Thiết Cốc Môn

Chương 22: Hàn dương bích lịch tử



Xào, bụi cát đóng trên cánh cửa được dịp rớt xuống đầy mình Dịch Thành. Xem tình hình như vậy thì ngôi trang viên này lâu nay không có ai ra vào nên đất bụi mới bám đầy như thế, suy nghĩ một hồi, Dịch Thành từ từ mở toạt hai cánh cửa ra.

Thì bên trong, cây cối nằm chật đất, cây cỏ mọc lu bù. Xem như một nơi hoang địa.

Dịch Thành không khỏi sững sờ tự nhủ :

– “Lạ nào! Sao trang viên lại vắng vẻ như thế này!”

Ông ta liền quay lại nói với Văn Đồng :

– Tình hình trong trang viên có hơi khác lạ, xin thiếu hiệp chờ đây, để lão hủ vào trước!

Văn Đồng không đợi cho Dịch Thành nói dứt, vội vã khoát tay cản lại, cười nói :

– Đâu dám làm phiền Dịch bang chủ quá thế!

Nói dứt, người chàng đã bước nhanh vào cửa đi trước.

Dưới ánh trăng mờ nhạt, thấy trước gian đại thính cửa ngõ sụp đổ, nhện giăng tứ phía, không có một tiếng động khẽ.

Văn Đồng từ từ bước đến nhìn vào trong, bỗng chàng không khỏi kinh ngạc, vì chàng đã bất gặp dưới đất có tám chín bộ xương người đang nằm ngổn ngang.

Khương Trạch mọi người thấy thần sắc của Văn Đồng như thế, biết đã phát hiện ra việc gì, vội vàng đến bên cửa sổ nhìn xem, cũng không khỏi tỏ ra kinh ngạc.

Văn Đồng vừa như nghĩ ra điều gì, vội vã tung mình đi quanh một vòng bốn bên, đoạn trở lại nói với mọi người :

– Các phòng khác cũng có xương người như thế, chúng ta hãy mau vào trong xem sao?

Nói dứt thì người chàng đã đi trước dẫn đầu, hướng về bên trong tiến tới.

Mọi người theo chàng lướt qua ngôi chính thứ nhứt, bước vào gian trại thứ hai. Cảnh tượng nơi đây cũng như phía trước, cửa nẻo sụp đổ, nhện mắt tứ bề, bụi bám tung tung, một bầu không khí lạnh lùng rùng rợn.

Một ý nghĩ cho sự không may của gia đình Đơn Phi đã bắt đầu xâm nhập vào lòng mọi người.

Quả nhiên, dưới màng lưới nhện, dưới lớp bụi bám là những bộ xương người lâu ngày đã rã thịt.

Văn Đồng xem qua một lượt, tuy nhiên :

– “Xem như vầy, thì trong trang chắc chẳng có ai còn sống sót cả. Vụ án khốc liệt như thế này tại sao mấy năm nay trên giang hồ không ai hay biết?”

Đoạn chàng từ từ quay đầu dòm sang bọn Khương Trạch, thấy họ cũng tỏ ra ngơ ngác không kém chàng.

Dưới ánh trăng mờ ảo, gió lạnh thoảng qua, bóng cây nhấp nhố, quanh nhà thây chết ngổn ngang, khiến ai xem thấy không khỏi rụng rời ghê sợ.

Đang lúc mọi người đang hồi hợp phân vân, thì cánh cửa cái nơi ngôi đại thính bỗng phát ra một tiếng “kẹt” rồi tự động từ từ hé mở…

Văn Đồng thấy thế không kịp đắn đo, vụt một cái phi nhanh vào trong, vận dụng thần công hộ thể đưa mắt tìm kiếm bốn bề. Nưng vẫn tuyệt nhiên không thấy một bóng người, bàn ghế nơi này trần thiết vô cùng ngăn nấp, không bị ngổn ngang như các phòng trước đây. Chứng tỏ nơi này không có cuộc giao chiến nhưng bụi bặm bám đầy, đóng đã lâu không người lai vãng.

Bỗng một luồng gió thổi qua, cánh cửa lại “kẹt” một tiếng, di động…

Văn Đồng giờ mới vỡ lẽ không khỏi bụm miệng cười thầm.

Khương Trạch mọi người lúc ấy cũng đã đến nơi, trước tiên Khương Trạch mở lời hỏi :

– Chưởng môn nhân có thấy những đều chi chăng?

Văn Đồng lắc đầu, đưa mắt nhìn về Dịch Thành hỏi :

– Cảnh tượng này xảy ra tự lúc nào, Dịch bang chủ có nghe biết chăng?

Dịch Thành cũng khẽ lắc đầu, thở ra :

– Lão hũ ở gần nơi đây, vậy mà không hiểu được Đơn gia đã bị thảm họa tự lúc nào, thật là hổ thẹn.

Ông ta vừa nói dứt, bỗng thấy Văn Đồng nhíu mày lạnh lùng “hừ” một tiếng, tay mặt đưa lên búng ra một chỉ.

“Xẹt” một tiếng, một luồng chưởng phong mạnh mẽ tuông ra nhắm ngay phía ngoài cửa sổ bắn tới.

Đợi cho chỉ phong đi qua, lập tức một cụ già áo xanh thân hình ốm như cành trúc, mặt mày râu ria xồm xoàm từ phía bên ngoài lẹ làng lướt vào.

Văn Đồng giật mình một cái, liền nhận ra kẻ đến ấy ngay, thì ra cụ già từng cứu chàng thoát khỏi Thiên Ảo mê cung, tự xưng là Diệu Thủ Phương Sóc. Nhưng không hiểu tại sao, vị cao thủ võ lâm thần xuất quỷ nhập này lại hiện thân nơi đây vào lúc này?

Câu nghi vấn này lập tức đã hiện ra trong đầu Văn Đồng!

Bỗng nghe Khương Trạch cười ha ha, bước lên mấy bước nói :

– Đoan Mộc huynh, lâu năm không gặp, còn nhận ra tiểu đệ Khương Trạch chăng?

Diệu Thủ Phương Sóc sau khi vào đến trong thính, liền thấy Khương Trạch cười ha hả bước lên nói thế, ông ta ngơ ngác hỏi :

– Gì? Khương… A! Ha ha thì ra là Khương huynh, anh em chúng mình thật lâu không gặp!

Nói dứt cung tay trả lễ với Khương Trạch.

Văn Đồng đưa mắt nhìn qua Khương Trạch một cái, rồi cùng đi đến trước mặt Phương Sóc cung tay thi lễ :

– Lão trượng lâu nay vẫn mạnh? Xin tha thứ cho tại hạ lúc nãy có điều thất kính!

Diệu Thủ Phương Sóc vuốt râu cười lớn :

– Cậu bạn gặp mặt đã dâng lễ một cách hậu đãi như thế, lão hủ suýt nữa không nhận nổi!

Khương Trạch ngạc nhiên hỏi :

– Như vậy Đoan Mộc huynh sớm đã quen biết bỉ Chưởng môn nhân?

Văn Đồng nói :

– Nói ra hổ thẹn, tại hạ đã từng chịu qua đại ân của Đoan Mộc lão trượng, thế mà chưa biét đại danh của người!

Khương Trạch à lên một tiếng, vội vàng giới thiệu giữa hai người.

Văn Đồng giờ mới biết được Diệu Thủ Phương Sóc họ Đoan Mộc tên gọi là Hoàng.

Riêng về Diệu Thủ Phương Sóc sau khi nghe tên Vũ Văn Đồng, ông ta tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn chàng giây lát, bỗng cười lên ha hả hỏi :

– Thì ra thiếu hiệp tức là tân nhậm Chưởng môn nhân của Thiết Cốc môn, mà gần đây giang hồ đã đồn đãi ầm lên, thảo nào chỉ lực lút nãy, uy mãnh không thể tưởng tượng.

Văn Đồng mỉm cười khiêm tốn. Khương Trạch tiếp lời hỏi :

– Đoan Mộc huynh, lâu nay nếu vô sự thì huynh không khi nào dời chân đi nửa bước, vậy đêm nay đến đây có việc gì, huynh có thể cho biết được chăng?

Diệu Thủ Phương Sóc nghe hỏi thở dài nói :

– Việc nói ra thì dài, còn các vị đêm hôm đến đây, có việc chi chăng?

Khương Trạch chưa kịp mở lời, Văn Đồng đứng bên đã lên tiếng :

– Lão trượng có nghe qua vụ đốt trang viên sáu năm trước đây nơi Cửu Hoa sơn chăng?

Diệu Thủ Phương Sóc đáp :

– Lão hủ tuy có nghe qua giang hồ đồn đãi, nhưng chi tiết thế nào thì chưa hiểu tường tận.

Văn Đồng nói :

– Tại ha đến đây đêm nay cũng vì muốn tra cứu vụ đốt trang viên năm ấy!

Diệu Thủ Phương Sóc ngạc nhiên hỏi :

– Sao? Bích Lịch Tử Đơn Phi với việc đốt trang ấy có liên quan sao?

Văn Đồng lập tức đem việc mấy hôm trước đây khi mọi người đến tra xét Cửu Hoa sơn, Dịch Thành đã phát hiện độc môn hỏa khí của Hàn Dương Bích Lịch Tử Đơn Phi còn để lại hung lâu làm bằng chứng.

Diệu Thủ Phương Sóc lặng lẽ nghe qua một hồi, đoạn đưa mắt nhìn mọi người một lượt, thần sắc trịnh trọng nói :

– Các vị có biết Đơn Phi huynh trước đây bảy năm, vì luyện tập một môn kỳ công, không may bị tẩu hỏa tọa cương, hiện giờ cũng chưa khôi phục lại sao?

Lời nói này thốt ra, ai nấy đều ngơ ngác, lát lâu Khương Trạch lên tiếng nói :

– Trang viên này không những sớm đã hoang tàn, đồng thời xương người nơi nơi đều thấy!

Diệu Thủ Phương Sóc nghe nói, mặt liền biến sắc, không nói một lời, vội vã tung mình ra đi.

Với cử chỉ đột ngột ấy, khiến mọi người đều phải ngẩn ngơ, chỉ mình Khương Trạch thở ra buồn bã.

Phút chốc bỗng nghe có tiếng thở dài ảo não từ xa vọng đến, kế tiếp là thân hình của Diệu Thủ Phương Sóc nhẹ nhàng lướt nhanh vào thính.

Vừa vào đến nơi, người ông quá xúc động, miệng cứ lẩm bẩm :

– Thủ đoạn thật độc ác!

Khương Trạch đợi cho Diệu Thủ Phương Sóc bình tĩnh lại rồi, mới lên tiếng hỏi :

– Đoan Mộc huynh đã phát giác ra những gì?

– Cố hữu Đơn Phi đã bị nạn, bộ xương vẫn còn ngồi y tại chỗ!

Khương Trạch thở ra nói :

– Cái chết của quý hữu cùng với sự việc đốt trang, tuy hai mà thành một, việc điều tra này có lẽ cũng phải nhờ Đoan Mộc huynh giúp cho một tay!

Văn Đồng mỉm cười tiếp :

– Nếu được lão trượng giúp cho, việc này ắt có thể sớm phá giải được!

Diệu Thủ Phương Sóc vội nói :

– Thiếu hiệp cùng Khương Trạch nếu không nói ra, tại hạ cũng sẽ báo thù cho bạn, đồng thời tẩy sạch những mối nghi ngờ!

Nói đến đây, ông ta lại hạ giọng tiếp :

– Lúc nãy, nơi phòng luyện công của cố hữu Đơn Phi, tại hạ có phát giác ra một điều lạ, các vị có muốn đến đó xem chăng?

Mọi người nghe nói đều ngạc nhiên, cùng gật đầu đồng ý.

Lập tức, tất cả đồng theo sau Diệu Thủ Phương Sóc đến phòng luyện công của Bích Lịch Tử Đơn Phi.

Một gian phòng xây cất nơi sau hậu viên, hình thức khác lạ, chỉ dùng toàn đá trắng xây lên, chỉ một cánh cửa lớn, ngoài ra không có một cửa sổ nào.

Mọi người vừa vào trong, đã thấy có mười mấy bộ xương đang nằm ngổn ngang dưới đất, chính giữa lại có một bộ xương vẫn còn ngồi y nguyên.

Diệu Thủ Phương Sóc dùng tay chỉ vào bộ xương đang ngồi, nói :

– Đây là Đơn Phi, còn những bộ xương chung quanh chính là mười sáu tên đệ tử của người!

Văn Đồng đưa mắt nhìn qua, thấy vị trí của những bộ xương đang năm chính là phương vị của Bát Trận Đồ, nên chàng lên tiếng nói :

– Xem vậy, Đơn Phi tất đã biết trước có kẻ địch xâm nhập phòng ông, nên ra lệnh cho mười sáu đệ tử bày trận kháng địch, nhưng trận thế chưa kịp diễn biến thì đã bị địch thủ chế ngự, ngụ ý của tại hạ, không hiểu lão trượng nghi thế nào?

Diệu Thủ Phương Sóc khen :

– Sự phán đoán của thiếu hiệp quả thật đúng!

Đôi mắt ông ta quắt nhìn mọi người một lượt, đoạn tiếp :

– Các vị có chú ý đến vết đen nơi xương bả vai bên trái của mỗi bộ xương chăng?

Mọi người nghe nói đồng đưa mắt nhìn, quả thật nơi bả vai trên mỗi bộ xương đều có một chấm đen to bằng ngón tay cái.

Trong mọi người, trừ Khương Trạch ra chiều suy nghĩ, còn kỳ dư không ai hiểu được tại sao bộ xương nào cũng có chấm đen như vậy cả.

Lát lâu, bỗng nghe Khương Trạch à lên một tiếng, miệng lẩm bẩm :

– Lạ thật! Người này đã chết trước đây mười năm nay sao còn phát hiện kỳ môn tuyệt học ấ nữa kìa?

Mọi người nghe nói, đồng thanh hỏi lớn :

– Ai thế?

Khương Trạch chậm rãi :

– Bạch Y Quái Tẩu!

Trong bọn sáu người, trừ Văn Đồng ra, kỳ dư đều là những người lão luyện giang hồ kiến thức rộng rãi, nhưng khi nghe qua Khương Trạch nói tên “Bạch Y Quái Tẩu”, mọi người thẩy đều ngơ ngác, không những họ chưa từng gặp qua, ngay cả nghe nói cũng chưa.

Khương Trạch đưa mắt nhìn qua thần sắc mọi người, như đã đoán ra, mỉm cười nói :

– Người này võ công cao kỳ, đồng thời ra tay độc ác. Nếu kẻ nào không vừa ý ông ta thì lập tức giết ngay, nhưng ông ta ở tự nơi hướng Bắc xa xăm, trên đỉnh Thiên Sơn, ít khi bước vào Trung Nguyên. Vì thế mà nhân vật võ lâm Trung Nguyên ít ai biết được cái tên Bạch Y Quái Tẩu! Người này đã luyện được một môn thần công cái thế, xuất chưởng vô thính, đả thương người xa ngoài tiếng. Nạn nhân bị ông ta đả thương không biết đau đớn gì cả, nên lúc chết mặt vẫn tươi cười, châu thân tìm không ra thương tích, đến khi tịt rữa xương khô mới thấy trên bả vai có một vết đen như vầy! Nhưng vào một hôm trước đây mười năm, đột nhiên có người phát hiện thi thể của ông trên Bắc Thiên Sơn, mặt mày bị những vết dao rạch nát…

Văn Đồng đột nhiên xen lời hỏi :

– Lão tiền bối, mặt của kẻ chết đã bị rạch nát, làm sao có thể quả quyết là ông ta được?

Khương Trạch mỉm cười :

– Chưởng môn nhân chưa rõ, trời sanh ra y đặc biệt, hai bàn tay nơi ngón cái lại mọc thêm một ngón tay dư!

Diệu Thủ Phương Sóc nghe nói, đôi mắt tỏ ra kinh dị, xen lời :

– Khương huynh vừa nói vị Bạch Y Quái Tẩu này có phải đầu lớn tai nhỏ, đôi mày dài quá mắt chăng?

Khương Trạch đưa mắt nhìn về Diệu Thủ Phương Sóc khẽ gật đầu.

Diệu Thủ Phương Sóc càng thêm nóng nảy, vội nói :

– Trên mặt phía hữu của y có phải còn có nốt ruồi son to đồng móng tay chăng?

Khương Trạch ngạc nhiên hỏi :

– Sao? Đoan Mộc huynh đã từng gặp qua?

Diệu Thủ Phương Sóc gật đầu :

– Gặp qua!

Văn Đồng không đợi cho Khương Trạch lên tiếng, vội vã hỏi :

– Lão trượng đã gặp y ở đâu?

Diệu Thủ Phương Sóc suy nghĩ giây lát, đoạn thở ra nói :

– Việc này nói ra dài dòng, sỡ dĩ lão biết ông ta chẳng qua cũng là một việc ngẫu nhiên, đồng thời ông ta còn có ơn đối với lão!

Mọi người nghe nói, đều đưa mắt nhìn đăm đăm vào mặt ông như chờ đợi.

Sắc mặt của Diệu Thủ Phương Sóc bỗng nghiêm nghị, thở ra một tiếng, nói :

– Bốn năm trước đây, lão đến Khuyển Ngưu sơn tìm một thứ linh dược để về phục thể cho bạn Đơn Phi…

Văn Đồng xen lời hỏi :

– Bích Lịch Tử Đơn Phi lúc ấy còn chưa bị hại sao?

Diệu Thủ Phương Sóc nói :

– Không được rõ, lão hủ vì bận lo tìm thuốc để phục thể cho bạn, nên bận rộn trên giang hồ, nhiều năm không từng về lại đây, nên không hiểu người sớm đã bị hại!

Nói đến đây, ông lại tiếp :

– Địa khu nơi Khuyển Ngưu sơn to rộng có hàng mấy ngàn dặm. Linh dược mà lão hủ muốn tìm nghe đâu mọc trong một tuyệt cốc. Đất núi rộng là thế, tuyệt cốc ấy cũng chẳng có tên, phương hướng cũng chẳng hiểu, vì vậy mà tìm mãi cho đến khi lương khô đã hết cũng chưa tìm được, nên lão định cần phải trở ra… Ngờ đâu, trong lúc đang bận tâm lo lắng về lương khô đã cạn, vội vã đi nhanh, trong bãi tuyết giăng, sụp chân nhào xuống một khe núi cao ngoài trăm trượng. Trong khi thần chết sắp sửa đến rước, người lão đang lơ lững nửa lưng chừng thì bỗng cảm thấy có một kình lực từ dưói thổi lên, nâng thân lão từ từ hạ xuống an toàn. Lão vừa vui mừng, vừa kinh dị. Trong lòng tin chắc thế nào cũng có cao nhân giúp đỡ, nên vội vã đưa mắt nhìn ra tứ hướng, mới hay nơi mình đứng, phía sau là vách núi xuôi, đằng trước là một khoảng đất hoang rộng lớn. Cách chỗ lão mấy trượng, có một cụ già râu tóc bạc phơ, tay trỏ sáu ngón, đang đứng nhìn lão mỉm cười…

Văn Đồng hỏi :

– Người này có lẽ Bạch Y Quái Tẩu mà Khương Trạch tiền bối bảo đã bị giết chết nơi Bắc Thiên Sơn cách đây mười năm chứ gì?

Diệu Thủ Phương Sóc gật đầu tiếp :

– Không cần nghĩ ngợi, lão hủ cũng đoán biết người này chính là ân nhân vừa cứu mình, nên bước đến lạy tạ, đồng thời theo ông ta về nơi ẩn cư. Một ngôi nhà cất bằng tre núi, kế bên một cái khe nước chảy trong veo…

Khương Trạch lên tiếng :

– Đoan Mộc huynh có hỏi qua tên họ của ông ta chăng?

Diệu Thủ Phương Sóc lắc đầu :

– Nói ra thật hổ thẹn, tại hạ ở với ông ta được hai ngày trời, nhưng ông ta không hề hỏi qua tên họ của tại hạ, trái lại mỗi khi định hỏi danh tánh của ông ta, thì đều bị ông ta tìm cớ nói lãng ra hết!

Cát Thanh Sương từ nãy giờ im lặng, đột nhiên “hừ” lên một tiếng, nói :

– Người chẳng có nhân tính, ắt là kẻ đại gian!

Diệu Thủ Phương Sóc đưa mắt nhìn nàng, như thán phục nói :

– Cô nương nói rất đúng, tiếc vì lúc ấy lão hủ chưa nghĩ đến. Sau này, lúc lão hủ sắp sửa kiếu từ, ông ta mới hỏi lý do đến Khuyển Ngưu sơn của lão hủ!

Khương Trạch bỗng nhiên cười lên :

– Đoan Mộc huynh có lẽ đem cả ruột gan phơi bày cho ông ta biết chứ gì?

Diệu Thủ Phương Sóc gật đầu :

– Lúc ấy tại hạ tưởng đứng trước các vị kỳ nhân của võ lâm, có dối cũng vô ích, nên đã đem nguyên do đến núi tìm linh dược, cùng sự tính toán giúp bạn phục thể nói rõ cho ông ta nghe. Sau cùng, cảm tạ ơ cứu mạng, đồng thời xin biết danh tính của người… Nào ngờ sau khi nghe tại hạ tường thuật, ông ta không những không cho biết tên họ, còn thốt ra một câu thật khó hiểu…

– Câu gì thế?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.