Thiết Lập Tính Cách Của Lốp Xe Dự Phòng Hỏng Rồi

Chương 41: C41: Sư Tôn Ốm Yếu Ooc Rồi (16)



Editor: Diệp Hạ (@dphh___)

Sau ngày ấy, phạm vi hoạt động của Trình Mộc Quân lại bị thu nhỏ một lần nữa.

Trước đây Hách Viễn chỉ thủ cạnh hắn một tấc không rời. Hiện giờ, Hách Viễn không thấy đâu, mà Trình Mộc Quân lại bị xiềng xích hạn chế, trừ trong phạm vi trận pháp ra thì không thể đi bất cứ nơi nào.

Thậm chí hắn còn không đả tọa được, nguyên thần bị khóa chặt, không thể hấp thu linh khí.

Trình Mộc Quân lười nhác nằm dài trên ghế, tay xoay xoay sáo trúc, khi nhàm chán thì thổi một ít lấy lòng bản thân.

Ăn không ngồi rồi qua mấy ngày, hệ thống cũng không nhìn nổi nữa.

“Không phải cậu nói muốn áp dụng thủ đoạn mạnh giải quyết vấn đề tâm ma của Hách Viễn sao?”

Trình Mộc Quân hơi nâng mí mắt, biếng nhác nói: “Ừm, đúng vậy. Thanh tiến độ đã im ắng lâu đến vậy, không đẩy nhanh tiến độ là không được.”

Hệ thống: “Cái đẩy nhanh tiến độ của cậu chính là nằm phơi nắng mỗi ngày?”

Lúc này đúng là nhàm chán, Trình Mộc Quân cũng không ngại tán gẫu với hệ thống ngốc một chút: “Cậu đoán xem Hách Viễn đi đâu?”

“Đi, bế quan áp chế tâm ma?”

Trình Mộc Quân cười: “Sao ở thế giới này lâu đến vậy rồi mà cậu vẫn ngây thơ thế chứ.”

Hệ thống không phục: “Ngày đó suýt nữa là y cưỡng hiếp cậu rồi, dừng lại giữa chừng không phải là vì lý trí ngăn chặn tâm ma sao?”

Tối hôm đó, Hách Viễn xoay người rời đi, đúng thật là để hoàn toàn bình tĩnh lại, hình như còn có chút hối hận vì đã làm ra hành động bất kính với sư tôn, trừng phạt mình bế quan không xuất hiện trước mặt Trình Mộc Quân.

Người bình thường sẽ lý giải như thế, cũng sẽ cảm thấy an tâm.

Nhưng Trình Mộc Quân lại không, hắn nói: “Cậu sai rồi, từ khi Hách Viễn xuống tay, tâm ma đã không thể khống chế.”

Tối hôm ấy, đúng thật là không làm đến bước cuối cùng, chưa đến nông nỗi không thể vãn hồi, nhưng giấy cửa sổ đã bị đâm thủng, Hách Viễn đã vượt qua giới hạn sư đồ.

Trình Mộc Quân cũng sẽ không ngây thơ mà cho rằng đối phương thật sự có thể lui về lần nữa, “Cậu đoán xem giờ y đang làm gì?”

Hệ thống: “Làm gì?”

“Nghiên cứu trận pháp thượng cổ.” Đầu ngón tay Trình Mộc Quân xoay xoay sáo trúc, gõ vài cái vào lòng bàn tay.

Hệ thống: “Nghiên cứu trận pháp? Để làm gì? Tránh cho cậu chạy trốn lần nữa?”

“Cậu xem nhẹ y quá rồi, nếu không đoán sai, có lẽ là y muốn đưa nguyên thần của tôi về trong thân thể chân chính.”

Hệ thống khiếp sợ, lâu sau không nói gì.

Sau một lúc lâu, nó mới phát ra một tiếng kêu sợ hãi: “Y, y thật biến thái.”

Trình Mộc Quân cười cười: “Giờ cậu mới phát hiện à. Nhưng ngày đó là tôi cố ý, cố ý nhắc nhở y rằng thân xác không giống nhau, làm sư tôn, đương nhiên phải chỉ điểm những lúc đệ tử nghĩ không thông.”

Hệ thống: “Cậu còn biến thái hơn y, biến thái và biến thái nên khóa chặt với nhau, đừng đi làm hại những người khác.”

“Cậu cắn CP sư đồ nghịch luân, cậu biến thái nhất.” Trình Mộc Quân nói: “Giờ cậu có thể câm miệng được rồi.”

Trêu đùa hệ thống xong, Trình Mộc Quân lại lượn quanh đỉnh núi hai vòng, sau đó ngồi xuống trong rừng trúc.

Rừng trúc xanh um tươi tốt, gió thổi qua làm những tán lá vang xào xạc. Trình Mộc Quân dựa vào một cây trúc khá thô tráng, ngửa đầu nhìn những tia nắng nhỏ xuyên qua tán lá.

Hắn nhắm mắt lại, nghe một lát, sau đó nói một câu không đầu không đuôi.

“Sắp rồi.”

Nghe một hồi lại thấy buồn ngủ, cũng lười cử động, cứ nằm như thế.

Gió vừa phải, người trong rừng trúc nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đánh thức Trình Mộc Quân là cảm giác không trọng lượng, hắn mở to mắt, đối diện với đôi mắt đang rũ xuống của Hách Viễn.

“Sư tôn, ngủ bên ngoài sẽ cảm lạnh.”

“Ừm.”

Trình Mộc Quân lười biếng đáp: “Thân thể này là thể kiếm tu đã được rèn, không giống trước kia, rách tung toé, làm tu sĩ mà cũng bị cảm mạo.”

Hách Viễn: “Không sao.”

Lại là ôm công chúa.

Trình Mộc Quân phỉ nhổ trong lòng, sao mà cả Hách Viễn và Tần Lý đều thích tư thế này nhỉ.

Hách Viễn ôm Trình Mộc Quân vào phòng ngủ trong động phủ. Y duỗi tay vuốt mái tóc hơi rối của Trình Mộc Quân, nhẹ giọng nói: “Sư tôn, ta định bế quan dưới mật thất một thời gian.”

Trình Mộc Quân: “Ngươi bế quan thì nói với ta làm gì?”

Hách Viễn nói: “Ta bị nhốt với tâm ma không được giải thoát, nếu sư tôn đi quá xa, ta không thể tĩnh tâm tu hành.”

Trình Mộc Quân: “……” Hắn thật không ngờ Hách Viễn lại có thể nói mấy lời buồn nôn này với bản mặt không cảm xúc đó.

Giống như tất cả đều là điều hiển nhiên.

Trình Mộc Quân rũ mắt nhìn xích sắt nơi cổ chân mình, nói: “Ta vốn không thể rời khỏi Vấn Đạo Phong.”

“Không đủ.”

Hách Viễn nói: “Vẫn quá xa.”

Trình Mộc Quân nhíu mày, cuối cùng thấy hơi tức giận: “Vậy ngươi muốn như thế nào, bắt ta xuống dưới mật thất, đối mặt với thi thể của mình?”

Vì tức giận mà gò má hơi ửng hồng, không hề giống với sư tôn cổ hủ lúc trước.

Hách Viễn ngẩn người, sau đó nói: “Ngươi không muốn, ta sẽ không cưỡng ép, chỉ là có thể gần thêm một chút cũng được.”

Trình Mộc Quân đối diện với đôi con ngươi đen trầm của Hách Viễn, nghĩ thầm, cũng không thể k1ch thích quá mức, chuyển biến tốt rồi thì cứ đồng ý.

“Được.”

Được sự cho phép, Hách Viễn đứng dậy, hành lễ đệ tử, tất cung tất kính nói: “Tạ sư tôn.”

Nhìn qua cực kỳ tôn sư trọng đạo, nhưng việc tiếp theo lại rất có ý khi sư diệt tổ.

Tiếng kim loại và vách đá va chạm truyền đến từ bên ngoài, Trình Mộc Quân đứng dậy, đi đến cửa động phủ, quả nhiên thấy chỗ cửa đá có một hàng rào sắt quen mắt dâng lên, ngăn chặn con đường ra ngoài.

Hách Viễn đi qua, ngón tay động đậy, kiếm khí phá không lao ra, hàng rào lù lù bất động. Xác nhận xong y mới yên tâm.

Trình Mộc Quân cười lạnh một tiếng, nói: “Mấy ngày nay ngươi bận chuyện này? Vậy thì sao còn cần phải trưng cầu ý kiến của ta?”

Hách Viễn rũ mắt, khoanh tay: “Ừm.”

“Nếu như ta không đồng ý?”

Hách Viễn nói: “Vậy ta đành làm sư tôn ngủ một thời gian.”

Trắng trợn không thèm che giấu, Trình Mộc Quân áp chế xúc động muốn trợn mắt, xoay người vào phòng ngủ.

Hách Viễn đi theo phía sau hắn, nói: “Thiệt thòi sư tôn một thời gian, ta…. sẽ xuất quan nhanh thôi.”

Nói xong xoay người, nhưng chưa đi được hai bước lại trở về. Y mở lòng bàn tay ra, bên trên là một cái nhẫn trữ vật.

“Sư tôn, đây là….. thứ ngươi lưu lại, nên vật quy nguyên chủ.”

Trình Mộc Quân tập trung nhìn, phát hiện là nhẫn trữ vật mà mình dùng lúc trước.

“Ngươi lấy ở đâu?”

Hách Viễn xoay người, trước khi vào mật đạo có để lại một câu.

“Ngày ấy, tìm thấy trên chiến trường chính ma.”

Cửa mật đạo đóng sầm lại, Trình Mộc Quân nắm nhẫn trữ vật, ngơ ngẩn đứng đó một lúc lâu.

Hách Viễn nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng hắn biết, tìm được một cái nhẫn trữ vật nhỏ bé trên chiến trường chính ma hỗn loạn khó khăn đến đâu.

Hắn nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, xoay người ngồi xuống mép giường, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm nhẫn trữ vật.

Qua hồi lâu, hệ thống hỏi: “Cậu…. dao động?”

Trình Mộc Quân thở dài: “Không, tôi trở nên kiên định hơn, đứa trẻ tốt như vậy, sao tôi có thể phá đạo vô tình của y chứ, đương nhiên là phải đến giúp y phá tâm ma, phi thăng thành tiên.”

Mặc dù đây chỉ là một thế giới tiểu thuyết giả tưởng, nhưng hắn làm sư tôn, ít nhiều cũng hy vọng có thể nhìn thấy đệ tử một tay mình dạy dỗ cầu được đại đạo.

Nói xong, Trình Mộc Quân thả thần thức tham nhập nhẫn trữ vật. Sau khi hắn chết, ấn ký thần thức trên nhẫn trữ vật đã bị tiêu trừ, chiếc nhẫn trong trạng thái hoàn toàn rộng mở.

Hồi lâu sau, Trình Mộc Quân mắng câu thô tục.

Phắc.

Thì ra là thứ này làm hắn lật xe.

Tay Trình Mộc Quân sáng lên, một hạt châu trong suốt xuất hiện trong lòng bàn tay, “Hệ thống, tôi cảm thấy, ít nhất là mấy người phải chịu một nửa trách nhiệm cho sự sụp đổ của tuyến thế giới này.”

Hệ thống khó hiểu: “Tại sao? Đây là thứ gì.”

“Di vật của mẫu thân tôi.”

“A?”

Trình Mộc Quân dứt khoát đưa thứ trong lưu ảnh châu cho hệ thống xem. Lưu ảnh châu là di vật mẫu thân Trình Mộc Quân lưu lại, ghi lại cảnh họ bị ma tu ám toán như thế nào trên chiến trường, xem như một đạo cụ mấu chốt của cốt truyện.

Lúc trước, Hách Viễn mang theo linh hồn nữ chủ trở về môn phái, lại quỳ gối ngoài cửa động phủ xin sư tôn mở cửa cứu người.

Ngay lúc đó, Trình Mộc Quân nhìn thấy thứ trong lưu ảnh châu ở động phủ.

Khi đó giáo huấn tình yêu của hắn vẫn chưa biến mất, với ma tu là hận, với đệ tử lại là tình yêu không thể cho ai biết, lại thêm cảm giác sám hối mãnh liệt sinh ra bởi các mối quan hệ nghịch luân, đủ loại cảm xúc đánh sâu vào tâm cảnh hắn.

Ngay lập tức, Trình Mộc Quân lâm vào tâm ma.

Lưu ảnh châu ghi lại toàn bộ trạng thái sau khi tâm ma bùng nổ, Trình Mộc Quân cầm kiếm, từng nhát từng nhát liên tục cắt vào lòng bàn tay mình, cảnh cáo bản thân rằng tình cảm của mình với đệ tử là nghịch luân.

Hắn không thể khống chế bản thân, thổ lộ hết tình cảm, lại bối rối vặn vẹo dùng phương thức tự hại ngăn cản chính mình, giống như điên cuồng.

Cuối cùng, dưới sự thống khổ mãnh liệt của thân thể, hắn tỉnh lại, nuốt đan dược chữa thương vào, sửa sang lại quần áo, làm như không có việc gì mà đi ra động phủ.

Hệ thống: “A, này……”

Trình Mộc Quân suy sụp: “Tại sao lại như vậy, khi đó phát điên xong là giáo huấn tình yêu biến mất luôn, nhưng không thể ngờ là lưu ảnh châu lại ghi lại cảnh nổi điên của tôi.”

Như bình thường, lưu ảnh châu chỉ có thể ký lục một lần.

Nhưng lưu ảnh châu của mẫu thân Trình Mộc Quân lại khác, mặc dù đã ghi lại hình ảnh trên chiến trường chính ma, thế nhưng nó vẫn còn có thể ghi thêm một đoạn phía sau.

Tính toán bao nhiêu, Trình Mộc Quân chưa hề nghĩ đến việc hắn lật xe là bởi vì lưu ảnh châu này.

Lúc ấy, hắn hủy diệt tất cả những thứ trong động phủ, chứng minh mình không có tâm tư gì với đệ tử.

Nhưng lưu ảnh châu này lại là di vật mẫu thân Trình Mộc Quân để lại, cũng là thứ hắn dùng để nhắc nhở bản thân về mối thù sâu đậm với ma tu.

Tất nhiên là không thể phá huỷ.

Mà sau khi Trình Mộc Quân đọa vào ma đạo, vì tránh tạo hoài nghi, hắn không lấy hạt lưu ảnh châu này ra nữa, vì thế nên cũng không phát hiện bí mật trong đó.

Thì ra, tâm ma của Hách Viễn, nguồn gốc dẫn đến sự biến thái của y, tất cả đều bắt nguồn từ những hình ảnh trong lưu ảnh châu này.

Trình Mộc Quân như bị sét đánh, hồi lâu sau mới ngã xuống giường, lẩm bẩm nói: “Đều là do mình đào hố, tôi hối hận quá, hối hận quá……”

Hệ thống nhỏ giọng an ủi hắn: “Không sao không sao, thanh tiến độ vẫn không rơi mà đúng không?”

An ủi nhạt nhoà yếu ớt như thế lại vừa lúc đánh trúng chỗ đau của Trình Mộc Quân. Hắn không phải là kiểu người sẽ tự oán tự trách, việc đã đến nước này, chỉ có thể tiếp tục hành sự theo kế hoạch.

Trình Mộc Quân đứng dậy, bắt đầu đi vòng vòng động phủ, đùa nghịch gia cụ trong động phủ, thay đổi vị trí của mấy món đồ, lại chọn vật liệu từ nhẫn trữ vật rồi lấy đao nhỏ điêu khắc thành vật trang trí trang trí động phủ.

Hách Viễn bế quan bao lâu, hắn khắc đồ chơi nhỏ bấy lâu.

Nhìn cũng vui vui.

Hệ thống hỏi mục đích của Trình Mộc Quân, hắn lại không chịu nói thật, chỉ cười tủm tỉm nói là làm vài món đồ chơi dỗ trẻ con.

**

Cửa đá mật đạo mở ra, Hách Viễn bước ra từ bên trong.

Y liếc mắt một cái, thấy Trình Mộc Quân đang ngồi trên giường ngọc, cúi đầu khắc gì đó.

Hách Viễn lẳng lặng nhìn một hồi, không quấy rầy, thẳng đến khi Trình Mộc Quân gọt một đao cuối cùng, ngừng lại, mới lên tiếng: “Sư tôn.”

Trình Mộc Quân ngẩng đầu, vẫy tay nói: “Lại đây.”

Hách Viễn nghe lời đi qua, ngồi xuống bên mép giường.

Trình Mộc Quân mở lòng bàn tay ra, nói: “Cho ngươi.”

Nằm trên lòng lòng bàn tay hắn, là một cái kiếm truỵ làm thành hình con thỏ*.

Hách Viễn nhìn chằm chằm một hồi mới nhận lấy kiếm trụy, ban đầu, lúc y vừa cầm kiếm thật, sư tôn cũng từng làm một cái kiếm truỵ như thế cho y.

Y vẫn luôn mang, chưa bao giờ rời khỏi người, thẳng đến lần đầu tiên xuống núi rèn luyện, gặp nạn bên trong bí cảnh, cái kiếm trụy này cũng thất lạc.

Đột nhiên Hách Viễn siết chặt tay, như đang giãy giụa.

Trình Mộc Quân cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn y.

Hai người im lặng đối diện nhau một lúc lâu.

Trình Mộc Quân cúi người, rút Phá Hiểu kiếm ra khỏi vỏ kiếm đang trên lưng Hách Viễn. Phần lớn kiếm tu sẽ giữ kiếm trong Tử Phủ, nhưng Hách Viễn lại nghe theo lời dạy của Trình Mộc Quân, phần lớn thời gian là đeo trên lưng.

Hách Viễn không động đậy, đổi lại là người khác, nếu động vào kiếm của y, có lẽ đã cạn máu từ lâu.

Trình Mộc Quân lấy kiếm trụy ra, treo nó lên chuôi Phá Hiểu kiếm, sau đó lại trở tay đưa vào vỏ kiếm trên lưng Hách Viễn.

Cuối cùng Hách Viễn cũng mở miệng: “Sư tôn biết ta sắp làm gì đúng không? Dù vậy, sư tôn, ta cũng sẽ không thay đổi chủ ý.”

Trình Mộc Quân không nói gì, đứng dậy sửa sang lại góc áo hơi hỗn độn do ngồi lâu, sau đó đi về phía mật đạo.

“Đi thôi.”

Hách Viễn im lặng đuổi theo, môi mím chặt, không biết đang suy nghĩ gì.

Dọc theo mật đạo đi xuống phía dưới, Trình Mộc Quân lại vào mật thất lần nữa.

Lúc này, bên trong mật thất đã hoàn toàn thay đổi, mỗi một tấc mặt đất, mặt tường đều được khắc đầy chú văn phức tạp.

Đây là một trận pháp.

Mà được đặt ở trung tâm trận pháp, đúng là thân thể nguyên bản của Trình Mộc Quân.

Thanh âm Hách Viễn truyền đến từ phía sau.

“Sư tôn, vào trận đi.”

_______

Kiếm truỵ (các bạn cứ tưởng tượng nó giống như này nhưng mà là hình con thỏ nhé):

Úi dòi được hôm nghỉ lễ siêng thé nhờ ( ͡° ͜ʖ ͡°)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.