Phòng trọ của Trác Thiên Uy nằm ở dãy tây viện chiếm diện tích rất lớn, gồm ba dãy phòng làm thành tam hợp viện có một khu vườn rộng ở giữa, tuy mỗi góc trong tam hợp viện đều có đèn nhưng vườn to và khá rậm nên trong vườn lúc nào cũng u ám, tĩnh mịch.
Về tới phòng, Bạch Tố Lăng không ngủ ngay mà ra vườn dạo chơi.
Là nhi nữ giang hồ nên cô ta không sợ bóng tối và cảnh tịch mịch.
Cũng như Trác Thiên Uy, thiếu nữ này cũng rất có ấn tượng đối với chàng.
Trai tài gái sắc, huống gì Trác Thiên Uy vừa có võ công cao cường vừa anh nhi tuấn tú như thế, nữ nhân sao không xiêu lòng?
Nhớ lại khuôn mặt tuấn tú của Trác Thiên Uy, giọng nói và thái độ ân cần cũng như ý chí kiên định và vô cùng trác tuyệt của chàng, Bạch Tố Lăng chợt buông tiếng thở dài ngồi lên một chiếc ghế đã nhìn sang phòng Trác Thiên Uy, đưa hai tay bưng lấy mặt, lẩm bẩm :
– Nghiệt tình, đúng là nghiệt tình! Vì sao mình lại thế này chứ? Rồi ra hậu quả sẽ như thế nào?
Trong tiếng kiêu tuyệt vọng, Bạch Tố Lăng đã hoàn toàn mất đi sự cảnh giác.
Vào thời điểm tuyệt vọng này, cho dù là người có võ công rất cao nhưng một khi ý mê thần loạn, nếu có người tập kích thì khó lòng phản kháng.
Quả nhiên có người tập kích thật, có hai nhân ảnh lướt tới sau lưng Bạch Tố Lăng như hai bóng ma.
Đó là hai tên trung niên hán tử bận thanh y, mặt mũi hung ác, một tên mặt có vết sẹo dài chém ngang má xông tới dùng hai bàn tay to bè chụp lấy cổ nàng, tên cao lớn hơn vung tay điểm ra mấy ngọn chỉ phong.
Tên mặt sẹo buông tay, Bạch Tố Lăng ngã phịch xuống cỏ.
Tuy huyệt đạo đã bị khống chế, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh tảo, nàng kêu lên :
– Các ngươi làm gì vậy?
Hán tử vừa điểm huyệt Bạch Tố Lăng tuy không có vết sẹo đáng sợ trên mặt, nhưng bộ dạng còn dữ dằn hơn với đôi mắt cú vọ và bộ râu quai nón lởm chởm như rễ tre, hắn phóng ánh mắt xanh lục như mắt mèo nhìn Bạch Tố Lăng nói :
– Khẽ miệng thôi! Không được la! Chúng ta cần cô nương hợp tác!
– Các ngươi là…
Hán tử râu quai nón hừ một tiếng nói :
– Không cần biết chúng ta là ai. Muốn yên lành thì phải khai cho thật nếu không… Hắc hắc, muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong đâu!
Bạch Tố Lăng hỏi :
– Các ngươi… cần ta khai gì?
– Tên ngươi là Bạch Tố Lăng thì chúng ta biết rồi… Hãy nói xem, ai phái ngươi tới đây?
– Cái đó…
– Cái đó thế nào? Không đánh thì không chịu khai chứ gì? Đã thế đại gia cho ngươi biết lợi hại!
Dứt lời vươn trảo chộp xuống ngực Bạch Tố Lăng.
Roạc một tiếng, ngực áo Bạch Tố Lăng bị xé rách một mảng lớn lộ cả đôi vú tròn căng trắng ngần, Bạch Tố Lăng huyệt đạo đã bị điểm thậm chí muốn đưa tay lên che ngực cũng không được, bất lực kêu lên :
– Các ngươi…
Hán tử râu quai nón cười hắc hắc nói :
– Trong giang hồ có một vị cô nương tên là Nguyệt Hoa Tiên Tử Lăng Nguyệt Anh. Nữ nhân đó rất thần bí, đồng thời là nhân vật trọng yếu trong Tam Tinh minh, Lăng cô nương tại hạ nói không sai chứ?
Bạch Tố Lăng nói :
– Các ngươi đã biết ta là Nguyệt Hoa Tiên Tử làm sao còn dám…
Hán tử râu quai nón cười hắc hắc nói :
– Có gì mà không dám? Trong Tam Tinh minh cô nương là nhân vật trọng yếu thật, nhưng bây giờ đã bị tại hạ dùng thủ pháp điểm huyệt độc môn khống chế, đừng vọng động tự vệ giải huyệt đạo mà trở thành tàn phế đấy! Bây giờ thì mau cung khai ra! Ngươi tới đây có nhiệm vụ gì?
Bạch Tố Lăng đang đề tụ công lực định tự vệ giải huyệt đạo nhưng không sao đề tụ được, kinh hãi kêu lên :
– Ui chao! Trác…
Hán tử râu quai nón nghiến răng nói :
– Nha đầu! Ngươi dám không nghe lời chúng ta mà kêu cứu phải không? Đã thế…
Hắn nói xong bổ lên người Bạch Tố Lăng, đưa hai bàn tay lông lá chộp lấy hai…
(Mất hai trang 144 – 145 Quyển một)
Bạch Tố Lăng về phòng nhưng vẫn chưa thay y phục ngay mà nhìn bộ ngực tím bầm của mình, mắt đẫm lệ nói :
– Trác huynh! Chàng vừa cứu thiếp thế mà… Đời này kiếp này thiếp còn mặt mũi nào mà nhìn lại chàng nữa?
– Vừa rồi chàng bảo rằng nhờ có linh tính chẳng lành nên kịp thời giải cứu thì thiếp cũng đang nghĩ đến chàng đấy thôi? Vì nghĩ đến chàng nên bị hai tặc nhân đó tới gần mà không phát hiện ra… Nhưng sau này… vì sao mà mình phải chịu cảnh ngang trái éo le thế này?
– Nếu để tình cảm chi phối hậu quả sẽ ra sao?
Bạch Tố Lăng không dám nghĩ tiếp nữa…
Cuối cùng nàng thay áo nằm lên giường nhưng không sao ngủ tiếp được nữa…
Không biết qua bao nhiêu lâu…
Có tiếng gõ cửa rất khẽ, Bạch Tố Lăng nằm co rúm người lại, toàn thân rã rời…
Tiếng nữ nhân ngoài cửa hỏi :
– Ngươi sao thế? Ngủ rồi ư?
Bạch Tố Lăng đáp :
– Không!
Rồi miễn cưỡng bước xuống giường, đến mở chốt cửa.
Người bước vào phòng là trung niên phụ nhân Thất Cô, người lúc chiều đã tới đây bàn chuyện ám toán Trác Thiên Uy…
Bạch Tố Lăng thắp đèn lên, chỉ tay mời khách rồi ngồi xuống đối diện.
Thất Cô nhận xét :
– Ta thấy thần sắc ngươi không được tốt.
Bạch Tố Lăng đáp :
– Tôi bị hai cao thủ đến tập kích, chút nữa thì mất mạng!
Thất Cô hỏi :
– Chúng là ai vậy?
– Không biết. Trong đó một tên râu quai nón và một tên mặt sẹo do đao chém.
– Chúng đâu?
– Chết rồi!
– Ai giết?
– Trác Thiên Uy.
Thất Cô nói :
– Quan hệ giữa ngươi và hắn thân mật đến thế sao? Thế càng tốt? Càng giúp chúng ta đỡ tốn công sức.
Bạch Tố Lăng chợt cắn môi nói :
– Tôi không muốn tiếp tục việc này nữa!
Thất Cô nhíu mày hỏi :
– Cái gì? Chẳng lẽ ngươi phải lòng hắn rồi? Hồi chiều ngươi nói chỉ là trò hề thôi mà?
– Nhưng bây giờ tôi lại không muốn tham gia nữa!
Thất Cô mặt chợt biến đổi hẳn, mặt hiện sát cơ, đôi môi mím chặt lại trông rất độc ác.
Hừ một tiếng nói :
– Ngươi biết mình đang làm gì không? Ngươi biết hậu quả của việc kháng lệnh là thế nào rồi chứ?
Bạch Tố Lăng mặt tái đi nói :
– Kháng lệnh ư? Bà thật cho rằng tình hình đến mức nghiêm trọng như vậy sao?
Thất Cô chợt rít lên qua kẽ răng :
– Nghe cho rõ đây! Chủ trương này là do ngươi khởi xướng. Minh chủ chuẩn y lời đề xuất đó và lệnh cho bổn tọa trợ giúp ngươi. Việc đó nay đã thành định cục, bây giờ ngươi không làm nữa không phải là kháng lệnh thì là gì?
– Cái đó…
– Ngươi không muốn Hình đường chủ ra tay chứ?
Bạch Tố Lăng nghe nói đến Hình đường chủ thì mặt tái nhợt không còn một chút huyết sắc!
Thất Cô lạnh lùng nói :
– Ngày mai cứ chiếu theo kế hoạch hành sự, trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng không được phép thất bại. Nếu ngươi không chấp hành thì đừng trách bổn tọa tâm hắc thủ lạt, phân diện vô tình. Nên biết trác hiệu Vô Tình Giả Thất Cô không phải là hư danh!
Bạch Tố Lăng run giọng nói :
– Ngươi…
Vô Tình Giả Thất Cô không nói gì, đứng dậy hằm hằm bỏ đi, ra khỏi phòng đóng mạnh cửa đánh rầm một tiếng.
Bạch Tố Lăng gục mặt xuống bàn, rên lên một tiếng :
– Trời ơi!
* * * * *
Sang giờ Mùi, Trác Thiên Uy bước ra phố.
Ngang qua Hưng Long điếm chợt nghe sau lưng có người gọi :
– Trác huynh! Xin chậm bước!
Trác Thiên Uy quay lại thấy phía sau là hai trung niên hán tử, trong đó người gọi mình là hán tử đầu chồn mắt chuột thì nhíu mày hỏi :
– Chúng ta quen biết nhau sao?
Hán tử cười giảo hoạt nói :
– Tứ hải giai huynh đệ mà! Tại hạ là Mao Dương.
Hắn chỉ tay vào Hưng Long điếm nói :
– Chúng ta ghé vào kia uống rượu nói chuyện một lúc được không? Tại hạ sẽ làm chủ đông…
Trác Thiên Uy hỏi :
– Mao lão huynh thay mặt ai vậy? Hách tứ gia hay Ngô Trung Nhất Long?
Mao Dương đáp :
– Hách tứ gia!
Trác Thiên Uy à một tiếng nói :
– Nếu vậy thì không có gì đán bàn cả! Yêu cầu của tại hạ là đúng tình chính lý. Thế mà Hách tứ gia không ngừng phái người ám toán, quyết lấy mạng tại hạ cho bằng được. Lòng kiên nhẫn của người ta có hạn. Nếu Hách Minh Sơn không nói rõ ngọc thoa ở chỗ Tiểu Đào Hồng do đâu mà có thì tại hạ sẽ coi Hách Minh Sơn là hung thủ cướp vật của tại hạ! Mao lão huynh! Tại hạ không rỗi hơi nói chuyện dông dài với ngươi. Xin hãy về nói với Hách Minh Sơn rằng tại hạ chờ tứ gia trả lời.
Mao Dương đáp :
– Hách tứ gia là người hiểu đạo nghĩa, chiếc ngọc thoa đó là lễ vật của một vị bằng hữu tặng cho, tứ gia không thể nói ra được! Trác huynh, xin hãy hiểu cho, Hách tứ gia không thể bán đứng bằng hữu…
Trác Thiên Uy ngắt lời :
– Hách tứ gia không thể bán đứng bằng hữu, còn tại hạ thì không thể không truy cứu để đòi lại bảo vật gia truyền của tổ phụ mình. Mao lão huynh! Việc này không thể uống rượu nhàn đàm mà giải quyết được, vậy thì xin miễn! Tại hạ cáo từ!
Chàng ôm quyền từ biệt, nói thêm :
– Xin hai vị đừng đi theo tại hạ để tránh hiểu lầm.
Chàng đi loanh quanh các phố một lúc rồi quay về khách điếm, chưa về phòng mình ngay mà tới phòng Bạch Tố Lăng, thấy nàng mặt tái xanh ân cần hỏi :
– Thương thế cô nương nặng đến thế sao?
Thiếu nữ tâm tình dường như không được tốt, lạnh lùng nói :
– Đa tạ Trác huynh đã quan hoài, tôi không cần gì cả, muốn ở đây một mình.
Trác Thiên Uy không biết làm sao dược, đành cáo từ lui ra.
Thế nhưng tối hôm đó chính Bạch Tố Lăng chủ động sang phòng Trác Thiên Uy mời chàng đi ăn bữa tối ở Hưng Long điếm.
Bấy giờ trong Hưng Long điếm có chừng mười mấy khách nhân.
Ngoài Trác Thiên Uy và Bạch Tố Lăng ngồi gần cửa ra, bàn chính giữa phòng có một hán tử mặt đen như đít nồi ngồi cùng một thiếu nữ chừng hai mươi tuổi, tay ôm một chiếc Tứ Huyền Cầm, mặt trang điểm phấn son lòe loẹt, nhìn qua cũng biết là ca kỹ.
Có lẽ nữ ca nhi này đã hết thời nên mới dùng loại đàn đó, một mặt nhan sắc thiếu nữ không có gì nổi bật, mặt khác Tứ Huyền Cầm là loại đàn ở Trung Nguyên rất ít dùng vì thanh âm không êm dịu như Tam Huyền Cầm, mà cách chơi lại đơn giản hơn Tỳ Bà rất xa.
Ờ bàn gần cửa sổ có một thiếu niên bận trang phục thư sinh đang đánh cờ với một trung niên phụ nhân tuổi độ tứ tuần, mặt bự phấn.
Có vẻ như ván cờ đang tới hồi gay cấn nên hai đấu thủ dốc hết tâm trí vào bàn, chẳng để ý gì đến người xung quanh, ngay cả đồ ăn thức uống cũng không đụng đến.
Bàn gần đó cũng có hai người gồm một lão phụ nhân tuy tóc đã bạc gần hết nhưng diện mạo xem lại thì còn trẻ, có lẽ nhờ thuật trì nhan nên kéo lại được vài chục năm xuân sắc.
Đối diện với bạch phát lão phụ nhân là một trung niên thiếu phụ chừng ba mươi tuổi, mặt mũi và phong thái vẫn còn rất quyến rũ.
Những bàn khác có rải rác độ chục khách nhân vừa uống rượu vừa chuyện trò, tình cảnh không có gì đặc biệt.
Nói chung đó là một phạn điếm bình thường, cả điếm gia và khách nhân không có gì đáng phải lưu ý.
Hắc diện hán tử dùng thuật Truyền Âm Nhập Mật nói với ca nhi ngồi bên cạnh :
– Điệp nhi! Ta thấy bạch phát lão phụ nhân kia có nét gì quen quen…
Điệp nhi chăm chú nhìn sang bàn hai nữ nhân, một lúc sau cũng dùng Truyền Âm Nhập Mật nói :
– Đúng thế, hình như bà ta là…
Thì ra thiếu nữ ôm Tứ Huyền Cầm không phải ca nhi mà là người trong giang hồ, hơn nữa đã luyện thành công phu Truyền Âm Nhập Mật tất thân thủ không phải tầm thường.
Hắc diện hán tử hỏi :
– Là ai vậy?
– Là Vô Tình Giả Thất Cô!
Hắc diện hán tử nói :
– Vô Tình Giả Thất Cô mới ngoài bốn mươi tuổi thôi, làm sao mà tóc bạc hết cả như vậy? Hơn nữa mặt cũng không giống.
Điệp nhi đáp :
– Tóc là tóc giả, mặt cũng hóa trang…
– Ngươi nhìn kỹ lại xem có đúng là Vô Tình Giả Thất Cô không?
– Tôi không nhầm đâu mà! Đúng là mụ ta!
– Vậy trung niên nhân ngồi đối diện là ai?
Điệp nhi đáp :
– Hình như là Nguyệt Hoa Tiên Tử đóng giả nam trang.
Đại danh Vô Tình Giả Thất Cô và Nguyệt Hoa Tiên Tử làm chấn động võ lâm nhưng vì hai người dùng Truyền Âm Nhập Mật đàm luận nên không ai nghe được, nếu không đã làm tửu điếm náo loạn cả lên.
Điệp nhi nói xong tấu lên một bản nhạc, tuy không có gì đặc sắc nhưng cũng có một số người vỗ tay tán thưởng.
Trong lúc đó thì trung niên nhân mặt vàng bủng ngồi đánh cờ với thiếu niên thư sinh cũng rất chú ý đến hắc diện hán tử và Điệp nhi, dùng Truyền Âm Nhập Mật nói với đối thủ của mình :
– Hãy chú ý đến nha đầu và hắc diện hán tử, bạch phát lão bà, trung niên phụ nhân đóng giả nam trang ngồi với bà ta, cả bạch y cô nương xinh đẹp ngồi với Trác gia nữa. Hưng Long điếm đang là nơi tàng long ngọa hổ đấy!
Thiếu niên thư sinh hỏi :
– Bạch y thiếu nữ dường như đã say rồi, có gì đặc biệt đâu?
Trung niên nhăn mặt vàng bủng lắc đầu nói :
– Không đâu! Giả vờ đấy! Ngươi xem thỉnh thoảng mắt cô ta hiện sát cơ, nhất định sẽ có hành động bất lợi đối với Trác gia.
Thiếu niên thư sinh nói :
– Vị cô nương xinh đẹp như thế mà manh tâm bất thiện, thật là đáng tiếc!
Trung niên nhân mặt vàng bủng gật đầu :
– Không sao! Nhờ sinh đẹp như thế, Trác gia mới bị lừa. Mỹ nhân kế mà!
Thiếu niên thư sinh nhìn sang bàn hắc diện hán tử và Điệp nhi hỏi :
– Có nhận ra bản lai chân diện của nữ ca nhi đó không?
– Tạm thời chưa, nhưng đã hóa trang tới đây tất có ý đồ.
Thiếu niên thư sinh nói :
– Thái độ nha đầu đó thật trầm tĩnh, bởi thế càng đáng nghi.
Vì thế chúng ta cần để tâm thêm một chút.
Trong lúc đó Trác Thiên Uy và Bạch Tố Lăng đã có ba bốn phần tửu ý tiến vào Hưng Long điếm.
Bạch Tố Lăng như con công lạc vào giữa đàn gà nên được mọi người rất ý nhất.
Ăn xong, Trác Thiên Uy nói với Bạch Tố Lăng :
– Tại hạ đưa cô nương về khách điếm nghỉ nha!
Bạch Tố Lăng lắc đầu :
– Không cần đâu! Còn sớm, tôi muốn ngồi thêm uống trà nữa…
– Được, vậy tại hạ ngồi lại uống trà cũng cô nương?
Một tên tiểu nhị mang trà tới, Trác Thiên Uy và Bạch Tố Lăng vừa thưởng trà vừa nói chuyện, thái độ Bạch Tố Lăng càng lúc càng sôi nổi…
Thực khách ăn uống xong bắt đầu rời khách điếm, ngoại trừ bàn Vô Tình Giả Thất Cô và Nguyệt Hoa Tiên Tử, hắc diện hán tử và Điệp nhi, trung niên nhân mặt vàng bủng và thiếu niên thư sinh ngồi đánh cờ chỉ còn lại năm sáu thực khách.
Uống xong bình trà, Trác Thiên Uy nói :
– Bạch cô nương, bây giờ đã về được chưa?
Bạch Tố Lăng gật đầu.
Trác Thiên Uy gọi tên tiểu nhị tới tính tiền, đột nhiên Bạch Tố Lăng vùng đứng lên bất thần xuất chỉ điểm tới Khí Hải huyệt Trác Thiên Uy…
Chàng nằm mộng cũng không ngờ mình lại bị Bạch Tố Lăng ám toán, kinh dị kêu lên :
– Cô nương…
Nhưng nói chưa dứt câu thì ngã nhào xuống…
Chính lúc ấy Vô Tình Giả Thất Cô cũng đứng lên phất hai ống tay áo.
Bạch Tố Lăng vừa ám toán Trác Thiên Uy xong thì bỗng ngửi thấy mùi dị hương xộc vào mũi, đầu óc choáng váng ngã xuống ngất đi ngay…
Trong khách điếm lúc này tình hình mới bắt đầu náo loạn.
Từ ống tay áo Vô Tình Giả Thất Cô phát ra là Mê Hồn Tán, độc chất này nhanh chóng phát tán khắp nơi làm tất cả khách nhân trong Hưng Long điếm đều trúng độc, sáu vị thực khách cùng hai tên tiểu nhị đều lần lượt ngã xuống.
Hắc diện hán tử nói :
– Chúng đã hành động rồi, chúng ta cũng bắt đầu thôi!
Cả hai cùng lao tới Trác Thiên Uy vẫn nằm hôn mê bất tỉnh.
Dường như Bạch Tố Lăng có thuốc phòng Mê Hồn Tán nên vẫn tỉnh táo, thẫn thờ nhìn Trác Thiên Uy nằm mê man bất tỉnh miệng lẩm bẩm :
– Trác huynh! Thiếp hại chàng rồi… Xin hãy thứ lỗi, thiếp không thể làm chủ được hành động của mình…
Nàng nói chưa xong chợt la lên :
– Ui chao!
Bị trúng một mũi ngân châm cắm vào hậu tâm, Bạch Tố Lăng chỉ kịp kêu lên được một tiếng thì ngã vật xuống.
Vô Tình Giả Thất Cô hừ một tiếng nói :
– Nha đầu đa tình đáng chết! Đi thôi!
Trung niên phụ nhân đóng giả nam trang, Nguyệt Hoa Tiên Tử lao tới, cắp lấy Trác Thiên Uy lao nhanh ra khỏi điếm.
Bấy giờ trong Hưng Long điếm thiếu niên thư sinh với trung niên nhân mặt vàng bủng cũng bị trúng độc, nhưng vẫn đủ sức rời khỏi Hưng Long điếm.
Chỉ còn hắc diện hán tử và Điệp nhi biết bạch phát lão bà tàn độc đã phong bế hô hấp nên không việc gì.
Hắc diện hán tử dùng Truyền Âm Nhập Mật nói.
– Điệp nhi! Trác gia bị chúng bắt đi rồi! Đuổi theo!
Hai người một trước một sau lao theo Nguyệt Hoa Tiên Tử…
Điệp nhi thấy hắc diện hán tử đuổi theo Nguyệt Hoa Tiên Tử cũng lao ra khỏi Hưng Long điếm chạy theo.
Nói thì chậm nhưng diễn biến lúc ấy rất nhanh. Tất cả những sự kiện vừa mô tả chỉ diễn ra trong khoảnh khắc.
Đặc biệt người của Tam Tinh minh hành động được phối hợp hết sức chặt chẽ theo kế hoạch được định sẵn từ trước, chỉ có một biến cố nhỏ là Bạch Tố Lăng bị trúng ngân châm mà thôi, có lẽ cô ta nằm mộng cũng không ngờ mình hạ thủ Trác Thiên Uy xong thì cũng trở thành nạn nhân kế tiếp…
Bấy giờ đã khuya, ngoài Hưng Long điếm trời tối om, trên phố không nơi nào còn sáng đèn.
Nguyệt Hoa Tiên Tử tay cắp Trác Thiên Uy mà vẫn chạy như bay…
Phố vắng tối om, tuy không có người nhưng chưa hẳn đã an toàn!
Nguyệt Hoa Tiên Tử đang chạy thì chợt có một bóng đen chồm tới…
Gâu! Gâu! Gâu!
Thị vừa kịp nghĩ ra bóng đen kia là một con chó mực thì đã cảm thấy bắp chân đau nhói, ngã phịch xuống. Trác Thiên Uy cắp trong tay thị bắn ra tận lề đường lăn xuống một cái rãnh…
Vừa lúc đó thì hắc diện hán tử và Điệp nhi cũng vừa đuổi đến.
Hắc diện hán tử nói :
– Ngươi đối phó với tên đó, để ta đi tìm người…
Điệp nhi tới bên Nguyệt Hoa Tiên Tử thì thấy con chó mực, cười nói :
– Thì ra người đã trị yêu phụ này! Người anh em! Tặng ngươi cái này?
Nói xong ném chiếc đùi gà gặp dở cho con chó.
Con mực lập tức vồ lấy, ve vẩy đuôi tỏ ý cám ơn rồi chạy đi…
Nguyệt Hoa Tiên Tử rút ra mấy mũi ngân châm, nhưng chưa kịp xuất thủ thì Điệp nhi tinh mắt phát hiện ra, lao tới phóng một cước làm thị bắn đi mấy thước, cười khanh khách nói :
– Cứ nằm yên đấy, sẽ có đồng bọn ngươi đến cứu ngay bây giờ. Tạm biệt!
Nói xong chạy theo hắc diện hán tử.
* * * * *
không biết ngất đi bao lâu, Trác Thiên Uy mơ màng tỉnh lại, thấy mình nằm trên chiếc giường mộc trong căn phòng tranh tối tranh sáng.
Trong phòng đồ đạc khá đơn sơ, ngoài chiếc giường chỉ còn một bộ bàn ghế gỗ tạp đặt giữa phòng.
Một trung niên nhận thấy Trác Thiên Uy tỉnh lại liền bưng tới một chén trà nói :
– Tạ thiên tạ địa! Trác gia đã tỉnh rồi! Uống nước đi!
Miệng khát khô, Trác Thiên Uy vội đỡ lấy uống cạn một hơi rồi hỏi :
– Đại thúc! Đây là đâu thế này?
Trung niên nhân đáp :
– Đây là nhà một người bà con xa của tại hạ. Trác gia! Bệnh tình ngươi không nhẹ, người nóng ran như lửa, nằm hôn mê bất tỉnh suốt một ngày đêm mới tỉnh.
Trác Thiên Uy hỏi :
– Tại hạ bị làm sao?
Trung niên nhân mặt vàng bủng đáp :
– Tối qua đang ở trong nhà, tại hạ nghe ngoài phố có tiếng chó sủa ran lên mới chạy ra xem, thấy một người bị chó cắn ngã giữa phố, còn Trác gia nằm dưới rãnh bên đường hôn mê bất tỉnh liền cứu về đây mới nhận ra là Trác gia…
Trác Thiên Uy hỏi :
– Làm sao đại thúc biết tại hạ?
– Biết chứ! Tại hạ là người Dương Châu, vì túng bấn nên lưu lạc đến Hán Dương. Nhờ mấy lần được Trác huynh bỏ tiền cứu trợ, nếu không cả nhà tại hạ bảy miệng ăn đã chết đói cả rồi! Năm ngoái, kiếm được một ít vốn, cả nhà tại hạ mới dắt díu nhau về lại cố hương. Mấy tháng trước tại hạ tới Tô Châu thăm bằng hữu, được mời ở lại hợp tác làm ăn, thấy công việc khả quan nên ở lại đây, nào ngờ tình cờ gặp lại Trác gia…
Trác Thiên Uy nói :
– Thì ra là thế, nhưng người cứu trợ thì đông nên tại hạ không nhớ nổi đại thúc.
Trung niên nhân gật đầu :
– Đương nhiên! Người được Trác gia cứu trợ có đến hàng nghìn hàng vạn, làm sao nhớ nổi? Tại hạ là Ngô Phát… Bệnh tình Trác gia không nhẹ, lát nữa chờ trời sáng hẳn tại hạ sẽ đi mời lang trung.
Trác Thiên Uy lắc đầu nói :
– Không cần đâu!
Ngô Phát ngạc nhiên hỏi :
– Sao thế?
Trác Thiên Uy đáp :
– Tại hạ không phải bị bệnh… Ngô thúc, những vật trong người tại hạ…
Ngô Phát nói :
– Ví tiền, túi xách đều để dưới giường. Áo quần bẩn đã giặt rồi.
Trác Thiên Uy hỏi :
– Ngô thúc thấy trong túi có một chiếc kìm sắt nhỏ không?
Ngô Phát gật đầu đáp :
– Có! Có!
Trác Thiên Uy nói :
– Vậy xin Ngô thúc mang giúp ví và túi vào đây. Ở sườn trái tại hạ bị cắm một mũi kim châm rất nhỏ, cần phải dùng kìm mới nhổ ra được.
Ngô Phát gật đầu :
– Tại hạ xin làm theo lời Trác gia.
Trác Thiên Uy gằn giọng nói :
– Nhìn qua vết thương thì mũi ngân châm đầu có tẩm độc. Tại hạ phải trải qua một thời gian vật lộn với vết thương, cũng có thể không vượt qua nổi, nếu thế sau khi tại hạ đoạn khí rồi xin Ngô thúc chờ đến tối hãy ném xác tại hạ xuống sông, đừng để ai biết cả!
Ngô Phát nói :
– Trác gia! Tại hạ trịnh trọng tuyên bố với người rằng, tuy Ngô Phát này là một người vong mệnh giang hồ nhưng không phải là hạng tiểu nhân vong ân phụ nghĩa. Nếu Trác gia không vượt qua hoạn nạn thì tại hạ sẽ lo liệu quan quách trở về Hán Dương an táng. Tuy nhiên có vượt qua được hay không là tùy thuộc vào ý chí của mình. Một người đã không còn khát vọng sống thì dù tiên đan thánh dược cũng không thể cứu được. Hy vọng trác gia không phải hạng người bỏ đi đó. Ông trời sẽ phù hộ Trác gia. Hãy đừng tuyệt vọng!
Trác Thiên Uy cảm khái nói :
– Đa tạ Ngô thúc đã khích lệ! Không sai! Tại hạ nhất định phải sống, không thể để cừu nhân đắc ý nhìn thấy tại hạ chết được. Nhưng Ngô thúc! Thông thường những kẻ vong ân phụ nghĩa thường sống lâu hơn những người ân oán phân minh đấy!
Ngô thúc phản đối :
– Không đâu! Trác gia! Ông trời còn có mắt mà! Lẽ nào người xấu mà không gặp báo ứng? Xung quanh ta vẫn còn có thần minh mà!
* * * * *
Tuy Trác Thiên Uy bị trúng một mũi ngân châm có tẩm độc cắm vào trọng huyệt, nhưng nhờ công lực sung mãn và ý chí quật cường cùng sự chăm sóc tận tình của Ngô Phát và thiếu niên thư sinh nên ba ngày sau Trác Thiên Uy được cứu sống.
Vì thời gian điều trị không lâu nên cơ thể chàng hồi phục rất nhanh.
Nhớ lại cảnh tượng xảy ra ở Hưng Long điếm. Trác Thiên Uy càng nghĩ càng hận Bạch Tố Lăng, không ngờ thiếu nữ xinh đẹp như thế mà lòng dạ ác độc không khác gì rắn rết?
Hôm ấy Ngô Phát bưng thức ăn tới, bưng bát cháo gà thơm phức trên tay. Trác Thiên Uy hỏi :
– Ngô thúc làm việc ở đây mỗi tháng thu nhập được bao nhiêu.
Ngô Phát đáp :
– Người bằng hữu của tại hạ có một cửa hiệu nhỏ nên rủ tại hạ làm chân phụ bàn, mỗi tháng được trả công tám lạng, trừ các khoản chi tiêu mỗi tháng gửi về nhà năm lạng, sinh hoạt không đến nỗi thiếu thốn… Tại hạ tính làm việc thế này bốn năm năm sẽ dành dụm được một ít để sửa sang nhà cửa. Nói chung sống như thế không có gì phải phàn nàn.
Trác Thiên Uy hỏi :
– Ngô thúc có thấy làm việc và sinh hoạt thế này có khoái lạc không?
Ngô Phát gật đầu :
– Có, Trác gia! Làm việc không vất vả gì lắm, thu nhập cũng tạm ổn, chỉ cần mỗi năm về nhà một lần thăm vợ con, dù có khổ một chút nhưng cũng đủ khoái lạc rồi!
Trác Thiên Uy tán thành :
– Phải! Sống đừng quá thiếu thốn mà an tâm và không lo lắng gì thì đó cũng là lạc thú chốn trần gian!
Không muốn Ngô Phát phải vì bận chăm sóc mình mà bỏ công ăn việc làm, vài ngày sau Trác Thiên Uy xin phép y tới ở trong khách điếm.
Ghé vào một cửa hàng binh khí mua một thanh kiếm, một túi da hộ sườn có thêm tác dụng cất giữ các loại phi đao, phi tiễn và ám khí chàng mua thêm mấy ngọn liễu diệp đao rồi tới thuê trọ tại Tường An khách điếm.
Trác Thiên Uy vừa tới Tường An khách điếm buổi sáng thì buổi chiều có hai tên hán tử đến gõ cửa phòng lão chưởng quầy.
Ở Tô Châu đa số các khách điếm đều là do người giang hồ mở kinh doanh nên hầu hết bọn chưởng quầy, quản lý cũng là người trong giang hồ, lão trưởng quầy Tường An khách điếm cũng là nhân vật có chút tiếng tăm trong giang hồ, tên là Tăng Nhiếp Vĩnh, trác hiệu Thái Hồ Nhất Giao.
Bây giờ còn sớm, chưa tới bữa ăn tối cũng chưa tới giờ khách nhân đầu điếm, Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh nhìn hán tử cao lớn hỏi :
– Cam Hưng huynh, hai vị ghé bổn điếm không biết có quý sự gì? Mời hai vị ngồi!
Hai tên hán tử tự nhiên tự tại ngồi vào bàn. Hán tử cao lớn tên là Cam Hưng nói :
– Tăng huynh, huynh đệ chúng tôi đến đây theo lệnh Hách tứ gia yêu cầu Tăng huynh trục xuất Trác Thiên Uy ra khỏi khách điếm.
Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh cau mày hỏi :
– Tại sao phải thế?
– Thành nội thành ngoại không có chỗ dung thân, hắn muốn gây sự cũng không biết ở chỗ nào, tất phải cút khỏi Tô Châu.
Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh cười hô hô nói :
– Cam huynh nghĩ thế sai rồi! Người trong giang hồ thiếu gì chỗ trú thân? Tô Châu không thiếu gì phế viện, chỉ cần mua một ít lương khô thì xó xỉnh nào mà chẳng ở được dăm bữa nửa tháng! Trác Thiên Uy ở khách điếm là điều mà các vị nên cầu, vì như thế sẽ khống chế được hành tung. Nếu không khi xảy ra biến cố gì các vị muốn tìm hắn thì tìm ở đâu? Hiện giờ là mùa hè ấm áp, hắn tìm một phế viện kín đáo, ngày ẩn kín trong đó đêm đi gây án thì ai lần ra nổi tung tích? Huynh đệ nói vậy có đúng không?
Cam Hưng lúng túng nói :
– Việc này…
Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh nói tiếp :
– Mặt khác. Trác Thiên Uy là khách nhân của tệ điếm. Với người kinh doanh thì khách là Thượng Đế, là Thần Tài! Tục ngữ có câu: Đánh chó nể mặt chủ nhà. Cam huynh vì nghĩ đến an ninh của bổn thành nên muốn trục xuất Trác Thiên Uy, thế nhưng hãy nghĩ đến chuyện làm ăn của tệ điếm. Nếu các vị muốn động thủ thì hãy đừng gây sự trong bổn điếm, còn việc xảy ra bên ngoài, chúng tôi sẽ không quá vấn, như thế được chứ?
Cam Hưng nói :
– Tăng huynh đã nói thế, chúng tôi dù có ăn phải gan hùm mật gấu cũng không dám gây sự trong quý điếm.
Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh xua tay nói :
– Cái đó còn chưa hẳn! Một người để bảo vệ an toàn cho mình khi cấp bách thì có thể làm bất cứ việc gì, kể cả giết người phóng hỏa! Cam huynh, Trác Thiên Uy có thật là mối uy hiếp của các vị không?
– Có thể…
Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh cười hô hô nói :
– Việc không liên quan đến mình thì chẳng nên bận tâm! Huynh đệ không quá vấn đến chuyện của người khác đâu. Hơn nữa chúng ta đều là người bổn địa, ít nhiều cũng có giao tình với nhau. Huynh đệ làm sao vì người lạ mà làm sứt mẻ tình bằng hữu chứ? Nếu cần huynh đệ còn có thể tương trợ hai vị một tay nữa, chỉ xin đừng làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của tệ điếm thôi. Chỉ cần tên họ Trác rời tệ điếm ra ngoài thì hắn sống chết thế nào huynh đệ cũng không cần quan tâm đến.
Tuy Cam Hưng còn chưa thỏa mãn nhưng vẫn gượng cười nói :
– Như thế cũng tốt rồi!
Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh nói :
– Cam huynh, xin nghe huynh đệ thành tâm khuyến cáo một câu được không?
Cam Hưng hỏi :
– Xin Tăng huynh cứ chỉ giáo!
Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh nói – Huynh đệ tuy bất tài nhưng cũng đã từng xông pha giang hồ hai ba chục năm nay, tuy chưa dám tự coi mình là người kiến đa thức quảng lão luyện giang hồ, nhưng cũng từng tiếp xúc với không ít người nên cũng có đôi chút nhìn người xét việc. Huynh đệ thấy Trác Thiên Uy tuổi trẻ khí thịnh nhưng cũng là người rất có bản lĩnh, tuy chưa thể khẳng định đó là nhân vật hành hiệp, trượng nghĩa hay không nhưng nhất định là nỗi đau đầu của hạng ma đạo trong giang hồ?
– Có thể khẳng định thiếu niên này chỉ gây xung đột với những kẻ ma đầu cùng hung cực ác mà có tình đối với những người hiệp nghĩa. Đối với những kẻ hung ma thì nhân vật này rất nguy hiểm. Cam huynh, nếu huynh đệ là ngươi thì sẽ tránh xa Trác Thiên Uy, càng xa càng tốt.
Nói ngọt thường lọt vào tay, những lời cay đắng là nơi thật thà, trong thiên hạ mấy ai chịu nghe lời khuyên chân tình?
Bị Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh xếp mình vào hạng ma đầu. Cam Hưng cùng tên đồng bọn tuy không phản ứng gì nhưng lòng cũng không vui, hậm hực rời khỏi Tường An khách điếm.
Đưa mắt nhìn theo hai vị khách không mời đi xa ra tận ngoài điếm môn. Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh thở dài lẩm bẩm :
– Thật là ngu muội! Làm sao Hách Minh Sơn và Ngô Trung Nhất Long cứ bám theo thiếu niên kia mãi thế để tự chuốc lấy khổ đầu chứ? Thật không biết tự lượng sức mình!
Rời Tường An khách điếm xong, Cam Hưng và tên hán tử đi ra bến sông tìm một chiếc thuyền chèo tới Hàn San tự.
Thuyền chưa kịp ghé bến thì đã có hai lão nhân mặt mũi hắc ám nhảy vút lên thuyền, chính là hai tên ma đầu Lệ Phách Phong Ảnh và Nộ Quỷ Mạc Gia Hưng.
Nộ Quỷ vừa lên thuyền đã hỏi ngay :
– Cam lão đệ! Thái độ Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh thế nào?
Cam Hưng đáp :
– Không tốt, nhưng cũng không xấu…
Nộ Quỷ lạnh lùng hỏi :
– Hắn dám không giúp chúng ta?
Cam Hưng đáp :
– Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh nói rõ là nếu chuyện xảy ra bên ngoài thì hắn không quá vấn, nhưng yêu cầu chúng ta không được gây sự trong Tường An khách điếm.
Nộ Quỷ hừ một tiếng nói :
– Tên đó không đủ tư cách là bằng hữu.
Cam Hưng nói :
– Người ta có gia có nghiệp thì phải giữ, không trách được! Sống trên đời người nào mà không vị kỷ? Hơn nữa Tôn lão gia có trác hiệu chữ Long, còn Tăng Nhiếp Vĩnh trác hiệu có chữ Giao, Giao thì kém Long một bậc nên khí bất hòa, nay Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh đã đáp ứng ngầm tương trợ là đáng quý rồi.
Chiếc thuyền tiếp tục lướt đi, men theo bờ lau lách rậm rạp.
Trong khoang thuyền không một ánh đèn lửa nên tối om.
Thuyền đang lao đi vun vút, chợt nghe tiếng thuyền phu la lên :
– Ui chao!
Sau đó nghe bõm một tiếng, dường như là tên thuyền phu đã bị rơi xuống sông.
Chiếc thuyền không còn người lái, lạng vào bờ dừng lại.
Cam Hưng thò đầu ra hỏi :
– Chuyện gì thế?
Một bóng người đứng giữa lòng thuyền nói :
– Tại hạ nhờ chiếc thuyền dùng một lúc…
Cam Hưng trầm giọng hỏi :
– Trác Thiên Uy!
Ba tiếng Trác Thiên Uy làm cả Cam Hưng, tên hán tử đồng hành và Lệ Phách Phong Ảnh, Nộ Quỷ Mạc Gia Hưng đều chấn động cùng ào ra khỏi khoang.
Trác Thiên Uy đứng chống nạnh giữa lòng thuyền, quét mắt nhìn đối phương nói :
– Trong số bốn người các ngươi tất có người chứng kiến sự cố xảy ra bảy ngày trước ở Hưng Long điếm. Tại hạ cần biết kẻ nào chủ mưu ám toán mình. Lệ Phách Phong Ảnh! Ngươi nói trước đi!
Lệ Phách Phong Ảnh cậy người đông thế mạnh, hừ một tiếng nói :
– Bốn chúng ta giết ngươi xong, xuống tới Quỷ Môn Quan hỏi Diêm Vương lão ngũ thì biết ngay thôi!
Trác Thiên Uy trầm giọng nói :
– Tên nào động thủ trước là bị giết ngay lập tức! Tại hạ bấy lâu nay khách khí như thế là quá đủ rồi! Lần này tại hạ quyết không lưu tình như trước nữa đâu!
Dường như lời hăm dọa của Trác Thiên Uy làm bốn tên ma đầu khiếp sợ.
Cả bốn tên đều mang đao kiếm, nhưng không tên nào đủ can đảm rút binh khí.
Trừ Cam Hưng và tên hắc y hán tử chưa giao chiến với Trác Thiên Uy thì không nói, còn Lệ Phách Phong Ảnh và Nộ Quỷ Mạc Gia Hưng tại Vọng Hồ đài ở Thiên Bình sơn chỉ hai chiêu nếu không được đối phương hạ thủ lưu tình thì đã mất mạng rồi, nên những lời chàng vừa nói đâu phải chỉ là dọa suông?
Mà lần ấy không chỉ Lệ Phách Phong Ảnh và Nộ Quỷ Mạc Gia Hưng nếm khổ đầu, bại tướng còn có hai tên ma nữ danh chấn giang hồ là Nghê phu nhân và Thần Châm Ngọc Nữ Hoa Ngũ Cơ, trận chiến ấy từ lời của Nam Cung Phụng Minh và Bùi Tuyên Văn mà tiếng đồn chẳng những làm chấn động toàn thành Tô Châu là nơi long đàm huyệt hổ mà còn truyền đi khắp thiên hạ võ lâm, có lẽ đâu Cam Hưng và hắc y hán tử không biết?
Mặc dù vậy, có nhiều nhân vật võ lâm không chút hoang mang sợ hãi, bởi vì những người này đều là đệ nhất cao thủ, kinh nghiệm giang hồ và óc phán đoán cũng thuộc hàng đệ nhất đẳng, đệ nhất lưu, họ hoàn toàn tin chắc đó chỉ là những lời bịa đặt hoang đường của những người nhát gan hoặc những kẻ chẳng có chút kiến thức võ học nào.
Cứ bình tâm mà suy xét, Lệ Phách Phong Ảnh, Nộ Quỷ Mạc Gia Hưng, Nghê phu nhân hay Thần Châm Ngọc Nữ Hoa Ngũ Cơ, chẳng ai không nổi danh giang hồ đã mấy chục năm, đừng nói Thần Châm Ngọc Nữ Hoa Ngũ Cơ có thủ pháp ám khí lừng danh thiên hạ khiến giang hồ nghe danh đều kinh hồn táng đởm, mà những người còn lại bản lĩnh cũng hết sức cao cường, khi hành sự lại bất chấp thủ đoạn, khi thắng thì chẳng nói làm gì, khi bại thì sẵn sàng liên thủ giết chết đối phương để bịt miệng.
Nói một đại cao thủ võ công tuyệt đỉnh thì còn có thể chấp nhận nhưng ở đây chỉ là một thiếu niên công tử hai mươi hai mốt tuổi, há không phải là chuyện khôi hài?
Đương nhiên trong số những nhân vật đệ nhất lưu đó không có Lệ Phách Phong Ảnh và Nộ Quỷ Mạc Gia Hưng, vì chính hai người này từng bị nếm khổ đầu.
Mà lần trước ở Thiên Bình sơn Trác Thiên Uy không mang binh khí, huống gì bây giờ chàng còn đeo đao?
Có lẽ vì thế nên Lệ Phách Phong Ảnh thấy bốn người vẫn chưa đủ an toàn, kinh hãi lùi lại một bước.
Trác Thiên Uy cao giọng hỏi :
– Lệ Phách Phong Ảnh! Các hạ có chịu nói không hay chờ nếm khổ đầu?
Nộ Quỷ Mạc Gia Hưng dường như lần trước khổ đầu còn chưa nếm đủ nên hung hăng nói :
– Tiểu súc sinh chớ cuồng! Ngươi hãy nhìn kỹ lại hoàn cảnh của mình đi đã!
Trác Thiên Uy bình thản đáp :
– Đương nhiên là xem rõ chứ? Mạc lão huynh nói là một mình tại hạ phải đấu với bốn người chứ gì? Nói thật, dưới mắt tại hạ bốn người các ngươi chỉ là hạng giá áo túi cơm, thùng rượu bị thịt mà thôi! Tại hạ đã biết rõ âm mưu các ngươi từ trước khi Cam lão huynh tới Tường An khách điếm gặp Thái Hồ Nhất Giao Tăng Nhiếp Vĩnh, nếu không tự tin thì sao dám tới đây? Hừ! Các ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ! Nào xông vào cả đi! Tại hạ sẽ không làm các ngươi thất vọng đâu!
Cam Hưng nói :
– Tên họ Trác! Ngươi gây sự ở Tô Châu như thế là quá nhiều rồi, ngươi bức cho chúng ta không còn đường lùi nữa, chúng ta đành phải liều thôi!
Trác Thiên Uy nổi giận quát :
– Ngươi nói thế là có suy nghĩ không chứ? Hách Minh Sơn và Ngô Trung Nhất Long phái hết cao thủ nảy đến bọn ma đầu khác tìm cách ám toán tại hạ, bây giờ lại đổ cho tại hạ hiếp bức các ngươi. Có lý nào lại như thế!
Cam Hưng thấy đối phương ví mình là giá áo túi cơm, thùng rượu bị thịt thì giận sôi lên, vung kiếm lao vào quát :
– Tiểu súc sinh nộp mạng!
Tiếng quát chưa dứt, Cam Hưng đã lao sang đối phương, hai chưởng cùng phát, tạo thành hai luồng khói đen cùng với mùi tanh bốc lên khiến ai cũng phải buồn nôn.
Thế nhưng hai chưởng cực kỳ hung mãnh với thập thành công lực đó lại đánh không trúng mục tiêu.
Bởi vì Trác Thiên Uy làm như lao tới Cam Hưng tấn công nhưng giữa đường đổi hướng công sang hắc y hán tử cùng đi với hắn…
Bịch bịch bịch…
Ba bốn thanh âm tiếp liền nhau, đầu tiên là hắc y hán tử trúng chưởng ngã vắt lên mạn thuyền, tiếp theo tới Nộ Quỷ Mạc Gia Hưng cũng bị đánh bay tới tận mũi thuyền, còn Lệ Phách Phong Ảnh thì rơi xuống nước lóp ngóp bơi đi.
Cam Hưng vừa mới thu chưởng thì bị một kích trúng ngực ngã đập vào mạn thuyền bất tỉnh nhân sự…
Chiếc thuyền tiếp tục xuôi về phía đông.
Trác Thiên Uy dựng Cam Hưng dậy, giải khai huyệt đạo cho hắn tỉnh lại nói :
– Bây giờ tại hạ cần lấy khẩu cung.
Cam Hưng định lăn xuống sông thoát mạng, nhưng bị Trác Thiên Uy giẫm lên cánh tay làm hắn đau quá rú lên :
– Ui chao! Tha mạng!
Trác Thiên Uy trầm giọng quát :
– Tại hạ cần lấy khẩu cung, nghe rõ chưa? Nói đi, tối hôm trước Ngô Trung Nhất Long phái kẻ nào tới Hưng Long điếm ám toán tại hạ? Một hắc diện hán tử và nữ nhân giả mạo ca nhi…
Cam Hưng rên rỉ :
– Tại hạ không biết thật mà! Xin tha mạng!
Bây giờ ta hỏi chuyện khác. Nếu không nói thật thì không chỉ cánh tay này bị nát mà mạng ngươi cũng mất ngay. Ngươi là do ai phát tới theo dõi ta? Ngô Trung Nhất Long hay Hách Minh Sơn?
– Dạ… là Hách tứ gia.
– Nếu vậy vì sao ngươi kết hợp với Lệ Phách Phong Ảnh và Nộ Quỷ Mạc Gia Hưng?
– Vì… vì hai người đó cũng do Hách tứ gia mời đến!
Trác Thiên Uy rúng động nghĩ thầm :
– Vậy đây là âm mưu của Hách Minh Sơn rồi! Suýt nữa mình đã mắc mưu hắn, đắc tội với Ngô Trung Nhất Long!
Lại hỏi :
– Cả Nghê phu nhân và Thần Châm Ngọc Nữ Hoa Ngũ Cơ cũng thế hay sao?
Cam Hưng đáp :
– Thần Châm Ngọc Nữ Hoa Ngũ Cơ thì tại hạ không biết, nhưng Nghê phu nhân thì xác thực do Hách tứ gia mời đến.
Trác Thiên Uy hỏi tiếp :
– Ngoài những nhân vật vừa nói và Ma Tăng Khuyết Đạo ở Hách gia trang hiện còn cao thủ nào lợi hại nữa?
– Còn Thiên Nguyên đạo trưởng!
– Thiên Nguyên đạo nhân? Vậy là Thiên hạ Thất đại hung nhân đã có ba người – hiện ở Hách gia trang?
– Chính thế!
– Hách Minh Sơn hiện có mặt ở Hách gia trang không?
– Chiều nay, trước khi tại hạ đến Tường An khách điếm thì Hách tứ gia vẫn còn trong phủ.
Trác Thiên Uy nhấc chân lên nói :
– Thôi được, tại hạ tha cho ngươi. Nếu sau này điều tra có nửa lời giả dối thì dù ngươi có mọc cánh bay lên trời cũng không thoát đâu!
Cam Hưng cảm thấy áp lực đè lên cánh tay mình biến đi, khi ngồi được lên thì không thấy Trác Thiên Uy đâu nữa…