Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 67: Lão Già Thèm Đòn



Mắt Thường Nhạc nhanh chóng ánh lên quang mang sâu thẳm màu tím, nhưng vẻ mặt vẫn rất nhẹ nhàng, không chút để ý nhìn nhìn bốn phía, ngón tay liên tục run lên, bắn ra trăm ngàn luồn gió cẩn thận điều tra phạm vi vài trăm thước xung quanh. Thường Nhạc nhảy mạnh lên, rơi xuống nóc nhà của kho hàng, hai mắt nhìn chăm chí bóng xám đang bay tới từ phía Đông.

Sở dĩ dùng từ “bay tới” là vì bàn chân của người tới thoạt nhìn căn bản không chạm đất, giống như chiếc lá rụng phất phới bay đến. Nếu ông ta là mỹ nữ mà nói… chậc chậc… khẳng định cực kỳ hoa lệ xuất trướng…

Bay qua không trung như trong tiểu thuyết võ hiệp, người có thể “bay tới” như vậy, nhất định có chút năng lực. Trên thực tế, người tới không chỉ dừng ở việc có chút năng lực, mà không thể nghi ngờ, ông ta chính là “Chu tiền bối” trong miệng Hứa Lưu hai người, tuy nhiên vị Chu tiền bối này tới muộn một chút, chỉ có thể giúp hai vị vãn bối nhặt xác.

Dáng người của vị Chu tiền bối này nhỏ gầy, mặc áo xám dài, tinh thần có chút khỏe mạnh, giống như ông già đánh thái cực quyền trong công viên, chỉ là vết sẹo có niên đại đã lâu trên má trái của ông ta đã bán rẻ ông ta. Vết sẹo chói mắt lấy thủ pháp chủ nghĩa tượng trưng nói với mọi người, vị Chu tiền bối này lúc còn trẻ nhất định là Cổ Hoặc Tử. (Cổ Hoặc Tử – Người trong giang hồ: phim xã hội đen Hongkong)

-Nhóc con miệng còn hôi sữa… không ngờ lại hạ độc thủ như vậy?

Chu tiền bối kia tự nhiên phóng khoáng dừng trên nóc nhà duy trì cục diện giằng co với Thường Nhạc, khuôn mặt phẫn nộ sau khi nhìn thấy thi thể vô cùng thê thảm của hai người Hứa Lưu thì lại kinh sợ bi phẫn mắng to:

-Ngươi… Bọn chúng chỉ là người Trợ Quyền, không thù không oán với ngươi, cần gì phải lấy mạng bọn chúng? Oan nghiệt, có hiểu quy củ phép tắc hay không?

-Có quy củ chó gì chứ?

Thường Nhạc rất không khách sáo hỏi lại một câu, hai mắt nhìn trời, đối với loại người chủ động tìm mình gây rắc rối này, hắn quả thật không cần phải khách sao. Tuy nhiên Thường Nhạc quả thật hơi thô tục một chút, đột nhiên trừng mắt nói:

-Đúng rồi, ông tính là cái thứ gì?

Dù ông già đối diện công phu hàm dưỡng không tệ, nhưng nghe nói như thế cũng là tức giận đến nhất phật xuất thế nhị phật thăng thiên, trong đôi mắt không giận tự uy kia dấy lên ngọn lửa, khẽ quát:

-Lão phu chính là “Quỷ diện lang quân” Châu Thuật Nhân!

Nói xong lời này, Châu Thuật Nhân kín đáo có chút đắc ý, vốn tưởng tên tiểu bối này nghe được danh xưng của mình sẽ sợ tới mức đái ra quần, không ngờ Thường Nhạc lại khinh thường cười cười, dùng ánh mắt khoa trương nhìn đối phương, cười to nói:

-Ông chính là Châu Thuật Nhân phái Không Động? Kẻ sắc lang bại hoại Châu Thuật Nhân năm đó câu dẫn Nhị tẩu bị Đại sư huynh một kiếm để lại “dấu ấn” trên mặt? Nói lời thật lòng, lão già già đến mức sắp liệt dương như ông còn gọi là cái gì mà lang quân! Thật sự quá mức khiến người ta ghê tởm…

Dừng một chút, Thường Nhạc dùng ánh mắt rất tò mò nhìn Châu Thuật Nhân:

-Có một vấn đề tôi vẫn muốn hỏi ông, xin hỏi vì sao tên ông là Chu Thụ Nhân (chữ Thụ và Thuật trong tiếng Trung đọc giống nhau) mà không phải là Lỗ Tấn? Năm đó người đặt tên này cho ông rốt cuộc là nghĩ thế nào chứ, là dùng thủ pháp hậu hiện đại để lên án mãnh liệt đối với biểu hiện xã hội hiện đại sao?

Châu Thuật Nhân thiếu chút nữa thì giận đến thổ huyết, cho tới bây giờ chưa từng có ai hỏi ông ta vấn đề này, cũng chưa có mấy kẻ hỏi vấn đề có thể khiến lão ta giận đến suýt chút thì tẩu hỏa nhập ma.

Trong nháy mắt này, Thường Nhạc đột nhiên ra tay!

Quang minh chính đại đơn đả độc đấu, Thường Nhạc biết mình chưa chắc đã là đối thủ của lão già này, hắn cần chỉ là lão già này có chút phân tâm, đối với quyết đấu giữa cao thủ với cao thủ có thực lực mà nói, nháy mắt xuất thần có thể dẫn đến kết quả vạn kiếp bất phục…

Thích khách kiệt xuất bình thường đều có một loại phong cách, đầu tiên là phải phân tán lực chú ý của đối phương, sau đó trong nháy mắt đối phương chưa kịp phản ứng, nhanh chóng ra tay gây khó dễ. Chung đụng trong thời gian dài với đám sát thủ Mười hai cung hoàng đạo kia, Thường nhạc cũng mưa dầm thấm đất hơi chút sinh ra thói quen như vậy.

Hừ mạnh một tiếng, trong không khí đột nhiên xuất hiện hơn mười đạo ánh sáng trắng đẹp mắt, loại hào quang màu trắng nồng cháy này cùng với ánh hào quang bạo phát từ người Lưu Mãnh lúc trước giống nhau như đúc, khác nhau chính là, quang mang như vậy không ngờ lại ngưng kết thành một quang kiếm nhỏ, giống như vô số phi đao mang theo tiếng xé gió thật lớn, bắn về phía Châu Thuật Nhân.

Cái này cũng chưa tính là xong, từng đợt những tiếng rít vang lên, đao gió vô hình không đếm được phá không phi ra, đồng loạt đánh về phía những điểm yếu hại của Châu Thuật Nhân. Gió vô hình, gió vô ảnh, nếu bị những đao gió đó đâm trúng, đoán chừng sẽ không dễn dàng chịu được…

Trong mắt Châu Thuật Nhân đã hiện lên chút tàn khốc, sức mạnh trống rỗng mạnh mẽ mà Thường Nhạc chưa từng tiếp xúc qua xuất hiện, lưỡi đao gió êm dịu của phi đao đột nhiên dừng tại không trung, sau đó bị sức mạnh kinh khủng kia đập nát. Thân thể gầy khô như que củi của Châu Thuật Nhân dần dần lơ lửng, khuôn mặt khô quắt vàng vọt đầy vẻ khinh thường, hiển nhiên là chút bản lĩnh ấy của Thường Nhạc lão ta không hề để vào mắt.

Trong nháy mắt đao gió phóng ra, Thường nhạc bắt đầu bay nhanh chuyển bước, tay phải đột nhiên toát ra chút hàn quang, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đánh về phía cổ họng Châu Thuật Nhân.

Cho dù Châu Thuật Nhân lúc này đang ở giữa không trung, nhưng vẫn tránh không thoát sự truy kích như hình với bóng của Thường Nhạc, trong nháy mắt này, ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn một thanh đao tia sáng trắng không rõ hình dạng tập kích đến vị trí cổ họng của mình, kình phong lạnh thấu xương gần như khiến người ta hít thở không thông.

Trong mắt Châu Thuật Nhân lần đầu tiên xuất hiện vẻ kinh hãi, thân thể khô gầy nhanh chóng bị thổi lui về phía sau, ước chừng lui xa mấy trượng rồi mới khó khăn làm tan thế đao ở trước cổ họng. Dù trốn tránh đúng lúc, nhưng cổ vẫn bị đao phong vô cùng mạnh mẽ kia phá sự phòng ngự của lá chắn khai quang mà gây nên một lỗ hổng…

Định thần nhìn lại, Châu Thuật Nhân tức giận đến mức râu dựng hết cả lên. Cái gọi là “đao” trong tay Thường Nhạc chỉ là một cái chìa khóa, mà bản thân lão ta lại bị một thằng nhóc dùng một cái chìa khóa để tạo thành một lỗ hổng trên cổ, thật mẹ nó xấu hổ chết người ta, thật sự là cứt có thể nhịn nhưng nước tiểu không thể nhịn nha!

Kết quả là, sự việc khiến cho người ta khiếp sợ đã xảy ra! Không khí xung quanh giống như bị bóp méo, thoạt nhìn giống như là không khí dời đi, bóng dáng Châu Thuật Nhân trong nháy mắt có chút mơ hồ, lại lập tức trở nên vô cùng rõ ràng… Mà lần này thời điểm thân ảnh của ông ta lại hiện lên, ông ta đã đứng sau lưng Thường Nhạc!

Bạn đang đọc chuyện tại

Truyện FULL

Ba ngón tay kết hợp thành một hình dạng quái dị, ngón tay gầy khô của Châu Thuật Nhân đột nhiên đặt lên lưng Thường Nhạc.

Dường như biết trước Châu Thuật Nhân sẽ dùng chiêu thức ấy, một trần cuồn phong cuồn cuộn nổi lên dưới mặt đất bằng phẳng chỉ trong nháy mắt, tóc và vạt áo của Thường Nhạc đều bay lên, cả người tiến vào một trạng thái bành trướng quái dị, hai luồng ánh sáng màu tím hung hãn đến cực điểm từ trong mắt Thường Nhạc bắn ra. Sau đó… sức mạnh khổng lồ khiến Châu Thuật Nhân theo bản năng cảm giác được sợ hãi từ cơ thể Thường Nhạc tỏa ra, ngay tai khoảnh khắc tay của ông ta đặt trên lưng Thường Nhạc!

Không có bất kỳ tiếng vang kịch liệt nào, cũng không có những chuyện long trời lở đất xảy ra. Trong vô thanh vô tức, Thường Nhạc giống như thiên ngoại phi tiên bay về phía trước, mà Châu Thuật Nhân thì liên tục lui về sau, cố gắng tự sử dụng loại Thiên cân trụy pháp môn để ổn định thân hình, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh hoàng.

Thường Nhạc từ từ lấy khăn ra lau máu tươi nơi khóe miệng, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh lẽo tà mị mà âm u.

Tuy rằng ngưng lại được thân hình, nhưng Châu Thuật Nhân vẫn không kìm lòng nổi lại lui về sau hai bước nữa, thất thanh nói:

-Hiên viên… Hiên viên long khí? Ngươi… ngươi là?

-Tôi là ông nội của ông!

Tất cả mọi người đều biết, người nào đó từ đáy lòng luôn có sự nhã nhặn…

Lời vừa nói xong, Thường Nhạc lại triển khai thêm lần nữa.

Thường Nhạc không một tiếng động, lỗ mãng đánh một quyền về phía Châu Thuật Nhân. Phương thức công kích không hề có tính kỹ thuật nào như vậy nếu bị Huyết Hổ nhìn thấy, nhất định sẽ không kìm nổi hung phấn mà tán thưởng Thường Nhạc là người đàn ông đơn thuần.

Tuyến đường của một quyền này vô cùng kỳ lạ, khi nắm tay của Thường Nhạc cách mặt của Châu Thuật Nhân khoảng ba tấc, thì lại đập thật mạnh vào ngực. Giống như cái chuông lớn bị búa tạ gõ vào, ong một tiếng, một vòng ánh sáng màu đỏ thì trên người Châu Thuật Nhân tỏa ra, ông ta giống như viên đạn bay ra khỏi nòng súng, bắn thật mạnh về phía sau.

Trên mặt Châu Thuật Nhân lại hiện ra vẻ kinh hãi, một quyền này hoàn toàn khiến bộ ngực của ông ta móp méo đi, sau đó nhanh chóng bắn ngược lại. Nhìn qua thì không thấy gì đáng lo ngại, nhưng âm thanh của ông ta tuyệt đối đầu vẻ sửng sốt:

-Đây là Ám khí quyền của Hứa hiền chất, lúc trước ngươi còn dùng đao gió và kiếm quang phúc xạ. Làm sao có thể, làm sao có thể… Chẳng lẽ ngươi là người dị năng hệ 3? Không thể nào, không thể nào, người dị năng hệ 3 biết Hiên viên long khí, trên đời này làm sao có loại quái thai như vậy?

Thường Nhạc cười lạnh một tiếng, trên mặt lại lần nữa hiện lên nụ cười thuần khiết ngây thơ. Điều này chỉ chứng minh một vấn đề, hắn đã động sát cơ, họ Châu này biết được quá nhiều, không thể để ông ta lại.

Đập mạnh một chân, một luồng sóng nhiệt làm vỡ nát xi măng trên mặt đất ở vùng lân cận, tường rào, nhà lầu, vô số tảng đá lớn nhỏ bay lên cao. Thường Nhạc vung tay lên, mấy ngàn khối đá vụn đột nhiên mang theo một tầng hỏa diễm màu trắng nồng cháy, đánh thẳng về phía Châu Thuật Nhân trên nóc nhà.

Châu Thuật Nhân tay trái giả thoáng một vòng tròn, dùng thứ giống Thái Cực vân thủ miễn cưỡng đánh tan sức mạnh bá đạo xung quanh, ánh sáng màu đủ chợp động trên tay phải, hơn mười đạo chỉ phong vô thanh vô tức bắn ra.

Thường Nhạc buồn bực kêu lên một tiếng, thân hình thon dài đột ngột nhô lên từ mặt đất, bắt đầu áp chế Châu Thuật Nhân, lại bị chỉ phong vô hình vô chất trong không khí bắn vào, thân hình to lớn phát ra tiếng vang thật lớn như tì bà, đột nhiên bay ngược về sau hơn mười thước.

-Móa!

Thường Nhạc mắng to một tiếng, nhìn vài lỗ trên quần áo, hắn nổi giận.

Toàn bộ trời đêm giống như vô hình trung chịu tác dụng của vắc xin phòng bệnh, thân thể Thường Nhạc lơ lửng trong không trung, bắt đầu đánh ra chín chín tám mốt quyền vào đầu Châu Thuật Nhân. Không khí bốn phía trong vòng trăm thước đồng thời chấn động, nặng nề vang lên tiếng gầm rú thật lớn, không trung dường như đột nhiên tối sầm.

Trong không khí bỗng nhiên xuất hiện vô số ảo ảnh, Châu Thuật Nhân thậm chí chớp đồng như mị ảnh, cũng không đón đỡ đòn tấn công mạnh của Thường Nhạc, mà ngược lại lóe trốn đi. Một trận tiếng nổ ầm ầm truyền đến, quyền phong của Thường Nhạc đánh trúng nóc nhà, trực tiếp hủy luôn nóc nhà. Mà Châu Thuật Nhân lại không biết đã vọt đến phương nào.

-Lão phu đã đến giai đoạn B-2, lấy thực lực C-5 của ngươi sao có thể làm gì được ta. Nhóc con, nói lai lịch của ngươi cho lão phu, lão phu có thể suy xét thả ngươi một con đường sống!

Âm thanh của Châu Thuật Nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến từ sau lưng Thường Nhạc. Tuy những lời này nói rất hoành tráng, nhưng trên thực tế chẳng qua là lão ta đang sợ. Lão già này rất rõ ràng, ông ta tuyệt đối không đắc tội nội gia tộc khủng bố có được Hiên Viên long khí!

-B2? Tôi thấy ông chỉ là cái đít?

Thường Nhạc cười lạnh, ánh mắt nhìn Châu Thuật Nhân giống như nhìn một cái đầu heo.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.