô thấy khá thích thú trong việc tưởng tượng đẩy anh qua lan can tàu. Anh sẽ tạo nên một cú bắn tóe nước lớn, tuyệt đẹp.
“Uống cho xong café của em đi và vào trong.” Anh nói cứ như thể anh đọc được suy nghĩ của cô. Cô đã không cố kiềm chế biểu hiện của cô, nên có lẽ cô trông có vẻ vui sướng một cách đột ngột.
Hiển nhiên anh không tin cô ngay cả việc ngồi ngoài ban công một mình, dù việc cô có thể làm gì hoặc đi đâu là một điều viễn vông.
Sức mạnh giữa cô và Cael quá chênh lệch – Anh, sau rốt, có tất cả sức mạnh – Thật đáng ngạc nhiên nếu cô có thể làm trầy da anh được chút nào. Anh có thể nghiến nát cô như nghiến một con rệp, và cô sẽ phải để cho anh làm. Bất kể điều anh muốn làm với cô là gì, cô không có cách nào để ngăn anh lại. Cô không thể làm tổn thương anh, không thể tố cáo anh với chỉ huy tàu, không thể hủy hoại kế hoạch bí ẩn của anh.
Dù vậy, cô có thể chọc tức anh, và cô thích thú làm như thế – nhưng không phải ở ngoài đây. Cô không biết liệu Larkin có ra ngoài ban công của hắn, ngồi lặng thinh, thưởng thức tách café buổi sang hoặc ly Ghostwater, đang lắng nghe mọi từ họ nói hay không. Cô không biết âm thanh truyền đi ở ngoài ban công tốt như thế nào. Trừ một thoáng vào ngày đầu tiên, ngay sau khi khởi hành, cô đã không ra ngoài đây.
Cô nhấp một hớp café nhỏ nhưng không nuốt xuống. Trong thực tế, tách café này có lẽ là tách cuối cùng cho đến giờ ăn trưa. Một cách duyên dáng, cô hỏi, “Chương trình của chúng ta hôm nay là gì? Có điều gì đặc biệt khiến anh thích thú không?”
Anh đặt tách café của anh xuống và nhìn chăm chú vào cô như thể cô biến thành người ngoài hành tinh. Jenner hết sức hài lòng trong việc ra dấu về hướng ban công của Larkin. Trong tinh thần hợp tác, cô tiếp tục, “Thời tiết rất tuyệt, tuy vậy, việc ở lại đây suốt cả ngày cũng rất lôi cuốn.”
Giọng nói sâu lắng mượt mà của Cael chạm vào da thịt cô êm như nhung. “Có vài thứ luôn khiến anh thích thú, em yêu, và ban công thật tuyệt với anh.”
….
Sydney cố gắng hết sức để nguôi ngoai, việc ở trong một tình trạng âu lo liên miên đang ăn mòn cô đến tình trạng cô chỉ có thể ăn ngủ được đôi chút. Lên cơn đau tim vào lúc này sẽ không đáp ứng được bất kỳ mục đích nào. Thực ra, nó sẽ làm tiêu tan mục đích được sống sót.
Cô đứng bên cánh cửa phòng ngủ, nhìn ra phong cảnh bên ngoài. San Diego là một thành phố xinh đẹp, và cô hy vọng sẽ không bao giờ thấy nó lần nữa. Cô sẽ không bao giờ đến thăm Caro lần nữa, giả sử như cô sống sót, Caro có thể đến Nam Florida để thăm cô.
Cho đến lúc này, những kẻ bắt giam cô chưa hề tỏ ra dấu hiệu bạo lực nào – ờ, ngoại trừ chỉa nòng súng vào sườn cô trong xe Limo. Vũ khí vẫn còn nguyên, luôn dễ dàng nhận ra trừ phi một cô hầu phòng hoặc người phục vụ vào trong phòng. Những kẻ bắt cóc không bao giờ cho phép cô ở một mình trong phòng với bất kỳ nhân viên khách sạn nào. Khi người hầu phòng đến, Syd bị đẩy về phía khác của dãy phòng, và cô luôn ở trong phòng ngủ với một trong những người bắt cóc khi thức ăn được đem đến phòng khách.
Ngoại trừ việc cô bị bắt cóc và bị hoảng sợ nằm ngoài hiểu biết của cô, những kẻ bắt cóc dường như bận tâm đến việc làm sao cho cô thấy thoải mái nhất, điều này quá trái ngược với điều cô mong đợi đến nỗi cô không biết phải nghĩ gì : Chỉ cần cô không gây cho họ rắc rối thì Jenner sẽ không bị tổn hại. Họ không muốn tiền, cô không có ý tưởng nào về thứ quái quỷ mà họ muốn.
Ngày hôm qua cô đã nói chuyện với cha cô để giải thích về việc cô đã bỏ lỡ chuyến du hành vì một thứ vi trùng đường ruột cấp tính đặc biệt. Sau khi làm ông an lòng rằng bệnh của cô không trầm trọng, ông đề nghị cô bay đến Hawaii và gia nhập với Jenner ở đó khi tàu Silver Mist neo giữa các đảo trong tuần sau đó.Syd nói với ông đó là một ý tưởng hay, nếu cô hết bệnh cô sẽ nghĩ về điều đó. Cô cũng phải cam đoan với ông rằng căn bệnh của cô không nguy hiểm. Đó là một phương cách tốt để thuyết phục cha cô rằng cô quá ốm để tham dự cuộc hải hành nhưng không ốm đến mức cần ông bay đến San Diego cũng như cô không cần phải nhập viện và ông cũng không cần phải gởi người đến để chăm sóc cô. Trong suốt thời gian cô nói chuyện với ông, Kim quan sát và lắng nghe chăm chú để chắc chắn Syd không cố gắng gởi đi bất kỳ thông điệp hoặc thứ gì được mã hóa.
Y như họ biết cách gởi đi mọi thông điệp được mã hóa.
Sự thiếu khả năng làm được điều gì trong hoàn cảnh này của cô gây nản chí. Cô biết cách giả vờ trong những sự kiện nghi thức, biết cách phối hợp các loại trang phục, biết cách đánh tráo một ngàn và một nghĩa vụ xã hội. Tuy nhiên, trừ việc lái xe hơi, cô không có đến một kỹ năng đơn giản có thể được coi là hữu dụng – và thậm chí nếu như cô có, cô chắc chắn không đủ can đảm để làm điều gì, cho nên vấn đề chỉ nêu lên để bàn luận.
Việc có thể được nói chuyện với Jenner giúp làm vững thần kinh cô. Hai cuộc đàm thoại của họ đã không kéo dài, chỉ đủ thời gian để họ làm vững lòng nhau, nhưng việc nghe được giọng nói của Jenner và biết cô ấy không sao đã cho cô hy vọng rằng cả hai sẽ qua khỏi việc này sống sót và khỏe mạnh. Kẻ giam giữ Jenner đã để cho cô ấy gọi điện thoại, vào một thời điểm khuya lơ khuya lắc, điều đó chắc chắn có ý nghĩa là Jenner đã không ngừng quấy rầy họ và cuối cùng họ đã nhượng bộ. Cô thích viễn cảnh đó vì nó cho thấy Jenner đã chiến thắng, dù chỉ là một chiến thắng nhỏ nhoi.
Thậm chí Syd có thể hình dung được Jenner thuyết phục họ như thế nào để cho cô ấy gọi điện thoại. Jenner không thật sự dễ đối phó; chỉ vì họ nói với cô ấy rằng Syd ổn không có nghĩa là Jenn sẽ tin họ, và cô ấy có chiều hướng bảo thủ cực kỳ và từ chối hợp tác trừ phi họ chứng minh điều đó mỗi ngày.
Đó là Jenn : Không thô bạo, nhưng chắc chắn đầy gai nhọn. Cô ấy sẽ bị hoảng sợ, nhưng cô ấy sẽ xoay sở và chiến đấu bằng mọi cách. Nói cách khác, gần như đối lập hoàn toàn với Syd, người chưa từng đấu tranh vì bất cứ điều gì trong cuộc đời.
Cô đột ngột hổ thẹn về bản thân. Cô có tất cả những thuận lợi mà một cuộc sống tiện nghi có thể cung cấp. Cô chưa từng làm việc, chưa từng bị đe dọa, chưa từng bị đói khát – trừ phi cô ăn kiêng, và cứ thế, cô để cho cuộc đời trôi qua dần. Cô đã có một ước hẹn tan vỡ, vì cô phát hiện ra thứ gọi là tình yêu của đời cô thích thú với tiền của cô hơn bản thân cô. Chỉ thế thôi. Cuộc đời của Jenner khắc nghiệt hơn, và cô ấy đã không để cho chúng dày xéo cô. Thay vì thế cô ấy vươn lên và vượt qua sự xoay vần của số phận.
Phía bên ngoài phòng khách, cô nghe thấy tiếng gõ cửa và một giọng nói ngân nga, “Phục vụ phòng đây!”
Tức khắc, Kim lướt vào trong phòng ngủ với cô và đóng cửa phòng lại. Syd chỉ nhìn được chút ít vào cửa sổ từ tư thế của cô. Dù cho cô có dũng khí, cô cũng sẽ không thể đưa ra lời cảnh báo vì những gì mà người đang giữ Jenner có thể làm với cô ấy. Đó là một lý do tốt để không phải tỏ ra can đảm, nhưng nó cũng là sự thật.
Kim đứng lắng nghe cho đến khi chàng trai phục vụ phòng rời khỏi, rồi cô ta nói. “Bữa trưa đã sẵn sàng.”
“Tôi nghe được mà.” Cô nói thẳng thừng, không đến nỗi cáu kỉnh nhưng cũng gần như vậy. “Cô đã gọi món gì cho tôi?”
“Một BLT (Bacon, Lettuce, Tomato : một loại bánh mì thịt xông khói).” Kim ngập ngừng, “Nếu cô muốn thứ gì khác, chỉ cần yêu cầu. Chúng ta có thể gọi piza, hoặc đồ ăn Tàu, hoặc món Mexico – bất cứ thứ gì cô muốn.”
Họ đang thỏa hiệp sao? Tù nhân được lựa chọn thức ăn. Cô nhìn xuống đôi tay khi ý nghĩ đó lóe lên trong cô. Thật vậy, phải, họ đang thỏa hiệp. Tất cả những tù nhân trên thế giới nên được đặt thức ăn họ muốn. Tại sao những người bắt giữ cô lại tử tế như thế? Tại sao những kẻ bắt giữ Jenner lại để cho cô ấy gọi cô mỗi ngày?
Bởi vì họ cần cô ấy. Câu trả lời như vỗ vào mặt cô. Nó hiển nhiên đến thế ư? Họ cần Jenner, và họ dùng sự an toàn của Syd để ép buộc cô ấy thực hiện điều họ muốn. Jenn, dĩ nhiên, đã nhận ra điều đó, và lợi dụng việc họ cần cô ấy để đòi hỏi những yêu cầu của riêng cô ấy.
Điều đó ảnh hưởng đến cả hai hướng, đúng không? Jenner sẽ không làm điều họ muốn trừ phi cô chắc chắn Syd ổn… Điều gì sẽ xảy ra nếu cô, Syd, từ chối nói chuyện với Jenner trừ phi cô cũng có được vài sự nhượng bộ? Họ muốn cô được vui vẻ, để cô tiếp tục nói chuyện và giữ Jenner trong tầm kiểm soát.
Vấn đề là, cô không biết tình thế nào cô và Jenn sẽ gây rắc rối nhiều hơn họ đáng phải có.
Cô sẽ phải cẩn thận. Cô sẽ không yêu cầu điều gì quá đáng. Cô biết cô không thể đi khỏi phòng khi cô muốn, nhưng, chết tiệt, cô sẽ không co rúm trong phòng giống như một cô nàng ngốc nghếch.
“Tôi muốn vài cuốn sách để đọc.” Cô nói. Cô mang theo một cuốn, nghĩ rằng cô và Jenner sẽ quá bận rộn với những hoạt động trên tàu nên không có nhiều thời gian đọc sách. Nhưng cô đã đọc xong trong ngày đầu tiên.
“Okay, hay đấy.” Kim nói, “Chúng ta sẽ lấy một số.”
“Và tôi sẽ không bị dấu trong phòng ngủ thêm nữa.” Syd tiếp tục. “Jenn sẽ không làm điều các người muốn trừ phi cô ấy nói chuyện với tôi mỗi ngày. Và nếu cô không nhượng bộ, tôi sẽ không nói chuyện với cô ấy.”
Nói xong điều đó, cô đi vào nhà tắm để rửa tay trước khi ăn. Kim nhìn theo cô một lát, khoảnh khắc bối rối, rồi ra ngoài phòng khách nơi Adam và Dori đang đợi. “Cứt thật.” Cô nói nhỏ, không muốn Syd nghe thấy. “Cô ấy đã bắt thóp được tụi mình.”