Thiếu Gia Hư Hỏng Xuyên Qua Thành Hoa Khôi

Chương 36



Lại nói hiện tại, sau
khi Hứa Từ kia nghe Đoàn Tu đánh giá, đôi mắt giống như dao găm đâm vào
trên người ta. Nàng ngẩng đầu suy nghĩ thật lâu, rồi sau đó mới cắn môi
nói:

“Hứa Từ suy nghĩ thật lâu, đáng tiếc cũng không thể tuyệt diệu như Xuân Tiêu cô nương, ván này, Hứa Từ nhận thua.”

Đoàn Tu gật đầu nói “Vậy Xuân Tiêu cô nương thắng! Người thắng đi trước,
Xuân Tiêu cô nương, lần này ngâm một khúc về hoa đào ngươi bắt đầu trước đi.”

Ta cười nhàn nhạt đáp ứng, kỳ thật Xuân Tiêu giọng mềm mại, thích hợp hát khúc phong hoa tuyết nguyệt. Mặc dù ta kiếp trước ca hát
không có nhịp điệu, nhưng là Xuân Tiêu này có giọng hát hay, hiển nhiên
là sẽ không lệch nhịp đi.

Giọng hát trong veo, ta đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn một mảnh tràn ngập hoa đào, thanh xướng: [1]

[1] Thanh xướng: hát biểu diễn 1 số đoạn kịch mà không cần hóa trang.

Đào hoa phỉ vũ tự nhân diện.

Thanh ti tú vãn y nhân diễm.

Noãn phong như huân hà xử thị hoa nhan.

Đào tử yêu yêu trước kỳ gian.

Ân ân phi kiều cách dã yên.

Thạch phàn tây bạn vấn ngư thuyền.

Đào hoa tẫn nhật nhất thiết tùy lưu thủy.

Động tại thanh khê hà xử biên.

Tửu biên hoa hạ cộng triền miên.

Lạc anh như tuyết vũ phiên phiên.

Thiên bôi tẫn khứ vô nại tổng lưu liên.

Biện biện linh lạc vưu khả liên.

Tửu biên hoa hạ cộng triền miên.

Lạc anh như tuyết vũ phiên phiên.

Cổn cổn hồng trần tự mộng đạn chỉ gian.

Ái thị đào hoa hồng thì diễm.

Khinh khinh tẩu lai thị ngã thị nhĩ.

Mộng lý tổng tương y.

Hoảng hốt chỉ gian hoạt lạc.

Tiễu nhiên lưu tinh phi quá.

Mỹ mộng tổng hội tỉnh.

Đào hoa hồng liễu hựu lạc liễu.

Tuế nguyệt liễu vô ngân tích.

Sinh sinh thế thế đích truy.

Niên niên tuế tuế khước truy bất hồi.

(tìm không thấy lời dịch, bản thân bạn cũng không đủ trình độ dịch, coi như đây là bài rất hay nhá =)))

Thời điểm vừa hát, cước bộ không tự chủ di chuyển, điểm mũi chân, xoay
quanh, cây hoa đào kia nở vô cùng xinh đẹp, ta cảm giác cả người mình
thật giống như đi vào rừng hoa đào, trong rừng hoa uống rượu xướng ca.

Một trận gió thổi tới, hoa đào rơi xuống tới tấp, bay múa giữa sân không
ngừng xoay quanh người đang hát, trên mặt, trên tay, thậm chí có cả cánh hoa nhỏ nghịch ngợm rơi trên trán của nàng, nghịch ngợm không nỡ rời
đi.

Quần dài đỏ tung bay, bóng dáng kia trong mưa hoa đào đầy
trời khiến người ta không thể phân biệt rõ. Rốt cuộc, đây là mỹ nhân,
hay là hoa đào tinh chợt nhập thế? Đào tử yêu yêu, chước chước kỳ hoa,
hữu tư mỹ nhân, huyễn như đào hoa. [2]

[2] 2 câu đầu ở bài thơ
“Đào yêu”, dịch: Đào tơ mơn mởn xinh tươi, hoa hồng đơm đặc dưới trời
xuân phong. Hai câu sau không biết ở bài nào hết, tạm dịch là có mỹ nhân huyền ảo như hoa đào.

Một thủ 《Đào hoa khai》hát xong, ta tùy ý
dừng bước, tự mình đối với lần biểu diễn này thật hài lòng. Dương môi
hướng Hứa Từ cười khiêu khích, không chút nào ngoài dự liệu thấy vẻ mặt
không cam lòng nhưng không thể làm gì của nàng. Ván này, tất nhiên cũng
là ta thắng. Từ trong tay mọi người nhận lấy phần thưởng, ta cười thực
đắc ý!

Qua Tử huynh đã sớm thức thời lấy ra túi vải bố không biết tìm từ đâu, giúp ta bỏ hết những thứ đồ này vào. Hắn nhìn ta ánh mắt
càng phát. . .Ân, nói thế nào đây, tựa như đang nhìn một khối thịt xương muốn gặm bể mà không rớt ra miếng nào, ta bị hắn nhìn trái tim nhỏ cũng không nhịn được mà rạo rực, Tần Duệ a Tần Duệ, cứ như thế, ánh mắt kia
của ngươi có thể còn hơn của Lục thị lang!

Yến hội tiến hành, đơn giản chỉ là uống chút rượu cùng ngâm thơ. Các tiểu thư nhà quan bây giờ lại an phận vô cùng, không có một người nào dám chủ động đến trêu chọc
ta, hiện tượng tốt! Chỉ chốc lát sau, Đoàn Tu lại đứng lên thông báo,
đại ý là đã đến lúc hoạt động tự do, soái ca cùng mỹ nữ có thể ở trong
sơn trang đi xem tùy ý thuận tiện phát triển gian tình.

Ta khước
từ đề nghị muốn dẫn ta đi chơi của Qua Tử huynh, chỉ nói muốn đi một
mình, tùy ý xem một chút. Phong cảnh Tử Uyển sơn trang đẹp không sao tả
xiết, chính là mùa xuân, trăm hoa đua nở, cũng không biết vì sao, hôm
nay ta lại chỉ thích hoa đào. Chẳng lẽ ta bị Đường Bá Hổ bám vào người?

Dần dần đi sâu vào trong rừng hoa đào, có tiếng người truyền đến, ta tò mò
hướng phía trước vài bước thăm dò, núp ở dưới một cây đào lớn nhìn lén.
Dưới tàng cây hoa đào cách ta chừng năm thước đứng một nam một nữ, nam
kia chính là Hàn vương, nhưng nữ tử kia, thế nhưng chính là Hứa Từ mới
vừa rồi một lòng muốn bêu xấu ta! Chẳng lẽ trong này còn có âm mưu gì?

Ta không khỏi dựng thẳng lỗ tai muốn nghe rõ ràng hơn. Chỉ nghe Hứa Từ nói:

“Mới vừa rồi là ta không phát huy tốt, bị nàng giành trước, mới có thể thua
bởi nàng. Thật ra thì ta căn bản cũng không kém hơn nàng! Chỉ là trong
bụng nàng có chút kiến thức, nhưng dù sao vẫn là một thanh lâu nữ tử,
Tiêu Hàn rốt cuộc ngươi coi trọng nàng ở chỗ nào?”

Ta đang định
nghe Hàn vương trả lời như thế nào, chợt cảm thấy trên cổ lành lạnh, có
một vật trơn nhẵn ướt át quét qua, sau đó bên tai truyền đến một trận
cười thật thấp, ngẩng đầu nhìn, là tiểu hoàng đế hôm qua tình cờ gặp!

Mắt hơi híp, tay hắn chẳng biết lúc nào đã vòng ngang hông ta! Bên tai một trận khí nóng đánh tới, hắn nói:

“Xuân Tiêu, ta rốt cuộc bắt được ngươi!”

Tay của hắn thế nhưng từ từ đi xuống, rợn tóc gáy, ta nhất thời mới phản
ứng, giờ phút này cả người ta cơ hồ nửa ngồi trong ngực hắn. Tay kia lại sờ lưng ta vuốt ve theo sống lưng. Mẹ kiếp! Đây là trêu ghẹo hồng nhan
sao!

Ta đang định xuất thủ đánh cái tay không đàng hoàng của hắn, liền nghe hắn nói:

“Đừng động! Trên trán ngươi có cái gì đó.”

Ta nhất thời không dám cử động nữa, trên trán có chút nhột, sẽ không phải
là sâu róm đi? Ta cho là hắn sẽ giơ tay lấy xuống, ai ngờ hắn lè lưỡi
liếm một cái ở trán ta, ta ngẩn ra, lúc này mới phát hiện trong miệng
hắn hàm chứa một cánh hoa đào.

Hắn cười, nụ cười rất diêm dúa lẳng lơ, hắn nói:

“Quả thật là đào hoa tiên tử vào cõi trần đây.”

Ta đang định phản bác, chợt thấy đầu óc một trận choáng váng, đợi lúc phản ứng kịp đã thẳng tắp nằm trên đất, mà tiểu hoàng đế đang đè trên người
ta. Màu mắt hắn rất đậm, hắn nhìn ta, tay chẳng biết từ lúc nào đã xoa
ngực ta, ngay cả vạt áo cũng bị hắn cởi ra.

Màu mắt càng đậm, hắn cúi tới gần ta nói:

“Tửu biên hoa hạ cùng triền miên. Xuân Tiêu, mới vừa rồi nghe đến câu này,
ta liền muốn đem ngươi đè phía dưới, tùy ý triền miên.”

Cách lão
tử! Ý tứ của hắn là muốn thượng ta? Hắn muốn triền miên thượng ta còn
muốn ở chỗ này trình diễn xuân cung đồ sống? Một phát bắt được tay của
hắn, ta nói:

“Ngươi dừng lại, nghe ta nói trước đã!” Hắn nghe vậy động tác tay lập tức dừng lại.

Chẳng qua là đôi mắt có vẻ khó hiểu nhìn ta. Ta dùng sức đẩy hắn, thẳng đứng lên, rồi sau đó nghiêm túc nói:

“Ngươi là hoàng đế! Chúng ta không thể thành, khoảng cách giữa chúng ta quá
xa, căn bản không vượt qua được! Ngươi nếu là thật sự đối với ta có
lòng, thì mau mau đem ý định kia bỏ đi!”

Vừa dứt lời liền thấy
mắt hắn trầm xuống, sắc mặt trắng không còn giọt máu, thần sắc mơ màng
vừa rồi đều vô ảnh vô tung biến mất, trong mắt hắn thoáng qua một tia bi thương, thanh âm cũng nặng nề mấy phần.

“Chỉ vì ta là hoàng đế?”

Ta gật đầu, trong lòng thêm một câu, cũng bởi vì ngươi là nam nhân!

Hắn nhíu mày, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn ta, rất nghiêm túc nói:

“Xuân Tiêu, bất kể giữa chúng ta có khoảng cách gì, ta cũng sẽ xóa bỏ! Không bao lâu nữa, ta sẽ đón ngươi vào cung!”

“Tùy ý ngươi đi.” Ta xoay người rời đi, trên mặt rất bình tĩnh, trong lòng
rất rối rắm, xóa bỏ! Ngươi nói sao dễ dàng thế, khoảng cách nam nam giữa hai người khổng lồ như đại hồng thủy, ta xem ngươi như thế nào bỏ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.