-Cho tôi hỏi phòng 315 ở đâu?- Cô ấy vừa hỏi Trịnh Khang, vừa nhìn ngó nghiêng khắp nơi.-Phòng 315? Sao cô lại đến đấy?- Trịnh Khang thắc mắc, cau mày khó hiểu.
-Tôi đến thăm em gái đang nằm viện trong đây.- Cô gượng cười.
-Đi theo tôi.
Anh cùng cô gái đó bước đến thang máy và ấn nút lên tầng 6.
Trong thang máy lúc này, không khí trở nên ngột ngạt, đầy khó chịu.
-Cô biết cô gái trong phòng đó à?- Anh hỏi.
-Uhm, tôi biết em ấy, Bảo Trúc và Thiệu Hà cách đây 7 năm. Lúc đó cả ba chỉ vừa tròn 15 tuổi.
-Vậy sao?- Anh gật gù.
-Mà…sao anh lại hỏi tôi về những chuyện này.
-Do tôi tò mò thôi mà.- Anh gãi đầu.
Cánh cửa thang máy mở ra. Anh cùng cô gái bước ra ngoài. Anh đưa cô ấy đến phòng 315.
Trịnh Khang mở cửa phòng của nó. Vừa thấy nó, Bảo Trúc và Thiệu Hà thì cô ấy chạy ngay đến, ôm chặt cả ba.
-Chị nhớ mấy đứa quá.
-Chị Diễm Kỳ!
Cả ba cùng bật cười, mừng quýnh lên khi thấy cô ấy.
Diễm Kỳ buông tay ra, ân cần vuốt tóc từng người một.
-7 năm không gặp, mấy đứa lớn hơn, chững chạc hơn rồi.
-Chị cũng vậy, càng ngày càng xinh nha.- Bảo Trúc nháy mắt.
-Cái tật dẻo miệng không bỏ à.- Diễm Kỳ bẹo má nhỏ.
Diễm Kỳ quay sang Tuấn Du, đánh nhẹ vào vai anh.
-Thằng nhóc này cũng đã lớn rồi này.
-Ơ…Em đã là thanh niên 23 tuổi rồi đấy.- Tuấn Du bĩu môi.
-Còn…ai đây?- Diễm Kỳ nhìn lần lượt từ hắn qua Thế Nguyên rồi đến Trịnh Khang.
-Đây, anh này là bạn trai em. Quen nhau 5 năm rồi đấy.- Bảo Trúc khoát tay Thế Nguyên, mỉm cười thật tươi.
-À…- Diễm Kỳ gật gù, nhìn Thế Nguyên từ trên xuống dưới, thầm đánh giá cậu.
-Chị, chị đoán thử xem, ai đây?- Thiệu Hà tinh nghịch chỉ vào hắn.
-Có lẽ…bạn trai của Phương Thư đúng chứ?- Diễm Kỳ trầm ngâm hồi lâu.
-Đúng, đúng, đúng!- Thiệu Hà đưa hai ngón tay cái lên.
-Anh tuấn phi phàm nha.- Diễm Kỳ xoa cằm.
-Còn đây là…
Nó chưa nói được gì thì Diễm Kỳ đã ngắt lời.
-Trịnh Khang? Đúng không?
-Sao chị biết anh trai em?- Nó ngạc nhiên.
-Hình như là bạn trai của Bảo Trúc lúc trước.
-Chị à, bỏ qua đi! Chuyện lâu lắm rồi, anh ấy bây giờ cũng như anh trai của em vậy đó.- Bảo Trúc cau mày.
-Uhm, uhm…- Diễm Kỳ gật gật.
-Chị cũng đừng gọi em là Phương Thư nữa. Em đổi tên rồi, Kỳ Thư.- Nó kéo tay Diễm Kỳ ngồi xuống giường.
-Chị dễ lắm, sao cũng được.
-À, Quân Anh, em muốn xuất viện.- Nó nói với hắn.
-Không được đâu, em phải ở đây, nếu muốn xuất viện cũng vài hôm nữa.- Hắn lắc đầu.
-Không, Em muốn xuất viện ngay. Bằng không…- Nó vừa nói, vừa nhìn xuống bụng của mình.
-Em đừng bướng mà.- Hắn mếu máo, chắc chắn nó đã suy nghĩ được điều gì ép buộc hắn rồi này.
-Em nói là làm. Tin không?- Nó trợn tròn mắt.
-Thôi được, anh chịu thua. Miễn sao em đừng làm bảo bối của anh khổ thân là được rồi.- Hắn đầu hàng.
-Vậy anh ra làm giấy xuất viện đi nha.- Nó cười tít mắt.
-Được rồi nhưng với điều kiện.- Mặt hắn gian gian.
-Điều kiện?- Nó cau mày.
Hắn bước đến, ghé sát vào tai nó thì thầm.
-Em mà dám đem bảo nhi ra dọa anh nữa thì…bù lại cho anh cả một đội bóng nhá.
-A…tên này, mau đi đi. Bằng không đừng trách.- Mặt nó đỏ như gất. Tay nó đẩy hắn đi.
-Được rồi, được rồi.- Hắn bật cười và ra ngoài.
-Khổ thân, mình ngồi đây mà cứ như vô hình ấy nhợ.- Bảo Trúc chán nản nói.
-Đúng rồi, có biết người ta muốn mà không được hay không?- Thiệu Hà cũng buồn buồn, trêu nó.
-Này, mình đã làm gì nào.- Nó chu môi nói.
-Cậu làm cho hai đứa mình ghen tị.- Bảo Trúc và Thiệu Hà đồng thanh.
-Đâu phải mỗi hai đứa. Chị đây này, cũng chẳng một ai quan tâm.- Diễm Kỳ đưa tay lên mi mắt như đang khóc.
-Mọi người…- Nó nói không nên lời.
Diễm Kỳ mỉm cười, xoa đầu nó.
-Trêu em một tí thôi mà.
Nó giận lẫy, quay mặt sang hướng khác, để Diễm Kỳ, Bảo Trúc và Thiệu Hà năn nỉ muốn đứt hơi.
…
Nó ngồi xuống sofa. Xa nhà mới có hai ngày mà cứ như lâu lắm lắm luôn ấy.
Nó lười biếng, kéo tay hắn.
-Quân Anh, em đói.
-Được rồi, để anh xem có gì cho em dùng được không.
-Không!- Nó lắc đầu.
-Chứ em muốn sao? Nói với anh, anh sẽ thực hiện.
-Không muốn ăn nữa.
-Thôi mà, em không ăn cũng phải để cho tiểu bảo bối ăn nữa chứ.- Hắn xoa đầu nó.
-Anh mua, thứ gì chua chua ấy, càng chua càng tốt.
-Ơ…đồ chua? Em muốn ăn chua?
-Uhm, chẳng hạn như trái cây đó, xoài, me…
-Tại sao em lại muốn dùng thứ đấy?
-Tại em thèm chứ bộ.- Nó bĩu môi.
-Được rồi, để anh mua cho.
Nó mỉm cười, đưa tay bẹo má hắn.
-Yêu thế.
Hắn bật cười rồi ra ngoài.
Nó ngã người ra sofa. Bây giờ làm gì cũng lười biếng, chỉ muốn nằm một chỗ ngủ cho đã đời. Nó bỗng nhiên sực nhớ, nếu mang thai thì kế hoạch trả thù của nó sẽ hoàn toàn sụp đổ. Vả lại, nó quay về với hắn thì rất khó cho việc xử lý ân oán của hai gia đình.
Hai mắt đảo liên tục, nó chợt nhớ ra mình vẫn còn một quân cờ.
Nó khép hờ hai mắt, tận hưởng những ngày tháng yên bình đang dần kết thúc.
Một lúc sau, hắn quay về, trên tay còn cầm hai ba túi trái cây. Hắn vào bếp, đem bỏ hết vào tủ rồi quay trở lại với nó.
Thấy hai mắt nó đã nhắm cứ tưởng chừng nó đang ngủ và thêm cái tính hiếu kỳ của mình, hắn đưa tay chạm vào bụng nó. Nhưng chưa gì nó đã đưa tay lên đánh vào tay hắn một cái đau điếng.
-Au…em chơi kì nha!
-Này, chứ không phải anh định làm hành động mờ ám à?- Nó nheo mắt, gương mặt ương ngạnh sắc bén.
-Ớ, anh chỉ muốn sờ bảo nhi thôi mà.
-Hì…- Nó nhe răng cười hì.- Đợi đi cưng à. Đến khi bảo nhi lớn đã.
Hắn bĩu môi rồi xịu mặt xuống.
-Cứ ra vẻ đáng thương, em không để ý đâu mà.- Nó xua tay.
-Em…
Nó chòm người qua, hôn vào má hắn.
-Đồ ngốc, có thế thôi mà tức đến đỏ mặt rồi.
…
Dịch Quân thả chai rượu xuống để nó lăn lóc trên mặt đất.
Y phục xộc xệch, đầu tóc rối bời. Cả thân người đều nồng nặc mùi rượu.
Anh thật không ngờ, anh chỉ đáng là anh trai của nó thôi. Khẽ nhếch môi, khinh bỉ chính mình, anh tự nhận mình là một kẻ thua cuộc, trắng tay vẫn hoàn trắng tay.
Cứ tưởng vài tháng nữa anh và nó kết hôn thì mọi chuyện sẽ chấm dứt. Cả hai sẽ có những ngày thật hạnh phúc nhưng rồi những thứ ấy đã vụt xa tầm tay của anh chỉ trong phút chốc.
Hình ảnh của nó lúc nào cũng hiện hữu trong trí nhớ của anh, dù trong tiềm thức nhưng anh vẫn thấy được nụ cười đầu tiên mà nó dành cho anh. Anh yêu nó từ cái nhìn đầu tiên_một cô gái lạnh lùng, tàn nhẫn_ rồi bây giờ_một cô gái đáng yêu, trong sáng. Nhưng tình cảm của anh được nó đáp trả bằng cái gì? Bằng một sự thật, nó mang trong người giọt máu của nam nhân khác mà người đó lại là người không đội trời chung với anh.
*Xoang*
Anh ném thẳng chai rượu vào vách tường lạnh lẽo.
Từ nay về sau anh sẽ khiến cho hắn suy sụp vì dám cướp mất nó từ tay anh. Để xem cả hai hạnh phúc được bao lâu.
…
Diễm Kỳ ngồi trong phòng làm việc của Trịnh Khang, cô chờ đợi anh nãy giờ mà chẳng thấy bóng dáng đâu. Diễm Kỳ bực bội, nếu như không trả cho anh chiếc khăn tay thì còn khuya cô mới vác xác đến đây.
-Mà cũng ngộ, đàn ông mà sử dụng khăn tay.- Diễm Kỳ rợn người, cô lắc lắc đầu không suy nghĩ nữa.
-Mới bảo gì đó?- Một giọng nói trầm trầm phát ra từ sau gáy cô.
Diễm Kỳ nuốt nước bọt, cô vừa quay mặt lại thì thấy cả gương mặt anh tuấn của Trịnh Khang ập vào, tí nữa thôi cũng đủ để môi chạm môi rồi.
Cô bỗng đỏ mặt, quay mặt sang hướng khác
-Um hum…- Trịnh Khang hắng giọng, chỉnh sửa lại bộ vest của mình.
Anh ngồi xuống sofa đối diện cô và nhàn nhạt hỏi.
-Cô đến có việc gì?
Diễm Kỳ ngượng quá, cô mím môi lí nhí và lấy ra chiếc khăn tay.
-Tôi trả lại anh.
Trịnh Khang cau mày, vừa nhận ra khăn tay của mình anh liền đưa tay lấy và dấu nhẹm vào túi.
-Cho tôi mạn phép hỏi anh được không? Nó có hơi riêng tư một tí.
-Cô hỏi đi.
-Giới tính của anh?…
Trịnh Khang trừng mắt, ngắt lời cô.
-Cô này, nói năng kiểu gì thế?
-Tôi chỉ thấy lạ, anh như thế mà sử dụng…
-Đây là khăn tay của mẹ tôi, cô được chạm vào là may phước lắm rồi. Còn ở đó bán tính bán nghi nữa.
-Tại tôi không biết chứ bộ.- Diễm Kỳ bĩu môi.
Gương mặt Trịnh Khang lúc này bỗng trở nên gian gian. Anh đứng dậy và bước đến rồi ngồi xuống ngay bên cạnh Diễm Kỳ.
Diễm Kỳ cảm nhận được mùi nguy hiểm đang ngày càng gần, sắc mặt cô chợt tái mét.
Không ngoài suy đoán, Trịnh Khang đẩy cô xuống, áp sát mặt vào mặt cô. Diễm Kỳ nuốt nước bọt, hai tay run run đẩy anh ra.
-Trịnh Khang có gì thì từ từ mà nói, chúng ta có thể thương lượng mà.
-Huh, cô hỏi về giới tính của tôi, vậy thì tôi sẽ chứng minh cho cô thấy chứ nói ngoài miệng chắc cô không tin.- Anh nhếch môi.
-Tôi tin anh…tôi tin anh mà.- Cô lắp bắp.
-Không được, phải thử.
Diễm Kỳ cắn môi, dùng hết sức đẩy anh ra.
-Cái tên biến thái nhà anh, đừng bao giờ lại gần tôi khi anh sắp có những hành động đó.- Nói rồi cô liền chạy nhanh ra ngoài.
Trịnh Khang bật cười, chưa bao giờ anh cảm thấy hài như lúc này. Cô gái này quả là trí tưởng tượng cũng phong phú thật.
-Vừa dọa xíu mà đã chạy mất dép…