Uống rượu vào bụng không có bao lâu, trong bụng Nguyệt Tiêm Ảnh khuấy đảo
lật lộn, đôi má nóng lên nhuộm thành một mảnh đỏ hồng, đầu càng ngày
càng u tối.
Cô chậm rãi đứng lên, “Tuyệt thiếu. . . . . . Tôi chắc là say, tôi đi về trước. . . . . .”
Ám Dạ Tuyệt thờ ơ nhìn lên gương mặt trắng nõn của cô nổi lên đỏ ửng, thật giống như quả đào mật trong trắng lộ hồng làm động lòng người. Hắn đè
thấp giọng nói, nói: “Ừ! Đi đường cẩn thận.”
Tầm mắt của hắn trước sau đều dừng trên bóng lưng nhỏ nhắn mảnh khảnh nghiêng ngã hư phù.
“Được rồi, không nên nhìn, người đã đi rồi !” Giọng nói lười biếng của Đinh
Hạo bên tai hắn vang lên, “Ám Dạ Tuyệt, hiện tại mình có chút hoài nghi. . . . . . phòng thủ của cậu có chút vấn đề.”
“Việc này không cần cậu quan tâm!” Ám Dạ Tuyệt hậm hực nói.
“Ài ——” Một tay Đinh Hạo Hiên khoát lên trên bờ vai hắn, trịnh trọng nói:
“Anh bạn, mình cảm thấy được gần đây cậu gặp chuyện không may vẫn nên
cẩn thận tốt hơn!”
Đinh Hạo Hiên cảm thấy được bản thân quá thiện lương , không đành lòng nhìn
anh em tốt bị “Tính Kế” . Hắn đã có ý cảnh báo, đến lúc con gái nuôi nhỏ bé dụ dỗ thành công, hắn liền là bà mai của hai người, ách. . . . . .
Có lẽ là“Ông” mai tốt hơn. Ngộ nhỡ, dụ dỗ thất bại , Ám Dạ Tuyệt cũng
không nên oán trách “Tội Đồng Mưu” của hắn .
*********************************
Toàn thân Ám Dạ Tuyệt đều là mùi rượu trở lại phòng chính Nguyệt Minh Khâu .
Kiểu kiến trúc Châu Âu, thậm chí trang chí cũng chỉ riêng phong cách Bohemia . Điều này làm cho người ta rất khó tưởng tượng trong giang hồ Ám Dạ
Tuyệt được gọi là “Ám La Sát” nhưng lại ở căn phòng nhu hòa như vậy.
Nguyên nhân chỉ có một —— cô ấy thích.
16 năm, nhìn Mộ Trần Tuyết bị nhốt ngồi trong xe nổ tung trước mặt hắn, từ đó trở đi, trái tim của hắn cũng đã chết theo. Mười mấy năm qua, hắn
như cái xác không hồn, dùng thể xác lạnh lẽo bao bọc lấy bản thân mình,
lãnh huyết, không có một chút tình cảm.
Mùa thu mang theo không khí buồn tẻ hiu quạnh, băng lãnh pha lẫn giữa hàn
sương, cái lạnh lẽo từng chút từng chút xuyên vào xương cốt. Gió nhẹ từ
từ thổi qua, thổi vào mỗi một góc trong phòng liền cảm thấy lạnh cả
người , nhưng mà không lạnh bằng trái tim của hắn.
Thấy Ám Dạ Tuyệt đi vào phòng ngủ chính, bóng dáng nhỏ gầy trốn ở phía sau cột đá nhỏ gầy bóng dáng nhảy ra.
Trên người là áo ngủ hơi rộng mở một chút, cô lập tức theo sau, từ trong túi áo lấy ra một mảnh thủy tinh nhỏ, bên trong có chất lỏng trong suốt
đang khúc xạ phát sáng lên. Cô nhìn chằm chằm cái bình, thì thào lẩm
bẩm: “Một chút như vậy được không?” Giữa đôi mắt lộ ra ánh sáng nghi
ngờ, chu mỏ, “Đinh Hạo Hiên!Nếu anh dám gạt em, em sẽ lột da anh!
Nói xong, cô mở nắp bình ra, “Tí tách, tí tách. . . . . .” Chất lỏng đều đổ vào chén trà.
Cô vội vàng chỉnh sửa sắc mặt một chút, “Cốc cốc. . . . . .” Tiếng đập cửa lanh lảnh đánh nát yên lặng đêm khuya.
Qua một lúc lâu, không thấy bất kỳ đáp trả nào.
“Tuyệt, anh đã ngủ chưa?” Giọng nói của cô vừa tinh tế vừa hòa hoãn, nghe ra có một cổ hương vị nhu mị (mềm mỏng, quyến rũ).
“Xát, kẹt ——” Cửa mở ra rồi.
“Tôi vừa mới tắm.” Lúc này Ám Dạ tuyệt vội vả mở cửa ra, bên eo chỉ có khăn
tắm bao quanh, ngực màu đồng cổ, da dẻ rõ ràng, phía trên còn có vài
giọt nước nhỏ vụn, phản chiếu ánh sáng rạng rỡ. Cầm khăn mặt trên tay,
tóc ngắn đen tuyền ướt sũng , lọn tóc thỉnh thoảng có giọt nước tí tích
rơi xuống.
Lúc này, hắn lười biếng tùy ý, lộ ra một cỗ hơi thở quyến rủ.
Hai mắt cô nhìn thẳng, nuốt vào từng ngụm nước miếng, trên mặt nổi lên một chút đỏ hồng ngượng ngùng .
~~~
Phong cách Bohemia: thường gợi lên một hình ảnh của du khách, nghệ sĩ, người digan và “tinh thần tự do.”
“Mộ Trần Tuyết, đã trễ thế này còn tìm tôi làm gì?” Cô bé trước mắt này,
chính là người hắn nhận nuôi để thế chỗ Mộ Trần Tuyết, trấn an những
trưởng lão có địa vị trong bang “Mộ Diễm”, có lẽ cũng có một phần là an
ủi bản thân hắn, nhưng mà. . . . . . địa vị Mộ Trần Tuyết ở trong lòng
hắn không gì có thể thay thế. Cô bé chỉ là giữ tên “Mộ Trần Tuyết”, vĩnh viễn không thể chiếm giữ vị trí của cô.
Không ngờ, cô bé dường như đã trưởng thành, nhìn thấy hắn lại đỏ mặt rồi.
“Em rót cho anh một ly trà, anh nếm thử xem. . . . . .”
“Cám ơn!” Giọng điệu khách sáo của Ám Dạ Tuyệt khiến cho khoảng cách giữa
hai người kéo ra xa, uống nhiều rượu như vậy, hắn cũng cảm thấy miệng
đắng lưỡi khô, cằm lấy ly trà, mở nắp ra, hơi nóng bốc lên, bí mật mang
theo một chút mùi thơm ngát.
Ám Dạ Tuyệt không nghĩ nhiều, đã uống vài ngụm, nhíu mày, “Sao mùi vị là lạ ?” Hắn đưa ly trà trả lại cho Mộ Trần Tuyết.
“Em bỏ thêm một chút thuốc tỉnh rượu.” Cô thuận miệng kiếm cớ bịa chuyện,
nhìn Ám Dạ Tuyệt uống trà của cô, trái tim treo giữa không trung mới
chậm rãi hạ xuống.
“Tốt, em có thể đi về, nghỉ ngơi sớm một chút.” Ám Dạ Tuyệt không để ý đến
cô, trực tiếp mở cửa, sau đó đi vào toilet, sấy khô mái tóc ẩm ướt.
Mộ Trần Tuyết nhìn cửa phòng đóng chặt, lộ ra nét cười tinh ranh quỷ quái, từ trong túi móc chìa khóa dự phòng đã trộm của Thẩm quản gia.
“kẹt , xát ——” Cửa phòng mở ra.
Cô rón ra rón rén đi vào phòng Ám Dạ Tuyệt, tò mò nhìn quanh bốn phía,
phòng của hắn chính là cấm địa từ trên xuống dưới tổ chức “Ám”, không có sự cho phép của hắn ai cũng không được đi vào. Đây là lần đầu tiên cô
vào, căn phòng trang trí màu đen đơn giản hài hòa ngược lại gần với tính cách của hắn.
Nghe được một chút tiếng động từ toilet truyền ra, Mộ Trần Tuyết giật mình,
liền nhảy lên chiếc giường lớn màu đen, xốc mền lên, bản thân ẩn nấp bên trong.
Tim cô không khỏi đập nhanh hơn, hít sâu một hơi, trên mền này mang theo
hương vị của Ám Dạ Tuyệt, một cỗ hương vị nam tính quyến rũ tỏa ra từ
trên người hắn.
Ám Dạ Tuyệt nhạy cảm quan sát dường như đã nhận ra tiếng động rất nhỏ,
không khỏi đề cao cảnh giác, đôi mắt u lãnh nhìn bốn phía, nhìn đến cái
mền hơi hơi hở ra, cầm lấy súng lục, chậm rãi đi vào.
“Xoát ——”
Xốc mền lên ——
Ám Dạ Tuyệt thu hồi súng lục, tức giận lạnh lùng hỏi: “Em. . . . . . Em sao có thể ở trên giường tôi?”
Mộ Trần Tuyết bị súng lục nhắm ngay có chút sợ hại, trợn tròn đôi mắt sợ
hãi nhìn Ám Dạ Tuyệt, “Tuyệt. . . . . . Em. . . . . . Rất sợ a!” Hai mắt cô ngấn lệ, bổ nhào vào lòng Ám Dạ Tuyệt.
“Thời gian không còn sớm , em nên trở về nghỉ ngơi đi.”Giọng nói Ám Dạ Tuyệt
lãnh khốc, không giống khuyên bảo, mà là mệnh lệnh, hắn trực tiếp đẩy cô qua một bên.
“Tuyệt. . . . . .” Giữa đôi mắt trong suốt lập lòe nước mắt, cô tính toán lâu
như vậy, chính là vì hôm nay, bất cứ giá nào “Em thích anh. . . . . .”
MộTrần Tuyết chậm rãi cởi bỏ thắt lưng, bộ đồ ngủ từ từ trút xuống ——
Da thịt trắng nõn mềm mại hiện ra trong không khí lạnh lẽo, phản chiếu ánh sáng nhẹ nhàng. Lọn tóc xoăn bồng bềnh khoác lên đầu vai cô, hiện lên
đường cong duyên dáng của xương quai xanh.
Cô mặc quần lót viền tơ màu đen gợi cảm, ở giữa vải màu đen hơi hé lộ ra
nơi mềm mại, dần dần ấp ủ nên dục vọng đang căng ra. Vòng eo nhỏ nhắn
mềm mại tựa như không đầy một nắm tay, cặp đùi xinh đẹp thon dài mềm
mại. . . . . . Chưa từng phát hiện năm cô bé năm đó đã trưởng thành một
người phụ nữ thành thục.
Nếu Tuyết Nhi có thể sống đến bây giờ, có phải cũng đã trưởng thành rồi hay không?
“Em làm cái gì vậy?” Ám Dạ Tuyệt tức giận lộ ra tiếng nói trầm thấp.
“Mặc quần áo vào cút cho tôi!” Trong giọng nói lạnh lùng tức giận của hắn lộ ra ẩn nhẫn kiềm nén.
Đột nhiên một loại cảm giác khác thường biến hóa toàn thân của hắn, khiến
cho ngọn lửa mãnh liệt dâng lên, hình như ngọn lửa hừng hực đang đốt
cháy trong cơ thể hắn, nóng rực khó chịu, tiếng thở dốc của hắn dần dần
nặng hơn.
“Tuyệt, em. . . . . . em muốn trở thành người phụ nữ của anh.” Mộ Trần Tuyết
chậm rãi đến gần hắn, bàn tay trắng mịn vòng ra phía sau, cởi bỏ khuy
áo, chiếc áo viền tơ màu đen từ từ rơi xuống đất. Nơi mềm mại đẫy đà nảy lộ trong không khí, cô quyến rũ yêu kiều tới sát Ám Dạ Tuyết, kề sát
bên tai hắn, hơi thở như hoa lan: “Tuyệt, em đã trưởng thành, không phải là một cô bé nửa. Muốn em đi, em biết bây giờ anh rất khó chịu. . . . . .”
Mộ Trần Tuyết đã nhận ra sự thay đổi của cơ thể hắn, hai tay ôm lấy cổ của hắn, kiễng chân lên muốn hôn Ám Dạ Tuyệt.
Ám Dạ Tuyệt ra sức khua tay một cái, “Nói! Có phải em đã bỏ thêm cái gì vào trà?”
“Bỏ thêm một chút xuân dược mà thôi. . . . . .” Thân thể trắng sáng của Mộ
Trần Tuyết ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo, lạnh đến phát run, “Tuyệt, vì cái gì anh lại đối với em như vậy? Chúng ta không phải còn có hôn ước. . . . . .”
“Tôi vĩnh viễn cũng sẽ không cưới em, em cút cho tôi!” Ám Dạ Tuyệt cảm giác
có một quả cầu lửa trong thân thể mình, đang dần dần bành trướng, càng
cháy càng lớn.
Sắc mặt Mộ Trần Tuyết thoáng chốc trở nên trắng bệch, nước mắt trong suốtn gưng tụ ở hốc mắt, chậm rãi rơi xuống. . . . . .
“Vì cái gì, anh không thể yêu em, anh đã không thích em, vậy vì cái gì muốn giữ em bên cạnh anh?” Cô líu ríu tự nói.
Ám Dạ Tuyệt cảm thấy khí huyết (hơi thở và máu) toàn thân đang bắt đầu hỗn loạn, giống như máu trong mạch máu đều đã sôi trào lên, chính đang đang đân loạn vào xung quanh. Hắn lắc người một cái, tay vịn vách tường,
nhìn cô hét lớn: “Em trưởng thành, lại có thể làm ra chuyện khinh rẻ
chính bản thân mình. . . . . .”
“Yêu anh thì có lỗi sao?” Mộ Trần Tuyết khóc la hét, cô làm chuyện khinh rẻ
bản thân, còn không phải là vì hắn. Lòng tự trọng bị đả kích rất lớn,
nhặt quần áo trên sàn nhà quấn lên thân thể trần trụi, liền xông ra
ngoài.
*********************************
Nguyệt Tiêm Ảnh chưa từng uống rượu mạnh,đêm nay lại uống nhiều như vậy, đầu
óc mờ mịt , cảm giác trong bụng có một ngọn lửa đang bốc cháy, đốt cô
đến miệng đắng lưỡi khô. Cô đứng dậy, đến phòng bếp dưới lầy rót một ly
nước đá.
Ơ? Phòng của cô là phòng nào?
Bên trái hay là bên phải?
Nguyệt Tiêm Ảnh vươn tay gõ đầu của mình, nhưng bên trong đã bị cồn khuấy đảo
thành hồ dính, cực kỳ hỗn độn, bước chân lảo đảo chậm rãi đi tới cửa
phòng đang hé mở.
Lúc này Ám Dạ Tuyệt đang bị thuốc lật chuyển khuấy đảo rực cháy làm cho
toàn thân đau đớn khó chịu nghe được tiếng bước chân, đôi mắt thèm khát
nhìn chằm chằm bóng dáng mảnh khảnh dội lên trên cửa. Dưới sự ảnh hưởng
của rượu, gương mặt cô nhiễm một mảnh đỏ ửng, giống như hoa anh đào làm
cho người ta động lòng.
Oanh —— Ám Dạ Tuyệt cảm giác thân thể mình sắp nổ tung, dục hỏa đã cắn nuốt tâm trí hắn.
“Đây hình như không phải phòng của mình. . . . . .” Giữa bóng đen tối tăm
càng làm cho cô có thêm cảm giác bức bách, muốn xoay người rời đi, “A. . . . . .”
Một sức lực mãnh mẽ, túm chặt cánh tay của cô, khiến cho nàng ngã vào lồng ngực ấm áp.
“Tuyệt thiếu? Anh làm gì a?” Cô mang theo vài phần men say nỉ non .
Lúc cô oán trách, Ám Dạ tuyệt đã ném cô ngã lên giường lớn đủ cho bốn
người, lửa nóng lập tức bao phủ cơ thể cô, “Em tới rất đúng lúc!”