Nghe tiểu thư của Phương gia, Phương Tuyết nghi ngờ, Phương gia, đám người của Cửu Băng Cung, các gia chủ, chưởng môn của Xích sơn đều tỉnh táo lại. Đúng vậy, thanh niên tóc đen này thật là Đại La Thiên Tôn sao? Có phải là thanh niên tóc đỏ trưởng lão của Vạn Cổ giáo, Đỗ Phong Hải đã nhìn lầm không?
Thanh niên tóc đỏ trưởng lão của Vạn Cổ giáo, Đỗ Phong Hải nghe tiểu thư của Phương gia, Phương Tuyết chế giễu, nghi ngờ Long Kình Thiên thì sợ hãi rụt cổ.
Thanh niên tóc đỏ trưởng lão của Vạn Cổ giáo, Đỗ Phong Hải liên tục dập đầu với Long Kình Thiên, nói:
– Đại La Thiên Tôn tha mạng! Đại La Thiên Tôn, chuyện này không liên quan tới ta, ta chỉ đi ngang qua Cửu Băng Cung, bị lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân, Phạm Song mạnh mẽ kéo qua, xin Đại La Thiên Tôn tha mạng!
Đám người vốn nghi ngờ thấy thanh niên tóc đỏ trưởng lão của Vạn Cổ giáo, Đỗ Phong Hải sợ vỡ mật, liên tục dập đầu, trán chảy máu ròng ròng thì biến sắc mặt.
Tiểu thư của Phương gia, Phương Tuyết thấy thế, nhịn không được mở miệng nói:
– Đỗ Phong Hải tiền bối, có phải là ngươi nhận sai người? Tiểu tử này làm sao là cái gì Đại La Thiên Tôn!
Tiểu thư của Phương gia, Phương Tuyết vẫn không tin Long Kình Thiên chính là Đại La Thiên Tôn làm cho chúng đế vương đại phái nghe tin đã sợ mất mật trong tin đồn Tiên giới.
– Câm mồm!
Thanh niên tóc đỏ trưởng lão của Vạn Cổ giáo, Đỗ Phong Hải thấy tiểu thư của Phương gia, Phương Tuyết còn dám nghi ngờ Long Kình Thiên, vừa vội vừa giận tức giận quát:
– Phạm Song, nếu môn hạ đệ tử của ngươi còn dám bất kính với Đại La Thiên Tôn thì đừng trách ta không nói tình cảm!
Lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân thấy biểu tình sốt ruột tức giận của thanh niên tóc đỏ trưởng lão của Vạn Cổ giáo, Đỗ Phong Hải, nhớ lại tình cảnh quái dị lúc trước thái thượng trưởng lão của Diệt Tinh Môn, Hoắc Cương liều lĩnh ‘che chở’ Long Kình Thiên.
Long Kình Thiên mở miệng hỏi:
– Trưởng lão của Vạn Cổ giáo?
Text được lấy tại Truyện FULL
Thanh niên tóc đỏ trưởng lão của Vạn Cổ giáo, Đỗ Phong Hải tim thít chặt, run giọng nói:
– Vâng thưa Đại La Thiên Tôn, ta là trưởng lão của Vạn Cổ giáo, Đỗ Phong Hải!
Long Kình Thiên nhìn nhìn vẻ mặt khẩn trương, hoảng sợ của thanh niên tóc đỏ trưởng lão của Vạn Cổ giáo, Đỗ Phong Hải.
Long Kình Thiên vẻ mặt lạnh nhạt nói:
– Ngươi đứng dậy đi.
Thanh niên tóc đỏ trưởng lão của Vạn Cổ giáo, Đỗ Phong Hải ngẩn ra, sắc mặt mừng rỡ, liên tục khấu tạ, thế này mới đứng lên, cung kính lùi sang bên, không dám lau máu trên trán.
Long Kình Thiên nhìn lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân quỳ rạp, lại nhìn tiểu thư của Phương gia, Phương Tuyết vẫn đứng thẳng. Tiểu thư của Phương gia, Phương Tuyết vẫn cười lạnh nhìn Long Kình Thiên, rõ ràng nàng vẫn chưa tin hắn chính là Đại La Thiên Tôn.
Cũng không trách tiểu thư của Phương gia, Phương Tuyết không tin tưởng, dù sao người mây chục năm trước không phải là Kim Tiên nữa là, vài chục sau đột nhiên biến thành Thiên Tôn, mặc cho ai đều khó mà tin được.
Long Kình Thiên mở miệng nói:
– Phạm Song!
Lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân run giọng đáp:
– Có!
Long Kình Thiên vẻ mặt lạnh lùng nói:
– Ta nghĩ tình ngươi không biết thân phận của ta, không giết các ngươi, mang theo người Cửu Băng Cung của ngươi cút đi!
Lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân liên tục dập đầu:
– Vâng, vâng tạ Đại La Thiên Tôn, tạ Đại La Thiên Tôn!
Thái thượng trưởng lão của Cửu Băng Cung, đám chưởng môn, thái thượng trưởng lão của Xích sơn, đám gia chủ, thái thượng trưởng lão cũng liên tục dập đầu.
Lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân thấy thanh niên tóc đỏ trưởng lão của Vạn Cổ giáo, Đỗ Phong Hải khẳng định đối phương là Đại La Thiên Tôn, lại nhớ tới lúc trước thái thượng trưởng lão của Diệt Tinh Môn, Hoắc Cương liều chết ‘che chở’ Long Kình Thiên, nghi ngờ trong lòng biến mất.
Nhưng tiểu thư của Phương gia, Phương Tuyết lạnh lùng cười:
– Không giết chúng ta? Làm cho chúng ta cút đi? Ta thấy ngươi rõ ràng là miệng cọp gan thỏ, sợ ra tay sau thì lộ thực lực cho nên mới khiến chúng ta đi?
Tiểu thư của Phương gia, Phương Tuyết mới dứt lời, bỗng từ người Long Kình Thiên phát ra khí thế như nước lũ kinh thiên động địa. Trời cao nháy mắt phong vân biến sắc, lôi minh điện thiểm, uy nhiếp khủng bố bao phủ phạm vi vạn ức dặm, linh hồn mọi người bị bị một tòa hỗn độn cự sơn ngăn chận, run lẩy bẩy.
Mới nãy tiểu thư của Phương gia, Phương Tuyết còn đứng vững giờ xụi lơ, dưới thân ẩm ướt. Thanh niên tóc đỏ trưởng lão của Vạn Cổ giáo, Đỗ Phong Hải mới đứng dậy cũng té xuống đất, vô cùng hoảng sợ.
– Đại La Thiên Tôn tha mạng, Đại La Thiên Tôn tha mạng!
Một chút nghi hoặc đọng lại trong lòng lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân đã biến mất, hoảng sợ cầu xin tha thứ, sợ tới mức toàn thân giống giật kinh phong run bần bật.
Đám gia chủ, thái thượng trưởng lão thì sợ đến líu lưỡi.
Khắp nơi là tiếng xin tha.
Long Kình Thiên lạnh nhạt nhìn tiểu thư của Phương gia, Phương Tuyết mềm oặt, thân dưới ướt đẫm, lại nhìn đám người lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân, thanh niên tóc đỏ Đỗ Phong Hải, thái thượng trưởng lão của Cửu Băng Cung liên tục hoảng sợ cầu xin tha thứ.
Long Kình Thiên nói:
– Các ngươi cút đi!
Lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân nghe vậy như sống sót sau tai nạn bàn, cùng đám người liên tục khấu tạ không thôi:
– Vâng vâng vâng, khấu tạ Đại La Thiên Tôn, khấu tạ Đại La Thiên Tôn!
Cuối cùng đám người lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân hốt hoảng bỏ chạy.
Long Kình Thiên thấy lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân, thanh niên tóc đỏ Đỗ Phong Hải, thái thượng trưởng lão của Cửu Băng Cung biến mất không còn bóng dáng. Xích sơn sơn mạch có mảnh vỡ của huyền hoàng cự đản, tâm tình của Long Kình Thiên khá tốt, nếu không thì lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân, thanh niên tóc đỏ Đỗ Phong Hải, thái thượng trưởng lão của Cửu Băng Cung đã bỏ mạng tại đây rồi. Lấy thực lực Thiên Tôn hiện tại của Long Kình Thiên, một chưởng có thể diệt sạch toàn bộ Cửu Băng Cung ngoài ức vạn dặm!
Đợi lão tổ của Cửu Băng Cung, Cửu Băng lão nhân, thanh niên tóc đỏ Đỗ Phong Hải, thái thượng trưởng lão của Cửu Băng Cung biến mất không còn bóng dáng, Long Kình Thiên quay đầu, thấy đám người thái thượng trưởng lão của Thiên Sư môn, Khương Hải, mấy vị trưởng lão của Thiên Sư Môn vẫn đang run rẩy quỳ rạp.
Long Kình Thiên buồn cười nói:
– Các ngươi cũng đứng lên đi.
Thái thượng trưởng lão của Thiên Sư môn, Khương Hải, mấy vị trưởng lão của Thiên Sư Môn hoảng hốt nói:
– Vâng, vâng thưa Đại La Thiên Tôn!
Hiện tại thái thượng trưởng lão của Thiên Sư môn, Khương Hải, mấy vị trưởng lão của Thiên Sư Môn đã sửa xưng hô chủ nhân, gọi Long Kình Thiên là Đại La Thiên Tôn. Thái thượng trưởng lão của Thiên Sư môn, Khương Hải, mấy vị trưởng lão của Thiên Sư Môn đã biết Long Kình Thiên là Đại La Thiên Tôn thì ai dám gọi hắn là chủ nhân?
Tay Long Kình Thiên lóe tia sáng, vung hai tay lên, trước mặt mỗi người thái thượng trưởng lão của Thiên Sư môn, Khương Hải, mấy vị trưởng lão của Thiên Sư Môn có một bình ngọc.
Long Kình Thiên nói:
– Bên trong bình ngọc là ta luyện chế một ít đan dược. Về sau các ngươi hãy chăm chỉ tu luyện. Khương Hải, sau này ngươi là môn chủ của Thiên Sư môn, cai quản Thiên Sư môn, nếu gặp khó khăn gì thì có thể đi Thái Cổ Thiên Đình gặp nhóm đại đệ tử Ngao Nhất của ta.