Editor: Serena Nguyen
Gặp lại sau khi xa cách, ta và Kim Nguyên Bảo không có ôm nhau mà khóc như dự tính, ngược lại còn tranh cãi ầm ĩ một trận. Nguyên nhân là, cậu ta không để ý ta phản đối, đánh ta ngất lôi ra sơn động, làm hại ta bỏ lại Công Tôn Liệt ở trong sơn động một mình đối mặt với cha ác ma của hắn, điều này làm cho ta sau khi tỉnh lại cực kì phẫn nộ.
“Tại sao ngươi đánh ngất xỉu ta? Công Tôn Liệt còn ở nơi đó, ta không thể cứ như vậy bỏ hắn, ta muốn đi cứu hắn!”
“Đứng lại!” Kim Nguyên Bảo chặn lại đường đi của ta, lạnh lùng nói “Lúc chúng ta đi ra, cái sơn động kia đã bị ngăn lại, nàng đi cứu hắn kiểu gì?”
“Ta đẩy từng cục đá ra còn không được sao? Đúng, ta không có năng lực cứu người, nhưng dù sao cũng hơn ngươi máu lạnh vô tình, thấy chết mà không cứu!” Nói xong, ta hung hăng đẩy cậu ta ra.
“Nàng đừng đi, ta đi!” Cậu ta kéo tay của ta.
“Ta không muốn ngươi giả từ bi, muốn cứu thì vừa rồi ngươi nên cứu, tại sao ngươi không cứu hắn? Ngươi có biết ta nợ hắn rất nhiều hay không, tất cả đều là lỗi của ta, là bởi vì ta hắn mới đi tìm Phệ Hồn đao, là bởi vì ta hắn mới bị nhốt trong hang động kia, ta rất đau lòng ngươi biết không? Ngươi biết không!” Ta mất khống chế cố gắng hất tay Kim Nguyên Bảo ra, lại vừa đúng động vết thương trên cánh tay cậu ta, máu tươi trong nháy mắt thấm ướt mảnh vải trắng vừa băng kỹ, Kim Nguyên Bảo cau mày.
Ta sợ hết hồn, tức giận trong nháy mắt bị hốt hoảng thay thế, luống cuống hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Đau không? Ta không cố ý, ta. . . . . . Ta giúp ngươi băng lại!”
“Tiểu Bắc.” Tay chợt bị túm, bàn tay ấm áp làm ta trong cảm xúc hốt hoảng có một tia tỉnh táo, “Đừng gây áp lực cho mình nữa, tất cả đều không phải lỗi của nàng.”
Lời của cậu ta vừa ra khỏi miệng, nước mắt của ta liền trào ra: “Sao lại không phải lỗi của ta? Kim Nguyên Bảo, ta thật sự rất khổ sở, ta làm nhiều chuyện có lỗi với Công Tôn Liệt như vậy, tại sao hắn còn muốn cứu ta, tại sao? Ta nên làm như thế nào mới phải, làm thế nào. . . . . .” Ta lấy tay che miệng, ngồi chồm hổm xuống, giọng Công Tôn Liệt lần lượt vọng về bên tai ta, bóp chặt trái tim của ta.
Thân thể bị ôm chặt lấy, ta nghe thấy Kim Nguyên Bảo thấp giọng thở dài ở bên tai ta: “Nàng quên hắn đã nói ư, coi như nàng kiên trì, hắn đều sẽ không đi theo chúng ta, bởi vì hắn là thiếu trang chủ của Ngự Phong sơn trang, từ khi hắn ra đời đã chắc chắn phải có trách nhiệm với Ngự Phong sơn trang, theo bước chân cha của hắn, cuộc đời của hắn hắn không thể tự mình lựa chọn.”
“Ta không hiểu rõ, rõ ràng hắn có thể lựa chọn rời đi, tại sao hắn ngốc như vậy. . . . . .”
“Đây là số mệnh, tựa như ta và ngươi không thuộc về giang hồ, lại nhất định bị kéo vào vòng thị phi, là do không thể lựa chọn. Ngự Phong sơn trang đối với hắn, không chỉ là một cái tên, còn là số mạng dây dưa cả đời. Nàng hãy yên tâm đi, Công Tôn Nhất Hạ tốn một cái giá lớn như vậy để thấu hiểu Phệ Hồn đao pháp, chính là vì một ngày kia trọng chấn Ngự Phong sơn trang, cho nên ông ta tuyệt sẽ không giết con trai của mình, ông ta còn phải nhờ Công Tôn Liệt thừa kế Phệ Hồn đao, xưng bá võ lâm.”
“Phệ Hồn đao. . . . . . Xưng bá võ lâm. . . . . .” Ta lẩm bẩm, “Có tốt như vậy, tại sao ai ai cũng muốn, thậm chí ngay cả tánh mạng của mình cũng không cần.”
“Cõi đời này nhiều người như vậy, mỗi người đều có ý nghĩ của mình, nàng cho là đúng ở trong mắt người khác chính là sai, thật ra thì kết quả như thế đối với Công Tôn Liệt mà nói không có gì không tốt, ít nhất rốt cuộc hắn có thể chuyên chú hoàn thành số mệnh của mình rồi, đây đối với hắn mà nói cũng là một loại giải thoát.”
Đúng sai, trắng đen, thị phi. . . . . . Cõi đời này không tồn tại đối lập tuyệt đối, thật ra ta cũng hiểu, nhưng thật sự xảy ra ở bên cạnh mình vẫn không tiếp thụ nổi. Có lẽ, ta nên nghe Kim Nguyên Bảo, đó là lựa chọn của Công Tôn Liệt, giữa tự do và Ngự Phong sơn trang hắn lựa chọn cái sau, đây mới là số mạng của hắn, cho dù ta khuyên hắn như thế nào, vẫn không cách nào giúp hắn thoát khỏi vận mệnh định sẵn từ khi ra đời.
Như vậy, vận mệnh của ta là gì?
Chuyện của Công Tôn Liệt ảnh hưởng ta không nhỏ, trong mấy ngày Kim Nguyên Bảo dưỡng thương, ta một mực suy tư vận mệnh của mình.
Từ rời đi Trấn Bạch Vân, đến tham gia đại hội võ lâm; từ đào hôn xuống núi, đến vận dụng Vô Thượng Lệnh cứu người; từ vào cung gặp vua, đến giao dịch với Tuấn Hiền vương. . . . . . Trong khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện tình, khiến ta từ tò mò và thích thú với võ lâm, hóa thành giờ phút này đầy chán nản cùng mệt mỏi. Chuyện cho tới bây giờ rất nhiều việc dù hối hận cũng không cách nào thay đổi, độc trên người ta vẫn còn, Phệ Hồn đao cũng vẫn không thể tìm được, con đường của tương lai nên đi thế nào, ta thật sự không biết như thế nào cho phải.
Duy nhất khiến ta vui mừng, Kim Nguyên Bảo trở lại, trong đoạn thời gian cậu ta rời đi, ta một mình đối mặt rất nhiều việc, nhưng thủy chung một lòng thấp thỏm, không chỗ nương tựa. Hôm nay rốt cuộc cậu ta cũng trở lại, cảm giác con đường phía trước khó hơn nữa đi, cũng có cậu ta làm núi dựa cho ta, ít nhất tốt hơn so với chuyện cũng đối mặt một mình.
Nói đến chỗ này, ta lại nhớ Kim Nguyên Bảo rồi, mấy ngày này cậu ta đến tột cùng đi nơi nào, cậu ta có quan hệ gì với Công Tôn Nhất Hạ, hình như cậu ta có thật nhiều bí mật gạt ta…ta nhất định phải hỏi rõ ràng tất cả.
Đối mặt chất vấn của ta, Kim Nguyên Bảo thở dài: “Nói rất dài dòng, ta cũng không biết nên nói từ chỗ nào.”
Ngươi được đấy Kim Nguyên Bảo, còn nói vòng vo, nhất định là dấu diếm ta không biết bao nhiêu bí mật, ta trừng mắt liếc cậu ta một cái: “Không sao, ta chính là có công phu nghe ngươi giải thích, ngươi có thể nói từ đầu với ta, nói càng cẩn thận càng tốt, nếu còn dám lừa gạt ta, xem ta có cắn chết ngươi không!”
“Được rồi, ta nói là được.” Cậu ta có chút bất đắc dĩ nhìn ta, chậm rãi nói ra bí mật của cậu ta.
Chuyện còn phải nói từ lúc chúng ta vừa đi đến Kinh Thành.
Nhớ ngày đó, ta cùng Kim Nguyên Bảo đi tới Kinh Thành, vô tình gặp được Lạc Vân Thu và Công Tôn Liệt trong quán rượu, ở thời điểm đó, ta vô tình làm lộ Vô Thượng Lệnh, khiến Lạc Vân Thu để ý đến ta. Sau, Lạc Vân Thu vì có thể sớm ngày thành hôn cùng Sơ Tuyết, dẫn ta vào Ngự Phong sơn trang, cố gắng tác hợp ta cùng với Công Tôn Liệt. Lúc đó, ta còn đầy trong đầu đều là Võ Lâm Minh Chủ, một lòng muốn gả cho Công Tôn Liệt, hoàn thành chí lớn trước khi đến kinh thành của ta, nên hoàn toàn vứt Kim Nguyên Bảo ra khỏi đầu. Nhưng Kim Nguyên Bảo không không có không tim không phổi như ta, sau khi phát hiện ta mất tích, cực kỳ nóng nảy, tìm kiếm tung tích của ta khắp nơi, theo đầu mối tìm tới Ngự Phong sơn trang.
Kim Nguyên Bảo nói, Ngự Phong sơn trang thủ vệ sâm nghiêm, các môn phái hội tụ tham gia đại hội võ lâm, hết sức phức tạp. Vì xác nhận ta có trong trang thật hay không, cậu ta ba lần bốn lượt đột nhập vào Ngự Phong sơn trang trong đêm, cố gắng tìm tung tích của ta. Trong một đêm, cậu ta tìm hiểu Ngự Phong sơn trang, ở sau núi gặp được một người áo đen hành tung bí hiểm, cầm trong tay một thanh đao cậu ta hết sức quen thuộc, làm cậu ta rất là khiếp sợ.
“Ngươi thấy chẳng lẽ là Phệ Hồn đao?” Ta kinh ngạc hỏi.