Đinh thái phu nhân nghe vậy nhìn về phía Phương Phỉ trong mắt hiện lên khen ngợi: “Uh, cũng là ngươi đứa bé này hiểu lẽ, chính là đạo lý như thế; đương nhiên, hay là chúng ta cẩn thận để ý một chút mới được, trên đời hiểu được là người thông minh, vạn nhất bị người khác đặt điều Đinh gia chúng ta chính là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch .”
Nàng nói đến đây trầm ngâm một chút: “Ai, trong nhà xảy ra chuyện lớn mà phụ thân ngươi lại đi vắng, thế nhưng sự việc lại chờ không được, vậy thì do nương quyết định đi. Con a, ngươi lập tức đi viết sổ con nhận tội, liền theo lời Phương nhi viết, chớ quên cho người đi thỉnh đại phu để bắt mạch lại cho Tử Huyên, bảo bọn họ viết xác nhận nữa , đúng rồi, không nên chính mình làm, cũng mời lính bảo an địa phương tới, như vậy mới có thể có sức thuyết phục, miễn cho lại bị những kẻ nhìn chằm chằm chúng ta bắt được nhược điểm.”
“Phương nhi, còn muốn ngươi vất vả một chuyến mới được. Phương nhi ngươi bây giờ liền về nhà mẹ đẻ một chuyến, thỉnh mẹ của ngươi lập tức tiến cung đi gặp quý phi, nhớ phải nhanh một chút trở về phải thật cẩn thận, trên đường chớ để cho người ta thấy được.” Nàng nói đến đây liếc mắt nhìn Phương Phỉ.
Phương Phỉ nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo nàng biết nên nói như thế nào, làm cho mẫu thân của nàng sẽ đi làm.
Đinh thái phu nhân lúc này mới hơi thở phào một cái: ” Chu Tử Huyên này, thực sự là sống làm cho người ta không thoải mái, chết cũng như thế làm người ta không…” Nói đến đây nàng liếc mắt một cái lên giường thấy Tử Huyên đã được ăn mặc chỉnh tề, quay đầu thúc Đinh hầu gia: “Mau đi đi, mau đi đi, việc này không nên chậm trễ, không cần chờ người ta tố cáo chúng ta mất công phải đi biện bạch”.
Nghe xong Đinh thái phu nhân nói, Tử Huyên trong lòng sớm đã không rõ là cái tư vị gì: người nhà này không có lương tâm gì? Bản thân người tự sát không có người nào thương tâm, không có người nào tiếc hận thì cũng thôi đi, đằng này người một nhà sở dĩ lo lắng là do sợ bị hoàng đế trách phạt, ân, chuyện này quan hệ đến tính mạng một nhà họ lo lắng cũng phải thôi, nhưng lời của bọn họ thật quá mức, lại cứ trách bản thân tự sát mang đến nhiều phiền phức cho bọn họ.
Trong lúc Đinh thái phu nhân phân phó việc cho nhi tử và con dâu, thì Tử Huyên cũng được người ta nâng đến linh đường đã được chuẩn bị trước: áo liệm được mặc qua loa, bên trong áo chẽn gì gì đó liền đổi cũng không có đổi; nghe thấy có nha đầu cãi cọ nói muốn đổi quần áo mới để cho thân thể nàng thanh tịnh lại bị người lôi ra khiển trách.
Tử Huyên bỗng nhiên tự đáy lòng sinh ra tức giận, nàng không biết nguyên chủ của thân thể này đã làm gì, thế nhưng như thế này thì thật là khinh người quá đáng: đều nói người chết là hết, mà người vừa chết lại là Đinh gia nữ chủ nhân thế nhưng nàng vừa chết lại đem mọi thứ đổ hết lên đầu nàng.
Hiện tại đổi lại nàng là chủ nhân thân thể này, nàng cũng không tự nhận bản thân mình có tính tình tốt, các ngươi đã làm mùng một, kia không có ý tứ liền đổi để ta làm mười lăm đi. Bởi vì có ý niệm đó trong đầu, nàng càng thêm muốn người ta không biết rằng mình chưa chết.
Nàng muốn tặng cho người Đinh gia một phần đại lễ gặp mặt thật lớn, xuyên việt mà đến thế nào cũng không thể tay không gặp người, nếu không thì làm mất mặt các nhân sĩ xuyên không mất? Phần lễ này muốn làm cho Đinh gia thật kinh hỉ một phen, coi như là làm cho người chết môt cái xả giận nho nhỏ đi.
Lúc Tử Huyên bị sắp đặt đến linh đường, Phương Phỉ đối Đinh thái phu nhân hành lễ, sau đó nhìn theo Đinh thái phu nhân rời đi, lúc chạy vào trong phòng lại thấy Đinh hầu gia đang định đi về hướng linh sàng bên kia, vội vã gọi hắn lại: “Dương ca ca, người vừa mới đi rất ‘Không sạch sẽ ‘, hơn nữa sự tình cũng gấp, vẫn là theo lời mẫu thân phân phó đi viết sổ con đi, buổi tối không chừng sẽ có đại họa xảy ra.”
Đinh hầu gia nhìn nàng: “Ngươi đi trước đi, trên đường phải cẩn thận; ta lập tức đi ngay thư phòng viết sổ con.” Nói xong đi qua vuốt ve đầu Phương Phỉ: “Làm cho nha hoàn mang thêm y phục, khi ngươi trở về khẳng định là trời đã tối, gió nổi lên sẽ lạnh”.
Phương Phỉ đưa tay ra cầm bàn tay to của hắn nhẹ nhàng nói: “Ta biết, cám ơn Dương ca ca; ngươi cũng không cần lo lắng quá mức, nàng dù sao cũng chỉ là người bình thường, mẫu thân đã chết trong nhà sẽ không có người vì nàng mà ra mặt, chỉ cần ra một chút bạc là có thể thương lượng mọi chuyện; nhiều lắm chính là muốn cẩn thận với người đối địch cùng hầu gia ở trong triều mà thôi, nhưng chúng ta có quý phi ở trong cung, đến lúc đó từ trên xuống dưới đều chuẩn bị tốt, sẽ không có người nào chân chính vì nàng dám ra mặt? Không có lợi không dậy sớm, Dương ca ngươi thật không cần quá mức phiền não”.
Nàng nói đến đây nhìn thấy Đinh hầu gia nhíu mày một cái rất nhẹ, lập tức đổi đề tài nói: “Ba năm này, tỷ tỷ đến cũng gây cho người nhiều khó xử, cũng có thể là tỷ tỷ tỉnh ngộ không muốn làm khó xử hầu gia nữa mới chọn con đường này; thế nhưng lại giống như lúc còn sống, hiện tại vẫn gây khó khăn cho mọi người, liên lụy đến sinh tử của cả Đinh gia, với tính tình của phụ thân, ai, trở về khéo lại càng thêm tức giận. Theo lý ta là không nên nói tỷ tỷ như vậy , thế nhưng, thế nhưng…”
“Vạn nhất nhỡ có chuyện gì, Đinh gia chính là họa diệt môn a, Dương ca ca. Ngươi biết tính tình của ta từ trước đến nay dịu ngoan, đối với tỷ tỷ là có thêm tôn kính, chỉ là lần này nàng, nàng…” Nói chuyện nàng rơi lệ, làm cho Đinh hầu gia vội vã nhẹ giọng dỗ dành, mới để cho nàng dừng lại nước mắt: “Dương ca ca, ngươi không nên quá hao tổn tinh thần , tỷ tỷ đi lần này có khi cũng là một loại giải thoát.” Làm cho Đinh hầu gia trên mặt ánh mắt đều là ôn nhu như nước, nàng đều biết làm thế nào mới có thể làm cho Đinh hầu gia đau nàng, lại chỉ có đau một mình nàng.
Vì thế dám cùng nàng cướp nam nhân , đều hẳn là phải chết!
Đinh hầu gia nhẹ nhàng gật đầu, nhìn theo Phương Phỉ sau khi rời đi vẫn là đi tới trước linh sàng, nhìn kỹ Tử Huyên một lúc lâu: Chu Tử Huyên lúc sống đích xác làm cho hắn cực kỳ chán ghét, thế nhưng hắn chưa từng có nghĩ tới muốn nàng chết; bây giờ nàng chết, trong lòng hắn rất áy náy, không biết vì sao lại muốn liếc nhìn nàng một cái.
Coi như là liếc mắt nhìn cũng không thể thay đổi cái gì, sẽ không để cho Chu Tử Huyên sống lại, nhưng hắn lúc này cũng chưa từng có nhìn qua Chu Tử Huyên, thê tử của hắn, tự trong lòng sinh ra muốn xem thật kỹ có ý niệm muốn liếc mắt một cái. Hắn thật được muốn biết, Chu Tử Huyên rốt cuộc là loại nữ tử gì, có thể làm ra chuyện quyết tuyệt đến như vậy.
Trên linh sàng Tử Huyên sắc mặt rất mất tự nhiên, mắt không ngờ như thế nhưng miệng lại mở được thật to , đầu lưỡi cũng vươn rơi ở bên ngoài một đoạn, nhìn qua rất dễ làm cho người ta sinh ra cảm giác đáng sợ. Đinh hầu gia chăm chú nhìn một lát ở trong lòng thở dài: hay là lúc còn sống Chu Tử Huyên coi được một chút.
Đinh hầu gia nghĩ đến chuyện cũ hắn bị ép cưới Chu Tử Huyên làm vợ, nhịn không được nhẹ nhàng thở dài một hơi: khi đó hắn sớm đã có người trong lòng Phương Phỉ, cũng là bởi vì Chu Tử Huyên cho nên mới ủy khuất Phương Phỉ làm thiếp, hắn dĩ nhiên đối với Chu Tử Huyên không có hảo cảm gì.
Bởi vì hắn không thích Tử Huyên, cũng muốn cấp cho Phương Phỉ một cái danh phận, vì thế hắn rất muốn làm cho nàng ly khai khỏi Đinh phủ, thật ra chỉ muốn làm cho nàng hiểu rằng, Đinh gia không phải thuộc sở hữu của nàng, mà hắn cũng không phải là phu quân của nàng, ở đây rời đi mới là tốt nhất đối với nàng.
Đương nhiên, rời khỏi Đinh phủ cũng không phải là lối ra tốt đẹp gì đối với Tử Huyên, bởi vì nàng cùng hắn là hoàng thượng ban hôn; Chu Tử Huyên nếu rời khỏi Đinh gia thì đơn giản chính là xuất gia tu hành, sớm chiều tụng kinh niệm phật, nhưng ít ra Đinh gia bọn họ có thể bảo vệ nàng áo cơm không lo, ai bảo quả đắng là do nàng gieo đâu, cô độc sống quãng đời còn lại cũng chẳng trách người khác.