Kruff mời Cố Họa Y và Lý Phàm tham gia buổi tiệc gặp gỡ người nổi tiếng sao? Nghe vậy, mấy người Cố Thiệu Dũng thèm muốn, ghen tị đến đỏ mắt.
Dựa vào cái gì mà anh ta chỉ mời Cố Họa Y và Lý Phàm, chúng ta mới là nhân vật quan trọng của nhà họ Cố.
Sau này, nhà họ Cố đều do chúng ta cai quản.
Dã thú trong lòng đám người Cố Thiệu Dũng đang điên cuồng gào thét, vô cùng bất mãn với cách làm của Kruff.
“Anh Wallace, ngài Kruff chỉ mời Cố Họa Y và Lý Phàm sao?”
Cố Thiệu Dũng kìm nén căm hận, mỉm cười hỏi.
“Đúng vậy, quy định bữa tiệc rất cao, chủ yếu là người giàu có và người nổi tiếng của tỉnh thành, Hải Thành không có mấy người có tư cách tham gia, vợ chồng cô Cố Họa Y là bạn hợp tác quan trọng của tổng giám đốc, nên mới may mắn nhận được lời mời.”
Wallace vừa nói, vừa móc ra một thiệp mời để lên bàn: “Tôi còn có việc, xin mọi người hãy giúp giao thiệp mời cho cô Cố Họa Y.”
Nhìn thấy Wallace quay người định rời đi, Cố Thiệu Dũng cuống quít hỏi: “Vậy, tôi muốn hỏi thêm một chút, tại sao chúng tôi đều không nhận được thiệp mời? Chúng tôi cũng là bạn hợp tác của ngài Kruff mà.”
“NO NO, mọi người không phải, mọi người chỉ là người nhà của bạn hợp tác của tổng giám đốc, ừm, người nhà, mọi người hiểu không? Tôi nghĩ tôi đã diễn đạt rất rõ ràng rồi.”
Wallace nhanh chân rời đi, Cố Thiệu Dũng xấu hổ mặt mũi đỏ bừng.
Mẹ kiếp, mình trở thành người nhà của Cố Họa Y và Lý Phàm từ khi nào thế? Cố Thiệu Dũng trong lòng căm hờn nghĩ.
Cố Bội Sam trong đầu thầm tưởng tượng đến bối cảnh bữa tiệc Gặp gỡ người nổi tiếng, tưởng tượng nếu mình mà đi, nhất định sẽ trở thành tiêu điểm bữa tiệc, nhưng mà không có nhiều nếu như vậy, ngay cả tư cách vào cửa Cố Bội Sam cũng không có, điều này khiến cô ta cảm thấy hết sức tức giận.
“Khụ khụ.”
Ông cụ Cố ho khan một tiếng, bất mãn nói: “Một bữa tiệc gặp gỡ thôi mà, không có gì quan trọng, nắm miếng đất trong tay mới là quan trọng, bữa tiệc gặp gỡ cứ để bọn họ đi đi.”
“Ông nội, đây chính là bữa tiệc gặp gỡ của các nhân vật nổi tiếng trong tỉnh thành, có thể mở rộng mối quan hệ, cháu thật rất muốn đi tham gia.”
Cố Bội Sam nũng nịu nói.
“Mối quan hệ đều là ảo, chỉ có đủ thực lực mới có thể khiến người ta kính trọng, các người cảm thấy Cố Họa Y và Lý Phàm đi tham gia là chuyện tốt, nhưng tái ông mất ngựa sao biết không phải phúc.”
Trên người ông cụ Cố tỏa ra ánh sáng trí tuệ, âm thanh già dặn khiến mấy người Cố Thiệu Dũng rơi vào trầm tư.
Khi mọi người nhà họ Cố đang rơi vào trầm tư, thì Cố Thiệu Huy dẫn Lý Phàm và Cố Họa Y đi vào phòng họp.
Cố Thiệu Dũng liếc mắt nhìn ba người, kìm chế tức giận, đặt thiệp mời trước mặt Cố Họa Y.
“Ngài Kruff mời cô và Lý Phàm đi tham gia bữa tiệc người nổi tiếng vào buổi tối, hai người đi thì chú ý lễ tiết, đừng ở trước mặt người nổi tiếng làm mất mặt nhà họ Cố chúng ta.”
Cố Họa Y nghi ngờ cầm lấy thiệp mời nhìn một chút, sau khi xem xong hờ hững cất thiệp mời đi.
Cố Bội Sam khinh bỉ nói: “Các người cần phải chú ý ăn mặc, quần áo hiện tại của hai người không hề thích hợp đến bữa tiệc, đi chỉ tổ mất mặt xấu hổ.”
“Không phiền cô quan tâm, chúng tôi sẽ chú ý.”
Cố Họa Y thản nhiên nói.
“Hừ, có lòng tốt lại bị xem như lòng lang dạ thú, hãy chuẩn bị tử tế cho tên vô dụng nhà cô, đừng để anh ta lại tiếp tục mặc quần áo hàng vỉa hè nữa, nhà họ Cố chúng ta không gánh nổi người đó.”
Cố Tuấn Hào tiếp lời, nói: “Tôi có mấy bộ Armani đời cũ, hay là cho kẻ sa cơ thất thế anh mặc một chút, tránh để đến lúc đó quá mức mất mặt.”
“Ha ha.”
Lý Phàm cười cười, cũng không đáp lời Cố Tuấn Hào.
Ông cụ Cố mở mắt ra, ánh mắt đảo qua Cố Thiệu Huy, cuối cùng dừng lại trên người Lý Phàm.
Ánh mắt ông và ánh mắt Lý Phàm chạm vào nhau, ánh mắt ông cụ Cố nhìn về phía Lý Phàm như mãnh hổ xuống núi, khiến đám người Cố Thiệu Dũng bên cạnh câm như hến.
Ánh mắt khí thế như vậy của ông cụ Cố đã lâu không chỗ hữu dụng, ông từng dùng qua hai lần, đều là khi việc làm ăn của nhà họ Cố đứng trước nguy hiểm nhãn tiền, ông dùng khi đàm phán với người ta.
Lần này, vì nhà họ Cố phát triển mạnh mẽ, ông cụ Cố lần nữa dùng tới ánh mắt bễ nghễ đó.
Cố Thiệu Huy toàn thân phát run, dù đã quyết định giao ra miếng đất, nhưng vẫn không khỏi chột dạ.
Cố Họa Y bị ánh mắt ông cụ Cố dọa sợ, đôi môi mím thật chặt, sắc mặt trở nên trắng bệch, lo lắng một lát sau ông cụ Cố sẽ vung nắm đấm lên.
Lý Phàm vẫn bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên đối mặt ông cụ Cố, khóe miệng hơi nhếch lên, nở một nụ cười.
Ông cụ Cố thầm kinh ngạc, không ngờ Lý Phàm có thể thản nhiên như vậy, thậm chí có thể nói là bình thản ung dung.
Khí thế tích lũy thật lâu dường như hoàn toàn vô dụng, điều này khiến ông cụ Cố cảm thấy giống như đang đấm vào bị bông, dùng sức quá mạnh muốn thổ huyết.
“Cậu, không định nói gì sao?”
Ông cụ Cố chậm rãi nói.
Lý Phàm không nói gì, mà mỉm cười móc hợp đồng ra, đặt trước mặt ông cụ Cố.
“Thưa ông, miếng đất có thể để người nhà sử dụng miễn phí, nhưng dù sao cũng phải ký một thỏa thuận mới được, chỉ cần ký thỏa thuận này rồi thì mọi người cứ thoải mái sử dụng miếng đất.”
Mấy người Cố Thiệu Dũng thầm cảm thấy ngạc nhiên, đều cảm thấy lần này Lý Phàm sợ quá nhanh, theo như kinh nghiệm trước kia thì Lý Phàm chắc chắn cứng như đá, dù cầm búa gõ chưa chắc sẽ thay đổi.
Mọi người đảo ánh mắt kinh ngạc qua mặt Lý Phàm, cuối cùng rơi vào bản hợp đồng trên bàn.
“Hừ! Cứ đưa miếng đất cho người nhà là được rồi, đâu cần ký hợp đồng gì, anh đây là có mục đích gì?”
Cố Tuấn Hào có chút không tin nói.
“Mọi người hãy xem trước hợp đồng một chút đi, xem hết hợp đồng chúng ta lại nói.”
Lý Phàm thản nhiên nói.
Ông cụ Cố cầm một phần hợp đồng lên xem, Cố Thiệu Dũng cầm lấy một phần khác, cùng mấy người Cố Thiệu Phong xem.
Thỏa thuận chuyển nhượng bình thường, cộng thêm mấy điều khoản kèm theo nhìn không có vấn đề gì cả, quả thật là muốn để nhà họ Cố dùng miếng đất miễn phí, hơn nữa không chỉ dùng miễn phí mà quyền sở hữu cũng sẽ thay đổi dưới tên công ty mới của nhà họ Cố.
“Cái này nhìn có vẻ không có vấn đề, Tuấn Hào, con gọi phòng pháp chế công ty đến xem thử xem.”
Cố Thiệu Dũng cẩn thận nói.
Cố Tuấn Hào gật đầu, lấy điện thoại di động ra gọi cho nhận viên pháp chế của công ty tới để xem xét hợp đồng, làm như vậy để tránh trong hợp đồng có cạm bẫy gì.
Nhân viên pháp chế của công ty nhanh chóng tới, cầm hợp đồng đọc từng câu từng chữ hai lần.
“Hợp đồng không có vấn đề, chỉ là sau khi điều khoản kèm theo có hiệu lực sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với công ty hoặc người có quyền sử dụng thực tế với miếng đất. Nhưng theo tôi thấy, những điều khoản kèm theo này chỉ có tính dự phòng, khả năng phát sinh không đáng kể.”
“Vậy hợp đồng không có vấn đề chứ?”
Cố Thiệu Dũng nhìn chằm chằm nhân viên pháp chế hỏi.
“Tôi cho rằng không có vấn đề gì, hơn nữa bản hợp đồng này hết sức hợp lý, không có chỗ nào đáng nghi.”
Nhân viên pháp chế nói chắc như đinh đóng cột.
Ông cụ Cố đặt hợp đồng xuống, nhắm mắt lại nói: “Nếu không có vấn đề, vậy Thiệu Dũng hãy ký hợp đồng đi, sớm hoàn thành chuyện này một chút.”
“Vâng, con sẽ ký với Lý Phàm hợp đồng này.”