Jisan lẳng lặng bước đi, nhỏ suy nghĩ đủ mọi chuyện. Nhỏ nhớ đến Trịnh Khang, nhớ đến sự ngọt ngào và dịu dàng của anh. Nhưng rồi những hình ảnh đó đã thay thế thành gương mặt anh tú và nụ cười tỏa nắng của Kansai.Nhỏ lắc đầu mình để những gì về cậu không ám ảnh nhỏ nữa. Bỗng một cơn mưa đổ ào xuống, Jisan nhìn xung quanh, tất cả đều bị che phủ bằng một màu đen u tối của màn đêm.
Jisan hoang mang đến tột độ, nhỏ không nhớ đường để trở về. Jisan lấy điện thoại trong túi ra, nhỏ ấn gọi nó mà không được, ở đây không hề có sóng điện thoại.
Nhỏ lo lắng, nhỏ hoảng sợ, nhỏ cực kỳ hoang mang. Xung quanh toàn là cây với cỏ, lối đi bị rẽ ra thành nhiều lối khác. Nhỏ giữ bình tĩnh cố gắng tìm một lối đi mà mình cảm thấy đặt niềm tin nhiều nhất. Cơn mưa càng lớn lên, làm cho cả cơ thể Jisan lạnh cóng. Nhỏ ôm lấy vai mình và thân người nhỏ run lên. Tuy rằng bóng tối nhỏ không sợ nhưng nhỏ lại rất sợ…ma! Nếu nghe được những thứ gì đó sột soạt ở sau lưng thì nhỏ đều quay lại và hết sức cảnh giác. Nhỏ nghe thấy phía sau những tiếng sột soạt càng gần mình hơn, đột nhiên nhỏ ngồi thụp xuống khóc nấc lên.
-Tránh ra…đừng lại gần tôi mà…tránh ra đi…
-Jisan! Jisan à! Em ở đâu?
Nhỏ nghe thấy tiếng kêu thì mừng rỡ, hai mắt nhỏ nhìn khắp nơi tìm kiếm nơi phát ra tiếng kêu ấy.
-Ai đó? Tôi…tôi không đùa nha!
-Jisan, em ở đâu vậy?
Jisan im lặng, nhỏ vừa nhận ra giọng nói ấy thì ngay lập tức hét lên. Nhỏ sợ người đó sẽ đi nơi khác.
-Kan ơi! Em ở bên đây nè!
Nhỏ tựa vào gốc cây chờ đợi Kansai nhưng vẫn không quên cảnh giác dù đó là những cái nhỏ nhặt nhất.
Kansai từ trong những bụi rậm bước ra. Jisan vừa thấy cậu thì chạy ngay đến ôm chặt cậu.
-Em sợ…em sợ lắm Kan à.
-Chúng ta về lều với mọi người thôi.- Cậu ghì chặt vai nhỏ.
Jisan gật đầu, nhỏ cùng cậu men theo lối cũ về lều.
Cả hai bước đến một vách đá, cậu đưa tay nắm tay nhỏ dìu nhỏ qua. Jisan không may bị trượt chân xuống.
-A!!!
-Ji…nắm lấy tay anh đi Ji!!!- Cậu đưa tay ra.
Jisan một tay bám vào vách đá, một tay nhỏ đưa lên cố nắm tay cậu.
-Ji, cố lên em…nắm tay anh…
-Không được đâu…anh đi đi…em không thể cố được nữa…
-Một chút nữa thôi! Anh phải cứu em, em biết anh cần em đến mức nào mà!
-Em xin lỗi, em xin lỗi anh…Thế Nguyên!
Kansai cố đưa tay xuống dưới để Jisan nắm tay cậu. Jisan đưa tay mình, nhỏ đã cố hết sức để nắm lấy tay cậu rồi.
Kansai vừa nắm được tay nhỏ thì dùng hết sức kéo nhỏ lên. Jisan vừa leo lên được thì ôm chầm lấy cậu khóc nấc lên từng hồi.
-Ji ngoan, đừng khóc nữa! Em còn có anh nữa mà.
-Kan ơi, em không muốn ở đây nữa…anh đưa em về đi!
Kansai bế sốc Jisan lên, cậu bước từng bước chậm rãi trên đoạn đường trơn trượt vì nước mưa cứ xối xả tuông xuống.
Kansai bỗng trượt chân cậu xém chút nữa là ngã xuống vực. Từ chân cậu truyền lên một cảm giác đau đớn, cậu đưa tay xoa cổ chân mình.
-Anh sao thế Kan?- Jisan lo lắng ngồi xuống bên cậu.
-Có lẽ anh bị trật chân rồi.
-Bây giờ sao đây?
-Chúng ta đi tiếp đi, biết đâu tìm được nơi trú cho qua cơn mưa này.
Jisan gật đầu, nhỏ đứng dậy và dìu cậu lên. Kansai khoát tay lên vai nhỏ khó khăn đi về phía trước.
Jisan thấy một căn chòi ở ven rừng, có lẽ nó đã bị bỏ hoang.
-Vào đó đi Kan!
Kansai nhìn về phía căn chòi, cậu gật đầu rồi cùng nhỏ lại đó.
Jisan nhìn vào, nhỏ thấy có một chiếc giường gỗ và một ít rơm ở trên đó. Nhỏ mỉm cười dìu cậu vào trong. Nhỏ đưa cậu đến giường và lấy một ít rơm ra. Nhỏ loay hoay tìm gì đó, Kansai thấy lạ thì nhanh chóng hỏi.
-Em tìm gì thế?
-Em tìm bật lửa để chụm rơm.
-À lúc nãy anh được phân công đốt lửa trại nhưng chưa gì thì trời đã mưa, cũng may anh đã cho bật lửa vào túi này.- Cậu lấy bật lửa đưa cho nhỏ.
Jisan nhận lấy, nhỏ châm lửa vào rơm.
-Em lại đây!- Cậu gọi nhỏ.
Jisan bước đến ngồi xuống bên cậu, nhỏ thắc mắc vì sao cậu lại gọi nhỏ đến.
-Anh gọi em có gì à?
-Ji à!- Cậu nắm lấy tay nhỏ.
Jisan đỏ mặt, nhỏ cố lấy tay mình ra khỏi tay cậu.
Kansai mỉm cười, cậu càng siếc chặt tay nhỏ.
-Ji, em từng có tình cảm với anh không?
-Em…em…- Jisan ấp úng.
-Có không?- Cậu gặng hỏi.
-Thì…có…- Mặt của nhỏ càng ửng đỏ.
-Bao lâu rồi?
-Um…lâu rồi!- Nhỏ khẽ nói.
-Em có đồng ý để anh bên cạnh em, chăm sóc em và bảo vệ em không?- Cậu mỉm cười hôn nhẹ vào tay nhỏ.
Jisan ái ngại, nhỏ cúi gằm mặt xuống lí nhí trả lời cậu.
-Em…em…
-Hãy để quá khứ trở về với lúc trước đi Ji, chúng ta chính là hiện tại và tương lai. Anh hứa, nếu em đồng ý thì anh sẽ luôn yêu em, luôn là người quan tâm và chăm sóc cho em.- Cậu nắm chặt hai tay nhỏ.
-Uhm…- Nhỏ gật đầu.
Kansai mỉm cười, cậu nâng gương mặt đang ửng đỏ của Jisan lên. Cậu nhìn thật kỹ gương mặt của nhỏ, có chút gì đó đáng yêu khi đỏ mặt, có chút gì đó sắc sảo đúng với một tiểu thư kiêu kỳ, có chút gì đó mà có thể khiến cậu yêu nhỏ nhiều hơn khi nhìn vào ánh mắt trong sáng đó của nhỏ.
Kansai kéo đầu Jisan lại, cậu nhẹ đặt môi mình lên đôi môi mềm mại của nhỏ. Cậu ôm nhỏ gọn vào lòng hôn một cách ngọt ngào.
Jisan vòng tay ôm cổ cậu, môi nhỏ hơi mở để lưỡi của cậu tiến vào. Cậu hôn nhỏ nồng nhiệt như muốn hưởng hết vị ngọt từ môi nhỏ.
Tay cậu bỗng khác lạ, nó không ôm eo nhỏ nữa mà lần vào trong áo. Jisan hoảng hồn nắm tay cậu. Dù vẫn hôn nhỏ nhưng ta có thể thấy được một nụ cười hiện hữu ở môi cậu.
Kansai luyến tiếc rời môi nhỏ, cậu mặc cho nhỏ đang tựa vào lòng mình thở hổn hển mà ôm lấy nhỏ.
-Nếu như lúc nãy em mà dễ dãi thì chắc anh sẽ không yêu nữa.
Jisan cau mày, nhỏ ngước mắt nhìn cậu.
-Ý anh là?
Cậu bật cười, bình thản nói.
-Nếu như em mà dễ dãi giống những đứa con gái khác thì anh sẽ không yêu.
-À…vậy chắc anh đã từng như thế này với nhiều cô rồi chứ nhỉ?- Jisan lườm cậu.
-Anh không có nha, anh thề đây là lần đầu.
-Anh bảo như đùa, lần đầu mà như thế đấy hả?
-Anh chắt lọc kinh nghiệm từ Kin ấy mà.- Cậu gãi đầu.
-Anh giỏi rồi!
Chợt cậu nhìn nhỏ chằm chằm nhưng không phải nhìn vào mắt mà nhìn vào ngực nhỏ. Jisan nhăn mặt, nhỏ nhìn theo ánh mắt của cậu.
Vừa nhận ra tình cảnh thì nhỏ vội bật dậy. Jisan ái ngại đưa tay lên che ngực mình. Cậu bật cười kéo tay nhỏ lại ôm nhỏ.
-Dù dì cũng lỡ thấy rồi, ngại làm gì.
-Anh…- Jisan đỏ bừng mặt.
-Anh đùa thôi! Để anh ôm cho ấm.- Cậu ôm chặt nhỏ, đây mới là hạnh phúc lớn nhất của cậu.
Thì ra là do nước mưa thấm vào áo sơ mi trắng làm nó bám sát vào người nhỏ làm tôn thêm được chiếc eo thon gọn, nhỏ nhắn của Jisan.
…
Nhà trường cho người tìm kiếm Jisan và Kansai ở khắp nơi, ở mọi ngóc ngách của khu rừng dưới chân núi nhưng mãi vẫn không tìm được gì.
Thầy hiệu trưởng lo lắng đứng ngồi không yên. Ông sợ mình sẽ không sống được đến bình minh ngày mai khi Jisan và Kansai có mệnh hệ gì. Tụi nó và ông đã cố hết sức tìm kiếm và rồi kết quả chỉ là một con số “0” tròn trĩnh. Ông bắt đầu toát cả mồ hôi mẹ lẫn mồ hôi con. Bên ngoài thì trời tối như mực, lại còn đang mưa rất lớn. Ông phải làm sao đây?
-Vẫn chưa tìm được sao?- Nó bỗng từ đâu lù lù xuất hiện làm ông giật thót tim.
-Vẫn…vẫn chưa…tìm được!- Ông lắp bắp.
-Tôi cho ông biết, ông nhất định phải tìm được họ. Nếu không…ông biết trước hậu quả rồi đó.- Nó đe dọa ông.
-Tôi biết rồi, tôi sẽ cố hết sức tìm thiếu gia và tiểu thư.- Giọng ông run run.
-Đến sáng mai tôi phải thấy Jisan và Kansai ở đây, hiểu chưa?
-Tôi đã hiểu!
-Tốt!- Nó liếc mắt qua ông rồi ra ngoài.
Ông đưa tay quệt ngang trán. Có lẽ ngày mai là ngày tàn của đời ông.
…
Bình minh bắt đầu hé ra, ánh nắng len lỏi vào mọi ngóc ngách của khu rừng.
Những tia nắng chói chang ấy chiếu thẳng vào mắt Jisan làm nhỏ tỉnh giấc. Nhỏ cựa đầu và định ngồi dậy. Vừa mở mắt ra thì nhỏ đã thấy cả khuôn mặt anh tuấn của Kansai ập vào.
Kansai siếc vòng eo nhỏ, kéo nhỏ sát vào người.
-Dậy rồi à?
Jisan khẽ gật đầu.
-Còn sớm mà, em ngủ thêm đi!
-Thôi, chúng ta tranh thủ về lều với mọi người đi anh.
-Uhm cũng được.
-Chân anh còn đau không?- Nhỏ lo lắng hỏi.
-Còn, nhưng anh có thể tự đi được.
Jisan gật đầu rồi ngồi dậy. Nhỏ đưa tay kéo cậu lên.
Kansai mỉm cười và lắc đầu, cậu nắm tay nhỏ kéo xuống. Jisan hết cả hồn, nhỏ ngã nhào lên người cậu.
-Yêu em!- Cậu đặt một nụ hôn lên trán nhỏ.
-A!!! Không đùa đâu. Về thôi!- Nhỏ giãy giụa.
Cậu bật cười buông nhỏ ra. Jisan bĩu môi, nhỏ đứng dậy và dìu cậu xuống.
-Anh có chắc là sẽ đi được không?
-Anh đi được mà!
Kansai khoác tay lên vai nhỏ. Jisan kè cậu ra ngoài tìm đường về nơi cắm trại của trường.
Jisan vừa đi vừa dòm ngó xung quanh, nhỏ luôn đề cao cảnh giác, nếu như gặp bọn sâu cứ nhúc nhích thân người thì mềm nhũn chắc là nhỏ sẽ chết ngất tại chỗ thôi. Kansai thấy nhỏ cứ nhìn ngó xung quanh, gương mặt thì lại vô cùng khó coi nên không khỏi thắc mắc.
-Em làm gì thế?
-Em nhìn xem có sâu không!- Nhỏ trả lời.
-Trời, những con to lớn không sợ lại sợ một con sâu bé tí.- Cậu bĩu môi.
-Nhưng anh biết mỗi lần thấy nó là em rợn người hết không?- Nhỏ cau mày.
-Nhát gan!
-Này nhá, anh bảo em nhát à? Xin lỗi thử đấu với nhau xem, ai hơn ai cho biết.
-Anh biết em giỏi rồi.
Jisan lườm nguýt cậu. Tuy là yêu nhau đấy nhưng nhỏ và cậu vẫn như mèo với chuột y hệt lúc đầu.
-Jisan…Kansai…Hai người ở đâu?
Bỗng một tiếng nói từ đâu vọng ra, sau đó lại thêm những tiếng gọi như thế.
-Có khi nào là Je và Jo không anh?- Jisan mừng rỡ.
-Có lẽ vậy!- Cậu gật đầu.
-Mọi người ơi, Ji ở đây!!!- Jisan la to.
Những tiếng sột soạt ngày càng gần cả hai. Từ trong những bụi cây, tụi nó, tụi hắn, Gun và Lin đang bước ra.
-Ji!- Nó và Jesan chạy đến ôm chầm lấy nhỏ.
-Mày sao thế Kan?- Kensai hỏi.
-À, tao bị trật chân ấy mà.- Cậu mỉm cười.
-May quá tìm được hai người rồi, bây giờ chúng ta trở lại với mọi người thôi.- Gun thở phào nhẹ nhõm.
-Ji có sao không?- Lin lo lắng hỏi.
-Ji không sao, cảm ơn Lin!- Nhỏ khẽ cười.
-Về thôi!- Hắn lên tiếng.
Mọi người cùng nhau trở lại với đoàn. Về đến lều, tụi nó nhanh chóng chau chuốt lại cho Jisan còn tụi hắn thì lo băng chân cho Kansai.
-Thật may mắn khi tiểu thư bình an vô sự.- Thầy hiệu trưởng nhẹ lòng hẳn.
-Được rồi, ông ra ngoài chuẩn bị cho hoạt động tiếp theo đi!- Nó hất mặt ra hiệu cho ông.
-Tôi xin phép!- Ông cúi đầu rồi ra ngoài.
Nó nhìn ra xa thấy một chùm mận trắng nên quay sang nói với Jisan và Jesan.
-Ở ngoài kia có chùm mận, để mình ra hái nó.
-Ơ…nếu muốn thì về thành phố rồi mua cũng được mà.- Jisan cau mày.
-Thôi! Hái đi Jo, đi cắm trại trong rừng thì phải ăn những thứ dân dã một chút chứ!- Jesan nhướng mày.
-Nếu có sâu thì sao? Các cậu biết mình sợ sâu mà.- Hai mắt Jisan rưng rưng.
-Không có đâu mà, nó nói rồi ra ngoài.
Nó chạy đến cây mận to, khi xác định vị trí của chùm mận đó thì phóng một mạch lên cành cây.
-Aaa…
Nó vươn tay hái chùm mận nhưng chưa gì đã nghe thấy tiếng la của Jisan làm nó phân tâm ngã từ trên cao xuống.
Cùng lúc đó, Lin và một cô bạn cùng lớp đi ngang. Nó té xuống vô tình đụng trúng Lin làm cả hai đều ngã một cú thật đau.
Nó và Lin cùng bị trầy ở đầu gối, máu bắt đầu tuông ra nhiều hơn.
Hết thảy học sinh đều kéo nhau đến chỗ nó xem xét.
Tụi hắn, Jisan, Jesan và Gun chạy ra. Hắn nhanh chóng chạy đến, cứ tưởng hắn sẽ lo lắng bế sốc nó lên. Nhưng không, hắn lướt qua nó một cách vô tình nhất mà bế Lin lên.
-Em có sao không Lin?
-Đau quá!- Lin bật khóc.
-Để anh đưa em về lều.- Nói rồi hắn đưa Lin vào trong lều.
Nó ngồi ở đó, tay nó siếc chặt lại, nó cố nuốt nước mắt ngược vào trong không để rơi xuống một giọt nào.
-Cậu cần mình đỡ không Jo?- Jesan hỏi.
-Không cần đâu!- Giọng nói của nó lúc này lạnh lùng hơn bao giờ hết.
-Để mình dìu cậu!- Gun ân cần nắm tay nó.
Nó gạt tay ra rồi bước đi. Đám đông lúc này tản ra, tránh đường cho nó.
Nó cắn môi. Đây là lần thứ hai hắn làm nó tổn thương, nó sẽ không nghe một lời giải thích nào nữa. Tất cả đều là giả tạo, mọi thứ xung quanh nó bắt đầu lu mờ, lạnh nhạt hơn…vì hắn…