Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 67: Trước tuyển thiên tài chiến



Những ngày sau đó, tiếp nối trận so tài của Phương Triết cùng hai vị thách đấu đến từ Dương gia và Đao Môn. Tất cả võ sinh, kiếm khách, đao khách khắp ba nước sôi trào lên. Bọn họ dự tính qua năm sau mới bắt đầu thách đấu, nhưng tình thế danh tiếng Phương Triết bạo phát, khiến bọn họ không thể ngồi yên.

Bọn họ nhanh chóng đăng ký thách đấu với các thiên tài khắp nơi.

Phía Thanh Lương Quốc cũng sôi sục không khí thách đấu. Trong đó nổi bật nhất là Bạch gia có Bạch Văn Sơn chỉ sử dụng một chiêu có thể bại địch nhân đến khiêu chiến. Trần gia có Trần Nhất Phàm danh tiếng cũng không kém phần Bạch Văn Sơn, hắn sử dụng quyền sáo ra tay vô cùng độc đoán, võ kỹ vô cùng bạo liệt, lợi hại. Cuối cùng là Liễu gia, Liễu Ngọc Nga sử dụng Âm Sát Công, điệp khúc có thể vô tung vô ảnh gây sát thương cực kỳ lớn. Vị tiểu thư Liễu gia cũng chưa từng để địch nhân sử dụng đến chiêu thứ hai.

Thời gian Tuyển Thiên Tài Chiến còn lâu nên ngoài ba vị trí đầu, những vị trí còn lại trong mười người bị thách đấu không ngừng thay đổi cho các vị thiên tài nổi bật hơn. Vì thế việc chuẩn bị cho Tuyển Thiên Tài Chiến ở Thanh Lương Quốc diễn ra vô cùng náo nhiệt.

Về phía Xiêm La hay còn gọi là Xiêm Lợi, một quốc gia nhỏ, cằn cỗi, nên nhân tài không nhiều. Bọn họ không có nhiều nhân tài, không có nghĩa là không có người tham gia Tuyển Thiên Tài Chiến. Bọn họ vẫn phái mười người tham gia. Trong đó nổi bật nhất cũng chỉ có hai nhà có võ kỹ tổ truyền là Kim gia và Thạch gia. Kim gia có Kim Vô Lại được mệnh danh là quyền vương trăm năm trở lại, quyền kỹ cực kỳ lợi hại. Một quyền có thể đập nát một ngọn núi. Còn Thạch gia có Thạch Trung được mệnh danh là Đao Vương, thân vác đại đao hai trăm cân vô cùng bá đạo.

Đối với Xiêm Lợi, quyền cước vô cùng nổi tiếng, nhưng giờ đây đao pháp cũng đã vượt lên ngang bằng. Số người thách đấu ở Xiêm Lợi không nhiều, một phần vì Xiêm Lợi vẫn còn ảnh hưởng bộ lạc. Nên chỉ cần người có danh tiếng vững mạnh, là đứng đầu thì được người người ngưỡng mộ. Bọn họ liền được đề cử. Mười thành viên tham gia Tuyển Thiên Tài Chiến của bọn họ, thường được định sẵn và ít theo thông lệ thách đấu.

Lúc này, Phương Triết nhàn nhã ở hoa viên Yến Vân gia trang.

Trước đó một canh giờ, hắn cũng vừa tiếp một gã say rượu, hắn giới thiệu là Túy Quyền Vương Đại Ngưu. Hắn xuất hiện với bộ dạng say mèm, ra tay loạng choạng chưa kịp đánh đấm gì đã ngã lăn ra ngủ. Có thể vì không tìm ra điểm yếu của Phương Triết, nên gã giả vờ ngủ để người Phương gia đưa ra bên ngoài cho khỏi mất mặt.

Trong cuộc sống, vẫn luôn có một vài người thú vị như vậy.

Bên cạnh Phương Triết Lúc này có đầy đủ cha mẹ, Ngô Như Ngọc và Tiểu Hắc. Cả gia đình ngồi ăn bánh, thưởng thức trà đạo vô cùng ấm cúng. Bọn họ lâu lâu có một ngày như vậy, bởi vì Ngô Như Ngọc hôm nay không có đến Thái Học Viện đi học.

Lúc này, Phương Long bên ngoài đi vào, dẫn thêm một vị lão nhân râu tóc bạc phơ, dáng người chỉ đứng ngang vai hắn.

Phương Triết nhìn bên ngoài lão nhân gia không tầm thường, nên nhanh chóng đứng dậy thi lễ. Cha mẹ hắn cũng đứng dậy chào hỏi đối với khách nhân lạ mặt này.

Lão giả mỉm cười, vô cùng nhã nhặn.

Phương Long vội giới thiệu “Đây là sư phụ tiểu nhân Nhạn Tam Thiên, trưởng giáo Du Vân Nam Tiên Cư!”

Phương Trung Kiên nghe đến danh tự trưởng giáo, liền khom người chắp tay nói “Lần đầu gặp trưởng môn nhân của Vân Du Nam Tiên Cư, Phương mỗ vô cùng vinh hạnh!”

Lão cũng niềm nở chắp tay lại nói “Không dám, chỉ là một môn phái nhỏ, không đáng nhắc tới!”

Lão nhìn sang Phương Triết sau đó nói “Cho hỏi, thiếu niên này là Phương Triết?”

Phương Triết đứng ra chắp tay nói “Đệ tử Phương Triết, kính lão trưởng môn đã lâu!”

Phương Triết xưng hô là đệ tử, vì cũng đã lĩnh hội qua hai bộ kiếm pháp của Vân Du Nam Tiên Cư. Hắn cũng xem như chưa bái sư vẫn là một nửa đệ tử Vân Du Nam Tiên Cư. Hắn xưng hô đệ tử vẫn xem là bình thường.

Lão cười thích thú khi Phương Triết tự nhận mình là đệ tử bản giáo. Lão ngồi xuống, sau đó mới nói “Lần này lão đến viếng thăm, là vì ngưỡng mộ danh tiếng của Phương công tử đã lâu. Cũng nhờ Phương công tử mà danh tiếng Vân Du Nam Tiên Cư được mọi người biết đến. Môn phái cũng có thêm nhiều đệ tử đến nhập môn!”

Phương Trung Kiên nghe lão nói vậy, liền tiếp lời lão “Chuyện này tiểu nhi chưa được phép của chưởng giáo đã học kiếm pháp bổn môn, đã là chuyện vô cùng sai, trưởng giáo không cần phải khách khí!”

Lão trưởng môn cười nói “Vì tổ sư đã truyền đạt lại, kiếm pháp dành cho người hữu duyên, dù không thuộc môn phái vẫn có thể học được. Xem như là di nguyện của tổ sư không sai biệt lắm. Lần này cũng may có Phương Long nhận ra bản lĩnh của Phương công tử, nếu không kiếm pháp của bổn môn không được vang danh như hiện tại rồi”

Lão nói xong, liền lấy ra hai quyển kiếm pháp. Lão nói “Đây chính là hạ quyển của Phong Mạn Kiếm và Vân Du Tiên Kiếm Quyết. Hai quyển trước là thượng quyển, cần kết hợp với hạ quyển mới có thể đạt được viên mãn!”

Phương Triết đứng dậy, hai tay nhận lấy. Hắn nhanh tay lật ra vài trang của Phong Mạn Kiếm, hai mắt sáng lên. Hắn lại tiếp tục lật tiếp Vân Du Tiên Kiếm Quyết liếc sơ, quả thật như hắn suy đoán. Hai quyển hạ này, hắn … đã học qua, mà là tự suy luận ra để tạo ra hai thức mới của Phong Mạn Kiếm, và năm thức của Vân Du Tiên Kiếm Quyết.

Hắn mỉm cười, hướng lão trưởng môn nói “Trước đệ tử múa vài đường kiếm cho trưởng giáo xem thử!”

Phương Triết nói xong, Phương Long hiểu ý, ném cho hắn thanh kiếm. Phương Triết nhận lấy, đi thẳng ra ngoài sân rộng bắt đầu thi triển hai thức của Phong Mạn Kiếm, sau đó là năm thức của Vân Du Tiên Kiếm Quyết.

Lão trưởng giáo lúc này hai mắt mở to ra, không rời mắt quan sát. Đây chính là tuyệt kỹ của bổn môn. Trong thư tịch để lại miêu tả sư tổ đã từng luyện đến xuất quỷ nhập thần, thần quỷ khó dò. Hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy tận mắt, lão hầu như thấy sư tổ đang múa kiếm. Đây chính là cơ duyên to lớn đối với lão.

Lão run rẩy nói “Thiên tài, đúng là thiên tài a. Vân Du Nam Tiên Cư tích bao nhiêu công đức, mới gặp được một thiếu niên ngộ tính cao đến như vậy?”

Phương Triết thu kiếm đi vào tiểu viện. Hướng lão trưởng môn nói “Đệ tử múa có đúng như trong hạ quyển đề cặp không?”

Lão lắc đầu cảm thán “Hoàn toàn không sai biệt lắm! Cho hỏi Phương công tử bắt đầu luyện kiếm từ khi nào?”

Câu hỏi này làm khó hắn, hắn không dám nói dối trước mặt trưởng bối. Nên hắn im lặng, liếc sang Phương Long để hắn giải thích.

Phương Long chắp tay nói “Bẩm sư phụ, Phương thiếu gia chỉ mới luyện kiếm được vài ngày. Thiếu gia còn dạy đệ tử phóng xuất khí kình, tăng lên uy lực của kiếm chiêu!”

Lão nghe nhắc đến “khí kình” lão nhắm mắt lại minh tưởng. Lão dù sao cũng là cao nhân, chỉ cần một gợi ý nhỏ cũng khiến lão trầm tư. Sau khi minh tưởng xong, lão hai mắt tỏa sáng quang mang. Đây chính là ngộ ra được sự kì diệu của kiếm chiêu. Lão cả đời luyện kiếm, nhưng chưa từng nghĩ đến phóng xuất khí kình trong kiếm chiêu.

Lão lập tức hướng Phương Triết chắp tay nói “Cũng may có Phương công tử gợi ý, kiếm đạo của lão đã tăng lên được năm thành. Đã vượt qua cửu phẩm cấp tông sư rồi!”

Phương Triết không hiểu ý tứ lão chưởng giáo, lão thấy vậy chậm rãi giải thích “Lão đạo đứng ở bình cảnh trên dưới bốn mươi năm. Kiếm chiêu hầu như xuất thần nhập hóa, có thể nói là đỉnh phong cửu phẩm tông sư trong giang hồ. Cảm giác như là không thể nào khiến uy lực mạnh hơn được nữa, nhưng nhờ gợi ý của Phương công tử, lão đạo phóng xuất khí kình trong kiếm chiêu tạo ra một loại kiếm khí uy lực cực kỳ mạnh, có thể nói gấp mười lần trước kia. Cảnh giới tự động tăng lên ngoài cửu phẩm…”

Phương Trung Kiên bên cạnh nghe lão chưởng môn khen ngợi con trai, trong lòng âm thầm nở hoa. Hắn không ngờ, nhi tử hắn lại lợi hại đến mức này. Có thể giúp một cao nhân lĩnh ngộ và tăng cấp bậc, đây chính là vinh dự to lớn như thế nào. Càng nói, hắn càng thấy con trai hắn, bản lĩnh thật phi phàm.

Phương Triết tò mò nói “Vậy trên hàng cửu phẩm, là cấp bậc gì?”

Lão ngẫm nghĩ một hồi, không trả lời được câu hỏi này, nhưng lão vẫn nói “Cảnh giới đó lão đạo chưa nghe nhắc đến, nhưng lão cảm nhận, tăng phúc được hơn năm mươi năm tuổi thọ!”

Phương Triết “a” lên một tiếng, nói như vậy hắn mới vừa giúp lão chưởng môn một đại ân tình nha.

Hắn đứng dậy, chắp tay nói “Hai quyển hạ này, đệ tử có thể để Phương Long cùng Phương Hổ đại ca học tập được không?”

Lão lập tức nói “Đương nhiên, ân tình Phương công tử quá lớn. Chuyện gì cũng có thể ngoại lệ!”

Phương Hổ đứng sau lưng Phương Trung Kiên nghe vậy, liền bước lên trước khom người thi lễ một lần. Hắn nói “Đa tạ chưởng môn nhân cho đệ tử học hỏi!”

Lão gật đầu hài lòng, người lễ nghĩa đi đầu như vậy, nói lên là một người không tệ. Sau đó, lão từ biệt về Vân Du Nam Tiên Cư, chuyến đi này của lão hoàn toàn xứng đáng. Lúc đầu là muốn cho đối phương một món quà, không ngờ lão lại nhận thêm một món quà còn to lớn hơn. Về sau Vân Du Nam Tiên Cư, danh tiếng hưng thịnh đã định.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.