_Chị tên là thiên âm, tuy chị không là người sinh ra các em và cũng không có kinh nghiệm làm các em vui hay tìm lại gia đình cho các em được.Nhưng chị có thể làm một người mẹ trẻ và mang niềm vui cho các em, tuy không lớn nhưng chị mong các em có thể nhận.Chị cũng như các em thôi, chị củng phải một lần vào đây và cảm thấy trống vắng. Chị cũng từng bị một căn bệnh đó là trầm cảm, chị không thiết tha và cảm thấy vui được .Trong lòng chỉ muốn ba mẹ mà thôi, chị không thể mỉm cười như bao bạn bè khác .Nhưng…………..
Tất cả bọn trẻ nhìn nó và ngay cả cô bé kia cũng nhìn nó.Nó hài lòng và nói:
_Chị đã khỏi bệnh bằng cách đem tất cả phiền muộn kể cho một người mà chị tin tưởng nhất ,cuối cùng chị đã khỏi bệnh .Nhưng hiện tại căn bệnh có thể tái phát và chị đang muốn một người giúp chị.Đó là Nhạc Nhạc được không ???
Tất cả nhìn cô bé Nhạc nhạc, cô bé ngẩng đầu và bắt gặp được nó. Cô bé nhìn lâu và mở to đôi mắt màu nâu khói nhìn nó và khẽ gật đầu. Nó hài lòng và hô to :
_từ nay các em cứ gọi chị là mẹ thiên âm nha !!
_được ạ!!
_đây là bánh kẹo các con mau chia ra đi nha !
_cám ơn mẹ trẻ thiên âm ạ!!
Nó gật đầu và lại chỗ Nhạc Nhạc. nó khụy xuống av2 nói :
_em tin người mẹ trẻ này không ??
Gật đầu
_Chị sẽ chữa bệnh cho em và em cũng phải chữa cho chị
Nhạc Nhạc mở to mắt ra và khẽ lo lắng
_Không sao cả !! em có thể về với chị được không chỉ 1 tháng thôi !!
gật đầu
_Được, theo chị nào
nói xong cả hai nắm tay nhau về phiá viện trưởng, nỏ nhìn viện trưởng và nói gì đó xong rồi rời đi. Nó củng cô bé đi trên đường và ghé vào một shop thời trang trẻ em.Nó lựa rất nhiều cho cô bé và thấy đôi mắt cô bé có tia vui mừng khiến nó cũng vui nhưng không cười.Hia người cứ đi chơi đến khi gần chiều thì trở về nhà.Đừng trước ngôi nhà lớn thì cô bé bỗng nhiên thấy nó ấm ap và thân thuộc lắm.Nó khẻ dắt đứa bé vào nhà và khẻ nói lớn :
_Anh chị ba em về rồi này !!
Cả hai bước ra và nhìn nó xong nhìn đứa bé xong liền hô lớn :
_Nhạc Nhạc
Nó liền hỏi :
_Anh chị biết Nhạc à !!
_Đúng !! con bé ít nói và giống em nên anh chị làm mọi cách vẫn không khỏi
_hihi , thôi vào nastrong ăn tối nha !!
Nhạc Nhạc nhìn bàn ăn và gắp nhẹ nhàng để ăn.Nó thấy vậy gắp thêm rau và ít thịt cho con bé ăn. Nhạc nhạc không đê ý vẫn cứ ăn.Cứ thế, Nó chợt nhận thấy điện thoại kêu liền rời bàn ăn và lên phòng. Hai người kia khẽ thờ dài, Cô bé thấy và buông đũa đi lên phòng. hai người kia củng không quản và lo dọn dẹp. Nó len 6 phòng và nhận được điện thoại ,
_alo !!
_cậu sống khỏe chứ !!
_vẫn tốt !!
_chừng nào cậu về
_1 tuần nữa
_bao lâu ??
_2 tuần rồi về lại anh quốc
_được
_lúc đó cậu tập trung son , quốc, nhất hàn ra giùm tớ nha !!
_được
_chăm sóc thiên kì giùm tớ
_umk, pai pai
_umk
Nó mệt mỏi và ngồi lên bệ cửa sổ . Nó từng một thời hô mưa gọi gió, một thời là nữ hoàng xa lộ, một thời là băng giá và cũng một thời không yêu.Nhưng giờ nó không như vậy vì nó yêu đuối quá.Nhìn qua cửa sổ, nó ngước lên trời và tự hỏi “” chắc giờ hoàng phong đã quên nó rồi nhỉ ” một giọt nước mắt rơi xuống.Nhạc Nhạc nhìn và khẽ nói :
_chị đừng khoc 1!!
nó giật mình và khẻ lau nước mắt :
_umk, không khóc nửa .Nhưng nhạc nhạc à, em có thể kể chị nghe về quá khứ của em được không ??
Cô bé ngẫm nghĩ rồi kể
_Chà gì vui hết chị à !! gia đình em một anh một ba một mẹ và em thấy rất hạnh phúc nhưng chỉ sau một đêm em bị thất lạc và không thấy ba mẹ nữa.Em biết ai làm gì và nhà em ở đâu nhưng em không muốn về vì hiện tại họ sống rất hạnh phúc.Họ không cần em .Thiết gì em cần họ!! ……………..Còn rất nhiều nhưng cô bé bình tĩnh đến không ngờ. NÓ TỰ NGHĨ “tại sao họ lại làm vậy, trẻ em đâu có tội đâu chứ àm họ nở làm vậy.Họ đã mang nụ cười con bé đi và đem về một kí ức đau buồn và sự trống rỗng của tình thương và giờ nó lại mắc bệnh” Nó ôm cô bé và nói :
_ngày mai , chị đưa em đi
_đi đâu chị ??
_một nơi sẽ khiến em hạnh phúc
_vâng!!
Thế rồi hai đứa thiếp đi và cô bé kia đã nở một nụ cười trên môi.Ngoài cửa, Jun lấy điện thoại và nhắn tin cho hoàng phong .Anh mon g mình sẽ đúng chứ không sai, anh vào phòng và đặt 2 vé máy bay cho nó và Nhạc Nhạc. sáng sớm, nó thức dậy và thay đồ xong rồi đến cô bé kia.GIỜ nó mới thấy cô bé đó đẹp thiệt và đôi mắt có gì đó quen quen lắm!! hình như nó nhìn qua một lần rồi av2 chỉ có gia đình đó mới có đôi mắt đó thôi !! Nhất Hàn, đúng là nhất hàn, Cô lỡ đãng quá rồi. Nó nhìn cô bé rồi dắt xuống nhà . Tạm biệt mọi người nó nhắn tin cho cô bạn dời ngày lại và lên máy bay.Vài tiang61 sau, nó bế cô bé trên tay và hướng về những người anh em của mình,Nó khẻ nói :
_chào mọi người !
_thiên âm em tệ lắm dq1m bỏ anh một mình cô đơn lạnh lẻo huhu
_haha vậy em gả bạn em cho thằng khác nha
_ế bậy nha
cô bạn klhe4 mỉm cười xong mỉm cười nói :
_Chào mừng mày trở về, có son , quốc và nhất hàn này.
Nó nhìn một lượt rồi trao Nhạc nhạc cho nhất hàn và nói :
_Nhìn kỉ cô bé xem, quen không ??
Nhất hàn nhìn và chợt thấy đôi mắt màu nâu khói của cô bé nhưng bên trông chứa đầy sự đau thương và buồn bã. Cậu khẽ hỏi :
_Đây là …..
_Là em gái cậu đó!! chăm sóc cho tốt đi, nó đang mắc căn bệnh trầm cảm khá nặng !!
Cậu nhìn em gái mình mà đau xót xong chạm tay vào cô bé xong lại bị gạt đi. cô bé nhìn cậu và nhảy xuống nói :
_Khongt6 quen, đừng lại gần tôi
cô bé nép bên thiên âm. Thiên âm thấy vậy khẽ nói :
_Nhạc Nhạc đó là anh hai nhất hàn của em đó, anh ấy tijm2 em rất lâu và ba mẹ em cũng vậy đó, mau lại đó đi
cô bé chần chừ xong rồi bật khóc chạy lại ôm acu65 và nói
_đáng ghét, tại sao ..tại sao..anh không tìm..hức hức…sớm hơn !!
_anh xin lỗi,thôi mau về đi, ba mẹ chắc mừng lắm, đây là 2 anh họ em đó
Cô bé khẽ mỉm cười và quay sang thiên âm
_Tạm biệt !! cám ơn chị lắm, nhớ đừng khóc nữa nha !!
_umk
bóng họ khuất dần