[Cho tới bây giờ, tôi cũng chưa từng thích cậu.]
[Tôi yêu cậu, Tetsuya, vẫn luôn là vậy…]
※
Từ bệnh viện đi ra, trời bắt đầu tí tách từng giọt mưa nhỏ.
Mưa cũng không lớn, Kuroko lại kiên trì muốn đợi mưa tạnh.
Bác sĩ mới vừa rồi còn đề cập tới việc miệng vết thương trên Akashi tốt nhất không nên tiếp xúc với nước, Kuroko luôn luôn nhu thuận kiên quyết làm theo lời dặn của bác sĩ.
Nơi hai người tránh mưa là một nhà ga nhỏ.
Vì trời mưa, nhà ga cũng không có nhiều người, cho dù là ngẫu nhiên có một hai người, cũng là vội vàng, cúi thấp thấp đầu, nhanh chân bước đi. Có lẽ là vội vàng về nhà ăn bữa tối do bà xã làm, cũng có lẽ là muốn đi nhà trẻ đón con mình.
Kuroko ngẩng đầu nhìn mưa bụi liên miên không ngừng, thình lình, cảm thấy tay trái bị một bàn tay chậm rãi nắm chặt.
Bàn tay kia mang theo độ ấm mà chính mình phi thường quen thuộc, bàn tay có một tầng vết chai thật dày, rất có lực độ, nhưng không thô ráp.
Hình ảnh trận đấu hôm nay lặp lại liên tục trong đầu thiếu niên, người bên cạnh mỗi một lần mang vết thương mà chuyền bóng, đều khắc thật sâu trong trí nhớ.
Dấu vết của ký ức.
Cảm thấy căng thẳng, Kuroko nắm chặt tay đối phương, mười ngón tay tương giao.
“Akashi-kun…”
Con ngươi dị sắc quét sang.
“… Seijuurou, tôi có thể hỏi một vấn đề không?”
Akashi không nói gì, Kuroko hiểu, đây là hắn ngầm đồng ý. “Seijuurou… Thích tôi sao?”
Akashi có chút kinh ngạc xoay đầu lại, đối diện với ánh mắt màu băng lam chuyên chú của thiếu niên.
Không hề chứa một tia vui đùa.
Hắn chăm chú, là muốn một đáp án.
Akashi xoay người, không nhanh không chậm, áp trán mình vào trán thiếu niên.
Mưa gió càng lúc càng lớn, người đi đường qua lại cũng càng thêm vội vàng dồn dập.
Không có người chú ý tới ghế dài trong nhà ga, hai thiếu niên đang gắn bó tha thiết.
“Cho tới bây giờ, tôi cũng chưa từng thích cậu.”
Sắc bén cảm thấy thiếu niên đang run rẩy, Akashi dùng sức đem hắn ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng cắn vành tai trắng nõn của thiếu niên.
“Tôi yêu cậu, Tetsuya, vẫn luôn là vậy…”
Kuroko chưa bao giờ nghĩ mình giống những nữ sinh đang yêu, tuyến lệ phát triển, thích đắm chìm trong nhu tình mật ý, lời ngon tiếng ngọt của người yêu.
Hắn trừ bỏ có điểm nhu nhược, tính tình ôn hòa, là một nam hài tử mười mấy tuổi đầy đủ tiêu chuẩn.
Nhưng mà, khi nghe đến mấy âm tiết đơn giản kia, hắn đột nhiên có chút muốn khóc.
Nguyên lai, người mình thích chỉ nói một câu, lại có thể đưa ngươi từ địa ngục, đến thiên đường.
Nguyên lai, sức mạnh của ngôn ngữ, có thể mạnh mẽ đến thế.
“Tetsuya?”
Thiếu niên đột nhiên trầm mặc làm Akashi có chút nghi hoặc.
Kuroko kéo tay người bên cạnh qua, đem bàn tay quấn đầy băng vải đặt bên môi mình, dáng vóc tiều tụy mà hôn xuống.
“Thật tốt quá, là lưỡng tình tương duyệt, Seijuurou.”
Thiếu niên mỉm cười trong veo, Akashi hé miệng, nhưng không biết nói cái gì.
Hắn chính là càng dùng sức đem thiếu niên ôm vào lòng, hận không thể đem hai người dung nhập vào nhau, làm thành một thể, mãi mãi không chia lìa.
Trong thoáng chốc, Akashi nghĩ tới một câu nói có chút phiến tình.
Hắn đã từng cười nhạt, cho rằng đó là cậu nói quá mức văn nghệ quá mức già mồm cãi láo.
—— Nguyện giờ phút này là mãi mãi.
Nếu thời gian có thể ngừng vào giờ khắc này, thì tốt rồi.
Ta nguyện ý thiết tẫn sở hữu quang âm, chỉ cầu giờ này khắc này có thể vô hạn duyên thân.(*)
“Seijuurou, có thể đồng ý với tôi một việc không?”
Kuroko ôm Akashi, nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai hắn.
“Nói nghe thử xem.”
Chỉ cần không bảo tôi chúc phúc cậu cùng người khác tương ái tương thủ, thì cái gì cũng có thể.
Nếu cậu thích người khác, tôi nhất định sẽ dùng kéo đem da người kia từng tấc từng tấc lột xuống.
Sau đó… Đem cậu cầm tù ở một nơi không ai biết, cả ngày lẫn đêm chỉ có thể thấy một mình tôi.
Tetsuya, nếu nói lưỡng tình tương duyệt, sẽ bị buộc cùng một chỗ với tôi một đời một kiếp.
Không, là vĩnh viễn.
“Bây giờ còn chưa nghĩ ra, coi như cậu đã hứa, cho tôi một lần quyền lợi bốc đồng, một lần duy nhất tùy hứng.”
Ánh mắt thiếu niên lóe lên ánh sáng chói lọi, quá mức phức tạp khiến Akashi không thể đọc được.
Ôn nhu, bao dung, chấp nhất, lo lắng, không cam, khát vọng, khiêm tốn, đau đớn, mong mỏi…
“Được, nhưng mà, chỉ một lần thôi.”
Bản thân Akashi cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Chính mình đối với thiếu niên dễ dàng tha thứ, vượt xa quá đối với những người khác, thậm chí nguyện ý đưa ra loại hứa hẹn không biết trước này.
Bởi vì yêu hắn, nên không đành lòng bác bỏ nguyện vọng của hắn.
Thôi.
“Cám ơn, Seijuurou.”
Mưa vẫn rơi, ở nhà ga nhỏ bé này, hai thiếu niên dựa vào nhau không cảm thấy rét lạnh chút nào.
Bất luận về sau như thế nào, ít nhất, giờ này khắc này, chúng ta có tâm nguyện giống nhau.
※
Hai người đồng thời trở lại nhà Akashi, mặt trăng đã muốn lên cao.
Bởi vì cha mẹ đồng thời đi công tác, phòng tối đen một mảng.
Cơ hồ là tiến vào nhà trong nháy mắt, Akashi liền đem thiếu niên đặt trên ván cửa, điên cuồng hôn môi.
Tham lam trong miệng của hắn đòi lấy, mỗi một chỗ, mỗi một tấc, đều tinh tế liếm lộng, tận tình chiếm hữu.
Tất cả của cậu đều khiến tôi trở nên phát cuồng.
Cho nên, cậu phải hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Thiếu niên hôm nay mặc áo sơmi màu nhạt, khuy áo cài thập phần kỹ càng.
Không có tính nhẫn nại tháo ra từng cái một.
Kuroko có chút ngốc lăng nhìn Akashi dùng kéo cầm quần áo thô lỗ cắt đi, khác hẳn với bình tĩnh tự nhiên của ngày thường.
“Seijuurou… Từ từ… A…”
Hai chân bị mạnh mẽ tách ra, một phần da thịt bị bại lộ trong không khí bởi vì chủ nhân khẩn trương mà run rẩy.
Akashi bị thương tay phải, vô pháp tiến hành động tác quá mức phức tạp, bởi vậy chính là chặt chẽ cố định thắt lưng của Kuroko, không cho hắn lui về phía sau hay trốn tránh.
Đã… Vô pháp duy trì bước đi bình thường.
Từ đầu gối thiếu niên, chậm rãi hướng về đùi.
Kuroko bởi vì động tác của Akashi mà run rẩy, nhưng không biết như vậy sẽ chỉ làm hắn càng thêm trêu người.
Bất quá, trong mắt Akashi, trìu mến cùng yêu thương, là một từ ngữ rất phức tạp.
Ngón tay có chút thô bạo duỗi nhập, quấy, kìm.
Kuroko bị kích thích có chút thô bạo đến khóc không thành tiếng, muốn khép lại hai chân tách ra, lại làm sự tình càng thêm kịch liệt.
Không có bôi trơn.
Đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất hai người không chuẩn bị kỹ trước khi bắt đầu, Kuroko đau đến mặt trắng bệch.
Trong trí nhớ, trừ bỏ lần đầu tiên, giống như không có cảm nhận được đau đớn tan vỡ là như thế nào.
Thân thể đã có chút quen với loại việc này, bên dưới ép chặt lấy Akashi, chậm rãi cũng có thể đủ cảm nhận được, đau đớn nhanh chóng biến thành khoái cảm.
Kuroko hai mắt mê man nhìn người phía trên, dị sắc trong ánh mắt thoáng hiện dục vọng, tiếng thở dốc nặng nề bất đồng với sự trong trẻo của lúc trước, có chút khàn khàn.
Lại là một lần xâm nhập va chạm, thiếu niên vô pháp rên rỉ thành tiếng.
Một mảnh mê loạn, thiếu niên vươn ra hai tay, gắt gao ôm lất người đang tàn sát bừa bãi thân thể mình.
Chính là để cậu bảo hộ mãi là không được.
Tôi cũng phải trở nên mạnh mẽ, muốn trở thành người mà cậu có thể dựa vào.
Chỉ có như vậy, tôi mới có thể quang minh chính đại, mà thích cậu.
-TBC-
(*): Câu này ý là nguyện đem trộm tất cả ánh sáng, chỉ mong sao chi thời khắc này 2 người có thể mãi mãi là một. Ta không dịch vì câu gốc nghe hay hơn, có xu hướng hường phấn hơn =))
Lời vô nghĩa của tác giả:
Đội trưởng là may mắn dữ dội mới có thể có người vợ nhỏ như Kuroko-chan a a a ~~~
Kết cục đã tốt lắm rồi ~ hướng về kết cục ban đầu ~
Lời vớ vẩn của editor: 3-4 ngày rơi vào trạng thái hoảng loạn tình thần với loạt official của SnK, KnB & K Project. Từ trưa tới giờ qằn qại, điên dại cùng con beta về cái KnB 2 PV mà muốn banh máy ;~; h lại xách mông chờ bản scan HD của tấm lên giường tập thể của K(ay) Project ;~; Tạm biệt các trỏe. Hẹn ngày tái ngộ. Chờ ta thi Đại học xong nhé! ;~; ♥
Lời vớ vẩn của beta: Beta xong lại muốn đi r*pe cái máy với PV ;___; Mỹ thụ của tui :(( Tại sao gravatar ko để đc gif TT^TT
p/s: Chúc mừng các bạn đã giải được câu đố lằng nhằng lùng nhùng của mình =))