Edit: Phi Nguyệt
Khi Phượng Dịch phát hiện ra ám khí thì đã quá chậm, hắn lập
tức thu tay về nhưng vẫn không tránh né được thứ ám khí sắc bén đó, tay hắn đầm
đìa máu tươi, may là thu tay về kịp lúc, nếu không bàn tay này của hắn đã bị phế
rồi.
“Đáng chết!” – Phượng Dịch nhanh chóng điểm trúng huyệt đạo
trên tay, hắn nổi giận, thế nào mà hắn lại không cẩn thận như thế. Cao thủ ở
bên người Triệu Tử Duy nhiều như mây, hắn cùng Mộ Dung Ca nói chuyện lâu như vậy,
hẳn đã làm cho đám hộ vệ này phát hiện ra.
Nếu kẻ vừa phát ra ám khí là người của Triệu Tử Duy thì sự
tình không ổn.
Nhưng cho dù Triệu Tử Duy nghe thấy hết nội dung cuộc nói
chuyện giữa hắn và Mộ Dung Ca thì đã sao, Triệu Tử Duy và hắn cũng cùng một dạng
người mà thôi, tên Triệu Tử Duy kia có dám nói hắn không muốn mưu hại Hạ quốc
thái tử không? Đây là chiến tranh, điều này không cần phải nói rõ cũng biết.
Phượng Dịch nhìn Mộ Dung Ca đang chạy ra cửa, ánh mắt hắn
long lên làm cho người ta phải sợ hãi. Bây giờ chưa thể giết cô ta, đành tạm thời
để cho cô ta sống vậy, có lẽ sau này còn có chỗ lợi dụng được. Cô ta đã không
thể giết Triệu Tử Duy thì chẳng phải vẫn còn Mộ Dung Tẫn hay sao?
Phượng Dịch lướt ánh mắt âm hiểm đảo qua một vòng rồi mới
xoay người đi về phía tấm bình phong, một tiếng “cạch” vang lên, ngay phía trước
tấm bình phong mở ra một thông đạo, hắn lập tức nhảy xuống, người vừa khuất dạng
thì cửa thông đạo liền đóng kín, mọi thứ lại trở về trạng thái như ban đầu.
Mộ Dung Ca kinh ngạc, vừa rồi cô còn đang thắc mắc không hiểu
vì sao Phượng Dịch lại vào đây được, cô đã khóa cẩn thận cửa sổ cùng cửa chính,
nhưng hắn lại không cần phá bất cứ thứ gì mà vào được, hóa ra là vì trong căn
phòng này có một mật đạo.
Hay là toàn bộ Khánh vương phủ này, trong mỗi gian phòng đều
có một mật đạo?
Tên Phượng Dịch đúng là kẻ tiểu nhân âm hiểm. Trình độ âm hiểm
cùng giả dối khiến người ta phải khinh thường.
Mộ Dung Ca đã ra bên ngoài, cô đứng ở cửa ngẩng đầu nhìn
quanh, bốn phía xung quanh cô vô cùng yên tĩnh, cứ như thể màn nguy hiểm vừa rồi
chưa từng phát sinh vậy.
Rốt cuộc là ai đã phóng ra ám khí đó? Là Triệu Tử Duy? Hay
là đám hộ vệ đang ẩn núp ở xung quanh đây? Mộ Dung Ca chờ đợi nhưng vẫn không
thấy ai xuất hiện, Mộ Dung Ca đành ôm mối nghi hoặc trở lại trong phòng. Phượng
Dịch đã bị thương nên chắc chắn tối nay hắn sẽ không quay lại đây, mà ngày mai
cô đã cùng Triệu Tử Duy rời khỏi Khánh Vương phủ, rời khỏi Nguyên quốc này rồi.
Tối nay, cô sẽ ở lại cái nơi dơ bẩn này thêm một đêm để chờ
đợi. Thổi tắt ngọn nến đang lay động, Mộ Dung Ca nằm lên giường, bắt đầu đi vào
giấc ngủ.
Sau khi khung cảnh đã khôi phục lại hoàn toàn sự yên tĩnh vốn
có của nó, ở trên một cành cây cao, Triệu Tử Duy đang lơ đãng nhìn vào căn
phòng tắt đèn của Mộ Dung Ca, hắn lẩm bẩm: “Mộ Dung Tẫn là con trai của Mễ quý
phi?”
Nụ cười lạnh lẽo chậm rãi nở trên môi hắn, hắn đưa tay gạt một
đường trong không trung, ngay lập tức đám lá cây gần đấy rơi đầy xuống mặt đất,
“Khánh vương Phượng Dịch, sống không quá một tháng! Còn Mộ Dung Tẫn…” – Hắn
nhìn chằm chằm vào căn phòng tối đèn, nơi đáy mắt dường như thoáng qua một tia
do dự, nhưng rất nhanh đã bị dục vọng vùi lấp.
Không ai có thể chặn đường đi của hắn. Thiên hạ này, hắn nắm
hết trong lòng bàn tay!
–
Linh Lung các.
“Chủ công, Nguyên quốc Khánh vương có hành động.” – Hắc y ám
vệ quỳ trước người đang quay lưng đứng ở cửa sổ – Nguyên Kỳ.
Nguyên Kỳ nhẹ nở nụ cười, nụ cười kia như xuyên thấu tâm địa
của tất cả mọi người trong Khánh Vương phủ, hắn nhẹ nhàng nói: “Bản cung thành
toàn Triệu Tử Duy.”
“Chủ công?! Vậy Nguyên quốc này…” – Hắc y nhân nghe vậy liền
kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Nguyên Kỳ.
Bàn tay thon dài của Nguyên Kỳ đưa lên, hắc y nhân kia ngay
lập tức cúi đầu, không dám nói nữa.
Nguyên quốc liền kề với Tề quốc, Triệu Tử Duy đã muốn Nguyên
quốc, vậy hắn thành toàn. Nhưng… Đôi mắt bình thản của hắn nháy mắt đã ngập
tràn bóng tối lạnh lùng như bầu trời đêm đông giá rét, như vực sâu vạn trượng
không thấy đáy. Phong quốc, tài phú có thể coi như ngang ngửa với Hạ quốc,
nhưng quân sự lại kém hơn nhiều, còn Tề quốc, Nguyên quốc, chỉ có thể so với một
quốc gia nhỏ mà thôi. Muốn tranh giành Phong quốc với Hạ quốc sao? Đôi mắt tối
đen sâu thẳm của Nguyên Kỳ dần dần trở về vẻ nhàn nhạt thường thấy.
Bình minh, mặt trời chậm rãi nhô lên từ đằng Đông, những tia
nắng vàng trải đầy trên mặt đất, chiếu qua những vũng nước mưa khiến nó lấp
lánh thứ ánh sáng bảy màu.
Tâm tình của Mộ Dung Ca vô cùng tốt, trời còn chưa sáng mà
cô đã rời giường đi chuẩn bị hành trang, cơ bản thì cô cũng không có đồ đạc gì
cả, nhưng quan trọng nhất là vàng bạc châu báu thì không thể thiếu được.
Nhưng lúc cô đi thu thập đồ đạc mới bi ai phát hiện ra rằng,
bản thân cô đang là kẻ nghèo kiết xác! Nếu không có tiền thì khi rời khỏi Khánh
vương phủ, rời khỏi Triệu Tử Duy, cô phải sinh hoạt thế nào đây? Không có tiền
thì nửa bước cũng khó đi, hai ngày nay cô vẫn luôn nghĩ cách để bảo vệ tính mạng
cho mình, nhưng lại không nghĩ tới nhân sinh đại kế lớn nhất chính là vàng bạc
châu báu, những thứ đó thì càng nhiều càng tốt.
Thực ra cũng không thể nói cô là người vô sản, tối thiểu thì
trong gói đồ của cô cũng còn một chiếc trâm thúy ngọc. Chiếc trâm ngọc này là của
hồi môn của Mộ Dung Ca, lúc Mộ Dung Ca bị biếm thành ca kĩ, trên đầu nàng đang
cài chiếc trâm ngọc này, cũng may là nàng ấy đang cài nó ở trên đầu nên mới
không bị Lâm Vi tịch thu. Nếu mang ra tiệm cầm đồ thì có thể đổi được ba ngàn
lượng bạc chăng?
Nhưng đây là của hồi môn của Mộ Dung Ca, là do mẫu thân của
nàng ấy tặng, nếu cô đem nó đi cầm thì cũng cảm thấy áy náy.
Âm thầm hạ quyết định, từ giờ trở đi cô sẽ phải nghĩ biện
pháp để kiếm chút ngân lượng.
Cho nên, trời còn chưa sáng mà cô đã đi tới phòng bếp làm mấy
món điểm tâm, rồi gói tất cả lại, khi nào đi đường, gói đồ điểm tâm này sẽ phát
huy công dụng.
Khi trở lại, Mộ Dung Ca mới phát hiện đám người của Triệu Tử
Duy đã đứng hết ở bên ngoài, có khoảng hai mươi người, trong đó có Như Cơ, có lẽ
số người còn nhiều hơn vì có cả nhóm ám vệ lúc nào cũng núp ở gần đó để bảo vệ
Triệu Tử Duy.
Tất cả mọi người đều đứng ở trong sân, chỉ còn chờ Triệu Tử
Duy bước ra, lên chiếc xe ngựa xa hoa là khởi hành.
“Sau khi ra khỏi Khánh vương phủ, chúng ta có thể lên xe ngựa,
cứ năm người một chiếc, đến lúc đó cô ngồi cùng ta.” – Cẩm Đức đi đến bên cạnh
Mộ Dung Ca, mặt nàng ta không lộ ra chút biểu cảm nào.
Mộ Dung Ca nhìn Cẩm Đức, cô gật đầu: “Vâng!” – Cô cứ nghĩ là
phải đi bộ cơ, nếu phải đi bộ thì đúng là chết hai cái chân của cô, nhưng nếu
có thể ngồi xe ngựa thì không còn gì tốt hơn.
Triệu Tử Duy vẫn đang thay quần áo ở bên trong phòng, Như Cơ
thì đứng ở trước cửa đón hắn, hẳn là chờ hắn ra rồi cả hai cùng song hành đi
lên cỗ xe ngựa.
Hôm nay Như cơ mặc một bộ xiêm y trắng muốt, nàng ta vốn có
một làn da trắng mịn, lại thêm bộ xiêm y màu trắng trông thật thuần khiết thanh
nhã, không một chút tỳ vết, phảng phất như tiên nữ hạ phàm.
Như Cơ phát hiện ra Mộ Dung Ca đang đứng gần đấy, nụ cười
xinh đẹp như hoa đào hé nở hơi cứng lại, nàng ta quay đầu nhìn vào phòng của
Triệu Tử Duy rồi nhìn về phía Mộ Dung Ca, trong mắt ánh lên tia ghen tị.
Như Cơ bước vài bước đến trước mặt Mộ Dung Ca, nàng ta khẽ
đưa tay lên, chuẩn bị cho Mộ Dung Ca một cái bạt tai.
Người hầu ở bốn phía đều nhìn Như Cơ, có người hô lên kinh
ngạc: “Như Cơ phu nhân?!”
Có phải Mộ Dung Ca đã đắc tội gì với Như Cơ phu nhân?!
Mọi người tưởng rằng sẽ được nghe một tiếng tát tai vang dội,
nhưng khi mở mắt ra nhìn thì lại phát hiện Mộ Dung Ca đã bắt được cổ tay của
Như Cơ phu nhân.
“Như Cơ phu nhân, vì sao lại vả miệng ta?!” – Hai mắt Mộ
Dung Ca nhìn chằm chằm vào Như Cơ, cô lạnh lùng hỏi.