Thiếp Khuynh Thành

Chương 100



Edit: Thỏ

Cơn đau buốt đã mang lý trí Mộ Dung Ca trở về, nhưng đôi mắt vẫn nhuốm màu dục vọng đầy yêu mị. Cô cảm nhận rõ dị vật to lớn xé rách thân thể mình, tưởng tượng lại huyễn cảnh đôi nam nữ giao hoan vừa cuồng dã vừa say mê như giấc mộng kia. Nhưng cơn đau đớn trên người đã báo cho cô biết, tất cả không phải là mộng!

Cô thử cử động toàn thân, nhưng vừa khẽ nhích đã bắt gặp đôi mắt đen thẳm đầy ngạc nhiên xen lẫn dục vọng. Hắn cúi đầu chăm chú ngắm nhìn gương mặt cô, lát sau khẽ bật cười: “Nàng thật xảo quyệt, dám lừa gạt bổn cung…”

Lúc trước cô biết rõ hắn hiểu lầm, nhưng đâm lao phải theo lao! Quả thật, cô gian xảo như hồ ly! Nhưng tính xảo quyệt ấy lại khiến cho người khác thấy thú vị.

Nhìn cơ thể trắng mịn mềm mại của cô, đáy mắt hắn bùng lên ngọn lửa dữ dội, trào khắp cơ thể.

Mộ Dung Ca thất thần nhìn hắn, vẫn chưa hiểu hàm ý trong nụ cười kia của hắn. Đầu óc cô trống rỗng, tối nay cô mất đi tất cả mà không kịp phòng bị. Cô nhìn người đàn ông tuấn mỹ trước mắt, sắc mặt trắng bệch, không rõ vì đau đớn hay vì bỗng nhiên mất đi thứ quý giá nhất của mình.

Xuân dược ư? Không ngờ có loại thuốc lợi hại đến thế, có thể khiến người ta mất đi lý trí! Giây phút này, mỗi dây thần kinh trong cơ thể đều như có lửa đốt. Tuy lý trí bị mất, nhưng ký ức thì vẫn tồn tại, cô và hắn quấn quít triền miên, hai cơ thể tiếp xúc đầy thân mật.

Còn lời nhắc nhở của Lâm Khinh Trần nữa. Giao cảnh hoan, phải cùng nam tử hoan ái, nếu không cả đời sẽ không thể mang thai!

Hiện giờ, tuy không cảm thấy chán ghét và bài xích như tưởng tượng, nhưng cô lại thấy trái tim mình trống rỗng.

“Không được thất thần.” Hắn nhíu mày, giọng nói có chút tức giận. Cô có biết lúc này duy trì tư thế bất động là giày vò hắn như thế nào không? Thời khắc quan trọng nhất này, cô lại có thể lơ đễnh được!

Cô mở to đôi mắt trong suốt nhìn hắn, người đàn ông ngày thường vẫn ưu nhã lạnh lùng, thâm sâu khó lường, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn ấy bây giờ lại nói những lời bá đạo như thế! Trong lúc hoan ái, từng hành động của hắn đều rất dịu dàng. Cô dần dần bị mê hoặc, trái tim cũng được lấp đầy.

Hắn nhìn đôi mắt đen láy của cô phản chiếu bóng mình, trong lòng dâng lên cảm giác mềm mại lạ thường. Hắn khẽ lau đi giọt lệ trên khóe mắt cô, dịu dàng nói: “Bổn cung nhất định sẽ đối xử tốt với nàng.”

Dứt lời, cô chưa kịp hoàn hồn, hắn đã động đậy. Lửa tình bùng cháy dữ dội, hai cơ thể trần truồng quấn lấy nhau, da thịt cọ sát triền miên khiến hai người họ chìm vào hố sâu hoan ái.

Giao cảnh hoan, chỉ có si mê sung sướng, mới giải được thuốc.

Một đêm cuồng dã phóng túng.

Từng tiếng rên yêu kiều xen lẫn tiếng thở dốc.

Mồ hôi chảy từng giọt, hắn ôm chặt cô trong lòng như muốn dung hòa làm một.

Thời khắc hắn phóng thích mọi dục vọng, hắn đã chiếm được cô! Mạnh mẽ bá đạo không cho phép cô lùi bước.

—–bamholyland.com—–

Lâm Khinh Trần quay lại đình viện, nghĩ sao cũng không thấy yên tâm. Bây giờ đêm đã khuya, chắc rằng Thiện Nhã cũng không cách nào nghỉ ngơi được. Khi y bước đến Bạc Khang các, phát hiện Lâm Thiện Nhã ngồi im trên tảng đá, y cau mày bước tới đỡ dậy, trầm giọng hỏi: “Sao vẫn còn ngồi ở đây?”

Lâm Thiện Nhã dần hoàn hồn, nàng nhìn vẻ mặt quan tâm của Lâm Khinh Trần, bỗng bật cười tự giễu: “Ca, muội lên kế hoạch đến bước này, vứt bỏ niềm kiêu ngạo của một công chúa, chỉ hy vọng hắn yêu thương mình. Nhưng hắn lại khinh thường muội, thà chịu giày vò của ‘Giao cảnh hoan’ mà đẩy muội ra.”

Từ khi Nguyên Kỳ rời đi đến giờ, nàng nghĩ mãi không thông. Nàng chủ động ôm ấp, dùng thân thể quyến rũ hắn, rõ ràng đáy mắt hắn có cảm xúc, vậy mà hắn lại đẩy nàng ra một cách tàn nhẫn!

“Thiện Nhã, muội đã ẩn nhẫn từ nhỏ, rất có tâm cơ, biết rõ việc nào nên và không nên làm. Loại đồ vật dơ bẩn vô liêm sỉ như thế mà muội dám hạ xuống người thái tử Hạ quốc! Làm như thế, muội có biết hành động ấy đã đẩy muội vào số phận gì không? Câu chuyện ‘Giao cảnh hoan’ này tuyệt đối không kết thúc đơn giản đâu!” – Lâm Khinh Trần nhíu mày trầm giọng nói.

Nghe thấy thế, Lâm Thiện Nhã bật cười: “Ha ha, ca à, huynh cho rằng muội không nghĩ tới kết cục này sao? Chỉ là tới nước này, muội mới biết mình quả thực không biết tự lượng sức, coi thường hắn cũng coi thường chính mình. ‘Giao cảnh hoan’ vô dụng với hắn, chẳng lẽ, muội lại thất bại thảm hại sao?”

Nhìn dáng vẻ nửa khờ khạo nửa tỉnh táo của Lâm Thiện Nhã, Lâm Khinh Trần thầm yên tâm. Y biết nàng nhất định sẽ lưu lại đường lui cho mình, nếu chuẩn bị được ‘Giao cảnh hoan’ thì sẽ có giải dược. Y thở dài nói: “Muội sai ở chỗ là quá cố chấp, biết rõ mình không thể khiến Thái tử yêu thích, sao lại còn cố tình làm? Việc tối nay, muội làm quá lỗ mãng!”

“Ca, tiếp theo muội nên làm thế nào?” Lâm Thiện Nhã nhất thời cảm thấy hoảng loạn. Vừa rồi nàng vẫn có vài phần yên tâm, cho dù chuyện tối nay chọc giận Nguyên Kỳ, nhưng hắn sẽ không làm gì nàng. Dẫu sao còn vài tháng nữa là tới đại thọ sáu mươi của hoàng thượng, lúc ấy các sứ giả của các nước sẽ tới. Sự tồn tại của nàng hiện giờ vẫn còn hữu dụng với hắn. Tuy vậy, sau khi nghe Lâm Khinh Trần trách cứ, nàng thấy hơi hoảng hốt.

Cho dù không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng nếu mất đi mọi cơ hội, nàng nhất định hối không kịp! Nhớ tới bóng lưng lạnh lùng quyết tuyệt của Nguyên Kỳ khi rời đi, cả người nàng không kìm được run rẩy. Đây là nỗi sợ hãi!

Lâm Khinh Trần nhíu mày, ngước mắt nhìn về hướng Phù Dung Các phía xa, thấp giọng nói: “Muội hạ ‘Giao cảnh hoan’ xuống người Thái tử Hạ quốc cũng được, ngài ấy nội công thâm sâu khó lường, sẽ biết cách giải trừ xuân dược. Nhưng Mộ Dung Ca cũng trúng ‘Giao cảnh hoan’.”

Lúc vừa rồi khi cướp Mộ Dung Ca từ trong ngực y, ánh mắt Nguyên Kỳ đầy tơ máu, dường như muốn giết chết y ngay lập tức! Chỉ sợ ngay cả bản thân Nguyên Kỳ cũng không ý thức được, hắn quan tâm tới Mộ Dung Ca sâu sắc đến nhường nào! Nhưng điều khiến y khó tin là, Nguyên Kỳ chẳng mảy may động tâm tới dung mạo đẹp tựa thiên tiên của Thiện Nhã, vậy mà bây giờ hắn lại ở chung phòng với Mộ Dung Ca!

“Muội làm sao có thể lãng phí ‘Giao cảnh hoan’ để hạ vào người nó? Chẳng qua do Xảo Vân sơ suất mà thôi. Chắc hẳn bây giờ nó đang say sưa hoan ái với người khác rồi.” – Lâm Thiện Nhã nhướng mày, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh.

Lâm Khinh Trần nhìn thấy Thiện Nhã không lưu tâm, thầm thở dài, quả thực ái tình khiến con người ta ngốc nghếch. Thông minh như Thiện Nhã cũng có lúc phạm phải hồ đồ! – “Người cùng giao hoan với Mộ Dung Ca lúc này là Thái tử Hạ quốc!”

“Cái gì??” – Lâm Thiện Nhã loạng choạng, thân thể run lên. Nguyên Kỳ thà chịu giày vò của ‘Giao cảnh hoan’ cũng không thèm chạm vào người nàng, mà lại cùng với Mộ Dung Ca ư?!!

Thật nực cười! Gương mặt tuyệt sắc của nàng tái nhợt, tất cả tâm kế chuẩn bị cho hôm nay, đã tự rước lấy phiền phức, mà lại còn thành toàn cho Mộ Dung Ca! Nàng không thể nào chấp nhận nổi, bản thân nàng thuần khiết không tỳ vết, tấm thân xử nữ này lại kém hơn cả kẻ tàn hoa bại liễu như cô ta sao??

“Ca, Thiện Nhã muội có chỗ nào không vừa mắt sao?” – Lâm Thiện Nhã hồn bay phách lạc, gương mặt đau khổ tột cùng. Nàng ngày nhớ đêm mong hắn, chỉ đổi lại sự khước từ tàn nhẫn. Còn Mộ Dung Ca chẳng tốn nhiều công sức mà vẫn ngư ông đắc lợi, khiến nàng tổn thương lòng tự trọng vô cùng!

Đồng thời, hiện tại nàng rơi vào tình thế rất bất lợi, mỗi bước đi đều nhất nhất cẩn thận, không dám tự ý hành động. Nàng thất bại thảm hại rồi! Mười sáu năm qua, đây là lần thất bại đầu tiên. Hơn nữa, là thua vì Nguyên Kỳ – người mà nàng luôn nhất mực si mê lưu luyến nhiều năm.

“Thiện Nhã, nếu muội lạnh lùng bình tĩnh đối mặt tất cả, không cố chấp như thế thì mới có thể bảo toàn tính mạng. Nhất định… sẽ có một kết cục khác. Trên đời này còn rất nhiều người đàn ông vì muội mà vào sinh ra tử. Nguyên Kỳ… không phải là người đi cùng muội suốt cả cuộc đời. Hôm nay, muội vẫn còn cơ hội.” – Lâm Khinh Trần trầm giọng khuyên bảo.

Đối với Thiện Nhã mà nói, dù Nguyên Kỳ lạnh lùng tuyệt tình đối xử với cô gái nào cũng như nhau, thì nó vẫn sẽ khổ tâm như cũ. Huống hồ nay Nguyên Kỳ đã có người trong lòng. Sau này hắn đăng cơ làm hoàng đế, lúc đó hậu cung cũng ba nghìn mỹ nhân, người không có hậu thuẫn như Lâm Thiện Nhã nhất định không được làm hoàng hậu. Còn nếu muốn tranh sủng ái với Mộ Dung Ca thì không thực tế.

Vốn dĩ, nếu Thiện Nhã rời đi đúng lúc, sẽ được bình an suốt đời.

“Ca, muội đã nói sẽ không dễ dàng từ bỏ. Trên đời này chẳng có gã đàn ông nào có thể so sánh với Thái tử Hạ quốc.” – Lâm Thiện Nhã nhíu chặt mày, nét mặt lộ vẻ kiên quyết. Lâm Thiện Nhã nàng tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc giữa chừng như vậy. Trận tranh đấu này còn chưa tới hồi kết, nàng vẫn còn cơ hội!

Lâm Khinh Trần khẽ lắc đầu: “Lát nữa muội tới Phù Dung Các quỳ ở ngoài, đợi ngày mai khi Nguyên Kỳ tỉnh dậy thì tự mình nhận tội xin tha thứ.”

Gương mặt Lâm Thiện Nhã khẽ biến sắc. Nàng cắn răng, ánh mắt lạnh lẽo, hai bàn tay nắm chặt: “Ca, cảm ơn huynh.”

Chỉ có tự thú tội mới có thể dập tắt cơn giận của Nguyên Kỳ, bù đắp những sai lầm gây ra đêm nay. Hiện giờ nàng có thân phận Thái tử phi làm lá chắn, đương kim Hoàng thượng dù mắc trọng bệnh nhưng cũng có thể nắm rõ nhiều chuyện. Quả nhiên ca ca tỉnh táo thông minh hơn người.

“Sau khi ta rời đi, muội… tự giải quyết ổn thỏa đi.” – Lâm Khinh Trần nhìn thoáng qua muội muội của mình đầy thâm ý, y chỉ đành thở dài.

“Ca…”

“Bảo Xảo Vân thay y phục cho muội, y phục muội mặc trên người quá mức diễm lệ.” – Lâm Khinh Trần nhìn y phục và trang sức trên người Thiện Nhã, hai hàng chân mày vừa giãn ra lại nhăn vào. Lâm Thiện Nhã gật đầu, Xảo Vân cũng trúng ‘Giao cảnh hoan’, vừa uống giải dược đang nghỉ trong phòng. Nếu không chuẩn bị đường lui từ trước, tình hình tối nay thật không tài nào tưởng tượng nổi.

“Vâng.”

Trên đường đi Tề quốc, bên trong lều vải.

Triệu Tử Duy đang ngủ say, trong đầu bỗng xoẹt qua một tia sáng, khiến trái tim y bỗng nhiên đau đớn khôn xiết! Y mở trừng mắt, ngồi bật dậy. Đôi mắt đã không còn chút buồn ngủ, trái tim đau đớn khiến y hoảng hốt.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đột nhiên lại cảm thấy sợ hãi như thế?

Y nhíu chặt mày, khoác thêm áo choàng đứng dậy bước ra ngoài.

Trong bóng đêm dày đặc, chỉ có ánh trăng rằm chiếu sáng trên bầu trời và một vài vì sao lấp ló. Trái tim vẫn còn đau đớn, cảm giác sợ hãi vẫn chưa tan. Y nhìn về hướng Bắc, còn mười ngày nữa là trở về Tề quốc, sau đó lại khởi hành đi Hạ quốc. Mấy tháng qua tựa như một giấc mộng.

Bây giờ nàng có khỏe không? Có nhớ kỹ lời hứa của y không? Khi y đến Hạ quốc, chắc chắn sẽ đưa nàng đi.

Còn về Nguyên Kỳ. Chung quy hai người bọn họ vẫn là đối thủ của nhau. Chắc chắn không bao lâu sau Tề quốc và Hạ quốc sẽ quyết chiến một trận! Tốt nhất Nguyên Kỳ đừng có làm tổn thương nàng.

Y nhíu mày dời mắt về phía Hạ quốc, rốt cuộc nỗi đau đớn này xuất phát từ đâu? Xoay người chuẩn bị bước vào lều nghỉ ngơi, khi thu hồi tầm mắt bỗng bắt gặp Triệu Tử Tẫn đứng bên ngoài lều.

Triệu Tử Tẫn vẫn còn trẻ, hiện giờ mới mười ba, gương mặt tuấn mỹ, môi hồng răng trắng. Vốn dĩ hắn có thể sống suốt đời an nhàn tại Nguyên quốc, nhưng trớ trêu thay, hắn lại phải một mình xông vào hang hùm liều mạng để đánh một canh bạc. Hắn nhìn khu rừng rậm u ám phía trước, sắc mặt âm trầm, giữa hàng lông mày ẩn chứa vẻ u sầu. Triệu Tử Duy nhíu mày, xoay người bước vào lều vải.

Gió lạnh thấu xương, lá cây xào xạc bay. Tử Tẫn cau mày, ngày về đến Tề quốc không còn xa, đến nơi hắn phải mau chóng gây dựng thế lực, nếu không sau khi Triệu Tử Duy trở về từ Hạ quốc, hắn sẽ bị y lột da rút gân!

Hắn không thể ngồi chờ chết như thế, vai còn gánh mối thù giết mẹ, tay còn nắm giữ tính mạng của mình, hắn nhất định phải có chỗ đứng trong Tề quốc, mà phải là chỗ đứng cao nhất!

Ánh mắt lạnh lẽo lướt qua bốn phía, ước chừng có mười vạn binh mã. Binh sĩ Tề quốc cường tráng thiện chiến, mấy năm qua ít có địch thủ, tất cả đều do Triệu Tử Duy gây dựng nên, trong thời gian ngắn ngủi đã đưa Tề quốc trở thành cường quốc thứ hai chỉ đứng sau Hạ quốc. Triệu Tử Duy là người khó đối phó, tỷ và Mộ Dung tể tướng đều từng nói, chỉ cần nắm được nhược điểm của y, thì sẽ đánh bại y hoàn toàn!

Hắn híp mắt, sắc mặt ngẩn ngơ, nhược điểm của Triệu Tử Duy ư?

—–bamholyland.com——

Phủ Thái tử Tề quốc.

Lương Hân Hân mất ngủ cả đêm, ưu phiền vì chuyện mà ban ngày Lâm Thanh Nhã nói qua với nàng. Nàng ta nói, Triệu Tử Duy động tâm với một tỳ nữ. Tỳ nữ kia tên Mộ Dung Ca, đã từng theo hầu y, ở Phong quốc nàng chưa từng chú ý đến cô ta, chỉ nghe loáng thoáng được vài chuyện trong quá khứ. Vì liên lụy bởi chuyện của phụ thân, nên cô ta bị Khánh vương Nguyên quốc vứt bỏ, phế thành ca kĩ, gặp cơ hội liền chủ động hiến thân cho Triệu Tử Duy.

Chắc chắn với bất kỳ người nào, sự tồn tại của Mộ Dung Ca cũng giống như đám cơ thiếp của y, chẳng ai thèm để ý. Thật không ngờ, Triệu Tử Duy lại thích cô ta. Nhưng như thế nàng lại cảm thấy có chút thoải mái. Y không phải là người vô tình, mà chỉ vô tình với nàng mà thôi.

“Nếu thiếp đã không oán không hận theo chàng, thì thiếp cũng chẳng cầu xin gì nhiều, liệu có một ngày thiếp sẽ yên lặng mà tiến vào lòng chàng không? Lương Hân Hân thiếp là lá ngọc cành vàng, là công chúa cưng của phụ hoàng và mẫu hậu, tất cả đều a dua nịnh hót thiếp, nhưng hề có ai khiến thiếp khắc cốt ghi tâm như chàng. Suốt đời không hối hận.”

Nàng đứng dậy bước tới cửa sổ, nhìn khung cảnh lờ mờ phía xa, tự lẩm bẩm.

Dứt lời, nàng khẽ nhíu mày, hôm nay Lâm Thanh Nhã nhắc tới chuyện của MDC là có ý gì? Cho dù nàng ở trong hoàng cung Lương quốc, được phụ hoàng mẫu hậu che chở, tâm tư đơn thuần, nhưng không có nghĩa là nàng ngu ngốc. Rõ ràng nàng nhìn thấy, trong mắt Lâm Thanh Nhã lóe lên sát ý.

Có lẽ một số chuyện không đơn giản như tưởng tượng, nàng không thể bị đánh lạc hướng.

—-bamholyland.com—–

Hôm sau, sắc trời u ám, mây đen dày đặc, mưa phùn giăng giăng.

Cả đêm điên cuồng mê loạn, hoan ái nồng nhiệt.

Trong phòng hỗn loạn, bầu không khí tràn ngập mùi dục tình.

Mộ Dung Ca dần dần tỉnh lại, nhìn khung cảnh lạ lẫm, cô hoảng hốt mê man. Đây là nơi nào?

Đầu óc đau nhức khôn cùng, cảnh tượng khiến người ta đỏ mặt tràn vào. Cô nhíu chặt mày, nhắm mắt lại. Tối hôm qua, cô trúng ‘Giao cảnh hoan’, mất đi lý trí cùng Nguyên Kỳ trầm luân một đêm, toàn bộ sự việc phát sinh dần hiện rõ trong đầu cho cô biết, đêm qua bọn họ điên cuồng như thế nào!

Cô cúi đầu nhìn cả người không mảnh vải che thân, trước ngực xuất hiện một cánh tay xấu xa đang ôm chặt nơi mềm mại của cô, cả hai người nằm rất gần nhau. Hắn ôm chặt cô, khiến cô không tài nào cử động nổi. Tình huống này, cho dù cô tỉnh lại, bình tĩnh đón nhận, nhưng cũng khó tránh khỏi có chút đỏ mặt!

Cô giãy dụa muốn thoát khỏi lồng ngực hắn, nhưng vừa khẽ động, cảm giác đau đớn lan ra từ giữa đùi, ngay cả thắt lưng cũng như bị gãy nát vậy. Bấy giờ cô mới phát hiện ra, trên người mình đầy những vết hồng của nụ hôn để lại. Trong đầu cô chợt xuất hiện hình ảnh, đôi môi đỏ thẫm ấm áp của hắn, lướt qua từng chỗ trên cơ thể cô.

Cô khẽ nhíu mày, chuyện tối hôm qua chỉ là ngoài ý muốn. Nghĩ thế, cô lập tức cố gắng thoát khỏi vòng tay kìm kẹp của hắn.

“Mộ Dung Ca.” Phía sau truyền tới giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn.

Chắc hẳn hắn đã tỉnh lại từ sớm? Quay lưng về phía hắn, cô gật đầu đáp: “Vâng.” Khi đáp lại, dáng vẻ cô không chút ngượng ngùng, nhìn đống quần áo dưới đất, y phục của cô màu tím nhạt, còn của hắn là màu đen. Đôi mắt cô lóe lên, cô đứng dậy nhặt quần áo, bình tĩnh mặc từng chiếc một, nhưng đôi bàn tay lại khẽ run.

“Sau này hãy ở cạnh bổn cung. Bổn cung sẽ phong nàng làm Trắc phi. Qua thọ yến của phụ hoàng, lập tức cử hành hôn lễ.” – Hắn vẫn nằm trên giường như cũ, tư thế ưu nhã đầy mị hoặc, hắn chỉ đắp một chiếc chăn mỏng ngang eo, lộ ra thân thể tráng kiện hoàn mỹ, đôi mắt đen thẳm nhìn cô đầy dịu dàng.

Nghe thấy thế, bàn tay Mộ Dung Ca run lẩy bẩy, sắc mặt vốn tái nhợt vì một đêm điên cuồng nay lại trắng bệch. Cô chậm rãi đi qua tấm rèm sa, bước tới mở cửa sổ. Không khí trong lành mang theo hơi nước phả vào mặt, xua bớt đi mùi hương hoan ái đêm qua của cô và hắn.

Đôi mắt hắn sâu thẳm nhìn từng động tác của cô, hô hấp bỗng nhiên ngưng trệ.

Cô híp mắt phóng tầm mắt ra bên ngoài, cơn mưa phùn dày đặc như muốn hòa đất trời làm một. Cách đó không xa, có một nữ tử dung mạo tuyệt sắc quỳ ở trước cửa Phù Dung các, mặc cho nước mưa ngấm vào người. Đôi mắt cô nhất thời ánh lên một tia lạnh lùng độc ác.

Lâm Thiện Nhã, được lắm! May mà đêm qua, cô được Nguyên Kỳ cứu, không phải tùy tiện giao hoan với gã đàn ông nào. Chắc hẳn đây là điều nàng ta không thể ngờ tới?

Cô thu hồi tầm mắt, xuyên qua tấm rèm mỏng, nhìn người đàn ông đã cùng mình thân mật đêm qua, cô cố gắng bình tĩnh nói: “Thái tử, hẹn ước ba năm thiếp chưa từng quên.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.