Tối hôm đó, đã canh ba mà phòng Trác Thiên Uy đèn vẫn còn sáng. Từ khi bọn điếm gia không lai vãng, có đêm trời tối lâu rồi mà Trác Thiên Uy không thắp đèn, cứ để căn phòng tối tăm thế mà ngủ, trái lại có đêm chàng để đèn cháy sáng suốt đêm.
Bên trái phòng chàng vốn có ba phòng khách nhưng khách nhân đã dọn đi hết, thay vào đó là hai đôi phu thê vừa đến ở tối qua.
Cửa phòng bên tả sát với phòng Trác Thiên Uy lặng lẽ mở ra, có hai ba dạ hành nhân tiến nhanh vào bên trong, cánh cửa lại nhẹ nhàng đóng lại.
Trong lúc đó trước viện có mấy bóng đen thấp thoáng, ẩn hiện trong các lùm cây như những bóng ma.
Một người đến trước phòng Trác Thiên Uy lắng tai nghe ngóng một lúc rồi nhẹ nhàng mở cửa ra. Cửa phòng không chốt trong, đó là điều rất khác thường.
Ở khách điếm chẳng ai ngủ mà không chốt cửa, chỉ có một trường hợp xảy ra đó là khách nhân quá say rượu, vì nếu đi vắng tất phải khóa ngoài.
Nhưng dạ hành nhân đẩy cửa mà không nghe tiếng ngáy, thậm chí cũng không nghe tiếng thở.
Dạ hành nhân bước vào phòng nhưng không dám tới sát giường vì cách tấm màn nên không thấy được trên giường có người nằm hay không, đứng nép bên cửa nói :
– Với thân thủ kinh nhân và tính cảnh giác cao độ của các hạ, huynh đệ biết ngươi chưa ngủ, sao không bước ra nói chuyện?
Không có tiếng trả lời.
Dạ hành nhân nói tiếp :
– Trác huynh! Cuộc đàm phán giữa chúng ta đối với huynh sẽ có lợi mà chẳng hại gì. Tại hạ tới đây hoàn toàn là do thành ý, xin chớ cự tuyệt người từ xa ngàn dặm.
Vẫn không nghe động tĩnh gì.
Dạ hành nhân tự nhủ :
– Chắc có lẽ hắn bỏ đi đâu nên bày ra nghi trận để hù dọa chúng ta…
Nghĩ đoạn liền lấy hết can đảm bước tới ba bước kéo bàn lên, chợt kinh hãi kêu lên một tiếng há hốc mồm miệng nhìn lên giường, đờ người ra.
Trác Thiên Uy ngồi trên giường, y phục tề chỉnh, thanh đao còn nguyên trong vỏ đặt bên cạnh, vẻ mặt hết sức bình tĩnh.
Dạ hành nhân nghĩ bụng :
– Vừa rồi mình đã xác định trên giường không có người. Hắn vừa từ trên trời rơi xuống hay sao?
Trác Thiên Uy tới bàn nói :
– Mời các hạ ngồi! Nghe nói các hạ muốn bàn vấn đề gì có lợi cho tại hạ? Ngươi có bốn vị đồng hành, sao không gọi vào đây luôn thể? Tại hạ vốn là người rất hiếu khách.
Dạ hành nhân đáp :
– Đến lúc cần vào họ sẽ tự khắc tới không cần phải mời. Trác huynh nguyện ý hội đàm thì tốt rồi, điều đó sẽ có lợi cho cả đôi bên.
Trác Thiên Uy đứng lên bước sang bàn ngồi xuống, chỉ ghế đối diện mời khách nói :
– Cái đó thì còn chưa biết. Các hạ bịt kín mặt không lộ diện, bên ngoài lại có đồng bọn trang bị binh khí đầy đủ canh chừng, tại hạ rất hoài nghi vào thành ý, chỉ e khó đạt được kết quả, lại càng không hy vọng mình sẽ được lợi gì. Tuy vậy tại hạ cũng vẫn tạo cơ hội cho ngươi. Nếu đàm phán không thành công rồi mới nói đến chuyện binh đao, còn trong thời gian đàm luận thì tại hạ có thể hứa chắc là ngươi tuyệt đối an toàn! Mời ngồi! Có gì bàn thì cứ nói ra! Hình như chúng ta chưa gặp nhau, các hạ bịt mặt thế này làm tại hạ không thể đoán ra được mục đích, vậy thì xin nghe lời các hạ vậy!
Dạ hành nhân nói :
– Trác huynh là người hiểu sự…
Trác Thiên Uy cười hô hô nói :
– Trái lại! Tại hạ đang rất hồ đồ đây! Nếu khôn ngoan và lịch lãm đời nào người ta chịu đàm phán trong hoàn cảnh nguy hiểm thế này? Nói đi! Tại hạ xin rửa tai nghe đây! Tại hạ xin gọi ngươi một tiếng lão huynh được không?
Dạ hành nhân đáp :
– Xưng hô thế nào không quan trọng! Các hạ cứ gọi tại hạ là người bịt mặt cũng được!
– Được thôi! Người bịt mặt các hạ tới đây là đại biểu cho ai vậy?
Dạ hành nhân đáp :
– Một người rất đáng kính!
– Đáng kính? Chắc đồng thời cũng rất đáng sợ?
Dạ hành nhân gật đầu :
– Cũng có thể nói thế!
– Các vị có yêu cầu gì đối với tại hạ?
– Có hai yêu cầu.
– Nói xem!
– Thứ nhất xin Trác huynh hợp tác với chúng tôi… Thứ hai hãy nhận một vạn hai nghìn lạc bạc rồi rời khỏi Tô Châu, không quá vấn chuyện của chúng tôi nữa. Các hạ có thể chọn lấy một trong hai điều kiện đó.
Trác Thiên Uy hỏi :
– Mục đích của các ngươi là gì?
– Cái đó không thể phụng cáo!
– Các hạ cần trả lời ngay?
– Không sai!
Trác Thiên Uy nhíu mày hỏi :
– Nếu các hạ không nhận được câu trả lời?
Dạ hành nhân nói :
– Chỉ sợ Trác huynh bắt buộc phải trả lời!
Trác Thiên Uy trầm giọng hỏi :
– Cái gì? Các ngươi định uy bức tại hạ?
Dạ hành nhân cũng đanh giọng nói :
– Trác huynh, ngươi đang đối diện với nhiều nhân vật uy danh lừng lẫy nhất võ lâm và thực lực hùng hậu nhất, xin đừng đối địch với chúng ta! Trác huynh! Thức thời vụ giả vi tuấn kiệt!
Trác Thiên Uy trả lời ngay :
– Tại hạ hiểu ý ngươi. Chiếu theo lý thì lẽ ra tại hạ nên biết thức thời. Thế nhưng tại hạ cũng phải suy xét đến hậu quả một chút. Giang hồ là quỷ vực, đương nhiên làm việc gì đều rất nguy hiểm. Tại hạ biết trước mắt lực lượng các ngươi còn chưa tập trung nên mới chọn đến hai điều kiện, nhưng khi lực lượng đã thành thì chỉ còn lại điều kiện thứ nhất thôi…
Dạ hành nhân nói :
– Cái đó thì Trác huynh có thể yên tâm…
Trác Thiên Uy xua tay nói :
– Không cần phải tranh luận nhiều! Bây giờ tại hạ xin trả lời hai điều kiện các hạ vừa nêu ra. Thứ nhất vì các hạ không nói rõ mục đích nên tại hạ không thể hợp tác được. Thứ hai, tại hạ chưa hoàn toàn thành công việc nên không thể rời Tô Châu. Hơn nữa tại hạ đã đáp ứng với người khác là sẽ ở lại đây nên phải giữ lời. Tại hạ trả lời như vậy là rõ ràng rồi chứ?
Dạ hành nhân run giọng nói :
– Ngươi…
Trác Thiên Uy ngắt lời :
– Xin lão huynh nhớ cho điều này: Người không phạm đến ta, ta không phạm đến người, chúng ta ai làm việc nấy, đừng xâm phạm đến nhau thì đó là phúc của mỗi bên. Nếu các ngươi muốn dùng vũ lực đối với tại hạ thì Trác mỗ sẵn sàng chấp nhận cho dù hậu quả thảm khốc đến mức độ nào. Lão huynh, tại hạ nói thế là đủ rõ rồi chứ?
Dạ hành nhân nói :
– Trác huynh quyết định tùy tiện như thế có biết hậu quả sẽ thế nào không?
Trác Thiên Uy gật đầu :
– Đương nhiên biết. Tại hạ biết rõ mình đang lấy trứng chọi đá, tình cảnh của tại hạ là cửu tử nhất sinh. Quyết định của tại hạ không phải tùy tiện mà đó là quyết định sáng suốt. Bởi vì các ngươi hoàn toàn không có thành ý đàm phán một cách công bằng. Vì thế tại hạ thà ngọc nát còn hơn chịu sự điều khiển của các ngươi. Bây giờ các hạ có thể đi, đừng quên chuyển giúp tại hạ lời chào thành kính đến quý thượng và nhắn rằng nếu phạm đến tại hạ thì sẽ chuốc lấy hậu quả hết sức thảm khốc đấy!
Dạ hành nhân trừng mắt hỏi :
– Trác huynh bức chúng ta tới chỗ cực đoan sao?
– Nên nói là các ngươi bức tại hạ mới đúng!
– Ngươi làm trở ngại hành động của chúng ta, làm ảnh hưởng đến quyền lợi chúng ta.
Trác Thiên Uy nói :
– Các ngươi thì sao? Tại hạ mới là người chịu tổn thất nhiều nhất, thế mà chưa chủ động tìm đến các ngươi, như thế là chí tình chí nghĩa rồi! Các hạ đưa người tới đây uy hiếp tại hạ còn chưa coi ra gì đâu!
Dạ hành nhân hừ một tiếng, lập tức bốn hắc y nhân cũng bịt mặt như hắn từ giữa viện hùng hổ tiến vào, đứng bốn góc phòng tay lăm lăm đao kiếm sẵn sàng xuất thủ.
Dạ hành nhân đến trước nói :
– Đó là ngươi tự chuốc lấy hậu quả.
Trác Thiên Uy trầm giọng nói :
– Các hạ, đừng bức tại hạ động đao!
Năm tên hán tử bức tới, chỉ đao vào Trác Thiên Uy. Kiếm chưa phát nhưng công lực chàng bức ra mũi kiếm làm kiếm khí toát ra vù vù nghe thật kinh tâm, chứng tỏ cả năm hán tử tên nào cũng là danh gia kiếm thủ!
Đao đang để trên giường cách bảy tám thước, Trác Thiên Uy đã không còn khả năng lấy binh khí nữa.
Dạ hành nhân vào phòng đầu tiên nói :
– Trác Thiên Uy! Bây giờ thì không còn điều kiện nào cho ngươi lựa chọn nữa!
Trác Thiên Uy hỏi :
– Nghĩa là tại hạ chỉ có con đường chết?
– Không sai!
Đột nhiên chiếc bàn và hai chiếc ghế bắn tung lên…
Phập phập phập phập…
Đó là thanh âm những mũi kiếm cắm xuống mặt bàn ghế.
Ngọn đèn tắt phụt, không thấy rõ diễn biến vì trong phòng tối đen, chỉ nghe vang lên hai tiếng rú.
Tiếng tên cầm đầu quát :
– Mau ra khỏi phòng, dùng ám khí giết hắn đi?
Chỉ có ba tên chạy ra khỏi phòng, không biết hai tên còn lại bị thương hay đã chết?
Một tên nói :
– Mạc huynh! Dùng ám khí không được… Trong phòng có người của chúng ta…
Mạc huynh ra lệnh :
– Đánh lửa lên!
Nhưng ai dám tự lộ mục tiêu để thành nạn nhân?
Nhưng một lúc sau cũng có một tên can đảm đánh lửa lên, lò dò bước vào phòng.
Không thấy Trác Thiên Uy đâu cả. Trong phòng chỉ có hai tên hắc y hán tử nằm trong vũng máu, một tên bị chém xả vai đứt lìa cả cánh tay, tên kia thì bị chấn thương, mặt miệng và ngực đẫm máu…
Mạc huynh tức tối hỏi :
– Trác Thiên Uy đâu?
Đột nhiên ngoài cửa có tiếng trả lời :
– Các hạ vừa đấu với Trác Thiên Uy, bây giờ còn hỏi ai?
Mạc huynh nhìn ra thấy giữa hành lang xuất hiện một trung niên nhân lạ mặt nhìn vào cửa sổ liền quát :
– Ngươi là đồng bọn của Trác Thiên Uy?
Trung niên nhân cười đáp :
– Là khách trọ ở phòng bên thôi! Năm người bị thương hai, như thế là còn phúc đấy! Tại hạ khuyên các vị về đi và đừng quay lại nữa! Ma Tăng, Khuyết Đạo, Thiên Nguyên đạo nhân còn chưa phải là địch thủ của Trác Thiên Uy, Thái Sơn Ngũ Kiếm thì mạnh hơn Thiên hạ Thất đại hung nhân được sao? Ngũ Hành kiếm trận ở ngoài sân còn có chút uy lực, trong phòng chật hẹp thì phát huy sao được?
Mạc huynh trầm giọng hỏi :
– Các hạ là ai?
Trung niên nhân đáp :
– Ta họ Lẫm, tên là Lẫm Cổn Long, chắc là các ngươi không đến nỗi quá lạ đối với cái tên này!
Mạc huynh kinh hãi kêu lên :
– Bắc Nhân Đồ?
Trung niên nhân cười hỏi :
– Các ngươi sẽ không dùng Ngũ Hành kiếm trận đối phó với ta chứ? Ngũ Hành kiếm trận khuyết mất hai người thì còn được bao nhiêu uy lực?
Mạc huynh phất tay ra hiệu cho đồng bọn rồi đi nhanh ra khỏi phòng. Hai tên còn lại dìu hai tên đồng bọn bị thương bước theo.
Chờ Thái Sơn Ngũ Kiếm đi khỏi, Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long móc túi lấy ống hỏa tập đánh lửa lên bước vào phòng Trác Thiên Uy, thấy cửa sổ vẫn đóng chặt ngạc nhiên lẩm bẩm :
– Cửa sổ đóng kín, Trác Thiên Uy thoát ra ngã nào?
Y soi xuống gầm giường nhưng chẳng thấy ai, đột nhiên nghe vang lên giọng nói sát sau lưng :
– Tiền bối tìm gì thế? Nhầm phòng hay sao?
Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long quay lại thấy Trác Thiên Uy tay cầm một ngọn hồng đăng thì kinh ngạc hỏi :
– Ngươi căn bản là không ra khỏi phòng?
Trác Thiên Uy đáp :
– Ngọn hồng đăng này là ở trong phòng bên cạnh, tại hạ lỗi phép mượn dùng một chút, sao không ra khỏi phòng?
Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long rúng động hỏi :
– Phòng bên… không có người hay sao?
Trác Thiên Uy đáp :
– Có. Phòng bên có hai tên hán tử, lấm lét nấp sau cửa nhìn sang bên này trong tay cầm Mê Hồn Hương, lưng giắt trủy đao chừng như có ý bất thiện đối với tại hạ… Nhưng tại hạ tỏ ý mượn cây đèn dùng tạm thì chúng khảng khái đưa ngay…
Bắc Nhân Đồ biết sắc hỏi :
– Ngươi khống chế chúng rồi sao?
– Đâu có? Đang nói chuyện với tại hạ thì đột nhiên chúng lăn kềnh ra ngủ. Người đâu có người quái dị, có giường không ngủ mà nằm lăn xuống đất. Tại hạ là Trác Thiên Uy, các hạ là nhân vật danh chấn giang hồ Bắc Nhân Đồ Lẫm tiền bối phải không? Thật là hạnh ngộ!
Chàng chỉ sang bộ bàn ghế gãy đổ ngổn ngang nói :
– Lẫm tiền bối thứ lỗi, bàn ghế hỏng cả rồi, mời tiền bối tạm lên giường vậy!
Bắc Nhân Đồ nhìn lên mái nhà, thấy trần lát ván kín mít, đến con kiến cũng khó chui qua được ngạc nhiên hỏi :
– Lão đệ ra khỏi phòng bằng cách nào?
Trác Thiên Uy cười đáp :
– Ra bằng cửa chính thôi!
Bắc Nhân Đồ lắc đầu nói :
– Không có khả năng!
– Sao lại không có khả năng?
Bắc Nhân Đồ khẳng định :
– Trong năm người ra khỏi phòng không có ngươi!
Trác Thiên Uy nói :
– Lẫm tiền bối! Có khi mắt người ta nhìn không rõ, nhất là vào ban đêm. Thậm chí cả con trâu nhìn không thấy, nói chi người? Sáu người mà tiền bối thấy năm là còn khá đấy!
Trong ngôn từ lộ rõ ý châm biếm, nhưng lạ thay tên ma đầu Bắc Nhân Đồ nổi danh hung tàn kiêu ngạo lại không tức giận mà thở dài nói :
– Cứ cho là Bắc Nhân Đồ hoa mắt. Ài! Lão phu già mất rồi!
– Tiền bối sao lại nói thế? Tuổi năm mươi, trong võ lâm đó là thời kỳ sung sức nhất cả về thể chất lẫn tinh thần!
– Ngươi nói thế cũng đúng. Nhưng hiện nay trong giang hồ tình thế đã thay đổi, không giống ngày xưa nữa. Thiên hạ loạn nên trong con người tinh thần vào thể chất cũng loạn. Thời kỳ hảo hán đơn thân độc mã mà xưng hùng dần dần mai một đi không còn mấy nữa. Bây giờ người càng đông lực càng mạnh vì thế các môn phái mọc lên như nấm! Tựa hồ người đông mới công thủ được. Nếu lão đệ cứ đơn thân độc mã hành sự như thế thì có lúc mất mạng đấy.
Trác Thiên Uy hỏi :
– Có nghiêm trọng đến thế không? Thái Sơn Ngũ Kiếm vừa rồi…
Bắc Nhân Đồ đáp :
– Thái Sơn Ngũ Kiếm là môn nhân của nhân vật bá vương trong hắc đạo Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào. Người này đang ra sức chiêu binh mãi mã với dã tâm rất lớn, với phương châm thuận ta thì sống chống ta thì chết. Ba năm nay hắn bành trướng thế lực gấp trăm lần, công khai bài trừ những người chống đối. Lão đệ nếu không chịu hợp tác thì nhất thiết phải tìm thế lực đủ mạnh, dựa vào đó mới giữ được mạng!
Trác Thiên Uy gật đầu cười nói :
– Tại hạ hiểu rồi! Thế lực đủ mạnh đó là Lẫm tiền bối chứ gì? Chắc hai vị nhân huynh bên kia là người của tiền bối?
Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long gật đầu :
– Không sai!
– Tiền bối có tự tin mình đủ sức kháng cự Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào không?
– Đương nhiên! Đôi bên lực lượng tương đương, có sự kiêng kỵ lẫn nhau nên trước mắt không ai dám xâm phạm.
Trác Thiên Uy nói :
– Mặc dù vậy xin tiền bối từ bỏ ý định lôi kéo tại hạ vào phe cánh mình! Tại hạ đang rất bận làm công việc của mình, không thời gian đâu để tham gia vào các liên minh ma quỷ để đấu đá lẫn nhau xưng hùng xưng bá. Tại hạ cũng không có ý suốt đời phiêu lãng giang hồ, khi làm xong việc sẽ trở về quê cày ruộng đọc sách, vui thú điền viên còn hơn miệt mài đồ sát trong giang hồ. Tiền bối đã rõ mục đích tại hạ rồi chứ?
Bắc Nhân Đồ trầm giọng nói :
– Nhưng bây giờ ngươi đang gửi thân chốn giang hồ.
Trác Thiên Uy nhíu mày hỏi :
– Vậy thì sao?
Một người bị cuốn vào giang hồ thì không ai tự chủ được, không dễ gì mà rút chân ra khỏi chốn thị phi.
– Tại hạ không cho là thế.
– Ngươi không đối phó nổi với Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào.
Trác Thiên Uy nói :
– Đến lúc nào đó tại hạ sẽ không do dự khi phát đao nữa. Giết chết một người có thể chưa đủ tác dụng răn đe những tên khác, nhưng khi giết một trăm người một ngàn người thì tình hình sẽ khác đi. Lẫm tiền bối, tại hạ có thể cam đoan rằng từ bây giờ trở đi những kẻ có ý đồ giết tại hạ sẽ bị trừng trị thảm khốc. Tại hạ không phải là thiện nam tín nữ, không phải người có tâm trường bồ tát. Sự nhẫn nại bấy nhiêu là quá mức rồi, tại hạ quyết không dung tha kẻ nào muốn hạ độc thủ đối với mình nữa!
Nhìn ánh mắt sung mãn sát cơ của chàng khi nói những lời đó, Bắc Nhân Đồ không khỏi phát run nói :
– Không… không chừng… sát khí của ngươi… còn lớn hơn ta!
Trác Thiên Uy nói :
– Đêm khuya rồi, tiền bối nên về nghỉ thôi! Hãy giải khai huyệt đạo cho hai vị môn nhân rồi bảo chúng đi đi! Nếu chúng vẫn nuôi ý định giết tại hạ, Trác mỗ quyết không lưu tình như vừa rồi đâu!
Bắc Nhân Đồ vội bước ra khỏi phòng.
* * * * *
Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long không phải hạng người nhát gan, mà trái lại được liệt danh trong Thiên hạ Thất đại hung nhân, Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long là hạng hung đồ ác sát không thua kém gì Ma Tăng, Khuyết Đạo hay Thiên Nguyên đạo nhân, giết người không nháy mắt, coi mạng người như cỏ rác nên hắn cũng không quý trọng sinh mạng mình cho lắm.
Trong võ lâm thì hầu hết vì danh lợi mà bất chấp tính mạng là sự thường. Những kẻ vừa tàn bạo vừa kiêu ngạo như Bắc Nhân Đồ không bao giờ tự nhận võ công của mình thua kém người khác.
Tuy vậy khi biết tin Ma Tăng, Khuyết Đạo và Thiên Nguyên đạo nhân đều bị thương dưới tay Trác Thiên Uy, đặc biệt tận mắt chứng kiến Thái Sơn Ngũ Kiếm thảm bại, thậm chí chính mình không sao lý giải được chàng ra vào phòng bằng cách nào, Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long thật sự chấn động trước bản lĩnh cao cường, khinh công trác tuyệt của Trác Thiên Uy trong thâm tâm hắn tự thân không bằng nên khi nghe Trác Thiên Uy nói bóng gió mấy câu hắn vội vã về phòng bảo hai tên môn hạ rời khỏi khách điếm.
Ra tới phố, Bắc Nhân Đồ rẽ vào một con hẻm vắng lặng tối om, bước chân nặng nề gõ trên con đường lát đá.
Tới giữa hẻm thì có một hắc ảnh bám theo. Trái với Bắc Nhân Đồ người này bước đi rất nhanh và nhẹ, không phát ra một tiếng động nhỏ.
Hắc ảnh tới cách Bắc Nhân Đồ khoảng một trượng thì cất tiếng hỏi :
– Lẫm lão huynh, bước chân ngươi nặng nề như thế chắc trong lòng đang có điều gì phiền não?
Bắc Nhân Đồ dường như đã biết người theo mình từ trước nên không quay lại, thản nhiên đáp :
– Ta đang nghĩ xem trong giang hồ từ lúc nào xuất hiện một thiếu niên trẻ tuổi mà võ công đã đạt tới mức xuất thần nhập hóa mà trước đây không nghe ai nói tới?
Hắc y nhân phía sau hỏi :
– Lẫm lão huynh đã động thủ với hắn rồi sao?
Bắc Nhân Đồ lắc đầu :
– Chưa.
– Vậy làm sao lão huynh biết võ công hắn xuất thần nhập hóa?
Bắc Nhân Đồ đáp :
– Chỉ nhìn hắn động thủ thì biết…
Người phía sau cười nhạt nói :
– Chỉ sợ lão huynh quá nhát gan nên mới tâng bốc hắn thôi!
Trong lòng đang phiền muộn, nghe kích thì nổi sát cơ quay lại nghiến răng hỏi :
– Ngươi nói gì?
Đồng thời rút phắt trường kiếm ra…
Thẹn quá hóa giận, Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long chiếm được ưu thế, hắc y nhân bị đánh bật lùi bảy tám thước, lại cất tiếng khiêu khích :
– Ngươi thẹn quá hóa giận, đủ thấy ta nói không sai! Với bản lĩnh của quân ô hợp các ngươi mà cũng dám tranh trường luận đoản với thiên hạ thì còn chưa xứng đâu, trước sau gì cũng áp dụng phương thức cũ rích mỹ nhân kế hạ lưu như lần vừa rồi ở Hưng Long điếm thì may ra còn có hy vọng, chứ còn dùng lực thì…
Bắc Nhân Đồ càng nộ khí xung thiên, bất thần lao tới hắc y nhân như cơn lốc, hữu kiếm tả chưởng hợp kích đối phương, thế trầm lực mãnh, uy lực kinh nhân!
Choang!
Hắc y nhân vung kiếm đỡ nhưng không đủ lực bị chém bạt đi, cánh tay phải tê chồn, hốt hoảng nhảy lùi bốn năm bước…
Chừng như đã phần nào hả giận nên Bắc Nhân Đồ không truy sát mà đứng nguyên tại chỗ. Hừ một tiếng nói :
– Lần sau thì ăn nói cho cẩn thận, không ta sẽ giết ngươi đấy!
Hắc y nhân nói :
– Bắc Nhân Đồ! Ngươi đừng diễu võ dương oai! Cùng lắm ngươi chỉ hơn tại hạ vài phân, nửa lạng nhờ binh khí mà thôi, chờ khi tại hạ đem bảo kiếm ra thì người hết khoác lác!
Bắc Nhân Đồ cười hắc hắc nói :
– Với hạng giá áo túi cơm như ngươi thì dù có trong tay Ỷ Thiên Kiếm cũng chỉ dùng để giết vịt chứ làm gì được ai? Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào sai thứ vô dụng như ngươi hành sự chẳng trách gì thành sự không đủ, bại sự có dư! Cút đi!
Trước khi chạy, hắc y nhân còn gượng nói thêm một câu :
– Bắc Nhân Đồ! Chúng ta hãy chờ xem!
Bắc Nhân Đồ nhìn theo hắc y nhân chạy biến vào ngõ tối, cười hằng hậc nói :
– Chạy vừa vừa thôi! Khéo không ngã gãy cổ đấy!
Nói xong quay người đi tiếp, đến cuối hẻm thì rẽ vào một khu vườn rậm.
Trong vườn có một ngôi nhà nhỏ ẩn mình trong lùm cây kín đáo ở ngoài đường rất khó phát hiện ra.
Trước tiểu thất có hai tên hắc y hán tử đứng gác. Thấy Bắc Nhân Đồ đến, một tên quát :
– Đi đâu? Các hạ đến sai chỗ rồi!
Bắc Nhân Đồ hừ một tiếng, chỉ vào mặt mình nói :
– Các ngươi không có mắt sao? Ta là Bắc Nhân Đồ?
Hai tên hán tử cùng chắp tay nói :
– Thì ra là Lẫm tiền bối…
Bắc Nhân Đồ hỏi :
– Tam gia có nhà không?
– Tam gia đã rời thành rồi…
– Bao giờ về?
– Chúng tôi không rõ.
– Vậy trong nhà có ai chủ trì?
– Vô Tình Giả Thất Cô!
Bắc Nhân Đồ gật đầu nói :
– Giả Thất Cô cũng được. Ta muốn gặp cô ta…
– Lão tiền bối cứ tự nhiên, nhưng… chỉ sợ bà ấy ngủ rồi.
– Cô ta làm sự việc hỏng bét cả, ngủ sao được?
Một nhân ảnh uyển chuyển từ trong tiểu thất bước ra, chính là Vô Tình Giả Thất Cô, thị ho khan một tiếng để chứng tỏ mình còn chưa ngủ xong mới lên tiếng :
– Lẫm lão, đừng nói ta mà dường như đêm nay ngươi cũng không có thành công đúng không?
Bắc Nhân Đồ thở dài :
– Cũng như ngươi thôi… Hạnh vận chưa tới mà!
Giọng Bắc Nhân Đồ nghẹn ngào như sắp khóc :
– Xúi quẩy quá, tối nay gặp phải Thái Sơn Ngũ Kiếm làm hỏng sự, chúng chọc giận Trác Thiên Uy làm hắn phát cuồng lên… đáng sợ thật…
Vô Tình Giả Thất Cô à lên một tiếng hỏi :
– Kết quả thế nào?
– Kết quả Thái Sơn Ngũ Kiếm sau này biến thành thái sơn tam kiếm mà thôi!
Vô Tình Giả Thất Cô mở to mắt hỏi :
– Thế nên Lẫm lão không dám hành động nữa?
Bắc Nhân Đồ nói tránh đi :
– Lão phu đến tìm tam gia. Bây giờ tam gia đi vắng, ta muốn thương lượng với ngươi…
– Thương lượng chuyện gì? Mời Lẫm lão vào nhà nói chuyện!
– Hai người bước vào tiểu thất nhưng không thắp đèn mà ngồi trong bóng tối nói chuyện.
Vô Tình Giả Thất Cô hỏi :
– Nào, Lẫm lão có cao kiến gì?
Bắc Nhân Đồ hắng giọng nói :
– Theo ý ta thì đối địch với tên họ Trác chỉ nên dùng mưu thì tốt hơn dùng lực để tránh tổn thất cho các huynh đệ. Nếu phái đi đông người thì đã không thắng được mà làm tổn hại đến thanh uy, mà dùng ít người thì chỉ như ném thịt vào miệng hổ thôi! Mấy ngày này Trác Thiên Uy đã đánh bại rất nhiều cao thủ. Ngay cả Ma Tăng, Khuyết Đạo và Thiên Nguyên đạo nhân cũng đã bại dưới tay Trác Thiên Uy, nghe đâu cả Khuyết Đạo còn bị giết và Ma Tăng bị thương nữa… Uy danh của Trác Thiên Uy ngày càng lớn. Nếu lỡ ra Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào vây bủa được hắn thì đối với bổn Minh đó là một mối uy hiếp lớn. Giả Thất Cô ngươi lắm mưu nhiều trí, nếu ngươi hợp tác với lão phu thì hy vọng thành công rất lớn. Vì thế ta muốn trưng cầu ý kiến tam gia.
Vô Tình Giả Thất Cô cười nói :
– Tam gia sẽ không đồng ý đâu!
Bắc Nhân Đồ hỏi :
– Sao ngươi biết?
– Tam gia kiên quyết chủ trương bắt sống Trác Thiên Uy, nếu dùng được thì dùng, không dùng được thì giết đi để trừ hậu họa. Lẫm lão cũng biết xưa nay tam gia không bao giờ nhượng bộ trước bất cứ một cường địch nào, đặc biệt là những tên thiếu niên tiểu bối. Mấy năm qua có cao thủ nào dám không cúi đầu thần phục trước bổn Minh đâu?
– Nếu đối với Trác Thiên Uy mà chủ trương dùng bạo lực thì hỏng sự mất!
– Đúng thế! Nhưng tính khí tam gia thế nào thì Lẫm lão cũng biết đấy… Một khi ông ta đã quyết định việc gì thì không ai làm thay đổi được đâu. Có chăng vị này chỉ tiếp thụ ý kiến nhị gia thôi, thế nhưng bây giờ nhị gia không có mặt ở Tô Châu, nên mọi việc ở đây là do tam gia toàn quyền định đoạt, không ai lay chuyển được quyết định đâu!
Bắc Nhân Đồ lo lắng nói :
– Nếu vậy thì nguy mất…
– Nguy thế nào?
– Tên họ Trác đã nhẫn nại tới cực hạn rồi. Hắn đã tuyên bố rằng sau này ai đụng đến hắn thì sẽ thẳng tay giáng trả không chút lưu tình. Thất Cô! Hắn không dọa đâu, sau này gặp Trác Thiên Uy phải đặc biệt cẩn thận đấy!
Vô Tình Giả Thất Cô nhíu mày nói :
– Ý của Lẫm lão là…
– Võ công của tam gia đã đạt tới mức xuất thần nhập hóa, nhưng với danh vọng và thân phận của tam gia thì sẽ không hạ mình đối phó với Trác Thiên Uy đâu, còn những người khác không ai xứng là đối thủ của tiểu tử đó đâu!
– Lẫm lão cũng không địch nổi hắn?
– Nói thật, Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long ta đã tung hoành giang hồ hơn ba chục năm chưa từng gặp địch thủ, cũng chưa thèm để ai vào mắt, nhưng nay gặp tên họ Trác thì có phần sợ đấy!
– Vì sao chứ? Lẫm lão vốn là người rất kiêu hãnh kia mà?
Bắc Nhân Đồ thở dài đáp :
– Lão phu cũng không hiểu mình ra sao nữa… chỉ thấy tiểu tử đó toát ra một vẻ gì hết sức đáng sợ, nhìn vào mắt hắn người ta không lạnh mà run… Vừa rồi thấy Trác Thiên Uy đấu với Thái Sơn Ngũ Kiếm trong tình thế hoàn toàn bất lợi mà chuyển bại thành thắng, lão phu không dám tự tin có thắng được không…
Vô Tình Giả Thất Cô nói :
– Lẫm lão… tôi đã từng quan sát Trác Thiên Uy một thời gian, thấy tiểu tử đó có chỗ nào kinh nhân động tục đâu? Trái lại nhìn biểu hiện bên ngoài còn tỏ ra rất hiền lành nữa, trông giống như một thư sinh dại gái và nhu mì dễ thương…
– Đó là chưa đến lúc hắn trổ uy phong! Thất Cô! Đừng lầm vẻ ngoài ôn văn nho nhã của hắn! Loại người như thế mới càng nguy hiểm đáng sợ! Và nhất là đừng chọc giận hắn! Thôi… Khi nào tam gia trở về, ngươi hãy báo giúp là lão phu đã thất bại, sau này ta sẽ gặp tam gia báo lại chi tiết sau. Bây giờ ta đi đây!
Vô Tình Giả Thất Cô nói :
– Lẫm lão! Đã sang canh ba rồi, cứ ở lại đây nghỉ ngơi đi, chờ tam gia về có gì hãy nói rồi mai đi cũng được mà?
Bắc Nhân Đồ từ chối :
– Không đâu! Tào gia huynh đệ đang trong vòng nguy hiểm, để lão phu về trợ giúp chúng.
Vô Tình Giả Thất Cô à một tiếng hỏi :
– Tào gia huynh đệ gặp nguy hiểm gì!
Bắc Nhân Đồ thở dài đáp :
– Luận về võ công thì Tào gia huynh đệ xứng đáng được coi là nhất lưu hảo thủ trong giang hồ, công lực võ học nếu đem so với Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long ta thì chẳng thua kém bao nhiêu. Nhưng Tào gia huynh đệ đang trong tư thế chuẩn bị đột kích Trác Thiên Uy, thế mà trái lại bị đối thủ điểm huyệt mà không hề hay biết… đủ thấy bản lĩnh của Trác Thiên Uy tới trình độ nào…
Nói xong chợt dỏng tai nghe, thần tình tỏ ra hết sức căng thẳng.
Vô Tình Giả Thất Cô ngạc nhiên hỏi :
– Lẫm lão chuyện gì thế?
Bắc Nhân Đồ đưa tay lên môi ra hiệu cho thị im lặng, thì thầm :
– Có người đến!
Dứt lời rời ghế đứng lên, chỉ thoáng một cái đã biến khỏi phòng.
Vô Tình Giả Thất Cô cũng lao ra khỏi tiểu thất, nấp trong lùm cây rậm trước nhà để quan sát.
Bấy giờ hai tên hán tử làm nhiệm vụ cảnh giới cũng linh cảm có người thâm nhập nên nấp vào góc tối quan sát nhưng hồi lâu vẫn không thấy có người nào xuất hiện.
Thời gian trôi qua một cách chậm chạp, cuối cùng thì trong vườn cây rậm rạp trước tiểu thất hiện ra một nhân ảnh…
Bóng đen thấp thoáng trong các vòm lá, không phát ra một tiếng động nhỏ, không biết là người hay ma quỷ?
Bắc Nhân Đồ hư một tiếng, từ chỗ nấp lao ra quát :
– Bằng hữu! Dừng bước!
Vừa quát vừa vung chưởng đánh ra.
Địch nhân đột nhập vào cấm địa bổn Minh, lén lút thế này tất manh tâm bất thiện, vì thế Bắc Nhân Đồ hạ thủ không chút lưu tình, vận đủ thập thành công lực!
Bình!
Tiếng chưởng phong tiếp nhau nổ rền như sấm, làm lá rơi cành gãy ào ào, Bắc Nhân Đồ bị chấn lui năm sáu thước…
Kẻ đột nhập cũng bị đánh lui hơn một trượng, người lảo đảo chực ngã, kinh hãi thốt lên :
– Đại Thiên Lôi chưởng! Ngươi là Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long! Chẳng trách nào phát hiện được ta. Đại Thiên Lôi chưởng của ngươi thật bá đạo, chẳng trách gì được liệt danh trong Thiên hạ Thất đại hung nhân. Bắc Nhân Đồ quả nhiên danh bất hư truyền!
Bắc Nhân Đồ cười hô hô đáp :
– Thì Hàn Băng chưởng của ngươi cũng có kém gì đâu! Nguyên là Âm Sát Thần Vương Hành Phương trong Tam Tà Thần danh chấn giang hồ! Vương lão nhi! Uy danh Tam Tà Thần các ngươi không thua gì Thiên hạ Thất đại hung nhân chúng ta, làm sao lại tới đây lén lút rình mò như thế?
Âm Sát Thần Vương Hành Phương đáp :
– Bồ lão tam tới ẩn nấp trong mật thất giữa khu vườn hoang này bí mật tác oai tác phúc làm hại giang hồ, lão phu tới đây điều tra thì có gì sai! Hơn nữa Vương mỗ tự nhận võ công thua hắn một bậc, có dùng thủ đoạn hạ lưu một chút cũng không có gì xấu cả! Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long! Nếu biết ở đây chỉ có ngươi thì lão phu sợ gì mà không đến ban ngày gọi trận thách chiến? Hàn Băng chưởng của ta đủ sức đối địch với Đại Thiên Lôi chưởng của ngươi mà!
Bắc Nhân Đồ cười hắc hắc đáp :
– Được thôi! Chúng ta lại đấu mấy chưởng nữa, xem Hàn Băng chưởng của ngươi hơn hay Đại Thiên Lôi chưởng của ta thắng? Khoe khoang làm gì vội?
Âm Sát Thần Vương Hành Phương hừ một tiếng nói :
– Lão thất phu Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long ngươi mà cũng xứng tranh trường luận đoản với lão phu sao? Đồ giẻ rách!
Hai tên ma đầu vừa chửi rủa vừa xông vào đánh loạn lên.
Hai người này không có thâm thù đại hận gì với nhau nhưng đều là loại cùng hưng cực ác nên xuất thủ mười phần hung hiểm, tên nào cũng dốc toàn lực hạ độc thủ quyết lấy mạng đối phương, mỗi chưởng đánh ra đều có uy lực bài sơn đảo hải thạch phá thiên kinh!
Trong phạm vi sáu bảy trượng lá rơi cành gãy ngổn ngang, cảnh tượng thật là hỗn loạn!
Âm Sát Thần Vương Hành Phương tuy miệng lớn lối nhưng đấu qua mười mấy chiêu vẫn không chiếm được thượng phong.
Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long tuy chưa đến nỗi lạc bại, nhưng vẫn không chiếm được ưu thế.
Hai người càng đánh càng tức, lại buông lời khiêu khích :
– Âm Sát Thần Vương Hành Phương! Xem ra Hàn Băng chưởng của ngươi không thắng được rồi!
Âm Sát Thần Vương Hành Phương gào lên :
– Lẫm lão thất phu! Vậy thì rút kiếm ra! Lão phu và ngươi sẽ liều mạng!
Nói xong lùi lại, rút kiếm ra trước.
Bắc Nhân Đồ cũng rút kiếm nói :
– Khoác lác cho lắm vào, rốt cuộc có làm gì được ai đâu? Rất tốt! Lão phu sẽ cho ngươi thành vong hồn dưới kiếm!
Trong lúc hai tên ma đầu đấu khẩu thì có thêm ba người lướt tới hiện trường, hai tên hán tử đi hai bên bận khinh trang, còn đi giữa là một lão nhân bận trường bào màu xanh.
Ba người này vòng qua hai đối thủ đi thẳng tới tiểu thất.
Lão nhân bận trường bào nhìn Vô Tình Giả Thất Cô nói :
– Bồ lão tam còn chưa dậy sao? Lão phu muốn gặp Bồ lão tam có việc cần bàn.
Vô Tình Giả Thất Cô hỏi :
– Các hạ là ai?
Lão nhân đáp :
– Ngươi là Vô Tình Giả Thất Cô chứ gì? Lão phu là Bách Hổ. Chẳng lẽ ngươi không biết?
Vô Tình Giả Thất Cô à một tiếng chắp tay nói :
– Nguyên là Vô Địch Kim Đao Bách lão tiền bối! Tam… tam gia không có ở nhà! Chiều qua tam gia đi khỏi thành rồi!
Vô Địch Kim Đao hỏi :
– Hắn đi đâu?
Vô Tình Giả Thất Cô lắc đầu :
– Không biết… Hình như ước hội với người nào đó…
Vô Địch Kim Đao chợt trầm giọng quát :
– Nói láo! Lão phu không tin!
Vô Tình Giả Thất Cô nhũn nhặn đáp :
– Giả Thất Cô không có lý do gì để nói dối Bách lão tiền bối cả! Nếu tam gia ở nhà thì nghe động thủ đã ra đây rồi! Nhạn Linh đao của tam gia uy chấn giang hồ, kim đao của tiền bối không địch nổi đâu! Chẳng qua vì các hạ biết rõ tam gia đi vắng nên mới tới tác oai tác phúc! Có giỏi thì chờ sáng mai tới đây đấu với tam gia!
Vô Địch Kim Đao gật đầu nói :
– Được, sáng mai lão phu sẽ đến! Hãy dặn tên họ Bồ chờ ta.
Vô Tình Giả Thất Cô hỏi :
– Bách tiền bối đến đây chỉ nhằm mục đích tỷ thí thôi?
Vô Địch Kim Đao đáp :
– Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng lão ca rất tức giận vì Bồ lão thất phu kéo các ngươi đến đây phá đám, nên ra lệnh lão phu tới đây bảo hắn đem thủ hạ cút đi. Nếu hắn không chịu tuân thủ thì đừng trách lão phu ra tay ác độc! Ngươi hãy chuyển lời tới Bồ lão tam như thế!
Vô Tình Giả Thất Cô đáp :
– Vãn bối sẽ truyền lại nguyên văn!
Vô Địch Kim Đao gật đầu :
– Vậy là tốt!
Rồi vẫy Âm Sát Thần Vương Hành Phương đang đấu với Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long nói :
– Vương lão đệ! Chúng ta đi?
Âm Sát Thần Vương Hành Phương thu kiếm lùi lại nói :
– Lẫm Cổn Long! Sáng mai chúng ta sẽ quyết một trận tử chiến! Bấy giờ lão phu sẽ đưa ngươi tới Tây Thiên!
Nói xong theo Vô Địch Kim Đao Bách Hổ và hai tên khinh trang hán tử rời khỏi khu vườn.
Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long tới gần Vô Tình Giả Thất Cô lo lắng nói :
– Thất Cô, viện binh của Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào đã kéo tới rồi! Hãy mau đi tìm tam gia thông báo việc này. Tình hình trở nên nghiêm trọng rồi đấy!
Vô Tình Giả Thất Cô ngơ ngác hỏi :
– Cái gì! Lẫm lão nói chúng ta tự động rời khỏi đây?
Bắc Nhân Đồ gật đầu :
– Không sai! Nếu chậm chúng ta sẽ bị giết cả mất!
Vô Tình Giả Thất Cô lo lắng hỏi :
– Nghiêm trọng đến thế hay sao?
Bắc Nhân Đồ đáp :
– Vô Địch Kim Đao Bách Hổ xưa nay giết người chưa bao giờ lưu mạng sống, vừa rồi vì hắn thấy chưa đủ lực lượng giết sạch chúng ta nên mới bỏ đi thôi, lần sau tới nhất định hắn sẽ mang người đông hơn không để một người nào thoát mạng!
Vô Tình Giả Thất Cô nghe nói phát run hỏi :
– Vậy là chúng ta cần đi ngay?
– Đương nhiên, lão phu tin chắc tam gia sẽ không phản đối.
Vô Tình Giả Thất Cô liền hú dài hai tiếng tập trung nhân thủ lại, lát sau cả bọn tập trung ngoài Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long, Vô Tình Giả Thất Cô, hai tên hán tử canh gác trước tiểu thất còn có năm người bí mật bố trí trong các lùm cây xung quanh, tổng cộng chín người lặng lẽ rút khỏi khu vườn hoang.
Chỉ chừng một khắc sau thì có mười mấy tên hắc y nhân bịt mặt tiến tới bao vây khu vườn và gian tiểu thất.
Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long đã nhận định không sai, bọn người này chính là bọn sát thủ của Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào do Vô Địch Kim Đao Bách Hổ chỉ huy định đến tiêu diệt gọn bọn người của Bồ tam gia, nhưng đối phương đã kiến cơ rút trước không còn lại người nào nên đành phải quay về.
Trong Tường An khách điếm, tuy Thái Sơn Ngũ Kiếm đã rút đi nhưng lão điếm chủ Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh vẫn hết sức cảnh giác, cả đêm thao thức không ngủ, chỉ cần một tiếng động nhỏ đã giật mình thức giấc.
Tuy vậy lão không được mục kích cuộc đụng độ giữa Thái Sơn Ngũ Kiếm và Trác Thiên Uy ở biệt viện, lão cũng không biết năm người kia là Thái Sơn Ngũ Kiếm mà chỉ nghe bọn tiểu nhị tường thuật lại, lão cũng biết Trác Thiên Uy chiếm được thượng phong.
Thế nhưng không vì thế mà lão yên tâm vì lão tin chắc một khi Trác Thiên Uy còn ở lại đây thì sớm muộn gì Tường An khách điếm cũng sẽ gặp thêm nhiều tai họa khác nữa.
Lão tự nhủ :
– Mình phải tìm chỗ ẩn náu để tránh tai họa này thôi!
Quyết định xong, lão thấy lòng nhẹ nhõm ra đôi chút.
Bởi vì Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh thấy rằng lúc này mình ở lại khách điếm là hoàn toàn thất sách, chẳng những không giúp được ai mà còn làm cho tình thế bấn loạn thêm.
Quá nửa đêm, Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh mới chập chờn ngủ thiếp đi.
Đang ngủ, Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh chợt giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy Trác Thiên Uy đứng bên giường đặt tay lên vai mình liền ngồi thẳng lên nói :
– Trác lão đệ! Thì ra là ngươi!
Nói xong nhảy xuống giường, đeo giây và tự nhủ :
– Xem ra gặp chuyện phiền phức lớn rồi đây. Chỉ e không đi đâu được nữa…
Đeo giày xong, Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh ngồi ở mép giường hỏi :
– Trác lão đệ! Làm sao ngươi vào đây được? Tại hạ đã chốt cửa cẩn thật kia mà?
Trác Thiên Uy cười hô hô đáp :
– Cửa thì chỉ ngăn được quân tử chứ đâu thể cản được tiểu nhân? Tại hạ là tiểu nhân đương nhiên là không ngăn được rồi! Tăng điếm chủ, bây giờ đã canh năm mà còn ngủ say thế, tại hạ vào đây có làm phiền điếm chủ không?
Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh cười khổ nói :
– Trác lão đệ! Hiện tại tình hình Tường An khách điếm đang trong cảnh nước sôi lửa bỏng thế này, lão phu ngủ yên sao được?
Trác Thiên Uy nói :
– Điếm chủ đã quyết ý giữ lập trường trung lập thì còn lo gì chứ?
Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh đỏ mặt nói :
– Lão đệ…
Trác Thiên Uy ngắt lời :
– Tại hạ tôn trọng quyết định đó của điếm chủ. Tuy nhiên tại hạ muốn hỏi một vấn đề…
– Trác lão đệ hỏi gì?
– Người ước thúc điếm chủ giữ vị trí trung lập gồm những ai?
– Ngô Trung Nhất Long và Hách tứ gia.
Trác Thiên Uy gật đầu nói :
– Tục ngữ có câu một núi không dung hai hổ, Ngô Trung Nhất Long là bậc đệ nhất hào phú Giang Nam, còn Hách tứ gia là bá chủ Tô Châu, dung hòa làm sao được? Chỉ không biết trong hai nhân vật này thì ai có ý định thôn tính ai?
Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh đáp :
– Cả hai đều có tổ chức rất lớn. Nhưng Ngô Trung Nhất Long cây cả rễ sâu, Hách tứ gia nếu không có ngoại lực tương trợ thì thế lực kém xa. May là cả hai thế lực lớn nhất giang nam lại ngã về hai phía.
Trác Thiên Uy hỏi :
– Hai thế lực nào?
Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh đáp :
– Thiên Long Bang của Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào và Tam Tinh minh, trong đó Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào ủng hộ Hách tứ gia, còn Tam Tinh minh thì ngả về Ngô Trung Nhất Long.
– Trác lão đệ vừa rồi Ngô Trung Nhất Long đến đây là cầu xin ngươi trợ lực phải không?
Trác Thiên Uy gật đầu!
– Có thế thật…
Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh thấp giọng nói :
– Trác lão đệ! Thế lực Thiên Long Bang rất lớn, Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào võ công cái thế, hơn nữa Tam Tinh minh cũng không có thiện cảm với ngươi đâu, vì thế hoàn cảnh của ngươi là trên đe dưới búa, huynh đệ khuyên ngươi hãy rời bỏ Tô Châu mà đi cho nhanh!
Trác Thiên Uy lắc đầu đáp :
– Xin lỗi! Tại hạ không thể rời Tô Châu được. Tại hạ ở lại là có lý do. Tăng điếm chủ, Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long là nhân vật nào? Còn cả một nhân vật nữa là Thiên Thành Vũ Sĩ, điếm chủ có biết người đó là ai không?
Sắc mặt Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh chợt tái đi, run giọng hỏi :
– Cái này xin lão đệ thứ lỗi, lão hủ không dám nói đâu!
Trác Thiên Uy hỏi :
– Nếu tại hạ bức hiếp thì sao?
Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh làm ra vẻ thản nhiên đáp :
– Trác lão đệ! Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh này không phải là người tham sinh úy tử! Tại hạ mở khách điếm này nên không biết sao được? Chiêu bài Tường An khách điếm tồn tại được mười mấy năm ở Tô Châu chính là do đạo nghĩa cả đấy!
Trác Thiên Uy cười nói :
– Thì ra Tăng điếm chủ cũng là bậc chính nhân quân tử như thế… Thôi được! Tại ta không bức ngươi nữa! Đa tạ điếm chủ về những tin tức vừa rồi. Tại hạ cáo từ.
Nói xong mở cửa bước ra…
– Trác Thiên Uy đi rồi, Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh đứng nhìn theo, toàn thân mồ hôi ướt đẫm.