Ám Dạ Tuyệt, sao hắn lại ở đây?
Nguyệt Tiêm Ảnh quay người lại, đúng lúc đối diện với đôi mắt băng sương của hắn.
Hắn trực tiếp quát lớn cô nói: “Em có biết ‘vườn hoa tường vi’ là cấm địa hay không, bất luận kẻ nào cũng không thể đến gần nơi này!”
“Tôi. . . . . . Tôi chỉ là. . . . . .” Bị Ám Dạ Tuyệt rống như vậy, cô bắt đầu ấp úng, “Xem những cây hoa tường vi này rất đẹp.”
“Lần sau đừng để cho tôi lại thấy em xuất hiện ở nơi này! Nếu không. . . . . .” Con ngươi sắc bén tấn công lướt qua Nguyệt Tiêm Ảnh.
Một chuỗi tiếng chuông điện thoại di động vang lên, ngắt lời Ám Dạ Tuyệt, nhận điện thoại, sắc mặt của hắn dần dần trở nên căng thẳng u ám.
*************************
Lúc Ám Dạ Tuyệt và Nguyệt Tiêm Ảnh vào phòng chính, nhân vật quan trọng trong tổ chức “Ám” đều đã đã đến. Bọn họ ngồi ở phòng khách, thưởng thức mùi vị cà phê.
“Đến phòng họp đi!” Ám Dạ Tuyệt đi thẳng hướng phòng họp.
Nguyệt Tiêm Ảnh nghe được hắn nói, phục hồi tinh thần lại, yên lặng theo sát phía sau hắn.
Cô nhịn không được mắt quét nhìn chung quanh, cách thức trang trí vẫn là phong cách Châu Âu , phòng họp giống như mười sáu năm trước, một chút thay đổi cũng không có, trên sàn nhà gỗ thô xây một lớp sáp đen thật dày, dường như có thể tìm ra bóng ngưởi, trang trí trên vách tường là các loại đao kiếm. Nguyệt Tiêm Ảnh biết rõ ràng những đao kiếm này, từng cái đều là ông nội thu go, cô cực kỳ vui mừng vì mấy thứ này vẫn còn ở nơi này.
Đôi mắt lạnh lẽo của Quỷ Tứ liếc nhìn Nguyệt Tiêm Ảnh một cái, “Chúng tôi đang họp không hy vọng có người quấy rầy, cậu ra ngoài đi!”
“Không cần!” Ám Dạ Tuyệt cũng không có nâng mắt lên, nhàn nhạt nói: “Bây giờ cậu ta là vệ sĩ ‘ bên người ’ của tôi, cậu ta có thể ở lại.”
Từ lúc nào thì vệ sĩ có thể tham dự cuộc họp rồi?
Lãnh Trạch cùng Lăng Phong Ngãi dồn dập ném ánh mắt nghi ngờ tới.
Hạ Khiêm Dật cười cười với Nguyệt Tiêm Ảnh, truyền đến nụ cười thiện ý.
Nguyệt Tiêm Ảnh đứng ở phía sau Ám Dạ Tuyệt, trái tim cô phù phù phù phù mà nhảy dựng hỗn loạn, cô biết không phải là phát bệnh, mà là khẩn trương. Đối mặt với ba ánh mắt nghi ngờ, không khỏi có chút chột dạ.
“Được, nói một chút về Ưng bang gần đây luôn luôn đối nghịch với tổ chức ‘Ám’ đi!” Ám Dạ Tuyệt không muốn nghe đến thanh âm nghi ngờ của bọn họ, lập tức nói sang chuyện khác.
Ám Dạ Tuyệt xoay chuyển đôi mắt lãnh mị, “Dạ Mị đâu? Cô ta còn đang ở Hồng Kông, nhiệm vụ nhỏ như vậy lại phải cần thời gian dài như vậy?”
“Có thể cô ấy điên cuồng mua sắm ở đó!” Hạ Khiêm Dật thì thào nói.
Ngón tay Quỷ Tứ bay lượn rất nhanh trên bàn phím máy tính, “Ưng bang trong thời gian một tháng, cướp đoạt một phần ba chuyện làm ăn của chúng ta, phá bỏ bảy tám cái sân bãi. . . . . .”
Lăng Phong Ngãi tính tình nóng nảy vỗ bàn đứng lên, “Ưng bang có ý gì, lại dám chèn ép đến trên đầu tổ chức ‘Ám’ , tôi đi phá bỏ hang ổ bọn chúng .”
Trên khuôn mặt tuyệt lãnh của Ám Dạ Tuyệt nổi lên hơi thở băng lãnh , chậm rì rì nói: “Vậy cần phải đi gặp Ân lão đại!” Hắn quay đầu liếc nhìn Nguyệt Tiêm Ảnh một cái, “Tôi cùng cậu ta đi là được.”
“Cái gì?” Hạ Khiêm Dật kinh ngạc nói, nhất thời cảm thấy bản thân phản ứng có phần quá mứ, giọng điệu chậm lại, nói: “Tuyệt thiếu, ngài cùng Nguyệt Tiêm Ảnh đi, có quá nguy hiểm rồi hay không?”
“Cậu là đang nghi ngờ khả năng của tôi?” Ám Dạ Tuyệt tràm tĩnh nhàn nhạt đứng lên, “Cậu cho là đi hát kịch, cần mang theo các cậu tới để trang trí thêm bề ngoài sao?” Nói xong, hắn đi thẳng ra cổng.
Nguyệt Tiêm Ảnh theo sát phía sau hắn.
Tiếng người ồn ao trong sòng bạc xa xỉ, có rất nhiều loại người lui tới.
Ám Dạ Tuyệt vừa mới đi vào, bảo vệ áo đen bên cạnh liền nơm nớp lo sợ, dùng ánh mắt run rẩyt nhìn chằm chằm Ám Dạ Tuyệt, vừa không dám táo bạo nhìn hắn, lại không thể không để ý đến từng hành động của hắn.
“Tôi đếm tới ba, lập tức sẽ có người đến tiếp đãi chúng ta, en tin không?” Khóe mắt u lãnh của Ám Dạ Tuyệt cong lên ý cười, liếc nhìn Nguyệt Tiêm Ảnh bên cạnh.
Nguyệt Tiêm Ảnh thấy rõ mọi thứ xung quanh, thở dài một hơi, “Tôi có linh cảm, không đánh một trận lớn, đoán chừng sẽ không đi ra được, anh tin không?”
Cô vừa nói xong, phía trước đã có một đám người đi tới, người đàn ông đi ở đàng trước gần năm mươi tuổi, tóc bạc xen lẫn sợi tóc đen, bay nhập tóc mai lộ ra một cỗ hơi thở quỷ quái.
“Hôm nay không biết là ngọn gió nào, lại có thể thổi Tuyệt thiếu tơi đây. . . . . .” Trên mặt Ân lão đại tích tụ ý cười giả dối ngoài cười nhưng trong không cười, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp điếu xì gà đặc biệt.
Dáng người cao ngất của Ám Dạ Tuyệt cùng dáng vẻ ngạo nghễ, “Nhàm chán, muốn tìm Ân lão đại đánh bạc.”
“Nếu Tuyệt thiếu có hứng thú, dĩ nhiên lão già này sẽ hầu.”
Lúc Nguyệt Tiêm Ảnh nhìn thấy Ân lão đại mang theo một đám người tới liền nghĩ sẽ đánh một trận lớn, thật không ngờ hai người đàn ông này lại học theo cô gái nhỏ đánh thái cực, thực không hiểu Ám Dạ Tuyệt đang chơi trò gì, cô thả lỏng quả đấm đang xiết chặt.
Trong một gian phòng mấy trăm m², sàn nhà trải thảm hoa hồng rực rỡ. Hơn mười cô gái mặc quần áo thỏ màu đen, còn có tóc củ tam thất phát ra tiếng phục vụ, thêm một gian phòng rượu sâm banh ngon nửa.
Ánh mắt Ân lão đại gian xảo, trở mình chuyển hướng đối diện người đàn ông.
Một bộ bài xì phé được xếp thành hình quạt đặt trên cái bàn trải khăn màu xanh lá cây.
Nguyệt Tiêm Ảnh đứng ở phía sau Ám Dạ Tuyệt , luôn quan sát bốn phía, mấy chục người ở đây trừ cô và Ám Dạ Tuyệt một phe, còn lại đều là thuộc hạ của Ân lão đại, nếu ác chiến bằng hỏa lực, bọn họ liền rơi vào hoàn cảnh xấu, thật không hiểu, tại sao Ám Dạ Tuyệt muốn một mình xông vào hang hổ, không đúng! Không phải “Một” , hắn còn dẫn theo cô. Làm vệ sĩ của hắn chưa bao lâu, hắn liền vội vả thử thách cô như vậy, không có phiền phức, lại đến đây tìm một chút phiền phức.
Hơn mười ván qua đi.
Ám Dạ Tuyệt mất hứng thú một tay chống cằm, đôi mắt tối đen như mực lóe ra vài tia không kiên nhẫn, tiện tay ném bài xuống, “Ván này không xong rồi.”
Khuôn mặt bóng loáng của Ân lão đại chồng chất ý cười, đưa tay gôm lấy tiền trên bàn về, “Tuyệt thiếu, cậu tới chơi, còn tặng quà cho tôi.”
Nguyệt Tiêm Ảnh có chút nghi hoặc, lúc trong tay có bài tốt , hắn không chơi, lúc trong tay có bài xấu, lại đặt cược lớn, chơi tới cùng. Chơi như vậy, không thua nhiều lắm.
Trôi qua nửa tiếng ngắn ngủi, Ám Dạ Tuyệt chưa từng thắng một ván.
Ám Dạ Tuyệt treo trên mặt nụ cười nhẹ như có như không, “Hai ba trăm vạn mà thôi, coi như đưa cho Ân lão đại làm quà gặp mặt thì có sao đâu.”
“Tuyệt thiếu thật sự là khách sáo!”
Ám Dạ Tuyệt bất mãn ngáp một cái, “Tiền đặt cược quá ít, giống như đang chơi trong nhà thông thường, thật không phấn khởi thú vị.”
Còn ít? Một ván hơn vài chục vạn, quá nhiều với một học sinh nghèo đi học, hắn lại chê tiền đặt cược ít, thật là tiêu tiền như nước, ở trong lòng Nguyệt Tiêm Ảnh rất rất khinh bỉ hắn.
Nghe Ám Dạ Tuyệt nói như vậy, đột nhiên con mắt Ân lão đại sáng lên, hỏi: “Không biết Tuyệt thiếu cho rằng chơi như thế nào mới thú vị?”
“Kích thích một chút !” Ám Dạ Tuyệt giương cánh môi mỏng lên, khóe miệng thoáng hiện ý cười tà tứ, “Tiền đặt cược lớn một chút, như thế nào?”
Một tay Ân lão đại kẹp một cây xì gà tinh chế, hít một hơi, phun ra một đám khói trắng, “Được! Nếu Tuyệt thiếu có hứng thú, tôi đây liền chơi đùa với cậu thật tốt, Tuyệt thiếu muốn nhiều bao nhiêu?”
“Chúng ta liền đặt sòng bày này, như thế nào?” Giọng nói của Ám Dạ Tuyệt nhẹ nhàng, mang theo một chút nghiền ngẫm, làm cho người ta nghĩ không ra, đúng vào lúc này mới làm người ta cảm thấy khủng bố.
Ân lão đại biết một mình Ám Dạ Tuyệt nhất định sẽ không dễ đối phó như vậy, thật không ngờ hắn lại mở rộng miệng như vậy. Đã biết gian sòng bạc này độc quyền tất cả việc làm ăn bên ngoài, là nơi kinh thế chủ yếu của Ưng bang. Ám Dạ Tuyệt không quan tâm đến làm ăn của sòng bạc này, cho nên chưa bao giờ đặt chân đến, thật không ngờ mục tiêu lần này của hắn là sòng bạc này.
“Ha ha. . . . . .” Ân lão đại giả tạo cười gượng hai tiếng, “Tuyệt thiếu chơi như vậy có phải là quá lớn hay không?”
Bỗng dưng Ám Dạ Tuyệt ngẩng đầu, khí lạnh bắn ra bốn phía, trêu tức nói: “Thế nào? Ân lão đại không dám chơi? Cứ tưởng rằng Ân lão rất gan dạ sáng suốt chứ, thật không ngờ. . . . . . Ài. . . . . .”
Phép khích tướng của hắn xem ra có tác dụng, Ân lão đại nghiêm mặt, “Cậu chuẩn bị cái gì đặt cược với tôi?”
“Thị trường thuốc phiện Âu Mĩ, như thế nào?” Ám Dạ Tuyệt ngả ngớn nói.
Hai mắt Ân lão đại liền tỏa sáng, thị trường thuốc phiện Âu Mĩ, đó là một khối thịt mỡ lớn, ông có thể không động lòng mới là lạ!
“Được! Tôi chơi cùng cậu!”
Nhân viên bắt đầu chia bài.
Quân bài tẩy đầu tiên không có mở ra, mà bài tẩy thứ hai, của Ám Dạ Tuyệt là “mười bích” , Ân lão đại là “át cơ” .
Ân lão đại hít một hơi xì gà, cười đến hai mắt đều đã híp thành khe hở, “Tuyệt thiếu, xem ra hôm nay nữ thần may mắn vẫn quan tâm tôi.”
“Ván bài còn chưa kết thúc, làm sao ông biết kết quả?” Khóe miệng Ám Dạ Tuyệt treo lên nụ cười ung dung.
Phát xuống mấy lá bài, bài của Ân lão đại chiếm hết át cơ, át rô cùng át chuồn, rõ ràng là so J bích, Q bích và 10 bích của Ám Dạ Tuyệt thì tốt hơn nhiều. Hắn cảm thấy nắm chắc thắng lợi trong tay, bắt đầu đắc ý vênh váo, “Tuyệt thiếu, xem tình hình bây giờ, phần thắng của cậu cực kỳ nhỏ, nếu cậu cưới con gái của tôi, đánh cuộc này liền không tính.”
Ân lão đại thật đúng là biết suy nghĩ, biết thế lực Ưng bang kém tổ chức “Ám” , thay vì tranh đấu làm tổn hại hai bên, ngược lại không bằng lui một bước.
Khóe miệng Ám Dạ Tuyệt chứa ý cười khinh thường, “Ân lão đại thật đúng là mở rộng tiêu thụ, chẳng lẽ đã quên sao? Tôi đã sớm có hôn ước với cháu gái Mộ lão đại.”
Lúc trước khi đại thọ 60 của Mộ Ngạo Thiên, tuyên bố người nối nghiệp của ông là Ám Dạ Tuyệt, hơn nữa đồng thời tuyên bố cháu gái của ông sau khi lớn lên sẽ gả cho Ám Dạ Tuyệt. Lúc ấy Ân lão đại cũng ở đo, chỉ là thật không ngờ mới qua vài ngày, Mộ gia liền xảy ra chuyện lớn như vậy, ” Mộ Trần Tuyệt không phải đã chết sao? Cô bé không phải bị bắt cóc, bị giết con tin sao?” Ân lão đại buột miệng nói ra
Nguyệt Tiêm Ảnh nghe được cái tên đã bị phủ bụi của mình được người khác nhắc tới, trong lòng khiếp sợ, cái gì mà bắt cóc, cái gì mà giết con tin? Sao trong đầu cô một chút ấn tượng cũng không có.
Cô nhớ rõ lúc cô sáu tuổi, một trận hoả hoạn giống như ngòi nổ, đã xảy ra liên tiếp nhiều việc, phá vỡ toàn bộ bình yên. Không hiểu sau ở trong trận hỏa hoạn kia, Ám Dạ Lệ bị bỏng nghiêm trọng đến hủy dung. Trong yến thọ của Mộ Ngạo Thiên lại tuyên bố Ám Dạ Tuyệt là người nối nghiệp của ông, mới qua hai ngày Mộ Ngạo Thiên lại đột nhiên lại bị bệnh tim chết bất đắc kỳ tử, tiếp theo chiếc xe của mẹ ngồi bị lật đổ vào sơn cốc, sau đó đến ba cô mất tích. Dì Mạc nói đây toàn bộ đều là Ám Dạ Tuyệt làm, từng bước một bố trí thật tốt ván cờ, chính vì tranh đoạt bang “Mộ Diễm” . Hắn vì bịt đầu mối, thậm chí không tiếc sẽ dùng thủ đoạn hiểm độc với cô, là dì Mạc đưa cô chạy ra khỏi Nguyệt Minh Khâu.
Nguyệt Tiêm Ảnh vẫn không thể tin được tất cả đều là Ám Dạ Tuyệt làm, nhưng trên thực tế hắn chính là người thắng sau cùng. Nếu nói bây giờ cô đối với Ám Dạ Tuyệt có cái cảm tình gì, đó chính là hận, hận ác ma giết người này đã khiến cho cô nhà tan cửa nát.
“Rất cám ơn Ân lão đại quan tâm, Tuyết Nhi rất tốt.” Ám Dạ Tuyệt nhạy cảm cảm thấy được có một đôi mắt sắc bén đang theo dõi hắn ở đâu đó.
Giữa đôi mắt lạnh lẽo hung ác không mang theo một tia cảm xúc, hắn lạnh lùng nhìn lướt qua nhân viên phục vụ , “Tiếp tục chia bài đi!”
Nhân viên phục vụ liền bị ánh mắt lạnh lẽo hung ác làm cho mồ hôi chảy ròng ròng, tay hắn có hơi hơi run rẩy lên, cầm lá bài cuối cùng chia ra cho hai bên.
Ân lão đại nhận được bài, nhanh chóng mở ra con bài chưa lật, trên mặt tràn đầy ý cười, “Cậu xem, hai lá K, ba lá Ách, Tuyệt thiếu, thua tâm phục khẩu phục chứ?”
Ám Dạ Tuyệt bình tĩnh hơi thở ổn định nhìn ông ta, “Ông thắng sao?” Ngón tay thon dài cầm lá bài chưa lật mở ra, “Lần lượt là 10, J, Q, K, Ách! Cám ơn sòng bài của Ân lão đại !”
“Cậu. . . . . . Cậu. . . . . .” Ân lão thật không ngờ kết cục lại xoay ngược lớn như vậy, trong lúc này chưa thể tiếp nhận, tức giận đến nói lắp bắp không ra lời.
“Ân lão đại khách sáo như vậy, đưa tiểu bối phần quà lớn như vậy . . . . . .” Trên mặt Ám Dạ Tuyệt thoáng hiện ý cười tà mị như có như không.
“Tuyệt thiếu. . . . . .” Mỡ trên khuôn mặt Ân lão đại xếp đống cùng chỗ, “Cậu sẽ không nghĩ là thấy chứ?”
Đôi mắt lạnh lẽo hung ác của Ám Dạ Tuyệt liền ngưng lại, phụn ra ra 2 tia sáng sắc bén giống như lưỡi dao, khóe miệng chứa tươi cười quỷ mị, “Sao? Ân lão đại xem như chúng ta là đang đùa ở trong nhà sao? Ha ha. . . . . .” Hai tiếng cười cười, “Nếu không có can đảm này, thì không nên tùy tiện khoe khoang khoác lác!”
“Ầm ——” Ân lão đại vỗ bàn tay thô kệch lên bàn, đột nhiên đứng lên, tức giận trừng mắt nhìn Ám Dạ Tuyệt, đôi mắt dường như muốn vỡ tung ra, “Tiểu tử, mày mới bao lớn, không cần cho mày thể diện, mày không cần! Hôm nay cùng mày chơi một chút xem như là coi trọng mày rồi!”
Mấy người đàn ông theo sát phía sau Ân lạo đại sồn dập trợn mắt, móc súng lục ra hướng về phía Ám Dạ Tuyệt.
Giữa đôi mắt lãnh mị của Ám Dạ Tuyệt chợt hiện mùi nguy hiểm, hai hàng lông mày đen đậm giống như nhuộm mực, khinh thường cười nói: “Thì ra,lão đại của Ưng bang còn có thể lật lọng. . . . . .”
“Thì thì sao? Vài năm gần đây tổ chức ‘Ám’, hoành hành ngang ngược, chiếm giữ nhiều làm ăn của chúng tao như vậy.”
“Dựa vào bản lĩnh riêng, không có năng lực này thì không nên ăn chén cơm này.”
Đôi mắt hai người đối diện, lửa điện liền bắn tung tóe, chỉ một thoáng không khí đông lạnh đã đóng băng tới cực điểm.
“Hô hô. . . . . . Mày cho rằng mang theo một đứa trẻ con héo teo là có thể ra ngoài sao?”
Đứa trẻ héo teo? Là đang miêu tả cô sao? Nguyệt Tiêm Ảnh cúi đầu nhìn bản thân mình, nhiều lắm thì là nhỏ gầy, chỗ nào héo teo hả?