Thiêu Đốt Tình Yêu: Tấn Công Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình

Chương 64: Ai tính kế ai



“Đinh Hạo Hiên!” Nhậm Mục Diệu lạnh nhạt liếc anh một cái, giọng nói không vui mang theo cảnh cáo.

Ám Dạ Tuyệt nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt cỏ khô héo đã mọc ra mầm mới, mấy con chim sẻ nhỏ đứng ở mặt trên, cất tiếng hót trong trẻo êm tai. Ngón giữa và ngón trỏ của hắn kẹp một điếu thuốc, tàn thuốc lượn lờ bay ra.

“Tuyệt, nếu cô ấy không quay về, cậu thật sự muốn kết hôn với Mộ Trần Tuyết sao?” Nhậm Mục Diệu nói ra lo lắng trong lòng mình.

Lông mày của Ám Dạ Tuyệt hơi hơi cau chặt , dụi tắt tàn thuốc vào gạt tàn thủy tinh, “Cô ấy sẽ xuất hiện !” Ám Dạ Tuyệt nói chắc chắn.

Một bước này của hắn là đánh cược, đánh cược Nguyệt Tiêm Ảnh vẫn còn có một chút để ý.

Ba tháng , hắn đã dùng tất cả sức lực của tổ chức “Ám”, vẫn không tìm thấy Nguyệt Tiêm Ảnh. Mà dựa vào nội gián ở Ưng bang báo cáo, Ám Dạ Lệ cũng nghĩ mọi cách tìm Nguyệt Tiêm Ảnh. Hắn không thể để cho Ám Dạ Lệ tìm ra cô, hiện tại hắn chỉ có thể sử dụng nước cờ nguy hiểm như vậy.

“Ám Dạ Tuyệt, cậu thật sự muốn cưới cô ấy sao? Cậu có biết hay hôn nhân chính là phần mộ hay không! Cái giá cậu hi sinh thật sự là quá lớn.” Đinh Hạo Hiên làm ra bộ dáng người lão luyện, giống như là rất có kinh nghiệm.

“Dùng hôn nhân này làm xiềng xích trói cô ấy lại, đây là suy nghĩ của mình, mình sẽ không để cô ấy rời khỏi mình một lần nửa.” Ám Dạ Tuyệt thoáng lộ ra tươi cười hờ hững. Sau đó tươi cười liền bị lo âu tách ra.

“Này!” Đinh Hạo Hiên đụng đụng Nhậm Mục Diệu, “Cậu là người từng trải, hay là khuyên nhũ cậu ấy một chút đi!”

Nhậm Mục Diệu thở dài một hơi, nhìn sang Đinh Hạo Hiên, “Sớm muộn gì cậu cũng sẽ lọt vào phần mộ hôn nhân!”

Đinh Hạo Hiên lắc đầu, “Ài —— bây giờ hai người các cậu đã bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc, chỉ có người cô đơn này là lý trí nhất thôi.”

“Thình thịch!” Nhậm Mục Diệu ở bên cạnh vỗ lên đầu anh một cái, “Mình rất lý trí!”

“Thình thịch!” Ám Dạ Tuyệt đi tới gõ lên đầu của anh một cái, “Cậu mới là người choáng váng đầu óc.”

Đinh Hạo Hiên bị đau mà lau trán, “Hơi quá đáng, tốn công mệt nhọc giúp hai người các cậu tìm vợ còn không tính, còn phải chịu các cậu ngược đãi nửa!”

“Bởi vì cậu đáng đánh đòn!” Hai người nói ra.

**********************************

“Tiểu Ảnh tỉnh tỉnh, phải dùng cơm tối.” Lăng Khả Ny nhẹ nhàng vuốt sau lưng của cô.

Thấy Nguyệt Tiêm Ảnh vẫn không có phản ứng, Lăng Khả Ny có chút lo lắng vì hành động khác thường hôm nay của cô.

“Dì tiểu Ảnh.” Một bé trai hồng hào bò lên giường.

Nguyệt Tiêm Ảnh nhanh chòng chùi hết nước mắt ở khóe mắt, xoay người, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn mềm mại của bé trai, “Hân Hân, dì tiểu Ảnh ôm con, hôm nay ở trường có ngoan không?”

Lăng Khả Ny nhìn thấy trên mặt cô vẫn còn sót lại nước mắt, trên lông mi cũng thấm ướt lan ra hơi nước, thân thiết hỏi: “Tiểu Ảnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Loại quan tâm của người thân này làm cho nước mắt Nguyệt Tiêm Ảnh lại phun trào ra, nước mắt nhỏ giọt tuôn xuống, “Anh ta. . . . . .Anh ta phải kết hôn. . . . . .” Trong giọng nói nghẹn ngào lộ ra đau buồn không tan.

Lăng Khả Ny ôm cô vào trong lòng, có lẽ là kích thích đến chuyện mà cô ấy đã từng trãi, nước mắt bắt đầu lan ra, “Tiểu Ảnh không khóc không khóc, đàn ông đều là như thế, không tim không phổi, không có một ai là tốt. . . . . .”

“Mẹ, dì tiểu Ảnh đừng khóc. . . . . .” Bàn tay nhỏ béo mập của Hân Hân lau nước mắt trên mặt các cô, “Hân Hân có tim có phổi, sẽ trở thành người đàn ông tốt.”

Lời nói trẻ thơ của bé trai làm cho hai người lớn đang khóc nhè buồn cười.

Hân Hân lau nước mắt của Nguyệt Tiêm Ảnh, nhưng nước mắt lại nhanh chóng rơi xuống nửa, “Dì tiểu Ảnh, nói cho con biết là ai khi dễ dì, con sẽ giúp dì khi dễ lại người đó!”

“Hân Hân thật ngoan.” Nguyệt Tiêm Ảnh hôn một cái lên khuôn mặt mũm mĩm của cậu bé, có một cục cưng như vậy làm bạn thật tốt, may mắn là bây giờ hắn đã để lại cho cô một đứa bé.

“Được rồi tiểu Ảnh, không được khóc nửa, đối với cục cưng sẽ không tốt…!” Lăng Khả Ny lau khô nước mắt, “Gần đây cô bị lạc miệng, tôi có mua một ít táo chua, sơn tra, quả mơ cho cô ăn. Cô xem gần đây cô rất gầy. . . . . . Cô phải cô gắng ăn nhiều một chút, ngộ nhỡ làm cho con dâu tương lai của tôi đói thì phải làm sao?”

Lăng Khả Ny chọc cười Nguyệt Tiêm Ảnh, nín khóc mỉm cười, khuôn mặt đầy nước mắt lô ra tươi cười mang theo một phần đau buồn, hời hợt, mờ nhạt, thổi cũng không tan được. . . . . .

“Tôi đi làm cơm tối, Hân Hân con cùng dì tiểu Ảnh và vợ tương lai xem ti vi đi!” Lăng Khả Ny giao nhiệm vụ nho nhỏ cho Hân Hân.

“Dì tiểu Ảnh, chúng ta xem TV một lát, mẹ làm rất nhanh, một lát liền xong cơm tối.”

Ngón tay nhỏ đè xuống chốt mở TV, bên trong xuất hiện hình ảnh khuôn mặt tuấn tú, lông mi sắc bén như mực, phía dưới là đôi mắt thâm thý, sóng mũi cao thẳng và cái cằm kiêu ngạo, kéo căng đường cong đến rất chặt chẽ, lông mày của hắn có một loại buồn phiền vô hình.

Là hắn, vừa mới vì hắn khóc lớn một trận, lúc này tim vẫn còn sót lại từng cơn đau, vì sao tim vừa mới bình phục thì hắn lại dấy lên con sóng đó?

Người lãnh đạo tổ chức Ám, Ám Dạ Tuyệt sẽ kết hôn vào ngày 15 tới, mặc dù còn cách lễ kết hôn ba ngày, nhưng chuẩn bị cho hôn lễ lại tiến hành rất gấp rút, mười vạn đóa hoa tường vi nhập khẩu từ Hà Lan đã được chuyển thẳng đến vào hôm nay để trang trí hội trường. Rất kỳ quái, hội trường hôn lễ không dùng hoa hồng hay hoa bách hợp trang trí mà dùng hoa tường vi, nghe nói là Ám Dạ Tuyệt đặc biệt sắp xếp. Đối với hôn lễ thế kỹ này, phóng viên vẫn sẽ tiếp tục đưa tin chi tiết.”

Tường vi?

Hai chữ này rất hấp dẫn chú ý của Nguyệt Tiêm Ảnh , vì sao lại là tường vi?

Suy nghĩ của cô bắt đầu quay cuồn.

***************************

Nhà thờ trang trọng thiên liêng trang trí bằng những đóa hoa tường vi, bao bọc một cảm giác lãng mạn ấm áp.

Hoa tường vi đỏ chói trải thành một tấm thảm đỏ, ghép thành một mặt tường, cong thành chín cánh cửa. . . . . . Đến ghế ngồi nhỏ cũng trang trí hoa tường vi.

Mùi thơm của hoa tường vi tung bay trong không khí, thản nhiên mờ nhạt, mỗi một lần hít thở đều khác nhau.

“Cậu nói. . . . . . Cô ấy có xuất hiện hay không?” Ám Dạ Tuyệt nhìn công nhân bận rộn dùng hoa tường vi trang trí nhà thờ, càng đến gần ngày, hắn cũng dâng lên chút lo lắng.

Hạ Khiêm Dật thở dài một hơi, tuy trong mắt là màu đỏ, nhưng hắn ta không cảm thấy vui mừng, “Tuyệt thiếu, bây giờ anh đã đi một bước này , không phải là đánh cược sao. Đánh cược cô ấy vẫn còn sót lại tình cảm với anh. . . . . .”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.