Băng Ly phiền chán gầm nhẹ:”Câm miệng !”
Hoa Dao Âm cắn môi, cúi đầu điều chỉnh cảm xúc, lúc ngước đầu lên, gương mặt chỉ là một mảnh lạnh nhạt.
”Tiểu thư, cô có cần tôi gọi Tử Huyền trở về?”
”Không cần!” Cô dứt khoát trả lời, trong giọng nguyên vẹn suy yếu như cũ.
”Tiểu thư, cô mới phẫu thuật ư? Rõ ràng…!” Mày cô nhíu chặt lại. Rõ ràng là mỗi tháng Băng Ly mới giải phẫu một lần để duy trì hoạt động trung bình của các chức năng trong cơ thể. Thế nhưng, tuần trước đã…
“Cút!” Ngực Băng Ly phập phồng, biểu hiện duy nhất thể hiện tức giận, vẻ mặt như cũ lạnh lùng. Tay che miệng ho nhẹ, tay kia đè lồng đang nhói đau.
”Tiểu thư!” Cô cao giọng gọi. Tình hình thực sự không ổn rồi. Sức khoẻ Băng Ly cư nhiên tối tệ đến mức này!
“Cút ngay!”
“Dạ.” Cô sửng sốt một chút, cúi đầu cười khổ. Tại sao những người trên cao đều khổ như vậy, đều phải tự mình chịu đựng…vì sao ?
Dường như, tính cách này ở Băng Ly được phát huy quang đại một cách triệt để!
Trông thấy Hoa Dao Âm xoay người ly khai. Băng Ly ho đến gập người lại, mồ hôi lặng lẽ nhỏ giọt.
Như nghĩ đến chuyện xưa, ánh mắt cô loé lên tia sáng lạnh, quanh thân không khống chế được hận ý mãnh liệt, hàn khí dày đặc, sát khí lan toả.
Lãnh Thiên đứng góc khuất, cũng túc mi nghi hoặc.
Nếu nói đến cái người hết lần này cứu đến lần khác ngược hắn, hắn không thể không nghi ngờ Băng Ly.
Thế nhưng, với tình trạng sức khoẻ hiện tại của cô…có thể sao !?
Với bệnh trạng đó, cõng được một người như hắn hay không, là một vấn đề không hề nhỏ !
Hắn không có lý do nghi ngờ tin tức mình nhận được. Mặc dù, Băng gia cùng Dạ gia đã phong toả tin tức, nhưng có vài thứ vẫn rò rỉ ra ngoài.
Lãnh Thiên mệt mỏi xoa vai quay người, không tiếng động rồi khỏi, chính là, khi nãy trong mắt hiện lên chút thương tiếc, chỉ sợ ngay cả bản thân hắn cũng không biết.
Sắc mặt Băng Ly lúc này trắng bệch đến doạ người, mắt cô nhắm hờ, lặng im cam chịu.
Cuộc đời này có gì là hạnh phúc đâu, cho nên đừng oán hận làm chi.
Cuộc đời này có lắm bao nhiêu thời gian, sao có thể ngoảnh đầu khoảng khắc.
Và chẳng thể tồn tại hai chữ ”giá như”…nhưng nếu có, giá như bản thân cô vĩnh viễn đừng có mặt trên cõi đời này.
Bởi, khi sinh ra định mệnh đã định sẵn, cuộc đời này….là một chuỗi bất hạnh!
= ^ ^ =
Tình bạn đôi ta
Xin tạm dừng tại đây
Nếu bên nhau nhưng chẳng thể tin tưởng
Biệt ly gói trọn hai câu
Thương tâm khó mở lời
Chẳng qua…kia có phải là giới hạn của tình bạn không?
Trải qua ngàn sóng gió, ngàn cau đắng
Yêu thương đậm đậm
Có phải một sớm một chiều
Sao có thể dễ dàng nói
Ly tan từ đây!
Thu đến, mùa buồn bã. Lá phong đỏ nhẹ rơi, xoắn vài vòng trong không trung, hạ đất.
Không khí càng thêm ảm đạm bởi âm thanh viollon réo rắt u sầu. Lãnh Thiên nhướng mày, tiếng nhạc là phát ra từ phòng nhạc A, khu S.
Aiz, dù gì cũng không có việc làm tới xem thử sao. Nếu để thuộc hạ của Lãnh Thiên biết được suy nghĩ của hắn, còn không phải gào thét bất công, họ làm việc đến mệt chết, cư nhiên Thiếu Chủ lại than không có gì làm. Thật là không có thiên lý mà!
Hắn vốn biết violon chủ yếu tạo ra âm thanh buồn, thế nhưng, này thật sự tang thương khổ sở quá đáng. Khiến hắn không khỏi đau lòng khó chịu, cũng chẳng biết tại sao.
*Cạch*
*Bộp*
*Rầm*
Bản thân đang đứng ngoài do dự có nên vào phá hỏng bài nhạc say sưa của người ta hay không. Thế nhưng lại nghe thấy tiếng vật rơi bất ngờ, hắn cũng chẳng kịp suy nghĩ, mở cửa phóng thẳng đi vào.
Hội trường trống trơn, vài nhạc cụ lung tung rãi rác quanh khán đài, có vài cái bị hỏng, hẳn là do người nào đó ném hư.
Có dấu vết ẩu đả, chiếc đàn vĩ cầm màu trắng trang nhã, nhưng cũng không kém phần sang trọng, quý giá.
Nhưng là đã bị người đàn violon khi nãy làm rơi hỏng. Thực uổng phí.
Đảo mắt quanh phòng, không có cửa sổ, sau khi chắc chắn không có người trong hội trường Lãnh Thiên rời đi. Xâm nhập phòng theo dõi của Sky, mở camera ở pA, kS.
Người chơi đàn violon ban nãy…kia chẳng phải Băng Ly sao?
Chỉ là cô chơi rất chuyên tâm, gần như không phát hiện nguy hiểm đang tới gần. Trong tíc tắc người kia tới gần, cô lật cổ xoay đàn violon trên vai đập thẳng vào mặt đối phương.
Có lẽ do lực đạo quá mạnh, làm cho người kia ngã trên sàn, lăn rơi xuống khán đài.
Nhưng, lực tay của Băng Ly mạnh ? Một người bệnh yếu ớt ? Ở khoảng gần như thế mà cô không những không bị thất thủ, mà còn lấy nó làm ưu thế.
Trong mắt Lãnh Thiên đều là nghi hoặc.
Tiếp đến, như để khẳng định phân tích của hắn, Băng Ly vô lực phản kháng, ra sức ném nhạc cụ về phía người kia.
Ngược lại, không có làm nghi ngờ trong lòng tan đi mà càng dày đặc. Tuy là ném lung tung, nhưng cố tình là khiến người kia sứt đầu mẻ trán cam chịu.
Đột ngột người thứ hai xuất hiện tập kích bất ngờ, đập mạnh vào gáy Băng Ly, cả người cô chưa kịp hạ đất người đó đã đỡ lấy. Xong, quay sang mắng người kia vài câu, lấy trong người ra máy phát nhạc đặt ở đó.
Cùng rút lui, đóng kín cửa lại.
Là sau 5 giây – lúc hắn do dự !
Shit! Lãnh Thiên đập bàn tức giận, dưới mí mắt của hắn cư nhiên có người bị hạ thủ.
Nhấc bông tai hợp âm, báo cho Từ Thanh trực chờ một câu:”Cậu truy tìm Băng Ly cho tôi, 5′ nhắn cho tôi vị trí cụ thể.”
Lãnh Thiên theo dấu vết còn sót lại lần theo.
Nhưng hắn, không hề nghĩ tại sao phải đi tìm.
— + ° + —
Nghe xong mệnh lệnh của Lãnh Thiên, Từ Thanh ngoắc miệng. Thiếu Chủ, người có ý gì !
Băng Ly, lại là Băng Ly, lần này là gì nữa đây. Từ lúc Băng Ly xuất hiện trong cuộc sống của Thiếu Chủ, người càng trở nên quái dị.
Hết lần này đến lần khác gặp ám sát, mọi lúc mọi nơi. Làm bọn họ có cảm giác của những tháng ngày liếm máu trên lưỡi dao, rõ ràng là thời thanh bình mà.
Dù ám sát cũng không nên là cách ngày là một lần.
“Uy, đang nói chuyện mà, Thanh cậu dám bơ tôi?” Bên đầu dây kia nghiêm giọng đe dọa.
Từ Thanh bắc đắc dĩ xoa trán, một bên dò vị trí của Băng Ly, một bên trả lời bộ đàm.
“Nào có a, là Thiếu Chủ theo dõi con nhà lành nha! Tôi đang truy tung cho ngài ấy.”
“Phốc…” Bên kia âm thanh rõ rệt bị sặc nước.
“Cái gì? Thật sao?”
Từ Thanh liếc mắt, giọng đạm đạm: “Y, cậu hứng phấn quá làm gì”
“Thanh..mau khai báo. Cô gái ấy là ai?”
“Băng Ly.”
“Phốc…”
“Gì a?” Từ Thanh khó hiểu hỏi.
“Ha..ha..không có gì..!”
*Tạch* Xong.
Sau khi gửi cho Thiếu Chủ vị trí của Băng Ly, Từ Thanh có chút nhíu mày. Sao nơi này, có vẻ quen quá ? Nhưng nghĩ mãi vẫn nhớ không ra.
Rốt cục là nơi nào nhỉ?