Thiếp Cư Noãn Các

Chương 29



Nhạc Thiên Vũ trở lại Noãn Các, nhìn Tiêu Lăng cùng Vân Tùng ở bên nhau thật sự náo nhiệt, thỉnh thoảng truyền đến thanh âm vui vẻ.

“Lăng nhi”, Nhạc Thiên Vũ tiến tới cười nói: “Các ngươi đang đàm luận chuyện gì cao hứng vậy ?”

“Vương gia”, Vân Tùng thu hồi ý cười, khom người đứng lên.

Nhớ tới lời khuyên của Mạc Đồng, Nhạc Thiên Vũ hơi nhăn mày, cao thấp đánh giá Vân Tùng, rồi cười cười : “Tùng nhi, ngươi tạm đi xuống, ta muốn cùng Lăng nhi nói chuyện.”Vân Tùng có chút sợ hãi khi thấy Nhạc Thiên Vũ, hiện giờ tựa như nghe được lệnh ân xá, nhanh chân rời đi. Tiêu Lăng nhìn Vân Tùng đi xa liền hỏi: “Ca ca sao lại nhìn hắn như vậy?”, Y từ nhỏ đến lớn đều ở bên Nhạc Thiên Vũ , thập phần hiểu biết ánh mắt ra vẻ vô sự nhưng trong lòng chất chứa hiềm nghi kia.

“Cẩn thận Vân Tùng một chút”, Nhạc Thiên Vũ thấp giọng nói, “Ta sẽ điều tra chi tiết hắn.”

“Hắn. . . có vấn đề gì sao?”

“Bây giờ còn chưa biết, chờ ta điều tra rõ đã”, rồi kéo tay Tiêu Lăng : “Lăng nhi có muốn cùng ca ca đến hậu sơn thưởng ngoạn không?”

“Hậu sơn?”, Tiêu Lăng cười, “Thật hay, ta cũng định đi.”

Hai người liền đi tới Đoạn Vân Sơn phía sau Noãn Các, có một con đường nhỏ thông lên đỉnh núi.

“Ca ca, ngươi dám cùng Lăng nhi đua xem ai đến đỉnh trước không?”

“Đua với ngươi? Nghĩ kĩ chưa a?”

“Ta so với ngươi trẻ hơn mười tuổi, ngươi nhất định không thắng được ta.”

“Hảo, ta sẽ cho ngươi thua tâm phục khẩu phục”, Nhạc Thiên Vũ nói xong liền khởi vận khinh công, Tiêu Lăng cũng không yếu thế, vận công đua theo.

Thoáng chốc lên đến đỉnh núi, hai người cơ hồ đồng thời cùng chạm chân, đều mệt đến mức thở dốc. Dưới chân núi là dòng trường giang cuồn cuộn, thấp thoáng mấy chiếc thuyền nhỏ trôi nổi phiêu động. Đợi đến khi ổn định nhịp thở, Tiêu Lăng liền nắm tay Nhạc Thiên Vũ đến bên vách đá:

“Ca ca, nơi này phong cảnh thật đẹp, lúc ngươi đi vắng, có thể để ta một mình lên đây không?”

“Không thể”, Nhạc Thiên Vũ cười , “Đừng thừa dịp tâm tình ta thoải mái mà được đằng chân lân đằng đầu.”

“Ta. . . ở chỗ này đã gần một năm”, Tiêu Lăng cúi đầu, không dám nhìn hắn, thì thào nói: “Ta. . . bỏ đi duy nhất một lần, ngươi liền muốn giám thị ta cả đời sao?”

Nhạc Thiên Vũ phật ý, hất tay Tiêu Lăng ra, quay mặt nhìn về hướng chóp núi.

” Lăng nhi đang hỏi mà, ngươi nói đi”,Tiêu Lăng run giọng tiếp lời: “Ca ca, Lăng nhi sẽ không trốn chạy, ngươi để ta xuất môn được không? Ta đi đâu đều nói cho ngươi, ngươi muốn ta khi nào trở về, ta sẽ nhất mực tuân thủ, nếu chậm, ngươi liền đánh ta, được không?”

Nhạc Thiên Vũ quay phắt đầu lại, thần tình nồng đậm giận dữ: ” Tường viện nơi đây ngăn ngươi được sao? Muốn đi đâu tùy ngươi. Ta sợ ngươi bỏ đi sao ? Ngươi muốn đi liền đi luôn đi. Ngươi nghĩ ngươi còn hiếm lạ với ai ! “

“Ca ca. . . ” Tiêu Lăng sụp xuống đất, vùi đầu khóc.

Nhạc Thiên Vũ không để ý đến y, quay người hướng xuống chân núi.

“Ca ca”, Tiêu Lăng khóc gọi hắn: “Ngươi cho Lăng nhi ra ngoài được không? Ta thà làm nô tài còn hơn làm thê thiếp cả đời chịu giam hãm.”

“Ngươi không muốn, nhưng có hàng vạn kẻ muốn!” Nhạc Thiên Vũ nói xong, một mạch hạ sơn.

Tiêu Lăng đơn độc ngồi đấy, đêm đen buông xuống, y đành trở về Noãn Trần Cư, vừa đẩy cửa liền thấy Nhạc Thiên Vũ thân trên xích lõa, sầm mặt ngồi bên giường. Tiêu Lăng không dám bước vào, đứng ở cửa vô lực nói: “Ca ca, ta cầu ngươi, ngươi đừng đánh ta, cũng đừng hạ nhục ta, ta vừa rồi biết mình đã sai, ta không mong vậy nữa, ta sẽ mãi ở chỗ này đợi ngươi, đợi đến lúc chết, chỉ cần ngươi vui là được.”

“Ta thả ngươi đi, ngươi đi đi, không cần bám riết lấy ta hờn giận này nọ. Ta đã hiểu suy nghĩ của ngươi.”

“Không phải vậy. . . “, Tiêu Lăng đi đến trước mặt Nhạc Thiên Vũ, quỳ xuống: “Ca ca, kẻ sai là ta, ngươi cứ thao ta cho hả giận được không ? ” , nói xong liền đưa tay tới quần Nhạc Thiên Vũ .

“Cút ngay”, Nhạc Thiên Vũ không thèm nhìn tới y, khoác thêm áo, bước ra ngoài, ‘thình’ một tiếng sập cửa lại.

*********

Liên tiếp hơn mười ngày, Nhạc Thiên Vũ đều không quay về Noãn Các. Vân Tùng chứng kiến Tiêu Lăng mỗi ngày chờ đợi, lại mỗi ngày thất vọng, cả người tiều tụy rõ rệt, rất không đành lòng, mặ khác cũng âm thầm cảm thấy may mắn, tinh thần Tiêu Lăng sa sút như thế, thật sự là cơ hội tốt để hắn ra tay.

“Tiêu Lăng”, Vân Tùng cầm một khối điểm tâm đưa y, “Ăn một chút gì đi, nhìn ngươi một mực bỏ ăn, bộ dáng gầy đi rất nhiều so với lần đầu ta gặp ngươi.”

“Cám ơn”, Tiêu Lăng tiếp nhận điểm tâm, đưa tới bên môi, rồi khựng lại, cười khổ một tiếng: “Vân Tùng, ngươi vì cái gì muốn giết ta?”

“Ngươi. . . ngươi nói gì vậy?” Vân Tùng giật mình.

“Ngươi rốt cuộc là ai?”, Tiêu Lăng nhìn chăm chăm vào hắn, đem điểm tâm nghiền nát ném trên mặt đất, một con chim nhỏ hạ xuống mổ mấy phát, liền lăn ra chết.

Nhìn sắc mặt Vân Tùng chuyển từ đỏ hồng sang trắng bệch, Tiêu Lăng lên tiếng: “Ngươi không muốn nói, ta cũng không ép , ngươi là ai đối với ta không quan trọng, ngươi đi đi, đừng để ta lại thấy ngươi. Nếu ca ca ta biết ngươi làm như vậy, ngươi sẽ chết rất thảm.”

“Nhạc Thiên Vũ ?”, Vân Tùng cười nói: “Ngươi có biết hắn hiện tại khoái hoạt ở nơi nào không?”

“Ngươi. . . nói khoái hoạt. . .là có ý tứ gì?”

” Ngày hắn chuộc ta khỏi Phiêu Nam Các, hết thảy người ở đó đều nghe được thanh âm hoan hảo của hắn cùng Mạc Đồng. Ngươi biết Mạc Đồng không? Đó là một nam nhân rất đẹp, Nhạc Thiên Vũ không phải thích nam nhân sao? Tính ra, bọn họ ở bên nhau cũng đã vài ngày , ngươi một chút cũng không biết sao?”Vân Tùng nhìn nét mặt kinh ngạc mà đau thương của Tiêu Lăng, bên môi mang theo một tia cười khinh miệt .

“Hắn ở đâu? Nói cho ta biết”, Tiêu Lăng cao giọng hô to, “Hắn ở đâu?”

“Ngọc Lương Trai, ngoại ô Tây quận “.

Tiêu Lăng nghe xong, chạy ra khỏi Noãn Các, kỵ mã thẳng tiến ngoại ô Tây quận.

Tới bên ngoài ‘ Ngọc Lương Trai’, Tiêu Lăng liền thấy bảo mã của Nhạc Thiên Vũ cột trước đại môn. Y vòng qua cửa sau, nhảy vào bên trong, đi được vài bước, chợt từ gian phòng trước mặt truyền ra vô số thanh âm mà dù chết y cũng không muốn nghe thấy. . .

“A. . . A. . . Ách. . . Vương gia. . . Mau chút. . . Ta chịu không nổi “

“Mạc Đồng. . . Ngươi thật đẹp. . . Ta yêu ngươi chết mất. . . thật thích a. . . “

Giọng nói quen thuộc cứ như vậy vang lên, ở bên tai Tiêu Lăng không khác nào tiếng sấm . Y ngây người một lát, đưa tay đẩy cửa. Nhạc Thiên Vũ thấy Tiêu Lăng đứng ở cửa liền thất kinh, một lúc lâu sau cũng không có phản ứng, Mạc Đồng động tác nhanh hơn liền lấy chăn che khuất chính mình, thúc thúc Nhạc Thiên Vũ: “Vương gia, Vương gia. . . “

“Ngươi. . . “Tiêu Lăng không nhìn tới Mạc Đồng mà giận dữ trừng mắt với Nhạc Thiên Vũ, xoay người tung một cước, hai phiến cửa gỗ lập tức văng ra tạo thành một khoảng không.

Vừa thấy Tiêu Lăng quay lưng chạy đi, Nhạc Thiên Vũ kinh hãi gọi theo: “Lăng nhi, Lăng nhi”. Nhạc Thiên Vũ thiếu chút nữa lõa thể chạy khỏi cửa, chân tay luống cuống mặc lại quần áo, kỵ mã bám gót Tiêu Lăng.

Tiêu Lăng đầu óc trống rỗng, nương theo ngựa về tới Noãn Các, đi vào Noãn Trần Cư mới ý thức được, chính mình như thế nào lại trở lại đây ? Vừa quay lưng muốn bỏ đi, Nhạc Thiên Vũ đã đuổi kịp tiến vào, hắn ôm lấy Tiêu Lăng cả người đang phát run: “Lăng nhi, Lăng nhi. . . Ca ca không bao giờ … làm vậy nữa . . . Ngươi tha thứ cho ca ca. . . tha thứ cho ca ca. . . “

“Ngươi cút ngay”, Tiêu Lăng đẩy hắn ra, một quyền đánh tới. Nhạc Thiên Vũ té ngửa trên mặt đất, huyết tinh từ khóe miệng chảy xuống. Giờ khắc này, hai người đều ngây ngẩn, Tiêu Lăng nhìn nắm tay của mình. Nhạc Thiên Vũ lau đi vết máu trên khóe môi, quát : “Ngươi dám đánh ta sao?”, nói rồi đứng dậy, lửa giận trong mắt càng ngày càng thịnh.

Tiêu Lăng chưa từng nghĩ chính mình lại động thủ với hắn, bất quá trong lòng y không hề e sợ, quay đầu bước nhanh về hướng đại môn Noãn Các.

“Người đâu, ngăn hắn lại!”

Thủ vệ nghe lệnh Nhạc Thiên Vũ, cầm binh khí nhắm tới Tiêu Lăng, nhưng những họ vốn không phải là đối thủ của Tiêu Lăng, trong lòng uất hận, Tiêu Lăng xuống tay cũng không cân nhắc nặng nhẹ.

Nhạc Thiên Vũ không muốn động thủ cùng y, nhìn Tiêu Lăng càng đánh càng rời xa, liền chạy tới, ngăn phía trước Tiêu Lăng. Tiêu Lăng một chưởng đánh ra, Nhạc Thiên Vũ cũng không né, nội lực Tiêu Lăng ngưng tụ trên chưởng, bất giác sợ đả thương Nhạc Thiên Vũ, gấp gáp thu tay lại khiến chính mình nhận lấy nội thương. Nhạc Thiên Vũ tiến đến, tức tốc điểm huyệt đạo của y. Tiêu Lăng ngã xuống đất, trợn mắt nhìn hắn, tức giận không nói lên lời.

“Lấy thạch tỏa ( khóa đá) mang tới Noãn Trần Cư cho ta.”

“Tuân mệnh”.

Nhạc Thiên Vũ vác thốc Tiêu Lăng lên, mang vào Noãn Trần Cư, quăng mạnh xuống nền. Bên giường đã bày sẵn thạch tỏa mấy trăm cân do thủ vệ đưa đến, thạch tỏa vốn là những khối đá thô được nối cùng thiết liên (xích sắt).

“Buông ra!”Tiêu Lăng gầm lên.

“Tiểu nô tài, ngươi dám đánh ta”, Nhạc Thiên Vũ đá lên người Tiêu Lăng mấy phát rồi lột sạch y phục trên thân y, dùng thiết liên kháp lên cổ cùng tứ chi Tiêu Lăng, khóa vào bên giường.

Tiêu Lăng ánh mắt tựa như nhỏ huyết, nghẹn ngào nói: “Nhạc Thiên Vũ, ngươi là đồ hỗn đản, thả ta ra.”

“Ta sẽ không thả, ngươi đã gả cho ta, dù ta có thế nào, ngươi đều phải nhịn. Chừng nào ngươi biết phục tùng , chừng đó ta sẽ giải huyệt đạo cho ngươi”, Nhạc Thiên Vũ có chút ngập ngừng tiếp lời: “Ta. . . chỉ là có chút tùy hứng. . . chỉ một lần thôi, về sau ta sẽ không. . . như vậy nữa.”

“Nhạc Thiên Vũ , ngươi là đồ khốn khiếp!”

“Ngươi còn dám mắng ta”, Nhạc Thiên Vũ thoát quần, lật sấp Tiêu Lăng đặt trên thạch tỏa, tách chân y sang hai bên. . . Tiêu Lăng hứng chịu từng đợt trừu tống của Nhạc Thiên Vũ, huyệt đạo đã bị phong, chỉ có thể một mực lắc đầu: “Buông ra, hỗn đản, ngươi buông ra”. Tiêu Lăng dùng đầu đập vào thạch tỏa, huyết tinh chảy xuống hai gò má.

“Lăng nhi, Lăng nhi. . . ngươi đừng vậy. . . Ta liền buông ngươi ra. . . ta buông ngươi ra ngay đây “, Nhạc Thiên Vũ giải huyệt cho Tiêu Lăng.

“Còn thạch tỏa, mau gỡ bỏ cho ta!”

“Ta không thể tháo xuống, làm vậy ngươi chắc chắn sẽ bỏ ta mà đi “. Nhạc Thiên Vũ vòng tay ôm lấy Tiêu Lăng, dỗ dành y: “Lăng nhi, ta chẳng phải đã nói về sau sẽ không như vậy nữa, ngươi đừng giận được không?”

“Cút”, Tiêu Lăng hất hắn văng ra, xoay tay cho hắn một quyền. Một quyền này lập tức chọc giận Nhạc Thiên Vũ , hắn đưa tay ghìm chặt mặt Tiêu Lăng, mắng: “Tiểu hỗn đản, ta cho ngươi chút thể diện, ngươi cũng không cần sao? Ta thượng người khác thì sao? Ta đường đường là Tây quận Vương gia, bao người đón đợi. Ta thật lòng yêu ngươi mới giữ ngươi bên mình, ngươi còn không biết tốt xấu dám đánh ta, hành vi phạm thượng này có đánh chết ngươi cũng đáng”

“Ngươi yêu ta, ngươi còn nói ngươi yêu ta? Ngươi cao hứng liền thượng ta, mất hứng liền đánh ta, ta ở trong lòng ngươi là cái gì, là cái gì?” Tiêu Lăng đem nước mắt nuốt vào trong, lớn tiếng thét: “Ngươi nói rất đúng, là ta phạm thượng, ngươi lăng nhục ta, ta chỉ có thể chịu , ngươi đánh chết ta, ta cũng không thể nói được gì ! Ta, Tiêu Lăng, không phải thê tử của ngươi, không phải nam thiếp của ngươi, ta bất quá chỉ là nô tài của ngươi, là một con chó mà Tây quận Vương gia ngươi thu dưỡng. Ngươi còn tưởng ngươi yêu ta. . . Nhạc Thiên Vũ . . . ngươi không phải người. . . ngươi là đồ súc sinh. . . Ngươi buông ta ra. . . Buông ra.”

“Đúng, ngươi chính là nô tài của ta, nếu ta không nhìn đến ngươi, ngươi đã sớm đã chết con mẹ nó rồi”, Nhạc Thiên Vũ đầu óc hỗn loạn, nói năng chẳng còn cân nhắc , “Ta lăng nhục ngươi thì sao? Ta không cho, ngươi sẽ không được phép làm, thứ gì ta cho, ngươi cũng đừng mơ tưởng chối bỏ!”

“Người đâu”, Nhạc Thiên Vũ quát thủ vệ trước cửa: “Tìm Mạc Đồng đến cho ta, bổn vương phải nạp hắn làm thiếp.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.